Quân Trưởng Sủng Thê: Tiểu Hồ Ly Ngốc Nghếch Làm Quân Tẩu
Rung Động
Nhanh Ngưng Yên
2024-11-11 11:49:22
“Chuyện gì vậy?”
Tả Tình Minh tò mò muốn chết, cúi người muốn xem là ai gọi điện đến. Nguyên Cẩn Trần nhanh chóng đem điện thoại kéo qua, lạnh giọng nói: “Đây không phải chuyện của cậu, đi ra ngoài đi!”
“Ngươi đây là lợi dụng xong rồi vứt bỏ.” Tả Tình Minh không cam lòng mà nói.
Nguyên Cẩn Trần nhướng mày, “Ngươi vừa nói cái gì?”
Tả Tình Minh không dám nói tiếp xoay người liền nhanh chóng chuồn đi mất.
Cửa đóng lại, Nguyên Cẩn Trần mới bắt máy cuộc gọi sắp bị ngắt mất kia.
“Có việc?”
Tô Âm Âm bất ngờ nghe được âm thanh của hắn, nên khẩn trương muốn chết, cô trừng mắt thật lớn, miệng lại chất vẫn nói: “Anh ở đâu? Anh vì sao mà mấy ngày nay lại không có về nhà?”
Cô vô ý nói đến hai chữ về nhà, làm cho trong lòng của Nguyên Cẩm Trần cũng ấm lên.
Hắn nói, “Buổi tối sẽ trở về.”
Trong lòng Tô Âm Âm không kìm được trở nên vui vẻ, lại giả vờ nói: “Nga, vậy anh nhớ rõ lúc về thì nhớ mua cơm đem về nha, tiểu thuyết của tôi còn chưa xem xong, nên không có thời gian đi nhà ăn lấy cơm được đâu. Anh có biết tôi thích ăn cái gì hả?”
“Ừm.”
“ Ừm là có ý gì?” Tô Âm Âm bĩu môi.
Nguyên Cẩn Trần nghe thấy ngữ khí u oán của cô, thì khóe miệng cong lên, nhưng lời nói ra lại rất đáng ghét: “Có đồ ăn gì mà cô không ăn được sao?”
Tô Âm âm nghe xong cảm thấy bản thân mình phải chịu một kích chí mạng.
Thân là cái đồ tham ăn, thì có gì là sai sao?
Làm một cái đồ tham ăn, thì có tội sao?
Tô Âm Âm ở trong nhà tự mình giận dỗi, cơn giận này của cô còn chưa tiêu được, thì Nguyên Cẩn Trần đã trở lại. Tô Âm Âm còn làm giá, nhưng ánh mắt lại dừng ở hộp cơm trong tay của Nguyên Cẩn Trần, thân thể không chịu sự khống chế mà đi qua, tiếp nhận hai cái hộp cơm đó.
Đôi mắt cô sáng lấp lánh, “Sao lại mua nhiều như vậy a?”
“Sợ cô ăn không đủ no.”
Lời nói này nếu đổi lại là cô gái khác nghe thấy, thì khẳng định sẽ tức giận. Nhưng đối với Tô Âm Âm lại không giống nhau, Cô còn cười hi hi nói: “Nguyên cẩn Trần, không nghĩ tới anh thật đúng là người tốt.”
Mua nhiều đồ ăn, thì hắn chính là người tốt?
Cái thẻ người tốt này điểm mấu chốt có phải là quá thấp rồi không a.
“Cô lúc trước ở nhà không được ăn no sao?” Nguyên Cẩn Trần rất tò mò về chuyện Tô Âm Âm ở Tô gia là có cái bộ dáng gì.
Tô Âm Âm ngẩng đầu hỏi hắn: “Tại sao anh lại hỏi như vậy?”
“Chẳng lẽ cơm của Tô gia, không có ăn ngon bằng cơm của nhà ăn?” Nguyên Cẩn Trần dùng dư quang khóe mắt nhìn cô, lại phát hiện Tô Âm Âm có chút chột dạ.
Hắn nhịn không được mà nghĩ, cô rốt cuộc khi ở Tô gia cuộc sống đã trải qua những gì.
Nghe đồn, bốn người con gái của Tô gia đều là con riêng, trừ bỏ mẹ của Tô Âm Âm không biết là ai kia, thì tất cả mẹ của những người còn lại hiên tại vẫn còn sống, đều được Tô Viễn Trình nuôi ở bên ngoài. Vợ của Tô Viễn Trình sinh được một người con trai, nên ngồi yên ổn ở cái vị trí đương gia chủ mẫu của Tô gia. Mọi người trong lòng đều minh bạch, bốn người con gái của Tô gia được đón về nuôi dưỡng là dùng để liên hôn. Nhưng đến hắn cũng không nghĩ tới người liên hôn đầu tiên thế mà lại là tiểu nữ nhi vừa mới thành niên của Tô gia.
Mới đầu Nguyên Cẩn Trần cũng không có nghĩ đến tình cảnh khi còn ở nhà của Tô Âm âm, nhưng hiện tại hắn đã phát hiện, cô vợ nhỏ của hắn khi ở Tô gia cuộc sống trải qua cũng không được tốt lắm.
“Cũng không phải là không tốt, chỉ là ăn không được ngon như vậy.”
Tô Âm Âm cười đến nổi mắt cũng cong cong lên, nhưng trong lòng lại nghĩ, nguyên chủ ở cái nhà kia cũng không có địa vị gì. Lượng cơm ăn vào luôn rất ít. Ngày thường đều là cùng Tô thái thái ăn chung với nhau, nguyên chủ sao có thể ăn vào được.
Ăn trong vô vị đại khái chính là nói như thế.
Hơn nữa hiện tại đã đổi thành Tô Âm Âm cô, thì tình huống tự nhiên là không giống nhau nữa rồi.
“Đúng không?”
Tô Âm Âm tươi cười xán lạn, “Đó là đương nhiên.”
Cô vui sướng gặm chân gà, lại bôi bẩn hết cả khuôn mặt, khiến cho ánh mắt của Nguyên Cẩn trần trở nên mềm mại, cầm lên khăn ướt lau mặt cho cô, Tô Âm Âm sửng sốt, ngơ ngác mà nhìn hắn, trái tim của Nguyên Cẩn Trần bỗng nhiên đạp nhanh hơn, bị sự đáng yêu làm cho sinh ra ảo giác.
“Tự mình lau đi, dơ muốn chết.”
Ý thức được hành động của chính mình, Nguyên Cẩn Trần đen mặt xong, liền đứng dạy định rời đi.
Tả Tình Minh tò mò muốn chết, cúi người muốn xem là ai gọi điện đến. Nguyên Cẩn Trần nhanh chóng đem điện thoại kéo qua, lạnh giọng nói: “Đây không phải chuyện của cậu, đi ra ngoài đi!”
“Ngươi đây là lợi dụng xong rồi vứt bỏ.” Tả Tình Minh không cam lòng mà nói.
Nguyên Cẩn Trần nhướng mày, “Ngươi vừa nói cái gì?”
Tả Tình Minh không dám nói tiếp xoay người liền nhanh chóng chuồn đi mất.
Cửa đóng lại, Nguyên Cẩn Trần mới bắt máy cuộc gọi sắp bị ngắt mất kia.
“Có việc?”
Tô Âm Âm bất ngờ nghe được âm thanh của hắn, nên khẩn trương muốn chết, cô trừng mắt thật lớn, miệng lại chất vẫn nói: “Anh ở đâu? Anh vì sao mà mấy ngày nay lại không có về nhà?”
Cô vô ý nói đến hai chữ về nhà, làm cho trong lòng của Nguyên Cẩm Trần cũng ấm lên.
Hắn nói, “Buổi tối sẽ trở về.”
Trong lòng Tô Âm Âm không kìm được trở nên vui vẻ, lại giả vờ nói: “Nga, vậy anh nhớ rõ lúc về thì nhớ mua cơm đem về nha, tiểu thuyết của tôi còn chưa xem xong, nên không có thời gian đi nhà ăn lấy cơm được đâu. Anh có biết tôi thích ăn cái gì hả?”
“Ừm.”
“ Ừm là có ý gì?” Tô Âm Âm bĩu môi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyên Cẩn Trần nghe thấy ngữ khí u oán của cô, thì khóe miệng cong lên, nhưng lời nói ra lại rất đáng ghét: “Có đồ ăn gì mà cô không ăn được sao?”
Tô Âm âm nghe xong cảm thấy bản thân mình phải chịu một kích chí mạng.
Thân là cái đồ tham ăn, thì có gì là sai sao?
Làm một cái đồ tham ăn, thì có tội sao?
Tô Âm Âm ở trong nhà tự mình giận dỗi, cơn giận này của cô còn chưa tiêu được, thì Nguyên Cẩn Trần đã trở lại. Tô Âm Âm còn làm giá, nhưng ánh mắt lại dừng ở hộp cơm trong tay của Nguyên Cẩn Trần, thân thể không chịu sự khống chế mà đi qua, tiếp nhận hai cái hộp cơm đó.
Đôi mắt cô sáng lấp lánh, “Sao lại mua nhiều như vậy a?”
“Sợ cô ăn không đủ no.”
Lời nói này nếu đổi lại là cô gái khác nghe thấy, thì khẳng định sẽ tức giận. Nhưng đối với Tô Âm Âm lại không giống nhau, Cô còn cười hi hi nói: “Nguyên cẩn Trần, không nghĩ tới anh thật đúng là người tốt.”
Mua nhiều đồ ăn, thì hắn chính là người tốt?
Cái thẻ người tốt này điểm mấu chốt có phải là quá thấp rồi không a.
“Cô lúc trước ở nhà không được ăn no sao?” Nguyên Cẩn Trần rất tò mò về chuyện Tô Âm Âm ở Tô gia là có cái bộ dáng gì.
Tô Âm Âm ngẩng đầu hỏi hắn: “Tại sao anh lại hỏi như vậy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chẳng lẽ cơm của Tô gia, không có ăn ngon bằng cơm của nhà ăn?” Nguyên Cẩn Trần dùng dư quang khóe mắt nhìn cô, lại phát hiện Tô Âm Âm có chút chột dạ.
Hắn nhịn không được mà nghĩ, cô rốt cuộc khi ở Tô gia cuộc sống đã trải qua những gì.
Nghe đồn, bốn người con gái của Tô gia đều là con riêng, trừ bỏ mẹ của Tô Âm Âm không biết là ai kia, thì tất cả mẹ của những người còn lại hiên tại vẫn còn sống, đều được Tô Viễn Trình nuôi ở bên ngoài. Vợ của Tô Viễn Trình sinh được một người con trai, nên ngồi yên ổn ở cái vị trí đương gia chủ mẫu của Tô gia. Mọi người trong lòng đều minh bạch, bốn người con gái của Tô gia được đón về nuôi dưỡng là dùng để liên hôn. Nhưng đến hắn cũng không nghĩ tới người liên hôn đầu tiên thế mà lại là tiểu nữ nhi vừa mới thành niên của Tô gia.
Mới đầu Nguyên Cẩn Trần cũng không có nghĩ đến tình cảnh khi còn ở nhà của Tô Âm âm, nhưng hiện tại hắn đã phát hiện, cô vợ nhỏ của hắn khi ở Tô gia cuộc sống trải qua cũng không được tốt lắm.
“Cũng không phải là không tốt, chỉ là ăn không được ngon như vậy.”
Tô Âm Âm cười đến nổi mắt cũng cong cong lên, nhưng trong lòng lại nghĩ, nguyên chủ ở cái nhà kia cũng không có địa vị gì. Lượng cơm ăn vào luôn rất ít. Ngày thường đều là cùng Tô thái thái ăn chung với nhau, nguyên chủ sao có thể ăn vào được.
Ăn trong vô vị đại khái chính là nói như thế.
Hơn nữa hiện tại đã đổi thành Tô Âm Âm cô, thì tình huống tự nhiên là không giống nhau nữa rồi.
“Đúng không?”
Tô Âm Âm tươi cười xán lạn, “Đó là đương nhiên.”
Cô vui sướng gặm chân gà, lại bôi bẩn hết cả khuôn mặt, khiến cho ánh mắt của Nguyên Cẩn trần trở nên mềm mại, cầm lên khăn ướt lau mặt cho cô, Tô Âm Âm sửng sốt, ngơ ngác mà nhìn hắn, trái tim của Nguyên Cẩn Trần bỗng nhiên đạp nhanh hơn, bị sự đáng yêu làm cho sinh ra ảo giác.
“Tự mình lau đi, dơ muốn chết.”
Ý thức được hành động của chính mình, Nguyên Cẩn Trần đen mặt xong, liền đứng dạy định rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro