Quân Tẩu Yêu Kiều, Quân Tẩu Quyến Rũ, Quân Gia Cuồng Bạo Sủng Tận Trời
Một Đám Đàn Ông...
Điềm Điềm Đậu Hủ Hoa
2024-12-03 20:00:03
Sau khi đến gần hơn, Chu Trọng Sơn không khỏi sững sờ.
Da của cô quá trắng.
Làn da lộ ra từ chiếc váy màu vàng trắng như ngọc, không có bất kỳ tì vết nào.
Đặc biệt là chiếc cổ thon thả như thiên nga.
Dường như anh có thể nhìn thấy các mạch máu màu xanh ở trên đó.
Cô có mái tóc đen dài tết thành một bím tóc to.
Cô ấy không chỉ trắng mà còn quá xinh đẹp.
Mặt trái xoan, mắt to, chóp mũi nhỏ và môi anh đào nhỏ nhắn.
Đặc biệt là đôi mắt đó, trong trẻo và tươi sáng, và rất long lanh, như thể có một chút tình ý trong veo.
Nó thực sự ... Nó rất quyến rũ.
Cô gái nhỏ vẫn giương đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm vào anh.
Ánh mắt của cô như có như không nhẹ nhàng lướt qua ngực và bụng lộ ra của anh.
Nó giống như một chiếc lông vũ quét nhẹ nhàng qua.
Chu Trọng Sơn đang ở trong quân đội, cũng không phải chưa từng trải qua chuyện trần truồng tắm rửa với một nhóm người thô kệch.
Bây giờ anh mới chỉ cởi trần, nhưng sau khi bị một cô gái nhỏ nhìn vài lần, ngực anh nóng không thể giải thích được và bụng anh trở nên căng cứng.
Hẳn là do anh ở ngoài nắng quá lâu nên sinh ra ảo tưởng.
Chu Trọng Sơn đơn giản phủi hết bụi bẩn và vết bẩn trên người, sau đó túm lấy Tống Yến ở bên cạnh.
Anh trầm giọng hỏi: "Tống Yến, cô ấy là ai? Những nơi như thế này làm sao có thể đưa cô ấy đến?”
Tống Yến nhìn Giang Nhu rồi nhìn Chu Trọng Sơn, hai mắt mở to như chuông đồng.
"Anh Chu, cô ấy là vị hôn thê của anh, cô ấy nói đến là để cưới anh!"
Vị hôn thê?
Đến cưới anh?
Chu Trọng Sơn khẽ cau mày, đôi mắt đen láy lại chuyển sang Giang Nhu.
Chu Trọng Sơn đã làm quân nhân mười năm, anh cũng đã rời khỏi nhà mười năm.
Anh không biết Giang Tú Nhi sẽ trông như thế nào khi cô ta lớn lên, nhưng anh nhớ rằng Giang Tú Nhi là một cô gái hoang dã teo tóp và gầy gò với nước da rám nắng.
Cho dù thiếu nữ có trổ mã thay đổi khi mười tám tuổi, cũng không thể phát triển thành diện mạo xinh đẹp như bây giờ.
Thiếu nữ này chắc chắn không phải là Giang Tú Nhi.
Khi lông mày Chu Trọng Sơn lại nhíu lại.
Giang Nhu chủ động đi tới.
Cô dường như không sợ Chu Trọng Sơn chút nào, cô cũng không ghét mùi gia súc trên người khi anh cọ xát vào con heo nái lớn, mà chủ động đến gần.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Da của cô quá trắng.
Làn da lộ ra từ chiếc váy màu vàng trắng như ngọc, không có bất kỳ tì vết nào.
Đặc biệt là chiếc cổ thon thả như thiên nga.
Dường như anh có thể nhìn thấy các mạch máu màu xanh ở trên đó.
Cô có mái tóc đen dài tết thành một bím tóc to.
Cô ấy không chỉ trắng mà còn quá xinh đẹp.
Mặt trái xoan, mắt to, chóp mũi nhỏ và môi anh đào nhỏ nhắn.
Đặc biệt là đôi mắt đó, trong trẻo và tươi sáng, và rất long lanh, như thể có một chút tình ý trong veo.
Nó thực sự ... Nó rất quyến rũ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô gái nhỏ vẫn giương đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm vào anh.
Ánh mắt của cô như có như không nhẹ nhàng lướt qua ngực và bụng lộ ra của anh.
Nó giống như một chiếc lông vũ quét nhẹ nhàng qua.
Chu Trọng Sơn đang ở trong quân đội, cũng không phải chưa từng trải qua chuyện trần truồng tắm rửa với một nhóm người thô kệch.
Bây giờ anh mới chỉ cởi trần, nhưng sau khi bị một cô gái nhỏ nhìn vài lần, ngực anh nóng không thể giải thích được và bụng anh trở nên căng cứng.
Hẳn là do anh ở ngoài nắng quá lâu nên sinh ra ảo tưởng.
Chu Trọng Sơn đơn giản phủi hết bụi bẩn và vết bẩn trên người, sau đó túm lấy Tống Yến ở bên cạnh.
Anh trầm giọng hỏi: "Tống Yến, cô ấy là ai? Những nơi như thế này làm sao có thể đưa cô ấy đến?”
Tống Yến nhìn Giang Nhu rồi nhìn Chu Trọng Sơn, hai mắt mở to như chuông đồng.
"Anh Chu, cô ấy là vị hôn thê của anh, cô ấy nói đến là để cưới anh!"
Vị hôn thê?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đến cưới anh?
Chu Trọng Sơn khẽ cau mày, đôi mắt đen láy lại chuyển sang Giang Nhu.
Chu Trọng Sơn đã làm quân nhân mười năm, anh cũng đã rời khỏi nhà mười năm.
Anh không biết Giang Tú Nhi sẽ trông như thế nào khi cô ta lớn lên, nhưng anh nhớ rằng Giang Tú Nhi là một cô gái hoang dã teo tóp và gầy gò với nước da rám nắng.
Cho dù thiếu nữ có trổ mã thay đổi khi mười tám tuổi, cũng không thể phát triển thành diện mạo xinh đẹp như bây giờ.
Thiếu nữ này chắc chắn không phải là Giang Tú Nhi.
Khi lông mày Chu Trọng Sơn lại nhíu lại.
Giang Nhu chủ động đi tới.
Cô dường như không sợ Chu Trọng Sơn chút nào, cô cũng không ghét mùi gia súc trên người khi anh cọ xát vào con heo nái lớn, mà chủ động đến gần.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro