Quỳ Xin Nữ Chủ Buông Tha Bổn Cá Mặn
Ai bao nuôi?
Mặc Quân
2024-09-25 10:53:13
[Bíp bíp...Trị số hắc hóa...99...]
[Bíp bíp...]
Tiếng điện lưu làm Cung Trĩ không nhịn được nhíu mày, nàng xoa ấn đường, đang định đứng lên. Sau khi giọng điện tử phát ra một trận loạn mã thì biến thành lời giải thích: [Bíp bíp... Không cách nào kiểm tra trị số hắc hóa, trị số hắc hóa 98.9...]
Vì vậy Cung Trĩ lại nằm xuống.
Không biết sao, sau khi từng chết một lần, cảm thấy trị số hắc hóa 98.9 gì gì đó không hề đáng sợ, đằng nào cũng giống như huyết áp, bíp một cái là tối đa ngay, còn không bằng nằm ườn...
Hệ thống: [Ký chủ...Cô như vậy, thật không tốt.]
Mà Khương Nhiên đang lo lắng nhìn Cung Trĩ: "Cung đại tiên, cậu đột nhiên bắn lên, lại đột nhiên nằm xuống, chẳng lẽ là hồi quang phản chiếu à."
Cung Trĩ nhẫn nhịn, không nhịn được, búng trán Khương Nhiên một cái: "Xin cậu, ngậm miệng cho tớ đi! Hầy, mấy người các cậu, tớ hoài nghi ấn đường của tớ có nếp nhăn rồi."
Khương Nhiên nghiêm túc nhìn ấn đường của Cung Trĩ, gật đầu như có thật: "Thật, ấn đường của cậu có ít dấu vết rồi."
Cung Trĩ hít ngụm khí lạnh, nàng tận tâm nằm ngửa, vận động, không phải là vì để cho mình không già sớm sao?
Mà bây giờ...mệt quá...
Cung Trĩ thở dài, dùng sức xoa ấn đường: "Sao cậu lại tới đây?"
"Nói gì vậy, cậu là gì của tớ? Cậu đã như vậy rồi, vậy tớ còn có thể không tới?" Khương Nhiên lườm Cung Trĩ một cái.
Cung Trĩ cười cười, nàng nhìn thấy Khương Nhiên lấy ra rất nhiều sách từ trong túi giống như ảo thuật: "Diệt Tuyệt sư thái cũng rất quan tâm cậu. Cô nói cậu bị bệnh, nhưng việc học không thể bỏ dở, những thứ này đều là cô nhờ tớ mang cho cậu. Nói chờ cậu khỏi bệnh trở về, liền cho cậu một bài kiểm tra cá nhân, xem cậu có lười biếng không. Cô ấy đánh cuộc với các giáo sư khác, nói học sinh của mình là giỏi nhất, cậu cũng không thể làm xấu mặt."
Thế giới này, dù tránh được kiếp làm công, cũng không tránh được số phận phải cạnh tranh.
Cung Trĩ không cười nổi.
Khương Nhiên thì cười khanh khách, nhìn Cung Trĩ ăn khổ rất vui vẻ: "À, dù bên ngoài đều đang đồn đãi anh cậu bao nuôi người ta. Nhưng tớ thấy cô nàng đó với cậu, hửm?"
"... Không thể nào." Cung Trĩ hơi khựng lại, lật một trang sách, nàng thấy Khương Nhiên nháy nháy mắt, muốn giải thích. Nhưng theo hiểu biết của nàng về Khương Nhiên, cùng với bộ dạng ban nãy trông như đang ôm nhau. Cung Trĩ cảm thấy mình có lẽ càng giải thích càng loạn, đành thôi, chỉ đổi đề tài.
"Tớ tỉnh lại hai ngày rồi, nhưng không một ai nói với tớ nhà họ Ông như thế nào."
"... Bọn họ cũng không muốn làm cậu lo." Khương Nhiên cũng biết bên nào nặng bên nào nhẹ, mặc dù nàng muốn tiếp tục tán dóc, nhưng chuyện nhà họ Ông, họ cũng đạp một cước, còn kiếm lời kha khá.
Chuyện này nói ra thì không đúng lắm, nhưng tường đổ mọi người đẩy, Khương Nhiên biết, khi nhà họ Ông có dấu hiệu suy tàn, không ít người đều ra tay, chẳng qua họ ra tay sớm nhất mà thôi.
"Ông Nam dính líu giết người, đã bị giam rồi. Còn nhà họ Ông... Cậu biết mẹ kế Ông Nam chỉ muốn tài sản, bà ta cuỗm một số tiền lớn chạy. Lão Ông tức ngã bệnh." Nói đến đây, Khương Nhiên cũng thở dài, dang tay ra, "Những sản nghiệp khác của nhà họ Ông... Cây đổ bầy khỉ tan, cậu cũng biết. Đây chính là thương trường."
Cung Trĩ im lặng, nàng không thích Ông Nam, Ông Nam nhìn hào hoa phong nhã, nhưng hắn đã làm nhiều chuyện hoang đường. Mà cũng đúng như Khương Nhiên nói, đây chính là thương trường.
Thấy Cung Trĩ im lặng, Khương Nhiên bật cười, nàng vốn là người có tính cách sáng sủa và hoạt bát, nụ cười này lại không quá giống ngày thường, mang theo một chút thờ ơ. Nàng gẩy tóc trên trán, kéo tay Cung Trĩ, nhìn vào mắt đối phương, cười: "Cung đại tiên của tớ, chẳng lẽ cậu đồng tình với họ à?"
Cung Trĩ lắc đầu, nàng hơi suy nghĩ: "Không phải, chỉ là... Thỏ chết Cáo đau lòng?"
Thật ra kiếp trước nàng cũng đã trải qua rất nhiều chuyện như vậy, khi gặp phải, nàng cũng sẽ không chút lưu tình giơ tay chém xuống trên chiến trường không có vết máu và thuốc súng này, bởi vì nàng biết ở phía sau mình, còn có rất nhiều miệng cơm dựa vào nàng. Nếu nàng nhân từ, vậy nàng không thể nuôi những người lệ thuộc vào mình đó.
Nhưng dù có bao nhiêu lần, thâm tâm Cung Trĩ vẫn có phần mềm lòng, nàng nói cho mình, đây là thái độ làm người. Điều này làm cho nàng giữ thanh tỉnh, mà không phải biến thành chiếc máy của tư bản.
"Cậu đó, bao giờ cũng rất hiền lành, có lúc lại quá chính trực." Khương Nhiên nói nghiêm túc, "Cho nên cậu không quá thích hợp với thương trường. Mọi người đều chiều cậu, thích cậu, tớ thấy cái cô họ Thẩm kia mặc dù tâm thuật bất chính, nhưng thật lòng với cậu. Cậu cứ giữ như vậy là được."
Bởi vì chỉ có chính trực mà không bảo thủ, hiền lành mà không quá mềm lòng, mới có thể làm cho những người ở trong vũng lầy lâu ngày khi thấy được, trong lòng còn có một chút ánh sáng.
Cung Trĩ: "... Đợi đã, cái cô họ Thẩm tâm thuật bất chính, thật lòng với tớ... Cậu đang nghĩ gì?"
Khương Nhiên cười: "Các cậu đã như vậy như vậy, còn hỏi tớ phim heo, cậu nói với tớ các cậu không phải loại quan hệ đó... Cậu nghĩ tớ ngu?
Không, không phải cậu ngu, là tớ ngu...
Cung Trĩ ban đầu sắc mặt cứng đờ, sau đó trở nên đỏ ửng: "Không có! Tớ với chị ấy không phải quan hệ như vậy! Chúng tớ là trong sạch..."
"Trong sạch?" Khương Nhiên nhướng mày.
"Quan hệ bao nuôi trong sạch."
Sau lưng bỗng có tiếng truyền tới. Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía cửa, Thẩm Dĩnh đứng ngay đó, nhìn hai người. Nói đúng ra là nhìn hai người tay nắm tay.
Khương Nhiên đã nhận ra điều này, nàng nhướng mày, muốn dùng sức nắm chặt Cung Trĩ. Không ngờ Cung Trĩ nhanh hơn nàng rất nhiều, chỉ trong nháy mắt liền rút về, còn cười với Thẩm Dĩnh, trong nụ cười hơi mang lấy lòng.
Khương Nhiên căm tức nhìn Cung Trĩ, cái điệu bộ sợ vợ này, nàng còn không biết xấu hổ nói mình trong sạch.
Cung Trĩ khẽ ho một tiếng, nàng hay ngại ngùng trước một số ngôn luận của Thẩm Dĩnh: "Chúng ta, chúng ta nào có bao nuôi."
"Không có?" Thẩm Dĩnh nở nụ cười, cô đi tới gần Cung Trĩ, đi tới bên người Khương Nhiên, âm thầm đẩy ra Khương Nhiên.
Khương Nhiên: "...???"
Sau đó Thẩm Dĩnh nắm chặt tay Cung Trĩ: "Có phải em cho chị 5 triệu?"
Cung Trĩ: "... Mặc dù là vậy, nhưng..."
"Vậy có phải em giúp mẹ chị khám bệnh, còn cho bà ấy chuyển viện?"
Đó là vì nàng cũng không muốn để cho dì Thẩm chết mà! Cung Trĩ trợn mắt nhìn Thẩm Dĩnh.
"Vậy có phải em nhờ anh trai cho chị làm phó giám đốc Triều Sinh?"
Cung Trĩ: "... Đó là anh em..."
Khương Nhiên ở một bên lườm, đây là trọng điểm sao? Trọng điểm là cô nàng này nói, Cung đại tiên cậu không chối một câu!! Khương Nhiên chậc chậc hai tiếng: "Không nhìn ra ha, Cung đại tiên cậu thực biết chơi..."
Cung Trĩ căm tức nhìn Khương Nhiên: "Chúng tớ là trong sạch!"
"Biết biết, quan hệ bao nuôi trong sạch." Khương Nhiên cười.
Cung Trĩ không còn lời gì để nói, nhưng nàng muốn nói f **k. Nàng lườm Thẩm Dĩnh, mặt đầy tố cáo, Thẩm Dĩnh thì duỗi tay, nhẹ nhàng véo Cung Trĩ một cái. Cung Trĩ kéo tay Thẩm Dĩnh xuống, Thẩm Dĩnh híp mắt một cái.
Trị số hắc hóa báo động lập tức vang lên.
Cung Trĩ hơi khựng lại, nàng không sợ chết, nhưng tim đập nhanh cũng quá khó chịu, cho nên, không chết được thì cố hết sức để không phải chịu khổ ha?
Cung Trĩ bèn nắm tay Thẩm Dĩnh, do dự một cái chớp mắt, lại dè dặt đặt lên mặt mình, nhẹ nhàng cọ cọ.
Ánh mắt Thẩm Dĩnh trầm xuống, nhưng môi cô nhếch cao, khẽ giật giật: "Ngoan."
Khương Nhiên trợn tròn mặt.
Nàng liếc mắt nhìn Cung Trĩ, Cung Trĩ bị bạn tốt nhìn chòng chọc có hơi đỏ mặt, mạnh miệng hô một tiếng: "Nhìn cái gì! Chưa từng thấy bao nuôi à?"
"Không..."
Từng thấy bao nuôi, nhưng chưa từng thấy bao nuôi như vậy, thật không biết nói ai mới là chim hoàng yến. Kim chủ lấy lòng chim hoàng yến, chim hoàng yến còn vênh váo hống hách nói ngoan như thế.
Khương Nhiên mang vẻ mặt một lời khó nói hết: "... Đại tiên, cậu... Chẳng lẽ có cái sở thích gì khó nói à?"
Cung Trĩ đầu tiên sững sờ, ngay sau đó kịp phản ứng, thẹn quá thành giận: "Cậu mới vậy ý! Mau cút cút cút cho tớ!"
Khương Nhiên ôi ôi lùi về phía sau mấy bước, nàng nghiêng đầu, đúng lúc thấy ánh mắt Thẩm Dĩnh nhìn mình.
Trong đôi mắt đó không hề che giấu sự thù địch, cũng như cười trên nỗi đau của người khác và ham muốn độc chiếm vô bờ bến không hề che giấu. Một tay cô đè ở đầu vai Cung Trĩ, đứng trên cao nhìn xuống, bao bọc cả người Cung Trĩ ở trong bóng ma của mình.
Giống như cự long ôm trân bảo, sẽ phun long tức đối với những người mơ ước bảo vật của nó.
Đây là của cô, cô cấm chỉ, cũng sẽ không cho bất cứ kẻ nào đến gần!
Khương Nhiên không nhịn được run lên, nhìn Cung Trĩ còn không biết gì cả, chỉ mải giận dỗi mình.
Dù nghĩ vậy hình như thật có lỗi với hình tượng cao lớn của Cung Trĩ trong lòng nàng từ trước đến nay, nhưng lúc này Khương Nhiên thật sự cảm thấy Cung Trĩ giống như bé mèo con đứng ở trên vảy cự long diễu võ dương oai.
Có chút dễ thương, còn khá moe.
Khương Nhiên ho một tiếng: "Vậy, Cung đại tiên, tiểu nhân cáo lui trước, chúng ta liên hệ điện thoại. À... ừm, tớ vĩnh viễn là bạn cậu. Nếu có chuyện gì, cậu phải nhớ kỹ, lên núi đao xuống biển lửa, tớ cũng sẽ giúp cậu."
Nói xong câu cuối, Khương Nhiên nhìn về phía Thẩm Dĩnh, rất rõ ràng, những lời này đúng là nói cho Thẩm Dĩnh nghe.
Bây giờ Cung Trĩ tin Thẩm Dĩnh, cũng không có bị tổn thương gì. Nhưng nếu lỡ có gì đó, Khương Nhiên cũng không ngại làm người diệt rồng.
Thẩm Dĩnh chú ý tới ánh mắt Khương Nhiên nhìn mình bỗng chốc trở nên ác liệt, khá giống với người trong trí nhớ của cô. Thẩm Dĩnh nở nụ cười, cô cúi đầu, nhu hòa nói với Cung Trĩ: "Tiểu Cung đổng, cô ấy còn đứng ở đây, có phải định tiếp tục chê cười em?"
Khương Nhiên: "...???"
Người khí chất bá tổng ngời ngợi như cô mà nói loại trà ngôn trà ngữ này, liêm sỉ đâu?
Quả nhiên Cung Trĩ có hơi giận, da mặt nàng mỏng, không chịu được có người cười nhạo mình. Khương Nhiên là bạn tốt của nàng, tất nhiên cũng biết cái nết giận dỗi nho nhỏ này của nàng.
Khương Nhiên vội giơ tay lên: "Tớ đi tớ đi, tớ đi còn không được sao?"
Khương Nhiên đi rồi, vô cùng vội vàng.
Mà Cung Trĩ cũng nhìn về phía Thẩm Dĩnh, hừ một tiếng: "Chị đuổi bạn em đi làm gì."
Thẩm Dĩnh cười: "Nhưng em vẫn vì chị, phối hợp với chị đuổi cô ấy đi."
Cung Trĩ hơi đỏ mặt, Thẩm Dĩnh nói đúng, trong lúc vô tình, Thẩm Dĩnh đã rất quan trọng. Nàng kéo chăn che mặt mình: "Em muốn nằm xuống."
"Được, chị cùng em." Thẩm Dĩnh trả lời, cô ngồi ở bên người Cung Trĩ, nhìn nàng dần dần chìm vào mộng đẹp.
Đến khi Cung Trĩ ngủ hẳn, Thẩm Dĩnh lúc này mới để mặc cho mình nhìn chăm chú vào Cung Trĩ.
Nàng quả nhiên có bí mật, mà bí mật này, có ảnh hưởng rất lớn với tâm trạng của cô. Cô có suy đoán, nhưng còn cần chứng minh thêm một bước.
Nhớ lại từng tình cảnh lúc trước, Thẩm Dĩnh chống cằm, gợi lên tóc Cung Trĩ, quấn quanh ở giữa ngón tay, tiến tới bên môi, khẽ hôn.
"Đừng rời bỏ chị..."
[Bíp bíp...]
Tiếng điện lưu làm Cung Trĩ không nhịn được nhíu mày, nàng xoa ấn đường, đang định đứng lên. Sau khi giọng điện tử phát ra một trận loạn mã thì biến thành lời giải thích: [Bíp bíp... Không cách nào kiểm tra trị số hắc hóa, trị số hắc hóa 98.9...]
Vì vậy Cung Trĩ lại nằm xuống.
Không biết sao, sau khi từng chết một lần, cảm thấy trị số hắc hóa 98.9 gì gì đó không hề đáng sợ, đằng nào cũng giống như huyết áp, bíp một cái là tối đa ngay, còn không bằng nằm ườn...
Hệ thống: [Ký chủ...Cô như vậy, thật không tốt.]
Mà Khương Nhiên đang lo lắng nhìn Cung Trĩ: "Cung đại tiên, cậu đột nhiên bắn lên, lại đột nhiên nằm xuống, chẳng lẽ là hồi quang phản chiếu à."
Cung Trĩ nhẫn nhịn, không nhịn được, búng trán Khương Nhiên một cái: "Xin cậu, ngậm miệng cho tớ đi! Hầy, mấy người các cậu, tớ hoài nghi ấn đường của tớ có nếp nhăn rồi."
Khương Nhiên nghiêm túc nhìn ấn đường của Cung Trĩ, gật đầu như có thật: "Thật, ấn đường của cậu có ít dấu vết rồi."
Cung Trĩ hít ngụm khí lạnh, nàng tận tâm nằm ngửa, vận động, không phải là vì để cho mình không già sớm sao?
Mà bây giờ...mệt quá...
Cung Trĩ thở dài, dùng sức xoa ấn đường: "Sao cậu lại tới đây?"
"Nói gì vậy, cậu là gì của tớ? Cậu đã như vậy rồi, vậy tớ còn có thể không tới?" Khương Nhiên lườm Cung Trĩ một cái.
Cung Trĩ cười cười, nàng nhìn thấy Khương Nhiên lấy ra rất nhiều sách từ trong túi giống như ảo thuật: "Diệt Tuyệt sư thái cũng rất quan tâm cậu. Cô nói cậu bị bệnh, nhưng việc học không thể bỏ dở, những thứ này đều là cô nhờ tớ mang cho cậu. Nói chờ cậu khỏi bệnh trở về, liền cho cậu một bài kiểm tra cá nhân, xem cậu có lười biếng không. Cô ấy đánh cuộc với các giáo sư khác, nói học sinh của mình là giỏi nhất, cậu cũng không thể làm xấu mặt."
Thế giới này, dù tránh được kiếp làm công, cũng không tránh được số phận phải cạnh tranh.
Cung Trĩ không cười nổi.
Khương Nhiên thì cười khanh khách, nhìn Cung Trĩ ăn khổ rất vui vẻ: "À, dù bên ngoài đều đang đồn đãi anh cậu bao nuôi người ta. Nhưng tớ thấy cô nàng đó với cậu, hửm?"
"... Không thể nào." Cung Trĩ hơi khựng lại, lật một trang sách, nàng thấy Khương Nhiên nháy nháy mắt, muốn giải thích. Nhưng theo hiểu biết của nàng về Khương Nhiên, cùng với bộ dạng ban nãy trông như đang ôm nhau. Cung Trĩ cảm thấy mình có lẽ càng giải thích càng loạn, đành thôi, chỉ đổi đề tài.
"Tớ tỉnh lại hai ngày rồi, nhưng không một ai nói với tớ nhà họ Ông như thế nào."
"... Bọn họ cũng không muốn làm cậu lo." Khương Nhiên cũng biết bên nào nặng bên nào nhẹ, mặc dù nàng muốn tiếp tục tán dóc, nhưng chuyện nhà họ Ông, họ cũng đạp một cước, còn kiếm lời kha khá.
Chuyện này nói ra thì không đúng lắm, nhưng tường đổ mọi người đẩy, Khương Nhiên biết, khi nhà họ Ông có dấu hiệu suy tàn, không ít người đều ra tay, chẳng qua họ ra tay sớm nhất mà thôi.
"Ông Nam dính líu giết người, đã bị giam rồi. Còn nhà họ Ông... Cậu biết mẹ kế Ông Nam chỉ muốn tài sản, bà ta cuỗm một số tiền lớn chạy. Lão Ông tức ngã bệnh." Nói đến đây, Khương Nhiên cũng thở dài, dang tay ra, "Những sản nghiệp khác của nhà họ Ông... Cây đổ bầy khỉ tan, cậu cũng biết. Đây chính là thương trường."
Cung Trĩ im lặng, nàng không thích Ông Nam, Ông Nam nhìn hào hoa phong nhã, nhưng hắn đã làm nhiều chuyện hoang đường. Mà cũng đúng như Khương Nhiên nói, đây chính là thương trường.
Thấy Cung Trĩ im lặng, Khương Nhiên bật cười, nàng vốn là người có tính cách sáng sủa và hoạt bát, nụ cười này lại không quá giống ngày thường, mang theo một chút thờ ơ. Nàng gẩy tóc trên trán, kéo tay Cung Trĩ, nhìn vào mắt đối phương, cười: "Cung đại tiên của tớ, chẳng lẽ cậu đồng tình với họ à?"
Cung Trĩ lắc đầu, nàng hơi suy nghĩ: "Không phải, chỉ là... Thỏ chết Cáo đau lòng?"
Thật ra kiếp trước nàng cũng đã trải qua rất nhiều chuyện như vậy, khi gặp phải, nàng cũng sẽ không chút lưu tình giơ tay chém xuống trên chiến trường không có vết máu và thuốc súng này, bởi vì nàng biết ở phía sau mình, còn có rất nhiều miệng cơm dựa vào nàng. Nếu nàng nhân từ, vậy nàng không thể nuôi những người lệ thuộc vào mình đó.
Nhưng dù có bao nhiêu lần, thâm tâm Cung Trĩ vẫn có phần mềm lòng, nàng nói cho mình, đây là thái độ làm người. Điều này làm cho nàng giữ thanh tỉnh, mà không phải biến thành chiếc máy của tư bản.
"Cậu đó, bao giờ cũng rất hiền lành, có lúc lại quá chính trực." Khương Nhiên nói nghiêm túc, "Cho nên cậu không quá thích hợp với thương trường. Mọi người đều chiều cậu, thích cậu, tớ thấy cái cô họ Thẩm kia mặc dù tâm thuật bất chính, nhưng thật lòng với cậu. Cậu cứ giữ như vậy là được."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vì chỉ có chính trực mà không bảo thủ, hiền lành mà không quá mềm lòng, mới có thể làm cho những người ở trong vũng lầy lâu ngày khi thấy được, trong lòng còn có một chút ánh sáng.
Cung Trĩ: "... Đợi đã, cái cô họ Thẩm tâm thuật bất chính, thật lòng với tớ... Cậu đang nghĩ gì?"
Khương Nhiên cười: "Các cậu đã như vậy như vậy, còn hỏi tớ phim heo, cậu nói với tớ các cậu không phải loại quan hệ đó... Cậu nghĩ tớ ngu?
Không, không phải cậu ngu, là tớ ngu...
Cung Trĩ ban đầu sắc mặt cứng đờ, sau đó trở nên đỏ ửng: "Không có! Tớ với chị ấy không phải quan hệ như vậy! Chúng tớ là trong sạch..."
"Trong sạch?" Khương Nhiên nhướng mày.
"Quan hệ bao nuôi trong sạch."
Sau lưng bỗng có tiếng truyền tới. Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía cửa, Thẩm Dĩnh đứng ngay đó, nhìn hai người. Nói đúng ra là nhìn hai người tay nắm tay.
Khương Nhiên đã nhận ra điều này, nàng nhướng mày, muốn dùng sức nắm chặt Cung Trĩ. Không ngờ Cung Trĩ nhanh hơn nàng rất nhiều, chỉ trong nháy mắt liền rút về, còn cười với Thẩm Dĩnh, trong nụ cười hơi mang lấy lòng.
Khương Nhiên căm tức nhìn Cung Trĩ, cái điệu bộ sợ vợ này, nàng còn không biết xấu hổ nói mình trong sạch.
Cung Trĩ khẽ ho một tiếng, nàng hay ngại ngùng trước một số ngôn luận của Thẩm Dĩnh: "Chúng ta, chúng ta nào có bao nuôi."
"Không có?" Thẩm Dĩnh nở nụ cười, cô đi tới gần Cung Trĩ, đi tới bên người Khương Nhiên, âm thầm đẩy ra Khương Nhiên.
Khương Nhiên: "...???"
Sau đó Thẩm Dĩnh nắm chặt tay Cung Trĩ: "Có phải em cho chị 5 triệu?"
Cung Trĩ: "... Mặc dù là vậy, nhưng..."
"Vậy có phải em giúp mẹ chị khám bệnh, còn cho bà ấy chuyển viện?"
Đó là vì nàng cũng không muốn để cho dì Thẩm chết mà! Cung Trĩ trợn mắt nhìn Thẩm Dĩnh.
"Vậy có phải em nhờ anh trai cho chị làm phó giám đốc Triều Sinh?"
Cung Trĩ: "... Đó là anh em..."
Khương Nhiên ở một bên lườm, đây là trọng điểm sao? Trọng điểm là cô nàng này nói, Cung đại tiên cậu không chối một câu!! Khương Nhiên chậc chậc hai tiếng: "Không nhìn ra ha, Cung đại tiên cậu thực biết chơi..."
Cung Trĩ căm tức nhìn Khương Nhiên: "Chúng tớ là trong sạch!"
"Biết biết, quan hệ bao nuôi trong sạch." Khương Nhiên cười.
Cung Trĩ không còn lời gì để nói, nhưng nàng muốn nói f **k. Nàng lườm Thẩm Dĩnh, mặt đầy tố cáo, Thẩm Dĩnh thì duỗi tay, nhẹ nhàng véo Cung Trĩ một cái. Cung Trĩ kéo tay Thẩm Dĩnh xuống, Thẩm Dĩnh híp mắt một cái.
Trị số hắc hóa báo động lập tức vang lên.
Cung Trĩ hơi khựng lại, nàng không sợ chết, nhưng tim đập nhanh cũng quá khó chịu, cho nên, không chết được thì cố hết sức để không phải chịu khổ ha?
Cung Trĩ bèn nắm tay Thẩm Dĩnh, do dự một cái chớp mắt, lại dè dặt đặt lên mặt mình, nhẹ nhàng cọ cọ.
Ánh mắt Thẩm Dĩnh trầm xuống, nhưng môi cô nhếch cao, khẽ giật giật: "Ngoan."
Khương Nhiên trợn tròn mặt.
Nàng liếc mắt nhìn Cung Trĩ, Cung Trĩ bị bạn tốt nhìn chòng chọc có hơi đỏ mặt, mạnh miệng hô một tiếng: "Nhìn cái gì! Chưa từng thấy bao nuôi à?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không..."
Từng thấy bao nuôi, nhưng chưa từng thấy bao nuôi như vậy, thật không biết nói ai mới là chim hoàng yến. Kim chủ lấy lòng chim hoàng yến, chim hoàng yến còn vênh váo hống hách nói ngoan như thế.
Khương Nhiên mang vẻ mặt một lời khó nói hết: "... Đại tiên, cậu... Chẳng lẽ có cái sở thích gì khó nói à?"
Cung Trĩ đầu tiên sững sờ, ngay sau đó kịp phản ứng, thẹn quá thành giận: "Cậu mới vậy ý! Mau cút cút cút cho tớ!"
Khương Nhiên ôi ôi lùi về phía sau mấy bước, nàng nghiêng đầu, đúng lúc thấy ánh mắt Thẩm Dĩnh nhìn mình.
Trong đôi mắt đó không hề che giấu sự thù địch, cũng như cười trên nỗi đau của người khác và ham muốn độc chiếm vô bờ bến không hề che giấu. Một tay cô đè ở đầu vai Cung Trĩ, đứng trên cao nhìn xuống, bao bọc cả người Cung Trĩ ở trong bóng ma của mình.
Giống như cự long ôm trân bảo, sẽ phun long tức đối với những người mơ ước bảo vật của nó.
Đây là của cô, cô cấm chỉ, cũng sẽ không cho bất cứ kẻ nào đến gần!
Khương Nhiên không nhịn được run lên, nhìn Cung Trĩ còn không biết gì cả, chỉ mải giận dỗi mình.
Dù nghĩ vậy hình như thật có lỗi với hình tượng cao lớn của Cung Trĩ trong lòng nàng từ trước đến nay, nhưng lúc này Khương Nhiên thật sự cảm thấy Cung Trĩ giống như bé mèo con đứng ở trên vảy cự long diễu võ dương oai.
Có chút dễ thương, còn khá moe.
Khương Nhiên ho một tiếng: "Vậy, Cung đại tiên, tiểu nhân cáo lui trước, chúng ta liên hệ điện thoại. À... ừm, tớ vĩnh viễn là bạn cậu. Nếu có chuyện gì, cậu phải nhớ kỹ, lên núi đao xuống biển lửa, tớ cũng sẽ giúp cậu."
Nói xong câu cuối, Khương Nhiên nhìn về phía Thẩm Dĩnh, rất rõ ràng, những lời này đúng là nói cho Thẩm Dĩnh nghe.
Bây giờ Cung Trĩ tin Thẩm Dĩnh, cũng không có bị tổn thương gì. Nhưng nếu lỡ có gì đó, Khương Nhiên cũng không ngại làm người diệt rồng.
Thẩm Dĩnh chú ý tới ánh mắt Khương Nhiên nhìn mình bỗng chốc trở nên ác liệt, khá giống với người trong trí nhớ của cô. Thẩm Dĩnh nở nụ cười, cô cúi đầu, nhu hòa nói với Cung Trĩ: "Tiểu Cung đổng, cô ấy còn đứng ở đây, có phải định tiếp tục chê cười em?"
Khương Nhiên: "...???"
Người khí chất bá tổng ngời ngợi như cô mà nói loại trà ngôn trà ngữ này, liêm sỉ đâu?
Quả nhiên Cung Trĩ có hơi giận, da mặt nàng mỏng, không chịu được có người cười nhạo mình. Khương Nhiên là bạn tốt của nàng, tất nhiên cũng biết cái nết giận dỗi nho nhỏ này của nàng.
Khương Nhiên vội giơ tay lên: "Tớ đi tớ đi, tớ đi còn không được sao?"
Khương Nhiên đi rồi, vô cùng vội vàng.
Mà Cung Trĩ cũng nhìn về phía Thẩm Dĩnh, hừ một tiếng: "Chị đuổi bạn em đi làm gì."
Thẩm Dĩnh cười: "Nhưng em vẫn vì chị, phối hợp với chị đuổi cô ấy đi."
Cung Trĩ hơi đỏ mặt, Thẩm Dĩnh nói đúng, trong lúc vô tình, Thẩm Dĩnh đã rất quan trọng. Nàng kéo chăn che mặt mình: "Em muốn nằm xuống."
"Được, chị cùng em." Thẩm Dĩnh trả lời, cô ngồi ở bên người Cung Trĩ, nhìn nàng dần dần chìm vào mộng đẹp.
Đến khi Cung Trĩ ngủ hẳn, Thẩm Dĩnh lúc này mới để mặc cho mình nhìn chăm chú vào Cung Trĩ.
Nàng quả nhiên có bí mật, mà bí mật này, có ảnh hưởng rất lớn với tâm trạng của cô. Cô có suy đoán, nhưng còn cần chứng minh thêm một bước.
Nhớ lại từng tình cảnh lúc trước, Thẩm Dĩnh chống cằm, gợi lên tóc Cung Trĩ, quấn quanh ở giữa ngón tay, tiến tới bên môi, khẽ hôn.
"Đừng rời bỏ chị..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro