Quân Trưởng Sủng Thê: Tiểu Hồ Ly Ngốc Nghếch Làm Quân Tẩu
Tiểu Hồ Ly Bị G...
Nhanh Ngưng Yên
2024-11-11 11:49:22
“Tôi không muốn ăn nó!”
Nếu không thì có thể làm gì khác được?.
Cặp mắt kia quá sáng, cảm xúc gì cũng được viết rõ ràng trên mặt.
Trong mắt Nguyên Cẩn Trần dâng lên tức giận, hắn ghét nhất chính là sự phô trương lãng phí của mấy người phú nhị đại, tam nhị đại, một chút cũng không biết quý trọng lương thực. Đồ không muốn ăn thì liền vứt bỏ, không thích hay ăn không hết, cũng tùy tiện mà vứt bỏ.
“Vậy cô có biết hay không có bao nhiêu người muốn ăn nhưng đều không có mà ăn?” Hắn áp chế lửa giận ở trong lòng, từng câu từng chữ nói cho cô nghe.
Tô Âm Âm nhíu mày kinh ngạc: “Đây không phải chỉ là rau xanh thôi sao? Trong núi không phải là có rất nhiều hả, sao mà lại có người không có mà ăn chứ?”
Cô thật sự là rất tò mò.
Thật sự là cái gì cũng không hiểu.
Hỏa khí ở trong lòng của Nguyên Cẩn Trần vừa dâng lên, nhưng khi nghe thấy những lời này, tuy rằng sự tức giận không có biến mất hoàn toàn, nhưng cũng đã tan đi không ít.
Vợ mà chính mình đã cưới chẳng lẽ còn thế trả lại sao?
Cô ấy không hiểu hay là sai vậy thì dạy cô ấy biết.
Nguyên Cẩn Trần mở TV, Ngữ khí của Tô Âm Âm có chút u oán, “Anh làm gì vậy? Anh đã ăn xong rồi sao?”
Cô còn đang bị đói đây này!
Nguyên Cẩn Trần không nói chuyện, Trên màn hình TV đang chiếu đến một căn nhà cũ nát, trong nhà có ba đứa trẻ cùng một người phụ nữ đang ăn cơm. Nhưng trên bàn cơm trước mặt họ lại chỉ có một món ăn, là một ít rau xanh nấu cùng với nước làm canh. Ngoài ra còn có thêm một chén rau ngâm đen tuyền, Mỗi đứa trẻ trong tay đều cầm một bát cháo trong vắt có thể nhìn thấy đáy bên trong cũng có mấy hạt gạo. Bọn họ mỗi người cầm một chén miệng thỉnh thoảng lại húp một miếng, đôi đũa thì lâu lâu mới dám gắp một miếng rau để ăn.
Tô Điềm Điềm bị chấn kinh rồi.
“Bọn họ là đang diễn kịch sao?” Cô không thể tưởng tượng được thời đại này rồi mà vẫn có người không có cơm để ăn. “Hiện tại là thời đại hòa bình đi? Anh xem không phải chúng ta đều có di động để dùng đó sao?”
Trong lòng Nguyên Cẩn Trầm nghĩ cũng không phải là hết thuốc chữa.
“Đây là phim phóng sự. Được quay vào ngày mùng năm tháng ba. Đó là người một nhà, người phụ nữ kia chính là mẹ của ba đứa trẻ, năm này chỉ mới 28 tuổi, cô……………”
“28 tuổi? Tuổi so ra không lớn hơn anh bao nhiêu? Vì cái gì thoạt nhìn lại giống………” hai Chữ mẹ anh chưa kịp nói ra thì Tô Âm Âm đã bị ánh mắt lạnh lùng của Nguyên Cẩm Trần dọa trở về.
Ánh mắt của hắn cũng thật là dọa người.
Nguyên Cẩn Trần. “Biết vì cái gì mà trông cô ấy lại già như vậy không? So với tuổi thật còn già hơn 20 tuổi phải không?”
Tô Âm Âm lắc đầu, nhỏ giọng hỏi: “Vì cái gì vậy?”
“Khu vực mà gia đình cô ấy đang sinh sống giao thông không được thuận tiện, sinh hoạt của một nhà từ già trẻ lớn bé đều là dựa vào một mình người chồng của cô ấy ở bên ngoài bán sức lao động làm thuê cho người ta, nhưng cũng chỉ kiếm được mấy đồng lương ít ỏi. Còn ở trong nhà những công việc đồng ruộng đều là do một mình cô ấy làm., như vậy mới miễn cưỡng sống qua ngày được. Tuy vậy ruộng đất ở nơi đó với nơi này không giống nhau, đều là bình nguyên. Còn đất của bọn họ lại ở trên núi, có nhiều thời điểm thời tiết không tốt thì sẽ không thu hoạch được.”
Tô Âm Âm vừa nghe vừa rơi nước mắt, “Sao có thế thảm như vậy chứ?”
Cô khóc cũng thật là thương tâm.
Cuối cùng một chút hỏa khí còn lại của Nguyên Cẩn Trần cũng biến mất.
“Là do nghèo.”
Hắn sửa đúng cho câu nói của cô.
Tô Âm Âm vừa khóc vừa nói: “Tôi không biết lại còn có người không có cơm để mà ăn?”
Trong trí nhớ của nguyên chủ, cô ấy luôn nghĩ chính bản thân mình đã rất thảm. Tuy rằng mẹ ruột không biết tung tích, giống như đã chết rồi, những người khác của Tô gia cũng không thích cô ấy, nhưng bọn họ nhiều nhất cũng chỉ là coi thường cô. Hằng ngày bảo mẫu vẫn sẽ làm cơm cho cô, mỗi tháng Tô gia cũng sẽ cho cô tiền tiêu vặt.
“Hiện tại thì biết rồi chứ?”
Tô Âm Âm điên cuồng gật đầu, “Đã biết.”
“Vậy về sau còn có kén ăn nữa không?”
“Không kén ăn nữa.”
“Vậy được rồi, Ăn cơm đi.”
Tô Âm Âm khóc đến mức thở không nổi, nhưng mà vẫn muốn cầm đũa ăn. Thấy thế nguyên Cẩn Trần liền đứng dậy dẫn cô đi rửa mặt trước, sau đó để cô ổn định cảm xúc rồi mới bắt đầu ăn cơm.
Tô Âm Âm kẹp thịt kho tàu mà cô vẫn tâm tâm niệm niệm kia, nhưng mà vừa ăn được một miếng, liền nhíu mày đáng thương nhìn về phía Nguyên Cẩn Trần nói: “Lạnh!”
Nếu không thì có thể làm gì khác được?.
Cặp mắt kia quá sáng, cảm xúc gì cũng được viết rõ ràng trên mặt.
Trong mắt Nguyên Cẩn Trần dâng lên tức giận, hắn ghét nhất chính là sự phô trương lãng phí của mấy người phú nhị đại, tam nhị đại, một chút cũng không biết quý trọng lương thực. Đồ không muốn ăn thì liền vứt bỏ, không thích hay ăn không hết, cũng tùy tiện mà vứt bỏ.
“Vậy cô có biết hay không có bao nhiêu người muốn ăn nhưng đều không có mà ăn?” Hắn áp chế lửa giận ở trong lòng, từng câu từng chữ nói cho cô nghe.
Tô Âm Âm nhíu mày kinh ngạc: “Đây không phải chỉ là rau xanh thôi sao? Trong núi không phải là có rất nhiều hả, sao mà lại có người không có mà ăn chứ?”
Cô thật sự là rất tò mò.
Thật sự là cái gì cũng không hiểu.
Hỏa khí ở trong lòng của Nguyên Cẩn Trần vừa dâng lên, nhưng khi nghe thấy những lời này, tuy rằng sự tức giận không có biến mất hoàn toàn, nhưng cũng đã tan đi không ít.
Vợ mà chính mình đã cưới chẳng lẽ còn thế trả lại sao?
Cô ấy không hiểu hay là sai vậy thì dạy cô ấy biết.
Nguyên Cẩn Trần mở TV, Ngữ khí của Tô Âm Âm có chút u oán, “Anh làm gì vậy? Anh đã ăn xong rồi sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô còn đang bị đói đây này!
Nguyên Cẩn Trần không nói chuyện, Trên màn hình TV đang chiếu đến một căn nhà cũ nát, trong nhà có ba đứa trẻ cùng một người phụ nữ đang ăn cơm. Nhưng trên bàn cơm trước mặt họ lại chỉ có một món ăn, là một ít rau xanh nấu cùng với nước làm canh. Ngoài ra còn có thêm một chén rau ngâm đen tuyền, Mỗi đứa trẻ trong tay đều cầm một bát cháo trong vắt có thể nhìn thấy đáy bên trong cũng có mấy hạt gạo. Bọn họ mỗi người cầm một chén miệng thỉnh thoảng lại húp một miếng, đôi đũa thì lâu lâu mới dám gắp một miếng rau để ăn.
Tô Điềm Điềm bị chấn kinh rồi.
“Bọn họ là đang diễn kịch sao?” Cô không thể tưởng tượng được thời đại này rồi mà vẫn có người không có cơm để ăn. “Hiện tại là thời đại hòa bình đi? Anh xem không phải chúng ta đều có di động để dùng đó sao?”
Trong lòng Nguyên Cẩn Trầm nghĩ cũng không phải là hết thuốc chữa.
“Đây là phim phóng sự. Được quay vào ngày mùng năm tháng ba. Đó là người một nhà, người phụ nữ kia chính là mẹ của ba đứa trẻ, năm này chỉ mới 28 tuổi, cô……………”
“28 tuổi? Tuổi so ra không lớn hơn anh bao nhiêu? Vì cái gì thoạt nhìn lại giống………” hai Chữ mẹ anh chưa kịp nói ra thì Tô Âm Âm đã bị ánh mắt lạnh lùng của Nguyên Cẩm Trần dọa trở về.
Ánh mắt của hắn cũng thật là dọa người.
Nguyên Cẩn Trần. “Biết vì cái gì mà trông cô ấy lại già như vậy không? So với tuổi thật còn già hơn 20 tuổi phải không?”
Tô Âm Âm lắc đầu, nhỏ giọng hỏi: “Vì cái gì vậy?”
“Khu vực mà gia đình cô ấy đang sinh sống giao thông không được thuận tiện, sinh hoạt của một nhà từ già trẻ lớn bé đều là dựa vào một mình người chồng của cô ấy ở bên ngoài bán sức lao động làm thuê cho người ta, nhưng cũng chỉ kiếm được mấy đồng lương ít ỏi. Còn ở trong nhà những công việc đồng ruộng đều là do một mình cô ấy làm., như vậy mới miễn cưỡng sống qua ngày được. Tuy vậy ruộng đất ở nơi đó với nơi này không giống nhau, đều là bình nguyên. Còn đất của bọn họ lại ở trên núi, có nhiều thời điểm thời tiết không tốt thì sẽ không thu hoạch được.”
Tô Âm Âm vừa nghe vừa rơi nước mắt, “Sao có thế thảm như vậy chứ?”
Cô khóc cũng thật là thương tâm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng một chút hỏa khí còn lại của Nguyên Cẩn Trần cũng biến mất.
“Là do nghèo.”
Hắn sửa đúng cho câu nói của cô.
Tô Âm Âm vừa khóc vừa nói: “Tôi không biết lại còn có người không có cơm để mà ăn?”
Trong trí nhớ của nguyên chủ, cô ấy luôn nghĩ chính bản thân mình đã rất thảm. Tuy rằng mẹ ruột không biết tung tích, giống như đã chết rồi, những người khác của Tô gia cũng không thích cô ấy, nhưng bọn họ nhiều nhất cũng chỉ là coi thường cô. Hằng ngày bảo mẫu vẫn sẽ làm cơm cho cô, mỗi tháng Tô gia cũng sẽ cho cô tiền tiêu vặt.
“Hiện tại thì biết rồi chứ?”
Tô Âm Âm điên cuồng gật đầu, “Đã biết.”
“Vậy về sau còn có kén ăn nữa không?”
“Không kén ăn nữa.”
“Vậy được rồi, Ăn cơm đi.”
Tô Âm Âm khóc đến mức thở không nổi, nhưng mà vẫn muốn cầm đũa ăn. Thấy thế nguyên Cẩn Trần liền đứng dậy dẫn cô đi rửa mặt trước, sau đó để cô ổn định cảm xúc rồi mới bắt đầu ăn cơm.
Tô Âm Âm kẹp thịt kho tàu mà cô vẫn tâm tâm niệm niệm kia, nhưng mà vừa ăn được một miếng, liền nhíu mày đáng thương nhìn về phía Nguyên Cẩn Trần nói: “Lạnh!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro