Quý Cô Xuyên Sách: Chuyện Tình Không Theo Kịch Bản
Bên nhau cả đời
2024-11-05 09:32:24
Sau khi hoàn tất nghi thức, Thiên Di và Vương Kỳ Nam phải cùng nhau đi đến từng bàn tiệc để dễ tiếp chuyện và nhận các lời chúc mừng từ khách mời. Cả hai bước đi trong sự chào đón và tán thưởng của mọi người, nhưng lòng Thiên Di cứ như đang rối tung lên. Mọi ánh mắt đổ dồn vào họ nên cô chỉ mong có thể thoát khỏi tình huống này càng nhanh càng tốt.
Khi cả hai đến gần bàn của Gia Khiêm và Trọng Khang, Thiên Di đột nhiên cảm thấy bước chân mình chùn lại. Cô không muốn đi nữa. Hai người họ thật sự quá đẹp đôi rồi! Cô hét lên trong lòng. Gia Khiêm và Trọng Khang, với vẻ ngoài hoàn hảo và ăn ý, ngồi sát cạnh nhau. Ánh mắt dịu dàng mà Gia Khiêm dành cho Trọng Khang khiến Thiên Di không khỏi ghen tỵ.
[Trời ơi, đây mới là cặp đôi chính của tiểu thuyết mà! Sao mình lại bị cuốn vào cái tình huống này chứ?] Cô cảm thấy như muốn vỡ òa.
Cả hai người đàn ông đều lịch sự đứng lên khi Thiên Di và Vương Kỳ Nam tiến đến. Gia Khiêm với nụ cười mỉm đầy điềm tĩnh, trong khi Trọng Khang cũng không quên nhếch môi một cách quyến rũ. Họ nhìn Thiên Di bằng ánh mắt có chút kỳ lạ, nhưng vẫn đầy thân thiện.
“Chúc mừng cô dâu và chú rể” Gia Khiêm nói, giọng điệu bình tĩnh nhưng mang theo chút ý trêu chọc. Trọng Khang cũng gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
“Cảm ơn” Thiên Di đáp, nụ cười gượng gạo trên môi khi cố gắng che giấu sự hỗn loạn trong lòng mình.
[Thật sự là không chịu nổi mà! Làm sao có thể đứng đây nhìn họ và không thầm mơ tưởng được cơ chứ?]
Trọng Khang nhìn cô một cách kỳ quặc, như thể đã nhận ra sự bối rối của cô. "Cô dâu có vẻ mệt rồi, có cần vào trong nghỉ ngơi một chút không?" Anh nhẹ nhàng hỏi.
"À... tôi... không sao." Thiên Di lắp bắp.
[Thôi rồi, mình có khác gì đứa fangirl đang gặp thần tượng đâu? ]Cô tự nhủ, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Vương Kỳ Nam cảm thấy sự căng thẳng của Thiên Di, anh bất ngờ nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, như muốn truyền cho cô chút bình tĩnh. "Cảm ơn hai cậu. Bọn tôi vẫn còn nhiều cơ hội gặp nhau sau tiệc cưới" anh nói, giọng nói không hề giễu cợt mà rất nghiêm túc.
Gia Khiêm gật đầu, ánh mắt thoáng nhìn qua đôi tay đang nắm chặt của hai người. "Chúc hai người hạnh phúc. Hy vọng mọi thứ đều tốt đẹp."
Cô và Vương Kỳ Nam lại tiếp tục di chuyển qua các bàn tiệc khác, nhận những lời chúc mừng từ khách khứa, nhưng tâm trí của cô lúc này đã mệt mỏi đến mức chỉ muốn bỏ chạy.
Vương Kỳ Nam vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, đôi lúc còn cười xã giao với mọi người, nhưng Thiên Di có thể cảm nhận được sự xa cách trong thái độ của anh.
[ Anh ta không quan tâm đến mình. Cả đám cưới này cũng chỉ là một giao dịch thôi. ]cô tự nhủ, cố giữ bình tĩnh.
[Mình phải nhớ rằng đây không phải thế giới thật của mình, chỉ là tiểu thuyết. Cứ diễn cho tròn vai rồi sẽ có cách thoát ra.]
Bữa tiệc kéo dài dường như không có hồi kết. Cô đã mỉm cười nhiều đến mức cơ mặt gần như đông cứng lại, đôi chân đau nhức vì phải đi giày cao gót suốt buổi, nhưng cô không thể dừng lại. Cuối cùng, khi các nghi thức chính thức kết thúc và các khách mời bắt đầu tản dần, Thiên Di mới có chút thời gian để thở.
Vương Kỳ Nam đứng bên cạnh cô, ánh mắt trầm ngâm. Anh nhìn về phía đám đông, nhưng dường như không mấy quan tâm đến việc đang diễn ra. Thiên Di không thể kìm được tò mò, quay sang anh hỏi:" Rốt cuộc chúng ta phải thực hiện cuộc hôn nhân này bao lâu ? Còn nữa...có hợp đồng không ? Tôi muốn xem thử "
Vương Kỳ Nam quay sang nhìn Thiên Di, ánh mắt sắc lạnh. "Ôm tiền không bao lâu đã muốn chạy?" Giọng anh đầy châm chọc, khiến cô rùng mình. Thiên Di cắn môi, trong lòng dâng lên một nỗi bất mãn không thể diễn tả.
"Cái gì mà ôm tiền?" Cô khẽ nhíu mày, giọng điệu bắt đầu không giữ nổi bình tĩnh. "Chẳng phải là giao kèo sao? Ít nhất cũng phải rõ ràng chứ. Tôi chỉ muốn biết mọi thứ kéo dài bao lâu thôi."
Anh nhướng mày, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô. "Cô lo xa thật đấy, nhưng mà chuyện hôn nhân là đại sự của nhà họ Vương. Một khi đã kết hôn rồi thì tới chết cũng không được chia xa, vậy nên cô làm thiếu phu nhân ở đây thì phải làm cả đời. "
Thiên Di sững người, cảm giác như vừa bị dội một gáo nước lạnh. Tới chết cũng không được chia xa? Câu nói của Vương Kỳ Nam vang lên trong đầu cô, nặng nề như một bản án chung thân.
“Cả đời?” Cô lặp lại, đôi mắt mở to, cố gắng hiểu rõ hơn tình cảnh mà mình vừa bị đẩy vào.
Vương Kỳ Nam khẽ nhếch mép, nụ cười lạnh lùng hiện lên rõ ràng. "Đúng vậy. Cô đã bước vào cánh cửa này, thì không còn đường lui. Nhà họ Vương chúng tôi coi hôn nhân là chuyện thiêng liêng, một khi đã kết hôn, không có chuyện ly dị."
"Nhưng mà… nhưng mà người anh thích là Ngô Hạ Vân cơ mà!" Thiên Di vừa thốt lên đã ngay lập tức hối hận, vội vã đưa tay bịt miệng lại.
[Chết tiệt, lỡ miệng rồi! ]
Đôi mắt của Vương Kỳ Nam lập tức lạnh băng, anh quay sang nhìn cô chăm chăm, ánh mắt sắc bén như dao cắt. “Cô điều tra chuyện cá nhân của tôi à?” Giọng nói của anh trầm thấp, mang theo sự nghi ngờ rõ rệt.
Thiên Di bỗng cảm thấy toàn thân lạnh toát, cô đứng sững lại, tim đập mạnh. Chết rồi, sao mình lại nói ra điều đó cơ chứ? Cô vội vàng tìm cách chống chế, nhưng đầu óc rối tung không biết nên nói gì.
“Không... không phải! Tôi chỉ... chỉ là nghe qua thôi!” Thiên Di ấp úng, cố nặn ra nụ cười gượng gạo.
Vương Kỳ Nam tiến thêm một bước, kéo cô lại gần hơn. “Nghe qua? Cô là ai mà có thể nghe qua chuyện này? Cô thậm chí còn chưa từng gặp cô ấy."
Thiên Di hít một hơi sâu, cảm giác bất an dâng trào. Cô cũng không thể giải thích rằng mình là người đọc cuốn tiểu thuyết này, biết trước mọi tình tiết của cuộc đời anh ta.
“Không phải thế… tôi chỉ tình cờ nghe qua từ người khác thôi!” Cô cố gắng nói nhanh, mong rằng điều đó sẽ thuyết phục được anh.
Khi cả hai đến gần bàn của Gia Khiêm và Trọng Khang, Thiên Di đột nhiên cảm thấy bước chân mình chùn lại. Cô không muốn đi nữa. Hai người họ thật sự quá đẹp đôi rồi! Cô hét lên trong lòng. Gia Khiêm và Trọng Khang, với vẻ ngoài hoàn hảo và ăn ý, ngồi sát cạnh nhau. Ánh mắt dịu dàng mà Gia Khiêm dành cho Trọng Khang khiến Thiên Di không khỏi ghen tỵ.
[Trời ơi, đây mới là cặp đôi chính của tiểu thuyết mà! Sao mình lại bị cuốn vào cái tình huống này chứ?] Cô cảm thấy như muốn vỡ òa.
Cả hai người đàn ông đều lịch sự đứng lên khi Thiên Di và Vương Kỳ Nam tiến đến. Gia Khiêm với nụ cười mỉm đầy điềm tĩnh, trong khi Trọng Khang cũng không quên nhếch môi một cách quyến rũ. Họ nhìn Thiên Di bằng ánh mắt có chút kỳ lạ, nhưng vẫn đầy thân thiện.
“Chúc mừng cô dâu và chú rể” Gia Khiêm nói, giọng điệu bình tĩnh nhưng mang theo chút ý trêu chọc. Trọng Khang cũng gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
“Cảm ơn” Thiên Di đáp, nụ cười gượng gạo trên môi khi cố gắng che giấu sự hỗn loạn trong lòng mình.
[Thật sự là không chịu nổi mà! Làm sao có thể đứng đây nhìn họ và không thầm mơ tưởng được cơ chứ?]
Trọng Khang nhìn cô một cách kỳ quặc, như thể đã nhận ra sự bối rối của cô. "Cô dâu có vẻ mệt rồi, có cần vào trong nghỉ ngơi một chút không?" Anh nhẹ nhàng hỏi.
"À... tôi... không sao." Thiên Di lắp bắp.
[Thôi rồi, mình có khác gì đứa fangirl đang gặp thần tượng đâu? ]Cô tự nhủ, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Vương Kỳ Nam cảm thấy sự căng thẳng của Thiên Di, anh bất ngờ nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, như muốn truyền cho cô chút bình tĩnh. "Cảm ơn hai cậu. Bọn tôi vẫn còn nhiều cơ hội gặp nhau sau tiệc cưới" anh nói, giọng nói không hề giễu cợt mà rất nghiêm túc.
Gia Khiêm gật đầu, ánh mắt thoáng nhìn qua đôi tay đang nắm chặt của hai người. "Chúc hai người hạnh phúc. Hy vọng mọi thứ đều tốt đẹp."
Cô và Vương Kỳ Nam lại tiếp tục di chuyển qua các bàn tiệc khác, nhận những lời chúc mừng từ khách khứa, nhưng tâm trí của cô lúc này đã mệt mỏi đến mức chỉ muốn bỏ chạy.
Vương Kỳ Nam vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, đôi lúc còn cười xã giao với mọi người, nhưng Thiên Di có thể cảm nhận được sự xa cách trong thái độ của anh.
[ Anh ta không quan tâm đến mình. Cả đám cưới này cũng chỉ là một giao dịch thôi. ]cô tự nhủ, cố giữ bình tĩnh.
[Mình phải nhớ rằng đây không phải thế giới thật của mình, chỉ là tiểu thuyết. Cứ diễn cho tròn vai rồi sẽ có cách thoát ra.]
Bữa tiệc kéo dài dường như không có hồi kết. Cô đã mỉm cười nhiều đến mức cơ mặt gần như đông cứng lại, đôi chân đau nhức vì phải đi giày cao gót suốt buổi, nhưng cô không thể dừng lại. Cuối cùng, khi các nghi thức chính thức kết thúc và các khách mời bắt đầu tản dần, Thiên Di mới có chút thời gian để thở.
Vương Kỳ Nam đứng bên cạnh cô, ánh mắt trầm ngâm. Anh nhìn về phía đám đông, nhưng dường như không mấy quan tâm đến việc đang diễn ra. Thiên Di không thể kìm được tò mò, quay sang anh hỏi:" Rốt cuộc chúng ta phải thực hiện cuộc hôn nhân này bao lâu ? Còn nữa...có hợp đồng không ? Tôi muốn xem thử "
Vương Kỳ Nam quay sang nhìn Thiên Di, ánh mắt sắc lạnh. "Ôm tiền không bao lâu đã muốn chạy?" Giọng anh đầy châm chọc, khiến cô rùng mình. Thiên Di cắn môi, trong lòng dâng lên một nỗi bất mãn không thể diễn tả.
"Cái gì mà ôm tiền?" Cô khẽ nhíu mày, giọng điệu bắt đầu không giữ nổi bình tĩnh. "Chẳng phải là giao kèo sao? Ít nhất cũng phải rõ ràng chứ. Tôi chỉ muốn biết mọi thứ kéo dài bao lâu thôi."
Anh nhướng mày, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô. "Cô lo xa thật đấy, nhưng mà chuyện hôn nhân là đại sự của nhà họ Vương. Một khi đã kết hôn rồi thì tới chết cũng không được chia xa, vậy nên cô làm thiếu phu nhân ở đây thì phải làm cả đời. "
Thiên Di sững người, cảm giác như vừa bị dội một gáo nước lạnh. Tới chết cũng không được chia xa? Câu nói của Vương Kỳ Nam vang lên trong đầu cô, nặng nề như một bản án chung thân.
“Cả đời?” Cô lặp lại, đôi mắt mở to, cố gắng hiểu rõ hơn tình cảnh mà mình vừa bị đẩy vào.
Vương Kỳ Nam khẽ nhếch mép, nụ cười lạnh lùng hiện lên rõ ràng. "Đúng vậy. Cô đã bước vào cánh cửa này, thì không còn đường lui. Nhà họ Vương chúng tôi coi hôn nhân là chuyện thiêng liêng, một khi đã kết hôn, không có chuyện ly dị."
"Nhưng mà… nhưng mà người anh thích là Ngô Hạ Vân cơ mà!" Thiên Di vừa thốt lên đã ngay lập tức hối hận, vội vã đưa tay bịt miệng lại.
[Chết tiệt, lỡ miệng rồi! ]
Đôi mắt của Vương Kỳ Nam lập tức lạnh băng, anh quay sang nhìn cô chăm chăm, ánh mắt sắc bén như dao cắt. “Cô điều tra chuyện cá nhân của tôi à?” Giọng nói của anh trầm thấp, mang theo sự nghi ngờ rõ rệt.
Thiên Di bỗng cảm thấy toàn thân lạnh toát, cô đứng sững lại, tim đập mạnh. Chết rồi, sao mình lại nói ra điều đó cơ chứ? Cô vội vàng tìm cách chống chế, nhưng đầu óc rối tung không biết nên nói gì.
“Không... không phải! Tôi chỉ... chỉ là nghe qua thôi!” Thiên Di ấp úng, cố nặn ra nụ cười gượng gạo.
Vương Kỳ Nam tiến thêm một bước, kéo cô lại gần hơn. “Nghe qua? Cô là ai mà có thể nghe qua chuyện này? Cô thậm chí còn chưa từng gặp cô ấy."
Thiên Di hít một hơi sâu, cảm giác bất an dâng trào. Cô cũng không thể giải thích rằng mình là người đọc cuốn tiểu thuyết này, biết trước mọi tình tiết của cuộc đời anh ta.
“Không phải thế… tôi chỉ tình cờ nghe qua từ người khác thôi!” Cô cố gắng nói nhanh, mong rằng điều đó sẽ thuyết phục được anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro