Quân Trưởng Sủng Thê: Tiểu Hồ Ly Ngốc Nghếch Làm Quân Tẩu

Cảm Thấy Rất Kh...

Nhanh Ngưng Yên

2024-11-11 11:49:22

Mặt trời đã xuống núi.

Từng nhà bên ngoài đã sáng đèn lên, không khí tràn gập hơi thở ấm áp.

Mà Tô Âm Âm vẫn đang còn dựa lưng vào tường, ánh mắt thường xuyên nhìn về hướng cửa, mong chờ có thể nghe thấy âm thanh mở cửa. Chỉ là trong phòng tối đen cái gì cũng không nhìn thấy, người nọ như cũ vẫn không có trở về.

Trong lòng Tô Âm Âm tràn ngập cảm giác hối hận, Cô nhiều lần nghĩ, nếu có thể quay lại cô nhất định sẽ không cùng hắn tranh luận.

Hắn là người tốt.

Tô Âm Âm uể oải mà nghĩ.

Ánh trăng đã xuyên qua tầng mây, chiếu vào trong phòng khách. Tô Âm Âm nghiêng đầu, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, nghĩ đến ngôi nhà đang ở thời không khác.

Càng nghĩ cô càng thấy ủy khuất, càng ủy khuất thì càng cảm thấy khó chịu muốn khóc, nước mắt cũng nhanh chóng tụ lại trong con mắt của cô, lạch cạch lạch cạch rơi xuống.

“Thất ca, có phải hay không là anh cũng đang rất khổ sở a?”

“Thập nhị là đồ đáng ghét như vậy, ta về sau cũng sẽ không thấy được nữa.”

Cô không trở về được nữa.

Cô chỉ có thể ở thế giới này vượt qua vài thập niên ngắn ngủi.

Không có cha mẹ yêu thương, người thân quan tâm.

Duy độc chỉ có một người đối với cô tốt, lại bị cô làm cho tức giận mà không muốn cùng cô ở bên nhau nữa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong lòng Nguyên Cẩn Trần cũng cảm thấy rất khó chịu, nhưng khi hắn biết được Tô Âm Âm đến giờ này còn chưa có ăn cơm liền không bình tĩnh được nữa, hắn đứng dậy đi đến nhà ăn mua cơm đem về. Khi hắn mở cửa đi vào phòng khách, thì bên trong nhà tối đen, liền thuận tay liền bật đèn lên.

Tô Âm Âm đột nhiên ngẩng đầu, nhìn người xuất hiện ở trước cửa, thì trong mắt hiện lên biểu cảm vui sướng.

“Anh…..”

Trong nháy mắt cô liền im miệng.

Hắn còn tức giận.

Bộ dạng cẩn thận của Tô Âm Âm, lọt vào trong mắt của Nguyên Cẩn Trần, làm cho hắn chỉ còn lại bất đắc dĩ mà thở dài. hắn nhìn hai con mắt của cô hồng hồng giống như con thỏ, liền nhíu mày đi tới, “Sao lại không bật đèn lên?”

“Còn chưa đứng phạt xong.”

Tô Âm Âm đáng thương vô cùng nhìn Nguyên Cẩn Trần, Nguyên Cẩn Trần dù trong lòng đang còn rất tức giận, nhưng nhìn thấy vậy thì tức giận cũng tan mất phân nửa. Hắn như cũ trầm mặt, để miễn cho cô cảm thấy tính tình của hắn tốt.

Bất quá, hành động cũng biểu cảm của cô cũng lấy lòng được Nguyên Cẩn Trần.

“Cô cứ như vậy mà đứng cảm một buổi trưa?”

“Đúng vậy.” Tô Âm Âm vội vàng gật đầu.

“Trước tiên lại đây ăn cơm đi.” Nguyên Cẩn Trần đem đồ ăn bày ra bàn, sau đó mới gọi cô lại bàn ăn cơm.

“Nga.”

Tô Âm Âm vừa mới chuẩn bị đi đến, lại bị bất ngờ ngã xuống sàn nhà. Nguyên Cẩn Trần bước nhanh xông về phía cô, lập tức đen người ôm lên, còn khuẩn trưởng hỏi: “Có bị thương chỗ nào hay không?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tô Âm Âm ngây ngốc nhìn hắn, lắc lắc đầu, giọng nói mang theo một chút bất an hỏi: “Anh đây là đang quan tâm tôi sao? Anh có phải hay không đã hết giận tôi rồi?”

“Đổi Thành một người khác, tôi cũng sẽ làm như vậy” Nguyên Cẩn Trần đem người đặt lên ghế sô pha.

Tô Âm Âm mất mát nói: “Tôi không có việc gì, chính là đứng hơi lâu mà thôi.”

“Vậy cô nghỉ ngơi trước đi.”

Nguyên Cẩn Trần xoay người muốn đi, Tô Âm Âm liền duỗi tay nắm chặt tay áo của hắn Đáng thương hề hề, “Nguyên Cẩn Trần, có phải anh rất muốn để tôi rời đi không?”

Ánh mắt của Nguyên Cẩn Trần trở nên nặng nề, “Cô đối với tôi không có một chút tình cảm gì, vậy nên chúng ta cũng không cần phải ép buộc mà ở bên nhau. hà tất gì mà cứ phải tra tấn lẫn nhau như vậy.”

Tô Âm Âm cắn môi nói nhỏ, “Không có tra tấn lẫn nhau.”

“Tôi vẫn nói câu kia, nếu cô muốn rời đi, thì tôi sẽ đồng ý ly hôn. Cũng đảm bảo sẽ không làm khó Tô gia, cô có thể yên tâm rồi đi.”

Lại là những lời này!

Làm Tô Âm Âm đặc biệt tức giận.

Tiểu Tính tình của cô lại nổi lên, trực tiếp hướng về phía Nguyên Cẩm trần mà quát lớn, “Tôi không có nói câu là muốn ly hôn.”

“Vậy chẳng lẽ cô bắt ta cả đời ở cùng với một người, mà ngoài miệng luôn nói mình là trẻ vị thành niên nên không chịu làm một người vợ chân chính cùng tôi bên nhau cả đời sao?” Nguyên Cẩn Trần cũng muốn nhìn xem một chút trong lòng cô rốt cuộc là đang nghĩ gì.

“Nhưng tôi vốn dĩ là vị thành niên mà.”

“Cô đã qua tuổi 18 rồi.” Nguyên Cẩn Trần lạnh giọng nhắc nhở cô.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quân Trưởng Sủng Thê: Tiểu Hồ Ly Ngốc Nghếch Làm Quân Tẩu

Số ký tự: 0