Quý Cô Xuyên Sách: Chuyện Tình Không Theo Kịch Bản
Tuổi trẻ tài ca...
2024-11-21 22:18:29
Bữa sáng đầu tiên của Vương Kỳ Nam sau đám cưới không thể nào tồi tệ hơn. Anh ngồi đó, mặt hầm hầm, cặp mắt thâm quầng như gấu trúc do mất ngủ cả đêm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Thiên Di đầy khó chịu. Còn Thiên Di thì trái ngược hoàn toàn, cô thản nhiên tận hưởng bữa sáng với vẻ mặt rạng rỡ, dường như không hề bận tâm đến cơn giận của anh.
“Tay nghề đầu bếp nhà anh cũng đỉnh quá rồi, không thua kém gì các món ở nhà hàng 5 sao,” cô vừa nhai vừa khen một cách vô tư, miệng không ngừng thưởng thức món ăn trên bàn.
Vương Kỳ Nam nhướng mày, giọng điệu có chút khinh khỉnh: “Bộ cô từng đi ăn ở nhà hàng 5 sao rồi sao?”
Thiên Di giật mình, suýt nữa sặc cả miếng bánh trong miệng. Cô chột dạ, nhớ ra rằng nhân vật Phạm Thiên Di trong tiểu thuyết này có hoàn cảnh gia đình không mấy khá giả, thậm chí phải cam chịu gả cho anh để lấy tiền chữa bệnh cho bà ngoại. Làm sao một người như vậy lại có thể bước chân vào nhà hàng 5 sao được?
Cô vội vàng che giấu sự bối rối của mình bằng một nụ cười gượng gạo. “À, tôi nghe người ta kể thôi… chưa có cơ hội đi.”
Vương Kỳ Nam hừ lạnh, không nói gì thêm, nhưng ánh mắt đầy nghi ngờ cứ nhìn chằm chằm vào cô. Thiên Di cảm thấy áp lực nặng nề, trong lòng thầm trách mình lỡ lời. Cô tự nhắc nhở phải cẩn thận hơn nếu không muốn lộ ra sự thật rằng mình không phải là Phạm Thiên Di của thế giới này.
Một người giúp việc nữ bước đến gần với thái độ cung kính, nhẹ giọng nhắc nhở: “Thiếu gia, thiếu phu nhân sáng nay hai người cần trở về nhà chính để dùng bữa cùng gia đình.”
Thiên Di vừa nghe đến chuyện phải gặp lại gia đình anh liền khựng lại, sự thoải mái ban nãy chợt biến mất. Cô nhớ tới bầu không khí gượng gạo từ buổi lễ hôm qua, ánh mắt soi mói của người nhà anh khiến cô không khỏi lo lắng.
Vương Kỳ Nam không tỏ vẻ gì đặc biệt, chỉ liếc nhìn cô, rồi lạnh lùng đáp lời người giúp việc: “Tôi biết rồi.”
Anh đứng dậy khỏi bàn, chuẩn bị rời đi mà không thèm quan tâm đến cảm xúc của cô. Phạm Thiên Di cũng chẳng màn để tâm đến anh liền trở về phòng để chuẩn bị trang phục. Cô không thích sự đơn giản, muốn bản thân phải thật nổi bật trong buổi sáng nay. Thế nhưng, khi nhìn thấy tủ quần áo chỉ toàn là những bộ đồ đơn giản, cô tỏ ra không mấy hài lòng.
“Đúng là chẳng có tí gu thẩm mỹ gì cả.” cô lẩm bẩm, rồi bắt đầu tự mình biến tấu, thêm thắt vài chi tiết để khiến bộ trang phục trông nổi bật hơn. Bằng một chút khéo léo, cô đã biến những bộ đồ nhàm chán thành thứ giúp cô tỏa sáng.
"Xem nào, hôm nay mình sẽ không để ai coi thường được đâu."
Trong lúc Thiên Di đang chuẩn bị trang phục, một người giúp việc bước vào dọn dẹp phòng ngủ. Thiên Di chẳng để tâm lắm, tiếp tục mải mê với việc chỉnh sửa bộ quần áo của mình. Khi người giúp việc dọn đến thùng rác trong nhà tắm, cô vô tình phát hiện ra chiếc khăn lấm tấm máu khô.
"Thưa phu nhân, cái khăn này...?" Người giúp việc ngập ngừng hỏi.
Thiên Di chỉ trả lời hờ hững: "À, sự cố nhỏ đêm qua thôi, không có gì đâu."
Tuy ngoài mặt nói vậy, nhưng trong lòng cô lại rối bời. Làm sao cô có thể Giải thích chuyện tối qua? Chảy máu mũi vì nhìn trộm Vương Kỳ Nam trong phòng tắm, rồi sau đó ngất xỉu? Chuyện này nếu kể ra thì ngại ngùng lắm.
Người giúp việc nhìn vết máu trên khăn, rồi lại nhớ đến Vương Kỳ Nam với đôi mắt thâm quầng và dáng vẻ mệt mỏi. Cô không khỏi nghĩ ngợi rằng giữa hai người có chuyện gì đó "tuổi trẻ tài cao."
Trước khi rời khỏi phòng, cô len lén quay lại nhìn một lần nữa, rồi quyết định báo cáo chi tiết cho lão phu nhân Dương Niệm Thu ở nhà chính.
Tài xế lái xe đưa Thiên Di và Vương Kỳ Nam về nhà chính. Trong suốt quãng đường, Thiên Di không ngừng quan sát xung quanh với sự hào hứng, không hề có chút e dè nào. Ngược lại, trang phục của cô, kết hợp với phong thái tự tin, khiến cho Vương Kỳ Nam cảm thấy hơi "át vía".
“Cô mặc cái gì vậy?” Anh không thể kiềm chế mà lên tiếng, đôi mày nhíu lại tỏ vẻ khó chịu. “Trên cắt một chút, dưới cắt một chút. Người ta nhìn vào sẽ nghĩ nhà họ Vương đang bắt nạt cô đấy!”
Thiên Di quay sang, môi nở nụ cười tươi tắn: “Anh thì biết cái gì? Đây gọi là fashion!”
Dù trang phục của cô rõ ràng rất bắt mắt, đẹp đến mức khiến người khác không thể rời mắt, nhưng Vương Kỳ Nam vẫn cố gắng giữ vẻ mặt lạnh lùng và cứng miệng chê bai. Thực ra, trong lòng anh lại cảm thấy vừa bực bội vừa thích thú, không thể không nhìn thêm vài lần về cô.
Thiên Di thì không hề hay biết về những suy nghĩ phức tạp của anh. Cô tận hưởng từng khoảnh khắc của chuyến đi, cảm thấy phấn chấn và đầy sức sống, với lòng tin rằng mình sẽ gây ấn tượng mạnh tại nhà chính.
[Mình phải khiến nhân vật Phạm Thiên Di này tiến đến một tầm cao mới ]
Cô thầm nghĩ, đôi mắt lấp lánh với những kế hoạch đầy tham vọng. Trong tâm trí, hình ảnh về một Phạm Thiên Di kiên cường, tài năng và độc lập bắt đầu hình thành, một nhân vật không chỉ để sống trong bóng dáng của người khác mà còn là một hình mẫu để mọi người ngưỡng mộ.
“Tay nghề đầu bếp nhà anh cũng đỉnh quá rồi, không thua kém gì các món ở nhà hàng 5 sao,” cô vừa nhai vừa khen một cách vô tư, miệng không ngừng thưởng thức món ăn trên bàn.
Vương Kỳ Nam nhướng mày, giọng điệu có chút khinh khỉnh: “Bộ cô từng đi ăn ở nhà hàng 5 sao rồi sao?”
Thiên Di giật mình, suýt nữa sặc cả miếng bánh trong miệng. Cô chột dạ, nhớ ra rằng nhân vật Phạm Thiên Di trong tiểu thuyết này có hoàn cảnh gia đình không mấy khá giả, thậm chí phải cam chịu gả cho anh để lấy tiền chữa bệnh cho bà ngoại. Làm sao một người như vậy lại có thể bước chân vào nhà hàng 5 sao được?
Cô vội vàng che giấu sự bối rối của mình bằng một nụ cười gượng gạo. “À, tôi nghe người ta kể thôi… chưa có cơ hội đi.”
Vương Kỳ Nam hừ lạnh, không nói gì thêm, nhưng ánh mắt đầy nghi ngờ cứ nhìn chằm chằm vào cô. Thiên Di cảm thấy áp lực nặng nề, trong lòng thầm trách mình lỡ lời. Cô tự nhắc nhở phải cẩn thận hơn nếu không muốn lộ ra sự thật rằng mình không phải là Phạm Thiên Di của thế giới này.
Một người giúp việc nữ bước đến gần với thái độ cung kính, nhẹ giọng nhắc nhở: “Thiếu gia, thiếu phu nhân sáng nay hai người cần trở về nhà chính để dùng bữa cùng gia đình.”
Thiên Di vừa nghe đến chuyện phải gặp lại gia đình anh liền khựng lại, sự thoải mái ban nãy chợt biến mất. Cô nhớ tới bầu không khí gượng gạo từ buổi lễ hôm qua, ánh mắt soi mói của người nhà anh khiến cô không khỏi lo lắng.
Vương Kỳ Nam không tỏ vẻ gì đặc biệt, chỉ liếc nhìn cô, rồi lạnh lùng đáp lời người giúp việc: “Tôi biết rồi.”
Anh đứng dậy khỏi bàn, chuẩn bị rời đi mà không thèm quan tâm đến cảm xúc của cô. Phạm Thiên Di cũng chẳng màn để tâm đến anh liền trở về phòng để chuẩn bị trang phục. Cô không thích sự đơn giản, muốn bản thân phải thật nổi bật trong buổi sáng nay. Thế nhưng, khi nhìn thấy tủ quần áo chỉ toàn là những bộ đồ đơn giản, cô tỏ ra không mấy hài lòng.
“Đúng là chẳng có tí gu thẩm mỹ gì cả.” cô lẩm bẩm, rồi bắt đầu tự mình biến tấu, thêm thắt vài chi tiết để khiến bộ trang phục trông nổi bật hơn. Bằng một chút khéo léo, cô đã biến những bộ đồ nhàm chán thành thứ giúp cô tỏa sáng.
"Xem nào, hôm nay mình sẽ không để ai coi thường được đâu."
Trong lúc Thiên Di đang chuẩn bị trang phục, một người giúp việc bước vào dọn dẹp phòng ngủ. Thiên Di chẳng để tâm lắm, tiếp tục mải mê với việc chỉnh sửa bộ quần áo của mình. Khi người giúp việc dọn đến thùng rác trong nhà tắm, cô vô tình phát hiện ra chiếc khăn lấm tấm máu khô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thưa phu nhân, cái khăn này...?" Người giúp việc ngập ngừng hỏi.
Thiên Di chỉ trả lời hờ hững: "À, sự cố nhỏ đêm qua thôi, không có gì đâu."
Tuy ngoài mặt nói vậy, nhưng trong lòng cô lại rối bời. Làm sao cô có thể Giải thích chuyện tối qua? Chảy máu mũi vì nhìn trộm Vương Kỳ Nam trong phòng tắm, rồi sau đó ngất xỉu? Chuyện này nếu kể ra thì ngại ngùng lắm.
Người giúp việc nhìn vết máu trên khăn, rồi lại nhớ đến Vương Kỳ Nam với đôi mắt thâm quầng và dáng vẻ mệt mỏi. Cô không khỏi nghĩ ngợi rằng giữa hai người có chuyện gì đó "tuổi trẻ tài cao."
Trước khi rời khỏi phòng, cô len lén quay lại nhìn một lần nữa, rồi quyết định báo cáo chi tiết cho lão phu nhân Dương Niệm Thu ở nhà chính.
Tài xế lái xe đưa Thiên Di và Vương Kỳ Nam về nhà chính. Trong suốt quãng đường, Thiên Di không ngừng quan sát xung quanh với sự hào hứng, không hề có chút e dè nào. Ngược lại, trang phục của cô, kết hợp với phong thái tự tin, khiến cho Vương Kỳ Nam cảm thấy hơi "át vía".
“Cô mặc cái gì vậy?” Anh không thể kiềm chế mà lên tiếng, đôi mày nhíu lại tỏ vẻ khó chịu. “Trên cắt một chút, dưới cắt một chút. Người ta nhìn vào sẽ nghĩ nhà họ Vương đang bắt nạt cô đấy!”
Thiên Di quay sang, môi nở nụ cười tươi tắn: “Anh thì biết cái gì? Đây gọi là fashion!”
Dù trang phục của cô rõ ràng rất bắt mắt, đẹp đến mức khiến người khác không thể rời mắt, nhưng Vương Kỳ Nam vẫn cố gắng giữ vẻ mặt lạnh lùng và cứng miệng chê bai. Thực ra, trong lòng anh lại cảm thấy vừa bực bội vừa thích thú, không thể không nhìn thêm vài lần về cô.
Thiên Di thì không hề hay biết về những suy nghĩ phức tạp của anh. Cô tận hưởng từng khoảnh khắc của chuyến đi, cảm thấy phấn chấn và đầy sức sống, với lòng tin rằng mình sẽ gây ấn tượng mạnh tại nhà chính.
[Mình phải khiến nhân vật Phạm Thiên Di này tiến đến một tầm cao mới ]
Cô thầm nghĩ, đôi mắt lấp lánh với những kế hoạch đầy tham vọng. Trong tâm trí, hình ảnh về một Phạm Thiên Di kiên cường, tài năng và độc lập bắt đầu hình thành, một nhân vật không chỉ để sống trong bóng dáng của người khác mà còn là một hình mẫu để mọi người ngưỡng mộ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro