Quân Trưởng Sủng Thê: Tiểu Hồ Ly Ngốc Nghếch Làm Quân Tẩu
Tiểu Hồ Ly Có C...
Nhanh Ngưng Yên
2024-11-11 11:49:22
“Cô muốn mật khẩu của cái gì?”
“Mật khẩu của máy tính tính? Tôi muốn lên mạng, có được không?”
Cô không hiểu biết nhiều về quy tắc của thế giới này, nhưng đạo lý đối nhân xử thế, thì vẫn hiểu được.
Trong máy tính đó của Nguyên Cẩn Trần, đương nhiên sẽ không lưu những tài liệu gì quan trọng. hơn nữa với chỉ số thông minh của Tô Âm Âm, có thể từ trong máy tính của hắn tìm thấy được thông tin gì quan trọng sao.
“Tôi nhắn cho cô.”
“Được.”
Tô Âm Âm đã hoàn toàn quên mất hai người vừa mới cãi nhau, chính là sau khi nói xong mới nhớ đến.
Nhận được mật khẩu mà Nguyên Cẩn Trần gửi đến, cô liền mở máy tính, theo ký ức của nguyên chủ mà đăng nhập vào, vừa mới đăng nhập liền nhận được một tin nhắn được gửi đến. Tô Âm Âm nghi hoặc, ấn vào thì nháy mắt ngẩn người.
{Tần Thăng: Có đó không?}
{Tần Thăng: Âm Âm, giữa trưa cùng nhau ăn cơm nhé, anh ở chỗ cũ chờ em.}
Chõ cũ?
Người kia là ai?
Tô Âm Âm cau mày, Tiếp tục xem những tin nhắn lúc trước.
{Tần Thăng: Âm Âm, có phải hay không là em đang hiểu nhầm quan hệ giữa anh và Dao Dao? Anh cùng Dao Dao chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, Cô ấy không có dịu dàng bằng em.}
Dao Dao lại là ai?
Tô Âm Âm từ trong một góc ký ức của nguyên chủ, rốt cuộc cũng tìm ra được một chút bóng dáng còn sót lại kia.
Tần dao Dao là bạn cùng phòng của Tô Âm Âm, lớn lên có chút đáng yêu, lại thích làm nũng, quả thực chính là cô gái yếu đuối mà mọi nam sinh đều yêu thích. rất có duyên với nam sinh, cùng cô cũng không phải là rất thân thiết.
{Tần Thăng: Em đang tức giận sao?}
{Tần Thăng: Âm Âm. em như thế nào mà không để ý đến anh vậy?}
{Tần Thăng: Nếu em không thích anh cùng cô gái khác quá thân thiết, vậy sau này anh chỉ thân thiết với một mình em có được không?}
{Tần Thăng: Dao Dao tới tìm anh chơi, anh cũng không có đi cùng với cô ấy, anh ở đây vẫn luôn đợi em quay về.}
Cái tên này rốt cuộc là ai vậy?
Vì sao lại nói chuyện ái muội như vậy chứ?
Tô Âm Âm tắt màn hình trò chuyện, bắt đầu đi tìm kiếm những tin tức có liên quan đến tu luyện. Kết quả lại hiện ra hàng loạt những cuốn tiểu thuyết. Cô mở một trong những cuốn tiểu thuyết đó ra định xem thử, nhưng mới đọc đến một nửa, lại bị báo là phải bỏ phí mới đọc được tiếp.
“Đồ giả như thế mà còn muốn thu phí, thật là hố cha nha!”
Miệng chê nhưng thân thể lại rất thành thật, câu nói đó chính là dùng để nói Tô Âm Âm Lúc này.
Cô phải tìm tòi nghiên cứu mãi mới tìm được cách nạp phí, sau đó vui vẻ mà tiếp tục độc truyện, có thể nói là đọc đến mất ăn mất ngủ.
“Hả, như thế nào mà lại không chết? Viết cũng quá giả rồi! bị trọng thương như thế, Khẳng định là không làm được việc! Hắn lại là một thân thể phàm thai, dù có thể tu luyện được, cũng chỉ là một phế sài. Lại không phải là thân thể thuần yêu, mỗi một giọt máu đều là thuốc cứu mạng a.
Tô Âm Âm gặm xong một quả táo, lại tiếp tục đọc những chương sau.
“Hả, sao lại không không thấy nữa?”
Tốc độ đọc sách của Tô Âm Âm rất nhanh, một hơi đọc hết chương này, thì mới phát hiện truyền còn chưa viết xong.
“Chưa xong!”
Đọc xong còn chưa đã thèm, mà cuốn truyện này khiến cho Tô Âm Âm đặc biệt tức giận.
Tô Âm Âm đúng dậy, chuẩn bị đi tìm thức ăn. cô đã bỏ lỡ bữa cơm giữa trưa, nên hiện tại đang rất đói bụng. Nguyên Cẩn Trần cũng thật là, sao buổi trưa lại không trở về mang cơm cho cô a.
Đồ vật trong tủ lạnh còn không ít, chính là cần phải nấu lên thì mới ăn được.
Nhưng chuyện tàn khốc chính là: cô không biết nấu ăn!
Cô vẫn nên đi ăn hai quả táo thì tốt hơn.
Tô Âm âm ôm một quả táo với một quả chuối, lại lấy thêm một chùm nho mới quay về thư phòng. Lần này cô chọn một quyển truyện đã hoàn để xem. Trực tiếp ngồi lì ở thư phong qua hết buổi trưa. Đến lúc Nguyên Cẩn Trần mang cơm trở về, mới lưu luyến rời khỏi đó.
“Nghe nói buổi trưa cô không đi nhà ăn ăn cơm hả?” Về tình về lý, Nguyên Cẩn Trần vẫn là muốn quan tâm cô một chút.
Tô Âm Âm đầu cũng không nâng lên chỉ chăm chăm gắp đồ ăn cho vào trong miệng, “Tôi đọc sách nên quên mất phải đi ăn cơm trưa, chờ lúc nhớ ra, thì đã bỏ lỡ giờ cơm.”
Nguyên Cẩn Trần cau mày: “Lần sau không được như vậy nữa biết không.”
“Biết.”
Lần sau cô trực tiếp mua thật nhiều đồ ăn mang về, bỏ vào tủ lạnh. Đến lúc đó làm giống như Nguyên Cẩn Trần hâm nóng lại thì được rồi.
Ăn cơm xong, Nguyên Cẩn Trần phải dùng máy tính, Tô Âm Âm ngoan ngoãn đi rửa bát.
Đứng ở cửa phòng bếp, cô xoa xoa đầu nghĩ, “Kỳ quái, cô cảm thấy giống như mình đã quên mất một chuyện gì vậy.”
“Mật khẩu của máy tính tính? Tôi muốn lên mạng, có được không?”
Cô không hiểu biết nhiều về quy tắc của thế giới này, nhưng đạo lý đối nhân xử thế, thì vẫn hiểu được.
Trong máy tính đó của Nguyên Cẩn Trần, đương nhiên sẽ không lưu những tài liệu gì quan trọng. hơn nữa với chỉ số thông minh của Tô Âm Âm, có thể từ trong máy tính của hắn tìm thấy được thông tin gì quan trọng sao.
“Tôi nhắn cho cô.”
“Được.”
Tô Âm Âm đã hoàn toàn quên mất hai người vừa mới cãi nhau, chính là sau khi nói xong mới nhớ đến.
Nhận được mật khẩu mà Nguyên Cẩn Trần gửi đến, cô liền mở máy tính, theo ký ức của nguyên chủ mà đăng nhập vào, vừa mới đăng nhập liền nhận được một tin nhắn được gửi đến. Tô Âm Âm nghi hoặc, ấn vào thì nháy mắt ngẩn người.
{Tần Thăng: Có đó không?}
{Tần Thăng: Âm Âm, giữa trưa cùng nhau ăn cơm nhé, anh ở chỗ cũ chờ em.}
Chõ cũ?
Người kia là ai?
Tô Âm Âm cau mày, Tiếp tục xem những tin nhắn lúc trước.
{Tần Thăng: Âm Âm, có phải hay không là em đang hiểu nhầm quan hệ giữa anh và Dao Dao? Anh cùng Dao Dao chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, Cô ấy không có dịu dàng bằng em.}
Dao Dao lại là ai?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Âm Âm từ trong một góc ký ức của nguyên chủ, rốt cuộc cũng tìm ra được một chút bóng dáng còn sót lại kia.
Tần dao Dao là bạn cùng phòng của Tô Âm Âm, lớn lên có chút đáng yêu, lại thích làm nũng, quả thực chính là cô gái yếu đuối mà mọi nam sinh đều yêu thích. rất có duyên với nam sinh, cùng cô cũng không phải là rất thân thiết.
{Tần Thăng: Em đang tức giận sao?}
{Tần Thăng: Âm Âm. em như thế nào mà không để ý đến anh vậy?}
{Tần Thăng: Nếu em không thích anh cùng cô gái khác quá thân thiết, vậy sau này anh chỉ thân thiết với một mình em có được không?}
{Tần Thăng: Dao Dao tới tìm anh chơi, anh cũng không có đi cùng với cô ấy, anh ở đây vẫn luôn đợi em quay về.}
Cái tên này rốt cuộc là ai vậy?
Vì sao lại nói chuyện ái muội như vậy chứ?
Tô Âm Âm tắt màn hình trò chuyện, bắt đầu đi tìm kiếm những tin tức có liên quan đến tu luyện. Kết quả lại hiện ra hàng loạt những cuốn tiểu thuyết. Cô mở một trong những cuốn tiểu thuyết đó ra định xem thử, nhưng mới đọc đến một nửa, lại bị báo là phải bỏ phí mới đọc được tiếp.
“Đồ giả như thế mà còn muốn thu phí, thật là hố cha nha!”
Miệng chê nhưng thân thể lại rất thành thật, câu nói đó chính là dùng để nói Tô Âm Âm Lúc này.
Cô phải tìm tòi nghiên cứu mãi mới tìm được cách nạp phí, sau đó vui vẻ mà tiếp tục độc truyện, có thể nói là đọc đến mất ăn mất ngủ.
“Hả, như thế nào mà lại không chết? Viết cũng quá giả rồi! bị trọng thương như thế, Khẳng định là không làm được việc! Hắn lại là một thân thể phàm thai, dù có thể tu luyện được, cũng chỉ là một phế sài. Lại không phải là thân thể thuần yêu, mỗi một giọt máu đều là thuốc cứu mạng a.
Tô Âm Âm gặm xong một quả táo, lại tiếp tục đọc những chương sau.
“Hả, sao lại không không thấy nữa?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tốc độ đọc sách của Tô Âm Âm rất nhanh, một hơi đọc hết chương này, thì mới phát hiện truyền còn chưa viết xong.
“Chưa xong!”
Đọc xong còn chưa đã thèm, mà cuốn truyện này khiến cho Tô Âm Âm đặc biệt tức giận.
Tô Âm Âm đúng dậy, chuẩn bị đi tìm thức ăn. cô đã bỏ lỡ bữa cơm giữa trưa, nên hiện tại đang rất đói bụng. Nguyên Cẩn Trần cũng thật là, sao buổi trưa lại không trở về mang cơm cho cô a.
Đồ vật trong tủ lạnh còn không ít, chính là cần phải nấu lên thì mới ăn được.
Nhưng chuyện tàn khốc chính là: cô không biết nấu ăn!
Cô vẫn nên đi ăn hai quả táo thì tốt hơn.
Tô Âm âm ôm một quả táo với một quả chuối, lại lấy thêm một chùm nho mới quay về thư phòng. Lần này cô chọn một quyển truyện đã hoàn để xem. Trực tiếp ngồi lì ở thư phong qua hết buổi trưa. Đến lúc Nguyên Cẩn Trần mang cơm trở về, mới lưu luyến rời khỏi đó.
“Nghe nói buổi trưa cô không đi nhà ăn ăn cơm hả?” Về tình về lý, Nguyên Cẩn Trần vẫn là muốn quan tâm cô một chút.
Tô Âm Âm đầu cũng không nâng lên chỉ chăm chăm gắp đồ ăn cho vào trong miệng, “Tôi đọc sách nên quên mất phải đi ăn cơm trưa, chờ lúc nhớ ra, thì đã bỏ lỡ giờ cơm.”
Nguyên Cẩn Trần cau mày: “Lần sau không được như vậy nữa biết không.”
“Biết.”
Lần sau cô trực tiếp mua thật nhiều đồ ăn mang về, bỏ vào tủ lạnh. Đến lúc đó làm giống như Nguyên Cẩn Trần hâm nóng lại thì được rồi.
Ăn cơm xong, Nguyên Cẩn Trần phải dùng máy tính, Tô Âm Âm ngoan ngoãn đi rửa bát.
Đứng ở cửa phòng bếp, cô xoa xoa đầu nghĩ, “Kỳ quái, cô cảm thấy giống như mình đã quên mất một chuyện gì vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro