Quyển 1: Quý cô...
2024-11-18 21:34:35
Lúc Lư Mễ tỉnh giấc, trời còn chưa sáng.
Tiệm đồ ăn sáng ở cổng khu nhà mở cửa từ rất sớm, cơn gió vô hình cuốn theo cả hương thơm của bánh quẩy luồng qua cửa sổ, chui vào lỗ mũi của cô. Các bác trai bác gái đang tản bộ buổi sáng, có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng bọn họ chào hỏi nhau.
Tối hôm trước, cô đi quẩy có uống ít rượu, hôm sau lại dậy sớm. Bụng cô sôi ùng ục, đói muốn chết.
Cô nằm trên giường, mắt đảo qua đảo lại, mơ màng ngái ngủ, đấu tranh một lúc lâu giữa dậy đi ăn sáng và ngủ tiếp, cuối cùng bánh quẩy vẫn chiến thắng. Bánh quẩy xốp giòn, cắn một miếng phát ra cả âm thanh, làm thêm miếng dưa muối nữa, có thể gọi là mỹ vị nhân gian.
Cô thầm mắng mình là con quỷ tham ăn, sau đó thức dậy đi đánh răng rửa mặt. Hai phút sau, Lư Mễ phi ra cửa như một cơn gió, chân xỏ đôi dép lê nhựa, đó là một đôi chân sạch sẽ trắng nõn, sơn móng màu đỏ cam đính đá, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn đường buổi sớm.
Trời mới tờ mờ sáng, tiệm đồ ăn sáng đã tỏa hơi nóng hầm hập. Ở cửa có bày mấy bộ bàn ghế, hai ba cụ già dậy sớm ngồi rải rác ở đó, họ nhìn thấy Lư Mễ thì gọi: “Tiểu Lư Mễ, hôm nay dậy sớm thế.”
“Cháu chào bà Trương ạ! Cháu đang ngủ mà mùi bánh quẩy cứ xộc thẳng vào mũi cháu, thế thì ai mà chịu nổi!”
Họ đều là hàng xóm già sống ở ngõ hẻm từ ngày trước, chắc cũng đã hai mươi, ba mươi năm gì đó. Thành phố cải tạo, có một vài gia đình được đền bù chỗ ở mới vào khu nhà này. Sau đó nhà Lư Mễ lại trúng một đợt di dời nữa, bố mẹ để căn nhà này cho cô ở, hai người họ tìm một chỗ rộng rãi hơn sống tự do tự tại.
Cô ngồi đối diện bà Trương, tiện tay búi mái tóc dài xoăn sóng lên, gác một chân lên ghế gỗ, hô với chủ tiệm: “Hai cái bánh quẩy, một bát tào phớ, thêm một đĩa dưa muối! Tào phớ cho nhiều dấm tỏi nhá!”
“Không đi làm sao mà cho dấm tỏi?” Bà Trương trêu cô.
“Cháu có hôn người ta đâu!”
Lư Mễ nói hết câu làm những người xung quanh đều bật cười, chủ tiệm mang bánh quẩy lên cho cô: “Ăn xong có ngủ thêm giấc nữa được không?”
“Không ạ. Hôm nay cháu không thể đến muộn nữa, biết đâu sếp mới lại đứng ở cổng công ty tóm người!”
“Cháu mà sợ sếp tóm cơ à?” Ông Hai ở bên cạnh không tin, chen một câu. Lư Mễ vốn không chú tâm quá nhiều vào công việc mà hôm nay lại nói sợ sếp tóm.
“Ông Hai đánh giá cao cháu quá, cháu nhát gan lắm!” Lư Mễ cắn bánh quẩy, ngon tuyệt cú mèo. Từ nhỏ cô đã không kén ăn, nước đậu nành, phá lấu mà vẫn ăn ngon lành được, nhưng cô không ăn nhiều, món này một miếng, món kia một miếng, chẳng ăn hết bao nhiêu.
Dạo trước bố mẹ bàn bạc với cô bảo cô chuyển nhà đi, cô không chịu. Dẫu sao cũng không nỡ rời xa mùi khói lửa trong khu phố cũ này, hàng xóm láng giềng rất nhiệt tình thân thiết, Lư Mễ cảm thấy nơi đây rất tốt.
Ông Hai hỏi cô: “Thứ Bảy cháu vẫn đi ăn với bà nội cháu hả?”
“Vâng, phải kiên trì chứ ạ. Lần trước bà nội cháu còn hỏi thăm ông đó, cháu bảo ông Hai vẫn khỏe lắm! Hay là tuần này ông đi cùng cháu nhé?”
“Ông không đi đâu. Hôm nào bảo bác hai cháu tìm ông uống rượu.”
“Dạ.”
Cô ăn sáng xong thì thong thả đi về nhà, sau đó cực kỳ nghiêm túc trang điểm cho bản thân, đeo lens mắt mèo màu xanh lam, nhìn tổng thể cả người trông hơi giống yêu tinh ở động bàn tơ. Chút xíu mệt mỏi còn sót lại do uống rượu vào đêm hôm trước đã bay sạch, lúc này tinh thần sáng láng, Lư Mễ vô cùng hài lòng, thậm chí trước khi ra khỏi nhà còn đứng trước gương toàn thân huýt sáo.
Cô mua cafe dưới tòa công ty, nhìn thấy bạn tốt kiêm đồng nghiệp Thượng Chi Đào bèn ôm cổ cô ấy: “Nào, xem thử xem lớp trang điểm hôm nay của chị em trông thế nào?” Cô quay mặt sang trái, quay mặt phải, dáng vẻ cười đùa trông chẳng ra làm sao.
Thượng Chi Đào chăm chú nhìn ngắm một lượt, giơ ngón tay cái với cô: “Tuyệt.”
Lư Mễ cười hì hì, cầm cafe đi vào thang máy. Thang máy đông người, hai người chen vào trong, Lư Mễ nói nhiều, thúc giục mọi người: “Anh chị lùi vào trong giúp em với, bên trong rộng thế kia cơ mà! Chừa ra cho ma à?” Cô tốn công tốn sức lắm mới kéo Thượng Chi Đào chen vào trong được, cửa thang máy đóng lại, Thượng Chi Đào nói nhỏ với Lư Mễ: “Hôm nay sếp mới của chị tới nhậm chức đó. Chị đã nghe ngóng xem anh ta là người thế nào chưa?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Mặc kệ anh ta là người thế nào! Chỉ cần là nam, còn sống thì chị chẳng thèm sợ anh ta. Cùng lắm thì ngủ với anh ta thôi.” Kiểu nói chuyện của Lư Mễ chính là như thế đó, mồm mép tép nhảy. Trong thang máy có đồng nghiệp quen biết cô, nghe cô nói vậy thì coi như cô tấu hề, không coi là thật, lúc này ai nấy đều bật cười.
Lư Mễ nói hươu nói vượn, ngay cả bản thân cô cũng không nhớ mình buột miệng nói xằng nói xiên gì, nhưng có người tưởng thật.
Chếch bên trong thang máy có một đôi mắt sâu hun hút nhìn khuyên tai lắc lư của Lư Mễ xuyên qua kẽ hở, biểu cảm không mấy thân thiện.
Đồ Minh không ngờ buổi sáng ngày đầu tiên mình tới công ty mới nhậm chức lại nghe thấy nhân viên nữ cấp dưới trong phòng ngang nhiên trêu đùa mình. Thang máy chật chội, hiệu quả của lời đùa cợt được phóng đại vô hạn, điều này khiến Đồ Minh thấy rất bực bội. Anh ghét người khác treo chuyện này bên miệng như một trò đùa, ít nhiều gì cũng cảm thấy hành vi này không đứng đắn. Theo lời bạn tốt thì suy nghĩ này của anh là: Quá bảo thủ.
Theo sau mọi người ra khỏi thang máy, anh nhìn thấy nhân viên nữ kia đi giày cao gót, cái eo nhỏ mảnh xoay qua xoay lại rất bận rộn, gặp người khác còn chào hỏi: “Chào buổi sáng, ăn sáng chưa?”
“Trạng thái tốt quá ha!”
“Đi công tác về rồi đấy à?”
“Vụ tối qua thế nào rồi?”
Trên người cô xịt nước hoa, hương thơm thoang thoảng trong không khí, mùi hương dễ chịu không tầm thường, nhưng Đồ Minh không thích. Đối với anh mùi này quá nồng, khiến cho thời tiết đầu Hè có thêm đôi phần oi bức. Suốt cả một đường không thấy miệng cô dừng giây nào, mãi tới tận khi quẹo vào chỗ ngồi làm việc.
Quả nhiên là nhân viên trong phòng mình.
Đồ Minh từng dẫn dắt đủ kiểu nhân viên, không biết lúc riêng tư bọn họ thế nào, ít nhất ở nơi công cộng họ đều đoan trang chỉn chu, hoàn toàn rũ bỏ điệu bộ ăn nói vớ vẩn trên người, hôm nay là lần đầu tiên anh thấy cảnh này. Thị lực của anh rất tốt, liếc nhìn tên trên vách ngăn bàn làm việc của nhân viên này: Lumi.
Lư Mễ ngồi vào vị trí làm việc, cô giương mắt lên nhìn thấy một người đàn ông rẽ vào trong văn phòng của sếp lớn Luke. Người đàn ông ấy có dáng người cao thẳng, vẻ mặt nghiêm túc, trên mặt viết rõ chữ khó chịu, trông không dễ gần cho lắm. Cô trượt ghế tới bên cạnh Thượng Chi Đào, nói với cô ấy: “Nhìn thấy người vừa đi vào không? Không phải sếp mới của chúng ta đó chứ? Không phải mọi người nói sếp mới là một người đi đầu thời đại hả? Sao trông anh ta sầu khổ hằn hộc thế.”
Thượng Chi Đào bị cô chọc cười: “Vừa nãy em cũng thấy rồi, nhưng em cảm thấy anh ấy rất đứng đắn.”
“Mặc kệ anh ta!”
Lư Mễ lại xoay ghế quay về chỗ của mình, bật máy tính gửi công việc cho bên cung ứng. Cô làm việc nhanh nhẹn, hiệu suất cao, tay gõ máy tính vang cành cạch, chẳng cả nghỉ xả hơi. Lúc tình cờ liếc mắt lên, cô thấy người đàn ông kia đi ra khỏi văn phòng của Luke, sau đó nhóm chat công việc nhảy lên một tin nhắn: “Mời mọi người tới phòng họp 501 lúc 10:30 để mở họp.”
“Flora à, tám mươi phần trăm người kia là sếp mới của chị rồi.” Lư Mễ nói với Thượng Chi Đào. Công ty Lăng Mỹ có văn hóa dùng tên tiếng Anh, mỗi nhân viên đều có tên tiếng Anh, phải nghĩ ra trước khi nhậm chức. Cô lười đặt tên nên tiện tay điền luôn phiên âm tiếng Trung của mình là Lumi, tên tiếng Anh của Thượng Chi Đào là Flora.
Lư Mễ cực kỳ ghét việc mọi người gọi tên tiếng Anh ở trong công ty, nó khiến cô cảm thấy chuyện này như Thủy Tiên không nở hoa – giả làm củ tỏi!
Cô kẹp laptop theo sau đồng nghiệp đi vào phòng 501, trong phòng họp ngồi kín người, Luke và người đàn ông kia ngồi cạnh nhau. Người đàn ông toát ra vẻ đoan chính, ngồi đó trông cực kỳ nghiêm túc trang trọng, lúc chào hỏi mọi người thì khẽ gật đầu, miệng mỉm cười, lại có phần xa cách. Trong anh ta khá giống thầy giáo thời xưa, có vẻ phong độ của người trí thức mà không nói rõ được.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Con sói đuôi to.
Trong đầu Lư Mễ bỗng lóe lên cụm từ đó, cô quanh năm gặp đủ loại người, đụng phải kiểu thế này thì vô thức cảm thấy đối phương đang ra vẻ. Cô thích đàn ông giống Luke, tiến lùi đều tùy theo ý mình, dã tính loài sói thể hiện rõ trên mặt, không giả tạo.
Lư Mễ không có hứng thú với buổi gặp mặt kiểu này, cô tìm ghế phía sau rồi trốn ở đó, định góp mặt cho có, thái độ qua loa cực kỳ rõ ràng. Lúc giương mắt lên, cô thấy hình như Luke liếc cô một cái với vẻ châm biếm, cô thầm chậc một tiếng trong lòng. Lúc riêng tư, Luke từng nói cô là bùn nhão không thể trát tường, cô chẳng quan tâm, không trát được thì thôi, tôi dính lên tường làm gì? Tường bị gió thổi nắng chiếu, có gì hay?
Bên cung ứng vẫn đang bàn chuyện công việc với cô trong máy tính, cô hơi cúi đầu xuống trả lời tin nhắn, tiếng móng tay dài gõ bàn phím như tiếng tốc ký dành riêng cho buổi họp này.
Đồ Minh nhìn về phía cô theo âm thanh phát ra, mặt đanh lại rồi nhìn qua chỗ khác. Ngày tháng còn dài, cấp dưới cũng phải huấn luyện kỷ luật, anh không vội. Trước kia anh từng đi dạy ở trường học hai năm, thật ra dạy dỗ học sinh và dẫn dắt nhân viên không khác biệt quá nhiều.
“Tôi là Đồ Minh, mọi người gọi tôi Will là được. Văn phòng tôi ở đối diện khu làm việc của các bạn, hoan nghênh mọi người tới giao lưu.” Chấm hết. Đồ Minh không chuẩn bị phần mở màn long trọng, không cần thiết. Bản thân anh cũng không thích long trọng, tất cả mọi chuyện cứ đơn giản là tốt nhất, ngay cả màu sắc quần áo của anh cũng là trắng, đen, xám, vĩnh viễn không khác biệt.
Anh cũng không yêu cầu cấp dưới tự giới thiệu bản thân, anh cảm thấy hiện trường xem mắt quy mô lớn kiểu này vô cùng kỳ cục. Sau khi giới thiệu sơ lược, anh nói: “Sau đây mời phòng của Tracy hỗ trợ sắp xếp trao đổi 1:1, không có đề cương, chỉ nói chuyện tâm sự, làm quen nhau thôi.”
Cứ thế mà tan họp.
?
Lư Mễ tham gia cuộc họp gặp mặt kéo dài trong năm phút, chẳng có tin tức hữu dụng gì cả, sếp mới không nói một câu thừa thãi nào, ngay cả dấu chấm câu cũng tiết kiệm. Đương nhiên, lời đàng hoàng nghiêm túc cũng chẳng có. Lạ lùng quá, quả nhiên người mà Luke tuyển giống hệt anh ấy. Lúc ra khỏi phòng họp, cô quay đầu lại nhìn thì thấy Đồ Minh đứng trước bàn họp nhìn mọi người đi ra ngoài. Rõ ràng là một người nho nhã lịch sự, nhìn kỹ lại thì thấy có phần không an phận, có chút hung ác tận sâu trong xương tủy.
Thật hiếm có.
Lúc ăn trưa, cô lảm nhảm với Thượng Chi Đào: “Ngay từ ánh mắt đầu tiên chị đã thấy tám mươi phần trăm sếp mới của chị là một kẻ tiểu nhân nham hiểm. Em nói xem các sếp cũ cũng có người trông rất dữ tợn, nhưng đây là người đầu tiên làm sống lưng chị lạnh buốt đấy.”
“Làm sống lưng chị lạnh buốt?” Thượng Chi Đào ngạc nhiên trợn tròn mắt, cô ấy chưa gặp người nào mà Lư Mễ sợ cả.
Lư mễ run lên: “Đúng vậy. Chị lờ mờ cảm thấy cuộc sống êm đẹp của chị đi đến hồi kết rồi. Ngày tháng sau này sẽ khó sống lắm đây.”
Thượng Chi Đào bị cô chọc cười, phản đối cô một cách trịnh trọng: “Em không đồng tình khi chị nói chị khó sống. Chị làm việc nhanh hơn bất cứ ai khác nên trông nhàn nhã hơn người khác thôi.”
“Nhỡ đâu sếp chị bị mù thì sao?” Lư Mễ hỏi một câu, rồi tự trả lời: “Dù thế nào chị cũng không thể xui đến mức đụng phải một người mù.”
Cô lẩm bẩm một mình, Thượng Chi Đào đá cô một cái ở dưới bàn, cô quay đầu sang thì thấy Đồ Minh và Luke vừa đặt khay thức ăn xuống. Luke nhìn hai người, nở một nụ cười qua quýt với họ, còn Đồ Minh thì vẻ mặt vẫn bình thản, hình như không nghe thấy cô nói anh bị mù.
Tiệm đồ ăn sáng ở cổng khu nhà mở cửa từ rất sớm, cơn gió vô hình cuốn theo cả hương thơm của bánh quẩy luồng qua cửa sổ, chui vào lỗ mũi của cô. Các bác trai bác gái đang tản bộ buổi sáng, có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng bọn họ chào hỏi nhau.
Tối hôm trước, cô đi quẩy có uống ít rượu, hôm sau lại dậy sớm. Bụng cô sôi ùng ục, đói muốn chết.
Cô nằm trên giường, mắt đảo qua đảo lại, mơ màng ngái ngủ, đấu tranh một lúc lâu giữa dậy đi ăn sáng và ngủ tiếp, cuối cùng bánh quẩy vẫn chiến thắng. Bánh quẩy xốp giòn, cắn một miếng phát ra cả âm thanh, làm thêm miếng dưa muối nữa, có thể gọi là mỹ vị nhân gian.
Cô thầm mắng mình là con quỷ tham ăn, sau đó thức dậy đi đánh răng rửa mặt. Hai phút sau, Lư Mễ phi ra cửa như một cơn gió, chân xỏ đôi dép lê nhựa, đó là một đôi chân sạch sẽ trắng nõn, sơn móng màu đỏ cam đính đá, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn đường buổi sớm.
Trời mới tờ mờ sáng, tiệm đồ ăn sáng đã tỏa hơi nóng hầm hập. Ở cửa có bày mấy bộ bàn ghế, hai ba cụ già dậy sớm ngồi rải rác ở đó, họ nhìn thấy Lư Mễ thì gọi: “Tiểu Lư Mễ, hôm nay dậy sớm thế.”
“Cháu chào bà Trương ạ! Cháu đang ngủ mà mùi bánh quẩy cứ xộc thẳng vào mũi cháu, thế thì ai mà chịu nổi!”
Họ đều là hàng xóm già sống ở ngõ hẻm từ ngày trước, chắc cũng đã hai mươi, ba mươi năm gì đó. Thành phố cải tạo, có một vài gia đình được đền bù chỗ ở mới vào khu nhà này. Sau đó nhà Lư Mễ lại trúng một đợt di dời nữa, bố mẹ để căn nhà này cho cô ở, hai người họ tìm một chỗ rộng rãi hơn sống tự do tự tại.
Cô ngồi đối diện bà Trương, tiện tay búi mái tóc dài xoăn sóng lên, gác một chân lên ghế gỗ, hô với chủ tiệm: “Hai cái bánh quẩy, một bát tào phớ, thêm một đĩa dưa muối! Tào phớ cho nhiều dấm tỏi nhá!”
“Không đi làm sao mà cho dấm tỏi?” Bà Trương trêu cô.
“Cháu có hôn người ta đâu!”
Lư Mễ nói hết câu làm những người xung quanh đều bật cười, chủ tiệm mang bánh quẩy lên cho cô: “Ăn xong có ngủ thêm giấc nữa được không?”
“Không ạ. Hôm nay cháu không thể đến muộn nữa, biết đâu sếp mới lại đứng ở cổng công ty tóm người!”
“Cháu mà sợ sếp tóm cơ à?” Ông Hai ở bên cạnh không tin, chen một câu. Lư Mễ vốn không chú tâm quá nhiều vào công việc mà hôm nay lại nói sợ sếp tóm.
“Ông Hai đánh giá cao cháu quá, cháu nhát gan lắm!” Lư Mễ cắn bánh quẩy, ngon tuyệt cú mèo. Từ nhỏ cô đã không kén ăn, nước đậu nành, phá lấu mà vẫn ăn ngon lành được, nhưng cô không ăn nhiều, món này một miếng, món kia một miếng, chẳng ăn hết bao nhiêu.
Dạo trước bố mẹ bàn bạc với cô bảo cô chuyển nhà đi, cô không chịu. Dẫu sao cũng không nỡ rời xa mùi khói lửa trong khu phố cũ này, hàng xóm láng giềng rất nhiệt tình thân thiết, Lư Mễ cảm thấy nơi đây rất tốt.
Ông Hai hỏi cô: “Thứ Bảy cháu vẫn đi ăn với bà nội cháu hả?”
“Vâng, phải kiên trì chứ ạ. Lần trước bà nội cháu còn hỏi thăm ông đó, cháu bảo ông Hai vẫn khỏe lắm! Hay là tuần này ông đi cùng cháu nhé?”
“Ông không đi đâu. Hôm nào bảo bác hai cháu tìm ông uống rượu.”
“Dạ.”
Cô ăn sáng xong thì thong thả đi về nhà, sau đó cực kỳ nghiêm túc trang điểm cho bản thân, đeo lens mắt mèo màu xanh lam, nhìn tổng thể cả người trông hơi giống yêu tinh ở động bàn tơ. Chút xíu mệt mỏi còn sót lại do uống rượu vào đêm hôm trước đã bay sạch, lúc này tinh thần sáng láng, Lư Mễ vô cùng hài lòng, thậm chí trước khi ra khỏi nhà còn đứng trước gương toàn thân huýt sáo.
Cô mua cafe dưới tòa công ty, nhìn thấy bạn tốt kiêm đồng nghiệp Thượng Chi Đào bèn ôm cổ cô ấy: “Nào, xem thử xem lớp trang điểm hôm nay của chị em trông thế nào?” Cô quay mặt sang trái, quay mặt phải, dáng vẻ cười đùa trông chẳng ra làm sao.
Thượng Chi Đào chăm chú nhìn ngắm một lượt, giơ ngón tay cái với cô: “Tuyệt.”
Lư Mễ cười hì hì, cầm cafe đi vào thang máy. Thang máy đông người, hai người chen vào trong, Lư Mễ nói nhiều, thúc giục mọi người: “Anh chị lùi vào trong giúp em với, bên trong rộng thế kia cơ mà! Chừa ra cho ma à?” Cô tốn công tốn sức lắm mới kéo Thượng Chi Đào chen vào trong được, cửa thang máy đóng lại, Thượng Chi Đào nói nhỏ với Lư Mễ: “Hôm nay sếp mới của chị tới nhậm chức đó. Chị đã nghe ngóng xem anh ta là người thế nào chưa?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Mặc kệ anh ta là người thế nào! Chỉ cần là nam, còn sống thì chị chẳng thèm sợ anh ta. Cùng lắm thì ngủ với anh ta thôi.” Kiểu nói chuyện của Lư Mễ chính là như thế đó, mồm mép tép nhảy. Trong thang máy có đồng nghiệp quen biết cô, nghe cô nói vậy thì coi như cô tấu hề, không coi là thật, lúc này ai nấy đều bật cười.
Lư Mễ nói hươu nói vượn, ngay cả bản thân cô cũng không nhớ mình buột miệng nói xằng nói xiên gì, nhưng có người tưởng thật.
Chếch bên trong thang máy có một đôi mắt sâu hun hút nhìn khuyên tai lắc lư của Lư Mễ xuyên qua kẽ hở, biểu cảm không mấy thân thiện.
Đồ Minh không ngờ buổi sáng ngày đầu tiên mình tới công ty mới nhậm chức lại nghe thấy nhân viên nữ cấp dưới trong phòng ngang nhiên trêu đùa mình. Thang máy chật chội, hiệu quả của lời đùa cợt được phóng đại vô hạn, điều này khiến Đồ Minh thấy rất bực bội. Anh ghét người khác treo chuyện này bên miệng như một trò đùa, ít nhiều gì cũng cảm thấy hành vi này không đứng đắn. Theo lời bạn tốt thì suy nghĩ này của anh là: Quá bảo thủ.
Theo sau mọi người ra khỏi thang máy, anh nhìn thấy nhân viên nữ kia đi giày cao gót, cái eo nhỏ mảnh xoay qua xoay lại rất bận rộn, gặp người khác còn chào hỏi: “Chào buổi sáng, ăn sáng chưa?”
“Trạng thái tốt quá ha!”
“Đi công tác về rồi đấy à?”
“Vụ tối qua thế nào rồi?”
Trên người cô xịt nước hoa, hương thơm thoang thoảng trong không khí, mùi hương dễ chịu không tầm thường, nhưng Đồ Minh không thích. Đối với anh mùi này quá nồng, khiến cho thời tiết đầu Hè có thêm đôi phần oi bức. Suốt cả một đường không thấy miệng cô dừng giây nào, mãi tới tận khi quẹo vào chỗ ngồi làm việc.
Quả nhiên là nhân viên trong phòng mình.
Đồ Minh từng dẫn dắt đủ kiểu nhân viên, không biết lúc riêng tư bọn họ thế nào, ít nhất ở nơi công cộng họ đều đoan trang chỉn chu, hoàn toàn rũ bỏ điệu bộ ăn nói vớ vẩn trên người, hôm nay là lần đầu tiên anh thấy cảnh này. Thị lực của anh rất tốt, liếc nhìn tên trên vách ngăn bàn làm việc của nhân viên này: Lumi.
Lư Mễ ngồi vào vị trí làm việc, cô giương mắt lên nhìn thấy một người đàn ông rẽ vào trong văn phòng của sếp lớn Luke. Người đàn ông ấy có dáng người cao thẳng, vẻ mặt nghiêm túc, trên mặt viết rõ chữ khó chịu, trông không dễ gần cho lắm. Cô trượt ghế tới bên cạnh Thượng Chi Đào, nói với cô ấy: “Nhìn thấy người vừa đi vào không? Không phải sếp mới của chúng ta đó chứ? Không phải mọi người nói sếp mới là một người đi đầu thời đại hả? Sao trông anh ta sầu khổ hằn hộc thế.”
Thượng Chi Đào bị cô chọc cười: “Vừa nãy em cũng thấy rồi, nhưng em cảm thấy anh ấy rất đứng đắn.”
“Mặc kệ anh ta!”
Lư Mễ lại xoay ghế quay về chỗ của mình, bật máy tính gửi công việc cho bên cung ứng. Cô làm việc nhanh nhẹn, hiệu suất cao, tay gõ máy tính vang cành cạch, chẳng cả nghỉ xả hơi. Lúc tình cờ liếc mắt lên, cô thấy người đàn ông kia đi ra khỏi văn phòng của Luke, sau đó nhóm chat công việc nhảy lên một tin nhắn: “Mời mọi người tới phòng họp 501 lúc 10:30 để mở họp.”
“Flora à, tám mươi phần trăm người kia là sếp mới của chị rồi.” Lư Mễ nói với Thượng Chi Đào. Công ty Lăng Mỹ có văn hóa dùng tên tiếng Anh, mỗi nhân viên đều có tên tiếng Anh, phải nghĩ ra trước khi nhậm chức. Cô lười đặt tên nên tiện tay điền luôn phiên âm tiếng Trung của mình là Lumi, tên tiếng Anh của Thượng Chi Đào là Flora.
Lư Mễ cực kỳ ghét việc mọi người gọi tên tiếng Anh ở trong công ty, nó khiến cô cảm thấy chuyện này như Thủy Tiên không nở hoa – giả làm củ tỏi!
Cô kẹp laptop theo sau đồng nghiệp đi vào phòng 501, trong phòng họp ngồi kín người, Luke và người đàn ông kia ngồi cạnh nhau. Người đàn ông toát ra vẻ đoan chính, ngồi đó trông cực kỳ nghiêm túc trang trọng, lúc chào hỏi mọi người thì khẽ gật đầu, miệng mỉm cười, lại có phần xa cách. Trong anh ta khá giống thầy giáo thời xưa, có vẻ phong độ của người trí thức mà không nói rõ được.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Con sói đuôi to.
Trong đầu Lư Mễ bỗng lóe lên cụm từ đó, cô quanh năm gặp đủ loại người, đụng phải kiểu thế này thì vô thức cảm thấy đối phương đang ra vẻ. Cô thích đàn ông giống Luke, tiến lùi đều tùy theo ý mình, dã tính loài sói thể hiện rõ trên mặt, không giả tạo.
Lư Mễ không có hứng thú với buổi gặp mặt kiểu này, cô tìm ghế phía sau rồi trốn ở đó, định góp mặt cho có, thái độ qua loa cực kỳ rõ ràng. Lúc giương mắt lên, cô thấy hình như Luke liếc cô một cái với vẻ châm biếm, cô thầm chậc một tiếng trong lòng. Lúc riêng tư, Luke từng nói cô là bùn nhão không thể trát tường, cô chẳng quan tâm, không trát được thì thôi, tôi dính lên tường làm gì? Tường bị gió thổi nắng chiếu, có gì hay?
Bên cung ứng vẫn đang bàn chuyện công việc với cô trong máy tính, cô hơi cúi đầu xuống trả lời tin nhắn, tiếng móng tay dài gõ bàn phím như tiếng tốc ký dành riêng cho buổi họp này.
Đồ Minh nhìn về phía cô theo âm thanh phát ra, mặt đanh lại rồi nhìn qua chỗ khác. Ngày tháng còn dài, cấp dưới cũng phải huấn luyện kỷ luật, anh không vội. Trước kia anh từng đi dạy ở trường học hai năm, thật ra dạy dỗ học sinh và dẫn dắt nhân viên không khác biệt quá nhiều.
“Tôi là Đồ Minh, mọi người gọi tôi Will là được. Văn phòng tôi ở đối diện khu làm việc của các bạn, hoan nghênh mọi người tới giao lưu.” Chấm hết. Đồ Minh không chuẩn bị phần mở màn long trọng, không cần thiết. Bản thân anh cũng không thích long trọng, tất cả mọi chuyện cứ đơn giản là tốt nhất, ngay cả màu sắc quần áo của anh cũng là trắng, đen, xám, vĩnh viễn không khác biệt.
Anh cũng không yêu cầu cấp dưới tự giới thiệu bản thân, anh cảm thấy hiện trường xem mắt quy mô lớn kiểu này vô cùng kỳ cục. Sau khi giới thiệu sơ lược, anh nói: “Sau đây mời phòng của Tracy hỗ trợ sắp xếp trao đổi 1:1, không có đề cương, chỉ nói chuyện tâm sự, làm quen nhau thôi.”
Cứ thế mà tan họp.
?
Lư Mễ tham gia cuộc họp gặp mặt kéo dài trong năm phút, chẳng có tin tức hữu dụng gì cả, sếp mới không nói một câu thừa thãi nào, ngay cả dấu chấm câu cũng tiết kiệm. Đương nhiên, lời đàng hoàng nghiêm túc cũng chẳng có. Lạ lùng quá, quả nhiên người mà Luke tuyển giống hệt anh ấy. Lúc ra khỏi phòng họp, cô quay đầu lại nhìn thì thấy Đồ Minh đứng trước bàn họp nhìn mọi người đi ra ngoài. Rõ ràng là một người nho nhã lịch sự, nhìn kỹ lại thì thấy có phần không an phận, có chút hung ác tận sâu trong xương tủy.
Thật hiếm có.
Lúc ăn trưa, cô lảm nhảm với Thượng Chi Đào: “Ngay từ ánh mắt đầu tiên chị đã thấy tám mươi phần trăm sếp mới của chị là một kẻ tiểu nhân nham hiểm. Em nói xem các sếp cũ cũng có người trông rất dữ tợn, nhưng đây là người đầu tiên làm sống lưng chị lạnh buốt đấy.”
“Làm sống lưng chị lạnh buốt?” Thượng Chi Đào ngạc nhiên trợn tròn mắt, cô ấy chưa gặp người nào mà Lư Mễ sợ cả.
Lư mễ run lên: “Đúng vậy. Chị lờ mờ cảm thấy cuộc sống êm đẹp của chị đi đến hồi kết rồi. Ngày tháng sau này sẽ khó sống lắm đây.”
Thượng Chi Đào bị cô chọc cười, phản đối cô một cách trịnh trọng: “Em không đồng tình khi chị nói chị khó sống. Chị làm việc nhanh hơn bất cứ ai khác nên trông nhàn nhã hơn người khác thôi.”
“Nhỡ đâu sếp chị bị mù thì sao?” Lư Mễ hỏi một câu, rồi tự trả lời: “Dù thế nào chị cũng không thể xui đến mức đụng phải một người mù.”
Cô lẩm bẩm một mình, Thượng Chi Đào đá cô một cái ở dưới bàn, cô quay đầu sang thì thấy Đồ Minh và Luke vừa đặt khay thức ăn xuống. Luke nhìn hai người, nở một nụ cười qua quýt với họ, còn Đồ Minh thì vẻ mặt vẫn bình thản, hình như không nghe thấy cô nói anh bị mù.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro