Quý Phi Kiều Nhuyễn Thủ Đoạn Cao Cường, Hoàng Đế Không Trêu Được
Chương 29
Lạc Thúc Thúc
2024-09-10 16:31:58
Thẩm Khanh sau một giấc ngủ sâu, tỉnh dậy thì thấy có người của Ngự Thiện phòng tới, Xuân Hoa cũng kinh ngạc nói: “Hôm nay Ngự Thiện phòng sao lại để công công tự mình mang đồ ăn qua đây?”
Thượng Đức Hỉ nhìn thấy Thẩm Khanh trên gương mặt liền nở nụ cười: “Thỉnh an Thẩm lương nhân.”
Thẩm Khanh vội vàng nói: “Công công đa lễ.”
Thượng Đức Hỉ nghe câu này thì thật hưởng thụ, cũng không nhiều lời thừa thãi, đơn giản đi thẳng vào việc chính: “Hôm nay Tiểu Hạ Tử truyền lời, dặn dò Ngự Thiện phòng nhìn một chút, cũng là các nô tài lơ là cũng không biết lương nhân kị cái gì. Hôm nay chính là đến hỏi thăm lương nhân thường ngày yêu thích món gì, nếu sau này vẫn còn có món không thích thì tiểu nhân sẽ không bày ra tới.”
Thẩm Khanh sửng sốt một lát, vẻ mặt ngại ngùng nói: "Hoàng thượng thế nào còn……."
Nàng nháy mắt với Xuân Hoa, lại vui vẻ nói với Thượng Đức Hỉ: “Thực sự không có ý tứ, ta từ trước đến nay không ăn cà rốt, hôm qua hoàng thượng cũng là đang dùng thiện liền nhìn thấy, về sau ta vẫn là ăn, đâu biết…....”
Xuân Hoa lấy ra một cái hà bao, Thẩm Khanh tự mình nhét tới trong tay Thượng Đức Hỉ: “Thật là làm phiền công công đi một chuyến này.”
Thượng Đức Hỉ cầm tới trong tay, không khỏi im lặng một lát nghĩ tới số bạc này thế nhưng không ít. Nói đến vị Thẩm lương nhân lúc trước tới lấy cơm ở Ngự Thiện phòng liền đưa bạc, nhìn tính khí lại rất dịu dàng, Thượng Đức Hỉ ở trong cung nhìn bao nhiêu người, nếu như thật sự mắc bẫy, nhất định sẽ lộ ra sơ hở.
Sau khi được căn dặn còn tưởng rằng là Thẩm lương nhân vừa được sủng liền lên mặt, ra oai phủ đầu với Ngự Thiện phòng, thế nhưng lại nghe ra trong lời nói của vị này liền thật là hoàng thượng bản thân nhìn thấy nàng kén ăn liền cho người tới phân phó?
Về tới Ngự Thiện phòng hắn cùng ngự trù nói chuyện này, ngự trù cũng sửng sốt: "Thẩm lương nhân thật không đơn giản.”
Hai người trong lòng đều sáng tỏ, sau này đồ ăn ở Chiêu Hoa cung là nên cẩn thận.
Bữa trưa cũng được đặc biệt đưa tới, nhưng họ không ngờ rằng để ý liền hảo, vừa lơ đãng một chút liền xảy ra sự cố.
Thẩm Khanh giữa trưa uống một ngụm canh, liền không nhịn xuống được mà phun ra toàn bộ.
Xuân Hoa và Phương Vận đều kinh ngạc:“Lương nhân làm sao vậy?”
Thẩm Thanh cau mày, suy nghĩ một chút, xua tay với Xuân Hoa và Phương Vận: “Không sao đâu, ta chỉ là hơi nghẹn thôi. ”
Sau đó nàng vẫn ăn những món khác bình thường. Xuân Hoa và Phương Vận nhìn nhau, không biết làm sao.
Chờ ăn đến không sai biệt liền có thái giám Ngự Thiện phòng đến thu dọn bát đũa. Khi thấy chén canh không hề động tới, sự việc sáng sớm vẫn còn đó, tiểu thái giám liền đi tới hỏi Xuân Hoa: “Xuân Hoa tỷ, hiện tại Ngự Thiện phòng rất để ý tới thức ăn của lương nhân. Lương nhân là không thích uống món canh này sao?”
Xuân Hoa nói: “Lương nhân uống canh bị nghẹn. Chủ tử vốn đã từng uống qua, hôm nay có lẽ lòng còn sợ hãi nên mới không có dùng.”
Tiểu thái giám thành thành thật thật hồi bẩm, chỉ còn lại bát canh đương nhiên là đặc biệt gây chú ý. Đại ngự trù cau mày nói: “Thẩm lương nhân này là đang làm bộ làm tịch?
Thượng Đức Hỉ ngẫm lại nói: "Sẽ có chừng mực đi?" Ông ta nhìn canh, nhấp một ngụm, chưa kịp nuốt xuống kết quả toàn bộ phun ra hết, nhanh chóng biến sắc: “Hôm nay là ai đi đưa cơm? Nó đã lọt qua tay ai?"
Vẻ mặt của đại ngự trù thay đổi ngay khi nghe lời này, ông ta lập tức đi nếm thử món canh, nó mặn đến mức hắn ta không ngừng chảy nước miếng.
Ông ta thực không hiểu, sáng nay Ngự Thiện phòng vừa nhận được tin phải chú ý tới thức ăn của Thẩm lương nhân, không có khả năng sẽ đưa thứ này tới trước mặt bên kia. Hoặc là có người đang nhắm vào Ngự Thiện phòng, hoặc là có người không quen nhìn Thẩm lương nhân được sủng ái mà dùng đến thủ đoạn hèn hạ này.
Thực sự không có khả năng có người đem mục tiêu nhắm tới Ngự Thiện phòng, cho nên đến tám phần là có vị nào trong cung nhìn Thẩm lương nhân không vừa mắt, ra tay ở Ngự Thiện phòng.
“Tra.” Thượng Đức Hỉ nói: “Hôm nay may mắn chỉ là muối ăn, nếu là có độc thì chắc chắn Ngự Thiện phòng chúng ta cũng sẽ bị chôn theo.”
Trông giống như chỉ là một món canh bị mặn, nhưng nhìn từ một góc độ khác thì lại là chuyện lớn.
Trong Ngự Thiện phòng chỉ có một vài người ra vào, đây chính là điểm mấu chốt, không khó để tra ra. Cuối cùng, sau khi xem xét kỹ lưỡng, đã có thể xác định chỉ có một người, hạ nhân trong cung Vương mỹ nhân.
Thượng Đức Hỉ nhìn thấy Thẩm Khanh trên gương mặt liền nở nụ cười: “Thỉnh an Thẩm lương nhân.”
Thẩm Khanh vội vàng nói: “Công công đa lễ.”
Thượng Đức Hỉ nghe câu này thì thật hưởng thụ, cũng không nhiều lời thừa thãi, đơn giản đi thẳng vào việc chính: “Hôm nay Tiểu Hạ Tử truyền lời, dặn dò Ngự Thiện phòng nhìn một chút, cũng là các nô tài lơ là cũng không biết lương nhân kị cái gì. Hôm nay chính là đến hỏi thăm lương nhân thường ngày yêu thích món gì, nếu sau này vẫn còn có món không thích thì tiểu nhân sẽ không bày ra tới.”
Thẩm Khanh sửng sốt một lát, vẻ mặt ngại ngùng nói: "Hoàng thượng thế nào còn……."
Nàng nháy mắt với Xuân Hoa, lại vui vẻ nói với Thượng Đức Hỉ: “Thực sự không có ý tứ, ta từ trước đến nay không ăn cà rốt, hôm qua hoàng thượng cũng là đang dùng thiện liền nhìn thấy, về sau ta vẫn là ăn, đâu biết…....”
Xuân Hoa lấy ra một cái hà bao, Thẩm Khanh tự mình nhét tới trong tay Thượng Đức Hỉ: “Thật là làm phiền công công đi một chuyến này.”
Thượng Đức Hỉ cầm tới trong tay, không khỏi im lặng một lát nghĩ tới số bạc này thế nhưng không ít. Nói đến vị Thẩm lương nhân lúc trước tới lấy cơm ở Ngự Thiện phòng liền đưa bạc, nhìn tính khí lại rất dịu dàng, Thượng Đức Hỉ ở trong cung nhìn bao nhiêu người, nếu như thật sự mắc bẫy, nhất định sẽ lộ ra sơ hở.
Sau khi được căn dặn còn tưởng rằng là Thẩm lương nhân vừa được sủng liền lên mặt, ra oai phủ đầu với Ngự Thiện phòng, thế nhưng lại nghe ra trong lời nói của vị này liền thật là hoàng thượng bản thân nhìn thấy nàng kén ăn liền cho người tới phân phó?
Về tới Ngự Thiện phòng hắn cùng ngự trù nói chuyện này, ngự trù cũng sửng sốt: "Thẩm lương nhân thật không đơn giản.”
Hai người trong lòng đều sáng tỏ, sau này đồ ăn ở Chiêu Hoa cung là nên cẩn thận.
Bữa trưa cũng được đặc biệt đưa tới, nhưng họ không ngờ rằng để ý liền hảo, vừa lơ đãng một chút liền xảy ra sự cố.
Thẩm Khanh giữa trưa uống một ngụm canh, liền không nhịn xuống được mà phun ra toàn bộ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xuân Hoa và Phương Vận đều kinh ngạc:“Lương nhân làm sao vậy?”
Thẩm Thanh cau mày, suy nghĩ một chút, xua tay với Xuân Hoa và Phương Vận: “Không sao đâu, ta chỉ là hơi nghẹn thôi. ”
Sau đó nàng vẫn ăn những món khác bình thường. Xuân Hoa và Phương Vận nhìn nhau, không biết làm sao.
Chờ ăn đến không sai biệt liền có thái giám Ngự Thiện phòng đến thu dọn bát đũa. Khi thấy chén canh không hề động tới, sự việc sáng sớm vẫn còn đó, tiểu thái giám liền đi tới hỏi Xuân Hoa: “Xuân Hoa tỷ, hiện tại Ngự Thiện phòng rất để ý tới thức ăn của lương nhân. Lương nhân là không thích uống món canh này sao?”
Xuân Hoa nói: “Lương nhân uống canh bị nghẹn. Chủ tử vốn đã từng uống qua, hôm nay có lẽ lòng còn sợ hãi nên mới không có dùng.”
Tiểu thái giám thành thành thật thật hồi bẩm, chỉ còn lại bát canh đương nhiên là đặc biệt gây chú ý. Đại ngự trù cau mày nói: “Thẩm lương nhân này là đang làm bộ làm tịch?
Thượng Đức Hỉ ngẫm lại nói: "Sẽ có chừng mực đi?" Ông ta nhìn canh, nhấp một ngụm, chưa kịp nuốt xuống kết quả toàn bộ phun ra hết, nhanh chóng biến sắc: “Hôm nay là ai đi đưa cơm? Nó đã lọt qua tay ai?"
Vẻ mặt của đại ngự trù thay đổi ngay khi nghe lời này, ông ta lập tức đi nếm thử món canh, nó mặn đến mức hắn ta không ngừng chảy nước miếng.
Ông ta thực không hiểu, sáng nay Ngự Thiện phòng vừa nhận được tin phải chú ý tới thức ăn của Thẩm lương nhân, không có khả năng sẽ đưa thứ này tới trước mặt bên kia. Hoặc là có người đang nhắm vào Ngự Thiện phòng, hoặc là có người không quen nhìn Thẩm lương nhân được sủng ái mà dùng đến thủ đoạn hèn hạ này.
Thực sự không có khả năng có người đem mục tiêu nhắm tới Ngự Thiện phòng, cho nên đến tám phần là có vị nào trong cung nhìn Thẩm lương nhân không vừa mắt, ra tay ở Ngự Thiện phòng.
“Tra.” Thượng Đức Hỉ nói: “Hôm nay may mắn chỉ là muối ăn, nếu là có độc thì chắc chắn Ngự Thiện phòng chúng ta cũng sẽ bị chôn theo.”
Trông giống như chỉ là một món canh bị mặn, nhưng nhìn từ một góc độ khác thì lại là chuyện lớn.
Trong Ngự Thiện phòng chỉ có một vài người ra vào, đây chính là điểm mấu chốt, không khó để tra ra. Cuối cùng, sau khi xem xét kỹ lưỡng, đã có thể xác định chỉ có một người, hạ nhân trong cung Vương mỹ nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro