Quý Phi Lười Biếng Câu Dẫn Đế Vương
Ta Phải Lột Da...
2024-10-29 15:15:15
Tên nam nhân bị đá một cú, đau đớn ôm lấy hạ bộ, cơn say tỉnh nửa, gào lên giận dữ:
"Còn đứng đó làm gì? Bắt nó lại cho ta! Ta phải lột da con tiện nhân này!"
Tim Tần Vũ đập thình thịch.
Vừa sợ tiếng ồn này sẽ kéo Sở Tiêu Việt tới, thì hỏng bét.
Vừa lo bị rơi vào tay tên công tử bột này.
May thay, rừng bên hồ rất lớn, có lẽ nàng có thể chạy thoát...
Mười mấy phút sau, Tần Vũ bị dồn đến dưới một gốc cây lựu, tên nam nhân vừa bị nàng đá lúc nãy xuất hiện với vẻ mặt tối tăm.
Dù rừng bên hồ rất lớn, nhưng cũng không thể chịu nổi hàng chục người giăng lưới mà bắt nàng.
Tần Vũ cúi đầu, tỏ vẻ sợ hãi.
"Ngươi dám bắt ta, Dung Trạm đại nhân sẽ tức giận đấy."
Nếu không phải bất đắc dĩ, nàng thật sự không muốn gây chuyện quá lớn, làm kinh động đến những người trong bữa tiệc.
Tên nam nhân cười nhạt.
"Một tên thái giám nát rượu có là gì! Tiện nhân, dám động thủ với bản công tử, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết!"
Vừa nói, hắn vừa túm lấy tay Tần Vũ, kéo nàng vào lòng.
... Haiz, sao lúc nào cũng có kẻ xấu muốn bắt nạt ta vậy?
Tần Vũ đưa tay lên, lấy lọ thuốc độc giấu trong ngực ra, thẳng tay hất vào mặt hắn.
Cố gắng làm ra vẻ biến thái như sư huynh đeo mặt quỷ lúc rải độc trong phủ Nhiếp Chính Vương.
"Á, đây là cái gì?"
Tiếng hét vang lên tứ phía.
Ai mà biết là cái gì chứ? Trên lọ không có ghi nhãn, nhưng chắc chắn không phải thứ gì tốt.
Đây là lọ thuốc mà nàng lén lấy trong mật thất lúc đang bồi dưỡng tình cảm với Ân Tiểu Tiểu.
Lúc ấy nàng nghĩ chắc chắn sẽ có lúc dùng đến, không ngờ lại nhanh như vậy.
Tần Vũ nín thở, nhân lúc hỗn loạn vội chạy ra ngoài.
Vừa lui được hai bước, một bàn tay đã túm lấy nàng.
Lại nữa à?
Tần Vũ ngẩng đầu lên, tay đang định tung thuốc thì khựng lại.
"Sư huynh!"
So với vẻ mặt vui mừng của nàng, trông Mộ Dung Thương rất khó chịu.
Tay áo vung lên, làn khói xanh trước mặt lập tức tan biến.
Hắn lạnh lùng nhìn tên nam nhân kia.
Tên nam nhân đã hồi phục lại, nhưng vận may của hắn chỉ dừng ở đó, mắt không bị mù nhưng khuôn mặt đã sưng phồng lên như đầu lợn.
Nhìn thấy Mộ Dung Thương, hắn cố gượng cười, méo mó:
"Một tên thái giám phế vật như ngươi mà cũng dám đấu với gia gia ngươi!"
Mặt Mộ Dung Thương không biểu cảm.
"Ngươi mất tay rồi."
Hả? Người kia còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy một dòng chất lỏng nóng bỏng chảy xuống cánh tay mình, trong tích tắc, nó bắt đầu lan dần lên trên.
Máu thịt co lại, phát ra tiếng xèo xèo tanh nồng khi bốc hơi.
Cùng với tiếng thét đau đớn, cả khu rừng lập tức hỗn loạn như một nồi lẩu sôi sùng sục.
"Còn đứng đó làm gì? Bắt nó lại cho ta! Ta phải lột da con tiện nhân này!"
Tim Tần Vũ đập thình thịch.
Vừa sợ tiếng ồn này sẽ kéo Sở Tiêu Việt tới, thì hỏng bét.
Vừa lo bị rơi vào tay tên công tử bột này.
May thay, rừng bên hồ rất lớn, có lẽ nàng có thể chạy thoát...
Mười mấy phút sau, Tần Vũ bị dồn đến dưới một gốc cây lựu, tên nam nhân vừa bị nàng đá lúc nãy xuất hiện với vẻ mặt tối tăm.
Dù rừng bên hồ rất lớn, nhưng cũng không thể chịu nổi hàng chục người giăng lưới mà bắt nàng.
Tần Vũ cúi đầu, tỏ vẻ sợ hãi.
"Ngươi dám bắt ta, Dung Trạm đại nhân sẽ tức giận đấy."
Nếu không phải bất đắc dĩ, nàng thật sự không muốn gây chuyện quá lớn, làm kinh động đến những người trong bữa tiệc.
Tên nam nhân cười nhạt.
"Một tên thái giám nát rượu có là gì! Tiện nhân, dám động thủ với bản công tử, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa nói, hắn vừa túm lấy tay Tần Vũ, kéo nàng vào lòng.
... Haiz, sao lúc nào cũng có kẻ xấu muốn bắt nạt ta vậy?
Tần Vũ đưa tay lên, lấy lọ thuốc độc giấu trong ngực ra, thẳng tay hất vào mặt hắn.
Cố gắng làm ra vẻ biến thái như sư huynh đeo mặt quỷ lúc rải độc trong phủ Nhiếp Chính Vương.
"Á, đây là cái gì?"
Tiếng hét vang lên tứ phía.
Ai mà biết là cái gì chứ? Trên lọ không có ghi nhãn, nhưng chắc chắn không phải thứ gì tốt.
Đây là lọ thuốc mà nàng lén lấy trong mật thất lúc đang bồi dưỡng tình cảm với Ân Tiểu Tiểu.
Lúc ấy nàng nghĩ chắc chắn sẽ có lúc dùng đến, không ngờ lại nhanh như vậy.
Tần Vũ nín thở, nhân lúc hỗn loạn vội chạy ra ngoài.
Vừa lui được hai bước, một bàn tay đã túm lấy nàng.
Lại nữa à?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Vũ ngẩng đầu lên, tay đang định tung thuốc thì khựng lại.
"Sư huynh!"
So với vẻ mặt vui mừng của nàng, trông Mộ Dung Thương rất khó chịu.
Tay áo vung lên, làn khói xanh trước mặt lập tức tan biến.
Hắn lạnh lùng nhìn tên nam nhân kia.
Tên nam nhân đã hồi phục lại, nhưng vận may của hắn chỉ dừng ở đó, mắt không bị mù nhưng khuôn mặt đã sưng phồng lên như đầu lợn.
Nhìn thấy Mộ Dung Thương, hắn cố gượng cười, méo mó:
"Một tên thái giám phế vật như ngươi mà cũng dám đấu với gia gia ngươi!"
Mặt Mộ Dung Thương không biểu cảm.
"Ngươi mất tay rồi."
Hả? Người kia còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy một dòng chất lỏng nóng bỏng chảy xuống cánh tay mình, trong tích tắc, nó bắt đầu lan dần lên trên.
Máu thịt co lại, phát ra tiếng xèo xèo tanh nồng khi bốc hơi.
Cùng với tiếng thét đau đớn, cả khu rừng lập tức hỗn loạn như một nồi lẩu sôi sùng sục.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro