Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )
Haha, Lão Bà Thật Tốt (1)
Lục Cá Hồ Lô
2024-09-18 18:37:16
“Lão công, ngươi đã tỉnh rồi.”
Trong chớp mắt đầu Phương Hưu như nổ tung, dựng tóc gáy.
Hắn vô thức quay đầu lại như bị điện giật.
Nhìn một cái mà máu trong cơ thể hắn như ngừng chảy, hô hấp bỗng nhiên dừng lại.
Chỉ thấy trên chiếc gối hắn vừa nằm có một khuôn mặt trắng nõn của mỹ nhân in trên đó!
Trên mặt mỹ nhân đó mang theo nụ cười dịu dàng như nước, trìu mến nhìn Phương Hưu đang sợ hãi.
Chính là lão bà!
Lão bà dường như không có cơ thể, người nằm trên giường mà như nằm trong nước, chỉ lộ ra mỗi khuôn mặt, cả cơ thể đều bị giường che phủ.
“Vãiii!”
Phương Hưu giật mình khi bất ngờ nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng này, gần như nhảy dựng lên.
Hắn ngàn phòng vạn phòng, sợ bị lão bà dọa, nhưng không bao giờ nghĩ tới đối phương lại không ra tay theo cách cũ, mà ở ngay dưới người mình!
Khi nào?
Lẽ nào mình nằm trên giường 2 tiếng đồng hồ, thật ra là luôn đè lão bà ở dưới người?
Ta đặt lão bà dưới người 2 tiếng sao?
Khi ý nghĩ này xuất hiện, nỗi sợ vô tận nhanh chóng lan ra khắp cả người Phương Hưu.
“Ngươi nhìn thấy ta!”
...
Lần thứ 5.
Phương Hưu đã hoàn toàn hiểu, trốn tránh cũng vô dụng, sợ hãi cũng vô dụng, hắn không thể nào nhắm mắt nằm trên giường cả đời, muốn sống sót chỉ có một cách duy nhất là khi đối diện trực tiếp với lão bà vờ như hoàn toàn không nhìn thấy nàng, nếu không sẽ không thể nào ra được khỏi cửa.
“Lão công, đến giờ ăn sáng.”
Phương Hưu giả câm giả điếc, hai mắt không có tiêu cự đứng dậy, xuống giường, sau đó đi về phía cửa phòng ngủ.
Lão bà đang chặn ở cửa phòng.
Phương Hưu không hề thay đổi gì vì chuyện này, cứ như là không hề nhìn thấy, trực tiếp “va” vào lão bà.
Sự va chạm trong tưởng tượng không hề xảy ra, Phương Hưu như đi qua không khí, không hề gặp chút trở ngại nào.
Hắn đã đoán đúng, nếu lão bà chưa thể xác định được mình có thể nhìn thấy nàng hay không, thì 2 bên đều không thể chạm vào đối phương.
Vừa nãy lão bà bị giường che phủ đã chứng minh điều này.
Hắn nhanh chóng thành công rời khỏi phòng ngủ.
Nhưng dường như lão bà không định buông tha cho hắn, như con bươm bướm hoạt bát, không ngừng xuất hiện trước mặt Phương Hưu.
Sau đó Phương Hưu chết.
Chết vì diễn xuất không đạt, chết bởi vì không thể vượt qua phản xạ tự nhiên của cơ thể.
Một người rất khó không chớp mắt khi bị đấm vào mặt, dù cú đấm này dừng lại ngay khi cách mũi hắn một centimet, theo phản xạ tự nhiên vẫn sẽ chớp mắt.
Lão bà chính là như vậy, ngươi càng không để ý đến nàng, nàng càng đến gần ngươi, thậm chí còn giống như mị quỷ, bay tới trước mặt ngươi, dán vào người sát đến mức 2 chóp mũi chạm vào nhau, chỉ cần chu miệng một cái là có thể hôn môi.
Những lúc như thế này, dù là diễn viên chuyên nghiệp cũng sẽ bị giật mình.
Lần thứ 6.
Phương Hưu mặt không cảm xúc, thành công ra khỏi phòng ngủ, hắn cũng không lập tức mở cửa đi ra, sợ hành động khác thường của mình sẽ bị nghi ngờ, mà định đi vệ sinh trước.
Lão bà dường như rất “ngại ngùng”, cũng không vào nhà vệ sinh cùng hắn.
Phương Hưu thở phào một hơi, bắt đầu xả lũ, một cái đầu của người đẹp đang bò ra từ trong bồn cầu.
Phương Hưu lại chết.
Lần thứ bảy, lần thứ tám, lần thứ chín, lần thứ mười.
Phương Hưu bị giết đến mức tuyệt vọng, bị giết đến mức chết lặng, suy sụp.
Hắn không làm được, thật sự không làm được.
Dù thế nào đi nữa, hắn cũng không thể nào vượt qua phản xạ tự nhiên của cơ thể, lão bà sẽ dùng đủ mọi cách để xuất hiện, cho đến khi ánh mắt ngươi mất khống chế mà dao động.
Thậm chí còn có lần chui ra từ ngực Phương Hưu.
Trực tiếp bỏ chạy cũng không được, hành động khác thường sẽ khiến lão bà biến hình.
Chết nhiều lần khiến thần kinh luôn căng như dây đàn của Phương Hưu hoàn toàn sụp đổ.
Hắn phản kháng, hắn chạy trốn, hắn cam chịu… đều vô dụng, tất cả đều vô dụng.
Cứ như cuộc đời của hắn đã định sẵn là phải chết trong tay của lão bà.
Lần thứ mười một, lần thứ mười hai, lần thứ mười ba…
“Lão công, đến giờ ăn sáng.”
Phương Hưu điên rồi.
Trạng thái tâm lý của hắn đã hoàn toàn trở nên bất thường, từ lý trí tỉnh táo ban đầu trở thành điên khùng, hỗn loạn.
Nhưng lão bà không phải thẩm phán, sẽ không vì ngươi tâm lý không ổn định mà bỏ qua cho ngươi.
Vòng tuần hoàn của cái chết vẫn tiếp tục diễn ra.
Khi một người bị kích thích đến mức phát điên, sau khi hắn bị điên vẫn kích thích hắn như trước, hắn sẽ ra sao?
Không ai biết…
Trong chớp mắt đầu Phương Hưu như nổ tung, dựng tóc gáy.
Hắn vô thức quay đầu lại như bị điện giật.
Nhìn một cái mà máu trong cơ thể hắn như ngừng chảy, hô hấp bỗng nhiên dừng lại.
Chỉ thấy trên chiếc gối hắn vừa nằm có một khuôn mặt trắng nõn của mỹ nhân in trên đó!
Trên mặt mỹ nhân đó mang theo nụ cười dịu dàng như nước, trìu mến nhìn Phương Hưu đang sợ hãi.
Chính là lão bà!
Lão bà dường như không có cơ thể, người nằm trên giường mà như nằm trong nước, chỉ lộ ra mỗi khuôn mặt, cả cơ thể đều bị giường che phủ.
“Vãiii!”
Phương Hưu giật mình khi bất ngờ nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng này, gần như nhảy dựng lên.
Hắn ngàn phòng vạn phòng, sợ bị lão bà dọa, nhưng không bao giờ nghĩ tới đối phương lại không ra tay theo cách cũ, mà ở ngay dưới người mình!
Khi nào?
Lẽ nào mình nằm trên giường 2 tiếng đồng hồ, thật ra là luôn đè lão bà ở dưới người?
Ta đặt lão bà dưới người 2 tiếng sao?
Khi ý nghĩ này xuất hiện, nỗi sợ vô tận nhanh chóng lan ra khắp cả người Phương Hưu.
“Ngươi nhìn thấy ta!”
...
Lần thứ 5.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Hưu đã hoàn toàn hiểu, trốn tránh cũng vô dụng, sợ hãi cũng vô dụng, hắn không thể nào nhắm mắt nằm trên giường cả đời, muốn sống sót chỉ có một cách duy nhất là khi đối diện trực tiếp với lão bà vờ như hoàn toàn không nhìn thấy nàng, nếu không sẽ không thể nào ra được khỏi cửa.
“Lão công, đến giờ ăn sáng.”
Phương Hưu giả câm giả điếc, hai mắt không có tiêu cự đứng dậy, xuống giường, sau đó đi về phía cửa phòng ngủ.
Lão bà đang chặn ở cửa phòng.
Phương Hưu không hề thay đổi gì vì chuyện này, cứ như là không hề nhìn thấy, trực tiếp “va” vào lão bà.
Sự va chạm trong tưởng tượng không hề xảy ra, Phương Hưu như đi qua không khí, không hề gặp chút trở ngại nào.
Hắn đã đoán đúng, nếu lão bà chưa thể xác định được mình có thể nhìn thấy nàng hay không, thì 2 bên đều không thể chạm vào đối phương.
Vừa nãy lão bà bị giường che phủ đã chứng minh điều này.
Hắn nhanh chóng thành công rời khỏi phòng ngủ.
Nhưng dường như lão bà không định buông tha cho hắn, như con bươm bướm hoạt bát, không ngừng xuất hiện trước mặt Phương Hưu.
Sau đó Phương Hưu chết.
Chết vì diễn xuất không đạt, chết bởi vì không thể vượt qua phản xạ tự nhiên của cơ thể.
Một người rất khó không chớp mắt khi bị đấm vào mặt, dù cú đấm này dừng lại ngay khi cách mũi hắn một centimet, theo phản xạ tự nhiên vẫn sẽ chớp mắt.
Lão bà chính là như vậy, ngươi càng không để ý đến nàng, nàng càng đến gần ngươi, thậm chí còn giống như mị quỷ, bay tới trước mặt ngươi, dán vào người sát đến mức 2 chóp mũi chạm vào nhau, chỉ cần chu miệng một cái là có thể hôn môi.
Những lúc như thế này, dù là diễn viên chuyên nghiệp cũng sẽ bị giật mình.
Lần thứ 6.
Phương Hưu mặt không cảm xúc, thành công ra khỏi phòng ngủ, hắn cũng không lập tức mở cửa đi ra, sợ hành động khác thường của mình sẽ bị nghi ngờ, mà định đi vệ sinh trước.
Lão bà dường như rất “ngại ngùng”, cũng không vào nhà vệ sinh cùng hắn.
Phương Hưu thở phào một hơi, bắt đầu xả lũ, một cái đầu của người đẹp đang bò ra từ trong bồn cầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Hưu lại chết.
Lần thứ bảy, lần thứ tám, lần thứ chín, lần thứ mười.
Phương Hưu bị giết đến mức tuyệt vọng, bị giết đến mức chết lặng, suy sụp.
Hắn không làm được, thật sự không làm được.
Dù thế nào đi nữa, hắn cũng không thể nào vượt qua phản xạ tự nhiên của cơ thể, lão bà sẽ dùng đủ mọi cách để xuất hiện, cho đến khi ánh mắt ngươi mất khống chế mà dao động.
Thậm chí còn có lần chui ra từ ngực Phương Hưu.
Trực tiếp bỏ chạy cũng không được, hành động khác thường sẽ khiến lão bà biến hình.
Chết nhiều lần khiến thần kinh luôn căng như dây đàn của Phương Hưu hoàn toàn sụp đổ.
Hắn phản kháng, hắn chạy trốn, hắn cam chịu… đều vô dụng, tất cả đều vô dụng.
Cứ như cuộc đời của hắn đã định sẵn là phải chết trong tay của lão bà.
Lần thứ mười một, lần thứ mười hai, lần thứ mười ba…
“Lão công, đến giờ ăn sáng.”
Phương Hưu điên rồi.
Trạng thái tâm lý của hắn đã hoàn toàn trở nên bất thường, từ lý trí tỉnh táo ban đầu trở thành điên khùng, hỗn loạn.
Nhưng lão bà không phải thẩm phán, sẽ không vì ngươi tâm lý không ổn định mà bỏ qua cho ngươi.
Vòng tuần hoàn của cái chết vẫn tiếp tục diễn ra.
Khi một người bị kích thích đến mức phát điên, sau khi hắn bị điên vẫn kích thích hắn như trước, hắn sẽ ra sao?
Không ai biết…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro