Quỳ Xin Nữ Chủ Buông Tha Bổn Cá Mặn
Một đám háo sắc...
Mặc Quân
2024-09-25 10:53:13
Cung Trĩ đắc ý, không thèm để ý đến nỗi phiền muộn của ông anh khi biết tin này, cũng như nỗi lo sau khi cha mẹ biết chuyện.
Nàng ngồi ở trên ghế sa lon, như con búp bê rất ngoan, đến khi Thẩm Dĩnh đến đưa cho nàng một cốc nước, Cung Trĩ nói cảm ơn rồi uống.
"Đây là bạn gái phải làm, cảm ơn cái gì." Thẩm Dĩnh cười, nhẹ nhàng ngoắc ngoắc mái tóc mềm của Cung Trĩ.
Cung Trĩ ngước mắt nhìn, con mắt của nàng cong lên: "Không phải như vậy. Chuyện chị làm vì em, đối với chị là cam tâm tình nguyện, còn đối với em, phải mang lòng biết ơn. Em không thể xem nó như đương nhiên."
Nhỡ đâu về sau đương nhiên biến thành thói quen, vậy lòng biết ơn với đối phương cũng sẽ tiêu tán.
Thẩm Dĩnh sửng sốt, cô lắc đầu: "Nhưng quan hệ như chúng mình, nói cảm ơn cũng quá khách khí."
"Người nhà có thân thiết thế nào đi nữa, cũng phải có khoảng cách nhất định."
Cung Trĩ trả lời, nàng đặt cốc nước qua một bên, nét mặt luôn có cảm giác lạnh lùng xa cách. Điều này làm Thẩm Dĩnh không kìm lại được nắm chặt tay Cung Trĩ, Cung Trĩ hơi sững sờ, quay đầu liếc nhìn Thẩm Dĩnh, thấy sự quyết tâm trong mắt đối phương, Cung Trĩ bật cười: "Chị lo cái gì chứ?"
Thẩm Dĩnh vốn muốn nói mình không phải lo lắng, nhưng suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn thở dài, ôm Cung Trĩ đáng thương nói: "Chị...chị muốn cực kỳ thân mật với em, tốt nhất là em không hề khách sáo tý nào với chị."
Cung Trĩ nhất thời cũng không biết nên nói gì, kiếp trước cha mẹ mất sớm, nàng chăm chỉ làm việc và tự chịu trách nhiệm với bản thân, sớm đã quen giữ khoảng cách nhất định với mọi người. Mà đến kiếp này, nàng vẫn giữ ký ức, luôn giữ cảnh giác với bố mẹ và anh trai của mình, luôn luôn cảnh cáo chính mình, phải nhớ rằng Khải Minh không phải là của mình, cuối cùng cũng phải dựa vào chính mình.
Ngoài kế hoạch, Thẩm Dĩnh bỗng nhiên xuất hiện, bỗng nhiên có một người khác bước vào cuộc đời mình. Nàng muốn cùng cô kề bên sẻ chia nửa đời còn lại, cho dù không đi đến cuối thì họ vẫn thân mật khăng khít đồng hành với nhau trong một quãng đường đời. Thân mật, bền chặt hơn bất cứ ai.
Chuyện này Cung Trĩ thậm chí không có kinh nghiệm bằng Thẩm Dĩnh.
Thẩm Dĩnh là người phụ nữ đã từng được yêu, mặc dù về sau cô ấy đều mất đi.
Trong việc xử lý các mối quan hệ thân mật, cũng am hiểu hơn Cung Trĩ rất nhiều.
Cung Trĩ suy nghĩ một lúc, hơi do dự: "Nếu như em có chỗ nào làm không đúng, vậy chị nói với em, em không có kinh nghiệm gì, em sẽ nỗ lực sửa đổi."
Thẩm Dĩnh vùi vào cổ Cung Trĩ cười, cô cọ làn da trơn mềm của Cung Trĩ, làn da của con gái mịn màng, khi sờ vào như dính vào một mảnh lụa hảo hạng.
Thẩm Dĩnh híp mắt lại, vừa hưởng thụ, vừa mê luyến. Cô nhỏ giọng mê hoặc bên tai Cung Trĩ: "Không cần khách khí với chị, tùy hứng cũng được, phách lối cũng được. Ừm...dữ với chị hơn, chị cũng rất thích. Em làm gì chị, chị cũng thích."
Cung Trĩ: ...
[Đây...Đây không phải như tôi nghĩ đó chứ?] Cung Trĩ không nhịn được thầm hỏi hệ thống.
Hệ thống bày tỏ cạn lời đối với đôi cẩu nữ nữ này: [Ký chủ, tôi chỉ là cái hệ thống tải module sự nghiệp mà thôi.]
Cung Trĩ khẽ khụ một tiếng, nói nhỏ: "Đừng nói nữa, như vậy em sẽ cảm thấy chị có sở thích quái gở nào đó."
Thẩm Dĩnh bật cười: "Chẳng bằng nói, chị thích em có sở thích quái gở nào đó. Dù sao..." Thẩm Dĩnh ngẩng đầu nháy mắt với Cung Trĩ, "Muốn tìm được người cùng sở thích cũng không dễ, nhưng chị có thể thỏa mãn em mọi thứ, chỉ cần em muốn."
Cung Trĩ ngơ ra, ngay sau đó mặt nàng đỏ bừng với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được. Nàng vội vàng đẩy ra Thẩm Dĩnh, ăn nói lắp bắp vì quá kích động: "Chị, chị, chị...Em, em không có cái kiểu đam mê đó!!!"
Thẩm Dĩnh sờ lên gò má Cung Trĩ, thưởng thức dáng vẻ xấu hổ của đối phương, nín cười nói: "Vậy làm sao em biết chứ? Nếu không, đêm nay thử xem?"
Cung Trĩ hít sâu một hơi, bụm mặt chạy trối chết, sau lưng truyền đến tiếng cười to ha ha của Thẩm Dĩnh. Cung Trĩ giờ mới biết mình bị trêu cợt, nàng nắm lan can, quay đầu, giọng căm hận nói: "Chị, chị chờ đó cho em!!"
Thẩm Dĩnh liếc mắt đưa tình với nàng: "Chị chờ em đó, tiểu Cung đổng, đừng để chị thất vọng nha."
Mặt Cung Trĩ lại đỏ bừng, trong chốc lát không biết là giận dữ hay là xấu hổ, nàng chạy bạch bạch bạch lên tầng trên, lấy ra điện thoại, bùm bùm kêu viện trợ từ bên ngoài: "Khương Nhiên, gửi lại cho tớ một phần phim heo của cậu!"
"Trước đó gửi rồi mà?" Khương Nhiên vô cùng kỳ lạ.
"Trước đó bị tớ xoá rồi, bây giờ, ngay và luôn, nhanh!"
Khương Nhiên loáng thoáng nhận ra không ổn, cô lục lại cái lúc trước gửi lại cho Cung Trĩ, lải nhải: "Cung đại tiên. Cậu muốn hạ phàm trần thật à? Chỗ tớ còn có thứ khác cậu có muốn không? "Ba con sói" nè, đồ chơi nhỏ nè, dầu bôi trơn nè..."
Cung Trĩ: "... Cuộc sống về đêm của cậu...vô cùng phong phú ha..."
"Khụ khụ, chẳng qua là giải trí nho nhỏ không đáng nói thôi."
Cung Trĩ im lặng hồi lâu, mới run run tay gửi đi một câu: "Thứ tà dâm!"
Khi nàng không hay biết, người bên cạnh cũng quá sa đoạ! Nàng Thật đau lòng!!
[Vậy ký chủ còn muốn không dính khói lửa trần gian sao?] Hệ thống hỏi.
[Không!]
Cung Trĩ chém đinh chặt sắt biểu đạt từ chối. Từ trước đến nay nàng hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải làm được tốt nhất!
Thẩm Dĩnh cười hồi lâu, lúc này mới chậm rãi ngừng cười, cô nhìn thang lầu vắng vẻ, lặng im sờ trái tim của mình. Chỗ đó đầy ắp nét mặt xấu hổ của Cung Trĩ vừa nãy, nhưng chỗ đó cũng trống rỗng, cần rất rất nhiều mới có thể lấp đầy lỗ trống như vậy.
Cô muốn bất chấp tất cả hôn em ấy, cướp đoạt em ấy, cô muốn em ấy lấp đầy chính mình.
Nhưng, cô thật không dễ mới lừa được em đồng ý làm bạn gái của mình, cô không thể quá mức, lỡ hù chạy bé thỏ trắng.
Chẳng qua, Cung Trĩ háo sắc mà không tự biết, nói không chừng cô còn có thể làm gì đó với gương mặt tạm được này. Thẩm Dĩnh sờ mặt của mình, nở nụ cười. Cô nhìn chính mình trong gương, gò má hơi ửng hồng, khóe môi cong lên, thấy thế nào...
Cũng như là cái loại người có đam mê kỳ lạ mà Cung Trĩ nói.
Nghĩ vậy, Thẩm Dĩnh không nhịn được lại cười ra tiếng. Cô thật là ước gì dùng mọi thủ đoạn mình biết lên người Cung Trĩ một lần.
"...Phải tìm một ít tài liệu xem xem..."
Thẩm Dĩnh nghĩ, gọi điện cho An Chi. Dù An Chi độc thân vạn năm, nhưng cũng thích nữ, vậy chắc hẳn cô ấy có không ít tài liệu. Dùng đến sách mới buồn vì ít, nhưng Thẩm Dĩnh từ trước đến giờ học hành rất tốt, cô không quá lo lắng về điều đó.
Chỉ là đáng tiếc, cảnh tượng tươi đẹp mà cô mong đợi, chỉ có thể kéo dài về sau.
Thẩm Dĩnh cũng không muốn để lại cho Cung Trĩ cảm thụ không tốt đẹp, cô mong rằng tốt nhất là em ấy có thể nghiện mình, là sự tồn tại không thể thay thế bởi bất cứ ai, bất cứ điều gì.
Hai người đều mang tâm tư, tự tìm tài liệu trong im lặng. Thẩm Dĩnh còn có công việc, cô vốn muốn hoãn lại, nhưng Cung Trĩ lại không đồng ý lắm: "Em không phải là duy nhất trong cuộc đời chị, với lại, em ở ngay đây mà, chị quay về chẳng phải là có thể gặp được em sao?"
Thẩm Dĩnh hơi khựng lại, cô giấu trong lòng những ham muốn chiếm hữu đã sắp trào dâng, khẽ nói cũng đúng, sau đó lại gần cho Cung Trĩ một nụ hôn triền miên.
Thẩm Dĩnh mặc vào áo khoác và khăn quàng cổ của mình, đi ra mấy bước, lưu luyến không rời. Cung Trĩ đành phải đưa cô tới cửa, thấy cô đi một bước quay đầu lại ba lần, Cung Trĩ âm thầm buồn cười. Chỉ là còn chưa có cười xong, Thẩm Dĩnh liền chạy vọt trở về, nâng lên mặt Cung Trĩ, lại hôn và ôm nàng lần nữa, hít một hơi thật sâu, mới ủ rũ cúi đầu đi ra ngoài.
Cung Trĩ im lặng, cảm thấy mình giống như thuốc phiện, Thẩm Dĩnh hút xong mới có tinh thần.
Sau đó nàng liền thấy Trương Sơn vẻ mặt khiếp sợ đứng ngay gần đó.
Cung Trĩ: "..."
Nàng không muốn sống nữa.
Lúc này, Trương Sơn im lặng giơ một ngón cái với Cung Trĩ.
Cung Trĩ: "..."
Chết tiệt, nàng nhất định phải trừ tiền lương của Trương Sơn.
Cung Trĩ tức giận chạy về phòng. Mà Thẩm Dĩnh thì thở dài, điện thoại của cô vang lên, cô tức giận nghe: "Chuyện gì?"
"Ôi chao, sao như ăn thuốc nổ thế." Người đàn ông đối diện bật cười, một lát sau mới nói, "Tuần này chúng ta sẽ bàn bạc với Khải Minh, cô không tới thật à?"
Thẩm Dĩnh hơi do dự, tất nhiên cô mong muốn mình có thể xuất hiện, hù doạ cha con nhà họ Cung, để họ không dám khinh thường mình.
Nhưng...
Thẩm Dĩnh quay đầu lại, cô trông thấy Cung Trĩ đứng ở lầu hai, vén lên màn cửa đang nhìn mình. Khi phát hiện ánh mắt của Thẩm Dĩnh, Cung Trĩ rõ ràng cứng đờ, ngay lập tức kéo lên màn cửa.
"... Thật đáng yêu."
"Gì?" Giọng nam trong điện thoại hơi dừng lại, sau đó phát ra giọng bị buồn nôn, "Oẹeeee, Thẩm Dĩnh cô sẽ không có ý với tôi đó chứ? Mặc dù tôi ngọc thụ lâm phong..."
"Anh nghĩ nhiều, tôi không phải nói anh." Thẩm Dĩnh sững sờ ngắt lời người đàn ông.
Người đàn ông mới cười đùa trả lời: "Vậy là tốt rồi, nếu cô có hứng thú với tôi... Ôi, vậy tôi cũng không phải không thể..."
"Câm miệng đi." Thẩm Dĩnh nhéo nhéo mũi của mình, cô nhắm mắt lại, qua hồi lâu, mới lên tiếng, "Tôi sẽ không đi cùng anh. Anh cũng không được lộ ra tin tức của tôi."
"Không phải chứ? Chẳng lẽ cô định làm con chó cho nhà họ Cung thật đó à?"
Thẩm Dĩnh cười: "Dĩ nhiên không phải."
Cho dù làm một con chó, cô cũng chỉ muốn làm con chó của Cung Trĩ, cô muốn ở bên Cung Trĩ, bất kể dùng thân phận gì cũng được. Dù cho mọi người đều nói cô là con chó của Cung Trĩ, cô cũng vui lòng, thậm chí là ước gì.
"Tóm lại, quan hệ giữa anh và tôi, làm phiền anh che giấu."
Người đàn ông hơi khựng lại, mới nói: "Tôi thật đúng là nghĩ mãi mà không rõ."
"Ai bảo anh không có tình yêu chứ?" Thẩm Dĩnh trả lời, trong giọng nói đầy đắc ý.
Người đàn ông: "..."
Công kích cá nhân à!
"Nhưng, vị trí nhà cung ứng của nhà họ Cung, anh phải bắt được." Thẩm Dĩnh nói, cô dừng một chút, nhìn Trương Sơn mặt không đổi sắc, khi cô nói chuyện không hề tránh né Trương Sơn, cũng biết đối phương sẽ báo cáo những gì mình nói cho Cung Trĩ. Nhưng Thẩm Dĩnh không hề để ý, vì mọi thứ của cô, mọi điều tốt đẹp trong kiếp này, đều là Cung Trĩ mang tới, tất cả những thứ này vốn là của nàng.
Thẩm Dĩnh nghĩ, cô nhắm mắt lại, qua rất lâu, cô mới chậm rãi mở ra: "Còn có chuyện trước kia tôi bảo anh tra, anh cũng phải để tâm một chút."
"Được rồi, cô còn nhớ cái này, xem ra không phải bị sắc đẹp làm mờ đầu óc." Người đàn ông thở phào, miệng đầy hứa hẹn, "Tôi biết, nhưng việc này ấy, dù sao cũng là ở nước ngoài, thông tin không dễ tra lắm. Nhưng hẳn là sắp tới thôi."
Thẩm Dĩnh à một tiếng, cuối cùng mới nói: "Đều nhờ anh."
Người đàn ông khẽ cười, lúc này mới cúp điện thoại.
Nàng ngồi ở trên ghế sa lon, như con búp bê rất ngoan, đến khi Thẩm Dĩnh đến đưa cho nàng một cốc nước, Cung Trĩ nói cảm ơn rồi uống.
"Đây là bạn gái phải làm, cảm ơn cái gì." Thẩm Dĩnh cười, nhẹ nhàng ngoắc ngoắc mái tóc mềm của Cung Trĩ.
Cung Trĩ ngước mắt nhìn, con mắt của nàng cong lên: "Không phải như vậy. Chuyện chị làm vì em, đối với chị là cam tâm tình nguyện, còn đối với em, phải mang lòng biết ơn. Em không thể xem nó như đương nhiên."
Nhỡ đâu về sau đương nhiên biến thành thói quen, vậy lòng biết ơn với đối phương cũng sẽ tiêu tán.
Thẩm Dĩnh sửng sốt, cô lắc đầu: "Nhưng quan hệ như chúng mình, nói cảm ơn cũng quá khách khí."
"Người nhà có thân thiết thế nào đi nữa, cũng phải có khoảng cách nhất định."
Cung Trĩ trả lời, nàng đặt cốc nước qua một bên, nét mặt luôn có cảm giác lạnh lùng xa cách. Điều này làm Thẩm Dĩnh không kìm lại được nắm chặt tay Cung Trĩ, Cung Trĩ hơi sững sờ, quay đầu liếc nhìn Thẩm Dĩnh, thấy sự quyết tâm trong mắt đối phương, Cung Trĩ bật cười: "Chị lo cái gì chứ?"
Thẩm Dĩnh vốn muốn nói mình không phải lo lắng, nhưng suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn thở dài, ôm Cung Trĩ đáng thương nói: "Chị...chị muốn cực kỳ thân mật với em, tốt nhất là em không hề khách sáo tý nào với chị."
Cung Trĩ nhất thời cũng không biết nên nói gì, kiếp trước cha mẹ mất sớm, nàng chăm chỉ làm việc và tự chịu trách nhiệm với bản thân, sớm đã quen giữ khoảng cách nhất định với mọi người. Mà đến kiếp này, nàng vẫn giữ ký ức, luôn giữ cảnh giác với bố mẹ và anh trai của mình, luôn luôn cảnh cáo chính mình, phải nhớ rằng Khải Minh không phải là của mình, cuối cùng cũng phải dựa vào chính mình.
Ngoài kế hoạch, Thẩm Dĩnh bỗng nhiên xuất hiện, bỗng nhiên có một người khác bước vào cuộc đời mình. Nàng muốn cùng cô kề bên sẻ chia nửa đời còn lại, cho dù không đi đến cuối thì họ vẫn thân mật khăng khít đồng hành với nhau trong một quãng đường đời. Thân mật, bền chặt hơn bất cứ ai.
Chuyện này Cung Trĩ thậm chí không có kinh nghiệm bằng Thẩm Dĩnh.
Thẩm Dĩnh là người phụ nữ đã từng được yêu, mặc dù về sau cô ấy đều mất đi.
Trong việc xử lý các mối quan hệ thân mật, cũng am hiểu hơn Cung Trĩ rất nhiều.
Cung Trĩ suy nghĩ một lúc, hơi do dự: "Nếu như em có chỗ nào làm không đúng, vậy chị nói với em, em không có kinh nghiệm gì, em sẽ nỗ lực sửa đổi."
Thẩm Dĩnh vùi vào cổ Cung Trĩ cười, cô cọ làn da trơn mềm của Cung Trĩ, làn da của con gái mịn màng, khi sờ vào như dính vào một mảnh lụa hảo hạng.
Thẩm Dĩnh híp mắt lại, vừa hưởng thụ, vừa mê luyến. Cô nhỏ giọng mê hoặc bên tai Cung Trĩ: "Không cần khách khí với chị, tùy hứng cũng được, phách lối cũng được. Ừm...dữ với chị hơn, chị cũng rất thích. Em làm gì chị, chị cũng thích."
Cung Trĩ: ...
[Đây...Đây không phải như tôi nghĩ đó chứ?] Cung Trĩ không nhịn được thầm hỏi hệ thống.
Hệ thống bày tỏ cạn lời đối với đôi cẩu nữ nữ này: [Ký chủ, tôi chỉ là cái hệ thống tải module sự nghiệp mà thôi.]
Cung Trĩ khẽ khụ một tiếng, nói nhỏ: "Đừng nói nữa, như vậy em sẽ cảm thấy chị có sở thích quái gở nào đó."
Thẩm Dĩnh bật cười: "Chẳng bằng nói, chị thích em có sở thích quái gở nào đó. Dù sao..." Thẩm Dĩnh ngẩng đầu nháy mắt với Cung Trĩ, "Muốn tìm được người cùng sở thích cũng không dễ, nhưng chị có thể thỏa mãn em mọi thứ, chỉ cần em muốn."
Cung Trĩ ngơ ra, ngay sau đó mặt nàng đỏ bừng với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được. Nàng vội vàng đẩy ra Thẩm Dĩnh, ăn nói lắp bắp vì quá kích động: "Chị, chị, chị...Em, em không có cái kiểu đam mê đó!!!"
Thẩm Dĩnh sờ lên gò má Cung Trĩ, thưởng thức dáng vẻ xấu hổ của đối phương, nín cười nói: "Vậy làm sao em biết chứ? Nếu không, đêm nay thử xem?"
Cung Trĩ hít sâu một hơi, bụm mặt chạy trối chết, sau lưng truyền đến tiếng cười to ha ha của Thẩm Dĩnh. Cung Trĩ giờ mới biết mình bị trêu cợt, nàng nắm lan can, quay đầu, giọng căm hận nói: "Chị, chị chờ đó cho em!!"
Thẩm Dĩnh liếc mắt đưa tình với nàng: "Chị chờ em đó, tiểu Cung đổng, đừng để chị thất vọng nha."
Mặt Cung Trĩ lại đỏ bừng, trong chốc lát không biết là giận dữ hay là xấu hổ, nàng chạy bạch bạch bạch lên tầng trên, lấy ra điện thoại, bùm bùm kêu viện trợ từ bên ngoài: "Khương Nhiên, gửi lại cho tớ một phần phim heo của cậu!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Trước đó gửi rồi mà?" Khương Nhiên vô cùng kỳ lạ.
"Trước đó bị tớ xoá rồi, bây giờ, ngay và luôn, nhanh!"
Khương Nhiên loáng thoáng nhận ra không ổn, cô lục lại cái lúc trước gửi lại cho Cung Trĩ, lải nhải: "Cung đại tiên. Cậu muốn hạ phàm trần thật à? Chỗ tớ còn có thứ khác cậu có muốn không? "Ba con sói" nè, đồ chơi nhỏ nè, dầu bôi trơn nè..."
Cung Trĩ: "... Cuộc sống về đêm của cậu...vô cùng phong phú ha..."
"Khụ khụ, chẳng qua là giải trí nho nhỏ không đáng nói thôi."
Cung Trĩ im lặng hồi lâu, mới run run tay gửi đi một câu: "Thứ tà dâm!"
Khi nàng không hay biết, người bên cạnh cũng quá sa đoạ! Nàng Thật đau lòng!!
[Vậy ký chủ còn muốn không dính khói lửa trần gian sao?] Hệ thống hỏi.
[Không!]
Cung Trĩ chém đinh chặt sắt biểu đạt từ chối. Từ trước đến nay nàng hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải làm được tốt nhất!
Thẩm Dĩnh cười hồi lâu, lúc này mới chậm rãi ngừng cười, cô nhìn thang lầu vắng vẻ, lặng im sờ trái tim của mình. Chỗ đó đầy ắp nét mặt xấu hổ của Cung Trĩ vừa nãy, nhưng chỗ đó cũng trống rỗng, cần rất rất nhiều mới có thể lấp đầy lỗ trống như vậy.
Cô muốn bất chấp tất cả hôn em ấy, cướp đoạt em ấy, cô muốn em ấy lấp đầy chính mình.
Nhưng, cô thật không dễ mới lừa được em đồng ý làm bạn gái của mình, cô không thể quá mức, lỡ hù chạy bé thỏ trắng.
Chẳng qua, Cung Trĩ háo sắc mà không tự biết, nói không chừng cô còn có thể làm gì đó với gương mặt tạm được này. Thẩm Dĩnh sờ mặt của mình, nở nụ cười. Cô nhìn chính mình trong gương, gò má hơi ửng hồng, khóe môi cong lên, thấy thế nào...
Cũng như là cái loại người có đam mê kỳ lạ mà Cung Trĩ nói.
Nghĩ vậy, Thẩm Dĩnh không nhịn được lại cười ra tiếng. Cô thật là ước gì dùng mọi thủ đoạn mình biết lên người Cung Trĩ một lần.
"...Phải tìm một ít tài liệu xem xem..."
Thẩm Dĩnh nghĩ, gọi điện cho An Chi. Dù An Chi độc thân vạn năm, nhưng cũng thích nữ, vậy chắc hẳn cô ấy có không ít tài liệu. Dùng đến sách mới buồn vì ít, nhưng Thẩm Dĩnh từ trước đến giờ học hành rất tốt, cô không quá lo lắng về điều đó.
Chỉ là đáng tiếc, cảnh tượng tươi đẹp mà cô mong đợi, chỉ có thể kéo dài về sau.
Thẩm Dĩnh cũng không muốn để lại cho Cung Trĩ cảm thụ không tốt đẹp, cô mong rằng tốt nhất là em ấy có thể nghiện mình, là sự tồn tại không thể thay thế bởi bất cứ ai, bất cứ điều gì.
Hai người đều mang tâm tư, tự tìm tài liệu trong im lặng. Thẩm Dĩnh còn có công việc, cô vốn muốn hoãn lại, nhưng Cung Trĩ lại không đồng ý lắm: "Em không phải là duy nhất trong cuộc đời chị, với lại, em ở ngay đây mà, chị quay về chẳng phải là có thể gặp được em sao?"
Thẩm Dĩnh hơi khựng lại, cô giấu trong lòng những ham muốn chiếm hữu đã sắp trào dâng, khẽ nói cũng đúng, sau đó lại gần cho Cung Trĩ một nụ hôn triền miên.
Thẩm Dĩnh mặc vào áo khoác và khăn quàng cổ của mình, đi ra mấy bước, lưu luyến không rời. Cung Trĩ đành phải đưa cô tới cửa, thấy cô đi một bước quay đầu lại ba lần, Cung Trĩ âm thầm buồn cười. Chỉ là còn chưa có cười xong, Thẩm Dĩnh liền chạy vọt trở về, nâng lên mặt Cung Trĩ, lại hôn và ôm nàng lần nữa, hít một hơi thật sâu, mới ủ rũ cúi đầu đi ra ngoài.
Cung Trĩ im lặng, cảm thấy mình giống như thuốc phiện, Thẩm Dĩnh hút xong mới có tinh thần.
Sau đó nàng liền thấy Trương Sơn vẻ mặt khiếp sợ đứng ngay gần đó.
Cung Trĩ: "..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng không muốn sống nữa.
Lúc này, Trương Sơn im lặng giơ một ngón cái với Cung Trĩ.
Cung Trĩ: "..."
Chết tiệt, nàng nhất định phải trừ tiền lương của Trương Sơn.
Cung Trĩ tức giận chạy về phòng. Mà Thẩm Dĩnh thì thở dài, điện thoại của cô vang lên, cô tức giận nghe: "Chuyện gì?"
"Ôi chao, sao như ăn thuốc nổ thế." Người đàn ông đối diện bật cười, một lát sau mới nói, "Tuần này chúng ta sẽ bàn bạc với Khải Minh, cô không tới thật à?"
Thẩm Dĩnh hơi do dự, tất nhiên cô mong muốn mình có thể xuất hiện, hù doạ cha con nhà họ Cung, để họ không dám khinh thường mình.
Nhưng...
Thẩm Dĩnh quay đầu lại, cô trông thấy Cung Trĩ đứng ở lầu hai, vén lên màn cửa đang nhìn mình. Khi phát hiện ánh mắt của Thẩm Dĩnh, Cung Trĩ rõ ràng cứng đờ, ngay lập tức kéo lên màn cửa.
"... Thật đáng yêu."
"Gì?" Giọng nam trong điện thoại hơi dừng lại, sau đó phát ra giọng bị buồn nôn, "Oẹeeee, Thẩm Dĩnh cô sẽ không có ý với tôi đó chứ? Mặc dù tôi ngọc thụ lâm phong..."
"Anh nghĩ nhiều, tôi không phải nói anh." Thẩm Dĩnh sững sờ ngắt lời người đàn ông.
Người đàn ông mới cười đùa trả lời: "Vậy là tốt rồi, nếu cô có hứng thú với tôi... Ôi, vậy tôi cũng không phải không thể..."
"Câm miệng đi." Thẩm Dĩnh nhéo nhéo mũi của mình, cô nhắm mắt lại, qua hồi lâu, mới lên tiếng, "Tôi sẽ không đi cùng anh. Anh cũng không được lộ ra tin tức của tôi."
"Không phải chứ? Chẳng lẽ cô định làm con chó cho nhà họ Cung thật đó à?"
Thẩm Dĩnh cười: "Dĩ nhiên không phải."
Cho dù làm một con chó, cô cũng chỉ muốn làm con chó của Cung Trĩ, cô muốn ở bên Cung Trĩ, bất kể dùng thân phận gì cũng được. Dù cho mọi người đều nói cô là con chó của Cung Trĩ, cô cũng vui lòng, thậm chí là ước gì.
"Tóm lại, quan hệ giữa anh và tôi, làm phiền anh che giấu."
Người đàn ông hơi khựng lại, mới nói: "Tôi thật đúng là nghĩ mãi mà không rõ."
"Ai bảo anh không có tình yêu chứ?" Thẩm Dĩnh trả lời, trong giọng nói đầy đắc ý.
Người đàn ông: "..."
Công kích cá nhân à!
"Nhưng, vị trí nhà cung ứng của nhà họ Cung, anh phải bắt được." Thẩm Dĩnh nói, cô dừng một chút, nhìn Trương Sơn mặt không đổi sắc, khi cô nói chuyện không hề tránh né Trương Sơn, cũng biết đối phương sẽ báo cáo những gì mình nói cho Cung Trĩ. Nhưng Thẩm Dĩnh không hề để ý, vì mọi thứ của cô, mọi điều tốt đẹp trong kiếp này, đều là Cung Trĩ mang tới, tất cả những thứ này vốn là của nàng.
Thẩm Dĩnh nghĩ, cô nhắm mắt lại, qua rất lâu, cô mới chậm rãi mở ra: "Còn có chuyện trước kia tôi bảo anh tra, anh cũng phải để tâm một chút."
"Được rồi, cô còn nhớ cái này, xem ra không phải bị sắc đẹp làm mờ đầu óc." Người đàn ông thở phào, miệng đầy hứa hẹn, "Tôi biết, nhưng việc này ấy, dù sao cũng là ở nước ngoài, thông tin không dễ tra lắm. Nhưng hẳn là sắp tới thôi."
Thẩm Dĩnh à một tiếng, cuối cùng mới nói: "Đều nhờ anh."
Người đàn ông khẽ cười, lúc này mới cúp điện thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro