Quân Trưởng Sủng Thê: Tiểu Hồ Ly Ngốc Nghếch Làm Quân Tẩu
Ghen Ghét
Nhanh Ngưng Yên
2024-11-11 11:49:22
“A…A…..A…..A. mẫu……Đan, ngươi không phải là hồ ly tinh nhỏ đẹp nhất!”
Sáng sớm rời giường, nhưng tâm tình của Tô Âm Âm rất tốt, còn hát một bài hát do chính mình tự chế thành, đừng nói là có bao nhiêu hưng phấn.
Nhưng mà- - -
Cô chỉ biết hát một câu này.
Tô Âm Âm lăn qua lộn lại cũng chỉ hát duy nhất có một câu, còn quá vui vẻ mà muốn nhảy lên, cô vừa mới lên xem số dư tài khoản ngân hàng của chính mình, rất nhiều rất nhiều số không nha, cô cười đến nổi miệng sắp tới mang tai luôn rồi.
“Thật nhiều tiền, hừ! thật nhiều tiền, nha! Thật nhiều thật nhiều thật nhiều tiền………”
Tủ lạnh không còn gì để ăn, Tô Âm Âm chuẩn bị ra ngoài mua một chút mang về. Nhưng cô mới ra đến cửa, liền đụng phải Lâm Tuệ cũng dậy sớm, đang chuẩn bị ra cửa.
“Sớm a! nhìn dáng vẻ thì tâm tình không tồi!”
Lâm Tuệ tươi cười đánh giá Tô Âm Âm, cảm thấy toàn thân Tô Âm Âm, đều đang phát ra sự sung sướng giống như muốn bay lên. Muốn làm như không thấy cũng không được, thật sự là rất lóa mắt.
Tô Âm Âm cười tủm tỉm nói, “ Ân có tiền a, Em tự mình kiếm được tiền, đương nhiên là cảm thấy vui vẻ rồi!”
“Chúc mừng, chúc mừng!”
Lâm Tuệ rất thức thời, không hỏi cô làm như thế nào mà kiếm được tiền. Nếu Tô Âm Âm muốn nói cho cô, thì vừa rồi đã nói rồi.
“Cám ơn chị Lâm Tuệ.” khuôn mặt ngốc bạch ngọt của Tô Âm Âm cười đến là vui vẻ.
Lâm Tuệ trong lòng lại hâm mộ, không phải ai cũng có thể giống như Tô Âm Âm được, sống một cách vô tâm vô phế đến như thế, chỉ cần làm một tiểu công chúa, được người ta nuông chiều sủng ái.
“Em đây là muốn đi ăn sáng sao?” Lâm Tuệ hỏi cô.
Tô Âm Âm xách theo một cái giỏ tre tinh xảo, lắc lắc đầu, “Em muốn đi mua một chút rau, bọn họ không phải sắp kết thúc huấn luyện rồi sao? hắn trở về thì liền có người nấu cơm cho em ăn rồi.”
Nếu như để tự cô tự làm, thì thật sự là khó mà nuốt trôi được.
Đồ ăn của nhà ăn, cô đã ăn đủ rồi. Cũng không thể mỗi ngày đều đến nhà của Lâm Tuệ cọ cơm được. Tuy rằng Lâm Tuệ vẫn hy vọng cô hay đến, thì đó cũng là xem ở mặt mũi của Nguyên Cẩn Trần.
Tô Âm Âm không phải là người không biết cách đối nhân xử thế, dù cho không phải là rất hiểu, nhưng cũng biết được một số thứ.
Cô rất có chừng mực, lúc trước có ăn qua vài lần, sau đó học được chút tay nghề, liền học được một vừa hai phải.
Lâm Tuệ rất kinh ngạc, “Doanh trưởng cũng xuống bếp nấu ăn sao?”
Tô Âm Âm kỳ quái hỏi: “Di, em chưa cùng chị nói qua sao?”
“Không có.” Lâm Tuệ thật sự rất khiếp sợ, “Chị cũng lần đầu là nghe em nói đến đó.”
Tô Âm Âm hạnh phúc đến nổi đôi mắt đều cong lên, “Hắn nấu cơm ăn rất ngon, Chính là không có nhiều thời gian, nên rất ít khi nấu, nhưng chỉ cần là hắn nấu, em đều ăn hết sạch.”
“Phải không?”
Nụ cười trên mặt Lâm Tuệ có chút miễn cưỡng.
“Đúng vậy, đúng vậy! chị không biết đâu, em thời gian gần đây không phải là rất bận sao? Nên mỗi lần trở về anh ấy đều làm đồ ăn ngon cho em, thế mà còn giả bộ là mua từ nhà ăn về. Kỳ thật anh ấy không biết, cơm anh ấy làm, em ăn một miếng thì liền nhận ra. Bất quá em không có vạch trần, miễn cho anh ấy lại mất mặt a!”
Lâm Tuệ nhìn khuôn mặt tươi cười đến xán lạn của Tô Âm Âm, thì trong lòng không khỏi có chút khó chịu.
“Như vậy thật là tốt.” Cô ta nhẹ giọng nói.
Tô Âm Âm nhạy bén nhận thấy được, sắc mặt Lâm Tuệ không tốt, nói đúng hơn là tâm tình không tốt. ánh mắt của cô tối xuống, không nói đến chuyện này nữa.
“Chị Lâm Tuệ, chị đây là đang muốn đến nhà ăn sao?”
“ Ân.”
Lân Tuệ vốn dĩ cũng muốn đi chợ mua đồ ăn, nhưng hiện tại cô ta lại thay đổi chủ ý.
“Vậy em đi trước đây! không thì tí nữa sẽ không mua được đồ tươi ngon!” Tô Âm Âm vẫy tay cũng lâm Tuệ chào tạm biệt.
Lâm Tuệ tươi cười nói: “Được.”
Cô ta nhìn theo bóng dáng của Tô Âm Âm rời đi, tươi cười trên mặt cũng biến mất. cô ta cho rằng chính mình gả cho Phan Văn Triết, đã là chuyện rất may mắn rồi. Phan Văn Triết biết kiếm tiền, gia thế lại tốt, là người tiền đồ vô lượng. chính là Phan văn Triết cái nào so ra cũng kém hơn Nguyên Cẩn Trần còn chưa tính, tình cảm mà cô ta cho là ân ái, đều………..
Sáng sớm rời giường, nhưng tâm tình của Tô Âm Âm rất tốt, còn hát một bài hát do chính mình tự chế thành, đừng nói là có bao nhiêu hưng phấn.
Nhưng mà- - -
Cô chỉ biết hát một câu này.
Tô Âm Âm lăn qua lộn lại cũng chỉ hát duy nhất có một câu, còn quá vui vẻ mà muốn nhảy lên, cô vừa mới lên xem số dư tài khoản ngân hàng của chính mình, rất nhiều rất nhiều số không nha, cô cười đến nổi miệng sắp tới mang tai luôn rồi.
“Thật nhiều tiền, hừ! thật nhiều tiền, nha! Thật nhiều thật nhiều thật nhiều tiền………”
Tủ lạnh không còn gì để ăn, Tô Âm Âm chuẩn bị ra ngoài mua một chút mang về. Nhưng cô mới ra đến cửa, liền đụng phải Lâm Tuệ cũng dậy sớm, đang chuẩn bị ra cửa.
“Sớm a! nhìn dáng vẻ thì tâm tình không tồi!”
Lâm Tuệ tươi cười đánh giá Tô Âm Âm, cảm thấy toàn thân Tô Âm Âm, đều đang phát ra sự sung sướng giống như muốn bay lên. Muốn làm như không thấy cũng không được, thật sự là rất lóa mắt.
Tô Âm Âm cười tủm tỉm nói, “ Ân có tiền a, Em tự mình kiếm được tiền, đương nhiên là cảm thấy vui vẻ rồi!”
“Chúc mừng, chúc mừng!”
Lâm Tuệ rất thức thời, không hỏi cô làm như thế nào mà kiếm được tiền. Nếu Tô Âm Âm muốn nói cho cô, thì vừa rồi đã nói rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cám ơn chị Lâm Tuệ.” khuôn mặt ngốc bạch ngọt của Tô Âm Âm cười đến là vui vẻ.
Lâm Tuệ trong lòng lại hâm mộ, không phải ai cũng có thể giống như Tô Âm Âm được, sống một cách vô tâm vô phế đến như thế, chỉ cần làm một tiểu công chúa, được người ta nuông chiều sủng ái.
“Em đây là muốn đi ăn sáng sao?” Lâm Tuệ hỏi cô.
Tô Âm Âm xách theo một cái giỏ tre tinh xảo, lắc lắc đầu, “Em muốn đi mua một chút rau, bọn họ không phải sắp kết thúc huấn luyện rồi sao? hắn trở về thì liền có người nấu cơm cho em ăn rồi.”
Nếu như để tự cô tự làm, thì thật sự là khó mà nuốt trôi được.
Đồ ăn của nhà ăn, cô đã ăn đủ rồi. Cũng không thể mỗi ngày đều đến nhà của Lâm Tuệ cọ cơm được. Tuy rằng Lâm Tuệ vẫn hy vọng cô hay đến, thì đó cũng là xem ở mặt mũi của Nguyên Cẩn Trần.
Tô Âm Âm không phải là người không biết cách đối nhân xử thế, dù cho không phải là rất hiểu, nhưng cũng biết được một số thứ.
Cô rất có chừng mực, lúc trước có ăn qua vài lần, sau đó học được chút tay nghề, liền học được một vừa hai phải.
Lâm Tuệ rất kinh ngạc, “Doanh trưởng cũng xuống bếp nấu ăn sao?”
Tô Âm Âm kỳ quái hỏi: “Di, em chưa cùng chị nói qua sao?”
“Không có.” Lâm Tuệ thật sự rất khiếp sợ, “Chị cũng lần đầu là nghe em nói đến đó.”
Tô Âm Âm hạnh phúc đến nổi đôi mắt đều cong lên, “Hắn nấu cơm ăn rất ngon, Chính là không có nhiều thời gian, nên rất ít khi nấu, nhưng chỉ cần là hắn nấu, em đều ăn hết sạch.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Phải không?”
Nụ cười trên mặt Lâm Tuệ có chút miễn cưỡng.
“Đúng vậy, đúng vậy! chị không biết đâu, em thời gian gần đây không phải là rất bận sao? Nên mỗi lần trở về anh ấy đều làm đồ ăn ngon cho em, thế mà còn giả bộ là mua từ nhà ăn về. Kỳ thật anh ấy không biết, cơm anh ấy làm, em ăn một miếng thì liền nhận ra. Bất quá em không có vạch trần, miễn cho anh ấy lại mất mặt a!”
Lâm Tuệ nhìn khuôn mặt tươi cười đến xán lạn của Tô Âm Âm, thì trong lòng không khỏi có chút khó chịu.
“Như vậy thật là tốt.” Cô ta nhẹ giọng nói.
Tô Âm Âm nhạy bén nhận thấy được, sắc mặt Lâm Tuệ không tốt, nói đúng hơn là tâm tình không tốt. ánh mắt của cô tối xuống, không nói đến chuyện này nữa.
“Chị Lâm Tuệ, chị đây là đang muốn đến nhà ăn sao?”
“ Ân.”
Lân Tuệ vốn dĩ cũng muốn đi chợ mua đồ ăn, nhưng hiện tại cô ta lại thay đổi chủ ý.
“Vậy em đi trước đây! không thì tí nữa sẽ không mua được đồ tươi ngon!” Tô Âm Âm vẫy tay cũng lâm Tuệ chào tạm biệt.
Lâm Tuệ tươi cười nói: “Được.”
Cô ta nhìn theo bóng dáng của Tô Âm Âm rời đi, tươi cười trên mặt cũng biến mất. cô ta cho rằng chính mình gả cho Phan Văn Triết, đã là chuyện rất may mắn rồi. Phan Văn Triết biết kiếm tiền, gia thế lại tốt, là người tiền đồ vô lượng. chính là Phan văn Triết cái nào so ra cũng kém hơn Nguyên Cẩn Trần còn chưa tính, tình cảm mà cô ta cho là ân ái, đều………..
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro