Quân Trưởng Sủng Thê: Tiểu Hồ Ly Ngốc Nghếch Làm Quân Tẩu

Tiểu Hồ Ly Bị U...

Nhanh Ngưng Yên

2024-11-11 11:49:22

“Cô không đi cũng có thể, hiện tại tôi sẽ đưa cô trở về Tô gia.” Nguyên Cẩn Trần nói xong, còn liếc mắt nhìn cô một cái, “Cô không phải vẫn luôn muốn trở về sao?”

Về Tô Gia?

Thế còn không bằng giết cô luôn đi.

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Tô Âm Âm không thể không cúi đầu dưới thế lực tà ác, nếu không cô sẽ bị đưa về nhà họ Tô, vậy thì nhất định cô phải quan tâm chứ?

Buổi tối Tô Âm Âm đi ngủ sớm. Nguyên cẩn Trần trở về lúc nào, cô cũng không biết.

Buổi sáng ngày hôm sau, Tô Âm Âm còn đang mơ đến thịt kho tàu, thì bị người ta kéo từ trong chăn ra.

“Anh làm cái gì vậy? Bị điên rồi sao? Có thể để yên cho người ta ngủ không vậy?”

Tính khí khi rời giường của Tô Âm Âm cũng không nhỏ, rống Nguyên Cẩn Trần xong, thì tiếp tục ôm chăn ngã xuống giường. Còn thuận tiện đem đầu bịt kín lại, ý đồ ngăn cách âm thanh với bên ngoài.

Binh lính của Nguyên Cẩn Trần, chưa từng có người nào giống như thế này.

Hắn trực tiếp đem chăn xốc lên, trầm giọng nói: “Tô Âm Âm rời giường chạy bộ mau. cho cô thời gian mười phút để chuẩn bị.”

“Tôi không cần!”

Không có chăn thì vẫn còn gối, cô còn không quên phản kháng mà đem đầu chui luôn vào dưới gối.

Nguyên Cẩn Trần nhìn thấy hành động của cô khiến cho gân xanh trên trán nhảy thình thịch, “Còn 9 phút 50 giây.”

“A a a a a a, Đồ biến thái!”

Tô Âm Âm chịu không nổi tra tấn, tức giận ngồi bật dậy, căm tức mà nhìn Nguyên Cẩn Trần.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nguyên Cẩn Trần không hề dao động, lạnh lùng nói: “Còn 9 phút 30 giây.”

“Xem như anh lợi hại.”

Giọng nói của Tô Âm Âm vốn đã mềm mại, nên lúc mắng chửi người cũng không có chút lực uy hiếp gì. Mắt thấy đã sắp hết mười phút, cô mới vội vàng từ trong phòng ngủ chạy ra, vẻ mặt tức giận mà nhìn Nguyên Cẩn Trần.

Sắc mặt Nguyên Cẩn Trần so với cô lại càng khó coi hơn, âm trầm lên tiếng: “Cô định mặc như vậy mà đi chạy bộ sao?”

“Làm sao vậy? Có chỗ nào không đúng sao?”

Tô Âm Âm cúi đầu nhìn quần đùi và áo ngắn tay màu trắng trên người của mình, còn nâng chân lên, biểu cảm mờ mịt hỏi: “Tôi mang giày nhỏ màu trắng rất khó coi sao?”

“Đi đổi!”

“Nhưng cái khác đều là giày cao gót mà? Giày cao gót thì làm sao mà chạy bộ?” Tô Âm Âm vẫn còn ngốc nghếch mà hỏi.

Nguyên Cẩn Trần cắn răng, “Tôi là kêu cô đi thay quần áo! ”

“Chờ đã, cô từ từ.”

Tô Âm Âm thực nghe lời, không tới một lát liền đi ra. cô không ra còn tốt, vừa mới ra thì đã làm cho sắc mặt của Nguyên Cẩn Trần càng đen hơn lúc nảy.

“Cô mặc váy đi chạy bộ? Đây là muốn đi câu dẫn ai hả?”

Cánh tay trắng nõn lộ ra ở bên ngoài, so với cái quần đùi lúc nảy cái váy này cũng không dài hơn bao nhiêu, căn bản không che được cặp chân dài trắng nõn kia, Nguyên Cẩn Trần nhìn xong thì lập tức giận sôi máu.

“Là anh kêu tôi đổi mà, đồ của tôi mang theo đều là váy.” Tô Âm Âm cảm thấy rất ủy khuất. nổi giận quát lên.

Nguyên Cẩn Trần xoa xoa hai đầu chân mày, “Được rồi, cô ăn sáng đi, trễ một chút tôi sẽ mang quần áo trở về.”

“Bệnh tâm thần.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tô Âm Âm trợn tròn mắt.

Lăn lộn từ sáng sớm đến giờ, là muốn chơi cô sao?

Tô Âm Âm rất tức giận, tâm tình thực táo bạo, cởi quần áo xong thì cũng không thèm mặc đồ ngủ vào mà leo lên giường, không đến ba phút thì đã ngủ rồi.

Tập luyện buổi sáng xong, Nguyên Cẩn Trần mặc nguyên bộ đồ huấn luyện đi trở về. Khi hắn đẩy cửa phòng ngủ ra, thì nhìn thấy một màn như vậy, liền vội vàng xoay người đi ra ngoài. hắn duỗi tay che đi cái mũi chân bước nhanh vào toilet.

Muốn chết!

Người nào đó mới vừa tắm xong, lại một lần nữa phải tắm nước lạnh.

Thời gian tắm nước lạnh lại còn không ngắn.

Nguyên Cẩn Trần bọc khăn tắm trở về phòng ngủ, trùng hợp là Tô Âm Âm cũng tỉnh dậy. Tô Âm Âm mờ mịt mà mở mắt ra, thứ nhìn thấy đầu tiên lại là nửa người trên với đường cong mạnh mẽ của người nào đó.

“A a a a a……Lưu manh!”

Phanh! Phanh! Phanh!

Gối đầu được ném qua, tất cả đều trúng lên người của Nguyên Cẩn Trần.

Nguyên Cẩn Trần đen mặt nói: “Cô nói chồng mình là lưu manh sao?.”

“Vô sỉ!”

Tô Âm Âm ôm chăn, phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn.

Người nào đó năm lần bảy lượt bị gọi là đồ lưu manh vô sỉ, thì có là thánh nhân cũng không nhịn được mà tức giận.

Nguyên Cẩn Trần bước đến gần, chậm rãi cúi người xuống, uy hiếp nói: “Cô có tin hay không hiện tại tôi sẽ làm cô luôn không?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quân Trưởng Sủng Thê: Tiểu Hồ Ly Ngốc Nghếch Làm Quân Tẩu

Số ký tự: 0