Mỹ Nhân Gặp Nạn...
Tuanzi Attack
2024-07-25 00:42:06
===========
Trời đông giá rét, trên mặt đất của chợ gạch đóng một lớp sương, xe bò lăn qua, làm vỡ nát lớp băng.
Gió bắc lạnh lẽo, tay chân Ôn Du đã tê cóng từ lâu. Nàng dựa vào thanh gỗ của chiếc lồng giam, để mặc cho tóc rối rủ xuống che đi hơn phân nửa khuôn mặt. Cằm nàng rút vào chiếc khăn len cũ kỹ phủ một lớp tuyết mỏng. Phần mắt cá chân lộ ra ngoài, dính đầy bùn đất, lạnh đến tím tái.
Đôi giày rách nát ở bên cạnh, đã bị mài mòn ở bên sườn, lông xù một mảng, không còn nhận ra được hoa văn thêu ban đầu trên mặt giày nữa.
Tấm lưng mảnh khảnh dưới lớp áo mỏng manh, căng ra tạo thành một đường cong, như một cọng sen sắp héo nhưng vẫn không chịu gục ngã.
" Nhìn đường, nhìn đường, đừng chắn lối — "
Chợ gạch ồn ào, tiếng roi của người buôn nô lệ vang lên, thu hút nhiều người dừng chân lại. Họ chỉ trỏ vào mấy nữ tử trong lồng gỗ trên xe bò.
" Chắc lại đưa người đến Túy Hồng Lâu rồi? "
" Mấy cô nương trên xe này trông cũng khá xinh đẹp, tám phần chắc là từ Lạc Đô chạy nạn qua đây… "
" Thời thế thay đổi cũng là mệnh số mà thôi. Vị Ôn Du nổi tiếng là đệ nhất mỹ nhân của Đại Lương, chỉ đợi phụ vương của nàng đăng cơ là sẽ trở thành công chúa Đại Lương. Lúc này nàng không phải cũng trở thành món đồ chơi bị các vương hầu tranh giành sao. "
Có người lắc đầu thở dài, có người ánh mắt lộ vẻ thèm nhỏ dãi.
Những cô nương trên xe nghe những lời bàn tán nghị luận này, không khỏi nhỏ giọng khóc nức nở.
Chỉ có Ôn Du dựa vào lan can thanh gỗ không nhúc nhích, cả khuôn mặt nàng đều ẩn sau mái tóc rối và chiếc khăn len cũ, ngăn cách mọi ánh nhìn từ bên ngoài.
Đôi mắt nửa khép dưới mái tóc rối, ánh lên vẻ bình tĩnh gần như chết lặng, lạnh lùng như trăng thanh.
Trên đường trốn chạy, nàng đã nghe quá nhiều những lời bàn tán về mình.
Tiên đế băng hà, các tiết độ sứ nổi loạn.
Hoàng tộc họ Ôn, trở thành con mồi cho các chư hầu săn đuổi.
Phụ vương và huynh trưởng thất bại, bị vây khốn ở cố quận Phụng Dương, đã là nỏ mạnh hết đà.
Phụ vương nàng lệnh cho tâm phúc giả làm thương đội, tránh sự chú ý của các tiết độ sứ, bí mật hộ tống nàng đến Nam Chân, vừa là để kết thân, cũng là vừa để mượn binh.
Chỉ là không ngờ giữa đường gặp phải tập kích. Nàng và nhóm tâm phúc mất liên lạc, mà nàng thì bị người môi giới bắt đến nơi này.
Gió lạnh càng dữ dội hơn, Ôn Du cố chịu đựng cơn ngứa và đau trên mặt, im lặng đem miệng mũi tiếp tục chôn ở trong chiếc khăn len cũ kỹ kia.
Trời đông giá rét, trên mặt đất của chợ gạch đóng một lớp sương, xe bò lăn qua, làm vỡ nát lớp băng.
Gió bắc lạnh lẽo, tay chân Ôn Du đã tê cóng từ lâu. Nàng dựa vào thanh gỗ của chiếc lồng giam, để mặc cho tóc rối rủ xuống che đi hơn phân nửa khuôn mặt. Cằm nàng rút vào chiếc khăn len cũ kỹ phủ một lớp tuyết mỏng. Phần mắt cá chân lộ ra ngoài, dính đầy bùn đất, lạnh đến tím tái.
Đôi giày rách nát ở bên cạnh, đã bị mài mòn ở bên sườn, lông xù một mảng, không còn nhận ra được hoa văn thêu ban đầu trên mặt giày nữa.
Tấm lưng mảnh khảnh dưới lớp áo mỏng manh, căng ra tạo thành một đường cong, như một cọng sen sắp héo nhưng vẫn không chịu gục ngã.
" Nhìn đường, nhìn đường, đừng chắn lối — "
Chợ gạch ồn ào, tiếng roi của người buôn nô lệ vang lên, thu hút nhiều người dừng chân lại. Họ chỉ trỏ vào mấy nữ tử trong lồng gỗ trên xe bò.
" Chắc lại đưa người đến Túy Hồng Lâu rồi? "
" Mấy cô nương trên xe này trông cũng khá xinh đẹp, tám phần chắc là từ Lạc Đô chạy nạn qua đây… "
" Thời thế thay đổi cũng là mệnh số mà thôi. Vị Ôn Du nổi tiếng là đệ nhất mỹ nhân của Đại Lương, chỉ đợi phụ vương của nàng đăng cơ là sẽ trở thành công chúa Đại Lương. Lúc này nàng không phải cũng trở thành món đồ chơi bị các vương hầu tranh giành sao. "
Có người lắc đầu thở dài, có người ánh mắt lộ vẻ thèm nhỏ dãi.
Những cô nương trên xe nghe những lời bàn tán nghị luận này, không khỏi nhỏ giọng khóc nức nở.
Chỉ có Ôn Du dựa vào lan can thanh gỗ không nhúc nhích, cả khuôn mặt nàng đều ẩn sau mái tóc rối và chiếc khăn len cũ, ngăn cách mọi ánh nhìn từ bên ngoài.
Đôi mắt nửa khép dưới mái tóc rối, ánh lên vẻ bình tĩnh gần như chết lặng, lạnh lùng như trăng thanh.
Trên đường trốn chạy, nàng đã nghe quá nhiều những lời bàn tán về mình.
Tiên đế băng hà, các tiết độ sứ nổi loạn.
Hoàng tộc họ Ôn, trở thành con mồi cho các chư hầu săn đuổi.
Phụ vương và huynh trưởng thất bại, bị vây khốn ở cố quận Phụng Dương, đã là nỏ mạnh hết đà.
Phụ vương nàng lệnh cho tâm phúc giả làm thương đội, tránh sự chú ý của các tiết độ sứ, bí mật hộ tống nàng đến Nam Chân, vừa là để kết thân, cũng là vừa để mượn binh.
Chỉ là không ngờ giữa đường gặp phải tập kích. Nàng và nhóm tâm phúc mất liên lạc, mà nàng thì bị người môi giới bắt đến nơi này.
Gió lạnh càng dữ dội hơn, Ôn Du cố chịu đựng cơn ngứa và đau trên mặt, im lặng đem miệng mũi tiếp tục chôn ở trong chiếc khăn len cũ kỹ kia.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro