Quý Phi Kiều Nhuyễn Thủ Đoạn Cao Cường, Hoàng Đế Không Trêu Được
Chương 47
Lạc Thúc Thúc
2024-09-10 16:31:58
Đâu biết vừa ra khỏi, Hiên Viên Linh lại nói: “Đi Chiêu Hoa cung."
Triệu Hải trong lòng càng thấy không ổn. Thẩm lương nhân quả thực được sủng ái, nhưng là thời điểm hoàng thượng sủng ái, tâm tình vẫn còn tốt không nói, hiện giờ tâm tình hoàng thượng cũng không phải như vậy.
Thẩm lương nhân có thể chống đỡ được hay không?
Chỉ chốc lát sau Hiên Viên Linh đã tới Chiêu Hoa cung.
Thẩm Khanh chính mình vẫn còn đang lăn lộn thêu thùa.
Còn không phải là vì một câu nói của Hiên Viên Linh, hiện tại nàng làm không tốt liền giống như nàng được sủng ái lại không nghiêm túc làm. Thẩm Khanh chỉ có thể tỏ ra nàng được sủng vẫn là thực nghiêm túc, cũng may con người nàng xác thực yêu thích học đông học tây, thêu thùa so sánh vẫn là có hứng thú, chỉ là thực nhức mắt.
Nàng vừa đặt bức thêu trên tay xuống đã cảm thấy đói, liền nói với Phương Vân: “Ta thực đói bụng, hôm nay không cần đợi Ngự Thiện phòng mang đồ tới.”
Nói đến còn có chút ngượng ngùng, đây cũng không phải công việc tiêu tốn thể lực nhưng là thực nhanh liền đói.
Phương Vận nhìn nàng mỉm cười: “Nô tì đi lấy đồ ăn. Lương nhân ăn chút điểm tâm lót dạ trước, miễn cho lại đói bụng.”
“Ừ.” Thẩm Thanh liền thực mau ăn điểm tâm.
Hiên Viên Linh tiến vào tất nhiên thấy tiểu nữ nhân đang ăn điểm tâm.
Thẩm Khanh nhìn Hiên Viên Linh đi vào, trong miệng vẫn là còn đang dùng điểm tâm, lại thấy sắc mặt hắn thực lạnh lùng, nàng liền nghĩ, không phải là tâm trạng không tốt đấy chứ?
Nàng đương nhiên làm như không phát hiện, nhìn sang khối điểm tâm trong tay, hướng về phía Hiên Viên Linh ngượng ngùng cười nói, "Thần thiếp đói bụng, Hoàng Thượng lúc này lại đây chắc hẳn là còn chưa dùng thiện đi, nếu không cũng ăn một ngụm?" Nói xong lại lấy khối điểm tâm trong tay đưa tới trước mặt Hiên Viên Linh: "Thần thiếp cảm thấy ăn nhân đậu xanh ngon nhất, hoàng thượng người tới nếm thử."
Nói xong liền tới trước mặt Hiên Viên Linh, tựa như đang dâng hiến bảo vật. Chờ tới không sai biệt lắm lại lấy ra bức thêu, nàng nói: "Hoàng thượng xem một chút, có thể có tiến bộ?"
Nàng như là rất vui vẻ.
Hiên Viên Linh nguyên bản tâm tình vốn chẳng ra sao cả, nhưng mỹ nhân cười lên đẹp mắt, chính là kiểu chỉ nhìn thôi cũng thấy vui tai vui mắt, chung quy trong lòng đều dễ chịu hơn trước, còn sự tình thêu thùa kia, ân, thực làm khó cho nàng.
Hắn cũng không nói đề cập tới bức thêu, trái lại nhìn lên khuôn mặt kiều mị của nàng: “Mặt đều đã ổn?"
Nhìn không ra chút sưng tấy.
Thẩm Khanh nói: "Ân." Suy nghĩ một chút, lại cẩn thận liếc nhìn Hiên Viên Linh, một phen muốn nói lại thôi.
Tâm trạng Hiên Viên Linh không tốt, lại không thích có người gạt hắn, biểu tình của Thẩm Khanh như thế, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống: "Muốn nói cái gì liền nói."
Thẩm Khanh tha thiết mong chờ: “Thần thiếp chỉ thắc mắc một chút.”
Nàng như là không để ý Hiên Viên Linh khẩu khí không đúng, nhỏ giọng hỏi: "Mấy ngày trước, thời điểm thần thiếp tỉnh lại, một bên mặt không bị muỗi đốt lại nhiều hơn hai dấu tay..."
Hiên Viên Linh: "….."
Hoàng đế cũng đã quên chuyện này. Kết quả bị Thẩm Khanh nhắc lại, lúc đó như bị quỷ ám, trò đùa dai lúng túng cứ như thế xảy ra.
Chỉ có thể giả vờ tức giận: "Thế nào? Trẫm không được nhéo ngươi?"
Thẩm Khanh đáp: "Đương nhiên là có thể, thần thiếp chính là hiếu kỳ, không nghĩ đến thật là hoàng thượng." Nói đến đây lại cười.
Nàng cười ồ lên luôn ngọt ngào, nhìn Hiên Viên Linh tựa như vui vẻ.
Hiên Viên Linh trông nàng, giả bộ tức giận.
Hắn trước đó làm chuyện xấu đều cảm thấy lúng túng, thậm chí lúc đi còn chưa có hô nàng dậy, kết quả tiểu nữ nhân này lại nhắc tới chuyện cũ, hơn nữa lại còn vui vẻ như vậy.
Hắn đối với nàng làm chuyện xấu, nàng còn cảm thấy vui vẻ?
Hiên Viên Linh thấy nàng cười xán lạn, khóe miệng không tránh được cũng cong lên: "Là trẫm lại thế nào?"
Giọng điệu này liền tốt hơn so với mới vào của trước đó.
Thẩm Khanh nói: "Chính là hoàng thượng thật tốt a."
Thế nhưng nói cái gì?
Hiên Viên Linh nhìn nàng.
Thẩm Khanh nhìn chung quanh một chút, hạ nhân đều là cúi thấp đầu, liền tiến đến bên tai Hiên Viên Linh khẽ nói: "Thần thiếp trước khi tiến cung, từng có lần trong lúc phụ thân đang nghỉ ngơi ở thư phòng, bên cạnh đang có nghiên mực, thần thiếp không nhịn được đã ở trên gương mặt phụ thân vẽ hai nét."
Nhìn tới bộ dạng giảo hoạt của nàng, như là nhớ lại trò đùa dai trước đó, trong đầu Hiên Viên Linh nhớ ra trên mặt Thẩm Khanh cũng là có hai vệt đen nhìn giống như mèo con, trông rất sinh động, lại nghĩ tới phụ thân của nàng chung quy cũng là một lão tử, bị họa hai nét như vậy, nhất thời không nhịn được cong miệng.
Hiên Viên Linh ngoài miệng nói: "Càn quấy.” Nhưng trong mắt đều là ý cười.
Triệu Hải trong lòng càng thấy không ổn. Thẩm lương nhân quả thực được sủng ái, nhưng là thời điểm hoàng thượng sủng ái, tâm tình vẫn còn tốt không nói, hiện giờ tâm tình hoàng thượng cũng không phải như vậy.
Thẩm lương nhân có thể chống đỡ được hay không?
Chỉ chốc lát sau Hiên Viên Linh đã tới Chiêu Hoa cung.
Thẩm Khanh chính mình vẫn còn đang lăn lộn thêu thùa.
Còn không phải là vì một câu nói của Hiên Viên Linh, hiện tại nàng làm không tốt liền giống như nàng được sủng ái lại không nghiêm túc làm. Thẩm Khanh chỉ có thể tỏ ra nàng được sủng vẫn là thực nghiêm túc, cũng may con người nàng xác thực yêu thích học đông học tây, thêu thùa so sánh vẫn là có hứng thú, chỉ là thực nhức mắt.
Nàng vừa đặt bức thêu trên tay xuống đã cảm thấy đói, liền nói với Phương Vân: “Ta thực đói bụng, hôm nay không cần đợi Ngự Thiện phòng mang đồ tới.”
Nói đến còn có chút ngượng ngùng, đây cũng không phải công việc tiêu tốn thể lực nhưng là thực nhanh liền đói.
Phương Vận nhìn nàng mỉm cười: “Nô tì đi lấy đồ ăn. Lương nhân ăn chút điểm tâm lót dạ trước, miễn cho lại đói bụng.”
“Ừ.” Thẩm Thanh liền thực mau ăn điểm tâm.
Hiên Viên Linh tiến vào tất nhiên thấy tiểu nữ nhân đang ăn điểm tâm.
Thẩm Khanh nhìn Hiên Viên Linh đi vào, trong miệng vẫn là còn đang dùng điểm tâm, lại thấy sắc mặt hắn thực lạnh lùng, nàng liền nghĩ, không phải là tâm trạng không tốt đấy chứ?
Nàng đương nhiên làm như không phát hiện, nhìn sang khối điểm tâm trong tay, hướng về phía Hiên Viên Linh ngượng ngùng cười nói, "Thần thiếp đói bụng, Hoàng Thượng lúc này lại đây chắc hẳn là còn chưa dùng thiện đi, nếu không cũng ăn một ngụm?" Nói xong lại lấy khối điểm tâm trong tay đưa tới trước mặt Hiên Viên Linh: "Thần thiếp cảm thấy ăn nhân đậu xanh ngon nhất, hoàng thượng người tới nếm thử."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong liền tới trước mặt Hiên Viên Linh, tựa như đang dâng hiến bảo vật. Chờ tới không sai biệt lắm lại lấy ra bức thêu, nàng nói: "Hoàng thượng xem một chút, có thể có tiến bộ?"
Nàng như là rất vui vẻ.
Hiên Viên Linh nguyên bản tâm tình vốn chẳng ra sao cả, nhưng mỹ nhân cười lên đẹp mắt, chính là kiểu chỉ nhìn thôi cũng thấy vui tai vui mắt, chung quy trong lòng đều dễ chịu hơn trước, còn sự tình thêu thùa kia, ân, thực làm khó cho nàng.
Hắn cũng không nói đề cập tới bức thêu, trái lại nhìn lên khuôn mặt kiều mị của nàng: “Mặt đều đã ổn?"
Nhìn không ra chút sưng tấy.
Thẩm Khanh nói: "Ân." Suy nghĩ một chút, lại cẩn thận liếc nhìn Hiên Viên Linh, một phen muốn nói lại thôi.
Tâm trạng Hiên Viên Linh không tốt, lại không thích có người gạt hắn, biểu tình của Thẩm Khanh như thế, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống: "Muốn nói cái gì liền nói."
Thẩm Khanh tha thiết mong chờ: “Thần thiếp chỉ thắc mắc một chút.”
Nàng như là không để ý Hiên Viên Linh khẩu khí không đúng, nhỏ giọng hỏi: "Mấy ngày trước, thời điểm thần thiếp tỉnh lại, một bên mặt không bị muỗi đốt lại nhiều hơn hai dấu tay..."
Hiên Viên Linh: "….."
Hoàng đế cũng đã quên chuyện này. Kết quả bị Thẩm Khanh nhắc lại, lúc đó như bị quỷ ám, trò đùa dai lúng túng cứ như thế xảy ra.
Chỉ có thể giả vờ tức giận: "Thế nào? Trẫm không được nhéo ngươi?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Khanh đáp: "Đương nhiên là có thể, thần thiếp chính là hiếu kỳ, không nghĩ đến thật là hoàng thượng." Nói đến đây lại cười.
Nàng cười ồ lên luôn ngọt ngào, nhìn Hiên Viên Linh tựa như vui vẻ.
Hiên Viên Linh trông nàng, giả bộ tức giận.
Hắn trước đó làm chuyện xấu đều cảm thấy lúng túng, thậm chí lúc đi còn chưa có hô nàng dậy, kết quả tiểu nữ nhân này lại nhắc tới chuyện cũ, hơn nữa lại còn vui vẻ như vậy.
Hắn đối với nàng làm chuyện xấu, nàng còn cảm thấy vui vẻ?
Hiên Viên Linh thấy nàng cười xán lạn, khóe miệng không tránh được cũng cong lên: "Là trẫm lại thế nào?"
Giọng điệu này liền tốt hơn so với mới vào của trước đó.
Thẩm Khanh nói: "Chính là hoàng thượng thật tốt a."
Thế nhưng nói cái gì?
Hiên Viên Linh nhìn nàng.
Thẩm Khanh nhìn chung quanh một chút, hạ nhân đều là cúi thấp đầu, liền tiến đến bên tai Hiên Viên Linh khẽ nói: "Thần thiếp trước khi tiến cung, từng có lần trong lúc phụ thân đang nghỉ ngơi ở thư phòng, bên cạnh đang có nghiên mực, thần thiếp không nhịn được đã ở trên gương mặt phụ thân vẽ hai nét."
Nhìn tới bộ dạng giảo hoạt của nàng, như là nhớ lại trò đùa dai trước đó, trong đầu Hiên Viên Linh nhớ ra trên mặt Thẩm Khanh cũng là có hai vệt đen nhìn giống như mèo con, trông rất sinh động, lại nghĩ tới phụ thân của nàng chung quy cũng là một lão tử, bị họa hai nét như vậy, nhất thời không nhịn được cong miệng.
Hiên Viên Linh ngoài miệng nói: "Càn quấy.” Nhưng trong mắt đều là ý cười.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro