Quý Cô Xuyên Sách: Chuyện Tình Không Theo Kịch Bản
Thất lạc
2024-11-21 22:18:29
Trong khi đi tìm kiếm các hộ gia đình mắc kẹt, Thiên Di nghe theo lời chỉ dẫn từ người dân để định hướng. Tuy nhiên, con đường quanh co, nhiều đoạn lầy lội và mưa rừng rả rích khiến mọi thứ càng thêm mờ mịt. Tiếng gió rít qua các tán cây, tiếng lá xào xạc hòa lẫn với âm thanh của đất sạt dần. Cô vẫn kiên nhẫn bước đi, nhưng không nhận ra khoảng cách giữa mình và đồng đội ngày càng xa.
Thiên Di dừng lại, hít một hơi thật sâu, ánh mắt quét qua xung quanh. Bóng dáng của đồng đội đã hoàn toàn biến mất trong màn mưa và cây rừng rậm rạp. Cô cất tiếng gọi, nhưng chỉ có âm thanh vọng lại từ khu rừng hoang vu.
Cô mím môi, giữ vững bình tĩnh. "Không sao, mình chỉ cần quay lại đường cũ." Thiên Di tự nhủ, cố gắng giữ bình tĩnh và không để nối lo lấn át. Cô đánh dấu trên những thân cây để làm dấu hiệu quay lại, nhưng khi đi được một đoạn, dường như tất cả mọi thứ đều giống hệt nhau. Sự lo lắng bắt đầu xâm chiếm, cô nhận ra mình đã bị lạc.
Tiếng mưa rơi càng nặng nề, bầu trời u ám hơn khiến rừng cây trở nên lạnh lẽo. Thiên Di cố gắng giữ cho đôi tay không run, cô lấy đèn pin ra và tiếp tục di chuyển với hy vọng sẽ tìm thấy dấu vết của đồng đội hoặc đường ra khỏi khu vực rừng rậm. Nhưng càng đi, sự bất an càng lớn dần. Trước mặt cô chỉ còn là một mớ hỗn độn của cỏ dại, cây cối rậm rạp và bùn đất.
"Đừng hoảng loạn... hãy nhớ kỹ những gì được dạy," cô tự nhắc nhở, nhưng nỗi sợ dần lan tỏa trong lòng.
Thiên Di vội vàng rút bộ đàm ra, chuẩn bị kêu gọi sự giúp đỡ và định hướng bằng la bàn, nhưng chưa kịp làm gì thì mặt đất bống rung chuyển mạnh. Từ phía trên đồi, đất đá ào ào đổ xuống như cơn lũ cuốn, không cho cô thời gian để phản ứng.
"Chết tiệt!" Cô nhanh chóng lao mình sang bên cạnh đề né tránh, nhưng một tảng đá lớn lao tới, đập mạnh vào lòng bàn tay khiến cô loạng choạng.
Cơn đau buốt truyền qua cánh tay, nhưng chưa dừng lại ở đó cơ thể cô bị hất văng, đập mạnh vào thân cây gần đó. Tiếng va chạm khiến không khí như ngưng đọng. Thiên Di cảm nhận được vết đau nơi lưng và cánh tay, hơi thở trở nên khó khăn. La bàn trong tay cô trượt ra, rơi xuống đất và vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, lẫn vào bùn đất.
Cô lặng đi trong khoảnh khắc, nhìn những mảnh vỡ la bàn dưới chân mình.
Thiên Di cảm giác cơ thể mình mất dần sức lực. Hơi thở trở nên nặng nề, cơn đau âm ỉ từ lưng và cánh tay lan tỏa.
Trước mắt cô mọi thứ dần mờ đi, chỉ còn những mảng tối xâm chiếm..Cuối cùng, đôi mắt cô khép lại, ngã xuống đất, chìm vào bóng tối lạnh lẽo.
Sau nhiều giờ tìm kiếm, đội cứu hộ không thể tìm thấy Thiên Di. Cơn mưa vẫn đồ xuống như trút nước, làm mờ đi mọi dấu vết và khiến việc tìm kiếm ngày càng trở nên gian nan. Từng bước chân của họ lún sâu trong bùn đất, và những lời kêu gọi cũng nhanh chóng bị tiếng mưa át mất. Trước tình hình nguy hiểm, đội trưởng đội cứu hộ buộc phải ra lệnh cho mọi người quay về trại tạm thời.
"Chúng ta không thể tiếp tục được, trời mưa quá lớn. Phải chờ đến khi mưa ngớt, chúng ta sẽ lên kế hoạch tìm kiếm lần nữa," ông nói với giọng nặng trĩu. Ai nấy đều lặng lẽ, ánh mắt hiện rõ vẻ lo âu, nhưng không còn cách nào khác. Cả đoàn quay lưng trong sự nặng nề, để lại rừng sâu u tối và lạnh lẽo, nơi Thiên Di vẫn đang lạc lõng giữa hiểm nguy.
Trần Quang Minh vừa nghe tin Thiên Di bị mất tích trong rừng đã tức tốc chạy đến, đôi mắt đầy giận dữ. Anh gần như không thể kiềm chế nổi cảm xúc, cơn phẫn nộ hiện rõ trên từng lời nói.
"Các người điên rồi sao?" Quang Minh hét lên, giọng anh lạc đi vì lo lắng. "Sao có thể để chị ấy ở lại một mình trong rừng được? Nếu Phạm Thiên Di xảy ra chuyện gì, các người nghĩ có thể yên ổn mà đối diện với nhà họ
Vương không?"
Những người trong đội cứu hộ cúi đầu, một phần vì biết trách nhiệm của mình, một phần vì không ai muốn chuyện này xảy ra. Đội trưởng lên tiếng, giọng trầm buồn nhưng cương quyết: "Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng cơn mưa lớn làm mọi thứ không thể tiếp tục được. Chúng tôi không hề muốn bỏ rơi cô ấy, nhưng nếu liều lĩnh thì chỉ gây nguy hiểm thêm cho cả đoàn."
"Đợi đến khi trời ngớt mưa?" Anh cười gằn, ánh mắt lạnh lùng. "Đợi đến lúc đó chị tôi chỉ còn lại một cái xác mà thôi"
Lâm Thiên Vũ vừa nghe tin Thiên Di mất tích liền bỏ phòng khám mà chạy đến, ánh mắt lóe lên sự lo lắng không thể che giấu. "Không thể đợi được, tôi sẽ đi tìm cô ấy," anh cương quyết, không để ai có cơ hội phản đối. Nhưng vừa bước được một bước, Gia Khiêm và Trọng Khang đã đứng chẵn trước mặt anh.
"Bác sĩ Lâm, anh không thể đi!" Gia Khiêm giữ chặt vai anh, giọng nói nghiêm khắc nhưng pha chút khẩn khoản.
"Điều kiện hiện tại quá nguy hiểm. Mưa vẫn chưa ngớt, đất có thể sạt lở bất cứ lúc nào. Nếu anh đi, không chỉ không giúp được mà còn có thể gây thêm rủi ro."
Trọng Khang cũng bước lên, ánh mắt tràn đầy lo lắng và quyết tâm. "Chuyện này không thể làm một cách thiếu suy nghĩ. Bây giờ chúng ta cần đội cứu hộ phối hợp và có kế hoạch cụ thể."
Lâm Thiên Vũ không chịu lùi bước, ánh mắt đầy phẩn nộ. " Mưa sẽ không ngớt, thời gian càng trôi qua cô ấy càng nguy hiểm!"
"Thiên Di cũng là bạn của chúng tôi" Gia Khiêm cố gắng trấn an, nhưng giọng anh cũng run nhẹ vì căng thẳng.
"Nhưng chúng ta phải làm đúng cách, chứ không thể chỉ dựa vào cảm xúc."
Lâm Thiên Vũ siết chặt tay, từng ngón tay run rẩy vì phẫn nộ và bất lực. Anh muốn phản bác, nhưng lời nói mắc nghẹn trong cổ họng. Cuối cùng, anh đành thả lỏng, nhưng ánh mắt vẫn tràn ngập sự bất an.
Gia Khiêm nhíu mày, ánh mắt đầy lo lắng khi quay sang Trọng Khang. "Em báo tin này cho Kỳ Nam ngay," anh nói, giọng khẽ nhưng dứt khoát. "Chúng ta không thể giữ kín chuyện này được. Cậu ấy cần đến đây."
Trọng Khang gật đầu, hiểu rõ tính nghiêm trọng của tình hình. "Biết rồi, anh cứ lo bên này. Em sẽ báo ngay." anh đáp, trong lòng cũng không khỏi nặng trĩu. Không ai muốn đối diện với phản ứng của Vương Kỳ Nam, nhưng đây là điều cần làm vì an toàn của Thiên Di và cả những người ở đây.
Thiên Di dừng lại, hít một hơi thật sâu, ánh mắt quét qua xung quanh. Bóng dáng của đồng đội đã hoàn toàn biến mất trong màn mưa và cây rừng rậm rạp. Cô cất tiếng gọi, nhưng chỉ có âm thanh vọng lại từ khu rừng hoang vu.
Cô mím môi, giữ vững bình tĩnh. "Không sao, mình chỉ cần quay lại đường cũ." Thiên Di tự nhủ, cố gắng giữ bình tĩnh và không để nối lo lấn át. Cô đánh dấu trên những thân cây để làm dấu hiệu quay lại, nhưng khi đi được một đoạn, dường như tất cả mọi thứ đều giống hệt nhau. Sự lo lắng bắt đầu xâm chiếm, cô nhận ra mình đã bị lạc.
Tiếng mưa rơi càng nặng nề, bầu trời u ám hơn khiến rừng cây trở nên lạnh lẽo. Thiên Di cố gắng giữ cho đôi tay không run, cô lấy đèn pin ra và tiếp tục di chuyển với hy vọng sẽ tìm thấy dấu vết của đồng đội hoặc đường ra khỏi khu vực rừng rậm. Nhưng càng đi, sự bất an càng lớn dần. Trước mặt cô chỉ còn là một mớ hỗn độn của cỏ dại, cây cối rậm rạp và bùn đất.
"Đừng hoảng loạn... hãy nhớ kỹ những gì được dạy," cô tự nhắc nhở, nhưng nỗi sợ dần lan tỏa trong lòng.
Thiên Di vội vàng rút bộ đàm ra, chuẩn bị kêu gọi sự giúp đỡ và định hướng bằng la bàn, nhưng chưa kịp làm gì thì mặt đất bống rung chuyển mạnh. Từ phía trên đồi, đất đá ào ào đổ xuống như cơn lũ cuốn, không cho cô thời gian để phản ứng.
"Chết tiệt!" Cô nhanh chóng lao mình sang bên cạnh đề né tránh, nhưng một tảng đá lớn lao tới, đập mạnh vào lòng bàn tay khiến cô loạng choạng.
Cơn đau buốt truyền qua cánh tay, nhưng chưa dừng lại ở đó cơ thể cô bị hất văng, đập mạnh vào thân cây gần đó. Tiếng va chạm khiến không khí như ngưng đọng. Thiên Di cảm nhận được vết đau nơi lưng và cánh tay, hơi thở trở nên khó khăn. La bàn trong tay cô trượt ra, rơi xuống đất và vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, lẫn vào bùn đất.
Cô lặng đi trong khoảnh khắc, nhìn những mảnh vỡ la bàn dưới chân mình.
Thiên Di cảm giác cơ thể mình mất dần sức lực. Hơi thở trở nên nặng nề, cơn đau âm ỉ từ lưng và cánh tay lan tỏa.
Trước mắt cô mọi thứ dần mờ đi, chỉ còn những mảng tối xâm chiếm..Cuối cùng, đôi mắt cô khép lại, ngã xuống đất, chìm vào bóng tối lạnh lẽo.
Sau nhiều giờ tìm kiếm, đội cứu hộ không thể tìm thấy Thiên Di. Cơn mưa vẫn đồ xuống như trút nước, làm mờ đi mọi dấu vết và khiến việc tìm kiếm ngày càng trở nên gian nan. Từng bước chân của họ lún sâu trong bùn đất, và những lời kêu gọi cũng nhanh chóng bị tiếng mưa át mất. Trước tình hình nguy hiểm, đội trưởng đội cứu hộ buộc phải ra lệnh cho mọi người quay về trại tạm thời.
"Chúng ta không thể tiếp tục được, trời mưa quá lớn. Phải chờ đến khi mưa ngớt, chúng ta sẽ lên kế hoạch tìm kiếm lần nữa," ông nói với giọng nặng trĩu. Ai nấy đều lặng lẽ, ánh mắt hiện rõ vẻ lo âu, nhưng không còn cách nào khác. Cả đoàn quay lưng trong sự nặng nề, để lại rừng sâu u tối và lạnh lẽo, nơi Thiên Di vẫn đang lạc lõng giữa hiểm nguy.
Trần Quang Minh vừa nghe tin Thiên Di bị mất tích trong rừng đã tức tốc chạy đến, đôi mắt đầy giận dữ. Anh gần như không thể kiềm chế nổi cảm xúc, cơn phẫn nộ hiện rõ trên từng lời nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Các người điên rồi sao?" Quang Minh hét lên, giọng anh lạc đi vì lo lắng. "Sao có thể để chị ấy ở lại một mình trong rừng được? Nếu Phạm Thiên Di xảy ra chuyện gì, các người nghĩ có thể yên ổn mà đối diện với nhà họ
Vương không?"
Những người trong đội cứu hộ cúi đầu, một phần vì biết trách nhiệm của mình, một phần vì không ai muốn chuyện này xảy ra. Đội trưởng lên tiếng, giọng trầm buồn nhưng cương quyết: "Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng cơn mưa lớn làm mọi thứ không thể tiếp tục được. Chúng tôi không hề muốn bỏ rơi cô ấy, nhưng nếu liều lĩnh thì chỉ gây nguy hiểm thêm cho cả đoàn."
"Đợi đến khi trời ngớt mưa?" Anh cười gằn, ánh mắt lạnh lùng. "Đợi đến lúc đó chị tôi chỉ còn lại một cái xác mà thôi"
Lâm Thiên Vũ vừa nghe tin Thiên Di mất tích liền bỏ phòng khám mà chạy đến, ánh mắt lóe lên sự lo lắng không thể che giấu. "Không thể đợi được, tôi sẽ đi tìm cô ấy," anh cương quyết, không để ai có cơ hội phản đối. Nhưng vừa bước được một bước, Gia Khiêm và Trọng Khang đã đứng chẵn trước mặt anh.
"Bác sĩ Lâm, anh không thể đi!" Gia Khiêm giữ chặt vai anh, giọng nói nghiêm khắc nhưng pha chút khẩn khoản.
"Điều kiện hiện tại quá nguy hiểm. Mưa vẫn chưa ngớt, đất có thể sạt lở bất cứ lúc nào. Nếu anh đi, không chỉ không giúp được mà còn có thể gây thêm rủi ro."
Trọng Khang cũng bước lên, ánh mắt tràn đầy lo lắng và quyết tâm. "Chuyện này không thể làm một cách thiếu suy nghĩ. Bây giờ chúng ta cần đội cứu hộ phối hợp và có kế hoạch cụ thể."
Lâm Thiên Vũ không chịu lùi bước, ánh mắt đầy phẩn nộ. " Mưa sẽ không ngớt, thời gian càng trôi qua cô ấy càng nguy hiểm!"
"Thiên Di cũng là bạn của chúng tôi" Gia Khiêm cố gắng trấn an, nhưng giọng anh cũng run nhẹ vì căng thẳng.
"Nhưng chúng ta phải làm đúng cách, chứ không thể chỉ dựa vào cảm xúc."
Lâm Thiên Vũ siết chặt tay, từng ngón tay run rẩy vì phẫn nộ và bất lực. Anh muốn phản bác, nhưng lời nói mắc nghẹn trong cổ họng. Cuối cùng, anh đành thả lỏng, nhưng ánh mắt vẫn tràn ngập sự bất an.
Gia Khiêm nhíu mày, ánh mắt đầy lo lắng khi quay sang Trọng Khang. "Em báo tin này cho Kỳ Nam ngay," anh nói, giọng khẽ nhưng dứt khoát. "Chúng ta không thể giữ kín chuyện này được. Cậu ấy cần đến đây."
Trọng Khang gật đầu, hiểu rõ tính nghiêm trọng của tình hình. "Biết rồi, anh cứ lo bên này. Em sẽ báo ngay." anh đáp, trong lòng cũng không khỏi nặng trĩu. Không ai muốn đối diện với phản ứng của Vương Kỳ Nam, nhưng đây là điều cần làm vì an toàn của Thiên Di và cả những người ở đây.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro