Quý Phi Lười Biếng Câu Dẫn Đế Vương
Có Thích Khách
2024-10-29 15:15:15
Ngay sau đó, Thái hậu và Thái phi rời khỏi.
Sở Tiêu Việt vẫn còn ở lại cung điện giữa hồ, vừa uống rượu ngon, vừa ngắm mỹ nhân ca múa.
Chậc chậc, lòng dạ Nhiếp Chính Vương thật rộng lớn, chẳng lẽ đã quên mất Ân Tiểu Tiểu yêu dấu của ngươi rồi sao?
Ân Tiểu Tiểu thật đáng thương, nam chính và nam phụ đều không đáng tin.
Đột nhiên, Tần Vũ nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn đang đến gần.
“Phải đây không?”
Một giọng đàn ông say khướt nói.
“Đúng rồi. Tiểu thư nhà họ Vương nói nàng ta đang chờ ngài ở đây.”
Tần Vũ còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy một nam nhân trẻ mặc cẩm bào, dưới sự dẫn đường của một tiểu thái giám, đang bước vào cung điện.
Tần Vũ âm thầm kêu không ổn.
Nàng cứ tưởng tòa cung điện này tĩnh mịch, chẳng ai quấy rầy.
Ai ngờ, lại vô tình dính vào chỗ hẹn hò của người khác.
Nàng vội vàng cúi đầu, giả vờ như không biết gì, đi dọc theo hành lang ra ngoài.
Nhưng đã quá muộn.
Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt nàng.
Nam nhân bước vào từ bên ngoài nhìn thấy nàng.
“Ngươi, đứng lại.”
Tần Vũ không cần quay đầu cũng biết hắn đang gọi mình.
Đứng lại á?
Nàng nhấc váy, chạy thật nhanh về phía trước.
Nhưng vừa đến cửa cung thì bị chặn lại bởi một tiểu thái giám.
Hắn đứng trên bậc thang cao, khó chịu nhìn nàng.
“Cung nữ nào mà không hiểu chuyện vậy? Quý nhân bảo ngươi đứng lại, ngươi không nghe sao?”
Tần Vũ: "..."
Liên quan gì đến ngươi?
Bị hắn chặn lại, nam nhân phía sau cũng đuổi kịp.
Tần Vũ bị dồn vào góc bậc thang, hoảng hốt cũng vô ích.
Nàng nhấc váy, cúi đầu hành lễ.
"Ta là cung nữ của Dung Trạm đại nhân."
Dung Trạm? Nghe thấy cái tên này, khuôn mặt tiểu thái giám lập tức lộ ra vẻ kiêng dè rõ rệt.
Dung Trạm chỉ là một thái giám, nhưng phía sau hắn là Nhan Thái phi.
Mà Nhan Thái phi là sinh mẫu của hoàng đế, không ai dám xem thường.
Tên nam nhân bên cạnh cười nhạt.
"Dung Trạm? Cái thứ không có gốc rễ đó mà dám lộng hành trước mặt họ Tiêu ta à?"
Hai chữ Dung Trạm giống như một công tắc, người này từ năm phần kiêu căng lập tức trở nên ngông cuồng đến chín phần.
Vừa nói, hắn vừa động tay động chân với Tần Vũ.
"Một tên thái giám không có thứ đó, lại còn cần gì cung nữ hầu hạ. Để ta xem ngươi ra sao."
"Chậc, cũng tạm."
"Đi theo ta đi. Ta không chỉ có tiền mà còn có quyền, ta còn có thể khiến ngươi sung sướng!"
Tần Vũ lườm hắn.
Phì! Một tên pháo hôi không có tên tuổi! Tự mà sung sướng đi!
Nàng lấy quả đào chưa ăn hết chà lên mặt hắn, rồi đá một cú vào hạ bộ, sau đó bỏ chạy.
Tiểu thái giám đi theo hắn còn có chút do dự, muốn ngăn lại nhưng không dám, nên Tần Vũ đã chạy thoát.
Sở Tiêu Việt vẫn còn ở lại cung điện giữa hồ, vừa uống rượu ngon, vừa ngắm mỹ nhân ca múa.
Chậc chậc, lòng dạ Nhiếp Chính Vương thật rộng lớn, chẳng lẽ đã quên mất Ân Tiểu Tiểu yêu dấu của ngươi rồi sao?
Ân Tiểu Tiểu thật đáng thương, nam chính và nam phụ đều không đáng tin.
Đột nhiên, Tần Vũ nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn đang đến gần.
“Phải đây không?”
Một giọng đàn ông say khướt nói.
“Đúng rồi. Tiểu thư nhà họ Vương nói nàng ta đang chờ ngài ở đây.”
Tần Vũ còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy một nam nhân trẻ mặc cẩm bào, dưới sự dẫn đường của một tiểu thái giám, đang bước vào cung điện.
Tần Vũ âm thầm kêu không ổn.
Nàng cứ tưởng tòa cung điện này tĩnh mịch, chẳng ai quấy rầy.
Ai ngờ, lại vô tình dính vào chỗ hẹn hò của người khác.
Nàng vội vàng cúi đầu, giả vờ như không biết gì, đi dọc theo hành lang ra ngoài.
Nhưng đã quá muộn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt nàng.
Nam nhân bước vào từ bên ngoài nhìn thấy nàng.
“Ngươi, đứng lại.”
Tần Vũ không cần quay đầu cũng biết hắn đang gọi mình.
Đứng lại á?
Nàng nhấc váy, chạy thật nhanh về phía trước.
Nhưng vừa đến cửa cung thì bị chặn lại bởi một tiểu thái giám.
Hắn đứng trên bậc thang cao, khó chịu nhìn nàng.
“Cung nữ nào mà không hiểu chuyện vậy? Quý nhân bảo ngươi đứng lại, ngươi không nghe sao?”
Tần Vũ: "..."
Liên quan gì đến ngươi?
Bị hắn chặn lại, nam nhân phía sau cũng đuổi kịp.
Tần Vũ bị dồn vào góc bậc thang, hoảng hốt cũng vô ích.
Nàng nhấc váy, cúi đầu hành lễ.
"Ta là cung nữ của Dung Trạm đại nhân."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dung Trạm? Nghe thấy cái tên này, khuôn mặt tiểu thái giám lập tức lộ ra vẻ kiêng dè rõ rệt.
Dung Trạm chỉ là một thái giám, nhưng phía sau hắn là Nhan Thái phi.
Mà Nhan Thái phi là sinh mẫu của hoàng đế, không ai dám xem thường.
Tên nam nhân bên cạnh cười nhạt.
"Dung Trạm? Cái thứ không có gốc rễ đó mà dám lộng hành trước mặt họ Tiêu ta à?"
Hai chữ Dung Trạm giống như một công tắc, người này từ năm phần kiêu căng lập tức trở nên ngông cuồng đến chín phần.
Vừa nói, hắn vừa động tay động chân với Tần Vũ.
"Một tên thái giám không có thứ đó, lại còn cần gì cung nữ hầu hạ. Để ta xem ngươi ra sao."
"Chậc, cũng tạm."
"Đi theo ta đi. Ta không chỉ có tiền mà còn có quyền, ta còn có thể khiến ngươi sung sướng!"
Tần Vũ lườm hắn.
Phì! Một tên pháo hôi không có tên tuổi! Tự mà sung sướng đi!
Nàng lấy quả đào chưa ăn hết chà lên mặt hắn, rồi đá một cú vào hạ bộ, sau đó bỏ chạy.
Tiểu thái giám đi theo hắn còn có chút do dự, muốn ngăn lại nhưng không dám, nên Tần Vũ đã chạy thoát.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro