Quân Trưởng Sủng Thê: Tiểu Hồ Ly Ngốc Nghếch Làm Quân Tẩu
Tiểu Hồ Ly Thiế...
Nhanh Ngưng Yên
2024-11-11 11:49:22
Người đều đã bị ôm vào ngực, mà còn dám kiêu ngạo như vậy.
Khắp thiên hạ này trừ bỏ Tô Âm Âm chắc không tìm được người thứ hai.
Nguyên Cẩn Trần cũng không nghĩ khiến cho mình ngột ngạt, nên dứt khoát không phản ứng lại cô. Cứ thế ôm cô một đường hướng về khu nhà quân nhân mà đi, khi đi trên đường còn bị không ít ánh mắt nhìn chằm chằm. Tô Âm Âm tự nhận là cô đã thắng Nguyên Cẩn Trần, nên cảm thấy rất đắc ý.
Rất có cảm giác là nông nô xoay người đem bài ca hát vang.
Cô yên tâm thoải mái hưởng thụ cảm giác được ôm kiểu công chúa, lại còn không quên thưởng thức cảnh đẹp ở xung quanh.
“Di, cô gái kia là hôm qua ta ở nhà ăn đã nhìn thấy, người đó nói cái kia của anh không được đó.” Tô Âm Âm không nói thì thôi, nhưng mỗi lần nói thì ngữ khí đều khiến người ta phải kinh ngạc muốn chết, cô còn đặc biệt không ngại học hỏi, “Anh còn chưa có trả lời tôi, cái kia của anh rốt cuộc có được hay không a?”
Nếu có thể Nguyên Cẩn Trần thật sự muốn ném cô xuống.
“Câm miệng!”
Tô Âm Âm bĩu môi oán giận, “Hung cái gì mà hung, anh cả ngày chỉ biết hung dữ với tôi a? Đúng là đồ keo kiệt, hỏi một chút thì có làm sao chứ? Cũng đâu có mất miếng thịt nào của anh? ”
“Cô rốt cuộc là thật sự không hiểu hay chỉ là giả vờ không hiểu?” Là đàn ông ai cũng đều không chịu nổi những trêu chọc như vậy.
“Cái gì không hiểu, hay giả vờ không hiểu? Anh không thể nói cho rõ ràng sao?”
Cặp mắt của Tô Âm Âm mở to, Trong đó thật sự cái gì cũng không có, người khác chỉ cần liếc mắt một cái thì giống như có thể nhìn tận sâu vào đáy lòng của cô.
Sạch sẽ!
Thấu triệt!
Có chút ngốc!
Nguyên Cẩn Trần tức giận nói: “Đồ ngốc!”
Tô Âm Âm nghe thấy xong thì xù lông, “Anh nói cái gì? Anh có bản lĩnh lặp lại một lần nữa xem!”
Dám nói cô là đồ ngốc sao?
Cô sống hơn 500 năm, bị người khác hâm mộ ghen tị hận mà lớn lên, Nhưng lại chưa từng có người nói cô là đồ ngốc. Cô chính là tiểu hồ ly thông minh nhất tam giới đó.
Nguyên Cẩn Trần hoài nghi là cô đang giả vờ, vì không muốn cùng hắn trãi qua chuyện đó, “Chẳng lẽ cô nghe không hiểu bọn họ là đang nói đến cái gì?”
Chính là đôi mắt của cô nói cho hắn biết, cô là thật sự không hiểu.
Tô Âm Âm không còn gì để nói, cảm thấy thật sự khó chịu, “Uy, Làm người thì phải có đạo lý chứ, các ngươi…….Các ngươi lúc nói chuyện luôn lòng vòng, chỉ một câu mà có đến tận 80 ý, như vậy thì ai có thể hiểu được chứ?”
“Cho nên mới nói cô ngốc.”
“Anh mới ngốc, cả nhà anh đều là đồ ngốc!”
“Cô không phải là người một nhà với tôi sao?” Ánh mắt Nguyên Cẩn Trần trào phúng thật sự quá kích thích người khác, “A, đã ngốc, lại còn không thừa nhận mình ngốc!”
Tô Âm Âm nghe thấy lại tiếp tục xù lông lên.
Ngực phập phồng, hiện lên đường cong rõ ràng, cho dù cô có mặc áo rộng thùng thình thì căn bản cũng không che lấp hết được.
Nguyên Cẩn Trần nhìn thoáng qua, đã nhịn không được muốn nhìn thêm lần nữa.
Nhưng bỗng nhiên trên eo bị nhéo cho một cái đau đến thấu tim. làm cho hắn suýt chút nữa thì đem Tô Âm Âm ném văng ra ngoài.
“Cô đang làm cái gì?” Trùng hợp là có người đang đi đến nơi này, nên Nguyên Cẩn Trần chỉ có thể nghiến răng thấp giọng nói.
Tô Âm Âm khinh thường nói: “Lão lưu manh, đồ sắc lang không biết xấu hổ!”
Nguyên Cẩn Trần hít một hơi thật sâu, chờ trở về rồi phải nói chuyện với cô thật tốt.
Hắn phải cho cô trải nghiệm một chút kiến thức cái gì mới gọi là sắc lang! cái gì gọi là lão lưu manh! Cái gì gọi là không biết xấu hổ.
Mới đến hai ngày đã bắt đầu khiêu khích hắn, nếu còn để như vậy, chẳng phải là cô muốn tạo phản luôn sao?
Nguyên Cẩn Trần nghĩ như vậy nên bước chân càng ngày càng nhanh, người ngoài nhìn thấy, giống như là chờ không nổi mà phải vội vàng về nhà làm chút chuyện không muốn ai biết vậy đó. Tô Âm Âm còn không biết là đại nạn của mình sắp đến, tự nghĩ rằng là mình lại một lần nữa thắng Nguyên Cẩn Trần, Nên tâm tình đang rất tốt.
Chờ khi trở về phòng, Bị Nguyên Cẩn Trần ném lên giường, sau đó trực tiếp đè lên.
Thì Tô Âm Âm mới phục hồi tinh thần, nhưng áo mặc trên người đã bị đẩy lên đến tận cổ, sau lưng có một bàn tay to linh hoạt sờ mó, tạch một tiếng nút áo ngực bị mở ra. Khiến mắt cô trừng to lên , thất thanh mà hét chói tai.
“A a a a a….”
Tô Âm Âm vạn phần hoảng sợ, ra sức giãy giụa đá chân. Đáng tiếc lại không có tác dụng gì, lần này Nguyên Cẩn Trần quyết tâm là muốn làm cô, bàn tay mò đến eo, cởi bỏ đai lưng của cô, dùng sức một cái đã đem quần đã cởi ra của cô ném lên mặt đất.
Tô Âm Âm trên người không còn sót lại một thứ gì, mà trên người Nguyên Cẩn Trần vẫn còn áo mũ chỉnh tề.
Cô sợ hãi, thật sự sợ hãi, thực lo lắng hắn sẽ làm ra chút chuyện gì đó không tốt với cô.
Cắn chết hắn!
Cắn chết Hắn!
Cắn chết hắn!
……….
Một tiếng kêu rên từ trong miệng của Nguyên Cẩn Trần tràn ra, hắn bỗng nhiên nắm chặt sau cổ của Tô Âm Âm.
Khắp thiên hạ này trừ bỏ Tô Âm Âm chắc không tìm được người thứ hai.
Nguyên Cẩn Trần cũng không nghĩ khiến cho mình ngột ngạt, nên dứt khoát không phản ứng lại cô. Cứ thế ôm cô một đường hướng về khu nhà quân nhân mà đi, khi đi trên đường còn bị không ít ánh mắt nhìn chằm chằm. Tô Âm Âm tự nhận là cô đã thắng Nguyên Cẩn Trần, nên cảm thấy rất đắc ý.
Rất có cảm giác là nông nô xoay người đem bài ca hát vang.
Cô yên tâm thoải mái hưởng thụ cảm giác được ôm kiểu công chúa, lại còn không quên thưởng thức cảnh đẹp ở xung quanh.
“Di, cô gái kia là hôm qua ta ở nhà ăn đã nhìn thấy, người đó nói cái kia của anh không được đó.” Tô Âm Âm không nói thì thôi, nhưng mỗi lần nói thì ngữ khí đều khiến người ta phải kinh ngạc muốn chết, cô còn đặc biệt không ngại học hỏi, “Anh còn chưa có trả lời tôi, cái kia của anh rốt cuộc có được hay không a?”
Nếu có thể Nguyên Cẩn Trần thật sự muốn ném cô xuống.
“Câm miệng!”
Tô Âm Âm bĩu môi oán giận, “Hung cái gì mà hung, anh cả ngày chỉ biết hung dữ với tôi a? Đúng là đồ keo kiệt, hỏi một chút thì có làm sao chứ? Cũng đâu có mất miếng thịt nào của anh? ”
“Cô rốt cuộc là thật sự không hiểu hay chỉ là giả vờ không hiểu?” Là đàn ông ai cũng đều không chịu nổi những trêu chọc như vậy.
“Cái gì không hiểu, hay giả vờ không hiểu? Anh không thể nói cho rõ ràng sao?”
Cặp mắt của Tô Âm Âm mở to, Trong đó thật sự cái gì cũng không có, người khác chỉ cần liếc mắt một cái thì giống như có thể nhìn tận sâu vào đáy lòng của cô.
Sạch sẽ!
Thấu triệt!
Có chút ngốc!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyên Cẩn Trần tức giận nói: “Đồ ngốc!”
Tô Âm Âm nghe thấy xong thì xù lông, “Anh nói cái gì? Anh có bản lĩnh lặp lại một lần nữa xem!”
Dám nói cô là đồ ngốc sao?
Cô sống hơn 500 năm, bị người khác hâm mộ ghen tị hận mà lớn lên, Nhưng lại chưa từng có người nói cô là đồ ngốc. Cô chính là tiểu hồ ly thông minh nhất tam giới đó.
Nguyên Cẩn Trần hoài nghi là cô đang giả vờ, vì không muốn cùng hắn trãi qua chuyện đó, “Chẳng lẽ cô nghe không hiểu bọn họ là đang nói đến cái gì?”
Chính là đôi mắt của cô nói cho hắn biết, cô là thật sự không hiểu.
Tô Âm Âm không còn gì để nói, cảm thấy thật sự khó chịu, “Uy, Làm người thì phải có đạo lý chứ, các ngươi…….Các ngươi lúc nói chuyện luôn lòng vòng, chỉ một câu mà có đến tận 80 ý, như vậy thì ai có thể hiểu được chứ?”
“Cho nên mới nói cô ngốc.”
“Anh mới ngốc, cả nhà anh đều là đồ ngốc!”
“Cô không phải là người một nhà với tôi sao?” Ánh mắt Nguyên Cẩn Trần trào phúng thật sự quá kích thích người khác, “A, đã ngốc, lại còn không thừa nhận mình ngốc!”
Tô Âm Âm nghe thấy lại tiếp tục xù lông lên.
Ngực phập phồng, hiện lên đường cong rõ ràng, cho dù cô có mặc áo rộng thùng thình thì căn bản cũng không che lấp hết được.
Nguyên Cẩn Trần nhìn thoáng qua, đã nhịn không được muốn nhìn thêm lần nữa.
Nhưng bỗng nhiên trên eo bị nhéo cho một cái đau đến thấu tim. làm cho hắn suýt chút nữa thì đem Tô Âm Âm ném văng ra ngoài.
“Cô đang làm cái gì?” Trùng hợp là có người đang đi đến nơi này, nên Nguyên Cẩn Trần chỉ có thể nghiến răng thấp giọng nói.
Tô Âm Âm khinh thường nói: “Lão lưu manh, đồ sắc lang không biết xấu hổ!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyên Cẩn Trần hít một hơi thật sâu, chờ trở về rồi phải nói chuyện với cô thật tốt.
Hắn phải cho cô trải nghiệm một chút kiến thức cái gì mới gọi là sắc lang! cái gì gọi là lão lưu manh! Cái gì gọi là không biết xấu hổ.
Mới đến hai ngày đã bắt đầu khiêu khích hắn, nếu còn để như vậy, chẳng phải là cô muốn tạo phản luôn sao?
Nguyên Cẩn Trần nghĩ như vậy nên bước chân càng ngày càng nhanh, người ngoài nhìn thấy, giống như là chờ không nổi mà phải vội vàng về nhà làm chút chuyện không muốn ai biết vậy đó. Tô Âm Âm còn không biết là đại nạn của mình sắp đến, tự nghĩ rằng là mình lại một lần nữa thắng Nguyên Cẩn Trần, Nên tâm tình đang rất tốt.
Chờ khi trở về phòng, Bị Nguyên Cẩn Trần ném lên giường, sau đó trực tiếp đè lên.
Thì Tô Âm Âm mới phục hồi tinh thần, nhưng áo mặc trên người đã bị đẩy lên đến tận cổ, sau lưng có một bàn tay to linh hoạt sờ mó, tạch một tiếng nút áo ngực bị mở ra. Khiến mắt cô trừng to lên , thất thanh mà hét chói tai.
“A a a a a….”
Tô Âm Âm vạn phần hoảng sợ, ra sức giãy giụa đá chân. Đáng tiếc lại không có tác dụng gì, lần này Nguyên Cẩn Trần quyết tâm là muốn làm cô, bàn tay mò đến eo, cởi bỏ đai lưng của cô, dùng sức một cái đã đem quần đã cởi ra của cô ném lên mặt đất.
Tô Âm Âm trên người không còn sót lại một thứ gì, mà trên người Nguyên Cẩn Trần vẫn còn áo mũ chỉnh tề.
Cô sợ hãi, thật sự sợ hãi, thực lo lắng hắn sẽ làm ra chút chuyện gì đó không tốt với cô.
Cắn chết hắn!
Cắn chết Hắn!
Cắn chết hắn!
……….
Một tiếng kêu rên từ trong miệng của Nguyên Cẩn Trần tràn ra, hắn bỗng nhiên nắm chặt sau cổ của Tô Âm Âm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro