Quân Tẩu Yêu Kiều, Quân Tẩu Quyến Rũ, Quân Gia Cuồng Bạo Sủng Tận Trời
Một Cành Hoa Tr...
Điềm Điềm Đậu Hủ Hoa
2024-12-04 21:45:04
Triệu Quốc Thắng nói rồi, quay đầu liếc Chu Trọng Sơn một cái.
Không nhìn không biết.
Nhìn mới nhận ra có điểm không đúng.
"Ông trời ơi! Chu Trọng Sơn, cậu sẽ không vì hai đứa nhỏ kia, mà bỏ cả cô vợ xinh đẹp như thế chứ? Cậu định độc thân cả đời à?"
Triệu Quốc Thắng kinh hô thành tiếng.
Anh ấy biết Chu Trọng Sơn quan tâm đến hai đứa nhỏ anh trai, chị gái để lại đến mức nào, cũng biết Chu Trọng Sơn không định có con của mình.
Con có thể không cần, nhưng sao có thể không có vợ chứ?
Đối diện với chất vấn của Triệu Quốc Thắng, cổ họng Chu Trọng Sơn khô khốc, không nói ra được những lời kiên định như trước.
Triệu Quốc Thắng thấy vậy.
Là người từng trải, cũng là một người anh em trong chiến hào.
Anh ấy chỉ điểm vài câu:
"Vợ của cậu, nếu cậu không cần, đám độc thân trong doanh trại, chính là một đám sói đói, sẽ tranh nhau cần! Cậu tự cân nhắc cho kỹ đi, đừng để sau này hối hận."
Triệu Quốc Thắng ung dung nói.
Trải đại chăn lên giường thép, rồi ngã người xuống, trực tiếp nằm xuống, giày cũng không cởi.
Chu Trọng Sơn nghe Triệu Quốc Thắng nói vậy, mày lập tức cau chặt.
Vừa nghĩ tới hình ảnh Giang Nhu bị một đám đàn ông vây quanh, trong đôi mắt đen xuất hiện lửa giận.
Anh vội hít sâu một hơi.
Đè xuống suy nghĩ không nên có.
Đặt sự chú ý lên trên người Triệu Quốc Thắng nửa đêm tới văn phòng quân đội ngủ.
"Sao anh không về nhà ngủ? Chị dâu không lo sao?"
"Nói đến vợ là tôi lại tức điên lên! Từ lúc lên đảo này đến bây giờ, suốt ngày hết chê tôi ngủ không rửa chân, đến chê không rửa mông! Rửa cái quái gì! Lúc trước khi ông đây còn ở tiền tuyến, mười ngày nửa tháng không tắm là chuyện thường tình! Sao lúc đó không chê. Giờ cuộc sống tốt rồi, thì lại xoi mói..."
Vợ của Triệu Quốc Thắng, là người cùng thôn với anh ấy.
Cũng họ Triệu, tên là Triệu Quế Phân.
Hai người cũng xem như cởi trần tắm mưa cùng lớn lên, thanh mai trúc mã của nhau.
Kết hôn khi còn trẻ, sau đó Triệu Quốc Thắng nhập ngũ, Triệu Quế Phân vẫn luôn chờ anh ấy ở dưới quê.
Bọn họ đã kết hôn chừng mười năm rồi, có hai đứa con trai.
Sau khi Triệu Quốc Thắng đến đóng quân trên đảo, đã đón Triệu Quế Phân và con qua.
Bình thường, hai vợ chồng họ rất ân ái.
Chỉ là, thói quen sinh hoạt thô lỗ của Triệu Quốc Thắng thường xuyên bị Triệu Quế Phân ghét bỏ.
"Hôm nay tôi dẫn lính đi huấn luyện dã ngoại ba mươi cây số, chân ám mùi thối, về nhà chắc chắn sẽ bị vợ ghét bỏ. Tôi sẽ không tự làm chuyện xấu hổ, hôm nay ngủ lại văn phòng, mai lại về ăn sáng..."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Không nhìn không biết.
Nhìn mới nhận ra có điểm không đúng.
"Ông trời ơi! Chu Trọng Sơn, cậu sẽ không vì hai đứa nhỏ kia, mà bỏ cả cô vợ xinh đẹp như thế chứ? Cậu định độc thân cả đời à?"
Triệu Quốc Thắng kinh hô thành tiếng.
Anh ấy biết Chu Trọng Sơn quan tâm đến hai đứa nhỏ anh trai, chị gái để lại đến mức nào, cũng biết Chu Trọng Sơn không định có con của mình.
Con có thể không cần, nhưng sao có thể không có vợ chứ?
Đối diện với chất vấn của Triệu Quốc Thắng, cổ họng Chu Trọng Sơn khô khốc, không nói ra được những lời kiên định như trước.
Triệu Quốc Thắng thấy vậy.
Là người từng trải, cũng là một người anh em trong chiến hào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh ấy chỉ điểm vài câu:
"Vợ của cậu, nếu cậu không cần, đám độc thân trong doanh trại, chính là một đám sói đói, sẽ tranh nhau cần! Cậu tự cân nhắc cho kỹ đi, đừng để sau này hối hận."
Triệu Quốc Thắng ung dung nói.
Trải đại chăn lên giường thép, rồi ngã người xuống, trực tiếp nằm xuống, giày cũng không cởi.
Chu Trọng Sơn nghe Triệu Quốc Thắng nói vậy, mày lập tức cau chặt.
Vừa nghĩ tới hình ảnh Giang Nhu bị một đám đàn ông vây quanh, trong đôi mắt đen xuất hiện lửa giận.
Anh vội hít sâu một hơi.
Đè xuống suy nghĩ không nên có.
Đặt sự chú ý lên trên người Triệu Quốc Thắng nửa đêm tới văn phòng quân đội ngủ.
"Sao anh không về nhà ngủ? Chị dâu không lo sao?"
"Nói đến vợ là tôi lại tức điên lên! Từ lúc lên đảo này đến bây giờ, suốt ngày hết chê tôi ngủ không rửa chân, đến chê không rửa mông! Rửa cái quái gì! Lúc trước khi ông đây còn ở tiền tuyến, mười ngày nửa tháng không tắm là chuyện thường tình! Sao lúc đó không chê. Giờ cuộc sống tốt rồi, thì lại xoi mói..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vợ của Triệu Quốc Thắng, là người cùng thôn với anh ấy.
Cũng họ Triệu, tên là Triệu Quế Phân.
Hai người cũng xem như cởi trần tắm mưa cùng lớn lên, thanh mai trúc mã của nhau.
Kết hôn khi còn trẻ, sau đó Triệu Quốc Thắng nhập ngũ, Triệu Quế Phân vẫn luôn chờ anh ấy ở dưới quê.
Bọn họ đã kết hôn chừng mười năm rồi, có hai đứa con trai.
Sau khi Triệu Quốc Thắng đến đóng quân trên đảo, đã đón Triệu Quế Phân và con qua.
Bình thường, hai vợ chồng họ rất ân ái.
Chỉ là, thói quen sinh hoạt thô lỗ của Triệu Quốc Thắng thường xuyên bị Triệu Quế Phân ghét bỏ.
"Hôm nay tôi dẫn lính đi huấn luyện dã ngoại ba mươi cây số, chân ám mùi thối, về nhà chắc chắn sẽ bị vợ ghét bỏ. Tôi sẽ không tự làm chuyện xấu hổ, hôm nay ngủ lại văn phòng, mai lại về ăn sáng..."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro