Quỳ Xin Nữ Chủ Buông Tha Bổn Cá Mặn
Ừ?
Mặc Quân
2024-09-25 10:53:13
[Nhưng ký chủ, cô sống lại cũng là gánh nặng đối với ý thức thế giới và
hệ thống, cô cũng sẽ rất đau.] Hệ thống còn muốn khuyên thêm. [Nếu chúng ta tiêu hao hầu như không còn, thế giới cũng xong luôn.]
[Vậy tôi cũng không còn cách nào, dù sao bây giờ cô trở về, trị số hắc hóa nhắc nhở bình thường, cũng không thể làm tôi lại đột tử nữa.] Cung Trĩ xòe ra hai tay, hành vi vô lại rõ rành rành.
Nàng nhìn Thẩm Dĩnh ngủ không yên ổn dựa vào gần mình, luôn muốn dính chặt lấy mình mới hơi thả lỏng.
Vẻ mặt Cung Trĩ cũng dịu lại, dù là nói chuyện trong đầu, cũng nói cực kỳ nhỏ giọng: [Cô không thể làm một hệ thống đạt tiêu chuẩn thay vì làm ba cô sáu bà* thúc giục người khác kết hôn à?]
(*Ba cô sáu bà: Chỉ những người phụ nữ làm nghề bất chính, lừa đảo. Ba cô trong đó có đạo cô, cô đồng. Sáu bà gồm bà mối, bà lang, mẹ mìn, chủ nhà chứa.)
Hệ thống vừa nghe, bật khóc oa oa: [Tôi cũng đâu có muốn. Tôi thật vất vả thăng cấp thành hệ thống giúp nữ chính sự nghiệp bách chiến bách thắng, kết quả lại muốn tôi đi làm hệ thống tình yêu. Tôi cũng rất khó khăn mà.]
Cung Trĩ: [...]
Nàng nói xin lỗi với hệ thống đang rối bời, nhưng không hề định sửa sai.
Cung Trĩ cẩn thận không đụng tới cánh tay của Thẩm Dĩnh, bị hệ thống và ý thức thế giới kéo lại từ bờ vực của cái chết, có lẽ vẫn còn hơi bị ảnh hưởng, Cung Trĩ cảm thấy mệt mỏi, thân thể nặng trĩu, nàng ngáp một cái, đầu cũng tới gần Thẩm Dĩnh. Hai người dựa đầu vào nhau, như hai con mèo nhỏ quấn lấy nhau.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Cung Trĩ liền bị kéo đi làm một loạt kiểm tra.
Thẩm Dĩnh luôn đi theo bên cạnh Cung Trĩ, nhưng Khưu Tư Nghiên sáng sớm chạy tới chăm con không thích Thẩm Dĩnh. Dù thực tế Thẩm Dĩnh cứu Cung Trĩ, nhưng từ trực giác nào đó của người mẹ, Khưu Tư Nghiên luôn cảm thấy Thẩm Dĩnh là kẻ đầu sỏ làm hại con gái bà trở thành bộ dáng như bây giờ.
Mà Thẩm Dĩnh không hề phủ nhận, cô chỉ yên lặng đi theo sau Cung Trĩ, chỉ cần một ánh mắt của Cung Trĩ, Thẩm Dĩnh có thể bắt được chuẩn xác, đồng thời ngẩng đầu lên nở một nụ cười trông hơi tái nhợt, nhưng lại mang ý nghĩa động viên với Cung Trĩ.
Cung Trĩ lẳng lặng nhìn chăm chú nụ cười của Thẩm Dĩnh một lát, cuối cùng tiếp tục kiểm tra dưới sự thúc giục của Khưu Tư Nghiên.
[Tại sao trị số hắc hóa của cô ấy vẫn sẽ cao như vậy chứ?]
Cung Trĩ hỏi.
Hệ thống ỉu xìu đáp: [Bởi vì trùng sinh, trước khi trùng sinh ký chủ cũng xem qua đại cương rồi đó.]
[Nhưng cuộc đời của cô ấy đã thay đổi. Dì Thẩm còn sống, Trần Thần cũng đã nhận được trừng phạt, Ông gia cũng sắp phá sản. Cô ấy thoát khỏi anh tôi, có sự nghiệp, như vậy, cô ấy còn có cái gì không hài lòng chứ?]
Hệ thống tít tít mấy tiếng, ngay sau đó truyền đến câu trả lời bất đắc dĩ: [Ký chủ, sinh vật sống dựa trên silicon như chúng tôi không thể nào hiểu được sinh vật sống dựa trên carbon các cô. Tình cảm cùng với suy nghĩ của các cô phức tạp hay thay đổi, biến hóa bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, đây là nguyên nhân chúng tôi lựa chọn ký chủ làm cộng sự. Chỉ có loài người, mới có thể hiểu loài người, thay đổi loài người.
Cung Trĩ bèn nhắm hai mắt lại, nằm xuống theo lời khuyên của bác sĩ. Cửa đóng lại, cũng đóng lại ánh mắt quan tâm của Thẩm Dĩnh nhìn về phía mình. Nhưng Cung Trĩ luôn có một cảm giác, Thẩm Dĩnh vẫn sẽ đứng ở đó nhìn về phía mình.
Điều này làm cho Cung Trĩ hơi buồn.
Một người không thể cứ mãi nhìn một người khác. Nếu Thẩm Dĩnh vì thế mà mất đi chính mình, vậy Cung Trĩ sẽ cảm thấy đau khổ, nàng làm mọi thứ vì Thẩm Dĩnh đều trở nên không đáng một đồng.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nói Cung Trĩ rất khỏe mạnh, có thể về nhà bất cứ lúc nào. Nhưng dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Khưu Tư Nghiên, vẫn quyết định ở thêm mấy ngày để phòng hờ.
"Bảo bối, mấy ngày nay cứ ở trong nhà nghỉ ngơi cho khỏe đã, mẹ đã xin nghỉ giúp con." Khưu Tư Nghiên trìu mến nhìn Cung Trĩ.
Cung Trĩ hơi xấu hổ, nàng là mang trí nhớ chuyển kiếp, đối với Khưu Tư Nghiên đó hoàn toàn là tình yêu của con với mẹ, nhưng nàng trưởng thành từ nhỏ, mẹ cũng rất ít nói với mình bằng giọng điệu thương yêu rõ ràng như vậy.
Nàng kéo chăn lên, nhìn mẹ: "Vâng, cảm ơn mẹ."
Khưu Tư Nghiên xoa má Cung Trĩ, đứa nhỏ này không thân thiết với bà như con trai cả. Nhưng chuyện lần này quả thực làm bà sợ hãi, nhìn con mất đi ý thức nằm ở trên giường, thậm chí tắt thở một lần, Khưu Tư Nghiên giờ mới nhận ra con còn trẻ và non nớt như vậy.
Lần này, làm bà lập tức tuôn ra tình thương của mẹ đã kìm nén 20 năm, chỉ mong cơm cũng do mình bón.
Dỗ mẹ rời đi, Cung Trĩ thầm thở phào.
"Nếu không muốn để dì bón cho em, em cũng có thể từ chối." Giọng Thẩm Dĩnh bỗng vang lên.
Cung Trĩ liền nhìn về phía Thẩm Dĩnh, cô lúc nào cũng ở đó, Khưu Tư Nghiên hoàn toàn coi cô không tồn tại, chỉ có Cung Trĩ sẽ thi thoảng để ý tới cô.
Cung Trĩ lắc đầu: "Chị còn chưa ăn phải không, sao không đi ăn cơm."
"Chị muốn thấy em."
Thẩm Dĩnh trả lời, cô ngồi vào chỗ ngồi lúc trước của Khưu Tư Nghiên, duỗi tay nắm lấy ngón tay Cung Trĩ. Khi đôi tay mềm mại ấy quấn lấy mình, Thẩm Dĩnh mới cảm thấy trái tim luôn bất an của mình thả lỏng lại. Cô nhìn ánh mắt không đồng ý của Cung Trĩ, thấp giọng hỏi: "Không muốn sao?"
"Bây giờ em rất tốt, chị không cần lo cho em."
Cung Trĩ nâng lên tay Thẩm Dĩnh, cầm ngón tay của cô che ở trên mặt mình. Khoảnh khắc chạm vào má Cung Trĩ, Cung Trĩ cảm thấy ngón tay Thẩm Dĩnh đang khẽ run. Điều này làm cho Cung Trĩ nhớ tới cảnh tượng trước đây khi Thẩm Dĩnh dò xét hơi thở của mẹ mình. Đáy lòng nàng liền mềm xuống. Đam Mỹ Hiện Đại
Nàng nhìn chăm chú ánh mắt đen nhánh của Thẩm Dĩnh, khẽ nói: "Chị nhìn em, em là sống, là ấm áp."
Ánh mắt Thẩm Dĩnh tham lam quét qua gương mặt Cung Trĩ, nhìn chăm chú vào đôi mắt em, nhìn thấy trong mắt em chỉ có bóng dáng của mình. Cô thoả mãn với cái nhìn chăm chú như vậy, nhưng đáy lòng lại có một lỗ hổng, dường như làm thế nào cũng không thể lấp đầy. Cô muốn Cung Trĩ nhìn chăm chú vào mình, trong mắt vĩnh viễn đều có mình.
Mỗi một người đến chia sẻ Cung Trĩ, cô luôn bất mãn, luôn muốn đẩy họ ra.
[Trị số hắc hóa 98.99]
Cô lại đang suy nghĩ miên man rồi.
Cung Trĩ hơi nhăn mày lại, ngay sau đó giãn ra, Thẩm Dĩnh nhìn chăm chú vào Cung Trĩ, thấy nàng nắm lấy bàn tay của mình, khẽ nói: "Cho nên, đừng lo lắng, cũng không cần phải sợ. Được không?"
Thẩm Dĩnh lẳng lặng nhìn gương mặt Cung Trĩ.
Ngay khi Cung Trĩ dường như nhận ra được cái gì không đúng, sắp mở miệng, Thẩm Dĩnh gật đầu, trán cô chạm vào trán Cung Trĩ.
Cung Trĩ cảm thấy lạnh lẽo, nhưng hơi thở của đối phương là nóng rực và bỏng cháy, gần như muốn thiêu đốt cả người Cung Trĩ. Cung Trĩ ngừng thở trong vô thức.
Nhịn thở khiến người ta cảm thấy thiếu dưỡng khí, mà thiếu dưỡng khí lại khiến người ta choáng đầu.
Cung Trĩ cảm thấy choáng váng, nàng nghe bên tai truyền tới giọng của Thẩm Dĩnh, nhu hòa, trầm thấp, lại tràn đầy sức mạnh: "Được, chị hứa với em."
"Cung đại tiên, tớ đến thăm..." Tiếng gào to của Khương Nhiên vang lên, tiếp theo chính là tiếng cửa bị mở ra rồi khép lại, "Quấy rầy, hai người tiếp tục."
Cung Trĩ giờ mới chợt nhận ra, mặt đỏ tới mang tai đẩy ra Thẩm Dĩnh.
Khóe miệng Thẩm Dĩnh rốt cuộc nở nụ cười.
[Trị số hắc hóa 98.]
Tiếng hệ thống lặng lẽ vang lên, cái này làm cho Cung Trĩ không nhịn được liếc nhìn Thẩm Dĩnh.
Thẩm Dĩnh cười: "Nhìn chị làm gì?"
Cung Trĩ lắc đầu, lại hơi khó xử nhìn Thẩm Dĩnh: "Khương Nhiên đến rồi."
Thẩm Dĩnh ừ một tiếng, thưởng thức nét mặt khó xử của Cung Trĩ thêm chốc lát, lúc này mới lưu luyến không rời đụng đụng tay Cung Trĩ, xoay người: "Chị đi ra ngoài gọi cô ấy."
Cung Trĩ dạ một tiếng, nàng nhìn Thẩm Dĩnh ra cửa, từ từ thở dài một hơi. Nàng cảm thấy má mình hơi nóng, lại không nhịn được vỗ vỗ mặt mình, lẩm bẩm: "Là thiếu dưỡng khí, là thiếu dưỡng khí."
Cửa khép lại, Thẩm Dĩnh nghiêng mặt sang bên, cô nhìn thấy Khương Nhiên đang quan sát mình, trong mắt lập lòe tìm tòi nghiên cứu. Thẩm Dĩnh gật đầu một cái với Khương Nhiên, không mấy để ý đến nhân tài 5 năm sau mới xuất hiện này: "Đi đi, em ấy đang chờ cô."
Khương Nhiên à một tiếng, cười với Thẩm Dĩnh: "Tôi đây, bình thường sẽ không xen vào chuyện của Cung đại tiên. Nhưng nếu cô ăn hiếp cậu ấy, làm chuyện gì có lỗi với cậu ấy thì đừng có trách tôi không khách khí với cô."
Thẩm Dĩnh lẳng lặng nhìn chằm chằm Khương Nhiên, Khương Nhiên cảm thấy người trước mắt này không hề điềm đạm đáng yêu, yếu đuối vô hại như bề ngoài. Khương Nhiên trong vô thức căng thẳng sau lưng, như có một loại áp lực khi gặp đối thủ.
"Cô..." Khương Nhiên còn muốn nói điều gì, nhưng Thẩm Dĩnh lại ngắt lời nàng: "Nếu cô không vào, vậy tôi vào."
Nói đoạn, Thẩm Dĩnh đè xuống cửa, như muốn đi vào thật.
"Tất nhiên không." Khương Nhiên vội vàng đè lại cửa, nàng vặn mở khóa cửa, lách mình chui vào, coi vẻ ngay cả một chút bóng dáng của Cung Trĩ cũng không muốn cho Thẩm Dĩnh nhìn.
Thẩm Dĩnh bật cười, cô nhớ tới trước khi trùng sinh, Khương Nhiên của năm năm sau.
Lúc đó Khương Nhiên tốn không ít công sức đánh bại anh của nàng, một lần nữa leo lên ngai vàng người thừa kế của nhà họ Khương, nhưng nàng bị què một chân. Thẩm Dĩnh từng nhìn Khương Nhiên từ xa, đối phương lẻ loi gầy yếu, âu phục màu đen mặc trên người rộng thùng thình, chống một cây gậy cũng nhỏ dài, cả người từ trên xuống dưới tràn ngập tối tăm.
So với bây giờ, hoàn toàn là hai người.
Cho nên, người đó, thay đổi thế giới của Thẩm Dĩnh.
Cũng, thay đổi thế giới của Khương Nhiên sao?
Nghĩ đến loại khả năng này, Thẩm Dĩnh cảm thấy đầu óc của mình đang đập thình thịch không ngừng, phải nắm tay thật chặt mới có thể khống chế cảm xúc nhấp nhô trong lòng. Cô ra sức hít thở sâu nhiều lần, bây giờ cô vẫn chưa thể làm theo ý mình, bởi vì lần này Cung Trĩ té xỉu, đột nhiên ngừng thở, làm cho Thẩm Dĩnh có một ý nghĩ to gan và hoang đường.
Thẩm Dĩnh dùng sức khống chế hô hấp của mình, dựa lưng vào vách tường, sau một hồi, cô mới lấy điện thoại ra, gọi video cho Thẩm Thư.
Thẩm Thư bên kia đã là buổi tối, nhưng vẫn chưa quá muộn. Sau khi nhận được điện thoại của con gái, bà ngay lập tức cười lên: "Con bé này, sao mấy hôm nay không gọi điện thoại cho mẹ con?"
Thẩm Dĩnh mỉm cười, thấy sắc mặt của mẹ còn tốt, điều này cũng để cô cảm thấy thả lỏng.
"Có một số việc chậm trễ, mẹ biết con gần đây bề bộn nhiều việc."
Thẩm Thư liền thở dài: "Ôi, sắc mặt con không tốt lắm, đừng quá liều mạng, biết chưa?"
Thẩm Dĩnh dạ một tiếng, suy cho cùng Thẩm Thư vẫn hiểu con, hai người trò chuyện mấy câu, bà liền có hơi lo âu: "Sao vậy Tiểu Dĩnh? Có phải con có tâm sự gì không?"
Thẩm Dĩnh hơi khựng lại, ngay sau đó hơi ngại ngùng cười: "Không có gì, chỉ là, mẹ, con thích một người."
"Thật à?" Vẻ mặt Thẩm Thư lập tức sáng lên, "Kiểu người ra sao? "
"Là người rất ấm áp, rất ưu tú. Mẹ cũng thích người ấy."
"Mẹ còn chưa gặp, con đã biết mẹ thích rồi."
Thẩm Dĩnh cười lên, cong mắt, dáng vẻ rất ngọt: "Sẽ, mẹ nhất định sẽ."
Thẩm Thư đã rất lâu rồi không thấy con gái cười như thế, lòng bà có hơi chua xót, lại có hơi vui vẻ yên tâm, gật đầu hùa theo con gái. Sau khi hai mẹ con nói mấy câu, Thẩm Dĩnh mới hỏi: "Mẹ, mẹ còn nhớ hôm ấy Cung Trĩ nói em ấy rất khó chịu, là xảy ra từ lúc nào không? Có thể nói cặn kẽ cho con được không?"
[Vậy tôi cũng không còn cách nào, dù sao bây giờ cô trở về, trị số hắc hóa nhắc nhở bình thường, cũng không thể làm tôi lại đột tử nữa.] Cung Trĩ xòe ra hai tay, hành vi vô lại rõ rành rành.
Nàng nhìn Thẩm Dĩnh ngủ không yên ổn dựa vào gần mình, luôn muốn dính chặt lấy mình mới hơi thả lỏng.
Vẻ mặt Cung Trĩ cũng dịu lại, dù là nói chuyện trong đầu, cũng nói cực kỳ nhỏ giọng: [Cô không thể làm một hệ thống đạt tiêu chuẩn thay vì làm ba cô sáu bà* thúc giục người khác kết hôn à?]
(*Ba cô sáu bà: Chỉ những người phụ nữ làm nghề bất chính, lừa đảo. Ba cô trong đó có đạo cô, cô đồng. Sáu bà gồm bà mối, bà lang, mẹ mìn, chủ nhà chứa.)
Hệ thống vừa nghe, bật khóc oa oa: [Tôi cũng đâu có muốn. Tôi thật vất vả thăng cấp thành hệ thống giúp nữ chính sự nghiệp bách chiến bách thắng, kết quả lại muốn tôi đi làm hệ thống tình yêu. Tôi cũng rất khó khăn mà.]
Cung Trĩ: [...]
Nàng nói xin lỗi với hệ thống đang rối bời, nhưng không hề định sửa sai.
Cung Trĩ cẩn thận không đụng tới cánh tay của Thẩm Dĩnh, bị hệ thống và ý thức thế giới kéo lại từ bờ vực của cái chết, có lẽ vẫn còn hơi bị ảnh hưởng, Cung Trĩ cảm thấy mệt mỏi, thân thể nặng trĩu, nàng ngáp một cái, đầu cũng tới gần Thẩm Dĩnh. Hai người dựa đầu vào nhau, như hai con mèo nhỏ quấn lấy nhau.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Cung Trĩ liền bị kéo đi làm một loạt kiểm tra.
Thẩm Dĩnh luôn đi theo bên cạnh Cung Trĩ, nhưng Khưu Tư Nghiên sáng sớm chạy tới chăm con không thích Thẩm Dĩnh. Dù thực tế Thẩm Dĩnh cứu Cung Trĩ, nhưng từ trực giác nào đó của người mẹ, Khưu Tư Nghiên luôn cảm thấy Thẩm Dĩnh là kẻ đầu sỏ làm hại con gái bà trở thành bộ dáng như bây giờ.
Mà Thẩm Dĩnh không hề phủ nhận, cô chỉ yên lặng đi theo sau Cung Trĩ, chỉ cần một ánh mắt của Cung Trĩ, Thẩm Dĩnh có thể bắt được chuẩn xác, đồng thời ngẩng đầu lên nở một nụ cười trông hơi tái nhợt, nhưng lại mang ý nghĩa động viên với Cung Trĩ.
Cung Trĩ lẳng lặng nhìn chăm chú nụ cười của Thẩm Dĩnh một lát, cuối cùng tiếp tục kiểm tra dưới sự thúc giục của Khưu Tư Nghiên.
[Tại sao trị số hắc hóa của cô ấy vẫn sẽ cao như vậy chứ?]
Cung Trĩ hỏi.
Hệ thống ỉu xìu đáp: [Bởi vì trùng sinh, trước khi trùng sinh ký chủ cũng xem qua đại cương rồi đó.]
[Nhưng cuộc đời của cô ấy đã thay đổi. Dì Thẩm còn sống, Trần Thần cũng đã nhận được trừng phạt, Ông gia cũng sắp phá sản. Cô ấy thoát khỏi anh tôi, có sự nghiệp, như vậy, cô ấy còn có cái gì không hài lòng chứ?]
Hệ thống tít tít mấy tiếng, ngay sau đó truyền đến câu trả lời bất đắc dĩ: [Ký chủ, sinh vật sống dựa trên silicon như chúng tôi không thể nào hiểu được sinh vật sống dựa trên carbon các cô. Tình cảm cùng với suy nghĩ của các cô phức tạp hay thay đổi, biến hóa bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, đây là nguyên nhân chúng tôi lựa chọn ký chủ làm cộng sự. Chỉ có loài người, mới có thể hiểu loài người, thay đổi loài người.
Cung Trĩ bèn nhắm hai mắt lại, nằm xuống theo lời khuyên của bác sĩ. Cửa đóng lại, cũng đóng lại ánh mắt quan tâm của Thẩm Dĩnh nhìn về phía mình. Nhưng Cung Trĩ luôn có một cảm giác, Thẩm Dĩnh vẫn sẽ đứng ở đó nhìn về phía mình.
Điều này làm cho Cung Trĩ hơi buồn.
Một người không thể cứ mãi nhìn một người khác. Nếu Thẩm Dĩnh vì thế mà mất đi chính mình, vậy Cung Trĩ sẽ cảm thấy đau khổ, nàng làm mọi thứ vì Thẩm Dĩnh đều trở nên không đáng một đồng.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nói Cung Trĩ rất khỏe mạnh, có thể về nhà bất cứ lúc nào. Nhưng dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Khưu Tư Nghiên, vẫn quyết định ở thêm mấy ngày để phòng hờ.
"Bảo bối, mấy ngày nay cứ ở trong nhà nghỉ ngơi cho khỏe đã, mẹ đã xin nghỉ giúp con." Khưu Tư Nghiên trìu mến nhìn Cung Trĩ.
Cung Trĩ hơi xấu hổ, nàng là mang trí nhớ chuyển kiếp, đối với Khưu Tư Nghiên đó hoàn toàn là tình yêu của con với mẹ, nhưng nàng trưởng thành từ nhỏ, mẹ cũng rất ít nói với mình bằng giọng điệu thương yêu rõ ràng như vậy.
Nàng kéo chăn lên, nhìn mẹ: "Vâng, cảm ơn mẹ."
Khưu Tư Nghiên xoa má Cung Trĩ, đứa nhỏ này không thân thiết với bà như con trai cả. Nhưng chuyện lần này quả thực làm bà sợ hãi, nhìn con mất đi ý thức nằm ở trên giường, thậm chí tắt thở một lần, Khưu Tư Nghiên giờ mới nhận ra con còn trẻ và non nớt như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần này, làm bà lập tức tuôn ra tình thương của mẹ đã kìm nén 20 năm, chỉ mong cơm cũng do mình bón.
Dỗ mẹ rời đi, Cung Trĩ thầm thở phào.
"Nếu không muốn để dì bón cho em, em cũng có thể từ chối." Giọng Thẩm Dĩnh bỗng vang lên.
Cung Trĩ liền nhìn về phía Thẩm Dĩnh, cô lúc nào cũng ở đó, Khưu Tư Nghiên hoàn toàn coi cô không tồn tại, chỉ có Cung Trĩ sẽ thi thoảng để ý tới cô.
Cung Trĩ lắc đầu: "Chị còn chưa ăn phải không, sao không đi ăn cơm."
"Chị muốn thấy em."
Thẩm Dĩnh trả lời, cô ngồi vào chỗ ngồi lúc trước của Khưu Tư Nghiên, duỗi tay nắm lấy ngón tay Cung Trĩ. Khi đôi tay mềm mại ấy quấn lấy mình, Thẩm Dĩnh mới cảm thấy trái tim luôn bất an của mình thả lỏng lại. Cô nhìn ánh mắt không đồng ý của Cung Trĩ, thấp giọng hỏi: "Không muốn sao?"
"Bây giờ em rất tốt, chị không cần lo cho em."
Cung Trĩ nâng lên tay Thẩm Dĩnh, cầm ngón tay của cô che ở trên mặt mình. Khoảnh khắc chạm vào má Cung Trĩ, Cung Trĩ cảm thấy ngón tay Thẩm Dĩnh đang khẽ run. Điều này làm cho Cung Trĩ nhớ tới cảnh tượng trước đây khi Thẩm Dĩnh dò xét hơi thở của mẹ mình. Đáy lòng nàng liền mềm xuống. Đam Mỹ Hiện Đại
Nàng nhìn chăm chú ánh mắt đen nhánh của Thẩm Dĩnh, khẽ nói: "Chị nhìn em, em là sống, là ấm áp."
Ánh mắt Thẩm Dĩnh tham lam quét qua gương mặt Cung Trĩ, nhìn chăm chú vào đôi mắt em, nhìn thấy trong mắt em chỉ có bóng dáng của mình. Cô thoả mãn với cái nhìn chăm chú như vậy, nhưng đáy lòng lại có một lỗ hổng, dường như làm thế nào cũng không thể lấp đầy. Cô muốn Cung Trĩ nhìn chăm chú vào mình, trong mắt vĩnh viễn đều có mình.
Mỗi một người đến chia sẻ Cung Trĩ, cô luôn bất mãn, luôn muốn đẩy họ ra.
[Trị số hắc hóa 98.99]
Cô lại đang suy nghĩ miên man rồi.
Cung Trĩ hơi nhăn mày lại, ngay sau đó giãn ra, Thẩm Dĩnh nhìn chăm chú vào Cung Trĩ, thấy nàng nắm lấy bàn tay của mình, khẽ nói: "Cho nên, đừng lo lắng, cũng không cần phải sợ. Được không?"
Thẩm Dĩnh lẳng lặng nhìn gương mặt Cung Trĩ.
Ngay khi Cung Trĩ dường như nhận ra được cái gì không đúng, sắp mở miệng, Thẩm Dĩnh gật đầu, trán cô chạm vào trán Cung Trĩ.
Cung Trĩ cảm thấy lạnh lẽo, nhưng hơi thở của đối phương là nóng rực và bỏng cháy, gần như muốn thiêu đốt cả người Cung Trĩ. Cung Trĩ ngừng thở trong vô thức.
Nhịn thở khiến người ta cảm thấy thiếu dưỡng khí, mà thiếu dưỡng khí lại khiến người ta choáng đầu.
Cung Trĩ cảm thấy choáng váng, nàng nghe bên tai truyền tới giọng của Thẩm Dĩnh, nhu hòa, trầm thấp, lại tràn đầy sức mạnh: "Được, chị hứa với em."
"Cung đại tiên, tớ đến thăm..." Tiếng gào to của Khương Nhiên vang lên, tiếp theo chính là tiếng cửa bị mở ra rồi khép lại, "Quấy rầy, hai người tiếp tục."
Cung Trĩ giờ mới chợt nhận ra, mặt đỏ tới mang tai đẩy ra Thẩm Dĩnh.
Khóe miệng Thẩm Dĩnh rốt cuộc nở nụ cười.
[Trị số hắc hóa 98.]
Tiếng hệ thống lặng lẽ vang lên, cái này làm cho Cung Trĩ không nhịn được liếc nhìn Thẩm Dĩnh.
Thẩm Dĩnh cười: "Nhìn chị làm gì?"
Cung Trĩ lắc đầu, lại hơi khó xử nhìn Thẩm Dĩnh: "Khương Nhiên đến rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Dĩnh ừ một tiếng, thưởng thức nét mặt khó xử của Cung Trĩ thêm chốc lát, lúc này mới lưu luyến không rời đụng đụng tay Cung Trĩ, xoay người: "Chị đi ra ngoài gọi cô ấy."
Cung Trĩ dạ một tiếng, nàng nhìn Thẩm Dĩnh ra cửa, từ từ thở dài một hơi. Nàng cảm thấy má mình hơi nóng, lại không nhịn được vỗ vỗ mặt mình, lẩm bẩm: "Là thiếu dưỡng khí, là thiếu dưỡng khí."
Cửa khép lại, Thẩm Dĩnh nghiêng mặt sang bên, cô nhìn thấy Khương Nhiên đang quan sát mình, trong mắt lập lòe tìm tòi nghiên cứu. Thẩm Dĩnh gật đầu một cái với Khương Nhiên, không mấy để ý đến nhân tài 5 năm sau mới xuất hiện này: "Đi đi, em ấy đang chờ cô."
Khương Nhiên à một tiếng, cười với Thẩm Dĩnh: "Tôi đây, bình thường sẽ không xen vào chuyện của Cung đại tiên. Nhưng nếu cô ăn hiếp cậu ấy, làm chuyện gì có lỗi với cậu ấy thì đừng có trách tôi không khách khí với cô."
Thẩm Dĩnh lẳng lặng nhìn chằm chằm Khương Nhiên, Khương Nhiên cảm thấy người trước mắt này không hề điềm đạm đáng yêu, yếu đuối vô hại như bề ngoài. Khương Nhiên trong vô thức căng thẳng sau lưng, như có một loại áp lực khi gặp đối thủ.
"Cô..." Khương Nhiên còn muốn nói điều gì, nhưng Thẩm Dĩnh lại ngắt lời nàng: "Nếu cô không vào, vậy tôi vào."
Nói đoạn, Thẩm Dĩnh đè xuống cửa, như muốn đi vào thật.
"Tất nhiên không." Khương Nhiên vội vàng đè lại cửa, nàng vặn mở khóa cửa, lách mình chui vào, coi vẻ ngay cả một chút bóng dáng của Cung Trĩ cũng không muốn cho Thẩm Dĩnh nhìn.
Thẩm Dĩnh bật cười, cô nhớ tới trước khi trùng sinh, Khương Nhiên của năm năm sau.
Lúc đó Khương Nhiên tốn không ít công sức đánh bại anh của nàng, một lần nữa leo lên ngai vàng người thừa kế của nhà họ Khương, nhưng nàng bị què một chân. Thẩm Dĩnh từng nhìn Khương Nhiên từ xa, đối phương lẻ loi gầy yếu, âu phục màu đen mặc trên người rộng thùng thình, chống một cây gậy cũng nhỏ dài, cả người từ trên xuống dưới tràn ngập tối tăm.
So với bây giờ, hoàn toàn là hai người.
Cho nên, người đó, thay đổi thế giới của Thẩm Dĩnh.
Cũng, thay đổi thế giới của Khương Nhiên sao?
Nghĩ đến loại khả năng này, Thẩm Dĩnh cảm thấy đầu óc của mình đang đập thình thịch không ngừng, phải nắm tay thật chặt mới có thể khống chế cảm xúc nhấp nhô trong lòng. Cô ra sức hít thở sâu nhiều lần, bây giờ cô vẫn chưa thể làm theo ý mình, bởi vì lần này Cung Trĩ té xỉu, đột nhiên ngừng thở, làm cho Thẩm Dĩnh có một ý nghĩ to gan và hoang đường.
Thẩm Dĩnh dùng sức khống chế hô hấp của mình, dựa lưng vào vách tường, sau một hồi, cô mới lấy điện thoại ra, gọi video cho Thẩm Thư.
Thẩm Thư bên kia đã là buổi tối, nhưng vẫn chưa quá muộn. Sau khi nhận được điện thoại của con gái, bà ngay lập tức cười lên: "Con bé này, sao mấy hôm nay không gọi điện thoại cho mẹ con?"
Thẩm Dĩnh mỉm cười, thấy sắc mặt của mẹ còn tốt, điều này cũng để cô cảm thấy thả lỏng.
"Có một số việc chậm trễ, mẹ biết con gần đây bề bộn nhiều việc."
Thẩm Thư liền thở dài: "Ôi, sắc mặt con không tốt lắm, đừng quá liều mạng, biết chưa?"
Thẩm Dĩnh dạ một tiếng, suy cho cùng Thẩm Thư vẫn hiểu con, hai người trò chuyện mấy câu, bà liền có hơi lo âu: "Sao vậy Tiểu Dĩnh? Có phải con có tâm sự gì không?"
Thẩm Dĩnh hơi khựng lại, ngay sau đó hơi ngại ngùng cười: "Không có gì, chỉ là, mẹ, con thích một người."
"Thật à?" Vẻ mặt Thẩm Thư lập tức sáng lên, "Kiểu người ra sao? "
"Là người rất ấm áp, rất ưu tú. Mẹ cũng thích người ấy."
"Mẹ còn chưa gặp, con đã biết mẹ thích rồi."
Thẩm Dĩnh cười lên, cong mắt, dáng vẻ rất ngọt: "Sẽ, mẹ nhất định sẽ."
Thẩm Thư đã rất lâu rồi không thấy con gái cười như thế, lòng bà có hơi chua xót, lại có hơi vui vẻ yên tâm, gật đầu hùa theo con gái. Sau khi hai mẹ con nói mấy câu, Thẩm Dĩnh mới hỏi: "Mẹ, mẹ còn nhớ hôm ấy Cung Trĩ nói em ấy rất khó chịu, là xảy ra từ lúc nào không? Có thể nói cặn kẽ cho con được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro