Quỳ Xin Nữ Chủ Buông Tha Bổn Cá Mặn

Đều muốn biết?

Mặc Quân

2024-09-25 10:53:13

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Cung Trĩ tỉnh lại có hơi mơ màng.

Bên cạnh trống không, khi tay mò qua cảm giác hơi lạnh, trong chăn hiển nhiên đã rất lâu không có ai. Rất lâu sau khi nhận ra cảm giác mất mát trong lòng, Cung Trĩ mới biết, tối hôm qua Thẩm Dĩnh không có ngủ cùng mình.

Không ngủ chung đương nhiên là một chuyện tốt, từng chiếc hôn, ôm cùng với vuốt ve tối qua đủ để khiến Cung Trĩ kích động đến mức cả người sa vào trạng thái u mê.

Giờ nghĩ lại, nàng cảm thấy lúc đó Thẩm Dĩnh kiên trì, có lẽ nàng cũng đã tình trong như đã, mặt ngoài còn e.

Dù sao... nàng vô cùng thích cơ thể của Thẩm Dĩnh...

Vừa nghĩ tới đó, Cung Trĩ liền bụm kín mặt. Thẩm Dĩnh sao lại như vậy chứ... Nếu không phải cô ấy hơi dụ dỗ dẫn dắt mình, Cung Trĩ thậm chí còn không thể đánh trả.

Ngay cả lúc rời đi, Cung Trĩ cũng ôm lấy quần áo của Thẩm Dĩnh, ánh mắt như say nhưng tinh thần còn rất tỉnh táo nhìn đối phương. Cuối cùng Thẩm Dĩnh hít thở sâu nhiều lần, khó kiềm chế hôn lên trán Cung Trĩ, cô sợ hôn chỗ khác mình không kiểm soát nổi.

"A Trĩ là muốn giữ chị lại sao?"

Nhớ lại giọng nói khàn khàn mang theo dục vọng ấy của Thẩm Dĩnh. Cung Trĩ bụm mặt lộn một vòng trong chăn, kêu a a a.

"Thực ra vẫn muốn giữ lại ha..." Cung Trĩ vùi mình vào trong chăn mềm như đám mây, thấp giọng hô.

[Ký chủ, trị số hắc hóa 20!!]

Tiếng hệ thống vang lên, rốt cuộc gọi về thần trí của Cung Trĩ. Thân thể Cung Trĩ cứng đờ, nàng cảm thấy không giữ lại vẫn tốt hơn. Nàng không muốn bị hệ thống phát giác việc riêng tư của mình với Thẩm Dĩnh.

[Ký chủ, chúng tôi có thoả thuận về quyền riêng tư. Với lại cách thức giao lưu của sinh vật carbon các cô quá lạc hậu, thực ra chúng tôi không có hứng thú. Cô cũng không có hứng thú với cách ghép đôi của mấy con côn trùng đúng không?]

Hệ thống tải thêm mẫu sự nghiệp trở nên ngay thẳng hơn rất nhiều. Nhưng Cung Trĩ không hề cảm thấy vui mừng tẹo nào.

Mà cửa bị gõ hai lần, sau khi mở ra, Thẩm Dĩnh ló đầu vào: "Bữa sáng đã xong..."

Cung Trĩ bụm mặt từ trong chăn thò đầu nhìn Thẩm Dĩnh, trên mặt vẫn còn ửng hồng, như một miếng bánh mochi nõn nà đáng yêu.

Thẩm Dĩnh im lặng, sau đó đi đến, ở mép giường nhìn Cung Trĩ: "Bé cưng, em đang làm gì thế?"

"Bé... bé cưng cái gì!!" Cung Trĩ ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc.

Thẩm Dĩnh nín cười hỏi: "Vậy, cục cưng? Bảo bối?"

"Không, không thể!"

"Vậy chít chít?"

Cung Trĩ lại lần nữa vùi đầu vào trong chăn, buồn bực nói: "Em cũng không phải bé chuột."

"Nhưng em là vợ bé." Thẩm Dĩnh tiếp tục cười trộm, cô ngồi ở mép giường, kéo chăn xuống một chút, đỡ Cung Trĩ bị ngạt.

"Em không phải vợ!" Cung Trĩ lại ngẩng đầu, ngồi quỳ chân ở đầu giường, váy ngủ rủ xuống như cánh hoa, bao trùm cô gái mà Thẩm Dĩnh yêu.

"Vậy chị là vợ em, được không?" Thẩm Dĩnh lại gần Cung Trĩ, cô nghiêng đầu, con mắt đảo qua môi Cung Trĩ, cuối cùng vẫn hôn lên trán Cung Trĩ.

Ham muốn và sự khắc chế trong mắt đối phương đều rơi vào trong mắt Cung Trĩ. Cung Trĩ dừng một chút, cuối cùng vẫn kéo cổ áo Thẩm Dĩnh, tới gần hơn: "Có phải chị chê em chưa đánh răng?"

Nàng đòi hôn như thế, trên mặt đã đỏ rực, mắt cũng không dám nhìn Thẩm Dĩnh một cái.

Thẩm Dĩnh hơi nghẹt thở, lập tức hôn lên môi Cung Trĩ: "Làm sao có thể? Chị ước gì..."

Cởi em ra ăn vào bụng.

Cuối cùng trong nháy mắt dưỡng khí hao hết, Cung Trĩ đẩy Thẩm Dĩnh, Thẩm Dĩnh mới lưu luyến không rời lùi lại. Cô xoa đầu Cung Trĩ: "Ăn cơm đi, nếu không sẽ lạnh."

Cung Trĩ nghe vậy, căm tức nhìn Thẩm Dĩnh: "Đây là lỗi của em sao?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Là lỗi của chị." Thẩm Dĩnh biết nghe lời sửa chữa, "Chị không thể nhịn được khi ở cùng bạn gái, đó cũng là chuyện thường tình mà."

Từ bạn gái lấy lòng Cung Trĩ, nàng hừ hừ hai tiếng, muốn đứng dậy, lại phát giác cả người mình hơi chật vật.

Nàng hất cằm chỉ về phía cửa: "Em muốn sửa sang lại."

Thực ra cũng không phải chưa từng xem. Nhưng thân phận khác nhau, tất nhiên ý thức khác nhau, Thẩm Dĩnh vui khi thấy vậy, cô gật đầu, đi ra cửa, còn tri kỷ đóng cửa lại.

Nhớ lại bộ dáng không hề chống cự của Cung Trĩ, Thẩm Dĩnh sờ lên môi của mình, mỉm cười. Có trời mới biết cô phải tự chủ đến mức nào mới cưỡng lại được ham muốn tiếp tục của mình.

Cung Trĩ không hề hay biết bản thân mình không có tý sức chống cự nào với "sắc đẹp" của Thẩm Dĩnh, nhưng Thẩm Dĩnh thấy rất rõ. Cô muốn ôm lấy đối phương, muốn làm cho ánh mắt của đối phương chỉ nhìn về phía mình.

Bây giờ đã có danh phận, với tính cách chính trực và có phần cứng nhắc không thể giải thích được của Cung Trĩ. Thẩm Dĩnh sờ cằm suy nghĩ, nếu không thì cứ gạo nấu thành cơm luôn đi, như vậy Cung Trĩ mới xem như hoàn toàn trói buộc với mình.

Về phần yêu hay thích. Chỉ cần có đủ thời gian, hoặc không có tình yêu nào cả, chỉ cần mình ở bên em ấy, chỉ cần em ấy luôn luôn như thế với mình.

Thẩm Dĩnh cũng có thể chấp nhận.

Chỉ là... Cô nghĩ đến ánh mắt của đối phương, lại nghĩ tới dáng vẻ khi Cung Trĩ nói chuyện với Tống Chỉ, trong lòng cô vẫn có chút buồn bực.

"Tống Chỉ..."

Thẩm Dĩnh nhíu mày, nhẹ giọng đọc tên Tống Chỉ. Kiếp trước, Tống Chỉ với Cung Dực dây dưa không rõ. Mà kiếp này, Thẩm Dĩnh vốn cho rằng mình không có quá nhiều liên hệ với Cung Dực, tất nhiên sẽ không cần tiếp xúc với Tống Chỉ.

Nhưng mà không ngờ, Tống Chỉ lại tiến tới trước mặt Cung Trĩ, dường như còn rất nhớ nhung Cung Trĩ.

Ánh mắt Thẩm Dĩnh tối sầm, Chu Nhan cảm thấy hứng thú với Cung Trĩ, Tống Chỉ cũng cảm thấy hứng thú với Cung Trĩ. Những ký ức kiếp trước đã trở nên ngày càng không đáng tin khi có thêm biến số là Cung Trĩ.

Tống Chỉ là thái độ gì đối với Cung Trĩ chứ?

Thẩm Dĩnh không cảm thấy mình thích phụ nữ, người phụ nữ khác cũng sẽ thích phụ nữ. Nhưng giờ phút này, Thẩm Dĩnh cũng có hoài nghi.

Nhưng mặc kệ thế nào, Cung Trĩ đã bị Thẩm Dĩnh đóng dấu, Thẩm Dĩnh sẽ không nhường Cung Trĩ cho bất cứ ai.

Bữa sáng Thẩm Dĩnh hâm lại một lần, Cung Trĩ mới đi xuống lầu. Thẩm Dĩnh ngẩng đầu, trông thấy Cung Trĩ ăn mặc rất đứng đắn, trên mặt cũng trang điểm nhẹ, cô hơi kinh ngạc: "Em muốn ra ngoài."

"Không, không ra ngoài."

Vừa dứt lời, Cung Trĩ đỏ mặt.

Thẩm Dĩnh liền hiểu, đối phương ăn diện như thế chỉ vì mình ở đây.

Mặc dù không có kỳ vọng rằng Cung Trĩ có thể thông suốt hơn, nhưng Cung Trĩ coi trọng mình như vậy, vẫn khiến Thẩm Dĩnh cảm thấy vui vẻ. Cô mỉm cười, tiến lên kéo tay Cung Trĩ, dắt nàng tới cạnh bàn ăn.

Bữa sáng hôm nay rất thịnh soạn, món trứng tráng Tây Ban Nha toả ra mùi thơm cháy. Thẩm Dĩnh cắt cho Cung Trĩ một miếng, giống như lơ đãng nói: "Hay là chị chuyển ra ngoài ở?"

"Vì sao?" Cung Trĩ kinh ngạc ngẩng đầu.

"Bởi vì chị sợ mình không nhịn được." Thẩm Dĩnh nâng cằm lên nhìn về phía Cung Trĩ, "Bạn gái chị mỗi ngày ăn mặc đẹp như vậy, chị chắc chắn, chắc chắn sẽ không cưỡng lại được."

Cung Trĩ hơi khựng lại, hừ hừ hai tiếng: "Những người khác em mới không trang điểm cho người ta xem đâu."

"Không trang điểm cũng rất đẹp, trang điểm vào...chỉ muốn nhốt em ở trong nhà, để người khác không nhìn thấy, đây là bạn gái của chị."

Thẩm Dĩnh đút cho Cung Trĩ một ngụm sữa bò, nhìn đối phương vén tóc lên, ngượng ngùng uống một ngụm, lúc này mới bỏ xuống. Sắc mặt của cô như thường, trong tiếng nói tràn đầy ghen tuông, nhìn qua chỉ là người bình thường nói một lời âu yếm.

[Giá trị hắc hóa 22]

[Cô ấy nghĩ vậy thật à?!]

Cung Trĩ kinh ngạc.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hệ thống cũng kinh ngạc: [Hay, hay là nghe theo một chút?]

[Mới 22... Không cần dỗ.]

Cung Trĩ im lặng ăn, nhìn Thẩm Dĩnh: "Ý nghĩ như vậy rất nguy hiểm."

Thẩm Dĩnh cũng nhìn Cung Trĩ, cuối cùng mới mỉm cười: "Chị biết rồi. Em không thích à?"

Cung Trĩ lắc đầu: "Em thích chị, không phải thích người khác. Em sẽ không ăn diện vì người khác, sẽ chỉ vì em và chị."

[Giá trị hắc hóa 20]

Thẩm Dĩnh cười rất vui, cô đứng dậy, bắt đầu dọn dẹp, khi Cung Trĩ muốn giúp một tay, lại đẩy nàng lên ghế sô pha ngồi: "Em vừa thi xong, lại vừa thành bạn gái của chị, để cho chị biểu hiện tốt một chút đi."

Cung Trĩ im lặng một lúc mới gật đầu, nàng xoay người đi vài bước, nghiêng đầu lại: "Em cũng có thể giúp đỡ, không cần phải luôn luôn là chị làm."

Thẩm Dĩnh nhìn Cung Trĩ, lòng cô đã mềm nhũn: "Vì em làm những điều này, chị cũng cam tâm tình nguyện."

Có lẽ những lời này quá nhẹ nhàng và đầy tình cảm, Cung Trĩ xoay người, lúc đi đến ghế sô pha có hơi cùng tay cùng chân.

Nàng ôm gối ôm, vùi mình vào, chợt phát ra cảm khái: [Yêu đương, thật tốt quá...Lúc đầu sao tôi lại luẩn quẩn, nhất quyết phân rõ tình cảm của mình như vậy chứ?]

[Ký chủ cố lên! Mau kéo trị số hắc hoá xuống 0.]

[Tôi không muốn.] Cung Trĩ chém đinh chặt sắt từ chối.

Hệ thống: ? ? ?

[Tôi muốn hưởng thụ tình yêu. Trị số hắc hóa lên lên xuống xuống, cũng là một kiểu tình thú mà.]

Hệ thống bỗng cảm thấy muôn phần hối hận khi xúi giục Cung Trĩ yêu đương, bày tỏ rằng mình mắt bị mù: ...

Cung Trĩ ngồi trên ghế sô pha chẳng bao lâu thì nhận được điện thoại của Cung Dực.

"Năm nay Khải Minh họp thường niên, em đến không?"

Cấp trên mang theo gia quyến tham gia họp thường niên cũng là một loại lệ thường, có ý nghĩa vui vẻ cùng mọi người. Chỉ là năm nay...

"Em đi bằng thân phận thành viên Hội đồng quản trị, hay là bằng thân phận con gái của cha?" Cung Trĩ hỏi, vấn đề này nàng không thích động não, hỏi anh trai là thích hợp nhất.

"Anh em năm nay có bạn gái rồi. Em dùng thân phận Triều Sinh đến đây đi. Năm nay Triều Sinh lợi nhuận không tệ, đoán chừng cha sẽ khoe khoang em với đám bạn chí cốt." Cung Dực bật cười.

Cung Trĩ cũng cười theo.

Cung Chính Kỳ tính cách nghiêm túc, cũng không thể thoát khỏi một ít thói xấu khi làm cha làm mẹ, con mình hơi có chút thành tích thì ước gì tuyên truyền cho mọi người đều biết, huống chi năm nay Triều Sinh quả thực vinh dự.

"Thẩm tiểu thư năm nay cũng sẽ đến đây phải không?" Cung Dực hỏi.

Cung Trĩ gật đầu: "Đến lúc đó e rằng phải nhờ anh trai giới thiệu cho một số người."

Nói xong, Cung Trĩ lại nói: "Nhưng mà anh đã có vị hôn thê, vậy thì đến lúc đó nhớ kỹ giữ khoảng cách một mét trở lên với A Dĩnh."

Cung Dực nghe vậy, cảm thấy cô em gái này quả là uổng công nuôi, tức giận trả lời: "Được được, anh cũng không muốn dính scandal đâu."

Cung Trĩ bỗng hừ một tiếng: "Việc này em phải tra kỹ xem."

Cung Dực nhận thấy thái độ của Cung Trĩ hơi khác thường, bèn chần chừ hỏi: "Các em đây là... ?"

Cung Trĩ chợt thẹn thùng, nhưng nàng vẫn tự động viên mình, ngay cả bản thân nàng cũng không có chú ý, trong giọng nói của nàng mang theo vui vẻ và khoe khoang.

"Cô ấy là bạn gái em."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quỳ Xin Nữ Chủ Buông Tha Bổn Cá Mặn

Số ký tự: 0