Chương 30 - Hi Vọng Đêm Nay Gia Được Vào Giấc Mơ Của Ngươi
Ban Ân Tình Cho...
Thiên Phương Nguỵ Tử
2024-08-12 12:47:35
Hơn nữa, sau hai đêm liên tiếp bị "hành hạ", Lam Yến cảm thấy bản thân không thể chịu đựng được thêm nữa.
Lam Yến chuẩn bị ngủ, nhưng Lục Nha vẫn chưa vào, Lam Yến gọi nàng.
"Lục Nha, ta muốn ngủ, ngươi không vào thì ta phải đóng cửa."
Lục Nha lúc này mới uể oải đi vào.
"Sao thế?" Lam Yến thấy Lục Nha như vậy liền hỏi.
Lục Nha: "Cô nương, người ta biết tiền viện vẫn chưa có ai tới đâu."
Lam Yến: "Không tới thì không tới, lo lắng gì. Cô nương nhà ngươi đã thị tẩm hai ngày rồi, nếu còn có ngày thứ ba, ta chịu không nổi."
Lục Nha: "Vì sao chịu không nổi? Chỉ cần Bối Lặc gia sủng ái ngài, ngài nên nhận lấy chứ."
Lục Nha nhất hy vọng Lam Yến được sủng ái.
Lam Yến: "Ta sợ mất mạng. Được rồi, mau ngủ đi."
Lục Nha: "Cô nương, các cô nương khác cũng chưa ngủ đâu, đều đang đợi tin tức đó."
Lam Yến: "Các nàng không ngủ ta muốn ngủ. Ngươi nếu không muốn ngủ, cũng tùy ngươi."
Lam Yến nói xong liền nằm xuống ngủ.
Bên chính viện, Tứ phúc tấn cũng chưa ngủ. Tứ phúc tấn và chủ tớ cũng đang nói về chuyện Lam Yến.
"Phúc tấn, Bối Lặc gia còn ở tiền viện, cũng không gọi ai qua hầu hạ." Thái giám đi tìm hiểu tin tức trở về bẩm báo.
Tứ phúc tấn: "Ta còn tưởng rằng sẽ có ngày thứ ba. Còn ngóng trông nàng có thể đấu với Võ thị đấy."
Tâm trạng Tứ phúc tấn không tồi. Hiển nhiên miệng nàng nói như vậy, nhưng lại không muốn Lam Yến thị tẩm ba ngày được sủng ái.
Tứ phúc tấn: "Ma ma, nghe nói Ô Tô thị ở tiền viện hai đêm rồi, đều không gọi thị tẩm, hay là Ô Tô thị không được thị tẩm?"
Ngô ma ma: "Không thể nào. Phúc tấn, sáng qua nô tỳ nhìn kỹ, Ô Tô thị đã không còn là xử nữ."
Tứ phúc tấn: "Chẳng lẽ Tứ gia thích Ô Tô thị sao?" Tứ phúc tấn không vui.
Ngô ma ma: "Hẳn là không. Phúc tấn, dung mạo của Ô Tô thị không thể so sánh với An thị, xuất thân còn thấp kém hơn nhiều. Bối Lặc gia là người tôn quý, sao có thể thích nàng? Cả phủ chỉ có phúc tấn ngài mới xứng đôi với Bối Lặc gia."
Tứ phúc tấn nghe xong lời này trong lòng thoải mái hơn.
Tứ phúc tấn: "Nhưng An thị cũng vô dụng, chỉ có gương mặt đẹp. Ban đầu ta còn lo lắng nàng sẽ giống Lý thị và Võ thị, được Tứ gia sủng ái, nào ngờ lại không bằng Ô Tô thị."
Ngô ma ma: "Phúc tấn, nghe nói từ Hối Phương cư truyền đến tin tức, An thị rất ghen ghét Ô Tô thị, sáng nay còn mắng Ô Tô thị."
Tứ phúc tấn: "Chính là muốn các nàng không hợp nhau mới tốt. Nếu các nàng liên kết lại thì không xong."
Ngô ma ma: "Phúc tấn, An thị và Ô Tô thị không hợp, thật ra có thể lợi dụng một chút."
Tứ phúc tấn: "Đúng vậy. Xem ra phải nghĩ cách đẩy An thị ra ngoài mới được. An thị cần phải thị tẩm."
Ngô ma ma: "Phúc tấn, An thị và Ô Tô thị đều giống nhau, đều là Đức phi nương nương ban cho người. Hiện giờ Ô Tô thị đã thị tẩm, Bối Lặc gia không thể không gọi An thị thị tẩm. Việc An thị thị tẩm chỉ là sớm hay muộn, hiện tại quan trọng là làm sao để An thị vì phúc tấn ngài sử dụng."
Tứ phúc tấn suy nghĩ một hồi, rất nhanh liền có ý tưởng.
Muốn cho An thị vì nàng làm việc, phải ban chút ân tình cho ả ta, hoặc là nắm giữ nhược điểm của An thị.
Trước mắt hiển nhiên đối An thị cho ân tình so với nắm giữ nhược điểm của An thị càng dễ dàng hơn.
Phúc tấn: "Ma ma, ngày mai cho người gọi An thị tới."
Lam Yến chuẩn bị ngủ, nhưng Lục Nha vẫn chưa vào, Lam Yến gọi nàng.
"Lục Nha, ta muốn ngủ, ngươi không vào thì ta phải đóng cửa."
Lục Nha lúc này mới uể oải đi vào.
"Sao thế?" Lam Yến thấy Lục Nha như vậy liền hỏi.
Lục Nha: "Cô nương, người ta biết tiền viện vẫn chưa có ai tới đâu."
Lam Yến: "Không tới thì không tới, lo lắng gì. Cô nương nhà ngươi đã thị tẩm hai ngày rồi, nếu còn có ngày thứ ba, ta chịu không nổi."
Lục Nha: "Vì sao chịu không nổi? Chỉ cần Bối Lặc gia sủng ái ngài, ngài nên nhận lấy chứ."
Lục Nha nhất hy vọng Lam Yến được sủng ái.
Lam Yến: "Ta sợ mất mạng. Được rồi, mau ngủ đi."
Lục Nha: "Cô nương, các cô nương khác cũng chưa ngủ đâu, đều đang đợi tin tức đó."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lam Yến: "Các nàng không ngủ ta muốn ngủ. Ngươi nếu không muốn ngủ, cũng tùy ngươi."
Lam Yến nói xong liền nằm xuống ngủ.
Bên chính viện, Tứ phúc tấn cũng chưa ngủ. Tứ phúc tấn và chủ tớ cũng đang nói về chuyện Lam Yến.
"Phúc tấn, Bối Lặc gia còn ở tiền viện, cũng không gọi ai qua hầu hạ." Thái giám đi tìm hiểu tin tức trở về bẩm báo.
Tứ phúc tấn: "Ta còn tưởng rằng sẽ có ngày thứ ba. Còn ngóng trông nàng có thể đấu với Võ thị đấy."
Tâm trạng Tứ phúc tấn không tồi. Hiển nhiên miệng nàng nói như vậy, nhưng lại không muốn Lam Yến thị tẩm ba ngày được sủng ái.
Tứ phúc tấn: "Ma ma, nghe nói Ô Tô thị ở tiền viện hai đêm rồi, đều không gọi thị tẩm, hay là Ô Tô thị không được thị tẩm?"
Ngô ma ma: "Không thể nào. Phúc tấn, sáng qua nô tỳ nhìn kỹ, Ô Tô thị đã không còn là xử nữ."
Tứ phúc tấn: "Chẳng lẽ Tứ gia thích Ô Tô thị sao?" Tứ phúc tấn không vui.
Ngô ma ma: "Hẳn là không. Phúc tấn, dung mạo của Ô Tô thị không thể so sánh với An thị, xuất thân còn thấp kém hơn nhiều. Bối Lặc gia là người tôn quý, sao có thể thích nàng? Cả phủ chỉ có phúc tấn ngài mới xứng đôi với Bối Lặc gia."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tứ phúc tấn nghe xong lời này trong lòng thoải mái hơn.
Tứ phúc tấn: "Nhưng An thị cũng vô dụng, chỉ có gương mặt đẹp. Ban đầu ta còn lo lắng nàng sẽ giống Lý thị và Võ thị, được Tứ gia sủng ái, nào ngờ lại không bằng Ô Tô thị."
Ngô ma ma: "Phúc tấn, nghe nói từ Hối Phương cư truyền đến tin tức, An thị rất ghen ghét Ô Tô thị, sáng nay còn mắng Ô Tô thị."
Tứ phúc tấn: "Chính là muốn các nàng không hợp nhau mới tốt. Nếu các nàng liên kết lại thì không xong."
Ngô ma ma: "Phúc tấn, An thị và Ô Tô thị không hợp, thật ra có thể lợi dụng một chút."
Tứ phúc tấn: "Đúng vậy. Xem ra phải nghĩ cách đẩy An thị ra ngoài mới được. An thị cần phải thị tẩm."
Ngô ma ma: "Phúc tấn, An thị và Ô Tô thị đều giống nhau, đều là Đức phi nương nương ban cho người. Hiện giờ Ô Tô thị đã thị tẩm, Bối Lặc gia không thể không gọi An thị thị tẩm. Việc An thị thị tẩm chỉ là sớm hay muộn, hiện tại quan trọng là làm sao để An thị vì phúc tấn ngài sử dụng."
Tứ phúc tấn suy nghĩ một hồi, rất nhanh liền có ý tưởng.
Muốn cho An thị vì nàng làm việc, phải ban chút ân tình cho ả ta, hoặc là nắm giữ nhược điểm của An thị.
Trước mắt hiển nhiên đối An thị cho ân tình so với nắm giữ nhược điểm của An thị càng dễ dàng hơn.
Phúc tấn: "Ma ma, ngày mai cho người gọi An thị tới."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro