Quân Trưởng Sủng Thê: Tiểu Hồ Ly Ngốc Nghếch Làm Quân Tẩu
Rùng Mình
Nhanh Ngưng Yên
2024-11-11 11:49:22
Mệnh môn bị người ta nắm, Tô Âm Âm lập tức cứng người bất động.
Những cô nhanh chóng nghĩ ra, bây giờ cô không còn là Cửu Vĩ Hồ nữa, mà là một nhân loại, thế nên người vừa mới an tĩnh lại bắt đầu kịch liệt giãy giụa. không cẩn thận liền đạp một chân lên trên bắp đùi của hắn, lập tức khiến cho đôi mắt của Nguyên Cẩn Trần đỏ lên.
Bàn tay to nắm lấy cằm của cô, làm cho Tô Âm Âm bị đau đến nổi rớt nước mắt.
Cô khóc sao?
Lửa giận của Nguyên Cẩn Trần bị nước mắt của cô dập tắt, sắc mặt trở nên âm trầm, “Nếu có lần sau, thì tôi sẽ lập tức đưa cô trở về.”
Ném xuống một câu, Nguyên Cẩn Trần lập tức đóng sập cửa rời đi.
Tô Âm Âm mờ mịt ngồi ở trên giường, cả người đang còn run rẩy. Cô cực kỳ rất sợ, thật sự sợ hắn sẽ đối với cô làm cái gì đó. Cô không còn là thiếu nữ thiên tài Cửu Vĩ Hồ Tô Âm Âm nữa, bây giờ cô không có linh lực, không có biện pháp tu luyện, vậy nên cô căn bản là không thể làm gì hắn.
Cằm đau đến lợi hại, Tô Âm Âm vốn không muốn khóc, nhưng nước mắt lại không khống chế được mà rơi xuống.
“Đây là cái thân thể rách nát gì vậy!”
Thật là quá yếu ớt!
Tô Âm Âm ôm hai tay, dựa đầu vào tường, nước mắt chảy ra còn chưa khô thì cô đã ngủ mất rồi.
Cô nhớ nhà, nhớ các ca ca, nhớ Đồ Sơn………
Nhưng cô không trở về được nữa.
Nửa đêm lúc Nguyên Cẩn Trần trở về, vừa mới đẩy cửa ra, hình ảnh nhìn đến chính là như vậy. Hắn cau mày đi qua đem cô nhét vào trong chăn, Tô Âm Âm bất an mà giật giật, sau đó cuộn tròn thân thể lại, biến thành một cục nhỏ nhỏ nhìn rất đáng thương.
Nếu hắn không trở lại, có phải hay không cô cứ như vậy mà ngủ cả đêm?
Nguyên Cẩn Trần đang muốn xoay người đi ra ngoài, lại không nghĩ tới tay áo bị người kéo lại. hắn cúi đầu nhìn thấy là bàn tay nhỏ kia thì mềm lòng. Không có rời đi nữa, mà lên giường nằm ở bên cạnh cô. Tô Âm Âm tự giác mà lăn lại gần, ôm cánh tay của hắn ngủ ngon lành.
Sáng sớm.
Tô Âm Âm dùng hết sức mới mở mắt ra được, vừa mở ra lại khiến cô khó chịu muốn chết.
Bên tai bổng nhiên vang lên tiếng nói trầm thấp, “Đi đến tủ lạnh lấy đá đắp lên một chút thì sẽ dễ chịu hơn.”
Cô xoay đầu sang thì nhìn thấy Nguyên Cẩn Trần đang đứng ở mép giường, trên người mặc quân trang, khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt lại lạnh nhạt còn lộ ra ý tứ ghét bỏ. Tô Âm Âm còn ghi thù chuyện xảy ra ngày hôm qua, nhưng đối với chuyện phát sinh lúc tối lại không còn một chút ấn tượng nào. Cô quệt miệng, sau đó ngạo kiều mà quay đầu đi, rõ ràng là vẫn đang còn tức giận.
Nguyên Cẩn Trần cũng là một người kiêu ngạo, đương nhiên sẽ không đi làm cái chuyện mặt dán mông lạnh làm gì.
Hắn vừa đi, Tô Âm Âm nhìn thấy liền muốn khóc.
Cô tức giận trừng mắt nhìn cửa, trừng mắt trừng mắt, đang trừng thì cửa lại xuất hiện người vừa mới rời đi.
“Bữa sáng ở trên bàn nhớ ăn.”
Nói xong Nguyên Cẩn Trần xoay người đi rồi.
Bữa sáng?
Tô Âm Âm đầy máu sống lại, một bên chảy nước mắt, một bên tung ta tung tăng chạy đến phòng bếp tìm đồ ăn. Thời điểm cô ra khỏi phòng ngủ, thì Nguyên Cẩn Trần đã ra cửa. Trên bàn được đặt bánh bao còn có thêm một chai sữa bò.
Bữa sáng rất đơn giản, nhưng lại rất phù hợp với sở thích của Tô Âm Âm.
Cô ăn một hơi hết sạch bốn cái bánh bao, sau đó ủy khuất mà sờ sờ cái bụng nhỏ.
Ăn không no.
Cô ôm chai sữa bò, chậm rì rì mà đem chai sữa bò uống hết sạch, thì bụng mới có cảm giác no một chút.
Nếu không hiện tại đi đến nhà ăn, mua thêm mấy cái bánh bao mang về ăn?
Không không không, không được.
Hiện tại mà đi ra ngoài khẳng định sẽ bị người ta chỉ trỏ cho chết luôn.
Được, cô nhẫn, nhẫn.
Thôi thì chờ đến lúc ăn cơm trưa cô lại ăn nhiều hơn một chút vậy.
Tô Âm Âm còn đang tức giận với Nguyên Cẩn Trần, Nhưng lời nói của Nguyên Cẩn Trần thì cô vẫn nghe. Cô đi vào phòng bếp. mở cửa tủ lạnh ra, lấy một ít viên đá bỏ vào túi vải đắp lên mắt.
Nếu không phải là cùng Nguyên Cẩn Trần cãi nhau, thì cô khẳng định phải giải thích cho Nguyên cẩn Trần biết một chút. Cô căn bản không sợ đau, chính là không biết tại sao mỗi lần như vậy thì nước mắt lại rơi xuống.
Cô cũng thật là bất đắc dĩ đó.
Lần trước tuy rằng đã giải thích qua, đáng tiếc là Nguyên Cẩn Trần căn bản không tin.
Điện thoại của cô vàng lên.
“Alo?”
“Tô Âm Âm, cô không biết gọi điện thoại sao hả? ” Cuộc gọi vừa được chuyển, thì bên trong đã vang lên giọng nói tràn ngập tức giận của một người đàn ông trung niên.
Tô Âm Âm trợn trắng mắt, ghét bỏ hỏi: “Ông là ai nha?”
Những cô nhanh chóng nghĩ ra, bây giờ cô không còn là Cửu Vĩ Hồ nữa, mà là một nhân loại, thế nên người vừa mới an tĩnh lại bắt đầu kịch liệt giãy giụa. không cẩn thận liền đạp một chân lên trên bắp đùi của hắn, lập tức khiến cho đôi mắt của Nguyên Cẩn Trần đỏ lên.
Bàn tay to nắm lấy cằm của cô, làm cho Tô Âm Âm bị đau đến nổi rớt nước mắt.
Cô khóc sao?
Lửa giận của Nguyên Cẩn Trần bị nước mắt của cô dập tắt, sắc mặt trở nên âm trầm, “Nếu có lần sau, thì tôi sẽ lập tức đưa cô trở về.”
Ném xuống một câu, Nguyên Cẩn Trần lập tức đóng sập cửa rời đi.
Tô Âm Âm mờ mịt ngồi ở trên giường, cả người đang còn run rẩy. Cô cực kỳ rất sợ, thật sự sợ hắn sẽ đối với cô làm cái gì đó. Cô không còn là thiếu nữ thiên tài Cửu Vĩ Hồ Tô Âm Âm nữa, bây giờ cô không có linh lực, không có biện pháp tu luyện, vậy nên cô căn bản là không thể làm gì hắn.
Cằm đau đến lợi hại, Tô Âm Âm vốn không muốn khóc, nhưng nước mắt lại không khống chế được mà rơi xuống.
“Đây là cái thân thể rách nát gì vậy!”
Thật là quá yếu ớt!
Tô Âm Âm ôm hai tay, dựa đầu vào tường, nước mắt chảy ra còn chưa khô thì cô đã ngủ mất rồi.
Cô nhớ nhà, nhớ các ca ca, nhớ Đồ Sơn………
Nhưng cô không trở về được nữa.
Nửa đêm lúc Nguyên Cẩn Trần trở về, vừa mới đẩy cửa ra, hình ảnh nhìn đến chính là như vậy. Hắn cau mày đi qua đem cô nhét vào trong chăn, Tô Âm Âm bất an mà giật giật, sau đó cuộn tròn thân thể lại, biến thành một cục nhỏ nhỏ nhìn rất đáng thương.
Nếu hắn không trở lại, có phải hay không cô cứ như vậy mà ngủ cả đêm?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyên Cẩn Trần đang muốn xoay người đi ra ngoài, lại không nghĩ tới tay áo bị người kéo lại. hắn cúi đầu nhìn thấy là bàn tay nhỏ kia thì mềm lòng. Không có rời đi nữa, mà lên giường nằm ở bên cạnh cô. Tô Âm Âm tự giác mà lăn lại gần, ôm cánh tay của hắn ngủ ngon lành.
Sáng sớm.
Tô Âm Âm dùng hết sức mới mở mắt ra được, vừa mở ra lại khiến cô khó chịu muốn chết.
Bên tai bổng nhiên vang lên tiếng nói trầm thấp, “Đi đến tủ lạnh lấy đá đắp lên một chút thì sẽ dễ chịu hơn.”
Cô xoay đầu sang thì nhìn thấy Nguyên Cẩn Trần đang đứng ở mép giường, trên người mặc quân trang, khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt lại lạnh nhạt còn lộ ra ý tứ ghét bỏ. Tô Âm Âm còn ghi thù chuyện xảy ra ngày hôm qua, nhưng đối với chuyện phát sinh lúc tối lại không còn một chút ấn tượng nào. Cô quệt miệng, sau đó ngạo kiều mà quay đầu đi, rõ ràng là vẫn đang còn tức giận.
Nguyên Cẩn Trần cũng là một người kiêu ngạo, đương nhiên sẽ không đi làm cái chuyện mặt dán mông lạnh làm gì.
Hắn vừa đi, Tô Âm Âm nhìn thấy liền muốn khóc.
Cô tức giận trừng mắt nhìn cửa, trừng mắt trừng mắt, đang trừng thì cửa lại xuất hiện người vừa mới rời đi.
“Bữa sáng ở trên bàn nhớ ăn.”
Nói xong Nguyên Cẩn Trần xoay người đi rồi.
Bữa sáng?
Tô Âm Âm đầy máu sống lại, một bên chảy nước mắt, một bên tung ta tung tăng chạy đến phòng bếp tìm đồ ăn. Thời điểm cô ra khỏi phòng ngủ, thì Nguyên Cẩn Trần đã ra cửa. Trên bàn được đặt bánh bao còn có thêm một chai sữa bò.
Bữa sáng rất đơn giản, nhưng lại rất phù hợp với sở thích của Tô Âm Âm.
Cô ăn một hơi hết sạch bốn cái bánh bao, sau đó ủy khuất mà sờ sờ cái bụng nhỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ăn không no.
Cô ôm chai sữa bò, chậm rì rì mà đem chai sữa bò uống hết sạch, thì bụng mới có cảm giác no một chút.
Nếu không hiện tại đi đến nhà ăn, mua thêm mấy cái bánh bao mang về ăn?
Không không không, không được.
Hiện tại mà đi ra ngoài khẳng định sẽ bị người ta chỉ trỏ cho chết luôn.
Được, cô nhẫn, nhẫn.
Thôi thì chờ đến lúc ăn cơm trưa cô lại ăn nhiều hơn một chút vậy.
Tô Âm Âm còn đang tức giận với Nguyên Cẩn Trần, Nhưng lời nói của Nguyên Cẩn Trần thì cô vẫn nghe. Cô đi vào phòng bếp. mở cửa tủ lạnh ra, lấy một ít viên đá bỏ vào túi vải đắp lên mắt.
Nếu không phải là cùng Nguyên Cẩn Trần cãi nhau, thì cô khẳng định phải giải thích cho Nguyên cẩn Trần biết một chút. Cô căn bản không sợ đau, chính là không biết tại sao mỗi lần như vậy thì nước mắt lại rơi xuống.
Cô cũng thật là bất đắc dĩ đó.
Lần trước tuy rằng đã giải thích qua, đáng tiếc là Nguyên Cẩn Trần căn bản không tin.
Điện thoại của cô vàng lên.
“Alo?”
“Tô Âm Âm, cô không biết gọi điện thoại sao hả? ” Cuộc gọi vừa được chuyển, thì bên trong đã vang lên giọng nói tràn ngập tức giận của một người đàn ông trung niên.
Tô Âm Âm trợn trắng mắt, ghét bỏ hỏi: “Ông là ai nha?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro