Quân Tẩu Yêu Kiều, Quân Tẩu Quyến Rũ, Quân Gia Cuồng Bạo Sủng Tận Trời

Chủ Động Thừa N...

Điềm Điềm Đậu Hủ Hoa

2024-12-03 20:00:03

Thậm chí suy đoán, rất có thể Chu Trọng Sơn đã đứng ngoài cửa một lúc, nghe được cuộc trò chuyện vừa rồi giữa hai người bọn họ.

Chỉ có Từ Xuân Hương là vẫn không hiểu.

Cô ta không bỏ qua, lẩm bẩm nói: "Sao có thể cho qua vậy được? Anh Chu, cô ta rốt cuộc là ai?"

"Cô ấy là Giang Nhu, là vợ chưa cưới của tôi."

Không chút do dự, Chu Trọng Sơn nói một cách kiên định.

Từng câu từng chữ, theo giọng nói đầy lôi cuốn của anh, nặng nề rơi xuống.

Giang Nhu vừa nghe vậy, đôi mắt lập tức sáng lên.

Người đàn ông mới đây còn nói hủy bỏ hôn ước, đưa cô rời khỏi đảo, giờ lại chủ động thừa nhận thân phận của cô!

Thậm chí nói thẳng trước mặt Từ Xuân Hương và bọn nhỏ.

Chẳng lẽ lão già này giác ngộ sớm vậy sao?

Vợ chưa cưới...

Chu Trọng Sơn sắp kết hôn sao?

Người phụ nữ không rõ lai lịch này rốt cuộc từ đâu nhảy ra?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vậy cô ta phải làm sao?

Cô ta còn phải làm phu nhân trung đoàn trưởng!

Từ Xuân Hương mím môi, tức giận trợn mắt, không cam tâm nhìn chằm chằm Giang Nhu.

Chu Trọng Sơn lại sải bước đi qua, đứng giữa Giang Nhu và Từ Xuân Hương.

Bờ vai rộng của anh chặn lại ánh mắt bất thiện của Từ Xuân Hương.

Đồng thời, mời Từ Xuân Hương ra ngoài.

"Nếu bọn nhỏ đã về đến nhà, Từ Xuân Hương, cô có thể đi rồi!"

Dưới khí áp của Chu Trọng Sơn, Từ Xuân Hương hoàn toàn không thể nói ra lời từ chối.

Cô ta chỉ có thể xám xịt, lảo đảo rời đi.

Khi bước đến ngưỡng cửa, vì chưa quen với giày cao gót đang đeo, còn vấp phải ngưỡng cửa, thân hình loạng choạng.

Suýt nữa ngã dập mặt.

Đôi mày rậm của Chu Trọng Sơn nhíu chặt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không khách khí nói thẳng:

"Từ Xuân Hương, chăm sóc bọn nhỏ là công việc của cô. Khi làm việc, mời cô không mặc loại giày không tiện di chuyển như này!"

Thấy người đàn ông nghiêm nghị nói những câu này.

Khóe miệng Giang Nhu giựt giựt, suýt nữa phì cười.

Rõ ràng là một lão già ba mươi tuổi, vậy mà lại cảm thấy khá đáng yêu là sao?

Chu Trọng Sơn đóng cửa, lúc xoay lại, đúng lúc nhìn thấy nụ cười chưa kịp giấu của Giang Nhu.

Đôi môi đỏ mọng của cô hơi nhếch lên, núm đồng tiền mờ nhạt hiện ra.

Trên người còn mang áo khoác quân đội của anh.

Áo rộng, bao trùm lấy toàn bộ dáng người mảnh khảnh của cô.

Đúng với suy đoán của Giang Nhu, Chu Trọng Sơn đã nghe thấy cuộc trò chuyện ở trong sân.

Cũng nghe được sự lo lắng cho bọn trẻ của Giang Nhu.

Thấy cô nóng lòng nóng ruột, không quản hết thảy lao ra.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quân Tẩu Yêu Kiều, Quân Tẩu Quyến Rũ, Quân Gia Cuồng Bạo Sủng Tận Trời

Số ký tự: 0