Quân Trưởng Sủng Thê: Tiểu Hồ Ly Ngốc Nghếch Làm Quân Tẩu
Tiểu Hồ Ly Bị Ủ...
Nhanh Ngưng Yên
2024-11-11 11:49:22
“Cô ấy đã mua cơm rồi sao?” Nguyên Cẩn Trần cảm thấy thật ngoài ý muốn.
“Đúng vậy, bất quá chị dâu quên múc cơm.” Người đầu bếp nói nhiều thêm một câu.
Nguyên Cẩn Trần hỏi bọn họ Tô Âm Âm đã mua những cái gì, sau đó lại mua thêm một ít rau xào và một phần canh, mua xong liền mang theo cơm đi về nhà, chuẩn bị cùng cô ăn cơm.
Thời điểm Nguyên Cẩn Trần trở về, Tô Âm Âm cũng đang chuẩn bị ăn cơm, nhìn thấy hắn mang theo đồ ăn về, trong lòng còn đầy vui vẻ.
“Hả? không phải anh nói buổi trưa không về sao?” Tô Âm Âm tò mò hỏi một câu.
“Bọn họ nói cô mua cơm về mà, cho nên tôi liền quay về nhà ăn. Còn có không nên chỉ ăn mỗi thịt không, phải biết cân bằng dinh dưỡng.” Nguyên Cẩn Trần nhìn thấy thân thể gầy yếu của cô vợ nhỏ nhà mình, nghĩ mai sẽ mua một phần sữa bò đem về cho cô uống.
Ít nhất một ngày phải cho cô uống một ly sữa bò mới tốt.
Nguyên Cẩn Trần đem đồ ăn mới mua về dọn ra xong, liền ngồi xuống ở đối diện, làm cho Khuôn mặt nhỏ của Tô Âm Âm trong nháy mắt liền sụp đổ.
Cặp lông mày xinh đẹp nhăn lại thành một đường.
Thịt của cô?
Đò hắn mua về như thế nào lại toàn là cái thứ gì xanh mượt này a?
Cô không thích ăn.
Đôi mắt của Nguyên Cẩn Trần híp lại, cầm chiếc đũa gắp một đũa rau xanh, đặt vào trong chén của cô, trầm giọng nói: “Ăn nhiều rau xanh mới tốt cho cơ thể.”
“Ai nói vậy?”
“Không muốn ăn?” Nguyên Cẩn Trần liếc mắt nhìn cô, khẩu khí có chút không tốt.
Tô Âm Âm nâng cao cổ, ghét bỏ mà đem đồ ăn ném ở trên bàn, “Tôi không ăn cái này!”
“Phải ăn!”
Nguyên Cẩn Trần lại gắp cho cô một đũa khác cho vào trong chén, ánh mắt lạnh như băng, sát khí lan tràn.
“Không ăn! Không ăn! Không muốn ăn!”
Tô Âm Âm thực khó chịu, dựa vào cái gì mà bắt cô ăn đồ mà cô không thích ăn chứ? Cô chính là không thích ăn vậy đó, hắn làm gì được cô? Cô không muốn ăn, thì không ai có thể ép cô được cả.
Cô ném chiếc đũa lên bàn, tức giận mà nhìn Nguyên Cẩn Trần, nữa điểm cũng không chịu thỏa hiệp.
“Không ăn cả đời này đều không muốn ăn!”
Nguyên Cẩn Trần lấy cái chén của cô lại, trực tiếp ăn luôn rau bị cô ném ở trên bàn, sau đó đem đồ ăn còn lại trên bàn cũng ăn hết. Tô Âm Âm chính là không nghĩ tới hắn lại tự mình ăn hết sạch đồ ăn. Những đồ ăn đó đều là do cô mua về, cô còn chưa có ăn một miếng nào đâu.
Tô Âm Âm càng nghĩ càng ủy khuất, không kìm chế được cảm xúc, nước mắt liền bắt đầu chảy xuống, giống như đứa trẻ đáng thương bị người ta vứt bỏ.
Nguyên Cẩn Trần cũng không có ngẩng đầu lên, một ánh mắt cũng không bố thí cho cô, giống như đang chờ cô nhận sai, thì mới đáp lại cô. Tô Âm Âm cũng là một người quật cường, không chịu cúi đầu nhận thua. hai người cứ như vậy giằng co, nhưng đối với Tô Âm Âm một chút chỗ tốt đều không có.
Thức ăn trên bàn càng ngày càng ít, Tô Âm Âm lại vẫn chưa chịu nhận thua.
Nguyên Cẩn Trần cau mày, rốt cuộc cũng buông đôi đũa xuống, ngẩng đầu lên nhìn cô, Đôi mắt của Tô Âm Âm vì khóc mà sưng lên, rất giống như đứa bé bị cha mẹ vứt bỏ, muốn đáng thương bao nhiêu liền có đáng thương bấy nhiêu.
Thôi, cô ấy vẫn còn là một đứa trẻ.
“Cảm thấy bị ủy khuất?”
Cho dù như thế nào Nguyên Cẩn Trần cũng không tính toán bỏ qua cho cô.
Tô Âm Âm quệt miệng, nghẹn ngào quát: “Đó đều là đồ ăn ta mua về, người lại đem chúng ăn hết!”
“Đây này là lấy tiền của tôi mua.”
Nguyên Cẩn Trần không chút do dự chỉ ra một sự thật tàn khốc, lập tức Tô Âm Âm không còn lời gì để nói.
Không có tiền, thì không có tự tin, miệng ăn của người ta, mặc kệ là nói như thế nào, thì đều không thẳng lưng được. Khuôn mặt của cô phồng lên, dùng đôi mắt đỏ như mắt thỏ không phục mà nhìn Nguyên Cẩn Trần.
Nguyên Cẩn Trần rất muốn nói, không ăn thì không ăn, chính là hành động vừa rồi của cô, làm cho hắn rất không thích.
Trẻ nhỏ thì nên dạy cho tốt.
Nguyên Cẩn Trần hỏi cô. “Biết mình sai chỗ nào rồi sao?”
Tô Âm Âm lại bĩu môi nói, “Tôi không sai!”
“Không sai?”
Hỏa khí vừa mới tắt của Nguyên Cẩn Trần lại bùng lên.
“Chính là không có sai! Anh dựa vào cái gì mà bắt tôi ăn cái thứ tôi không thích?” Tô Âm Âm đã sớm muốn nói những lời này cho hắn nghe.
Nguyên Cẩn trần ngữ khí âm trầm nói: “Đây là lý do mà cô đem đồ ăn ném lên mặt bàn?”
“Đúng vậy, bất quá chị dâu quên múc cơm.” Người đầu bếp nói nhiều thêm một câu.
Nguyên Cẩn Trần hỏi bọn họ Tô Âm Âm đã mua những cái gì, sau đó lại mua thêm một ít rau xào và một phần canh, mua xong liền mang theo cơm đi về nhà, chuẩn bị cùng cô ăn cơm.
Thời điểm Nguyên Cẩn Trần trở về, Tô Âm Âm cũng đang chuẩn bị ăn cơm, nhìn thấy hắn mang theo đồ ăn về, trong lòng còn đầy vui vẻ.
“Hả? không phải anh nói buổi trưa không về sao?” Tô Âm Âm tò mò hỏi một câu.
“Bọn họ nói cô mua cơm về mà, cho nên tôi liền quay về nhà ăn. Còn có không nên chỉ ăn mỗi thịt không, phải biết cân bằng dinh dưỡng.” Nguyên Cẩn Trần nhìn thấy thân thể gầy yếu của cô vợ nhỏ nhà mình, nghĩ mai sẽ mua một phần sữa bò đem về cho cô uống.
Ít nhất một ngày phải cho cô uống một ly sữa bò mới tốt.
Nguyên Cẩn Trần đem đồ ăn mới mua về dọn ra xong, liền ngồi xuống ở đối diện, làm cho Khuôn mặt nhỏ của Tô Âm Âm trong nháy mắt liền sụp đổ.
Cặp lông mày xinh đẹp nhăn lại thành một đường.
Thịt của cô?
Đò hắn mua về như thế nào lại toàn là cái thứ gì xanh mượt này a?
Cô không thích ăn.
Đôi mắt của Nguyên Cẩn Trần híp lại, cầm chiếc đũa gắp một đũa rau xanh, đặt vào trong chén của cô, trầm giọng nói: “Ăn nhiều rau xanh mới tốt cho cơ thể.”
“Ai nói vậy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không muốn ăn?” Nguyên Cẩn Trần liếc mắt nhìn cô, khẩu khí có chút không tốt.
Tô Âm Âm nâng cao cổ, ghét bỏ mà đem đồ ăn ném ở trên bàn, “Tôi không ăn cái này!”
“Phải ăn!”
Nguyên Cẩn Trần lại gắp cho cô một đũa khác cho vào trong chén, ánh mắt lạnh như băng, sát khí lan tràn.
“Không ăn! Không ăn! Không muốn ăn!”
Tô Âm Âm thực khó chịu, dựa vào cái gì mà bắt cô ăn đồ mà cô không thích ăn chứ? Cô chính là không thích ăn vậy đó, hắn làm gì được cô? Cô không muốn ăn, thì không ai có thể ép cô được cả.
Cô ném chiếc đũa lên bàn, tức giận mà nhìn Nguyên Cẩn Trần, nữa điểm cũng không chịu thỏa hiệp.
“Không ăn cả đời này đều không muốn ăn!”
Nguyên Cẩn Trần lấy cái chén của cô lại, trực tiếp ăn luôn rau bị cô ném ở trên bàn, sau đó đem đồ ăn còn lại trên bàn cũng ăn hết. Tô Âm Âm chính là không nghĩ tới hắn lại tự mình ăn hết sạch đồ ăn. Những đồ ăn đó đều là do cô mua về, cô còn chưa có ăn một miếng nào đâu.
Tô Âm Âm càng nghĩ càng ủy khuất, không kìm chế được cảm xúc, nước mắt liền bắt đầu chảy xuống, giống như đứa trẻ đáng thương bị người ta vứt bỏ.
Nguyên Cẩn Trần cũng không có ngẩng đầu lên, một ánh mắt cũng không bố thí cho cô, giống như đang chờ cô nhận sai, thì mới đáp lại cô. Tô Âm Âm cũng là một người quật cường, không chịu cúi đầu nhận thua. hai người cứ như vậy giằng co, nhưng đối với Tô Âm Âm một chút chỗ tốt đều không có.
Thức ăn trên bàn càng ngày càng ít, Tô Âm Âm lại vẫn chưa chịu nhận thua.
Nguyên Cẩn Trần cau mày, rốt cuộc cũng buông đôi đũa xuống, ngẩng đầu lên nhìn cô, Đôi mắt của Tô Âm Âm vì khóc mà sưng lên, rất giống như đứa bé bị cha mẹ vứt bỏ, muốn đáng thương bao nhiêu liền có đáng thương bấy nhiêu.
Thôi, cô ấy vẫn còn là một đứa trẻ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cảm thấy bị ủy khuất?”
Cho dù như thế nào Nguyên Cẩn Trần cũng không tính toán bỏ qua cho cô.
Tô Âm Âm quệt miệng, nghẹn ngào quát: “Đó đều là đồ ăn ta mua về, người lại đem chúng ăn hết!”
“Đây này là lấy tiền của tôi mua.”
Nguyên Cẩn Trần không chút do dự chỉ ra một sự thật tàn khốc, lập tức Tô Âm Âm không còn lời gì để nói.
Không có tiền, thì không có tự tin, miệng ăn của người ta, mặc kệ là nói như thế nào, thì đều không thẳng lưng được. Khuôn mặt của cô phồng lên, dùng đôi mắt đỏ như mắt thỏ không phục mà nhìn Nguyên Cẩn Trần.
Nguyên Cẩn Trần rất muốn nói, không ăn thì không ăn, chính là hành động vừa rồi của cô, làm cho hắn rất không thích.
Trẻ nhỏ thì nên dạy cho tốt.
Nguyên Cẩn Trần hỏi cô. “Biết mình sai chỗ nào rồi sao?”
Tô Âm Âm lại bĩu môi nói, “Tôi không sai!”
“Không sai?”
Hỏa khí vừa mới tắt của Nguyên Cẩn Trần lại bùng lên.
“Chính là không có sai! Anh dựa vào cái gì mà bắt tôi ăn cái thứ tôi không thích?” Tô Âm Âm đã sớm muốn nói những lời này cho hắn nghe.
Nguyên Cẩn trần ngữ khí âm trầm nói: “Đây là lý do mà cô đem đồ ăn ném lên mặt bàn?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro