Chương 30 - Hi Vọng Đêm Nay Gia Được Vào Giấc Mơ Của Ngươi
An Thị Ngu Muội
Thiên Phương Nguỵ Tử
2024-08-12 12:47:35
"An cô nương tới, mời vào, phúc tấn đang chờ ngài."
An thị thiếp đến chính viện, cung nữ ở đây nhìn thấy nàng không chỉ tươi cười thân thiện mà còn ân cần, khiến An thị thiếp thụ sủng nhược kinh.
Vào nhà, An thị thiếp thấy Tứ phúc tấn đang ngồi, thấy nàng vào, Tứ phúc tấn cũng nở nụ cười thân thiện.
"Nô tỳ thỉnh an phúc tấn." An thị thiếp cung kính quỳ xuống hành lễ.
Tứ phúc tấn: "Đều là tỷ muội không cần đa lễ, ngồi đi."
An thị thiếp: "Tạ ơn phúc tấn."
An thị thiếp ngồi một hồi không thấy phúc tấn nói chuyện, nàng thấp thỏm bất an hỏi: "Phúc tấn ngài gọi nô tỳ tới, có gì phân phó không?"
An thị thiếp không quên lúc mới vào phủ, Tứ phúc tấn đã ra oai phủ đầu làm khó dễ các nàng. Nàng cũng không quên những tháng qua, Tứ phúc tấn luôn tìm cách gây khó khăn cho mình. Trong lòng nàng đối với Tứ phúc tấn có oán khí, ghi hận và sợ hãi.
An thị thiếp hiện tại trong lòng không có tâm tư khác, chỉ có lo lắng sợ hãi, sợ Tứ phúc tấn lại tra tấn nàng.
Tứ phúc tấn: "Ta không có chuyện gì khác. Ta chỉ lo lắng ngươi sẽ lo lắng sợ hãi vì chuyện Ô Tô thị được thị tẩm, cho nên gọi ngươi đến đây để nói chuyện. Vừa lúc ta cũng có chuyện muốn hỏi ngươi."
"Trước đây ta đã đề xuất với Bối Lặc gia cho ngươi và Ô Tô thị cùng thị tẩm, Bối Lặc gia cũng đã đồng ý. Bối Lặc gia cũng đã gọi Ô Tô thị thị tẩm, nhưng không biết vì sao đến nay Bối Lặc gia vẫn chưa gọi ngươi thị tẩm."
"Hối Phương cư cũng có vài vị cô nương, nhưng chưa từng có ai giống như Ô Tô thị, được thị tẩm hai ngày liên tiếp. Giống như ngươi, cũng là lần đầu tiên. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, cho nên ta gọi ngươi đến đây để hỏi."
An thị thiếp: "Việc thị tẩm, ai được thị tẩm tất nhiên là do Bối Lặc gia quyết định, nô tỳ không biết gì về chuyện này."
Phỏng đoán ý đồ của chủ nhân là điều tối kỵ. Nàng phải cẩn thận đề phòng.
Tứ phúc tấn nghe lời này có chút kinh ngạc, liếc nhìn An thị.
Tứ phúc tấn: "Ta nghe hạ nhân nói rằng ngươi và Ô Tô thị không hợp, có chuyện gì vậy?"
An thị vội vàng thanh minh: "Thưa phúc tấn, không có chuyện đó. Người nghe ai nói vậy ạ? Không thể nào. Nô tỳ và Ô Tô muội muội cùng nhau từ Vĩnh Hòa Cung ra, trước đây cũng cùng nhau làm việc ở Vĩnh Hòa Cung, tình cảm như tỷ muội, sao có thể không hợp được? Có lẽ là nô tỳ và Ô Tô muội muội nói giỡn nên khiến bọn hạ nhân hiểu lầm. Phúc tấn yên tâm, nô tỳ luôn tuân theo lời dạy bảo của người, hòa thuận với các tỷ muội trong phủ. Nô tỳ không dám vi phạm lời dạy bảo của người."
An thị cũng là từ trong cung ra, nên tấ nhiên biết rằng trong cung, phi tần kiêng kỵ nhất là đem chuyện lục đục nội bộ phơi bày ra bên ngoài. Dù có thù hận lớn, mặt ngoài họ vẫn phải giữ bộ dạng tỷ muội tốt đẹp.
An thị cảm thấy ở hậu viện cũng giống như trong hậu cung. Nàng và Ô Tô thị dù có không hợp cũng tuyệt đối không thể để lộ ra trước mặt phúc tấn. Cho nên An thị sẽ không bao giờ thừa nhận rằng mình và Lam Yến không hợp, để phúc tấn nắm được nhược điểm của mình.
Tứ phúc tấn hiển nhiên không ngờ tới, nàng vốn tưởng An thị thiếp là người không có đầu óc, tính tình lại xúc động, sẽ lại nói ra những lời như vậy.
Tứ phúc tấn cười cười nói: "Ngươi có thể nhớ rõ lời bổn phúc tấn nói qua, điều này rất tốt, bổn phúc tấn thật cao hứng."
"Nghe hạ nhân nói ngươi và Ô Tô thị không hợp, bổn phúc tấn còn lo lắng, nguyên bản còn tưởng khuyên ngươi và Ô Tô thị hòa hảo ở chung, nếu các ngươi không có không hợp, vậy bổn phúc tấn cũng yên tâm rồi."
"Bổn phúc tấn cũng không có việc gì khác, ngươi lui về trước đi! Trở về cùng Ô Tô thị hòa hảo ở chung."
An thị thiếp không nghĩ tới Tứ phúc tấn liền như vậy tống cổ nàng đi, nàng nhất thời liền sốt ruột.
An thị thiếp: "Phúc tấn. Vậy chuyện thị tẩm của nô tỳ?"
Tứ phúc tấn: "Ngươi mới vừa rồi không phải cũng nói sao? Ai thị tẩm đến từ Bối Lặc gia làm chủ. Ngươi cứ an tâm chờ xem. Trở về đi!"
Tứ phúc tấn trực tiếp đuổi người đi.
"Đúng vậy." An thị thiếp bất đắc dĩ chỉ có thể rời đi.
Ra khỏi chính viện, An thị thiếp nhéo khăn tay vẫn luôn nắm đến gắt gao.
Lời nói mới rồi của phúc tấn là có ý gì? Là ở nhắc nhở nàng, bởi vì Ô Tô thị đã nói gì đó với Bối Lặc gia, cho nên Bối Lặc gia mới gọi nàng thị tẩm. Nhất định là Ô Tô thị. Nhất định là Ô Tô thị kia tiểu tiện nhân.
An thị thiếp trong lòng một hồi suy đoán, liền càng hận Lam Yến.
Ngô ma ma: "Phúc tấn, An thị này sao trước sau tính tình không giống nhau đâu? Nên không phải là bị ngài dọa sợ rồi?"
Tứ phúc tấn: "Dọa sợ gì chứ? Trong phủ này ai mà không người trước người sau hai gương mặt."
"Với An thị mà nói, Ô Tô thị dù về thân phận hay dung mạo đều không bằng nàng ta, nên nàng ta tự nhiên đắc ý, không coi Ô Tô thị ra gì. Còn ta, là đích phúc tấn, trong mắt nàng ta chỉ là một nô tài. Trước mặt ta, há có chuyện nàng dám làm càn, tất nhiên là phải cung kính."
Ngô ma ma: "Phúc tấn nói phải. Phúc tấn ngài không phải muốn mượn sức An thị sao? Sao lại chưa nói gì đã khiến cho nàng đi rồi?"
Tứ phúc tấn: "Một kẻ tự cho là thông minh. Ta vốn dĩ cố ý muốn mượn sức nàng, ta cũng đã ám chỉ. Nhưng An thị lại một bộ dạng như nghe không hiểu. Một nô tài, bổn phúc tấn bố thí cho nàng nên mang ơn đội nghĩa, nhưng nàng ở trước mặt bổn phúc tấn còn dám giở trò."
"Nếu bổn phúc tấn lại đi mượn sức nàng, chẳng phải là nâng giá trị của nàng lên sao? Nàng thật đúng là tưởng mình là nhân vật quan trọng."
An thị thiếp đến chính viện, cung nữ ở đây nhìn thấy nàng không chỉ tươi cười thân thiện mà còn ân cần, khiến An thị thiếp thụ sủng nhược kinh.
Vào nhà, An thị thiếp thấy Tứ phúc tấn đang ngồi, thấy nàng vào, Tứ phúc tấn cũng nở nụ cười thân thiện.
"Nô tỳ thỉnh an phúc tấn." An thị thiếp cung kính quỳ xuống hành lễ.
Tứ phúc tấn: "Đều là tỷ muội không cần đa lễ, ngồi đi."
An thị thiếp: "Tạ ơn phúc tấn."
An thị thiếp ngồi một hồi không thấy phúc tấn nói chuyện, nàng thấp thỏm bất an hỏi: "Phúc tấn ngài gọi nô tỳ tới, có gì phân phó không?"
An thị thiếp không quên lúc mới vào phủ, Tứ phúc tấn đã ra oai phủ đầu làm khó dễ các nàng. Nàng cũng không quên những tháng qua, Tứ phúc tấn luôn tìm cách gây khó khăn cho mình. Trong lòng nàng đối với Tứ phúc tấn có oán khí, ghi hận và sợ hãi.
An thị thiếp hiện tại trong lòng không có tâm tư khác, chỉ có lo lắng sợ hãi, sợ Tứ phúc tấn lại tra tấn nàng.
Tứ phúc tấn: "Ta không có chuyện gì khác. Ta chỉ lo lắng ngươi sẽ lo lắng sợ hãi vì chuyện Ô Tô thị được thị tẩm, cho nên gọi ngươi đến đây để nói chuyện. Vừa lúc ta cũng có chuyện muốn hỏi ngươi."
"Trước đây ta đã đề xuất với Bối Lặc gia cho ngươi và Ô Tô thị cùng thị tẩm, Bối Lặc gia cũng đã đồng ý. Bối Lặc gia cũng đã gọi Ô Tô thị thị tẩm, nhưng không biết vì sao đến nay Bối Lặc gia vẫn chưa gọi ngươi thị tẩm."
"Hối Phương cư cũng có vài vị cô nương, nhưng chưa từng có ai giống như Ô Tô thị, được thị tẩm hai ngày liên tiếp. Giống như ngươi, cũng là lần đầu tiên. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, cho nên ta gọi ngươi đến đây để hỏi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
An thị thiếp: "Việc thị tẩm, ai được thị tẩm tất nhiên là do Bối Lặc gia quyết định, nô tỳ không biết gì về chuyện này."
Phỏng đoán ý đồ của chủ nhân là điều tối kỵ. Nàng phải cẩn thận đề phòng.
Tứ phúc tấn nghe lời này có chút kinh ngạc, liếc nhìn An thị.
Tứ phúc tấn: "Ta nghe hạ nhân nói rằng ngươi và Ô Tô thị không hợp, có chuyện gì vậy?"
An thị vội vàng thanh minh: "Thưa phúc tấn, không có chuyện đó. Người nghe ai nói vậy ạ? Không thể nào. Nô tỳ và Ô Tô muội muội cùng nhau từ Vĩnh Hòa Cung ra, trước đây cũng cùng nhau làm việc ở Vĩnh Hòa Cung, tình cảm như tỷ muội, sao có thể không hợp được? Có lẽ là nô tỳ và Ô Tô muội muội nói giỡn nên khiến bọn hạ nhân hiểu lầm. Phúc tấn yên tâm, nô tỳ luôn tuân theo lời dạy bảo của người, hòa thuận với các tỷ muội trong phủ. Nô tỳ không dám vi phạm lời dạy bảo của người."
An thị cũng là từ trong cung ra, nên tấ nhiên biết rằng trong cung, phi tần kiêng kỵ nhất là đem chuyện lục đục nội bộ phơi bày ra bên ngoài. Dù có thù hận lớn, mặt ngoài họ vẫn phải giữ bộ dạng tỷ muội tốt đẹp.
An thị cảm thấy ở hậu viện cũng giống như trong hậu cung. Nàng và Ô Tô thị dù có không hợp cũng tuyệt đối không thể để lộ ra trước mặt phúc tấn. Cho nên An thị sẽ không bao giờ thừa nhận rằng mình và Lam Yến không hợp, để phúc tấn nắm được nhược điểm của mình.
Tứ phúc tấn hiển nhiên không ngờ tới, nàng vốn tưởng An thị thiếp là người không có đầu óc, tính tình lại xúc động, sẽ lại nói ra những lời như vậy.
Tứ phúc tấn cười cười nói: "Ngươi có thể nhớ rõ lời bổn phúc tấn nói qua, điều này rất tốt, bổn phúc tấn thật cao hứng."
"Nghe hạ nhân nói ngươi và Ô Tô thị không hợp, bổn phúc tấn còn lo lắng, nguyên bản còn tưởng khuyên ngươi và Ô Tô thị hòa hảo ở chung, nếu các ngươi không có không hợp, vậy bổn phúc tấn cũng yên tâm rồi."
"Bổn phúc tấn cũng không có việc gì khác, ngươi lui về trước đi! Trở về cùng Ô Tô thị hòa hảo ở chung."
An thị thiếp không nghĩ tới Tứ phúc tấn liền như vậy tống cổ nàng đi, nàng nhất thời liền sốt ruột.
An thị thiếp: "Phúc tấn. Vậy chuyện thị tẩm của nô tỳ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tứ phúc tấn: "Ngươi mới vừa rồi không phải cũng nói sao? Ai thị tẩm đến từ Bối Lặc gia làm chủ. Ngươi cứ an tâm chờ xem. Trở về đi!"
Tứ phúc tấn trực tiếp đuổi người đi.
"Đúng vậy." An thị thiếp bất đắc dĩ chỉ có thể rời đi.
Ra khỏi chính viện, An thị thiếp nhéo khăn tay vẫn luôn nắm đến gắt gao.
Lời nói mới rồi của phúc tấn là có ý gì? Là ở nhắc nhở nàng, bởi vì Ô Tô thị đã nói gì đó với Bối Lặc gia, cho nên Bối Lặc gia mới gọi nàng thị tẩm. Nhất định là Ô Tô thị. Nhất định là Ô Tô thị kia tiểu tiện nhân.
An thị thiếp trong lòng một hồi suy đoán, liền càng hận Lam Yến.
Ngô ma ma: "Phúc tấn, An thị này sao trước sau tính tình không giống nhau đâu? Nên không phải là bị ngài dọa sợ rồi?"
Tứ phúc tấn: "Dọa sợ gì chứ? Trong phủ này ai mà không người trước người sau hai gương mặt."
"Với An thị mà nói, Ô Tô thị dù về thân phận hay dung mạo đều không bằng nàng ta, nên nàng ta tự nhiên đắc ý, không coi Ô Tô thị ra gì. Còn ta, là đích phúc tấn, trong mắt nàng ta chỉ là một nô tài. Trước mặt ta, há có chuyện nàng dám làm càn, tất nhiên là phải cung kính."
Ngô ma ma: "Phúc tấn nói phải. Phúc tấn ngài không phải muốn mượn sức An thị sao? Sao lại chưa nói gì đã khiến cho nàng đi rồi?"
Tứ phúc tấn: "Một kẻ tự cho là thông minh. Ta vốn dĩ cố ý muốn mượn sức nàng, ta cũng đã ám chỉ. Nhưng An thị lại một bộ dạng như nghe không hiểu. Một nô tài, bổn phúc tấn bố thí cho nàng nên mang ơn đội nghĩa, nhưng nàng ở trước mặt bổn phúc tấn còn dám giở trò."
"Nếu bổn phúc tấn lại đi mượn sức nàng, chẳng phải là nâng giá trị của nàng lên sao? Nàng thật đúng là tưởng mình là nhân vật quan trọng."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro