Quân Tẩu Yêu Kiều, Quân Tẩu Quyến Rũ, Quân Gia Cuồng Bạo Sủng Tận Trời
Một Cành Hoa Tr...
Điềm Điềm Đậu Hủ Hoa
2024-12-04 21:45:04
Triệu Quốc Thắng nhắm mắt nói, nói nói, rồi mơ mơ màng màng ngủ mất.
Chu Trọng Sơn ở bên kia, nghe Triệu Quốc Thắng nói vậy, trầm tư suy nghĩ.
Hóa ra chồng không rửa chân, không rửa mông, sẽ bị vợ ghét bỏ.
Quy tắc của người chồng, ghi vào trong sổ.
...
Sáng sớm hôm sau.
Bình minh trên đảo đến đặc biệt sớm, ánh dương theo gió biển, vẩy lên mảnh đất nơi này.
Lúc Giang Nhu dậy, việc đầu tiên phải giải quyết, là quần áo của cô.
Bộ hôm qua tắm xong thay, không thể mặc nữa.
Áo sơ mi trắng quá nhỏ, hại cô suýt nữa bị Chu Trọng Sơn thấy hết, nếu hôm nay lại mặc tiếp, xảy ra chuyện bung nút gì đó, thì cô thật sự sẽ xấu hổ chết!
Giang Nhu cũng không ngờ, vóc dáng của nguyên chủ cỗ thân thể này còn đẹp hơn cô ở đời trước.
Nơi cần gầy liền gầy, nên cần béo liền béo.
Lồi lõm tinh tế vô cùng.
Những bộ đồ cũ Giang Nhu mang tới cũng không thích hợp.
Thực sự không còn cách nào, cô chỉ đành lục tìm trong tủ đồ.
Ngôi nhà của Chu Trọng Sơn, tràn đầy hơi thở của đàn ông độc thân, trong tủ cũng như thế.
Tất cả quần áo, đều được gấp rất chỉnh tề, tất cả đều là miếng đậu hũ nhỏ.
Chu Trọng Sơn không có nhiều quần áo, chỉ có vài bộ quân phục mặc thường ngày.
Ngoài ra, trong góc có mấy bộ cũ, cũng là quân phục.
Quần áo không chỉ có vết vá, mà còn bị rút lại do giặt quá nhiều lần.
Giang Nhu cầm ướm lên người, dường như có thể mặc được.
Cô mặc quân phục hải quân màu trắng, xắn tay áo lên, khâu vài mũi cố định lại chỗ khuỷu tay.
Vạt áo quá dài, cô trực tiếp cầm kéo lên cắt.
Rồi nắm vạt áo, cột lại quanh eo.
Chiếc sơ mi rộng thùng thình, lập tức vừa người!
Giang Nhu cúi đầu nhìn, tương đối hài lòng.
Đến lúc đi ra, cô mới phát hiện hai đứa bé đã dậy từ lâu, vẫn mặc bộ đồ ngày hôm qua.
Mặc dù bẩn, nhưng cúc áo đều được gài cẩn thận.
Hai đứa nhóc chuyển ghế ra ngồi dưới mái hiên, nhìn khoảng sân trống, dường như đang đợi ai đó.
Giang Nhu tò mò nhìn chúng mấy lần.
Chu Tiểu Xuyên như có mắt ở sau lưng, lập tức quay đầu lại trừng Giang Nhu.
Đồng thời, tay cậu bé ôm lấy Chu Tiểu Hoa.
Xem ra trên mặt Giang Nhu, vẫn viết năm chữ "người phụ nữ xấu xa" như trước.
Bầu không khí đang lúc căng thẳng.
Ngoài nhà, một chuỗi tiếng bước chân vang lên.
Vừa nghe thấy tiếng đó.
Chu Tiểu Hoa vui vẻ đứng lên, tung tăng, như muốn xông ra.
Cô bé bị Chu Tiểu Xuyên kéo lại.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chu Trọng Sơn ở bên kia, nghe Triệu Quốc Thắng nói vậy, trầm tư suy nghĩ.
Hóa ra chồng không rửa chân, không rửa mông, sẽ bị vợ ghét bỏ.
Quy tắc của người chồng, ghi vào trong sổ.
...
Sáng sớm hôm sau.
Bình minh trên đảo đến đặc biệt sớm, ánh dương theo gió biển, vẩy lên mảnh đất nơi này.
Lúc Giang Nhu dậy, việc đầu tiên phải giải quyết, là quần áo của cô.
Bộ hôm qua tắm xong thay, không thể mặc nữa.
Áo sơ mi trắng quá nhỏ, hại cô suýt nữa bị Chu Trọng Sơn thấy hết, nếu hôm nay lại mặc tiếp, xảy ra chuyện bung nút gì đó, thì cô thật sự sẽ xấu hổ chết!
Giang Nhu cũng không ngờ, vóc dáng của nguyên chủ cỗ thân thể này còn đẹp hơn cô ở đời trước.
Nơi cần gầy liền gầy, nên cần béo liền béo.
Lồi lõm tinh tế vô cùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những bộ đồ cũ Giang Nhu mang tới cũng không thích hợp.
Thực sự không còn cách nào, cô chỉ đành lục tìm trong tủ đồ.
Ngôi nhà của Chu Trọng Sơn, tràn đầy hơi thở của đàn ông độc thân, trong tủ cũng như thế.
Tất cả quần áo, đều được gấp rất chỉnh tề, tất cả đều là miếng đậu hũ nhỏ.
Chu Trọng Sơn không có nhiều quần áo, chỉ có vài bộ quân phục mặc thường ngày.
Ngoài ra, trong góc có mấy bộ cũ, cũng là quân phục.
Quần áo không chỉ có vết vá, mà còn bị rút lại do giặt quá nhiều lần.
Giang Nhu cầm ướm lên người, dường như có thể mặc được.
Cô mặc quân phục hải quân màu trắng, xắn tay áo lên, khâu vài mũi cố định lại chỗ khuỷu tay.
Vạt áo quá dài, cô trực tiếp cầm kéo lên cắt.
Rồi nắm vạt áo, cột lại quanh eo.
Chiếc sơ mi rộng thùng thình, lập tức vừa người!
Giang Nhu cúi đầu nhìn, tương đối hài lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đến lúc đi ra, cô mới phát hiện hai đứa bé đã dậy từ lâu, vẫn mặc bộ đồ ngày hôm qua.
Mặc dù bẩn, nhưng cúc áo đều được gài cẩn thận.
Hai đứa nhóc chuyển ghế ra ngồi dưới mái hiên, nhìn khoảng sân trống, dường như đang đợi ai đó.
Giang Nhu tò mò nhìn chúng mấy lần.
Chu Tiểu Xuyên như có mắt ở sau lưng, lập tức quay đầu lại trừng Giang Nhu.
Đồng thời, tay cậu bé ôm lấy Chu Tiểu Hoa.
Xem ra trên mặt Giang Nhu, vẫn viết năm chữ "người phụ nữ xấu xa" như trước.
Bầu không khí đang lúc căng thẳng.
Ngoài nhà, một chuỗi tiếng bước chân vang lên.
Vừa nghe thấy tiếng đó.
Chu Tiểu Hoa vui vẻ đứng lên, tung tăng, như muốn xông ra.
Cô bé bị Chu Tiểu Xuyên kéo lại.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro