Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )
Ngươi Nhìn Thấy Ta
Lục Cá Hồ Lô
2024-09-18 18:37:16
Phương Hưu rất dễ dàng để tưởng tượng ra hiện tại đang có một người đẹp dịu dàng, mặc váy ngủ màu trắng đang ngồi xổm bên giường, vẻ mặt cưng chiều nhìn chằm chằm người bên cạnh.
Thậm chí, có thể nàng còn dùng một tay chống cái cằm trắng mịn màng, hơi nghiêng đầu, khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
“Lão công, ngươi có muốn ăn sáng nữa không?”
Phương Hưu không hề bị lung lay, bởi vì hắn biết rất rõ, cái gọi là ăn sáng, vốn không phải cho mình ăn, mà là muốn biến mình thành bữa sáng ăn sạch.
Dù sao hắn cũng đã quyết định phương án, trời sập cũng không mở mắt.
Lần nào ở cùng nhau cũng bị cắn, kiểu cắn chào buổi sáng này hắn không có phúc hưởng.
Lão bà thử thêm mấy lần nữa, thấy Phương Hưu vẫn đang ngủ say, liền không gây ra tiếng động.
Đi rồi sao?
Tiện nhân chết tiệt, đi đường không phát ra tiếng sao?
Phương Hưu vốn không dám mở mắt ra xem, hắn quyết định chờ.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Phương Hưu có thể nghe thấy tiếng mình thở và tiếng tim đập.
Hắn bỗng nhiên nhận ra một điều, nếu theo logic bình thường, lão bà muốn gọi mình dậy thì phải lay lay mình, mà không phải gọi bên tai, vì sao nàng không tiếp xúc thân thể với mình?
Lẽ nào… nàng không thể tiếp xúc với cơ thể của mình nếu không xác định được mình có thể nhìn thấy nàng hay không? Tại sao lại như vậy?
Lúc này, Phương Hưu càng hiểu hơn ý nghĩa của câu “Tuyệt đối không được để họ biết ngươi có thể nhìn thấy”.
Hiếm khi được yên tĩnh, Phương Hưu cũng không ngồi chơi xơi nước, mà bắt đầu suy nghĩ.
Rốt cuộc “họ” ở đây là ai?
Những chữ máu trên trần nhà là ai viết?
Vì sao sau khi mình nhìn thấy lại biến mất một cách kỳ lạ?
Tại sao mình chết đi rồi sống lại nhiều lần liên tục như thế?
Quá ít thông tin, không thể nào đoán ra được.
Hắn thử tiếp nhận hết tất cả ký ức của chủ nhân thân thể này, muốn tìm ra dấu vết để lại trong đó.
Một tiếng trôi qua.
Đây là lần đầu tiên Phương Hưu có thể sống dài như thế, hắn cũng sắp xếp xong ký ức, hiểu tương đối về thế giới này.
Có thể nói, nó cũng khá giống với thế giới trước, đều là thế giới đô thị hiện đại, mọi người đều sinh hoạt bình thường, điều khác biệt duy nhất là chuyện quỷ quái ở thế giới này hơi nhiều, mặc dù đều là những tin đồn nhảm, không có gì chứng thực nhưng số lượng rõ ràng rất lạ.
Lẽ nào… lão bà của ta là quỷ?
Lúc này, Phương Hưu hơi muốn mở mắt, không phải hắn không có kiên nhẫn, mà hắn sợ mình thật sự đái dầm.
Mọi người đều biết, sau khi thức dậy sẽ muốn đi tiểu.
Là một người trưởng thành, đái dầm đúng là chuyện rất xấu hổ mất mặt, giống như đi nặng ngoài đường vậy.
Với lại không có động tĩnh gì lâu như thế, có lẽ lão bà đã đi rồi.
Nhưng xuất phát từ sự cẩn thận, Phương Hưu vẫn nhịn thêm một tiếng nữa.
Thật sự không thể nào nhịn được nữa, định rời giường.
Người sống không thể chết vì nhịn đái được.
Phương Hưu định mở mắt, nhưng trong lòng vẫn lo lắng, hắn là người hay xem phim kinh dị, nên rất sợ mình vừa mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt của mỹ nhân đang kề sát mặt mình, nhìn chằm chằm vào mình.
Cảnh tượng mặt đối mặt.
Trong phim kinh dị cũng thường xuyên xuất hiện cảnh tượng như thế.
Lúc này bàng quang đã đến giới hạn, Phương Hưu mở hé một mắt để thăm dò tình hình, tầm nhìn rất mơ hồ, bị hàng lông mi dày che khuất, vốn không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Nhưng đủ để nhìn thấy có vật gì che chắn trước mặt không.
Không có!
Trước mắt hình như không có gì cả, xuyên qua hàng lông mi dày chỉ có trần nhà trắng tinh.
Phương Hưu thầm vui vẻ trong lòng, mở hai mắt ra với tốc độ cực kỳ chậm.
Haizzz!
Hắn thở dài một tiếng.
Bước đầu tiên thành công, cảnh tượng kinh khủng nhất chưa xuất hiện.
Thế là hắn bắt đầu nghiêng sang bên cạnh xem có lão bà ở bên giường không.
Thế mà lại nhận ra không có ai cả!
Bên giường trống không.
Hắn cũng bắt đầu to gan hơn, từ từ ngồi dậy, thậm chí hắn còn mệt mỏi duỗi lưng để qua mắt.
Giả vờ như hoạt động khớp cổ cứng nhắc, hơi híp mắt, ngó nghiêng hai bên.
Cả phòng ngủ không có một ai!
Tốt quá rồi! Cuối cùng cũng đi!
Nhưng vẫn không thể coi nhẹ, khả năng cao lão bà đang ở bên ngoài.
Bây giờ ra ngoài đi vệ sinh rất có thể gặp phải nàng.
Phương Hưu không ngốc, nên đương nhiên hắn cũng sẽ không ra ngoài đi vệ sinh.
Hầu hết các nhân vật trong phim kinh dị đã biết rõ là có ma nhưng vẫn đi vệ sinh tìm chết.
Hắn định giải quyết nỗi buồn ngay tại chỗ, trực tiếp xả vào thùng rác ở trong phòng ngủ.
Đái dầm đúng là không thể nào chấp nhận được, nước tiểu ở trong thùng rác đã là giới hạn cuối cùng.
Ngay khi hắn đang đứng dậy, 2 chân vừa chạm đến sàn nhà.
Giọng nữ nhẹ nhàng dịu dàng như ác mộng đó lại bất ngờ vang lên phía sau hắn.
Thậm chí, có thể nàng còn dùng một tay chống cái cằm trắng mịn màng, hơi nghiêng đầu, khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
“Lão công, ngươi có muốn ăn sáng nữa không?”
Phương Hưu không hề bị lung lay, bởi vì hắn biết rất rõ, cái gọi là ăn sáng, vốn không phải cho mình ăn, mà là muốn biến mình thành bữa sáng ăn sạch.
Dù sao hắn cũng đã quyết định phương án, trời sập cũng không mở mắt.
Lần nào ở cùng nhau cũng bị cắn, kiểu cắn chào buổi sáng này hắn không có phúc hưởng.
Lão bà thử thêm mấy lần nữa, thấy Phương Hưu vẫn đang ngủ say, liền không gây ra tiếng động.
Đi rồi sao?
Tiện nhân chết tiệt, đi đường không phát ra tiếng sao?
Phương Hưu vốn không dám mở mắt ra xem, hắn quyết định chờ.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Phương Hưu có thể nghe thấy tiếng mình thở và tiếng tim đập.
Hắn bỗng nhiên nhận ra một điều, nếu theo logic bình thường, lão bà muốn gọi mình dậy thì phải lay lay mình, mà không phải gọi bên tai, vì sao nàng không tiếp xúc thân thể với mình?
Lẽ nào… nàng không thể tiếp xúc với cơ thể của mình nếu không xác định được mình có thể nhìn thấy nàng hay không? Tại sao lại như vậy?
Lúc này, Phương Hưu càng hiểu hơn ý nghĩa của câu “Tuyệt đối không được để họ biết ngươi có thể nhìn thấy”.
Hiếm khi được yên tĩnh, Phương Hưu cũng không ngồi chơi xơi nước, mà bắt đầu suy nghĩ.
Rốt cuộc “họ” ở đây là ai?
Những chữ máu trên trần nhà là ai viết?
Vì sao sau khi mình nhìn thấy lại biến mất một cách kỳ lạ?
Tại sao mình chết đi rồi sống lại nhiều lần liên tục như thế?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quá ít thông tin, không thể nào đoán ra được.
Hắn thử tiếp nhận hết tất cả ký ức của chủ nhân thân thể này, muốn tìm ra dấu vết để lại trong đó.
Một tiếng trôi qua.
Đây là lần đầu tiên Phương Hưu có thể sống dài như thế, hắn cũng sắp xếp xong ký ức, hiểu tương đối về thế giới này.
Có thể nói, nó cũng khá giống với thế giới trước, đều là thế giới đô thị hiện đại, mọi người đều sinh hoạt bình thường, điều khác biệt duy nhất là chuyện quỷ quái ở thế giới này hơi nhiều, mặc dù đều là những tin đồn nhảm, không có gì chứng thực nhưng số lượng rõ ràng rất lạ.
Lẽ nào… lão bà của ta là quỷ?
Lúc này, Phương Hưu hơi muốn mở mắt, không phải hắn không có kiên nhẫn, mà hắn sợ mình thật sự đái dầm.
Mọi người đều biết, sau khi thức dậy sẽ muốn đi tiểu.
Là một người trưởng thành, đái dầm đúng là chuyện rất xấu hổ mất mặt, giống như đi nặng ngoài đường vậy.
Với lại không có động tĩnh gì lâu như thế, có lẽ lão bà đã đi rồi.
Nhưng xuất phát từ sự cẩn thận, Phương Hưu vẫn nhịn thêm một tiếng nữa.
Thật sự không thể nào nhịn được nữa, định rời giường.
Người sống không thể chết vì nhịn đái được.
Phương Hưu định mở mắt, nhưng trong lòng vẫn lo lắng, hắn là người hay xem phim kinh dị, nên rất sợ mình vừa mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt của mỹ nhân đang kề sát mặt mình, nhìn chằm chằm vào mình.
Cảnh tượng mặt đối mặt.
Trong phim kinh dị cũng thường xuyên xuất hiện cảnh tượng như thế.
Lúc này bàng quang đã đến giới hạn, Phương Hưu mở hé một mắt để thăm dò tình hình, tầm nhìn rất mơ hồ, bị hàng lông mi dày che khuất, vốn không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Nhưng đủ để nhìn thấy có vật gì che chắn trước mặt không.
Không có!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước mắt hình như không có gì cả, xuyên qua hàng lông mi dày chỉ có trần nhà trắng tinh.
Phương Hưu thầm vui vẻ trong lòng, mở hai mắt ra với tốc độ cực kỳ chậm.
Haizzz!
Hắn thở dài một tiếng.
Bước đầu tiên thành công, cảnh tượng kinh khủng nhất chưa xuất hiện.
Thế là hắn bắt đầu nghiêng sang bên cạnh xem có lão bà ở bên giường không.
Thế mà lại nhận ra không có ai cả!
Bên giường trống không.
Hắn cũng bắt đầu to gan hơn, từ từ ngồi dậy, thậm chí hắn còn mệt mỏi duỗi lưng để qua mắt.
Giả vờ như hoạt động khớp cổ cứng nhắc, hơi híp mắt, ngó nghiêng hai bên.
Cả phòng ngủ không có một ai!
Tốt quá rồi! Cuối cùng cũng đi!
Nhưng vẫn không thể coi nhẹ, khả năng cao lão bà đang ở bên ngoài.
Bây giờ ra ngoài đi vệ sinh rất có thể gặp phải nàng.
Phương Hưu không ngốc, nên đương nhiên hắn cũng sẽ không ra ngoài đi vệ sinh.
Hầu hết các nhân vật trong phim kinh dị đã biết rõ là có ma nhưng vẫn đi vệ sinh tìm chết.
Hắn định giải quyết nỗi buồn ngay tại chỗ, trực tiếp xả vào thùng rác ở trong phòng ngủ.
Đái dầm đúng là không thể nào chấp nhận được, nước tiểu ở trong thùng rác đã là giới hạn cuối cùng.
Ngay khi hắn đang đứng dậy, 2 chân vừa chạm đến sàn nhà.
Giọng nữ nhẹ nhàng dịu dàng như ác mộng đó lại bất ngờ vang lên phía sau hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro