[Quyển 2] Xuyên Sách: Cứu Vớt Nam Phụ Phản Diện
Liên hoan tập t...
Tranh Ca
2024-07-26 00:43:27
Tô Đình trước đây đã nổi tiếng, sau đêm hôm nay, mọi người đoán chắc cô sẽ càng nổi bật hơn nữa.
Nhưng cô dường như hoàn toàn không biết hoặc nói chính xác hơn là không quan tâm điều này.
Ừm, hiện tại cô có chút không dám đối mặt với Niệm Ức. Dù sao họ mới vừa nãy cũng...
Không nghĩ đến còn tạm, vừa nghĩ đến, cảnh tượng ấy lại một lần nữa xuất hiện trong đầu cô.
Ánh đèn lờ mờ, mọi thứ như dừng lại, cô chỉ thấy được thiếu niên trước mắt mình.
Hai người rất gần, gần đến không còn khoảng cách.
Khoảnh khắc môi chạm môi, cô không còn biết mình là ai nữa.
Cô quên mất bản thân xuyên sách, cũng quên mất Niệm Ức chính là nam phụ phản diện.
Cô chỉ biết, cô là Tô Đình, còn thiếu niên đang rũ mắt nhìn cô này là Niệm Ức mà thôi.
Nếu như... hai người bọn họ... cùng thế giới thì tốt nhỉ?
Từ trước đến nay, cô đâu phải là một người suy nghĩ nhiều như vậy? Dù sao cũng chỉ là sự cố thôi mà...
Đúng vậy, chỉ là sự cố thôi, không nên khó xử nhau.
Việc cô cần làm bây giờ chính là để Niệm Ức cách xa nam nữ chính, nếu nữ chính không phải lòng Niệm Ức, nam chính cũng sẽ không đưa hắn vào đường cùng.
Còn người chú kia của hắn nữa, cô phải tìm cách để cho Niệm Ức nhận ra bộ mặt thật của ông ta một cách sớm nhất.
Như vậy, hẳn là... sẽ không có một Niệm Ức bi thảm như trong cốt truyện chính nữa.
Tô Đình rốt cuộc cũng đã tìm cho mình một lý do chính đáng. Sau khi hít một hơi thật sâu, cô cố gắng để mình biểu hiện tự nhiên một chút, nhìn Niệm Ức, muốn mời hắn đi ăn.
Nào ngờ được, vừa nhìn đã chạm ngay vào đôi mắt của đối phương, Tô Đình xem không hiểu ánh mắt này, nhưng cô biết, hình như hắn đã nhìn cô rất lâu thì phải.
"Cái đó... Niệm Ức, chúng ta cùng đi ăn mừng đi?" Cơ hội tốt như vậy để kéo gần mối quan hệ, cô không thể bỏ qua.
Cái hôn lướt qua kia... đương nhiên không tính. Thứ cô muốn, chính là tình bạn trong sáng, giúp đỡ nhau cùng tiến bộ có được không?
Niệm Ức từ đầu đến cuối đều không rời mắt khỏi người con gái này, hắn không biết cô suy nghĩ cái gì. Nhưng hắn thật sự lo lắng, lo lắng cô phát hiện ra điều gì, xa cách hắn thì làm sao?
Thấy cô chủ động nói chuyện, trên mặt nhìn không ra chút mất tự nhiên nào, Niệm Ức thở phào nhẹ nhõm.
Cô không thích hắn cũng được, chỉ cần cô đừng xa cách hắn, chỉ cần cô vẫn ở bên cạnh hắn là được rồi.
Đúng vậy, hắn chỉ muốn như vậy thôi.
"Được, đi thôi."
Tiểu Ngũ thấy hai người định cứ như vậy rời đi, giống như chịu tổn thương rất sâu sắc, mếu máo chạy theo phía sau hai người: "Hai người sao lại không có lương tâm như vậy, bỏ lại chúng tôi ở đây rồi đi đánh lẽ."
Tô Đình vừa nghe thấy giọng của Tiểu Ngũ, như giật mình nhớ ra gì đó, tiếp theo đó, cô quay người, mời đám người Tiểu Ngũ, Tư Việt cùng đi luôn.
Cô làm sao lại quên mất hai người này chứ! Có thể cứu được họ, phần trăm Niệm Ức hắc hóa càng ít hơn.
Cả đám người cao lớn, sau khi nghe cô gái nhỏ nói như vậy, rất không có mặt mũi gì mà hoan hô.
Có một bạn nữ đang chụp hình Tô Đình, bị Tiểu Ngũ bắt gặp, lập tức bị kéo đi chụp hình cho cả nhóm.
Nữ sinh kia thấy có cơ hội chụp hình cho CP của mình, cũng vui vẻ tham gia chụp hình.
Niệm Ức hơi nhíu mày, nhưng thấy Tô Đình đứng bên cạnh mình, mọi sự khó chịu đều tan biến.
Tô Đình cũng vui vẻ đồng ý, ở thế giới thực, cô chưa từng chụp ảnh với cả nhóm bạn như vậy, do đó vô cùng hứng thú, đôi mắt bình thường lạnh nhạt, giờ lại mở to, long lanh đến mức muốn câu tâm người khác đi.
"Tất cả cũng thống nhất một kiểu tạo hình đi." Có lẽ vì nhìn thấy mọi người vui vẻ như vậy, nữ sinh cũng to gan hơn, mở miệng yêu cầu họ tạo dáng.
"Được được, tạo hình trái tim đi!!!" Tiểu Ngũ giống như đứa trẻ, không chút suy nghĩ đã đưa ra quyết định, còn bắt Tư Việt bên cạnh tạo dáng trái tim với mình.
Đám anh em phỉ nhổ hắn rất nhiều: "Này này, bao lớn rồi hả, có phải đàn ông không? Nhìn xem Niệm ca kìa..."
Thấy Niệm Ức không nói hai lời, không chút ghét bỏ gì, đưa tay ra làm trái tim với Tô Đình, đám anh em: "..."
Rốt cuộc, tất cả đều tạo hình trái tim.
Nữ sinh cảm thấy, hôm nay là ngày vui nhất trên đời, nhìn những người bình thường hung thần ác sát, vậy mà lúc này lại thấy họ rất dễ thương.
"Mọi người nhìn vào ống kính, đếm đến ba thì chụp nhé, một... hai... ba!"
"Tách!" Tấm hình lưu giữ thanh xuân cứ như vậy được chụp lại, trong sáng, thuần khiết, hừng hực sức sống.
Tiểu Ngũ đã tự nhận mình thành người 'đối ngoại' của nhóm, hắn kết bạn với bạn nữ, sau đó lưu ảnh về, rồi gửi ảnh cho tất cả mọi người.
Tô Đình lục tìm trong túi, đưa cho bạn nữ một nắm kẹo: "Cảm ơn bạn học."
Nữ sinh không ngờ còn được kẹo, xấu hổ vô cùng, cứ ngơ ngơ ra nhìn nhan sắc trước mặt.
Đẹp quá...
Mãi đến khi cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của ai đó, bạn nữ mới nhận lấy kẹo, cảm ơn rồi chạy biến.
Tô Đình thở dài, trong vô thức đã tự bào chữa cho Niệm Ức, coi hắn thành người 'ngoài lạnh trong nóng', tuy vẻ ngoài hung dữ nhưng nội tâm lương thiện.
"Muốn đi ăn cái gì?" Niệm Ức như có như không đem thân mình che chắn cho cô, ngăn chặn những ánh mắt đang dòm ngó kia.
"Tớ ăn cái gì cũng được, mọi người thì sao?" Cô cũng không thật sự muốn ăn cái gì.
Mọi người ai nấy đều thấy không thể mở miệng được, chỗ bọn họ hay đi, chủ yếu là quán net, không thì KTV, bi a,... nghĩ thế nào cũng không phù hợp với cô gái nhỏ.
Cuối cùng, Tư Việt đứng ra chọn đi ăn lẩu, mọi người thấy đi đông người, ăn lẩu cùng được, sẵn vì trời đang lạnh nữa, vậy nên nhanh chóng đồng ý.
Cả một đám người cuồn cuộn kéo đi.
Tô Đình vừa đi, vừa liếc mắt nhìn Niệm Ức bên cạnh, cô cứ cảm thấy, áp suất xung quanh người này ngày càng thấp vậy nhỉ?
Chẳng lẽ, là vì sự cố lúc nãy?
Đám người đang cười nói ra cổng thì bắt gặp đoàn người trong lớp.
Lớp trưởng thấy là bọn họ, cảm thấy đều là bạn cùng lớp thì nên đi liên hoan chung, vì vậy đề nghị: "Thì ra mọi người ở đây, vừa vặn lớp chúng ta chuẩn bị liên hoan, mọi người đi chung đi?"
Không phải bọn họ không muốn rủ nhóm người Niệm Ức, chỉ là bình thường mấy người khá hung dữ, lại hay đánh nhau, nên đa số mọi người đều e sợ, bây giờ gặp rồi, không thể không mời nhập hội được.
Tô Đình cảm thấy bọn người Niệm Ức rất tốt, nên hòa nhập chung với mọi người, vậy nên cô đã có suy nghĩ đồng ý.
Nhưng không thể tự ý quyết định được.
Tô Đình dò hỏi Niệm Ức: "Cậu muốn đi không?"
Niệm Ức nhìn đôi mắt sáng long lanh của cô, đương nhiên biết cô muốn tham gia, vậy nên hắn không nói nhiều: "Đi."
Niệm Ức đã nói đi rồi, những người khác cũng đương nhiên nghe theo.
Tiểu Ngũ quay sang nói nhỏ với Tư Việt bên cạnh: "Này, sao tao cứ cảm thấy là lạ thế nhỉ?"
Tư Việt rũ mắt nhìn, nhếch khóe môi: "Lạ cái gì?"
Tiểu Ngũ liền nhìn nhìn Niệm Ức cùng Tô Đình, sau đó càng ghé sát hắn hơn: "Niệm ca nghe lời Tô Đình quá rồi?"
Tư Việt cốc vào cái đầu nhỏ một cái: "Đến giờ mới phát hiện ra à?"
"Tại sao?" Bị cốc đau, hắn cũng không quan tâm, một mực muốn biết lý do tại sao Niệm ca uy phong của bọn họ lại như vậy.
"Học nhiều vào." Tư Việt không trả lời, chỉ bỏ lại một câu như vậy rồi đi mất.
Tất cả mọi người lớp 11A5 đều tập hợp đầy đủ, lớp trưởng hiếm khi hào hứng như vậy. ra quyết định đi ăn lẩu.
Trong đám người, Hà Kiều đã trở lại bình thường, cười cười nói nói đi bên cạnh Thịnh Triết, nhìn thấy Tô Đình, không biết cô ta nghĩ tới cái gì, ánh mắt tối xuống, sau đó làm như không có chuyện gì tìm đề tài nói chuyện với Thịnh Triết.
Nhìn bóng lưng mảnh khảnh phía trước, Thịnh Triết câu có câu không trả lời cô ta.
Nhưng cô dường như hoàn toàn không biết hoặc nói chính xác hơn là không quan tâm điều này.
Ừm, hiện tại cô có chút không dám đối mặt với Niệm Ức. Dù sao họ mới vừa nãy cũng...
Không nghĩ đến còn tạm, vừa nghĩ đến, cảnh tượng ấy lại một lần nữa xuất hiện trong đầu cô.
Ánh đèn lờ mờ, mọi thứ như dừng lại, cô chỉ thấy được thiếu niên trước mắt mình.
Hai người rất gần, gần đến không còn khoảng cách.
Khoảnh khắc môi chạm môi, cô không còn biết mình là ai nữa.
Cô quên mất bản thân xuyên sách, cũng quên mất Niệm Ức chính là nam phụ phản diện.
Cô chỉ biết, cô là Tô Đình, còn thiếu niên đang rũ mắt nhìn cô này là Niệm Ức mà thôi.
Nếu như... hai người bọn họ... cùng thế giới thì tốt nhỉ?
Từ trước đến nay, cô đâu phải là một người suy nghĩ nhiều như vậy? Dù sao cũng chỉ là sự cố thôi mà...
Đúng vậy, chỉ là sự cố thôi, không nên khó xử nhau.
Việc cô cần làm bây giờ chính là để Niệm Ức cách xa nam nữ chính, nếu nữ chính không phải lòng Niệm Ức, nam chính cũng sẽ không đưa hắn vào đường cùng.
Còn người chú kia của hắn nữa, cô phải tìm cách để cho Niệm Ức nhận ra bộ mặt thật của ông ta một cách sớm nhất.
Như vậy, hẳn là... sẽ không có một Niệm Ức bi thảm như trong cốt truyện chính nữa.
Tô Đình rốt cuộc cũng đã tìm cho mình một lý do chính đáng. Sau khi hít một hơi thật sâu, cô cố gắng để mình biểu hiện tự nhiên một chút, nhìn Niệm Ức, muốn mời hắn đi ăn.
Nào ngờ được, vừa nhìn đã chạm ngay vào đôi mắt của đối phương, Tô Đình xem không hiểu ánh mắt này, nhưng cô biết, hình như hắn đã nhìn cô rất lâu thì phải.
"Cái đó... Niệm Ức, chúng ta cùng đi ăn mừng đi?" Cơ hội tốt như vậy để kéo gần mối quan hệ, cô không thể bỏ qua.
Cái hôn lướt qua kia... đương nhiên không tính. Thứ cô muốn, chính là tình bạn trong sáng, giúp đỡ nhau cùng tiến bộ có được không?
Niệm Ức từ đầu đến cuối đều không rời mắt khỏi người con gái này, hắn không biết cô suy nghĩ cái gì. Nhưng hắn thật sự lo lắng, lo lắng cô phát hiện ra điều gì, xa cách hắn thì làm sao?
Thấy cô chủ động nói chuyện, trên mặt nhìn không ra chút mất tự nhiên nào, Niệm Ức thở phào nhẹ nhõm.
Cô không thích hắn cũng được, chỉ cần cô đừng xa cách hắn, chỉ cần cô vẫn ở bên cạnh hắn là được rồi.
Đúng vậy, hắn chỉ muốn như vậy thôi.
"Được, đi thôi."
Tiểu Ngũ thấy hai người định cứ như vậy rời đi, giống như chịu tổn thương rất sâu sắc, mếu máo chạy theo phía sau hai người: "Hai người sao lại không có lương tâm như vậy, bỏ lại chúng tôi ở đây rồi đi đánh lẽ."
Tô Đình vừa nghe thấy giọng của Tiểu Ngũ, như giật mình nhớ ra gì đó, tiếp theo đó, cô quay người, mời đám người Tiểu Ngũ, Tư Việt cùng đi luôn.
Cô làm sao lại quên mất hai người này chứ! Có thể cứu được họ, phần trăm Niệm Ức hắc hóa càng ít hơn.
Cả đám người cao lớn, sau khi nghe cô gái nhỏ nói như vậy, rất không có mặt mũi gì mà hoan hô.
Có một bạn nữ đang chụp hình Tô Đình, bị Tiểu Ngũ bắt gặp, lập tức bị kéo đi chụp hình cho cả nhóm.
Nữ sinh kia thấy có cơ hội chụp hình cho CP của mình, cũng vui vẻ tham gia chụp hình.
Niệm Ức hơi nhíu mày, nhưng thấy Tô Đình đứng bên cạnh mình, mọi sự khó chịu đều tan biến.
Tô Đình cũng vui vẻ đồng ý, ở thế giới thực, cô chưa từng chụp ảnh với cả nhóm bạn như vậy, do đó vô cùng hứng thú, đôi mắt bình thường lạnh nhạt, giờ lại mở to, long lanh đến mức muốn câu tâm người khác đi.
"Tất cả cũng thống nhất một kiểu tạo hình đi." Có lẽ vì nhìn thấy mọi người vui vẻ như vậy, nữ sinh cũng to gan hơn, mở miệng yêu cầu họ tạo dáng.
"Được được, tạo hình trái tim đi!!!" Tiểu Ngũ giống như đứa trẻ, không chút suy nghĩ đã đưa ra quyết định, còn bắt Tư Việt bên cạnh tạo dáng trái tim với mình.
Đám anh em phỉ nhổ hắn rất nhiều: "Này này, bao lớn rồi hả, có phải đàn ông không? Nhìn xem Niệm ca kìa..."
Thấy Niệm Ức không nói hai lời, không chút ghét bỏ gì, đưa tay ra làm trái tim với Tô Đình, đám anh em: "..."
Rốt cuộc, tất cả đều tạo hình trái tim.
Nữ sinh cảm thấy, hôm nay là ngày vui nhất trên đời, nhìn những người bình thường hung thần ác sát, vậy mà lúc này lại thấy họ rất dễ thương.
"Mọi người nhìn vào ống kính, đếm đến ba thì chụp nhé, một... hai... ba!"
"Tách!" Tấm hình lưu giữ thanh xuân cứ như vậy được chụp lại, trong sáng, thuần khiết, hừng hực sức sống.
Tiểu Ngũ đã tự nhận mình thành người 'đối ngoại' của nhóm, hắn kết bạn với bạn nữ, sau đó lưu ảnh về, rồi gửi ảnh cho tất cả mọi người.
Tô Đình lục tìm trong túi, đưa cho bạn nữ một nắm kẹo: "Cảm ơn bạn học."
Nữ sinh không ngờ còn được kẹo, xấu hổ vô cùng, cứ ngơ ngơ ra nhìn nhan sắc trước mặt.
Đẹp quá...
Mãi đến khi cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của ai đó, bạn nữ mới nhận lấy kẹo, cảm ơn rồi chạy biến.
Tô Đình thở dài, trong vô thức đã tự bào chữa cho Niệm Ức, coi hắn thành người 'ngoài lạnh trong nóng', tuy vẻ ngoài hung dữ nhưng nội tâm lương thiện.
"Muốn đi ăn cái gì?" Niệm Ức như có như không đem thân mình che chắn cho cô, ngăn chặn những ánh mắt đang dòm ngó kia.
"Tớ ăn cái gì cũng được, mọi người thì sao?" Cô cũng không thật sự muốn ăn cái gì.
Mọi người ai nấy đều thấy không thể mở miệng được, chỗ bọn họ hay đi, chủ yếu là quán net, không thì KTV, bi a,... nghĩ thế nào cũng không phù hợp với cô gái nhỏ.
Cuối cùng, Tư Việt đứng ra chọn đi ăn lẩu, mọi người thấy đi đông người, ăn lẩu cùng được, sẵn vì trời đang lạnh nữa, vậy nên nhanh chóng đồng ý.
Cả một đám người cuồn cuộn kéo đi.
Tô Đình vừa đi, vừa liếc mắt nhìn Niệm Ức bên cạnh, cô cứ cảm thấy, áp suất xung quanh người này ngày càng thấp vậy nhỉ?
Chẳng lẽ, là vì sự cố lúc nãy?
Đám người đang cười nói ra cổng thì bắt gặp đoàn người trong lớp.
Lớp trưởng thấy là bọn họ, cảm thấy đều là bạn cùng lớp thì nên đi liên hoan chung, vì vậy đề nghị: "Thì ra mọi người ở đây, vừa vặn lớp chúng ta chuẩn bị liên hoan, mọi người đi chung đi?"
Không phải bọn họ không muốn rủ nhóm người Niệm Ức, chỉ là bình thường mấy người khá hung dữ, lại hay đánh nhau, nên đa số mọi người đều e sợ, bây giờ gặp rồi, không thể không mời nhập hội được.
Tô Đình cảm thấy bọn người Niệm Ức rất tốt, nên hòa nhập chung với mọi người, vậy nên cô đã có suy nghĩ đồng ý.
Nhưng không thể tự ý quyết định được.
Tô Đình dò hỏi Niệm Ức: "Cậu muốn đi không?"
Niệm Ức nhìn đôi mắt sáng long lanh của cô, đương nhiên biết cô muốn tham gia, vậy nên hắn không nói nhiều: "Đi."
Niệm Ức đã nói đi rồi, những người khác cũng đương nhiên nghe theo.
Tiểu Ngũ quay sang nói nhỏ với Tư Việt bên cạnh: "Này, sao tao cứ cảm thấy là lạ thế nhỉ?"
Tư Việt rũ mắt nhìn, nhếch khóe môi: "Lạ cái gì?"
Tiểu Ngũ liền nhìn nhìn Niệm Ức cùng Tô Đình, sau đó càng ghé sát hắn hơn: "Niệm ca nghe lời Tô Đình quá rồi?"
Tư Việt cốc vào cái đầu nhỏ một cái: "Đến giờ mới phát hiện ra à?"
"Tại sao?" Bị cốc đau, hắn cũng không quan tâm, một mực muốn biết lý do tại sao Niệm ca uy phong của bọn họ lại như vậy.
"Học nhiều vào." Tư Việt không trả lời, chỉ bỏ lại một câu như vậy rồi đi mất.
Tất cả mọi người lớp 11A5 đều tập hợp đầy đủ, lớp trưởng hiếm khi hào hứng như vậy. ra quyết định đi ăn lẩu.
Trong đám người, Hà Kiều đã trở lại bình thường, cười cười nói nói đi bên cạnh Thịnh Triết, nhìn thấy Tô Đình, không biết cô ta nghĩ tới cái gì, ánh mắt tối xuống, sau đó làm như không có chuyện gì tìm đề tài nói chuyện với Thịnh Triết.
Nhìn bóng lưng mảnh khảnh phía trước, Thịnh Triết câu có câu không trả lời cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro