Quý Phi Lười Biếng Câu Dẫn Đế Vương
Đau Không?
2024-10-29 15:15:15
Máu tanh bắn lên váy của Tần Vũ, đốt cháy một lỗ lớn.
Thứ này là axit sunfuric à?
Ánh mắt của Mộ Dung Thương trở nên âm trầm, trực tiếp nhìn vào tay của Tần Vũ, chỗ vừa bị người kia túm lấy.
Trong đôi mắt hắn không có chút cảm xúc nào, giống như đang nhìn một vật chết.
Tần Vũ cũng đã ở bên hắn một khoảng thời gian.
Chỉ cần nhìn sắc mặt này là tim nàng đã nhảy lên một nhịp, cảm giác sợ hãi như lúc lần đầu gặp hắn trong phủ Nhiếp Chính Vương lại dội về.
Chỉ sợ câu tiếp theo của hắn sẽ là:
"Ngươi không còn sạch sẽ nữa rồi, cánh tay này của ngươi không cần giữ lại."
Nhìn thấy câu hỏi sinh tử đang treo lơ lửng trên đầu, nàng lập tức lao tới, ôm chặt lấy Mộ Dung Thương, bắt đầu khóc thút thít.
"Người ta sợ lắm! Sao giờ ngươi mới đến?"
Nàng cảm thấy rõ ràng cơ thể bị mình ôm đã cứng đờ trong khoảnh khắc.
Sát khí kinh khủng của hắn cũng dường như trở nên mơ hồ, có chút mông lung.
Mộ Dung Thương, người đang được ôm bởi một làn hương ấm áp: "??"
Đại nhân không nói một lời, Tần Vũ cũng không dám buông tay.
Nàng tiếp tục khóc lóc:
"Chỗ này thật nguy hiểm, sao ai cũng thèm muốn nhan sắc của người ta thế chứ?"
Trước ngực mềm mại như đám mây, vòng eo nhỏ nhắn, tóc nàng cọ vào mặt hắn, tạo ra cảm giác ngứa ngáy.
Sát khí vừa rồi bỗng dưng tan biến hơn phân nửa.
Giọng nói của Mộ Dung Thương trầm đục vang lên từ lồng ngực.
"Buông ta ra trước đã."
"Không buông."
Ngộ nhỡ ngươi lại lên cơn thì sao?
"Buông."
Giọng nói mang theo sự đe dọa.
Tần Vũ ngoan ngoãn buông hắn ra, nhưng vẫn không biết xấu hổ mà nắm lấy tay hắn.
Mộ Dung Thương nhìn nàng, nàng liền thể hiện một bộ mặt "ta bị dọa sợ rồi, ta thật đáng thương."
"Ai bảo ngươi chạy lung tung?"
Mộ Dung Thương hỏi.
Tần Vũ: "Ta đâu có chạy, chỉ đi ngắm trăng thôi mà."
"Ngươi còn dám cãi lại?"
Mộ Dung Thương không vui, trừng mắt nhìn nàng.
Tần Vũ lại rấm rứt:
"Người ta biết sai rồi."
Lần sau còn dám nữa ấy chứ!
Tên phản diện này quá tàn nhẫn, một lời không hợp là phế cả cánh tay người ta.
Tên công tử vừa trêu ghẹo nàng, giờ cả cánh tay đã tan thành máu, lộ ra những khúc xương trắng hếu.
Cả khu rừng dưới tán lựu ngập tràn tiếng hét thảm thiết, cảnh tượng vô cùng ghê rợn.
Tần Vũ nhìn về phía tán loạn dưới tán lựu, nhỏ giọng hỏi:
"Giờ phải làm sao? Có liên lụy gì đến ngươi không?"
Mộ Dung Thương nhìn nàng đầy u ám:
"Ngươi đang quan tâm đến ta sao?"
Tần Vũ: "Tất nhiên rồi, ngươi là người ta yêu mà, ta yêu ngươi như bảo vật quý giá vậy."
Người khác nhìn hắn chỉ thấy hắn là ác ma.
Thứ này là axit sunfuric à?
Ánh mắt của Mộ Dung Thương trở nên âm trầm, trực tiếp nhìn vào tay của Tần Vũ, chỗ vừa bị người kia túm lấy.
Trong đôi mắt hắn không có chút cảm xúc nào, giống như đang nhìn một vật chết.
Tần Vũ cũng đã ở bên hắn một khoảng thời gian.
Chỉ cần nhìn sắc mặt này là tim nàng đã nhảy lên một nhịp, cảm giác sợ hãi như lúc lần đầu gặp hắn trong phủ Nhiếp Chính Vương lại dội về.
Chỉ sợ câu tiếp theo của hắn sẽ là:
"Ngươi không còn sạch sẽ nữa rồi, cánh tay này của ngươi không cần giữ lại."
Nhìn thấy câu hỏi sinh tử đang treo lơ lửng trên đầu, nàng lập tức lao tới, ôm chặt lấy Mộ Dung Thương, bắt đầu khóc thút thít.
"Người ta sợ lắm! Sao giờ ngươi mới đến?"
Nàng cảm thấy rõ ràng cơ thể bị mình ôm đã cứng đờ trong khoảnh khắc.
Sát khí kinh khủng của hắn cũng dường như trở nên mơ hồ, có chút mông lung.
Mộ Dung Thương, người đang được ôm bởi một làn hương ấm áp: "??"
Đại nhân không nói một lời, Tần Vũ cũng không dám buông tay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng tiếp tục khóc lóc:
"Chỗ này thật nguy hiểm, sao ai cũng thèm muốn nhan sắc của người ta thế chứ?"
Trước ngực mềm mại như đám mây, vòng eo nhỏ nhắn, tóc nàng cọ vào mặt hắn, tạo ra cảm giác ngứa ngáy.
Sát khí vừa rồi bỗng dưng tan biến hơn phân nửa.
Giọng nói của Mộ Dung Thương trầm đục vang lên từ lồng ngực.
"Buông ta ra trước đã."
"Không buông."
Ngộ nhỡ ngươi lại lên cơn thì sao?
"Buông."
Giọng nói mang theo sự đe dọa.
Tần Vũ ngoan ngoãn buông hắn ra, nhưng vẫn không biết xấu hổ mà nắm lấy tay hắn.
Mộ Dung Thương nhìn nàng, nàng liền thể hiện một bộ mặt "ta bị dọa sợ rồi, ta thật đáng thương."
"Ai bảo ngươi chạy lung tung?"
Mộ Dung Thương hỏi.
Tần Vũ: "Ta đâu có chạy, chỉ đi ngắm trăng thôi mà."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ngươi còn dám cãi lại?"
Mộ Dung Thương không vui, trừng mắt nhìn nàng.
Tần Vũ lại rấm rứt:
"Người ta biết sai rồi."
Lần sau còn dám nữa ấy chứ!
Tên phản diện này quá tàn nhẫn, một lời không hợp là phế cả cánh tay người ta.
Tên công tử vừa trêu ghẹo nàng, giờ cả cánh tay đã tan thành máu, lộ ra những khúc xương trắng hếu.
Cả khu rừng dưới tán lựu ngập tràn tiếng hét thảm thiết, cảnh tượng vô cùng ghê rợn.
Tần Vũ nhìn về phía tán loạn dưới tán lựu, nhỏ giọng hỏi:
"Giờ phải làm sao? Có liên lụy gì đến ngươi không?"
Mộ Dung Thương nhìn nàng đầy u ám:
"Ngươi đang quan tâm đến ta sao?"
Tần Vũ: "Tất nhiên rồi, ngươi là người ta yêu mà, ta yêu ngươi như bảo vật quý giá vậy."
Người khác nhìn hắn chỉ thấy hắn là ác ma.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro