Quân Trưởng Sủng Thê: Tiểu Hồ Ly Ngốc Nghếch Làm Quân Tẩu
Tim Đập Thật Nh...
Nhanh Ngưng Yên
2024-11-11 11:49:22
“Anh cho rằng tôi không muốn đi ngủ sao? Tôi là đang đợi anh về.” Nguyên Cẩn Trần, chưa kịp cảm động, thì nghe được lời nói tiếp theo của Tô Âm Âm, “Cái người mẹ kế kia của anh gọi điện thoại tới, bà ta thế mà lại còn dám uy hiếp tôi, Cuối cùng không uy hiếp được còn bị tôi nói cho không nói được gì, anh thấy tôi có giỏi không.”
Bộ dáng của cô đắc ý dào dạt mà tranh công, Nguyên Cẩn Trần nhìn thấy thì rất động tâm. Nhịn không được, vươn tay búng cái mũi nhỏ của cô khẽ cười, “Thật lợi hại.”
“Tôi cũng cảm thấy mình rất lợi hại.”
“Bang!”
Mông bị chụp một cái, Tô Âm Âm nháy mắt liền xù lông.
Mặt nguyên Cẩn trần đen lại: “Còn không đi lấy giày mang vào, chẳng lẽ cô không thấy lạnh sao?”
“Vậy sao anh không chịu nói chuyện bình thường? Thân là một lão nam nhân, lại luôn thích động tay động chân, nhân phẩm của anh cần được đánh giá lại nha!” Tô Âm Âm ngồi xếp bằng trên sô pha, vẻ mặt đề phòng, còn không quên đặt một cái thảm ở trên đùi, đem chính mình bọc đến kín mít.
“Cô nói cái gì?” Nguyên Cẩn Trần không nói tiếp, ngồi cách đó không xa hỏi lại cô.
Tô Âm Âm bóp mũi ghét bỏ, “Ai nha, anh thật là thối! Anh nhanh đi tắm rửa đi, Tôi ở trên giường chờ anh.”
Cô hoàn toàn không ý thức được lời mình đang nói, mê người còn làm người khí huyết phun trào đến thế nào. Cô xốc thảm lên, đi dép lê vào, lộc cộc chạy về phòng ngủ.
Nguyên Cẩn Trần lại chỉ cảm thấy cái mũi trào ra cổ nhiệt lưu, hắn vội vàng che lại mũi, ngẩng đầu lên, nhanh chóng đi vào phòng tắm. Phải hơn một tiếng sau, Nguyên Cẩn Trần mới từ phòng tắm đi ra.
Lúc hắn đi vào phòng ngủ, Phát hiện cô gái nhỏ chờ hắn cả đêm, đã ngủ thành một con heo nhỏ.
Nguyên Cẩn Trần chậm rãi thò người lại gần, cô cũng không hề cảm giác được, ngủ đến vô tâm vô phế. Hắn chậm rãi nghiêng người về phía cô, ở trên trán của cô hôn nhẹ một cái, sau đó nhanh chóng đứng dậy, đi ra ngoài ban công để bình tỉnh lại.
Hôm sau đến tận buổi chiều, Tô Âm Âm mới từ từ tỉnh lại, ngửi thấy có mùi thơm từ phòng bếp bay ra, thì vui vẻ đi qua. Cô trộm nhìn, thì phát hiện có rất nhiều món đã được làm xong, mà còn không phải là những món mà hay mua ở nhà ăn.
Tô Âm Âm kinh ngạc, “Những món này đều là anh làm sao?”
“Bằng không thì cô nghĩ là ai làm?” Nguyên Cẩn Trần thuần thục mà đem đồ ăn đổ ra đĩa, sau đó lại nhìn về phía tiểu cô nương nào đó đang chảy nước miếng, “Còn không mau đi rửa mặt, rồi lại đây ăn cơm.”
“Được, Được, tôi lập tức đi.”
Lời còn chưa dứt, đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Nguyên Cẩn Trần buồn cười lắc đầu, hắn cũng không biết, làm cho người khác một bữa cơm, cũng là một chuyện vui vẻ đến như vậy. Giống như từ lúc cô đến, đã thay đổi cách sống thường ngày của hắn. Đối với sinh hoạt bình thường của một người đàn ông mà nói, cô đã khiến thế giới của hắn thay đổi nghiêng trời lệch đất.
“Oa, không nghĩ tới anh nấu cơm lại ngon đến như vậy a?”
Tô Âm Âm ăn một miếng, lại tiếp tục ăn miếng thứ hai, căn bản là ăn không dừng lại được, Nguyên Cẩn trần nhìn cô ăn vui vẻ đến như vậy, trong lòng cũng cảm thấy rất thỏa mãn.
Tổng cộng có sáu món, cộng thêm một món canh, toàn bộ đều được ăn hết sạch.
Tô Âm Âm phi thường nể tình.
Ăn uống no đủ xong, Tô Âm Âm nhẹ nhàng vuốt vuốt cái bụng nhỏ, miệng con chưa đã thèm: “Anh mỗi ngày đều sẽ nấu cơm chứ? Anh nấu cơm ăn ngon đến như vậy, tôi cũng không nghĩ muốn đi nhà ăn ăn cơm nữa. ”
Tô Âm Âm cảm thấy chính mình thật thiếu hiểu biết, ăn cơm ở nhà ăn lâu như vậy, lại còn cảm thấy ăn rất ngon. Thẳng đến hôm nay, cô mới phát hiện thì ra có một đầu bếp nấu ăn siêu ngon ở bên cạnh mình.
Lâm Tuệ nấu cơm cũng không tồi, nhưng mà so với Nguyên Cẩn Trần thì đó chính là cơm cho heo ăn.
Cô bị dưỡng cho yếu ớt rồi.
Tô Âm Âm tỏ ra đáng thương nhìn người đàn ông không một chút dao động kia, đưa ra điều kiện: “Anh yên tâm, chỉ cần anh nấu cơm cho tôi ăn, thì tất cả những chuyện bên nhà anh tôi đều sẽ giúp anh đối phó.”
Bộ dáng của cô đắc ý dào dạt mà tranh công, Nguyên Cẩn Trần nhìn thấy thì rất động tâm. Nhịn không được, vươn tay búng cái mũi nhỏ của cô khẽ cười, “Thật lợi hại.”
“Tôi cũng cảm thấy mình rất lợi hại.”
“Bang!”
Mông bị chụp một cái, Tô Âm Âm nháy mắt liền xù lông.
Mặt nguyên Cẩn trần đen lại: “Còn không đi lấy giày mang vào, chẳng lẽ cô không thấy lạnh sao?”
“Vậy sao anh không chịu nói chuyện bình thường? Thân là một lão nam nhân, lại luôn thích động tay động chân, nhân phẩm của anh cần được đánh giá lại nha!” Tô Âm Âm ngồi xếp bằng trên sô pha, vẻ mặt đề phòng, còn không quên đặt một cái thảm ở trên đùi, đem chính mình bọc đến kín mít.
“Cô nói cái gì?” Nguyên Cẩn Trần không nói tiếp, ngồi cách đó không xa hỏi lại cô.
Tô Âm Âm bóp mũi ghét bỏ, “Ai nha, anh thật là thối! Anh nhanh đi tắm rửa đi, Tôi ở trên giường chờ anh.”
Cô hoàn toàn không ý thức được lời mình đang nói, mê người còn làm người khí huyết phun trào đến thế nào. Cô xốc thảm lên, đi dép lê vào, lộc cộc chạy về phòng ngủ.
Nguyên Cẩn Trần lại chỉ cảm thấy cái mũi trào ra cổ nhiệt lưu, hắn vội vàng che lại mũi, ngẩng đầu lên, nhanh chóng đi vào phòng tắm. Phải hơn một tiếng sau, Nguyên Cẩn Trần mới từ phòng tắm đi ra.
Lúc hắn đi vào phòng ngủ, Phát hiện cô gái nhỏ chờ hắn cả đêm, đã ngủ thành một con heo nhỏ.
Nguyên Cẩn Trần chậm rãi thò người lại gần, cô cũng không hề cảm giác được, ngủ đến vô tâm vô phế. Hắn chậm rãi nghiêng người về phía cô, ở trên trán của cô hôn nhẹ một cái, sau đó nhanh chóng đứng dậy, đi ra ngoài ban công để bình tỉnh lại.
Hôm sau đến tận buổi chiều, Tô Âm Âm mới từ từ tỉnh lại, ngửi thấy có mùi thơm từ phòng bếp bay ra, thì vui vẻ đi qua. Cô trộm nhìn, thì phát hiện có rất nhiều món đã được làm xong, mà còn không phải là những món mà hay mua ở nhà ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Âm Âm kinh ngạc, “Những món này đều là anh làm sao?”
“Bằng không thì cô nghĩ là ai làm?” Nguyên Cẩn Trần thuần thục mà đem đồ ăn đổ ra đĩa, sau đó lại nhìn về phía tiểu cô nương nào đó đang chảy nước miếng, “Còn không mau đi rửa mặt, rồi lại đây ăn cơm.”
“Được, Được, tôi lập tức đi.”
Lời còn chưa dứt, đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Nguyên Cẩn Trần buồn cười lắc đầu, hắn cũng không biết, làm cho người khác một bữa cơm, cũng là một chuyện vui vẻ đến như vậy. Giống như từ lúc cô đến, đã thay đổi cách sống thường ngày của hắn. Đối với sinh hoạt bình thường của một người đàn ông mà nói, cô đã khiến thế giới của hắn thay đổi nghiêng trời lệch đất.
“Oa, không nghĩ tới anh nấu cơm lại ngon đến như vậy a?”
Tô Âm Âm ăn một miếng, lại tiếp tục ăn miếng thứ hai, căn bản là ăn không dừng lại được, Nguyên Cẩn trần nhìn cô ăn vui vẻ đến như vậy, trong lòng cũng cảm thấy rất thỏa mãn.
Tổng cộng có sáu món, cộng thêm một món canh, toàn bộ đều được ăn hết sạch.
Tô Âm Âm phi thường nể tình.
Ăn uống no đủ xong, Tô Âm Âm nhẹ nhàng vuốt vuốt cái bụng nhỏ, miệng con chưa đã thèm: “Anh mỗi ngày đều sẽ nấu cơm chứ? Anh nấu cơm ăn ngon đến như vậy, tôi cũng không nghĩ muốn đi nhà ăn ăn cơm nữa. ”
Tô Âm Âm cảm thấy chính mình thật thiếu hiểu biết, ăn cơm ở nhà ăn lâu như vậy, lại còn cảm thấy ăn rất ngon. Thẳng đến hôm nay, cô mới phát hiện thì ra có một đầu bếp nấu ăn siêu ngon ở bên cạnh mình.
Lâm Tuệ nấu cơm cũng không tồi, nhưng mà so với Nguyên Cẩn Trần thì đó chính là cơm cho heo ăn.
Cô bị dưỡng cho yếu ớt rồi.
Tô Âm Âm tỏ ra đáng thương nhìn người đàn ông không một chút dao động kia, đưa ra điều kiện: “Anh yên tâm, chỉ cần anh nấu cơm cho tôi ăn, thì tất cả những chuyện bên nhà anh tôi đều sẽ giúp anh đối phó.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro