[Quyển 2] Xuyên Sách: Cứu Vớt Nam Phụ Phản Diện
Hắn cũng đâu có...
Tranh Ca
2024-07-26 00:43:27
“Quyết định đến quán lẩu nhé! Tớ
sẽ gửi địa chỉ trong nhóm chat, mọi người nhớ đến đông đủ nha!” Lớp
trưởng hứng khởi dặn dò, sau đó kéo một đám người bắt taxi đi trước.
Tiểu Ngũ cũng không chịu thua, nhanh chóng lấy điện thoại ra đặt xe, lần đầu đi chơi với cả lớp, hắn không tránh khỏi có chút hưng phấn.
“Thằng nhóc Tiểu Ngũ này, mày có mau cất cái bản mặt đó đi không, mất mặt chết đi được.” Anh em bên cạnh cười đùa trêu chọc, nhưng cũng không khó để nhận ra họ thật sự rất vui.
Lớp trưởng cả gan lại gần, cười nói: “Tớ đã đặt xe cho mọi người rồi, các cậu đợi một chút nhé?.”
Mọi người cảm thấy không có vấn đề gì, Tiểu Ngũ cũng nhượng bộ, cất điện thoại đi.
Niệm Ức thấy còn một lúc nữa xe mới đến, trầm mặc một chút rồi nói với Tô Đình: “Cậu đứng ở đây, đợi tôi một chút.”
Nói rồi không đợi cô trả lời, thiếu niên đã sải chân bước đi về phía cửa hàng tiện lợi đối diện.
Tô Đình nhìn theo bóng lưng cao lớn kia, cũng không cố gắng đuổi theo nữa, chỉ đơn giản đưa mắt nhìn những gương mặt trẻ tuổi xung quanh, trong lòng yên bình.
Bỗng nhiên…
“Xem ai này, không phải là người đạt giải nhất cá nhân đây sao.” Rõ ràng là đang khen, nhưng giọng điệu cực kì quái gỡ.
[Tranh Ca chỉ đăng truyện tại NovelToon và MangaToon, mong mọi người đọc tại trang chính chủ để ủng hộ Tranh :3]
Tô Đình theo giọng nói nhìn qua, phát hiện là đám người Thịnh Triết, Hà Kiều.
Cô không nặng không nhẹ đáp lại một tiếng: “Cảm ơn.”
Gương mặt không có quá nhiều cảm xúc, nhưng vẻ đẹp ấy thật sự thu hút, khiến người thích thì càng thích, ghét lại càng ghét hơn.
Nữ sinh vừa nói kia nhất thời im bặt, không biết đáp lại như thế nào, đưa mắt liếc nhìn Hà Kiều.
Hà Kiều nghiến răng, ngoài mặt lại tươi cười đi đến gần Tô Đình, giống như vô cùng thân thiết: “Tô Đình, không ngờ cậu lại múa đẹp như vậy. Vậy mà trước đây Thịnh Triết còn nói cậu không biết múa, thật là…”
Thịnh Triết đứng gần đó liếc cô ta một cái, ánh mắt không rõ.
Những bạn học còn đang đợi xe đến đồng loạt trừng mắt, giống như vừa biết được một bí mật, xôn xao ghé tai nhau nói nhỏ.
“Tớ đã nói rồi mà, Thịnh Triết với Hà Kiều chắc chắn có một chân.”
“Chậc chậc, tớ lại càng để ý, trước đây Tô Đình không biết múa, vừa rồi lại múa đẹp như vậy, là thiên tài sao???”
“Đẹp cái gì, tớ thấy Hà Kiều đẹp hơn, nhà Tô Đình giàu như vậy, có khi là mua giải đó.”
Nghe những lời bàn tán đó, khoé môi Hà Kiều không nhịn được cong lên, ánh mắt hả hê nhìn Tô Đình, chờ cô nổi giận với cô ta.
Tô Đình dường như đã nổi giận, từng bước đến gần Hà Kiều hơn.
Ngay tại lúc mọi người nghĩ rằng cô sẽ chanh chua hét toáng lên như trước đây, thì cô lại nhẹ nhàng nói: “Tôi múa có đẹp hay không, tôi tin người có mắt nhìn sẽ nhìn ra được. Ngược lại, tôi và Thịnh Triết không thân, cậu ta là cha tôi hay là mẹ tôi mà biết được việc tôi múa có được hay không?”
Cô vừa dứt lời, những người vừa nãy còn nói rằng cô múa không đẹp lập tức trắng bệch mặt mày, cô nói như vậy, chẳng phải cũng đang nhắm đến bọn họ hay sao?
Còn chưa đợi Hà Kiều lên tiếng, một bạn nữ đã thẹn quá hoá giận mà xông lên trước.
“Mày nói như vậy là sao? Ý mày nói là những người thấy mày múa không đẹp thì đều bị mù à?”
Cô gái này chính người đồn Tô Đình mua giải.
Tô Đình cũng không tránh né, bình tĩnh nhìn vào mắt cô ta: “Đây là cậu tự nói, hơn nữa, vừa rồi người nói tôi mua giải là cậu nhỉ?”
Cô gái bị hỏi nhất thời không biết đáp lại như thế nào, nhưng vẫn không để mình yếu thế: “Lời này không đúng sao? Hà Kiều còn múa đẹp hơn mày, vậy mà chỉ được giải nhì, còn không phải mày mua giải sao?”
Hà Kiều bên cạnh nhanh chóng đỏ mắt: “Cậu đừng nói vậy, tớ biết tớ không bằng Tô Đình mà, tớ sẽ cố gắng trau dồi thêm, cậu nói như vậy là đang tổn hại danh tiếng của cậu ấy đấy.”
Nói thì nói như vậy, nhưng đôi mắt ửng đỏ kia lại làm cho người khác cảm thấy cô ta chịu uỷ khuất, cô ta bị hại.
Tiểu Ngũ không nhịn được nữa, bất chấp ánh mắt ra hiệu của Tô Đình, hung hăng đáp lại: “Này này này, đã tài nghệ không bằng người rồi, lại còn thêm cái thói ganh ghét, trà xanh là sao vậy? Có giỏi thì đi mà nói chuyện với ban giám khảo ấy, ở đây khóc lóc cho ai xem?”
Lời này quá thẳng, anh em rất muốn vỗ tay nói hay, nhưng dù sao người ta cũng là con gái, vậy nên cố gắng nhịn lại.
Tư Việt nhìn dáng vẻ xù lông của Tiểu Ngũ, thở dài kéo người về, hết xoa đầu rồi xoa má người ta, dần dần người nào đó mới hạ hoả.
Tô Đình cũng có chút muốn cười. Nhưng vẫn chưa kịp nói gì, cô gái kia đã đỏ mắt: “Còn nói mày không mua giải? Rõ ràng là con gái, lại suốt ngày chạy theo đám con trai, tưởng mình là công chúa để người khác bảo vệ à?”
Lời này nói ra, một chút logic cũng không có, vậy mà lại có vài nữ sinh đồng tình.
Đám anh em của Niệm Ức lúc này đã không còn tươi cười nữa, ai nấy sầm mặt, âm trầm nhìn mấy nữ sinh kia.
Tô Đình thật sự phục những người này luôn rồi, rõ ràng cô chưa từng động chạm gì họ, tại sao cùng là bạn học với nhau, lại có nhiều ác ý như vậy?
"Cô ấy được người khác bảo vệ thì đã sao?"
Bất ngờ, một gióng nói trầm thấp vang lên, hấp dẫn tầm mắt của mọi người.
Tiểu Ngũ thấy người đến, cuối cùng cũng thở phào một hơi, có Niệm ca ở đây, để hắn xem ai dám bắt nạt Tô Đình.
Nói thì nói nhưng từ đầu đến cuối, ánh mắt của Niệm Ức chưa từng rời khỏi người cô.
Hắn đưa mắt, cẩn thận đánh giá cô từ trên xuống dưới một vòng, sau đó mới thả lỏng người, lười nhác nhìn nữ sinh kia.
Tô Đình hơi buồn cười, hắn đây là cho rằng cô bị đánh sao?
Nhưng cô chưa kịp nói gì, người nào đó đã làm như đây là nơi không người, tự nhiên đưa cô một phần cơm nắm, bản thân thì tự cắm ống hút hộp sữa, không đưa cho cô nữa, mà cầm trên tay: "Ăn đi."
Tô Đình sững người.
Từ chiều đến giờ, sau khi trang điểm xong, cô chưa có gì vào bụng cả.
Có mấy lần, cô không nhịn được mà xoa xoa bụng...
Hắn đã thấy.
Hơi ấm từ nắm cơm truyền từ lòng bàn tay vào tận trong tim, sau đó lan dần ra toàn bộ cơ thể.
Tô Đình cười, ngoan ngoãn nhận lấy: "Cảm ơn."
Lo xong phần của cô, lúc này Niệm Ức mới lại nhìn nữ sinh kia tiếp, mọi sự dịu dàng vừa rồi dường như chỉ là ảo giác.
"Tôi hỏi cậu đó, trả lời, không trả lời được thì cút."
Dứt lời, hắn lại bổ sung thêm: "Có ý kiến gì thì lên mà gặp thầy cô, lan tỏa tin đồn thất thiệt, tôi xem cậu học ở đây như thế nào."
Vô cùng dứt khoát, nữ sinh mặt mày trắng bệch, một chữ cũng không thốt ra được.
Khi cô ta lùi bước chân, muốn chạy trốn, giọng nói lạnh nhạt ấy lại vang lên lần nữa: "Không biết xin lỗi sao?"
Bị một đám người nhìn chằm chằm, nữ sinh không chịu được, hét to: "Xin lỗi.", sau đó xoay người chạy đi.
Mọi chuyện được giải quyết quá nhanh, lửa còn chưa bén thì đã bị dập tắt rồi.
Niệm Ức lại trở về dáng vẻ bình thường, nhìn chằm chằm vào cô, ý bảo cô nhanh chóng ăn đi.
Cắn nuốt được vài miếng, cô lý nhí nói: "Vừa rồi, cậu hung dữ lắm."
Bàn tay đang cầm hộp sữa khựng lại, suýt chút nữa sữa bị tràn ra ngoài, Niệm Ức giấu đi tia khẩn trương trong đáy mắt, bình thản hỏi lại: "Có sao?"
Tô Đình và đám anh em đang đứng xem kịch đồng loạt gật đầu.
Niệm Ức: "..."
Hắn cũng đâu có dữ với cô.
Tiểu Ngũ cũng không chịu thua, nhanh chóng lấy điện thoại ra đặt xe, lần đầu đi chơi với cả lớp, hắn không tránh khỏi có chút hưng phấn.
“Thằng nhóc Tiểu Ngũ này, mày có mau cất cái bản mặt đó đi không, mất mặt chết đi được.” Anh em bên cạnh cười đùa trêu chọc, nhưng cũng không khó để nhận ra họ thật sự rất vui.
Lớp trưởng cả gan lại gần, cười nói: “Tớ đã đặt xe cho mọi người rồi, các cậu đợi một chút nhé?.”
Mọi người cảm thấy không có vấn đề gì, Tiểu Ngũ cũng nhượng bộ, cất điện thoại đi.
Niệm Ức thấy còn một lúc nữa xe mới đến, trầm mặc một chút rồi nói với Tô Đình: “Cậu đứng ở đây, đợi tôi một chút.”
Nói rồi không đợi cô trả lời, thiếu niên đã sải chân bước đi về phía cửa hàng tiện lợi đối diện.
Tô Đình nhìn theo bóng lưng cao lớn kia, cũng không cố gắng đuổi theo nữa, chỉ đơn giản đưa mắt nhìn những gương mặt trẻ tuổi xung quanh, trong lòng yên bình.
Bỗng nhiên…
“Xem ai này, không phải là người đạt giải nhất cá nhân đây sao.” Rõ ràng là đang khen, nhưng giọng điệu cực kì quái gỡ.
[Tranh Ca chỉ đăng truyện tại NovelToon và MangaToon, mong mọi người đọc tại trang chính chủ để ủng hộ Tranh :3]
Tô Đình theo giọng nói nhìn qua, phát hiện là đám người Thịnh Triết, Hà Kiều.
Cô không nặng không nhẹ đáp lại một tiếng: “Cảm ơn.”
Gương mặt không có quá nhiều cảm xúc, nhưng vẻ đẹp ấy thật sự thu hút, khiến người thích thì càng thích, ghét lại càng ghét hơn.
Nữ sinh vừa nói kia nhất thời im bặt, không biết đáp lại như thế nào, đưa mắt liếc nhìn Hà Kiều.
Hà Kiều nghiến răng, ngoài mặt lại tươi cười đi đến gần Tô Đình, giống như vô cùng thân thiết: “Tô Đình, không ngờ cậu lại múa đẹp như vậy. Vậy mà trước đây Thịnh Triết còn nói cậu không biết múa, thật là…”
Thịnh Triết đứng gần đó liếc cô ta một cái, ánh mắt không rõ.
Những bạn học còn đang đợi xe đến đồng loạt trừng mắt, giống như vừa biết được một bí mật, xôn xao ghé tai nhau nói nhỏ.
“Tớ đã nói rồi mà, Thịnh Triết với Hà Kiều chắc chắn có một chân.”
“Chậc chậc, tớ lại càng để ý, trước đây Tô Đình không biết múa, vừa rồi lại múa đẹp như vậy, là thiên tài sao???”
“Đẹp cái gì, tớ thấy Hà Kiều đẹp hơn, nhà Tô Đình giàu như vậy, có khi là mua giải đó.”
Nghe những lời bàn tán đó, khoé môi Hà Kiều không nhịn được cong lên, ánh mắt hả hê nhìn Tô Đình, chờ cô nổi giận với cô ta.
Tô Đình dường như đã nổi giận, từng bước đến gần Hà Kiều hơn.
Ngay tại lúc mọi người nghĩ rằng cô sẽ chanh chua hét toáng lên như trước đây, thì cô lại nhẹ nhàng nói: “Tôi múa có đẹp hay không, tôi tin người có mắt nhìn sẽ nhìn ra được. Ngược lại, tôi và Thịnh Triết không thân, cậu ta là cha tôi hay là mẹ tôi mà biết được việc tôi múa có được hay không?”
Cô vừa dứt lời, những người vừa nãy còn nói rằng cô múa không đẹp lập tức trắng bệch mặt mày, cô nói như vậy, chẳng phải cũng đang nhắm đến bọn họ hay sao?
Còn chưa đợi Hà Kiều lên tiếng, một bạn nữ đã thẹn quá hoá giận mà xông lên trước.
“Mày nói như vậy là sao? Ý mày nói là những người thấy mày múa không đẹp thì đều bị mù à?”
Cô gái này chính người đồn Tô Đình mua giải.
Tô Đình cũng không tránh né, bình tĩnh nhìn vào mắt cô ta: “Đây là cậu tự nói, hơn nữa, vừa rồi người nói tôi mua giải là cậu nhỉ?”
Cô gái bị hỏi nhất thời không biết đáp lại như thế nào, nhưng vẫn không để mình yếu thế: “Lời này không đúng sao? Hà Kiều còn múa đẹp hơn mày, vậy mà chỉ được giải nhì, còn không phải mày mua giải sao?”
Hà Kiều bên cạnh nhanh chóng đỏ mắt: “Cậu đừng nói vậy, tớ biết tớ không bằng Tô Đình mà, tớ sẽ cố gắng trau dồi thêm, cậu nói như vậy là đang tổn hại danh tiếng của cậu ấy đấy.”
Nói thì nói như vậy, nhưng đôi mắt ửng đỏ kia lại làm cho người khác cảm thấy cô ta chịu uỷ khuất, cô ta bị hại.
Tiểu Ngũ không nhịn được nữa, bất chấp ánh mắt ra hiệu của Tô Đình, hung hăng đáp lại: “Này này này, đã tài nghệ không bằng người rồi, lại còn thêm cái thói ganh ghét, trà xanh là sao vậy? Có giỏi thì đi mà nói chuyện với ban giám khảo ấy, ở đây khóc lóc cho ai xem?”
Lời này quá thẳng, anh em rất muốn vỗ tay nói hay, nhưng dù sao người ta cũng là con gái, vậy nên cố gắng nhịn lại.
Tư Việt nhìn dáng vẻ xù lông của Tiểu Ngũ, thở dài kéo người về, hết xoa đầu rồi xoa má người ta, dần dần người nào đó mới hạ hoả.
Tô Đình cũng có chút muốn cười. Nhưng vẫn chưa kịp nói gì, cô gái kia đã đỏ mắt: “Còn nói mày không mua giải? Rõ ràng là con gái, lại suốt ngày chạy theo đám con trai, tưởng mình là công chúa để người khác bảo vệ à?”
Lời này nói ra, một chút logic cũng không có, vậy mà lại có vài nữ sinh đồng tình.
Đám anh em của Niệm Ức lúc này đã không còn tươi cười nữa, ai nấy sầm mặt, âm trầm nhìn mấy nữ sinh kia.
Tô Đình thật sự phục những người này luôn rồi, rõ ràng cô chưa từng động chạm gì họ, tại sao cùng là bạn học với nhau, lại có nhiều ác ý như vậy?
"Cô ấy được người khác bảo vệ thì đã sao?"
Bất ngờ, một gióng nói trầm thấp vang lên, hấp dẫn tầm mắt của mọi người.
Tiểu Ngũ thấy người đến, cuối cùng cũng thở phào một hơi, có Niệm ca ở đây, để hắn xem ai dám bắt nạt Tô Đình.
Nói thì nói nhưng từ đầu đến cuối, ánh mắt của Niệm Ức chưa từng rời khỏi người cô.
Hắn đưa mắt, cẩn thận đánh giá cô từ trên xuống dưới một vòng, sau đó mới thả lỏng người, lười nhác nhìn nữ sinh kia.
Tô Đình hơi buồn cười, hắn đây là cho rằng cô bị đánh sao?
Nhưng cô chưa kịp nói gì, người nào đó đã làm như đây là nơi không người, tự nhiên đưa cô một phần cơm nắm, bản thân thì tự cắm ống hút hộp sữa, không đưa cho cô nữa, mà cầm trên tay: "Ăn đi."
Tô Đình sững người.
Từ chiều đến giờ, sau khi trang điểm xong, cô chưa có gì vào bụng cả.
Có mấy lần, cô không nhịn được mà xoa xoa bụng...
Hắn đã thấy.
Hơi ấm từ nắm cơm truyền từ lòng bàn tay vào tận trong tim, sau đó lan dần ra toàn bộ cơ thể.
Tô Đình cười, ngoan ngoãn nhận lấy: "Cảm ơn."
Lo xong phần của cô, lúc này Niệm Ức mới lại nhìn nữ sinh kia tiếp, mọi sự dịu dàng vừa rồi dường như chỉ là ảo giác.
"Tôi hỏi cậu đó, trả lời, không trả lời được thì cút."
Dứt lời, hắn lại bổ sung thêm: "Có ý kiến gì thì lên mà gặp thầy cô, lan tỏa tin đồn thất thiệt, tôi xem cậu học ở đây như thế nào."
Vô cùng dứt khoát, nữ sinh mặt mày trắng bệch, một chữ cũng không thốt ra được.
Khi cô ta lùi bước chân, muốn chạy trốn, giọng nói lạnh nhạt ấy lại vang lên lần nữa: "Không biết xin lỗi sao?"
Bị một đám người nhìn chằm chằm, nữ sinh không chịu được, hét to: "Xin lỗi.", sau đó xoay người chạy đi.
Mọi chuyện được giải quyết quá nhanh, lửa còn chưa bén thì đã bị dập tắt rồi.
Niệm Ức lại trở về dáng vẻ bình thường, nhìn chằm chằm vào cô, ý bảo cô nhanh chóng ăn đi.
Cắn nuốt được vài miếng, cô lý nhí nói: "Vừa rồi, cậu hung dữ lắm."
Bàn tay đang cầm hộp sữa khựng lại, suýt chút nữa sữa bị tràn ra ngoài, Niệm Ức giấu đi tia khẩn trương trong đáy mắt, bình thản hỏi lại: "Có sao?"
Tô Đình và đám anh em đang đứng xem kịch đồng loạt gật đầu.
Niệm Ức: "..."
Hắn cũng đâu có dữ với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro