Quân Tẩu Yêu Kiều, Quân Tẩu Quyến Rũ, Quân Gia Cuồng Bạo Sủng Tận Trời
Chị Dâu Xinh Đẹ...
Điềm Điềm Đậu Hủ Hoa
2024-12-03 20:00:03
Khi Giang Nhu đi tới, những binh lính khác xung quanh cũng quay đầu lại nhìn.
Tất cả bọn họ đều ngỡ ngàng hóng chuyện ăn dưa.
"Nhìn kìa! Nhìn kia! Có người không sợ trung đoàn trưởng Chu, còn là một thiếu nữ!”
"Vừa nãy tôi nghe Tống Yến nói, thiếu nữ này hình như là vị hôn thê của trung đoàn trưởng Chu…"
"Hôn thê?! Dữ vậy sao! Chị dâu đó cũng xinh đẹp quá! Trung đoàn trưởng Chu, đây là hoa sẽ nở ở cây cổ thụ sao?”
Tiếng nói mơ hồ không ngừng truyền đến.
Giang Nhu không ngừng tiếp cận anh.
Cô đi tới trước mặt Chu Trọng Sơn, cảm giác đầu tiên chính là ...
Người đàn ông này cao hơn so với lúc cô nhìn anh từ xa, anh cao ước chừng một mét chín.
Cô đành phải ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt đỏ rực, khóe miệng nở nụ cười.
Nụ cười này để lộ lúm đồng tiền mơ hồ của cô.
Nụ cười vừa đẹp vừa ngọt ngào.
"Em tên là Giang Nhu, và em cũng là Giang Tú Nhi thực sự. Từ khi sinh ra em và cô gái kia bị bế nhầm, bây giờ em đã trở lại vị trí của mình, em sẽ kết hôn với anh thay vì cô ấy. ”
Giang Nhu.
Hai chữ này, vừa tinh tế vừa mềm mại, lọt vào tai Chu Trọng Sơn.
Đúng như tên gọi.
Cô trông thật nhỏ bé và tinh tế.
Anh nhanh chóng rời mắt đi, nhìn về phía Giang Nhu.
"Đây không phải là nơi để nói chuyện, chúng ta đến nơi khác rồi nói."
Chu Trọng Sơn đã ở trong quân đội một thời gian dài, khi nói chuyện tự nhiên có giọng điệu chỉ huy không thể bỏ qua.
Nhưng một người đàn ông mạnh mẽ như vậy khi nhìn thấy chiếc vali mà Giang Nhu đang mang, anh vô thức đưa tay qua, cố gắng giúp cô cầm chiếc vali trông rất nặng nề kia lên.
Nhưng trong lòng bàn tay người đàn ông có bùn đen và mùi hôi.
Hành động duỗi tay ra của Chu Trọng Sơn lập tức dừng lại.
Lòng bàn tay to lớn treo lơ lửng giữa không trung rồi rút lui.
Khuôn mặt nam tính lạnh lùng của người đàn ông lóe lên một chút bối rối khó có thể nhận ra.
Tống Yến ở bên cạnh là một thanh niên thông minh.
Anh ta ngay lập tức hiểu những gì đang xảy ra.
“Để em! Anh Chu, để em cầm cho! Chị dâu, vali chắc phải nặng lắm, để tôi giúp chị cầm nhé. ”
Tống Yến không chỉ nhận lấy vali mà còn nhiệt tình nói.
"Chị dâu, tôi là lính dưới trướng của trung đoàn trưởng Chu. Trung đoàn trưởng Chu thường rất bận, sau này nếu có việc gì thì chị có thể tìm tôi! Tôi sẽ giúp chị. ”
"Tôi tên là Tống Yến, năm nay tôi mười chín tuổi, từ khi tôi mới nhập ngũ hai năm trước, tôi đã đi theo trung đoàn trưởng Chu, trung đoàn trưởng Chu vẫn luôn là ân nhân cứu mạng của tôi, nếu không có trung đoàn trưởng Chu, tôi đã chết trên chiến trường rồi. Cho nên chị dâu, chị cũng là ân nhân của tôi..."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tất cả bọn họ đều ngỡ ngàng hóng chuyện ăn dưa.
"Nhìn kìa! Nhìn kia! Có người không sợ trung đoàn trưởng Chu, còn là một thiếu nữ!”
"Vừa nãy tôi nghe Tống Yến nói, thiếu nữ này hình như là vị hôn thê của trung đoàn trưởng Chu…"
"Hôn thê?! Dữ vậy sao! Chị dâu đó cũng xinh đẹp quá! Trung đoàn trưởng Chu, đây là hoa sẽ nở ở cây cổ thụ sao?”
Tiếng nói mơ hồ không ngừng truyền đến.
Giang Nhu không ngừng tiếp cận anh.
Cô đi tới trước mặt Chu Trọng Sơn, cảm giác đầu tiên chính là ...
Người đàn ông này cao hơn so với lúc cô nhìn anh từ xa, anh cao ước chừng một mét chín.
Cô đành phải ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt đỏ rực, khóe miệng nở nụ cười.
Nụ cười này để lộ lúm đồng tiền mơ hồ của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nụ cười vừa đẹp vừa ngọt ngào.
"Em tên là Giang Nhu, và em cũng là Giang Tú Nhi thực sự. Từ khi sinh ra em và cô gái kia bị bế nhầm, bây giờ em đã trở lại vị trí của mình, em sẽ kết hôn với anh thay vì cô ấy. ”
Giang Nhu.
Hai chữ này, vừa tinh tế vừa mềm mại, lọt vào tai Chu Trọng Sơn.
Đúng như tên gọi.
Cô trông thật nhỏ bé và tinh tế.
Anh nhanh chóng rời mắt đi, nhìn về phía Giang Nhu.
"Đây không phải là nơi để nói chuyện, chúng ta đến nơi khác rồi nói."
Chu Trọng Sơn đã ở trong quân đội một thời gian dài, khi nói chuyện tự nhiên có giọng điệu chỉ huy không thể bỏ qua.
Nhưng một người đàn ông mạnh mẽ như vậy khi nhìn thấy chiếc vali mà Giang Nhu đang mang, anh vô thức đưa tay qua, cố gắng giúp cô cầm chiếc vali trông rất nặng nề kia lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng trong lòng bàn tay người đàn ông có bùn đen và mùi hôi.
Hành động duỗi tay ra của Chu Trọng Sơn lập tức dừng lại.
Lòng bàn tay to lớn treo lơ lửng giữa không trung rồi rút lui.
Khuôn mặt nam tính lạnh lùng của người đàn ông lóe lên một chút bối rối khó có thể nhận ra.
Tống Yến ở bên cạnh là một thanh niên thông minh.
Anh ta ngay lập tức hiểu những gì đang xảy ra.
“Để em! Anh Chu, để em cầm cho! Chị dâu, vali chắc phải nặng lắm, để tôi giúp chị cầm nhé. ”
Tống Yến không chỉ nhận lấy vali mà còn nhiệt tình nói.
"Chị dâu, tôi là lính dưới trướng của trung đoàn trưởng Chu. Trung đoàn trưởng Chu thường rất bận, sau này nếu có việc gì thì chị có thể tìm tôi! Tôi sẽ giúp chị. ”
"Tôi tên là Tống Yến, năm nay tôi mười chín tuổi, từ khi tôi mới nhập ngũ hai năm trước, tôi đã đi theo trung đoàn trưởng Chu, trung đoàn trưởng Chu vẫn luôn là ân nhân cứu mạng của tôi, nếu không có trung đoàn trưởng Chu, tôi đã chết trên chiến trường rồi. Cho nên chị dâu, chị cũng là ân nhân của tôi..."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro