Quân Trưởng Sủng Thê: Tiểu Hồ Ly Ngốc Nghếch Làm Quân Tẩu
Mất Tích
Nhanh Ngưng Yên
2024-11-11 11:49:22
“Chào chị.”
Tô Âm Âm duỗi tay, lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn.
Cô không biết chỉ đạo Phan là ai? Nhưng mà người này có thể chủ động tìm mình nói chuyện, khẳng định không phải là người thường. Những người thân của quân nhân khác, khi nhìn thấy cô đều mang theo một chút kính trọng.
Còn những người nói cô là tiểu thư hào môn, mệnh tốt linh tinh gì đó, cô đều coi như không nghe thấy.
Cảm giác của cô đối với Lâm Tuệ cũng không tệ lắm.
“Em tên là Tô Âm Âm, trước đây em chưa từng nhìn thấy chị. chị không thường đến nhà ăn dùng cơm phải không.”
Tô Âm Âm cũng không nghĩ đến là cô cũng chỉ đến đây mới có mấy ngày, mỗi lần đến nhà ăn đều là mua đồ xong sẽ nhanh chóng rời đi, như vậy thì có thể gặp được mấy người chứ. Nhưng người tinh ý sẽ không nói ra, làm như vậy không khỏi khiến đối phương cảm thấy xấu hổ.
Lâm Tuệ cười nói: “Thời gian trước tôi về nhà mẹ đẻ, hôm nay mới vừa trở lại. Nghe được lão Phan nói cô đã đến, còn đang nghĩ một lát nữa sẽ đi tìm em. nhưng không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, cự nhiên buổi sáng liền gặp được em ở đây.”
Tô Âm Âm cùng Lâm Tuệ vừa đi về vừa nói chuyện: “Chị Lâm Tuệ hiện tại đang làm công việc gì?”
“Tôi làm giáo viên.” Lâm Tuệ cũng rất thích Tô Âm Âm, Cô có đôi mắt rất trong sáng thuần khiết.
“Làm cô giáo, vậy chị đây là đang được nghỉ làm sao?”
“Đúng vậy.”
Tô Âm Âm tỏ ra rất hâm mộ, “Em còn chưa có tốt nghiệp, nhưng mà không sao chỉ cần qua một năm nữa, em liền phải đau đầu mà đi tìm công việc a.”
Lâm Tuệ kinh ngạc: “Chẳng lẽ em không chuẩn bị theo quân sao?”
“Em mỗi năm sẽ đến đây ở một khoảng thời gian là được rồi nha.” Tô Âm Âm cũng không hiểu biết rõ cái gọi là theo quân này, cô nói: “Đến lúc đó giống như chị á, lúc nào được nghỉ sẽ đến đây ở một thời gian, không phải rất tốt sao”
Lâm Tuệ cười giải thích: “Chị là ở chỗ này làm giáo viên, bởi vì trong doanh trại có rất nhiều trẻ em.”
“Vậy Chị và chỉ đạo Phan vẫn luôn ở bên nhau sao?” Tô Âm Âm tiếp tục hỏi, “Hai người có con rồi hả?”
“Lúc trước chị không có theo quân, cho nên thời gian chúng ta ở bên nhau cũng không được nhiều. bây giờ chị đã xin nghỉ việc ở bên ngoài, để đến đây làm giáo viên, chính là nghĩ muốn sinh một đứa con.” Lâm Tuệ nói đến chuyện này thì cười rất ôn nhu, quanh thân đều tỏa ra ánh sáng nhu hòa.
“Như vậy thật tốt.”
Tô Âm Âm cười giống như một đứa trẻ.
Làm cho Lâm Tuệ cũng cười theo.
“Em có muốn đến nhà chị ngồi một lát hay không? Chị mang theo một ít thái, cũng không biết em có thích ăn hay không.” Lâm Tuệ nhiệt tình mời, Tô Âm Âm cũng chưa từng được ăn qua tiểu thái, không nhịn được sự dụ hoặc này nên vui vẻ mà theo người ta về nhà.
Tay nghề nấu ăn của Lâm Tuệ rất tốt, Cô dùng đồ ăn mà nhanh chóng kéo gần được quan hệ với Tô Âm Âm.
Lúc Tô Âm Âm về đến nhà, thì tiếp tục mở máy tính lên xem tiểu thuyết. Buổi trưa đến thời điểm ăn cơm cũng không thấy Nguyên Cẩn Trần trở về. Cô muốn đi tìm Lâm Tuệ cùng nhau đến nhà ăn ăn cơm, lại không nghĩ đến chồng của Lâm Tuệ đã trở lại. Tô Âm Âm rất muốn hỏi một chút về Nguyên Cẩn Trần, nhưng lại cảm thấy bọn họ vẫn chưa quá thân thiết, cho nên tùy tiện hỏi thì không được tốt cho lắm.
Trời cũng tối rồi mà Tô âm Âm vẫn không chịu rời khỏi nhà ăn.
Cứ thế trải qua hai ba ngày, Tô Âm Âm và Lâm Tuệ đã trở thành chị em tốt không có gì phải giấu nhau, nhưng cô vẫn chưa thấy được mặt Nguyên cẩn Trần, hắn giống như là biến mất luôn vậy đó.
Nếu không phải lâm Tuệ thường thường hay nhắc đến Nguyên Cẩn Trần, thì cô thật nghĩ rằng người như vậy không có tồn tại.
Có nhiều lần, Tô Âm Âm đều nhịn không được muốn hỏi, Nguyên cẩn Trần rốt cuộc là đang làm cái gì? Vì sao lại không trở về nhà. Nhưng cô hiểu chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra bên ngoài cho mọi người đều biết, nếu mà nói ra thì người mất mặt nhất định sẽ là cô. Cho nên Tô Âm âm vẫn âm thầm chịu đựng mà không hỏi.
Cô tức giận thở phì phò đi về nhà, cầm điện thoại suy nghĩ nữa ngày, cắn răng nhấn nút gọi.
Mấy ngày nay, Tâm trạng của Nguyên Cẩn Trần cũng không quá tốt, Trên dưới toàn quân doanh cũng giống như sống trong nước sôi lửa bỏng vậy đó.
“Cẩn Trần, cậu mấy ngày nay bị làm sao vậy? Tả Tinh Minh bị mọi người đẩy lên, làm kẻ chết trước.”
Bỗng nhiên điện thoại trên bàn vang lên.
Nguyên Cẩn Trần nhìn chằm chằm điện thoại, Hơi thở quỷ dị quanh thân cũng hòa hoãn đi rất nhiều.
Tô Âm Âm duỗi tay, lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn.
Cô không biết chỉ đạo Phan là ai? Nhưng mà người này có thể chủ động tìm mình nói chuyện, khẳng định không phải là người thường. Những người thân của quân nhân khác, khi nhìn thấy cô đều mang theo một chút kính trọng.
Còn những người nói cô là tiểu thư hào môn, mệnh tốt linh tinh gì đó, cô đều coi như không nghe thấy.
Cảm giác của cô đối với Lâm Tuệ cũng không tệ lắm.
“Em tên là Tô Âm Âm, trước đây em chưa từng nhìn thấy chị. chị không thường đến nhà ăn dùng cơm phải không.”
Tô Âm Âm cũng không nghĩ đến là cô cũng chỉ đến đây mới có mấy ngày, mỗi lần đến nhà ăn đều là mua đồ xong sẽ nhanh chóng rời đi, như vậy thì có thể gặp được mấy người chứ. Nhưng người tinh ý sẽ không nói ra, làm như vậy không khỏi khiến đối phương cảm thấy xấu hổ.
Lâm Tuệ cười nói: “Thời gian trước tôi về nhà mẹ đẻ, hôm nay mới vừa trở lại. Nghe được lão Phan nói cô đã đến, còn đang nghĩ một lát nữa sẽ đi tìm em. nhưng không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, cự nhiên buổi sáng liền gặp được em ở đây.”
Tô Âm Âm cùng Lâm Tuệ vừa đi về vừa nói chuyện: “Chị Lâm Tuệ hiện tại đang làm công việc gì?”
“Tôi làm giáo viên.” Lâm Tuệ cũng rất thích Tô Âm Âm, Cô có đôi mắt rất trong sáng thuần khiết.
“Làm cô giáo, vậy chị đây là đang được nghỉ làm sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đúng vậy.”
Tô Âm Âm tỏ ra rất hâm mộ, “Em còn chưa có tốt nghiệp, nhưng mà không sao chỉ cần qua một năm nữa, em liền phải đau đầu mà đi tìm công việc a.”
Lâm Tuệ kinh ngạc: “Chẳng lẽ em không chuẩn bị theo quân sao?”
“Em mỗi năm sẽ đến đây ở một khoảng thời gian là được rồi nha.” Tô Âm Âm cũng không hiểu biết rõ cái gọi là theo quân này, cô nói: “Đến lúc đó giống như chị á, lúc nào được nghỉ sẽ đến đây ở một thời gian, không phải rất tốt sao”
Lâm Tuệ cười giải thích: “Chị là ở chỗ này làm giáo viên, bởi vì trong doanh trại có rất nhiều trẻ em.”
“Vậy Chị và chỉ đạo Phan vẫn luôn ở bên nhau sao?” Tô Âm Âm tiếp tục hỏi, “Hai người có con rồi hả?”
“Lúc trước chị không có theo quân, cho nên thời gian chúng ta ở bên nhau cũng không được nhiều. bây giờ chị đã xin nghỉ việc ở bên ngoài, để đến đây làm giáo viên, chính là nghĩ muốn sinh một đứa con.” Lâm Tuệ nói đến chuyện này thì cười rất ôn nhu, quanh thân đều tỏa ra ánh sáng nhu hòa.
“Như vậy thật tốt.”
Tô Âm Âm cười giống như một đứa trẻ.
Làm cho Lâm Tuệ cũng cười theo.
“Em có muốn đến nhà chị ngồi một lát hay không? Chị mang theo một ít thái, cũng không biết em có thích ăn hay không.” Lâm Tuệ nhiệt tình mời, Tô Âm Âm cũng chưa từng được ăn qua tiểu thái, không nhịn được sự dụ hoặc này nên vui vẻ mà theo người ta về nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tay nghề nấu ăn của Lâm Tuệ rất tốt, Cô dùng đồ ăn mà nhanh chóng kéo gần được quan hệ với Tô Âm Âm.
Lúc Tô Âm Âm về đến nhà, thì tiếp tục mở máy tính lên xem tiểu thuyết. Buổi trưa đến thời điểm ăn cơm cũng không thấy Nguyên Cẩn Trần trở về. Cô muốn đi tìm Lâm Tuệ cùng nhau đến nhà ăn ăn cơm, lại không nghĩ đến chồng của Lâm Tuệ đã trở lại. Tô Âm Âm rất muốn hỏi một chút về Nguyên Cẩn Trần, nhưng lại cảm thấy bọn họ vẫn chưa quá thân thiết, cho nên tùy tiện hỏi thì không được tốt cho lắm.
Trời cũng tối rồi mà Tô âm Âm vẫn không chịu rời khỏi nhà ăn.
Cứ thế trải qua hai ba ngày, Tô Âm Âm và Lâm Tuệ đã trở thành chị em tốt không có gì phải giấu nhau, nhưng cô vẫn chưa thấy được mặt Nguyên cẩn Trần, hắn giống như là biến mất luôn vậy đó.
Nếu không phải lâm Tuệ thường thường hay nhắc đến Nguyên Cẩn Trần, thì cô thật nghĩ rằng người như vậy không có tồn tại.
Có nhiều lần, Tô Âm Âm đều nhịn không được muốn hỏi, Nguyên cẩn Trần rốt cuộc là đang làm cái gì? Vì sao lại không trở về nhà. Nhưng cô hiểu chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra bên ngoài cho mọi người đều biết, nếu mà nói ra thì người mất mặt nhất định sẽ là cô. Cho nên Tô Âm âm vẫn âm thầm chịu đựng mà không hỏi.
Cô tức giận thở phì phò đi về nhà, cầm điện thoại suy nghĩ nữa ngày, cắn răng nhấn nút gọi.
Mấy ngày nay, Tâm trạng của Nguyên Cẩn Trần cũng không quá tốt, Trên dưới toàn quân doanh cũng giống như sống trong nước sôi lửa bỏng vậy đó.
“Cẩn Trần, cậu mấy ngày nay bị làm sao vậy? Tả Tinh Minh bị mọi người đẩy lên, làm kẻ chết trước.”
Bỗng nhiên điện thoại trên bàn vang lên.
Nguyên Cẩn Trần nhìn chằm chằm điện thoại, Hơi thở quỷ dị quanh thân cũng hòa hoãn đi rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro