Quân Trưởng Sủng Thê: Tiểu Hồ Ly Ngốc Nghếch Làm Quân Tẩu
Trên Đầu Một Mả...
Nhanh Ngưng Yên
2024-11-11 11:49:22
Tô Âm Âm suy nghĩ nửa ngày, cũng không nhớ ra được rốt cuộc là mình đã quên cái gì.
“Được rồi, không nhớ được thì không cần nghĩ nữa.”
Vẫn nên mau mau rửa chén cho xong, sau đó đem truyện đọc hết.
Trong thư phòng.
Nguyên Cẩn Trần vừa mở máy tính ra, trên màn hình lập tức xuất hiện một đống tin nhắn. Hắn đã quên mất cái gì gọi là riêng tư, kéo con chuột lên trên trực tiếp mở đoạn tin nhắn đó ra, mới vừa nhìn thấy thì sắc mặt lập tức trở nên âm trầm.
{Tần Thăng: Âm Âm, em rốt cuộc cũng online! mấy ngày nay em đã đi đâu vậy? Vì sao không có trả lời tin nhắn của anh? Anh gần đầy đều không có gặp Dao Dao, như em muốn? Em không thể tha thứ cho anh sao? }
Lập tức Nguyên Cẩn Trần có cảm giác, trên đỉnh đầu mọc lên một bãi cỏ xanh mướt.
“Tô Âm Âm.”
Hắn đen mặt xử lý xong hết công việc, tốc độ so với lúc trước không biết nhanh hơn gấp bao nhiêu lần. hắn ở bên này vừa mới làm xong, Tô Âm Âm đã vui vẻ múa may móng vuốt nhỏ đang còn ướt nhẹp của mình đi tới.
Cô nhìn người đang ngồi trên ghế, còn vui vẻ hỏi: “Anh làm xong rồi hả? Nếu anh làm xong rồi, vậy tôi có thể dùng máy tính sao?”
Truyện của cô còn chưa có xem xong đâu!
“Cô trước tiên giải thích một chút, đây là có chuyện gì?”
Nguyên Cẩn Trần tránh ra một chút, để cho Tô Âm Âm nhìn, thấy đó là tin nhắn mà Tần Thăng gửi đến, trong đầu ầm một tiếng.
Cô cuối cùng cũng nhớ được là mình đã quên cái gì rồi.
“Người này a hắn thích tôi, nhưng tôi lại không thích hắn. Hơn nữa hắn còn thích câu tam đáp tứ nên căn bản không phải là hình mẫu của tôi.” Tô Âm Âm đúng tình hợp lý mà nói.
Sắc mặt Nguyên Cẩn Trần vẫn âm trầm như nước, trầm giọng nói: “Cô lúc trước cùng ai ở bên nhau, làm cái gì, tôi đều không cùng với cô so đo. Nhưng Về sau hy vọng cô có thể chú ý mỗi hành động hay lời nói của mình. Bởi vì cô không chỉ đại biểu cho một mình cô mà còn đại biểu cho Nguyên gia nữa. nên mời cô nhớ thật kỹ thân phận của chính mình.”
“Được.”
Trong lời nói của Tô Âm Âm có chút chột dạ, bởi vì cô cũng căn bản không biết nguyên chủ với cái tên Tần gì kia có quan hệ như thế nào. Vạn nhất về sau thật sự điều tra ra được cái chuyện gì, đến lúc đó nói không chừng cô sẽ bị đuổi ra khỏi cửa.
Không có nhà để về gì đó tốt nhất là không cần xảy ra.
Cô hiện tại tỏ ra rất ngoan ngoãn, nhưng trong mắt của Nguyên Cẩn Trần thì giống như là đang chột dạ. Nguyên Cẩn Trần đứng dậy rời đi, đem thư phòng và máy tính nhường cho Tô Âm Âm, Tô Âm Âm lại không tim không phổi mà ngồi trước máy tính xem tiểu thuyết đến thẳng 12 giờ. mới chậm chạp quay về phòng ngủ.
Nhưng cô phát hiện, Nguyên cẩn Trần không có ở trong phòng ngủ.
“Kỳ quái, người đi đâu rồi vậy? làm sao rời đi mà cũng không nói qua với mình một tiếng?”
Tô Âm Âm đi đến Toilet nhìn nhìn, cũng không nhìn thấy người. Cô quay đi đến phòng bếp, kết quả vẫn không có người, trên ban công cũng không có, người nọ đã đi đâu rồi?
Dù sao đều là người lớn nên cũng không sợ đi lạc mất.
Tô Âm Âm ôm quần áo đi tắm, sau đó không hề cảm thấy có gánh nặng tâm lý mà đi ngủ luôn.
Sáng sớm lúc tỉnh dậy, thì mặt trời đã chiếu vào trong tận phòng ngủ rồi, Tô Âm Âm mới duỗi eo, chậm rì rì bò dậy đi rửa mặt. Bên ngoài vang lên tiếng hô của binh lính đang luyện tập, Tô Âm Âm đi đến ban công nhìn xem. đập vào mắt chính là một mảnh rừng rậm màu xanh, tuy không so được với phong cảnh của Đồ Sơn tú lệ, nhưng nhìn cũng có một tư vị khác.
Cô mặc một chiếc váy hai dây tối màu, bung dù chậm rãi đi đến nhà ăn.
Dọc đường đi cô gặp được không ít người cùng cô chào hỏi, cô lại không biết những người đó ai, nên khi người ta chào cô chỉ cười đáp lại, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Cho nên trong mắt những người ngoài, người chị dâu trẻ xinh đẹp mỹ lệ này, tính cách còn rất cao lãnh a.
Bất quá ai xinh đẹp mà không có chút kiêu ngạo chứ.
Tô Âm Âm hoàn toàn không biết người khác vì hành động của cô mà hiểu lầm cô là người lạnh lùng kiêu ngạo, Cô đến nhà ăn liền mua một phần bữa sáng hết sức phong phú, nhưng lại không lập tức trở về. Cô muốn đợi một lát xem có thể gặp được Nguyên Cẩn Trần hay không.
“Cô tên là Âm Âm phải không?”
Bên tai bỗng nhiên vang lên một giọng nói ôn hòa, Tô Âm Âm quay đầu liền nhìn thấy cô gái kia đang cười nói chuyện với mình, “Tôi tên là Lâm Tuệ, là vợ của chỉ đạo viên Phan”
“Được rồi, không nhớ được thì không cần nghĩ nữa.”
Vẫn nên mau mau rửa chén cho xong, sau đó đem truyện đọc hết.
Trong thư phòng.
Nguyên Cẩn Trần vừa mở máy tính ra, trên màn hình lập tức xuất hiện một đống tin nhắn. Hắn đã quên mất cái gì gọi là riêng tư, kéo con chuột lên trên trực tiếp mở đoạn tin nhắn đó ra, mới vừa nhìn thấy thì sắc mặt lập tức trở nên âm trầm.
{Tần Thăng: Âm Âm, em rốt cuộc cũng online! mấy ngày nay em đã đi đâu vậy? Vì sao không có trả lời tin nhắn của anh? Anh gần đầy đều không có gặp Dao Dao, như em muốn? Em không thể tha thứ cho anh sao? }
Lập tức Nguyên Cẩn Trần có cảm giác, trên đỉnh đầu mọc lên một bãi cỏ xanh mướt.
“Tô Âm Âm.”
Hắn đen mặt xử lý xong hết công việc, tốc độ so với lúc trước không biết nhanh hơn gấp bao nhiêu lần. hắn ở bên này vừa mới làm xong, Tô Âm Âm đã vui vẻ múa may móng vuốt nhỏ đang còn ướt nhẹp của mình đi tới.
Cô nhìn người đang ngồi trên ghế, còn vui vẻ hỏi: “Anh làm xong rồi hả? Nếu anh làm xong rồi, vậy tôi có thể dùng máy tính sao?”
Truyện của cô còn chưa có xem xong đâu!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cô trước tiên giải thích một chút, đây là có chuyện gì?”
Nguyên Cẩn Trần tránh ra một chút, để cho Tô Âm Âm nhìn, thấy đó là tin nhắn mà Tần Thăng gửi đến, trong đầu ầm một tiếng.
Cô cuối cùng cũng nhớ được là mình đã quên cái gì rồi.
“Người này a hắn thích tôi, nhưng tôi lại không thích hắn. Hơn nữa hắn còn thích câu tam đáp tứ nên căn bản không phải là hình mẫu của tôi.” Tô Âm Âm đúng tình hợp lý mà nói.
Sắc mặt Nguyên Cẩn Trần vẫn âm trầm như nước, trầm giọng nói: “Cô lúc trước cùng ai ở bên nhau, làm cái gì, tôi đều không cùng với cô so đo. Nhưng Về sau hy vọng cô có thể chú ý mỗi hành động hay lời nói của mình. Bởi vì cô không chỉ đại biểu cho một mình cô mà còn đại biểu cho Nguyên gia nữa. nên mời cô nhớ thật kỹ thân phận của chính mình.”
“Được.”
Trong lời nói của Tô Âm Âm có chút chột dạ, bởi vì cô cũng căn bản không biết nguyên chủ với cái tên Tần gì kia có quan hệ như thế nào. Vạn nhất về sau thật sự điều tra ra được cái chuyện gì, đến lúc đó nói không chừng cô sẽ bị đuổi ra khỏi cửa.
Không có nhà để về gì đó tốt nhất là không cần xảy ra.
Cô hiện tại tỏ ra rất ngoan ngoãn, nhưng trong mắt của Nguyên Cẩn Trần thì giống như là đang chột dạ. Nguyên Cẩn Trần đứng dậy rời đi, đem thư phòng và máy tính nhường cho Tô Âm Âm, Tô Âm Âm lại không tim không phổi mà ngồi trước máy tính xem tiểu thuyết đến thẳng 12 giờ. mới chậm chạp quay về phòng ngủ.
Nhưng cô phát hiện, Nguyên cẩn Trần không có ở trong phòng ngủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Kỳ quái, người đi đâu rồi vậy? làm sao rời đi mà cũng không nói qua với mình một tiếng?”
Tô Âm Âm đi đến Toilet nhìn nhìn, cũng không nhìn thấy người. Cô quay đi đến phòng bếp, kết quả vẫn không có người, trên ban công cũng không có, người nọ đã đi đâu rồi?
Dù sao đều là người lớn nên cũng không sợ đi lạc mất.
Tô Âm Âm ôm quần áo đi tắm, sau đó không hề cảm thấy có gánh nặng tâm lý mà đi ngủ luôn.
Sáng sớm lúc tỉnh dậy, thì mặt trời đã chiếu vào trong tận phòng ngủ rồi, Tô Âm Âm mới duỗi eo, chậm rì rì bò dậy đi rửa mặt. Bên ngoài vang lên tiếng hô của binh lính đang luyện tập, Tô Âm Âm đi đến ban công nhìn xem. đập vào mắt chính là một mảnh rừng rậm màu xanh, tuy không so được với phong cảnh của Đồ Sơn tú lệ, nhưng nhìn cũng có một tư vị khác.
Cô mặc một chiếc váy hai dây tối màu, bung dù chậm rãi đi đến nhà ăn.
Dọc đường đi cô gặp được không ít người cùng cô chào hỏi, cô lại không biết những người đó ai, nên khi người ta chào cô chỉ cười đáp lại, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Cho nên trong mắt những người ngoài, người chị dâu trẻ xinh đẹp mỹ lệ này, tính cách còn rất cao lãnh a.
Bất quá ai xinh đẹp mà không có chút kiêu ngạo chứ.
Tô Âm Âm hoàn toàn không biết người khác vì hành động của cô mà hiểu lầm cô là người lạnh lùng kiêu ngạo, Cô đến nhà ăn liền mua một phần bữa sáng hết sức phong phú, nhưng lại không lập tức trở về. Cô muốn đợi một lát xem có thể gặp được Nguyên Cẩn Trần hay không.
“Cô tên là Âm Âm phải không?”
Bên tai bỗng nhiên vang lên một giọng nói ôn hòa, Tô Âm Âm quay đầu liền nhìn thấy cô gái kia đang cười nói chuyện với mình, “Tôi tên là Lâm Tuệ, là vợ của chỉ đạo viên Phan”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro