Quý Cô Xuyên Sách: Chuyện Tình Không Theo Kịch Bản
Kết hôn
2024-11-21 22:18:29
Phạm Thiên Di là một quý cô giàu có và kiêu hãnh, nổi tiếng với niềm đam mê cuồng nhiệt dành cho Boy Love. Cô không chỉ đọc tiểu thuyết mà còn sưu tầm rất nhiều phim ảnh, truyện tranh liên quan đến thể loại này, biến chúng thành bộ sưu tập quý giá của riêng mình. Mỗi khi rảnh rỗi, Thiên Di đắm mình vào thế giới của những cặp đôi nam chính đầy cuốn hút, sống trong sự hạnh phúc mà những câu chuyện ấy mang lại.
Để kỷ niệm sinh nhật lần thứ 26, Thiên Di quyết định tổ chức một buổi tiệc xa hoa ngoài khuôn viên biệt thự của gia đình. Đặc biệt, cô mời rất nhiều cặp đôi nam chính từ các bộ phim Boy Love mà cô yêu thích đến tham gia, thỏa mãn ước mơ gặp gỡ thần tượng của mình. Cả buổi tiệc diễn ra trong không khí sôi động, lãng mạn và đầy niềm vui.
"Tiếp theo xin mời nhân vật chính của buổi tiệc lên phát biểu, quý cô Phạm Thiên Di." Tiếng MC dõng dạc vang lên qua hệ thống loa lớn, kéo theo những tràng pháo tay vang dội từ phía khách mời. Phạm Thiên Di, với bộ váy dạ hội lộng lẫy và chiếc áo choàng dài thướt tha, bước lên khán đài. Ánh đèn sân khấu chiếu rọi, phản chiếu sự kiêu hãnh và tự tin của cô.
Cô mỉm cười, liếc nhìn quanh một lượt, những ánh mắt ngưỡng mộ từ những vị khách, đặc biệt là những cặp đôi Boy Love mà cô yêu thích đang ngồi dưới. Đây là giấc mơ mà Thiên Di luôn mong ước – được hòa mình vào thế giới tình yêu mà cô say đắm.
"Xin cảm ơn mọi người đã đến dự sinh nhật của tôi hôm nay!" Cô bắt đầu phát biểu, giọng nói tràn đầy hứng khởi.
Nhưng ngay khi cô vừa bước thêm một bước, giày cao gót của Thiên Di bất ngờ vấp phải chiếc áo choàng quá dài. Cô không kịp phản ứng, cơ thể mất thăng bằng và trong tích tắc, cô cảm thấy mình trượt dài trên sàn sân khấu. Trong tiếng hét thất thanh của mọi người xung quanh, Thiên Di lao thẳng xuống hồ bơi cạnh khán đài.
"Tiểu thư..." Một giọng nói lo lắng vang lên, nhưng Thiên Di không còn nghe thấy rõ nữa. Cảm giác lạnh lẽo từ mặt nước bao quanh cô như một cơn sóng mạnh cuốn trôi mọi thứ.
"Người đâu? Bảo an mau cứu cô ấy!" Tiếng hét hoảng loạn từ một vị khách vang lên, tạo nên một không khí hỗn loạn xung quanh hồ bơi.
"Để tôi!"
Cả thế giới như xoay tròn xung quanh cô khi thân thể chìm dần vào làn nước mát lạnh. Rồi, một ánh sáng chói lòa bùng lên trước mắt, kéo theo cảm giác kỳ lạ khiến cô rơi vào một thế giới khác...
Khi Thiên Di mở mắt ra, cô cảm thấy đầu óc choáng váng và mơ hồ. Mọi thứ xung quanh dần trở nên rõ ràng. Ngửi thấy mùi hoa tươi, cô nhìn xung quanh, trái tim đập nhanh trong lồng ngực.
Bầu không khí trang trọng và lãng mạn bao trùm lấy cô. Thiên Di nhận ra mình đang ở trong một lễ đường lộng lẫy, với những dải ruy băng và hoa tươi trang trí khắp nơi. Khi nhìn xuống, cô phát hiện mình đang mặc một chiếc váy cưới trắng tinh khôi, với những chi tiết ren tinh tế và làn voan dài nhẹ nhàng rũ xuống sàn. Cảm giác như một giấc mơ, nhưng không thể nào là giấc mơ đẹp.
“Cái quỷ gì vậy?” Cô thầm nghĩ, tâm trí chao đảo khi nhớ lại khoảnh khắc cuối cùng trước khi ngã xuống hồ bơi. Những ký ức mờ mịt và hoảng loạn dần trở lại, nhưng không có gì có thể giải thích cho tình huống kỳ lạ này.
Ngẩng đầu lên, cô chợt đối diện với một gương mặt đằng đằng sát khí, một ánh nhìn lạnh lẽo và quyết liệt. Người đàn ông đứng đối diện, mặc trang phục chú rể sang trọng, đang nhìn cô như thể đang chờ đợi câu trả lời. “Chẳng lẽ… mình đã thực sự kết hôn?” Thiên Di hoang mang tột độ, chưa bao giờ cô nghĩ mình lại rơi vào tình huống này.
Chưa kịp hồi phục khỏi cú sốc, một giọng nói lớn từ loa phát lên, phá vỡ sự im lặng căng thẳng của lễ đường. “Cô Phạm Thiên Di, cô có đồng ý lấy anh Vương Kỳ Nam làm chồng, dù ốm đau bệnh tật, khó khăn gian khổ cũng quyết không rời bỏ nhau hay không?”
Tim Thiên Di đập mạnh, cảm giác như nó đang nhảy ra khỏi lồng ngực. Câu hỏi đó như một cú đấm vào mặt, khiến cô cảm thấy ngột ngạt. Đây không phải là điều cô muốn, cô không thể để mọi thứ diễn ra như thế này. Thiên Di gượng dậy, cố gắng tìm lại sự tự tin trong mình.
“Mọi người!” Thiên Di hét lên, giọng nói của cô vang vọng trong không gian tĩnh lặng của lễ đường. “Tôi… tôi không đồng ý!” Cô đứng lên, mặc kệ chiếc váy cưới cồng kềnh khiến việc di chuyển trở nên khó khăn. “Tôi không thể kết hôn với anh ta, tôi không biết gì về anh ta, và tôi chưa bao giờ có ý định trở thành cô dâu của bất kỳ ai!”
Sự hoang mang lan tỏa trong không gian, các khách mời trao đổi ánh nhìn bối rối. Vương Kỳ Nam đứng đó, vẻ mặt không thể diễn tả. Anh ta tiến gần hơn, ánh mắt giận dữ lẫn khó hiểu. “Cô nói gì vậy, Thiên Di? Chúng ta giao kèo rồi mà."
Giọng nói của Vương Kỳ Nam tràn đầy sự tức giận và thất vọng, như thể anh không thể tin vào những gì cô vừa nói. Cảm giác chao đảo lại ập đến, nhưng Thiên Di nhanh chóng lấy lại tinh thần. Cô không thể lùi bước trong khoảnh khắc này.
“Giao kèo? Anh nói gì?” Cô hỏi lại, cố gắng giữ giọng mình vững vàng. “Tôi không biết về bất kỳ giao kèo nào cả! Tôi không muốn kết hôn với anh."
Khách mời xung quanh bắt đầu xì xào, không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Thiên Di cảm thấy ánh mắt của họ đổ dồn về phía mình, có sự thương hại nhưng cũng có cả sự tò mò. Cô có thể cảm nhận được sức ép từ từng ánh nhìn, nhưng cô không thể để điều đó làm mình sợ hãi.
Vương Kỳ Nam nhíu mày, trông như thể đang cố gắng làm rõ tình hình. Anh kéo Thiên Di lại, thì thầm vào tai cô, giọng nói chứa đầy sự dứt khoát: “Là cô cầu xin tôi chọn cô, Thiên Di. Cô nói cần tiền chữa bệnh cho bà tôi, và tôi đã đáp ứng rồi. Bây giờ muốn qua cầu rút ván à?”
Thiên Di cảm thấy một cơn tức giận dâng lên trong lòng. “Cái miệng xúi quẩy của anh! Bà tôi bệnh lúc nào chứ? Bổn tiểu thư cũng không thiếu tiền!” Cô quát lại, giọng nói không thể kiềm chế.
Để kỷ niệm sinh nhật lần thứ 26, Thiên Di quyết định tổ chức một buổi tiệc xa hoa ngoài khuôn viên biệt thự của gia đình. Đặc biệt, cô mời rất nhiều cặp đôi nam chính từ các bộ phim Boy Love mà cô yêu thích đến tham gia, thỏa mãn ước mơ gặp gỡ thần tượng của mình. Cả buổi tiệc diễn ra trong không khí sôi động, lãng mạn và đầy niềm vui.
"Tiếp theo xin mời nhân vật chính của buổi tiệc lên phát biểu, quý cô Phạm Thiên Di." Tiếng MC dõng dạc vang lên qua hệ thống loa lớn, kéo theo những tràng pháo tay vang dội từ phía khách mời. Phạm Thiên Di, với bộ váy dạ hội lộng lẫy và chiếc áo choàng dài thướt tha, bước lên khán đài. Ánh đèn sân khấu chiếu rọi, phản chiếu sự kiêu hãnh và tự tin của cô.
Cô mỉm cười, liếc nhìn quanh một lượt, những ánh mắt ngưỡng mộ từ những vị khách, đặc biệt là những cặp đôi Boy Love mà cô yêu thích đang ngồi dưới. Đây là giấc mơ mà Thiên Di luôn mong ước – được hòa mình vào thế giới tình yêu mà cô say đắm.
"Xin cảm ơn mọi người đã đến dự sinh nhật của tôi hôm nay!" Cô bắt đầu phát biểu, giọng nói tràn đầy hứng khởi.
Nhưng ngay khi cô vừa bước thêm một bước, giày cao gót của Thiên Di bất ngờ vấp phải chiếc áo choàng quá dài. Cô không kịp phản ứng, cơ thể mất thăng bằng và trong tích tắc, cô cảm thấy mình trượt dài trên sàn sân khấu. Trong tiếng hét thất thanh của mọi người xung quanh, Thiên Di lao thẳng xuống hồ bơi cạnh khán đài.
"Tiểu thư..." Một giọng nói lo lắng vang lên, nhưng Thiên Di không còn nghe thấy rõ nữa. Cảm giác lạnh lẽo từ mặt nước bao quanh cô như một cơn sóng mạnh cuốn trôi mọi thứ.
"Người đâu? Bảo an mau cứu cô ấy!" Tiếng hét hoảng loạn từ một vị khách vang lên, tạo nên một không khí hỗn loạn xung quanh hồ bơi.
"Để tôi!"
Cả thế giới như xoay tròn xung quanh cô khi thân thể chìm dần vào làn nước mát lạnh. Rồi, một ánh sáng chói lòa bùng lên trước mắt, kéo theo cảm giác kỳ lạ khiến cô rơi vào một thế giới khác...
Khi Thiên Di mở mắt ra, cô cảm thấy đầu óc choáng váng và mơ hồ. Mọi thứ xung quanh dần trở nên rõ ràng. Ngửi thấy mùi hoa tươi, cô nhìn xung quanh, trái tim đập nhanh trong lồng ngực.
Bầu không khí trang trọng và lãng mạn bao trùm lấy cô. Thiên Di nhận ra mình đang ở trong một lễ đường lộng lẫy, với những dải ruy băng và hoa tươi trang trí khắp nơi. Khi nhìn xuống, cô phát hiện mình đang mặc một chiếc váy cưới trắng tinh khôi, với những chi tiết ren tinh tế và làn voan dài nhẹ nhàng rũ xuống sàn. Cảm giác như một giấc mơ, nhưng không thể nào là giấc mơ đẹp.
“Cái quỷ gì vậy?” Cô thầm nghĩ, tâm trí chao đảo khi nhớ lại khoảnh khắc cuối cùng trước khi ngã xuống hồ bơi. Những ký ức mờ mịt và hoảng loạn dần trở lại, nhưng không có gì có thể giải thích cho tình huống kỳ lạ này.
Ngẩng đầu lên, cô chợt đối diện với một gương mặt đằng đằng sát khí, một ánh nhìn lạnh lẽo và quyết liệt. Người đàn ông đứng đối diện, mặc trang phục chú rể sang trọng, đang nhìn cô như thể đang chờ đợi câu trả lời. “Chẳng lẽ… mình đã thực sự kết hôn?” Thiên Di hoang mang tột độ, chưa bao giờ cô nghĩ mình lại rơi vào tình huống này.
Chưa kịp hồi phục khỏi cú sốc, một giọng nói lớn từ loa phát lên, phá vỡ sự im lặng căng thẳng của lễ đường. “Cô Phạm Thiên Di, cô có đồng ý lấy anh Vương Kỳ Nam làm chồng, dù ốm đau bệnh tật, khó khăn gian khổ cũng quyết không rời bỏ nhau hay không?”
Tim Thiên Di đập mạnh, cảm giác như nó đang nhảy ra khỏi lồng ngực. Câu hỏi đó như một cú đấm vào mặt, khiến cô cảm thấy ngột ngạt. Đây không phải là điều cô muốn, cô không thể để mọi thứ diễn ra như thế này. Thiên Di gượng dậy, cố gắng tìm lại sự tự tin trong mình.
“Mọi người!” Thiên Di hét lên, giọng nói của cô vang vọng trong không gian tĩnh lặng của lễ đường. “Tôi… tôi không đồng ý!” Cô đứng lên, mặc kệ chiếc váy cưới cồng kềnh khiến việc di chuyển trở nên khó khăn. “Tôi không thể kết hôn với anh ta, tôi không biết gì về anh ta, và tôi chưa bao giờ có ý định trở thành cô dâu của bất kỳ ai!”
Sự hoang mang lan tỏa trong không gian, các khách mời trao đổi ánh nhìn bối rối. Vương Kỳ Nam đứng đó, vẻ mặt không thể diễn tả. Anh ta tiến gần hơn, ánh mắt giận dữ lẫn khó hiểu. “Cô nói gì vậy, Thiên Di? Chúng ta giao kèo rồi mà."
Giọng nói của Vương Kỳ Nam tràn đầy sự tức giận và thất vọng, như thể anh không thể tin vào những gì cô vừa nói. Cảm giác chao đảo lại ập đến, nhưng Thiên Di nhanh chóng lấy lại tinh thần. Cô không thể lùi bước trong khoảnh khắc này.
“Giao kèo? Anh nói gì?” Cô hỏi lại, cố gắng giữ giọng mình vững vàng. “Tôi không biết về bất kỳ giao kèo nào cả! Tôi không muốn kết hôn với anh."
Khách mời xung quanh bắt đầu xì xào, không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Thiên Di cảm thấy ánh mắt của họ đổ dồn về phía mình, có sự thương hại nhưng cũng có cả sự tò mò. Cô có thể cảm nhận được sức ép từ từng ánh nhìn, nhưng cô không thể để điều đó làm mình sợ hãi.
Vương Kỳ Nam nhíu mày, trông như thể đang cố gắng làm rõ tình hình. Anh kéo Thiên Di lại, thì thầm vào tai cô, giọng nói chứa đầy sự dứt khoát: “Là cô cầu xin tôi chọn cô, Thiên Di. Cô nói cần tiền chữa bệnh cho bà tôi, và tôi đã đáp ứng rồi. Bây giờ muốn qua cầu rút ván à?”
Thiên Di cảm thấy một cơn tức giận dâng lên trong lòng. “Cái miệng xúi quẩy của anh! Bà tôi bệnh lúc nào chứ? Bổn tiểu thư cũng không thiếu tiền!” Cô quát lại, giọng nói không thể kiềm chế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro