Chương 16
2024-11-18 21:34:35
Đồ Minh nhìn Lư Mễ, hai má cô ửng đỏ, cô cúi người xuống lấy cốc trà
bên cạnh bàn. Nắp sứ trắng va vào miệng cốc làm phát ra âm thanh lanh
lảnh, ngửi kỹ sẽ nhận ra có hương hoa nhài trong không khí.
Lư Mễ âm thầm quyết tâm, phải mớm hớp trà nhài trong miệng cho anh, nếu khó chịu thế này, chi bằng cả hai đều không sống nữa, cùng nhau làm chuyện khốn nạn tốt biết mấy!
Quả nhiên, khi lớp da cừu bị lột bỏ, bản chất loài sói sẽ lộ ra. Cô cầm ly rượu ngồi vào ghế trống bên cạnh anh, nghiêng đầu nhìn anh. Ban đầu ngón tay cô tựa như vô ý lướt qua đầu gối anh, thấy anh có vẻ như dù núi Thái Sơn sụp xuống ngay trước mắt thì vẫn bình thản, cô đoán anh chỉ đang giả bộ làm con sói đuôi to thôi chứ thật ra anh cũng giống cô, muốn diễn một vở kịch đơn giản mà trai đơn gái chiếc nên diễn.
Sau đó, lòng bàn tay cô dán sát vào đầu gối anh rồi chậm rãi lần lên. Nhận ra cơ bắp anh đang căng cứng mà anh vẫn không động đậy gì, cô bèn nghiêng người về phía trước, dán môi vào gần, ngay sau đó cất lời: “Nóng không? Hay là chúng ta cởi ra rồi uống nhé?”
Hơi thở ấm nóng, vẻ mặt lẳng lơ, hệt như yêu quái xuất hiện vào ban đêm ở thời cổ đại, muốn hút máu trên người chàng thư sinh.
Rất mê hoặc.
Nói mấy lời gì đâu! Đồ Minh nghiêm khắc phê bình cô trong lòng.
Lư Mễ thấy Đồ Minh mím môi không nói gì, giống như đã dao động rồi. Cô tuân theo quan điểm hãy tận hưởng giây phút tuyệt vời mà ta đang có, quyết định không làm thì thôi, đã làm thì làm tới cùng luôn.
Mang theo lòng quyết tâm, cô ngồi lên đùi anh, kéo theo cả hương thơm luôn mãnh liệt trên cơ thể cô ập đến. Mùi thơm ấy chui vào miệng mũi người ta, vương vấn không rời. Đồ Minh hơi nhăn mặt, Lư Mễ nhìn từ trên cao xuống, thấy lông mi anh hơi cong lên, đột nhiên cảm thấy anh hơi nữ tính.
Cô nâng mặt anh lên, nhìn thẳng vào anh. Mặt anh rất nóng, sao mặt anh lại nóng thế chứ, sao lại đẹp trai như thế. Cô nhìn vào môi anh, mùi hương sạch sẽ trên người anh rất thơm. Lư Mễ không nhịn được cúi đầu xuống, há miệng cắn môi anh, cuối cùng con sói đã dùng tới miệng rồi.
“Cởi ra rồi uống nhé?” Lư Mễ nỉ non, khẽ nhúc nhích eo, hơi thở rối loạn, há miệng cắn môi anh.
Đồ Minh hơi ngẩng đầu lên, tránh né môi cô, nói: “Cô cởi trước.” Anh cố tình chọc cô, muốn xem xem rốt cuộc cô nông cạn đến mức nào.
Ai ngờ cô không chỉ nông cạn mà còn rất liều lĩnh, cô hoàn toàn không muốn dừng lại.
“Vậy thì tôi xin cởi trước để tỏ lòng thành.” Cô cởi chiếc áo sơ mi mỏng manh ra, nội y là kiểu áo hai dây màu da, tôn lên làn da mềm mại hồng hào vì rượu của cô, bắt mắt và đẹp đẽ. Tóc tai hơi rối, một sợi tóc dính sát bên môi cô. Đồ Minh giúp cô vén ra sau tai, đầu ngón tay anh vô ý chạm vào da thịt mềm mại sau tai cô, đó là sự dịu dàng Lư Mễ chưa gặp bao giờ. Cô ngồi không vững, cơ thể nghiêng ngả, Đồ Minh vô thức đỡ cô, lòng bàn tay dán sát vào da cô, anh giương mắt lên thì chạm phải ánh mắt cô.
Đến tận bước này rồi không thể rút lui được. Lư Mễ nghĩ vậy, cô hôn anh. Đầu lưỡi cô vươn bừa ra, anh tránh né, không để cô thực hiện được một cách dễ dàng. Lư Mễ không phục, thề sống chết phải ăn cháo lưỡi với anh cho bằng được. Cô cắn môi dưới của anh, cơn đau làm Đồ Minh hừ một tiếng, tuyến phòng thủ buông lỏng, đầu lưỡi anh chạm phải lưỡi cô rồi bị cô cuốn lấy đầy thô bạo, mút cho cuống lưỡi anh tê rần. Lư Mễ muốn tiến thêm một bước bữa, cử động cơ thể, vô tình cọ vào anh, nghe thấy tiếng hít thở của anh trở nên nặng nề rồi lại nhẹ nhàng, hai người nhìn nhau, đều hiểu tại sao lại thế.
Nam nữ đã thành niên, vào giây phút quan trọng ngàn cân treo sợi tóc này, Lư Mễ liều mình xông lên trước.
Tay Đồ Minh hơi dùng sức tránh xa cô, trong mắt bỗng hiện lên ý cười. Sao cô gái này lại ngu ngốc thế chứ, Đồ Minh nghĩ thầm.
Đệt. Lư Mễ thầm mắng anh trong lòng. Anh cười gì chứ!
Đầu ngón tay cô lướt xuống dưới, tìm thấy một món vũ khí. Cô hít sâu, giãy ra khỏi sự ghìm giữ từ tay anh, áp sát anh hơn, thậm chí còn dụ dỗ anh: “Thời tiết đẹp thế này, cho chim ra ngoài đi dạo tí nhỉ?”
Cuối cùng Đồ Minh không nhịn được nữa, phì cười, thất bại rồi.
Anh bế Lư Mễ đặt cô xuống ghế sofa, đột nhiên tâm trạng rất tốt, miệng lưỡi lại học theo cách không chịu nhượng bộ ai của cô: “Bớt nói lại thì tốt biết mấy! Nói nhiều sai nhiều! Ngủ với sếp thì cô không phải làm việc nữa hay gì? Cô tưởng mình đang giao dịch quyền sắc đấy à?”
Anh vừa mặc áo măng tô vừa nhìn cô: “Dáng người có đẹp đẽ đâu, cởi gì mà cởi?”
“Còn nữa, có phải cô bị ngu không thế? Cô biết tôi là người thế nào không mà dẫn về nhà? Tôi mà giết rồi chặt xác cô vứt vào tủ lạnh cũng không ai biết đâu!”
“Cảm ơn cô đã tiếp đãi, nhưng mà món ăn cuối cùng không ngon lắm, sắc hương vị đều không ổn.”
Hiếm khi Đồ Minh nói nhiều thế này, tự mình dạy một bài giáo dục tư tưởng cho Lư Mễ, khuyên cô cải tà quy chính, làm người đàng hoàng tử tế, quay đầu là bờ. Nói xong mấy câu đó, đột nhiên anh thấy tâm trạng mình cực kỳ tốt. Thấy Lư Mễ trợn to mắt, lơ ngơ không hiểu gì cả, anh càng thấy thú vị, nhếch môi cười với cô rồi quay người đi mất. Dịch Vãn Thu nói thế nào ấy nhỉ? Con trai tôi trông chính trực thế thôi chứ đôi lúc cũng xấu tính lắm.
Qua một lúc lâu Lư Mễ mới phản ứng lại được, có đàn ông chạy thoát khỏi tay cô? Cô không thể tin nổi, cúi đầu xuống nhìn cơ thể mình, anh còn nói dáng người cô không đẹp? Anh hai à, có phải anh bị mù không? Con mẹ nó dáng người tôi không đẹp? Dáng người tôi quá đẹp luôn ấy chứ!
Cô chạy mấy bước tới trước cửa sổ, thấy Đồ Minh ra khỏi cổng đơn, đi ra ngoài. Anh ngẩng cao đầu sải bước, gió thổi tung vạt áo, hệt như một đạo sĩ.
Trông anh như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, nhưng cô lại cảm thấy không dễ kết thúc.
Không phải cô thấy ngại mà là cô bị anh chọc cho hứng lên dở dang, cứ cảm thấy trái tim trống rỗng, trong cơ thể cháy hừng hực. Cô bèn đi uống mấy ngụm trà hoa, nhưng chẳng có tác dụng quần gì hết.
[Will này.] Lư Mễ nhắn tin cho Đồ Minh.
[Sao?] Đồ Minh trả lời cô, anh đoán cô muốn nói vừa nãy say rượu nên hiểu nhầm thôi, dù sao sau này vẫn phải gặp nhau, làm đồng nghiệp với nhau. Nhưng Lư Mễ quả là Lư Mễ, cô nói: [Anh quyến rũ tôi rồi đi, anh còn là người không? Dở dang thế này không khó chịu à? Cho dù anh có thể quản lý thằng em nhà anh, muốn nó ỉu xuống thì nó phải ỉu, nhưng tôi thì không! Hoặc là anh lên, hoặc là tôi xuống, hôm nay chúng ta nhất định phải làm.]
[Làm phiền cô ngẫm lại cẩn thận, tôi quyến rũ cô lúc nào?]
Lư Mễ nghĩ kỹ lại, anh có quyến rũ rồi mà: [Anh kéo ống tay áo lên chính là quyến rũ tôi!]
[?] Đồ Minh nhắn lại một dấu chấm hỏi, anh không hiểu.
[Vì tay và cánh tay của anh rất đẹp, tôi không nhịn được nên nhìn, ánh mắt không kiềm được nên nhìn thấy cả chỗ khác. Nói chung là anh quyến rũ tôi, bây giờ anh phải giải quyết cho tôi!] Lư Mễ giở trò vô lại, cô thật sự muốn gặp anh trên giường.
...
Đồ Minh không có nhiều mối duyên nợ lắm, vì anh là người sống quá nguyên tắc. Thời thiếu niên ngẫu nhiên có cô bạn nhét thư tình cho anh, và anh đã trả lại nguyên xi. Anh ở bên Hình Vân không phải do tình yêu sét đánh mà là bên nhau lâu rồi dần dần cảm thấy có thể kết hôn với nhau được. Đây là lần đầu tiên anh đụng phải kiểu phụ nữ nói không biết lựa lời, nói như gió dữ cuốn lá rơi như Lư Mễ. Trong chốc lát không biết phải trả lời cô thế nào mới có thể thoát khỏi cảnh khốn đốn trước mắt. Anh cũng láng máng cảm thấy anh không nên để mặc cô làm bậy khiến cho sự việc chệch hướng đến mức này.
[Tôi không say, tôi nghiêm túc đấy, bây giờ anh có muốn quay lại không? Đều là người trưởng thành cả rồi, hai bên tình nguyện mà.] Lư Mễ càng thất bại càng to gan. Cô không tin, sao Đồ Minh lại không mắc câu chứ? Không chừa tí đường lui nào cho mình.
Qua một lúc rất lâu sau đó, Đồ Minh mới trả lời cô: [Tỉnh táo lại đi, không được thì gọi cho bạn trai cũ, hoặc là gọi cho bạn khác giới nào đó của cô đi?] Anh ngồi vào xe chờ người lái thay đến, thấy bên ngoài có ông cụ xách bia Lục Bổng Tử đi ngang qua, anh đột nhiên nhếch miệng cười. Đồ Minh nghĩ thầm: quả thật có rất nhiều người và chuyện thú vị.
[Cảm ơn cô đã mời tôi uống rượu.] Anh cảm ơn Lư Mễ, rất chân thành.
Đối với Đồ Minh mà nói, chuyện hồi nãy chỉ là một khúc nhạc đệm, anh không để bụng chuyện này với Lư Mễ, cũng không vì thế mà cho rằng Lư Mễ là người dễ dãi. Ngược lại anh còn cảm thấy sự nhiệt tình của cô chứa cả tính ngang bướng trong đó, giống như đứa trẻ hư không hiểu chuyện, không chịu nghe lời, cực kỳ thú vị. Nhưng anh không biết rằng Lư Mễ ghim anh rồi. Không đến mức muốn làm gì anh, chỉ tại trong cơ thể cô có sự phản nghịch trời sinh, mấy câu anh nói trước khi đi khiến cô rất tức giận, làm cô rất muốn chứng minh sự quyến rũ của mình. Không ngủ được với Đồ Minh chứng tỏ cô không quyến rũ.
Lư Mễ là ai chứ! Trên đời này chỉ có người đàn ông cô không thích chứ không có người đàn ông nào cô không kéo lên giường được. Đồ Minh sỉ nhục người khác quá đáng, hai người đã vậy rồi mà anh chỉnh lại quần áo đi luôn. Thế chẳng phải là tên khốn kiếp sao?
“Flora, anh ta như thế rồi mà còn chạy, chẳng lẽ anh ta không được?” Lư Mễ hỏi cô bạn tốt Thượng Chi Đào, làm cho Thượng Chi Đào cười cô: “Lumi à, chị làm em cười chết mất thôi, sao chị lại hài thế chứ!”
“Có phải chị không phục không? Vì anh ấy trốn chạy dưới vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của chị.” Thượng Chi Đào tưởng tượng cảnh Lư Mễ mặc váy ngủ, bổ sung một câu: “Có khi anh ấy không được thật. Dù sao thì mỗi lần em nhìn chị mặc chiến bào đều cảm thấy em muốn biến thành đàn ông.”
“Đúng không! Như thế ai mà chịu nổi? Bảo dáng người của bà đây không đẹp, dáng người bà đây không đẹp chỗ nào?” Lư Mễ xoay trái xoay phải trước gương toàn thân, dù nhìn kiểu gì cũng thấy mình đẹp.
“Đúng vậy! Em là nữ mà còn rất yêu chị! Chắc chắn anh ấy không được!”
Đúng, anh ta không được.
Lư Mễ hừ một tiếng nhảy xuống khỏi sofa đi tắm lại. Nước nóng chảy xuống từ trên đỉnh đầu, cô nhắm mắt lại gội đầu, đột nhiên nhớ tới dáng vẻ sạch sẽ thoải mái của Đồ Minh, cô mở bừng mắt ra.
Tiêu rồi.
Không phải anh ta không được, thằng em anh ta ổn áp thế mà, chắc chắn anh ta được.
Anh được, tôi cũng được, chúng ta gặp nhau trên giường một lần được không?
Một điểm của Lư Mễ mà khiến người ta sửng sốt nhất chính là đã xảy ra chuyện “nhỏ xíu xiu” ấy với Đồ Minh nhưng cô không thấy ngại chút nào. Giờ đây trong cô chỉ có ý chí chiến đấu đầy dũng mãnh, muốn đưa Đồ Minh bỏ trốn ra trước công lý. Vậy nên lúc làm việc đụng phải Đồ Minh, đương nhiên cô không tránh né mà còn dùng đôi mắt sáng ngời đối diện thẳng với anh, kèm theo đôi chút chất vấn, lên án Đồ Minh lâm trận bỏ chạy.
Còn Đồ Minh, anh cũng không thấy hổ thẹn. Có thể quản lý được cơ thể của mình là một chuyện đáng mừng, anh là người, không phải động vật, điểm khác nhau cơ bản nhất giữa người và động vật là năng lực kiểm soát cơ thể. Thậm chí tư tưởng của anh bảo thủ đến mức không muốn phát sinh quan hệ tình dục mà không có tình yêu.
Nhân cách không sa đọa là yêu cầu cơ bản nhất của anh đối với bản thân. Nhưng anh cảm thấy mình đã sa đọa rồi, đến nhà phụ nữ, để mặc người ta làm bậy, còn nói mấy lời châm biếm người phụ nữ đó. Đồ Minh cảm thấy mình không phải người.
Vào giờ họp, Lư Mễ đi vào phòng họp, đặt máy tính lên bàn. Lúc dựa người ra sau, cô nhìn lên Đồ Minh ở ngay chốn công cộng, thẳng thừng không che giấu.
Đồ Minh đang cúi đầu xem máy tính, nếu cô không đoán nhầm thì trên đó là báo cáo mà hôm nay anh phải trình bày. Anh luôn chuẩn bị mọi thứ kỹ càng, nghiêm túc hơn hết thảy các cấp trên khác.
Lư Mễ chăm chú quan sát anh, vì bạn tốt Thượng Chi Đào cho cô một đề nghị: Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Đồ Minh hệt như người ngoài cuộc, để mặc Lư Mễ nhìn mình bằng đôi mắt sáng quắc. Cô hung tợn so lòng gan dạ, hiếu thắng, anh chẳng hề dao động, ít nhất thì bề ngoài là thế. Thật ra trong lòng anh bối rối cực kỳ, anh không quen khi bị người khác nhìn chằm chằm một cách trần trụi như thế. Điều này khiến anh cảm thấy mình như bị ánh mắt của Lư Mễ cởi sạch quần áo.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Đến đông đủ rồi chứ?” Đồ Minh lên tiếng hỏi, tránh khỏi tầm mắt của Lư Mễ: “Đến đủ rồi thì bắt đầu đi.” Sự tránh né của anh mang theo đôi chút mập mờ của thời niên thiếu, quả là hiếm thấy.
Đồ Minh lấy bút và sổ ra, chăm chú nghe mọi người báo cáo, nghiêm túc đặt bút viết ra những điểm anh muốn thảo luận. Thỉnh thoảng điện thoại vang lên một tiếng, anh vươn tay ấn nút tắt âm chứ không xem.
Đồ Minh hỏi tiến độ dự án, đồng thời đưa ra nhiệm vụ cuối năm. Đến lượt Lư Mễ, anh bỏ qua cô vì dự án trước của cô vẫn chưa kết thúc.
Nếu là người khác, chắc hẳn họ sẽ chủ động bảo dự án của mình sắp xong rồi, có thể ôm thêm một công việc nữa, nhưng Lư Mễ thì không, cô kiếm được thành tích bình thường thôi là tốt lắm rồi.
Tới giờ tan làm, cô xách túi đi về, vừa mới xuống dưới tầng thì nhận được tin nhắn của Đồ Minh: [Vào văn phòng của tôi.]
Lư Mễ muốn nhắn lại là mẹ anh tan làm rồi, nhưng nhớ lại hơi thở rối loạn của anh vào hôm trước, cô quay người đi lên tầng.
Giày boot cổ cao giẫm lên thảm phát ra tiếng vang trầm nặng. Cô dừng lại trước cửa văn phòng Đồ Minh, gõ cửa y như thật, chờ anh đáp lại mới đi vào.
“Ngồi đi.” Đồ Minh chỉ ghế đối diện rồi đứng dậy đặt một chai nước xuống trước mặt cô.
“Tôi không khát.” Tôi không muốn uống nước, tôi muốn ăn thịt, đầy rẫy lời lẽ khốn nạn trong bụng Lư Mễ suýt thì bật thốt ra.
“Cô giúp tôi một việc.” Đồ Minh không nói vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.
“Có việc gì thì ngài cứ nói, tôi giúp ngài thì ngài cảm ơn tôi thế nào? Hay là ngài thấy thế này có được không? Tới nhà tôi ăn bữa cơm xoàng nữa...”
Đồ Minh liếc xoáy vào cô, Lư Mễ không nói hươu nói vượn nữa, nhướng mày một cái.
“Cô tới Vũ Hán một chuyến giúp tôi. Ở đó có một dự án phải theo, nhưng tôi không phân thân ra được. Luke tiến cử cô, nói cô có quan hệ khá tốt với người ở chỗ đó.” Lúc Luke tiến cử Lư Mễ còn nói thêm một câu: “Cho cô ấy đi, anh sẽ được bình yên mấy ngày.”
“Dự án Tân An đúng không? Được, tôi đi cùng tài vụ sao? Tính sổ sách, thu tiền là được đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Được. Ngài cứ yên tâm giao cho tôi. Nhưng tôi không thể làm miễn phí được.” Lư Mễ vắt chéo hai chân: “Tôi không muốn thành tích thấp.”
“Thành tích cao hay thấp phải xem xét công việc trong cả năm.”
“Năm nay tôi cố gắng nhiều luôn ấy chứ.” Lư Mễ cò kè mặc cả như đang ở chợ thức ăn. Thật ra cô chỉ rảnh rỗi tám chuyện với Đồ Minh thôi, bây giờ cô rất thích trêu Đồ Minh, còn anh thì có lúc chịu hùa theo, có lúc lại không, phát huy không ổn định lắm.
“Năm nay cô đã nỗ lực thế nào cho công việc?” Đồ Minh hỏi cô.
“Nhiều lắm luôn, tôi làm triển lãm lưu động quá tốt, chương đào tạo hợp tác với các bộ phận khác cũng xuất sắc, các dự án khó đều do tôi xử lý phần cuối. Nhân viên như tôi phải có thành tích A+ chứ! Hay là ngài tới nhà tôi đi, tôi nói kỹ với ngài hơn nhé? Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay luôn ha?” Lư Mễ lấn tới, đứng dậy, chống tay lên bàn, cổ áo hơi rộng lộ ra cảnh sắc bên trong. Hôm nay cô mặc áo lót viền ren có một lớp lưới mỏng, màu xanh lá nhạt, tôn lên làn da trắng sáng của cô. Từ góc độ của Đồ Minh có thể nhìn thấy chiếc áo cúp nửa ngực ôm gọn bầu ngực của cô.
Anh sầm mặt, dựa người vào ghế ở phía sau, ánh mắt lạnh lùng: “Đây là văn phòng.”
“Được thôi, lần sau sẽ ra ngoài.” Lư Mễ đứng dậy, thấy Đồ Minh mím chặt môi, biết rằng bây giờ không thể chọc anh nữa. Cô học theo biểu cảm của anh: “Tôi làm sao? Tôi nghiêm túc thảo luận công việc với cấp trên, tôi làm sai gì rồi!”
Cô dừng lại đúng lúc, rồi quay người đi khỏi đó.
Cô chỉ muốn quyến rũ anh, không ngờ không nắm được chừng mực nên chọc giận anh.
Lư Mễ là người biết chừng mực mà.
Hiếm khi cô tan làm về thẳng nhà luôn. Như lời Thượng Chi Đào là: Lư Mễ vốn ham chơi lại mất hứng thú với các trò tiêu khiển, một lòng muốn ngủ với Will. Đối thoại hàng ngày của hai người đã biến từ khen ngợi lẫn nhau thành: [Hôm nay Lumi đã ngủ được với Will chưa?].
[Chưa ngủ được, chống tay lên bàn làm việc của anh ta rồi bị anh ta lườm.] Cô dùng câu này để tổng kết quan hệ của cô và Will trong ngày hôm nay.
[Ôi cô bé đáng thương.] Thượng Chi Đào gửi thêm nhãn dán “Có phải anh ấy không được không?”, đứng về phe Lư Mễ vô điều kiện.
Mùa Thu đã đến, Lư Mễ không ra ngoài chơi sẽ thấy buồn ngủ, về nhà ăn bừa mấy miếng gì đó, tắm qua cái rồi làm ổ trên giường. Cô không có lý tưởng cao cả gì hết, nếu nhất quyết bắt cô có lý tưởng thì ăn uống no đủ, bình an khỏe mạnh là được rồi. Có một lần đi uống rượu, một người bạn tốt tên Tôn Vũ nói với cô: “Người như bà và người như tôi đều không dễ được người đời chấp nhận. Trong mắt mọi người, bà là loại phụ nữ hư đốn, còn tôi thì không phải phụ nữ.” Có rất nhiều người muốn có gì đó với gái “hư” nhưng chưa chắc sẽ chịu trách nhiệm.
Lư Mễ đồng tình với Tôn Vũ, nhưng cô cũng nói: “Con mẹ nó mặc kệ ngoan hay hư, bà đây cứ sống thế, không cần biết anh ta tốt hay xấu, bà đây vui là được!”
Lúc này, người phụ nữ hư đốn đang nằm trên giường, một ngọn lửa âm thầm nhen nhóm trong lòng. Từ nhỏ cô đã vậy rồi, thứ gì dễ có được thì cô sẽ không biết quý trọng, bị Đồ Minh dạy dỗ mấy câu, cô lại chắc chắn anh là người tốt 50%.
Lấy đâu ra đàn ông tốt 100% chứ? Chẳng qua chỉ xem tên đó cởi quần đến đoạn nào, cuối cùng có thể làm xong việc hay không thôi. Lý lẽ rõ ràng là vậy, nhưng lại giống như làm thí nghiệm hóa học, sách viết cái này và cái kia kết hợp với nhau sẽ sinh ra phản ứng thế này thế nọ, lòng đã tỏ như gương, mà đến cuối cùng vẫn phải tự mình thực nghiệm mới biết được.
Vì thế cô nhắn tin cho Đồ Minh: [Vừa nhìn qua ánh trăng ngoài cửa sổ, đẹp lắm luôn á! Muốn cùng nhau ngắm trăng không?]
[Tôi có hẹn rồi.] Đồ Minh trả lời cô. Anh có hẹn thật, anh phải về nhà bố mẹ lấy đồ: [Mặt khác, hôm nay hành vi của cô không chính trực, mong cô sửa đổi.]
[Chính trực kiểu gì?]
[Ít nhất hành vi phải đoan chính.]
Lư Mễ cảm thấy Đồ Minh bị thiếu mất dây thần kinh. Tại sao cô phải giữ hành vi đoan chính trước mặt người đàn ông mình ưng ý chứ? Hành vi đoan chính có giúp cô ngủ được với anh không? Hiển nhiên là không hữu ích gì cho sự phát triển của câu chuyện cả! Cô định gửi một bài tràng giang đại hải cho Đồ Minh để trình bày về cách nam nữ ở cùng nhau.
Lư Mễ cầm điện thoại gõ chữ, mỏi tay, điện thoại suýt thì đập vào mặt cô, nhưng cô chưa gửi tin nhắn đi mà có một số lạ gọi tới. Cô nhận cuộc gọi, nghe thấy giọng Trương Kính: “Em đang ở đâu thế?”
“Đang bận thay đổi thế giới!” Lư Mễ không muốn nói nhiều với anh ta, cũng không muốn cãi nhau ầm ĩ nữa. Sự nhớ nhung của cô đối với Trương Kình đã bay biến hết thật rồi, phải cảm ơn Đồ Minh đã giúp cô thấy người đàn ông khác cũng rất thú vị.
“Đừng thay đổi thế giới nữa, đến thay đổi anh đi! Con mẹ nó anh bị bệnh hết thuốc chữa rồi, em ra nhìn cái anh đi!” Bên cạnh Trương Kình rất ồn ào, hiển nhiên là anh ta đã uống nhiều rượu rồi.
“Anh đừng đổi số khác gọi cho tôi nữa! Hai chúng ta chấm dứt rồi, anh mà quấy rầy tôi nữa, tôi báo công an đấy!”
“Con mẹ nó bây giờ em báo luôn đi! Ông đây tới nhà em tìm em!”
“Anh dám!”
“Em xem anh có dám không!”
Lư Mễ cúp máy, nhảy xuống giường, lấy một cây gậy baton trong tủ đầu giường ra. Chia tay mà ra nông nỗi này đúng là mất hết mặt mũi, hôm nay nhất định cô phải chấm dứt với Trương Kình. Cô sắp bị Trương Kình làm phiền chết luôn rồi. Cô cảm thấy trạng thái chia tay tốt nhất là không dây dưa, chừa chút nhớ nhung cho nhau, ngày nào đó nhớ lại cũng thấy rất tốt. Thậm chí nếu được thì quan hệ giữa hai người cứ êm đềm nhẹ nhàng như thế, sau đó dần dần trở thành bạn bè cũng được. Còn như bây giờ là cái chuyện gì đây!
Cô vừa mới mặc quần áo xong thì Đồ Minh gọi điện thoại tới: “Có lẽ sẽ lùi ngày bay tới Vũ Hán, đối phương đổi thời gian.”
“Ừ.” Lư Mễ bị chuyện vừa nãy giày vò đến mức có chút thở hổn hển: “Lát nữa tôi sẽ đổi lại.” Giọng điệu không tốt lắm.
“Cô đang làm gì?”
“Đánh nhau!”
“Ở đâu?”
“Không cần anh lo.” Lư Mễ tiện tay ngắt cuộc gọi, sau đó cô gọi cho Lư Tình: “Lát nữa chị nhắn bác cả, nhờ bác bảo mấy đứa học trò đến dọa Trương Kình một trận giúp em nhé.” Trước khi nghỉ hưu, bác cả Lư Mễ là phó trưởng công an quận, từng dẫn dắt mấy học trò. Bây giờ ông ấy về hưu rồi, yên tâm làm công dân nhiệt tình, không có việc gì làm thì giúp học trò duy trì an ninh trật tự.
“Em thế này là muốn báo công an hả?” Lư Tình trêu cô: “Nhìn mà xem, em gái tôi mà cũng có ngày báo công an.” Cô ấy chưa nói hết câu, Lư Mễ đã cúp máy. Lư Tình nhận ra Lư Mễ tức giận thật rồi, thầm kêu “Thôi toang” một tiếng rồi gọi điện cho bố mình, nhờ bố mình gọi hai học trò đã tan làm đi qua đó. Lư Tình nhát gan, sợ xảy ra chuyện: “Bố mau lên nhé, con sợ Lư Mễ chịu thiệt.”
Đồ Minh kết thúc cuộc gọi thì thở dài, nhanh chóng ra khỏi cổng công ty. Anh dựa vào trí nhớ tìm tới khu nhà Lư Mễ, đỗ xe xong thì chạy vào. Nửa đêm canh ba rồi, các ông bà già trong khu đều đi ngủ sớm, lúc này xung quanh tối đen.
Lúc anh đến, quả nhiên anh thấy bạn trai cũ của Lư Mễ đứng trước mặt cô, tinh thần kích động. Có mấy người đứng cách đó không xa, trong tay cầm thuốc lá. Không khí thoang thoảng mùi rượu, trông có vẻ anh ta uống không ít. Ngày nào Lư Mễ cũng phải đánh nhau sao? Sao anh lại gặp phải nhân viên thế này chứ? Anh đứng vào góc khuất, nếu không đánh nhau, anh sẽ lặng lẽ đi về, cũng bớt phải chào hỏi.
“Lư Mễ, chúng ta ở bên nhau nhiều năm như thế. Có lúc anh cảm thấy em rất tàn nhẫn, dù em nuôi con chó cũng phải có tình cảm chứ.”
“Anh nói không đúng rồi, anh không phải chó, tôi cũng không nuôi chó.” Lư Mễ không thích phép loại suy này. Tôi yêu đương đàng hoàng mà lại nói tôi nuôi chó, nếu tôi nuôi chó thật thì tốt quá!
“Anh có biết tôi cực kỳ ghét loại đàn ông như anh không? Nếu trước kia biết anh thế này thì có đánh chết tôi cũng không yêu đương với anh. Sự ngầu lòi của anh đâu rồi?” Lư Mễ mắng Trương Kình: “Uống tí rượu vào là gọi điện thoại cho tôi, anh có thấy phiền không hả?”
Nói hai câu đó xong, nhìn thấy một người đứng trong bóng tối cách đó không xa, Lư Mễ ngẩn người. Vị cấp trên này hài thật đấy, miệng nói toàn lời chính trực đạo đức, nghe thấy đánh nhau thì chạy tới nhanh hơn thỏ. Hiếu chiến thế cơ à? Ngài đánh với tôi thì tốt biết mấy.
“Đi về đi! Đừng làm phiền tôi nữa.”
Đồ Minh không đến thì Lư Mễ sẽ đánh Trương Kình một trận ra trò, Đồ Minh đến, cô hết giận rồi. Không thể kéo sếp vào một lần nữa, chẳng may anh bị thương thì cô lại xót. Lư Mễ quay người định đi nhưng bị Trương Kình túm lấy cổ tay.
Trương Kình bóp chặt, cổ tay Lư Mễ truyền đến cơn đau, cô lạnh lùng nói với anh ta: “Buông ra.”
“Vẫn chưa nói xong mà!”
“Nói cái quần ấy!”
Trương Kình giở thói lưu manh làm cho Lư Mễ mất hết chút kiên nhẫn còn lại, cô cúi xuống nhặt gậy đập anh ta. Biểu cảm không sợ chết trên mặt cô thật sự rất hãi hùng. Đồ Minh chắn trước mặt mấy người định xông lên: “Cứ ở yên đấy, để hai người họ tự giải quyết chuyện của mình.”
“Anh là ai?” Đối phương dụi mắt: “Đệt! Chẳng phải là thằng cháu lần trước đây sao?” Gã vươn tay đẩy Đồ Minh, mấy người đó bắt đầu động tay động chân.
Đồ Minh lùi về sau một bước, nắm cổ tay của một tên: “Đừng có mà làm liều!”
“Mấy người làm gì đấy hả!” Bác cả của Lư Mễ - Lư Quốc Phú dẫn hai học trò đến, thấy cảnh đó thì quát: “Đánh lộn ẩu đả đấy à? Muốn lên đồn không?” Lư Quốc Phú vỗ vai Trương Kình: “Bác cả thấy bình thường cháu nghĩ thoáng lắm mà. Sao thế? Chia tay là mất hết chí khí luôn à?”
Trương Kình ôm cánh tay không nói gì, vừa bị Lư Mễ đánh một phát, anh ta đã hiểu ra bọn họ không còn khả năng nào nữa. Lúc Lư Mễ thương ai đó, cô cứ mở miệng ra là gọi cục cưng, lúc không cần người ấy nữa thì mạnh tay lắm.
Trương Kình hơi khó chịu, cảm thấy bữa nhậu lần đó mình sai thật rồi. Anh ta thích Lư Mễ như thế, hồi ở bên nhau, ngày nào cũng rất vui vẻ, sẽ không thể có ai tốt hơn Lư Mễ nữa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Anh ta xoa mặt: “Được rồi, anh không gây chuyện nữa. Anh biết rồi Lư Mễ, em không cần anh thật rồi. Anh sẽ không tìm em nữa.”
“Lần trước anh cũng nói thế đấy!”
“Sau này sẽ không thế nữa. Anh biết trong mắt em không thể chứa nổi một hạt cát. Em sống cho tốt.”
Cuối cùng Trương Kính cũng đi.
Những người khác cũng đi theo anh ta.
Mấy người còn lại đứng trong gió Thu nhìn nhau.
Lư Quốc Phú thấy Đồ Minh đứng im thì hỏi anh: “Cậu là ai? Không đi đi, đợi trói cậu đi à!” Dọa nạt người khác bài bản đâu ra đấy.
“Đây là sếp cháu.” Lư Mễ nói: “Nghe tin cháu bị bắt nạt nên tới giúp cháu.”
“À à, thế thì được.” Lư Phú Quốc gật đầu, đánh giá Đồ Minh một lượt từ trên xuống dưới: “Cậu định giúp thế nào? Chịu đòn thay Lư Mễ à? Sau này có chuyện gì thì tìm công an, đừng chỉ nghĩ tới chuyện tỏ ra anh hùng! Bị ăn đòn thật xem cậu có hối hận không!” Lư Phú Quốc răn dạy Đồ Minh một tràng dài, dặn Lư Mễ mau về nhà, có thời gian thì gọi điện cho ông ấy, sau đó ông ấy chắp tay sau lưng dẫn người đi về, cực kỳ khí thế.
Đồ Minh nhìn Lư Quốc Phú đi xa, nghĩ thầm người nhà họ Lư giống hệt nhau, y như đúc từ một khuôn ra. Anh cúi đầu nhìn cây gậy trong tay Lư Mễ, không nhịn cười nổi: “Nhiều vũ khí quá nhỉ!”
“Bôn ba trong giang hồ phải có ít đồ nghề mang theo bên người chứ.” Lư Mễ nhướng mày, không để bụng về lời chế nhạo của Đồ Minh. Cái này đã là gì, bình xịt hơi cay, nước ớt, cô thiếu món nào đâu?
“Đánh nhau là chuyện thường như cơm bữa à?” Đồ Minh hỏi cô tiếp.
“Thế thì phải xem chọc tôi đến mức nào.” Lư Mễ hơi mệt, uể oải ngồi trên ghế gỗ, vươn tay ra vỗ: “Qua đây, ngồi đi.”
Đồ Minh nhìn đôi chân duỗi dài ra của Lư Mễ, ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
“Ngài đến đây làm gì? Làm anh hùng cứu mỹ nhân? Sợ tôi chịu thiệt hả?” Lư Mễ nói vu vơ, thật ra câu trả lời không quan trọng, quan trọng là anh đã đến rồi. Người này đáng để kết bạn, bởi có gặp chuyện anh cũng không bỏ trốn, chẳng ngại chuyện đó không liên quan gì với anh.
Đồ Minh không trả lời mà nói: “Làm cấp dưới của tôi, tôi cần phải đặt ra ba quy định với cô: Không vi phạm pháp luật, không đánh nhau, không lười biếng tiêu cực. Cô làm được không?”
“Yêu cầu cao hơn trước kia rồi... Hồi trước là không đi muộn, không về sớm, không lười biếng tiêu cực. Giờ là chuyện gì đây? Sau này ngài không định tóm tôi đi muộn về sớm nữa hả?” Lư Mễ phí cười: “Ngài quản lắm chuyện thế! Nhưng nể tình chúng ta đã kề vai chiến đấu hai lần, tôi đồng ý với ngài. Lần sau có đánh nhau thì tôi sẽ báo cho ngài trước!”
Vậy là cô vẫn không sửa nổi cái miệng hỗn này của mình.
Đồ Minh thở dài, đứng lên: “Thôi, muộn rồi. Đi ngủ đi.”
“Cứ thế mà đi hả? Chẳng may bọn họ quay lại thì sao? Một cô gái yếu ớt như tôi không đánh lại bọn họ đâu!”
“Cô là cô gái yếu ớt à? Lúc cô vung gậy có yếu đâu.” Dù nói thế, Đồ Minh vẫn ngồi xuống: “Cô lên đi, tôi ngồi thêm một lát, chắc chắn không có vấn đề gì thì tôi mới về.”
Lư Mễ không khách sáo với anh, đi lên tầng trước. Cô nhoài ra bệ cửa sổ nhìn anh từ trên xuống, tò mò anh sẽ ở đó đến lúc nào. Ánh trăng mờ chiếu xuống người anh, gió đêm lọt vào áo măng tô của anh. Hình như anh hơi lạnh nên đứng dậy siết chặt cổ áo rồi đi khỏi đó.
Mới được mấy phút, hừ.
Lư Mễ ném một miếng chocolate đen vào miệng, cụp mắt nhìn xuống thì thấy Đồ Minh quay lại. Hóa ra là lạnh nên anh đi loanh quanh ở dưới tầng!
Đi ra đi vào, đi tới đi lui, đi hơn một tiếng đồng hồ.
Lư Mễ cứ nhìn theo anh, nghĩ thầm trên thế giới này vẫn còn người ngốc như thế, không vì tình cảm nam nữ, chỉ đơn thuần giúp đỡ người khác. Bây giờ chỉ cần ngài nói lạnh, tôi đảm bảo sẽ mời ngài lên tầng, ủ ấm cho ngài từ trong ra ngoài. Tiếc là ngài không có suy nghĩ đó!
[Sắp sáng rồi, ngài không ngủ à? Chờ tôi gọi ngài lên chung chăn chung gối hả?] Cô nhắn tin cho Đồ Minh, anh xem xong thì nhanh chóng nhắn lại: [Về rồi. Có chuyện gì thì gọi bác cả cô.]
Đi rồi.
Đồ Minh vào tới cửa nhà mới thấy cánh tay mình tím bầm, người anh em kia uống nhiều rượu, ra tay không nể nang gì cả. Cũng không về nhà bố mẹ lấy đồ được, tóm lại là buổi tối hôm đó cứ thế mà trôi qua. Anh cảm thấy từ khi đến Lăng Mỹ, có rất nhiều chuyện bắt đầu mất kiểm soát: cấp dưới không dễ quản lý, quan hệ xã hội không hiểu nổi, hở ra là có những cuộc gặp gỡ phải đánh nhau.
Hôm sau về nhà ăn cơm, lúc rửa rau giúp Dịch Vãn Thu phải kéo ống tay áo lên, anh nhìn thấy vết bầm ở cánh tay định kéo áo xuống thì không kịp nữa. Dịch Vãn Thu nhìn thấy, hơi ngạc nhiên: “Gần đây còn làm gì thế? Sao cứ bị thương hoài vậy?”
“Không sao đâu mẹ.” Đồ Minh đáp một câu không sao cho qua chuyện. Nhưng Dịch Vãn Thu không thể bỏ qua như thế: “Mẹ thấy con lạ lạ rồi đó nha, một lần là giúp đỡ người khác bị thương, coi như chuyện ngoài ý muốn, hai lần thì không thể là chuyện ngoài ý muốn được nữa. Tốt xấu gì con cũng phải nói xem tại sao bị thương chứ?”
“Con không cẩn thận bị va vào tay thôi.”
Có đánh chết Đồ Minh thì anh cũng sẽ không chịu nói với Dịch Vãn Thu là anh đánh nhau hai lần liên tiếp. Dịch Vãn Thu sẽ điên mất, đứa con trai lịch sự nhã nhặn của bà lại đi hò hét đánh đấm sau tuổi ba mươi, chắc chắn bà sẽ hỏi cho ra lẽ. Bà đi tìm hiểu rồi biết được con trai mình đánh nhau hai lần liền vì một cô gái, vậy thì kết quả chỉ có hai loại, hoặc là ép cưới, hoặc là cảm thấy kiểu phụ nữ đó không ổn, bắt anh tránh xa cô. Đồ Minh biết Dịch Vãn Thu sẽ chọn cái thứ hai.
“Sau này con cẩn thận chút.” Dịch Vãn Thu dặn dò anh: “Va đụng kiểu này không nhẹ đâu!”
“Vâng.”
Đồ Minh yên lặng ăn cơm với bố mẹ, Dịch Vãn Thu muốn hỏi chuyện anh và Hình Vân gặp mặt nhau, cuối cùng lại thôi. Đồ Yến Lương lại hỏi một câu: “Gần đây còn quen cô gái khác rồi à?”
“Trừ đồng nghiệp ra thì không có ai.”
“Con phải tiếp xúc với nhiều người vào.”
“Con không định tái hôn.” Đồ Minh nói với Đồ Yến Lương: “Con cũng không thích xã giao vô ích. Quá phức tạp, con ứng phó với nó mà mệt lắm. Con kết hôn một lần rồi, con biết nó thế nào.”
“Có kết hôn hay không không quan trọng, quan trọng là phải giao thiệp, va chạm với người khác. Nếu không, những lúc không phải đi làm thì con làm gì?”
“Con cũng có bạn bè.”
“Nhưng mấy người bạn của con toàn làm nghiên cứu, du lịch vòng quanh thế giới, bận hơn cả con. Làm quen thêm mấy người bạn mới nữa không được à? Con người không thể làm hòn đảo biệt lập.”
“Vâng, con sẽ cố gắng kết bạn nhiều hơn.” Đồ Minh đáp lấy lệ với Đồ Yến Lương nhưng anh cũng ngẫm nghĩ, thế nào mới tính là bạn? Từng cùng nhau đánh lộn, ăn cơm, uống rượu có tính không? Nếu tính thì cấp dưới không đứng đắn của anh cũng xem như là bạn mới rồi.
Lúc Đồ Minh đi về, Dịch Vãn Thu lấy nửa cân thịt bò kho cho anh: “Đủ cho con ăn hai ngày. Chờ cuối tuần về mẹ làm tiếp cho.”
“Vâng, con cảm ơn mẹ.”
“Bình thường tối con có nấu cơm không?”
“Thỉnh thoảng ạ.”
Đồ Minh lười nấu lắm, hầu hết đều ăn tạm ở bên ngoài. Trước kia Dịch Vãn Thu thấy không sao cả, từ khi anh ly hôn, bà lại thấy con trai mình thật đáng thương, không sôi nổi như người khác, cứ cảm thấy anh ở một mình cô đơn. Nhưng bà không tiện nói nhiều, chỉ có thể nấu ít đồ ăn cho anh mang về.
Đồ Minh về đến nhà, tắm rửa xong thì ngồi đọc sách trong phòng sách. Điện thoại vang lên, anh liếc nhìn, quả nhiên là Lư Mễ. Cô hỏi: [Anh đại ngủ chưa?]
Đồ Minh không trả lời cô.
[Ra ngoài ăn đêm đi! Tôi tìm thấy một quán ăn kho báu, ngon lắm luôn!]
[Không đi.]
[Không ăn khuya thì thôi, đi dạo phố không? Trai tài gái sắc trước hoa dưới trăng đẹp biết mấy!]
[Không đi.]
[Vậy thì thôi, mai tôi hỏi lại, chúc anh ngủ ngon.]
Mấy trò bắt chuyện thì cổ lỗ sĩ, còn có chút nghịch ngợm, nói chung là không nghiêm túc. Đồ Minh nhíu mày, bỏ điện thoại qua một bên.
Lư Mễ nhắn tin xong thì vui đến mức bật người dậy, cuối cùng không nhịn nổi nói cho Thượng Chi Đào biết: “Hài quá đi thôi, chọc anh ta vui quá đi mất. Sao anh ta không chặn chị nhỉ?”
“Thế hôm nay chị đã ngủ với anh ấy chưa?” Thượng Chi Đào hỏi cô.
“Chưa.”
“Hôm nay vẫn muốn ngủ với anh ấy thế à?”
“Đương nhiên.”
Lư Mễ ham chơi, cô cảm thấy Đồ Minh khác biệt với những người đàn ông khác. Anh đàng hoàng chính trực, dù ai nói gì cũng không làm anh hoảng hốt. Anh càng như thế, Lư Mễ càng cảm thấy người đàn ông này thú vị. Cô gửi tin nhắn cho cấp dưới trước kia của Đồ Minh: [Ô Mông này, tôi hỏi cô cái này nhé, bình thường Will có sở thích gì thế?]
Ô Mông trả lời cực nhanh: [Will thích đánh tennis á!]
[Tuyệt! Đánh ở đâu thế?]
[Hình như nhóm anh ấy thuê một sân tennis, cuối tuần nào cũng đi. Hay là tôi hỏi giúp cô nhé?] Ô Mông chủ động xin đi giết giặc. Đương nhiên Lư Mễ bằng lòng: [Được, hỏi giúp tôi nhé!]
Ô Mông hỏi được rất nhanh, cô ấy hỏi một đồng nghiệp trong công ty, thành viên trong nhóm đánh tennis nghiệp dư cùng với Đồ Minh. Anh ta nhanh chóng gửi lịch đánh tennis của họ lại. Lư Mễ xem qua, cách nhà cô không xa, rất tốt. Cô nghĩ lại, chẳng phải thím hai mình làm ở sân bóng này sao?
[Lư Mễ, tôi có một việc muốn nói với cô, cô có thể giữ bí mật giúp tôi không?] Ô Mông nhắn thêm một câu.
[Chuyện gì thế?]
[Tôi sắp vào Lăng Mỹ rồi, ngay tuần sau.]
[Đến đi! Quá tốt rồi, cùng nhau đi chơi!]
Lư Mễ không để ý đồng nghiệp mới đến từ đâu, là ai, mấy điều này chẳng ảnh hưởng gì đến cô cả. Cô chỉ quan tâm mảnh đất nhỏ* của mình có rộng rãi thoáng mát hay không, còn những cái khác chẳng liên quan gì tới cô.
*Mảnh đất nhỏ: ẩn ý cho phạm vi quyền lợi cá nhân.
[Liệu cô có hiểu lầm tôi không?] Ô Mông hỏi cô.
[Hiểu lầm gì?]
[Ví dụ như tôi là người của Will...]
[Cô không phải sao?] Lư Mễ trêu cô ấy, nhắn thêm câu nữa: [Là người của sếp không tốt sao? Cô sợ gì chứ? Tôi chỉ ước tôi là người của Will thôi! Được sếp che chở không tốt à?] Lư Mễ thật lòng nghĩ thế, có ai không muốn ôm đùi ở nơi làm việc đâu chứ, tiện lợi quá chừng! À không đúng, tôi chỉ ước tôi với Will, trong anh có em, trong em có anh!
[Will rất công bằng, chỉ gửi CV giúp tôi thôi.]
Ô Mông không hiểu Lư Mễ, cô ấy giải thích thêm câu này lại cực kỳ thừa thãi. Nhưng Lư Mễ không hỏi thêm gì nữa, chỉ chào đón cô ấy: [Hoan nghênh đến Lăng Mỹ. Cô thân với Will, rảnh rỗi nói tốt cho tôi mấy câu, để anh ta đừng bám riết lấy tôi không tha.]
[Will luôn nhắm vào cô sao?]
[Chứ còn gì nữa! Cứ theo dõi tôi chấm công đi làm và tan làm ấy, làm cấp dưới của anh ta quá khó luôn.]
[Ha ha, đồng cảm với cô. Trước kia Will không giám sát chấm công, chắc là thay đổi cách quản lý, hơn nữa, anh ấy không phải người nói tốt sẽ thay đổi nguyên tắc.] Ô Mông nghiêm túc phổ cập kiến thức cho Lư Mễ biết Đồ Minh là kiểu người thế nào.
[Vậy thì để tôi tự sinh tự diệt vậy. Ha ha ha ha ha! Đi ngủ sớm đi, ngủ ngon.]
Cô nhắn xong thì bỏ điện thoại qua một bên, làm ổ trên giường xem phim.
Lư Mễ cảm thấy mình là một kẻ vô dụng.
Nhưng cô rất thích lãng phí thời gian này, cứ làm chuyện mình thích thôi, có nhiều trai đẹp trong phim như thế, cũng có rất nhiều câu chuyện thú vị. Đầu ngón tay cô nhón hạt dưa, trong tay còn lại có một hộp kem to, cô múc một thìa bỏ vào miệng, hơi lạnh tỏa ra, cả người đều lên tinh thần.
Theo lời Lư Quốc Khánh là: Con là đứa không phấn đấu, đi ngược lại với giá trị quan cốt lõi.
Lư Mễ chỉ gật đầu: “Bố nói đúng lắm.”
Nhưng trong lòng cô lại thấy Lư Quốc Khánh nói không đúng. Con sống yên lành, không gây thêm phiền phức cho xã hội, đây cũng là một kiểu giá trị quan.
Lư Mễ bỗng giật mình, vẫn ngậm kem trong miệng, ưỡn người bật dậy khỏi giường: Giá trị quan? Giá trị quan! Lúc ở một mình, cô lại ngẫm nghĩ về giá trị quan?
Lư Mễ âm thầm quyết tâm, phải mớm hớp trà nhài trong miệng cho anh, nếu khó chịu thế này, chi bằng cả hai đều không sống nữa, cùng nhau làm chuyện khốn nạn tốt biết mấy!
Quả nhiên, khi lớp da cừu bị lột bỏ, bản chất loài sói sẽ lộ ra. Cô cầm ly rượu ngồi vào ghế trống bên cạnh anh, nghiêng đầu nhìn anh. Ban đầu ngón tay cô tựa như vô ý lướt qua đầu gối anh, thấy anh có vẻ như dù núi Thái Sơn sụp xuống ngay trước mắt thì vẫn bình thản, cô đoán anh chỉ đang giả bộ làm con sói đuôi to thôi chứ thật ra anh cũng giống cô, muốn diễn một vở kịch đơn giản mà trai đơn gái chiếc nên diễn.
Sau đó, lòng bàn tay cô dán sát vào đầu gối anh rồi chậm rãi lần lên. Nhận ra cơ bắp anh đang căng cứng mà anh vẫn không động đậy gì, cô bèn nghiêng người về phía trước, dán môi vào gần, ngay sau đó cất lời: “Nóng không? Hay là chúng ta cởi ra rồi uống nhé?”
Hơi thở ấm nóng, vẻ mặt lẳng lơ, hệt như yêu quái xuất hiện vào ban đêm ở thời cổ đại, muốn hút máu trên người chàng thư sinh.
Rất mê hoặc.
Nói mấy lời gì đâu! Đồ Minh nghiêm khắc phê bình cô trong lòng.
Lư Mễ thấy Đồ Minh mím môi không nói gì, giống như đã dao động rồi. Cô tuân theo quan điểm hãy tận hưởng giây phút tuyệt vời mà ta đang có, quyết định không làm thì thôi, đã làm thì làm tới cùng luôn.
Mang theo lòng quyết tâm, cô ngồi lên đùi anh, kéo theo cả hương thơm luôn mãnh liệt trên cơ thể cô ập đến. Mùi thơm ấy chui vào miệng mũi người ta, vương vấn không rời. Đồ Minh hơi nhăn mặt, Lư Mễ nhìn từ trên cao xuống, thấy lông mi anh hơi cong lên, đột nhiên cảm thấy anh hơi nữ tính.
Cô nâng mặt anh lên, nhìn thẳng vào anh. Mặt anh rất nóng, sao mặt anh lại nóng thế chứ, sao lại đẹp trai như thế. Cô nhìn vào môi anh, mùi hương sạch sẽ trên người anh rất thơm. Lư Mễ không nhịn được cúi đầu xuống, há miệng cắn môi anh, cuối cùng con sói đã dùng tới miệng rồi.
“Cởi ra rồi uống nhé?” Lư Mễ nỉ non, khẽ nhúc nhích eo, hơi thở rối loạn, há miệng cắn môi anh.
Đồ Minh hơi ngẩng đầu lên, tránh né môi cô, nói: “Cô cởi trước.” Anh cố tình chọc cô, muốn xem xem rốt cuộc cô nông cạn đến mức nào.
Ai ngờ cô không chỉ nông cạn mà còn rất liều lĩnh, cô hoàn toàn không muốn dừng lại.
“Vậy thì tôi xin cởi trước để tỏ lòng thành.” Cô cởi chiếc áo sơ mi mỏng manh ra, nội y là kiểu áo hai dây màu da, tôn lên làn da mềm mại hồng hào vì rượu của cô, bắt mắt và đẹp đẽ. Tóc tai hơi rối, một sợi tóc dính sát bên môi cô. Đồ Minh giúp cô vén ra sau tai, đầu ngón tay anh vô ý chạm vào da thịt mềm mại sau tai cô, đó là sự dịu dàng Lư Mễ chưa gặp bao giờ. Cô ngồi không vững, cơ thể nghiêng ngả, Đồ Minh vô thức đỡ cô, lòng bàn tay dán sát vào da cô, anh giương mắt lên thì chạm phải ánh mắt cô.
Đến tận bước này rồi không thể rút lui được. Lư Mễ nghĩ vậy, cô hôn anh. Đầu lưỡi cô vươn bừa ra, anh tránh né, không để cô thực hiện được một cách dễ dàng. Lư Mễ không phục, thề sống chết phải ăn cháo lưỡi với anh cho bằng được. Cô cắn môi dưới của anh, cơn đau làm Đồ Minh hừ một tiếng, tuyến phòng thủ buông lỏng, đầu lưỡi anh chạm phải lưỡi cô rồi bị cô cuốn lấy đầy thô bạo, mút cho cuống lưỡi anh tê rần. Lư Mễ muốn tiến thêm một bước bữa, cử động cơ thể, vô tình cọ vào anh, nghe thấy tiếng hít thở của anh trở nên nặng nề rồi lại nhẹ nhàng, hai người nhìn nhau, đều hiểu tại sao lại thế.
Nam nữ đã thành niên, vào giây phút quan trọng ngàn cân treo sợi tóc này, Lư Mễ liều mình xông lên trước.
Tay Đồ Minh hơi dùng sức tránh xa cô, trong mắt bỗng hiện lên ý cười. Sao cô gái này lại ngu ngốc thế chứ, Đồ Minh nghĩ thầm.
Đệt. Lư Mễ thầm mắng anh trong lòng. Anh cười gì chứ!
Đầu ngón tay cô lướt xuống dưới, tìm thấy một món vũ khí. Cô hít sâu, giãy ra khỏi sự ghìm giữ từ tay anh, áp sát anh hơn, thậm chí còn dụ dỗ anh: “Thời tiết đẹp thế này, cho chim ra ngoài đi dạo tí nhỉ?”
Cuối cùng Đồ Minh không nhịn được nữa, phì cười, thất bại rồi.
Anh bế Lư Mễ đặt cô xuống ghế sofa, đột nhiên tâm trạng rất tốt, miệng lưỡi lại học theo cách không chịu nhượng bộ ai của cô: “Bớt nói lại thì tốt biết mấy! Nói nhiều sai nhiều! Ngủ với sếp thì cô không phải làm việc nữa hay gì? Cô tưởng mình đang giao dịch quyền sắc đấy à?”
Anh vừa mặc áo măng tô vừa nhìn cô: “Dáng người có đẹp đẽ đâu, cởi gì mà cởi?”
“Còn nữa, có phải cô bị ngu không thế? Cô biết tôi là người thế nào không mà dẫn về nhà? Tôi mà giết rồi chặt xác cô vứt vào tủ lạnh cũng không ai biết đâu!”
“Cảm ơn cô đã tiếp đãi, nhưng mà món ăn cuối cùng không ngon lắm, sắc hương vị đều không ổn.”
Hiếm khi Đồ Minh nói nhiều thế này, tự mình dạy một bài giáo dục tư tưởng cho Lư Mễ, khuyên cô cải tà quy chính, làm người đàng hoàng tử tế, quay đầu là bờ. Nói xong mấy câu đó, đột nhiên anh thấy tâm trạng mình cực kỳ tốt. Thấy Lư Mễ trợn to mắt, lơ ngơ không hiểu gì cả, anh càng thấy thú vị, nhếch môi cười với cô rồi quay người đi mất. Dịch Vãn Thu nói thế nào ấy nhỉ? Con trai tôi trông chính trực thế thôi chứ đôi lúc cũng xấu tính lắm.
Qua một lúc lâu Lư Mễ mới phản ứng lại được, có đàn ông chạy thoát khỏi tay cô? Cô không thể tin nổi, cúi đầu xuống nhìn cơ thể mình, anh còn nói dáng người cô không đẹp? Anh hai à, có phải anh bị mù không? Con mẹ nó dáng người tôi không đẹp? Dáng người tôi quá đẹp luôn ấy chứ!
Cô chạy mấy bước tới trước cửa sổ, thấy Đồ Minh ra khỏi cổng đơn, đi ra ngoài. Anh ngẩng cao đầu sải bước, gió thổi tung vạt áo, hệt như một đạo sĩ.
Trông anh như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, nhưng cô lại cảm thấy không dễ kết thúc.
Không phải cô thấy ngại mà là cô bị anh chọc cho hứng lên dở dang, cứ cảm thấy trái tim trống rỗng, trong cơ thể cháy hừng hực. Cô bèn đi uống mấy ngụm trà hoa, nhưng chẳng có tác dụng quần gì hết.
[Will này.] Lư Mễ nhắn tin cho Đồ Minh.
[Sao?] Đồ Minh trả lời cô, anh đoán cô muốn nói vừa nãy say rượu nên hiểu nhầm thôi, dù sao sau này vẫn phải gặp nhau, làm đồng nghiệp với nhau. Nhưng Lư Mễ quả là Lư Mễ, cô nói: [Anh quyến rũ tôi rồi đi, anh còn là người không? Dở dang thế này không khó chịu à? Cho dù anh có thể quản lý thằng em nhà anh, muốn nó ỉu xuống thì nó phải ỉu, nhưng tôi thì không! Hoặc là anh lên, hoặc là tôi xuống, hôm nay chúng ta nhất định phải làm.]
[Làm phiền cô ngẫm lại cẩn thận, tôi quyến rũ cô lúc nào?]
Lư Mễ nghĩ kỹ lại, anh có quyến rũ rồi mà: [Anh kéo ống tay áo lên chính là quyến rũ tôi!]
[?] Đồ Minh nhắn lại một dấu chấm hỏi, anh không hiểu.
[Vì tay và cánh tay của anh rất đẹp, tôi không nhịn được nên nhìn, ánh mắt không kiềm được nên nhìn thấy cả chỗ khác. Nói chung là anh quyến rũ tôi, bây giờ anh phải giải quyết cho tôi!] Lư Mễ giở trò vô lại, cô thật sự muốn gặp anh trên giường.
...
Đồ Minh không có nhiều mối duyên nợ lắm, vì anh là người sống quá nguyên tắc. Thời thiếu niên ngẫu nhiên có cô bạn nhét thư tình cho anh, và anh đã trả lại nguyên xi. Anh ở bên Hình Vân không phải do tình yêu sét đánh mà là bên nhau lâu rồi dần dần cảm thấy có thể kết hôn với nhau được. Đây là lần đầu tiên anh đụng phải kiểu phụ nữ nói không biết lựa lời, nói như gió dữ cuốn lá rơi như Lư Mễ. Trong chốc lát không biết phải trả lời cô thế nào mới có thể thoát khỏi cảnh khốn đốn trước mắt. Anh cũng láng máng cảm thấy anh không nên để mặc cô làm bậy khiến cho sự việc chệch hướng đến mức này.
[Tôi không say, tôi nghiêm túc đấy, bây giờ anh có muốn quay lại không? Đều là người trưởng thành cả rồi, hai bên tình nguyện mà.] Lư Mễ càng thất bại càng to gan. Cô không tin, sao Đồ Minh lại không mắc câu chứ? Không chừa tí đường lui nào cho mình.
Qua một lúc rất lâu sau đó, Đồ Minh mới trả lời cô: [Tỉnh táo lại đi, không được thì gọi cho bạn trai cũ, hoặc là gọi cho bạn khác giới nào đó của cô đi?] Anh ngồi vào xe chờ người lái thay đến, thấy bên ngoài có ông cụ xách bia Lục Bổng Tử đi ngang qua, anh đột nhiên nhếch miệng cười. Đồ Minh nghĩ thầm: quả thật có rất nhiều người và chuyện thú vị.
[Cảm ơn cô đã mời tôi uống rượu.] Anh cảm ơn Lư Mễ, rất chân thành.
Đối với Đồ Minh mà nói, chuyện hồi nãy chỉ là một khúc nhạc đệm, anh không để bụng chuyện này với Lư Mễ, cũng không vì thế mà cho rằng Lư Mễ là người dễ dãi. Ngược lại anh còn cảm thấy sự nhiệt tình của cô chứa cả tính ngang bướng trong đó, giống như đứa trẻ hư không hiểu chuyện, không chịu nghe lời, cực kỳ thú vị. Nhưng anh không biết rằng Lư Mễ ghim anh rồi. Không đến mức muốn làm gì anh, chỉ tại trong cơ thể cô có sự phản nghịch trời sinh, mấy câu anh nói trước khi đi khiến cô rất tức giận, làm cô rất muốn chứng minh sự quyến rũ của mình. Không ngủ được với Đồ Minh chứng tỏ cô không quyến rũ.
Lư Mễ là ai chứ! Trên đời này chỉ có người đàn ông cô không thích chứ không có người đàn ông nào cô không kéo lên giường được. Đồ Minh sỉ nhục người khác quá đáng, hai người đã vậy rồi mà anh chỉnh lại quần áo đi luôn. Thế chẳng phải là tên khốn kiếp sao?
“Flora, anh ta như thế rồi mà còn chạy, chẳng lẽ anh ta không được?” Lư Mễ hỏi cô bạn tốt Thượng Chi Đào, làm cho Thượng Chi Đào cười cô: “Lumi à, chị làm em cười chết mất thôi, sao chị lại hài thế chứ!”
“Có phải chị không phục không? Vì anh ấy trốn chạy dưới vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của chị.” Thượng Chi Đào tưởng tượng cảnh Lư Mễ mặc váy ngủ, bổ sung một câu: “Có khi anh ấy không được thật. Dù sao thì mỗi lần em nhìn chị mặc chiến bào đều cảm thấy em muốn biến thành đàn ông.”
“Đúng không! Như thế ai mà chịu nổi? Bảo dáng người của bà đây không đẹp, dáng người bà đây không đẹp chỗ nào?” Lư Mễ xoay trái xoay phải trước gương toàn thân, dù nhìn kiểu gì cũng thấy mình đẹp.
“Đúng vậy! Em là nữ mà còn rất yêu chị! Chắc chắn anh ấy không được!”
Đúng, anh ta không được.
Lư Mễ hừ một tiếng nhảy xuống khỏi sofa đi tắm lại. Nước nóng chảy xuống từ trên đỉnh đầu, cô nhắm mắt lại gội đầu, đột nhiên nhớ tới dáng vẻ sạch sẽ thoải mái của Đồ Minh, cô mở bừng mắt ra.
Tiêu rồi.
Không phải anh ta không được, thằng em anh ta ổn áp thế mà, chắc chắn anh ta được.
Anh được, tôi cũng được, chúng ta gặp nhau trên giường một lần được không?
Một điểm của Lư Mễ mà khiến người ta sửng sốt nhất chính là đã xảy ra chuyện “nhỏ xíu xiu” ấy với Đồ Minh nhưng cô không thấy ngại chút nào. Giờ đây trong cô chỉ có ý chí chiến đấu đầy dũng mãnh, muốn đưa Đồ Minh bỏ trốn ra trước công lý. Vậy nên lúc làm việc đụng phải Đồ Minh, đương nhiên cô không tránh né mà còn dùng đôi mắt sáng ngời đối diện thẳng với anh, kèm theo đôi chút chất vấn, lên án Đồ Minh lâm trận bỏ chạy.
Còn Đồ Minh, anh cũng không thấy hổ thẹn. Có thể quản lý được cơ thể của mình là một chuyện đáng mừng, anh là người, không phải động vật, điểm khác nhau cơ bản nhất giữa người và động vật là năng lực kiểm soát cơ thể. Thậm chí tư tưởng của anh bảo thủ đến mức không muốn phát sinh quan hệ tình dục mà không có tình yêu.
Nhân cách không sa đọa là yêu cầu cơ bản nhất của anh đối với bản thân. Nhưng anh cảm thấy mình đã sa đọa rồi, đến nhà phụ nữ, để mặc người ta làm bậy, còn nói mấy lời châm biếm người phụ nữ đó. Đồ Minh cảm thấy mình không phải người.
Vào giờ họp, Lư Mễ đi vào phòng họp, đặt máy tính lên bàn. Lúc dựa người ra sau, cô nhìn lên Đồ Minh ở ngay chốn công cộng, thẳng thừng không che giấu.
Đồ Minh đang cúi đầu xem máy tính, nếu cô không đoán nhầm thì trên đó là báo cáo mà hôm nay anh phải trình bày. Anh luôn chuẩn bị mọi thứ kỹ càng, nghiêm túc hơn hết thảy các cấp trên khác.
Lư Mễ chăm chú quan sát anh, vì bạn tốt Thượng Chi Đào cho cô một đề nghị: Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Đồ Minh hệt như người ngoài cuộc, để mặc Lư Mễ nhìn mình bằng đôi mắt sáng quắc. Cô hung tợn so lòng gan dạ, hiếu thắng, anh chẳng hề dao động, ít nhất thì bề ngoài là thế. Thật ra trong lòng anh bối rối cực kỳ, anh không quen khi bị người khác nhìn chằm chằm một cách trần trụi như thế. Điều này khiến anh cảm thấy mình như bị ánh mắt của Lư Mễ cởi sạch quần áo.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Đến đông đủ rồi chứ?” Đồ Minh lên tiếng hỏi, tránh khỏi tầm mắt của Lư Mễ: “Đến đủ rồi thì bắt đầu đi.” Sự tránh né của anh mang theo đôi chút mập mờ của thời niên thiếu, quả là hiếm thấy.
Đồ Minh lấy bút và sổ ra, chăm chú nghe mọi người báo cáo, nghiêm túc đặt bút viết ra những điểm anh muốn thảo luận. Thỉnh thoảng điện thoại vang lên một tiếng, anh vươn tay ấn nút tắt âm chứ không xem.
Đồ Minh hỏi tiến độ dự án, đồng thời đưa ra nhiệm vụ cuối năm. Đến lượt Lư Mễ, anh bỏ qua cô vì dự án trước của cô vẫn chưa kết thúc.
Nếu là người khác, chắc hẳn họ sẽ chủ động bảo dự án của mình sắp xong rồi, có thể ôm thêm một công việc nữa, nhưng Lư Mễ thì không, cô kiếm được thành tích bình thường thôi là tốt lắm rồi.
Tới giờ tan làm, cô xách túi đi về, vừa mới xuống dưới tầng thì nhận được tin nhắn của Đồ Minh: [Vào văn phòng của tôi.]
Lư Mễ muốn nhắn lại là mẹ anh tan làm rồi, nhưng nhớ lại hơi thở rối loạn của anh vào hôm trước, cô quay người đi lên tầng.
Giày boot cổ cao giẫm lên thảm phát ra tiếng vang trầm nặng. Cô dừng lại trước cửa văn phòng Đồ Minh, gõ cửa y như thật, chờ anh đáp lại mới đi vào.
“Ngồi đi.” Đồ Minh chỉ ghế đối diện rồi đứng dậy đặt một chai nước xuống trước mặt cô.
“Tôi không khát.” Tôi không muốn uống nước, tôi muốn ăn thịt, đầy rẫy lời lẽ khốn nạn trong bụng Lư Mễ suýt thì bật thốt ra.
“Cô giúp tôi một việc.” Đồ Minh không nói vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.
“Có việc gì thì ngài cứ nói, tôi giúp ngài thì ngài cảm ơn tôi thế nào? Hay là ngài thấy thế này có được không? Tới nhà tôi ăn bữa cơm xoàng nữa...”
Đồ Minh liếc xoáy vào cô, Lư Mễ không nói hươu nói vượn nữa, nhướng mày một cái.
“Cô tới Vũ Hán một chuyến giúp tôi. Ở đó có một dự án phải theo, nhưng tôi không phân thân ra được. Luke tiến cử cô, nói cô có quan hệ khá tốt với người ở chỗ đó.” Lúc Luke tiến cử Lư Mễ còn nói thêm một câu: “Cho cô ấy đi, anh sẽ được bình yên mấy ngày.”
“Dự án Tân An đúng không? Được, tôi đi cùng tài vụ sao? Tính sổ sách, thu tiền là được đúng không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đúng vậy.”
“Được. Ngài cứ yên tâm giao cho tôi. Nhưng tôi không thể làm miễn phí được.” Lư Mễ vắt chéo hai chân: “Tôi không muốn thành tích thấp.”
“Thành tích cao hay thấp phải xem xét công việc trong cả năm.”
“Năm nay tôi cố gắng nhiều luôn ấy chứ.” Lư Mễ cò kè mặc cả như đang ở chợ thức ăn. Thật ra cô chỉ rảnh rỗi tám chuyện với Đồ Minh thôi, bây giờ cô rất thích trêu Đồ Minh, còn anh thì có lúc chịu hùa theo, có lúc lại không, phát huy không ổn định lắm.
“Năm nay cô đã nỗ lực thế nào cho công việc?” Đồ Minh hỏi cô.
“Nhiều lắm luôn, tôi làm triển lãm lưu động quá tốt, chương đào tạo hợp tác với các bộ phận khác cũng xuất sắc, các dự án khó đều do tôi xử lý phần cuối. Nhân viên như tôi phải có thành tích A+ chứ! Hay là ngài tới nhà tôi đi, tôi nói kỹ với ngài hơn nhé? Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay luôn ha?” Lư Mễ lấn tới, đứng dậy, chống tay lên bàn, cổ áo hơi rộng lộ ra cảnh sắc bên trong. Hôm nay cô mặc áo lót viền ren có một lớp lưới mỏng, màu xanh lá nhạt, tôn lên làn da trắng sáng của cô. Từ góc độ của Đồ Minh có thể nhìn thấy chiếc áo cúp nửa ngực ôm gọn bầu ngực của cô.
Anh sầm mặt, dựa người vào ghế ở phía sau, ánh mắt lạnh lùng: “Đây là văn phòng.”
“Được thôi, lần sau sẽ ra ngoài.” Lư Mễ đứng dậy, thấy Đồ Minh mím chặt môi, biết rằng bây giờ không thể chọc anh nữa. Cô học theo biểu cảm của anh: “Tôi làm sao? Tôi nghiêm túc thảo luận công việc với cấp trên, tôi làm sai gì rồi!”
Cô dừng lại đúng lúc, rồi quay người đi khỏi đó.
Cô chỉ muốn quyến rũ anh, không ngờ không nắm được chừng mực nên chọc giận anh.
Lư Mễ là người biết chừng mực mà.
Hiếm khi cô tan làm về thẳng nhà luôn. Như lời Thượng Chi Đào là: Lư Mễ vốn ham chơi lại mất hứng thú với các trò tiêu khiển, một lòng muốn ngủ với Will. Đối thoại hàng ngày của hai người đã biến từ khen ngợi lẫn nhau thành: [Hôm nay Lumi đã ngủ được với Will chưa?].
[Chưa ngủ được, chống tay lên bàn làm việc của anh ta rồi bị anh ta lườm.] Cô dùng câu này để tổng kết quan hệ của cô và Will trong ngày hôm nay.
[Ôi cô bé đáng thương.] Thượng Chi Đào gửi thêm nhãn dán “Có phải anh ấy không được không?”, đứng về phe Lư Mễ vô điều kiện.
Mùa Thu đã đến, Lư Mễ không ra ngoài chơi sẽ thấy buồn ngủ, về nhà ăn bừa mấy miếng gì đó, tắm qua cái rồi làm ổ trên giường. Cô không có lý tưởng cao cả gì hết, nếu nhất quyết bắt cô có lý tưởng thì ăn uống no đủ, bình an khỏe mạnh là được rồi. Có một lần đi uống rượu, một người bạn tốt tên Tôn Vũ nói với cô: “Người như bà và người như tôi đều không dễ được người đời chấp nhận. Trong mắt mọi người, bà là loại phụ nữ hư đốn, còn tôi thì không phải phụ nữ.” Có rất nhiều người muốn có gì đó với gái “hư” nhưng chưa chắc sẽ chịu trách nhiệm.
Lư Mễ đồng tình với Tôn Vũ, nhưng cô cũng nói: “Con mẹ nó mặc kệ ngoan hay hư, bà đây cứ sống thế, không cần biết anh ta tốt hay xấu, bà đây vui là được!”
Lúc này, người phụ nữ hư đốn đang nằm trên giường, một ngọn lửa âm thầm nhen nhóm trong lòng. Từ nhỏ cô đã vậy rồi, thứ gì dễ có được thì cô sẽ không biết quý trọng, bị Đồ Minh dạy dỗ mấy câu, cô lại chắc chắn anh là người tốt 50%.
Lấy đâu ra đàn ông tốt 100% chứ? Chẳng qua chỉ xem tên đó cởi quần đến đoạn nào, cuối cùng có thể làm xong việc hay không thôi. Lý lẽ rõ ràng là vậy, nhưng lại giống như làm thí nghiệm hóa học, sách viết cái này và cái kia kết hợp với nhau sẽ sinh ra phản ứng thế này thế nọ, lòng đã tỏ như gương, mà đến cuối cùng vẫn phải tự mình thực nghiệm mới biết được.
Vì thế cô nhắn tin cho Đồ Minh: [Vừa nhìn qua ánh trăng ngoài cửa sổ, đẹp lắm luôn á! Muốn cùng nhau ngắm trăng không?]
[Tôi có hẹn rồi.] Đồ Minh trả lời cô. Anh có hẹn thật, anh phải về nhà bố mẹ lấy đồ: [Mặt khác, hôm nay hành vi của cô không chính trực, mong cô sửa đổi.]
[Chính trực kiểu gì?]
[Ít nhất hành vi phải đoan chính.]
Lư Mễ cảm thấy Đồ Minh bị thiếu mất dây thần kinh. Tại sao cô phải giữ hành vi đoan chính trước mặt người đàn ông mình ưng ý chứ? Hành vi đoan chính có giúp cô ngủ được với anh không? Hiển nhiên là không hữu ích gì cho sự phát triển của câu chuyện cả! Cô định gửi một bài tràng giang đại hải cho Đồ Minh để trình bày về cách nam nữ ở cùng nhau.
Lư Mễ cầm điện thoại gõ chữ, mỏi tay, điện thoại suýt thì đập vào mặt cô, nhưng cô chưa gửi tin nhắn đi mà có một số lạ gọi tới. Cô nhận cuộc gọi, nghe thấy giọng Trương Kính: “Em đang ở đâu thế?”
“Đang bận thay đổi thế giới!” Lư Mễ không muốn nói nhiều với anh ta, cũng không muốn cãi nhau ầm ĩ nữa. Sự nhớ nhung của cô đối với Trương Kình đã bay biến hết thật rồi, phải cảm ơn Đồ Minh đã giúp cô thấy người đàn ông khác cũng rất thú vị.
“Đừng thay đổi thế giới nữa, đến thay đổi anh đi! Con mẹ nó anh bị bệnh hết thuốc chữa rồi, em ra nhìn cái anh đi!” Bên cạnh Trương Kình rất ồn ào, hiển nhiên là anh ta đã uống nhiều rượu rồi.
“Anh đừng đổi số khác gọi cho tôi nữa! Hai chúng ta chấm dứt rồi, anh mà quấy rầy tôi nữa, tôi báo công an đấy!”
“Con mẹ nó bây giờ em báo luôn đi! Ông đây tới nhà em tìm em!”
“Anh dám!”
“Em xem anh có dám không!”
Lư Mễ cúp máy, nhảy xuống giường, lấy một cây gậy baton trong tủ đầu giường ra. Chia tay mà ra nông nỗi này đúng là mất hết mặt mũi, hôm nay nhất định cô phải chấm dứt với Trương Kình. Cô sắp bị Trương Kình làm phiền chết luôn rồi. Cô cảm thấy trạng thái chia tay tốt nhất là không dây dưa, chừa chút nhớ nhung cho nhau, ngày nào đó nhớ lại cũng thấy rất tốt. Thậm chí nếu được thì quan hệ giữa hai người cứ êm đềm nhẹ nhàng như thế, sau đó dần dần trở thành bạn bè cũng được. Còn như bây giờ là cái chuyện gì đây!
Cô vừa mới mặc quần áo xong thì Đồ Minh gọi điện thoại tới: “Có lẽ sẽ lùi ngày bay tới Vũ Hán, đối phương đổi thời gian.”
“Ừ.” Lư Mễ bị chuyện vừa nãy giày vò đến mức có chút thở hổn hển: “Lát nữa tôi sẽ đổi lại.” Giọng điệu không tốt lắm.
“Cô đang làm gì?”
“Đánh nhau!”
“Ở đâu?”
“Không cần anh lo.” Lư Mễ tiện tay ngắt cuộc gọi, sau đó cô gọi cho Lư Tình: “Lát nữa chị nhắn bác cả, nhờ bác bảo mấy đứa học trò đến dọa Trương Kình một trận giúp em nhé.” Trước khi nghỉ hưu, bác cả Lư Mễ là phó trưởng công an quận, từng dẫn dắt mấy học trò. Bây giờ ông ấy về hưu rồi, yên tâm làm công dân nhiệt tình, không có việc gì làm thì giúp học trò duy trì an ninh trật tự.
“Em thế này là muốn báo công an hả?” Lư Tình trêu cô: “Nhìn mà xem, em gái tôi mà cũng có ngày báo công an.” Cô ấy chưa nói hết câu, Lư Mễ đã cúp máy. Lư Tình nhận ra Lư Mễ tức giận thật rồi, thầm kêu “Thôi toang” một tiếng rồi gọi điện cho bố mình, nhờ bố mình gọi hai học trò đã tan làm đi qua đó. Lư Tình nhát gan, sợ xảy ra chuyện: “Bố mau lên nhé, con sợ Lư Mễ chịu thiệt.”
Đồ Minh kết thúc cuộc gọi thì thở dài, nhanh chóng ra khỏi cổng công ty. Anh dựa vào trí nhớ tìm tới khu nhà Lư Mễ, đỗ xe xong thì chạy vào. Nửa đêm canh ba rồi, các ông bà già trong khu đều đi ngủ sớm, lúc này xung quanh tối đen.
Lúc anh đến, quả nhiên anh thấy bạn trai cũ của Lư Mễ đứng trước mặt cô, tinh thần kích động. Có mấy người đứng cách đó không xa, trong tay cầm thuốc lá. Không khí thoang thoảng mùi rượu, trông có vẻ anh ta uống không ít. Ngày nào Lư Mễ cũng phải đánh nhau sao? Sao anh lại gặp phải nhân viên thế này chứ? Anh đứng vào góc khuất, nếu không đánh nhau, anh sẽ lặng lẽ đi về, cũng bớt phải chào hỏi.
“Lư Mễ, chúng ta ở bên nhau nhiều năm như thế. Có lúc anh cảm thấy em rất tàn nhẫn, dù em nuôi con chó cũng phải có tình cảm chứ.”
“Anh nói không đúng rồi, anh không phải chó, tôi cũng không nuôi chó.” Lư Mễ không thích phép loại suy này. Tôi yêu đương đàng hoàng mà lại nói tôi nuôi chó, nếu tôi nuôi chó thật thì tốt quá!
“Anh có biết tôi cực kỳ ghét loại đàn ông như anh không? Nếu trước kia biết anh thế này thì có đánh chết tôi cũng không yêu đương với anh. Sự ngầu lòi của anh đâu rồi?” Lư Mễ mắng Trương Kình: “Uống tí rượu vào là gọi điện thoại cho tôi, anh có thấy phiền không hả?”
Nói hai câu đó xong, nhìn thấy một người đứng trong bóng tối cách đó không xa, Lư Mễ ngẩn người. Vị cấp trên này hài thật đấy, miệng nói toàn lời chính trực đạo đức, nghe thấy đánh nhau thì chạy tới nhanh hơn thỏ. Hiếu chiến thế cơ à? Ngài đánh với tôi thì tốt biết mấy.
“Đi về đi! Đừng làm phiền tôi nữa.”
Đồ Minh không đến thì Lư Mễ sẽ đánh Trương Kình một trận ra trò, Đồ Minh đến, cô hết giận rồi. Không thể kéo sếp vào một lần nữa, chẳng may anh bị thương thì cô lại xót. Lư Mễ quay người định đi nhưng bị Trương Kình túm lấy cổ tay.
Trương Kình bóp chặt, cổ tay Lư Mễ truyền đến cơn đau, cô lạnh lùng nói với anh ta: “Buông ra.”
“Vẫn chưa nói xong mà!”
“Nói cái quần ấy!”
Trương Kình giở thói lưu manh làm cho Lư Mễ mất hết chút kiên nhẫn còn lại, cô cúi xuống nhặt gậy đập anh ta. Biểu cảm không sợ chết trên mặt cô thật sự rất hãi hùng. Đồ Minh chắn trước mặt mấy người định xông lên: “Cứ ở yên đấy, để hai người họ tự giải quyết chuyện của mình.”
“Anh là ai?” Đối phương dụi mắt: “Đệt! Chẳng phải là thằng cháu lần trước đây sao?” Gã vươn tay đẩy Đồ Minh, mấy người đó bắt đầu động tay động chân.
Đồ Minh lùi về sau một bước, nắm cổ tay của một tên: “Đừng có mà làm liều!”
“Mấy người làm gì đấy hả!” Bác cả của Lư Mễ - Lư Quốc Phú dẫn hai học trò đến, thấy cảnh đó thì quát: “Đánh lộn ẩu đả đấy à? Muốn lên đồn không?” Lư Quốc Phú vỗ vai Trương Kình: “Bác cả thấy bình thường cháu nghĩ thoáng lắm mà. Sao thế? Chia tay là mất hết chí khí luôn à?”
Trương Kình ôm cánh tay không nói gì, vừa bị Lư Mễ đánh một phát, anh ta đã hiểu ra bọn họ không còn khả năng nào nữa. Lúc Lư Mễ thương ai đó, cô cứ mở miệng ra là gọi cục cưng, lúc không cần người ấy nữa thì mạnh tay lắm.
Trương Kình hơi khó chịu, cảm thấy bữa nhậu lần đó mình sai thật rồi. Anh ta thích Lư Mễ như thế, hồi ở bên nhau, ngày nào cũng rất vui vẻ, sẽ không thể có ai tốt hơn Lư Mễ nữa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Anh ta xoa mặt: “Được rồi, anh không gây chuyện nữa. Anh biết rồi Lư Mễ, em không cần anh thật rồi. Anh sẽ không tìm em nữa.”
“Lần trước anh cũng nói thế đấy!”
“Sau này sẽ không thế nữa. Anh biết trong mắt em không thể chứa nổi một hạt cát. Em sống cho tốt.”
Cuối cùng Trương Kính cũng đi.
Những người khác cũng đi theo anh ta.
Mấy người còn lại đứng trong gió Thu nhìn nhau.
Lư Quốc Phú thấy Đồ Minh đứng im thì hỏi anh: “Cậu là ai? Không đi đi, đợi trói cậu đi à!” Dọa nạt người khác bài bản đâu ra đấy.
“Đây là sếp cháu.” Lư Mễ nói: “Nghe tin cháu bị bắt nạt nên tới giúp cháu.”
“À à, thế thì được.” Lư Phú Quốc gật đầu, đánh giá Đồ Minh một lượt từ trên xuống dưới: “Cậu định giúp thế nào? Chịu đòn thay Lư Mễ à? Sau này có chuyện gì thì tìm công an, đừng chỉ nghĩ tới chuyện tỏ ra anh hùng! Bị ăn đòn thật xem cậu có hối hận không!” Lư Phú Quốc răn dạy Đồ Minh một tràng dài, dặn Lư Mễ mau về nhà, có thời gian thì gọi điện cho ông ấy, sau đó ông ấy chắp tay sau lưng dẫn người đi về, cực kỳ khí thế.
Đồ Minh nhìn Lư Quốc Phú đi xa, nghĩ thầm người nhà họ Lư giống hệt nhau, y như đúc từ một khuôn ra. Anh cúi đầu nhìn cây gậy trong tay Lư Mễ, không nhịn cười nổi: “Nhiều vũ khí quá nhỉ!”
“Bôn ba trong giang hồ phải có ít đồ nghề mang theo bên người chứ.” Lư Mễ nhướng mày, không để bụng về lời chế nhạo của Đồ Minh. Cái này đã là gì, bình xịt hơi cay, nước ớt, cô thiếu món nào đâu?
“Đánh nhau là chuyện thường như cơm bữa à?” Đồ Minh hỏi cô tiếp.
“Thế thì phải xem chọc tôi đến mức nào.” Lư Mễ hơi mệt, uể oải ngồi trên ghế gỗ, vươn tay ra vỗ: “Qua đây, ngồi đi.”
Đồ Minh nhìn đôi chân duỗi dài ra của Lư Mễ, ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
“Ngài đến đây làm gì? Làm anh hùng cứu mỹ nhân? Sợ tôi chịu thiệt hả?” Lư Mễ nói vu vơ, thật ra câu trả lời không quan trọng, quan trọng là anh đã đến rồi. Người này đáng để kết bạn, bởi có gặp chuyện anh cũng không bỏ trốn, chẳng ngại chuyện đó không liên quan gì với anh.
Đồ Minh không trả lời mà nói: “Làm cấp dưới của tôi, tôi cần phải đặt ra ba quy định với cô: Không vi phạm pháp luật, không đánh nhau, không lười biếng tiêu cực. Cô làm được không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Yêu cầu cao hơn trước kia rồi... Hồi trước là không đi muộn, không về sớm, không lười biếng tiêu cực. Giờ là chuyện gì đây? Sau này ngài không định tóm tôi đi muộn về sớm nữa hả?” Lư Mễ phí cười: “Ngài quản lắm chuyện thế! Nhưng nể tình chúng ta đã kề vai chiến đấu hai lần, tôi đồng ý với ngài. Lần sau có đánh nhau thì tôi sẽ báo cho ngài trước!”
Vậy là cô vẫn không sửa nổi cái miệng hỗn này của mình.
Đồ Minh thở dài, đứng lên: “Thôi, muộn rồi. Đi ngủ đi.”
“Cứ thế mà đi hả? Chẳng may bọn họ quay lại thì sao? Một cô gái yếu ớt như tôi không đánh lại bọn họ đâu!”
“Cô là cô gái yếu ớt à? Lúc cô vung gậy có yếu đâu.” Dù nói thế, Đồ Minh vẫn ngồi xuống: “Cô lên đi, tôi ngồi thêm một lát, chắc chắn không có vấn đề gì thì tôi mới về.”
Lư Mễ không khách sáo với anh, đi lên tầng trước. Cô nhoài ra bệ cửa sổ nhìn anh từ trên xuống, tò mò anh sẽ ở đó đến lúc nào. Ánh trăng mờ chiếu xuống người anh, gió đêm lọt vào áo măng tô của anh. Hình như anh hơi lạnh nên đứng dậy siết chặt cổ áo rồi đi khỏi đó.
Mới được mấy phút, hừ.
Lư Mễ ném một miếng chocolate đen vào miệng, cụp mắt nhìn xuống thì thấy Đồ Minh quay lại. Hóa ra là lạnh nên anh đi loanh quanh ở dưới tầng!
Đi ra đi vào, đi tới đi lui, đi hơn một tiếng đồng hồ.
Lư Mễ cứ nhìn theo anh, nghĩ thầm trên thế giới này vẫn còn người ngốc như thế, không vì tình cảm nam nữ, chỉ đơn thuần giúp đỡ người khác. Bây giờ chỉ cần ngài nói lạnh, tôi đảm bảo sẽ mời ngài lên tầng, ủ ấm cho ngài từ trong ra ngoài. Tiếc là ngài không có suy nghĩ đó!
[Sắp sáng rồi, ngài không ngủ à? Chờ tôi gọi ngài lên chung chăn chung gối hả?] Cô nhắn tin cho Đồ Minh, anh xem xong thì nhanh chóng nhắn lại: [Về rồi. Có chuyện gì thì gọi bác cả cô.]
Đi rồi.
Đồ Minh vào tới cửa nhà mới thấy cánh tay mình tím bầm, người anh em kia uống nhiều rượu, ra tay không nể nang gì cả. Cũng không về nhà bố mẹ lấy đồ được, tóm lại là buổi tối hôm đó cứ thế mà trôi qua. Anh cảm thấy từ khi đến Lăng Mỹ, có rất nhiều chuyện bắt đầu mất kiểm soát: cấp dưới không dễ quản lý, quan hệ xã hội không hiểu nổi, hở ra là có những cuộc gặp gỡ phải đánh nhau.
Hôm sau về nhà ăn cơm, lúc rửa rau giúp Dịch Vãn Thu phải kéo ống tay áo lên, anh nhìn thấy vết bầm ở cánh tay định kéo áo xuống thì không kịp nữa. Dịch Vãn Thu nhìn thấy, hơi ngạc nhiên: “Gần đây còn làm gì thế? Sao cứ bị thương hoài vậy?”
“Không sao đâu mẹ.” Đồ Minh đáp một câu không sao cho qua chuyện. Nhưng Dịch Vãn Thu không thể bỏ qua như thế: “Mẹ thấy con lạ lạ rồi đó nha, một lần là giúp đỡ người khác bị thương, coi như chuyện ngoài ý muốn, hai lần thì không thể là chuyện ngoài ý muốn được nữa. Tốt xấu gì con cũng phải nói xem tại sao bị thương chứ?”
“Con không cẩn thận bị va vào tay thôi.”
Có đánh chết Đồ Minh thì anh cũng sẽ không chịu nói với Dịch Vãn Thu là anh đánh nhau hai lần liên tiếp. Dịch Vãn Thu sẽ điên mất, đứa con trai lịch sự nhã nhặn của bà lại đi hò hét đánh đấm sau tuổi ba mươi, chắc chắn bà sẽ hỏi cho ra lẽ. Bà đi tìm hiểu rồi biết được con trai mình đánh nhau hai lần liền vì một cô gái, vậy thì kết quả chỉ có hai loại, hoặc là ép cưới, hoặc là cảm thấy kiểu phụ nữ đó không ổn, bắt anh tránh xa cô. Đồ Minh biết Dịch Vãn Thu sẽ chọn cái thứ hai.
“Sau này con cẩn thận chút.” Dịch Vãn Thu dặn dò anh: “Va đụng kiểu này không nhẹ đâu!”
“Vâng.”
Đồ Minh yên lặng ăn cơm với bố mẹ, Dịch Vãn Thu muốn hỏi chuyện anh và Hình Vân gặp mặt nhau, cuối cùng lại thôi. Đồ Yến Lương lại hỏi một câu: “Gần đây còn quen cô gái khác rồi à?”
“Trừ đồng nghiệp ra thì không có ai.”
“Con phải tiếp xúc với nhiều người vào.”
“Con không định tái hôn.” Đồ Minh nói với Đồ Yến Lương: “Con cũng không thích xã giao vô ích. Quá phức tạp, con ứng phó với nó mà mệt lắm. Con kết hôn một lần rồi, con biết nó thế nào.”
“Có kết hôn hay không không quan trọng, quan trọng là phải giao thiệp, va chạm với người khác. Nếu không, những lúc không phải đi làm thì con làm gì?”
“Con cũng có bạn bè.”
“Nhưng mấy người bạn của con toàn làm nghiên cứu, du lịch vòng quanh thế giới, bận hơn cả con. Làm quen thêm mấy người bạn mới nữa không được à? Con người không thể làm hòn đảo biệt lập.”
“Vâng, con sẽ cố gắng kết bạn nhiều hơn.” Đồ Minh đáp lấy lệ với Đồ Yến Lương nhưng anh cũng ngẫm nghĩ, thế nào mới tính là bạn? Từng cùng nhau đánh lộn, ăn cơm, uống rượu có tính không? Nếu tính thì cấp dưới không đứng đắn của anh cũng xem như là bạn mới rồi.
Lúc Đồ Minh đi về, Dịch Vãn Thu lấy nửa cân thịt bò kho cho anh: “Đủ cho con ăn hai ngày. Chờ cuối tuần về mẹ làm tiếp cho.”
“Vâng, con cảm ơn mẹ.”
“Bình thường tối con có nấu cơm không?”
“Thỉnh thoảng ạ.”
Đồ Minh lười nấu lắm, hầu hết đều ăn tạm ở bên ngoài. Trước kia Dịch Vãn Thu thấy không sao cả, từ khi anh ly hôn, bà lại thấy con trai mình thật đáng thương, không sôi nổi như người khác, cứ cảm thấy anh ở một mình cô đơn. Nhưng bà không tiện nói nhiều, chỉ có thể nấu ít đồ ăn cho anh mang về.
Đồ Minh về đến nhà, tắm rửa xong thì ngồi đọc sách trong phòng sách. Điện thoại vang lên, anh liếc nhìn, quả nhiên là Lư Mễ. Cô hỏi: [Anh đại ngủ chưa?]
Đồ Minh không trả lời cô.
[Ra ngoài ăn đêm đi! Tôi tìm thấy một quán ăn kho báu, ngon lắm luôn!]
[Không đi.]
[Không ăn khuya thì thôi, đi dạo phố không? Trai tài gái sắc trước hoa dưới trăng đẹp biết mấy!]
[Không đi.]
[Vậy thì thôi, mai tôi hỏi lại, chúc anh ngủ ngon.]
Mấy trò bắt chuyện thì cổ lỗ sĩ, còn có chút nghịch ngợm, nói chung là không nghiêm túc. Đồ Minh nhíu mày, bỏ điện thoại qua một bên.
Lư Mễ nhắn tin xong thì vui đến mức bật người dậy, cuối cùng không nhịn nổi nói cho Thượng Chi Đào biết: “Hài quá đi thôi, chọc anh ta vui quá đi mất. Sao anh ta không chặn chị nhỉ?”
“Thế hôm nay chị đã ngủ với anh ấy chưa?” Thượng Chi Đào hỏi cô.
“Chưa.”
“Hôm nay vẫn muốn ngủ với anh ấy thế à?”
“Đương nhiên.”
Lư Mễ ham chơi, cô cảm thấy Đồ Minh khác biệt với những người đàn ông khác. Anh đàng hoàng chính trực, dù ai nói gì cũng không làm anh hoảng hốt. Anh càng như thế, Lư Mễ càng cảm thấy người đàn ông này thú vị. Cô gửi tin nhắn cho cấp dưới trước kia của Đồ Minh: [Ô Mông này, tôi hỏi cô cái này nhé, bình thường Will có sở thích gì thế?]
Ô Mông trả lời cực nhanh: [Will thích đánh tennis á!]
[Tuyệt! Đánh ở đâu thế?]
[Hình như nhóm anh ấy thuê một sân tennis, cuối tuần nào cũng đi. Hay là tôi hỏi giúp cô nhé?] Ô Mông chủ động xin đi giết giặc. Đương nhiên Lư Mễ bằng lòng: [Được, hỏi giúp tôi nhé!]
Ô Mông hỏi được rất nhanh, cô ấy hỏi một đồng nghiệp trong công ty, thành viên trong nhóm đánh tennis nghiệp dư cùng với Đồ Minh. Anh ta nhanh chóng gửi lịch đánh tennis của họ lại. Lư Mễ xem qua, cách nhà cô không xa, rất tốt. Cô nghĩ lại, chẳng phải thím hai mình làm ở sân bóng này sao?
[Lư Mễ, tôi có một việc muốn nói với cô, cô có thể giữ bí mật giúp tôi không?] Ô Mông nhắn thêm một câu.
[Chuyện gì thế?]
[Tôi sắp vào Lăng Mỹ rồi, ngay tuần sau.]
[Đến đi! Quá tốt rồi, cùng nhau đi chơi!]
Lư Mễ không để ý đồng nghiệp mới đến từ đâu, là ai, mấy điều này chẳng ảnh hưởng gì đến cô cả. Cô chỉ quan tâm mảnh đất nhỏ* của mình có rộng rãi thoáng mát hay không, còn những cái khác chẳng liên quan gì tới cô.
*Mảnh đất nhỏ: ẩn ý cho phạm vi quyền lợi cá nhân.
[Liệu cô có hiểu lầm tôi không?] Ô Mông hỏi cô.
[Hiểu lầm gì?]
[Ví dụ như tôi là người của Will...]
[Cô không phải sao?] Lư Mễ trêu cô ấy, nhắn thêm câu nữa: [Là người của sếp không tốt sao? Cô sợ gì chứ? Tôi chỉ ước tôi là người của Will thôi! Được sếp che chở không tốt à?] Lư Mễ thật lòng nghĩ thế, có ai không muốn ôm đùi ở nơi làm việc đâu chứ, tiện lợi quá chừng! À không đúng, tôi chỉ ước tôi với Will, trong anh có em, trong em có anh!
[Will rất công bằng, chỉ gửi CV giúp tôi thôi.]
Ô Mông không hiểu Lư Mễ, cô ấy giải thích thêm câu này lại cực kỳ thừa thãi. Nhưng Lư Mễ không hỏi thêm gì nữa, chỉ chào đón cô ấy: [Hoan nghênh đến Lăng Mỹ. Cô thân với Will, rảnh rỗi nói tốt cho tôi mấy câu, để anh ta đừng bám riết lấy tôi không tha.]
[Will luôn nhắm vào cô sao?]
[Chứ còn gì nữa! Cứ theo dõi tôi chấm công đi làm và tan làm ấy, làm cấp dưới của anh ta quá khó luôn.]
[Ha ha, đồng cảm với cô. Trước kia Will không giám sát chấm công, chắc là thay đổi cách quản lý, hơn nữa, anh ấy không phải người nói tốt sẽ thay đổi nguyên tắc.] Ô Mông nghiêm túc phổ cập kiến thức cho Lư Mễ biết Đồ Minh là kiểu người thế nào.
[Vậy thì để tôi tự sinh tự diệt vậy. Ha ha ha ha ha! Đi ngủ sớm đi, ngủ ngon.]
Cô nhắn xong thì bỏ điện thoại qua một bên, làm ổ trên giường xem phim.
Lư Mễ cảm thấy mình là một kẻ vô dụng.
Nhưng cô rất thích lãng phí thời gian này, cứ làm chuyện mình thích thôi, có nhiều trai đẹp trong phim như thế, cũng có rất nhiều câu chuyện thú vị. Đầu ngón tay cô nhón hạt dưa, trong tay còn lại có một hộp kem to, cô múc một thìa bỏ vào miệng, hơi lạnh tỏa ra, cả người đều lên tinh thần.
Theo lời Lư Quốc Khánh là: Con là đứa không phấn đấu, đi ngược lại với giá trị quan cốt lõi.
Lư Mễ chỉ gật đầu: “Bố nói đúng lắm.”
Nhưng trong lòng cô lại thấy Lư Quốc Khánh nói không đúng. Con sống yên lành, không gây thêm phiền phức cho xã hội, đây cũng là một kiểu giá trị quan.
Lư Mễ bỗng giật mình, vẫn ngậm kem trong miệng, ưỡn người bật dậy khỏi giường: Giá trị quan? Giá trị quan! Lúc ở một mình, cô lại ngẫm nghĩ về giá trị quan?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro