[Quyển 2] Xuyên Sách: Cứu Vớt Nam Phụ Phản Diện
Thoát
Tranh Ca
2024-07-26 00:43:27
Chị Tình và người tên Tang thân thủ thật sự vô cùng tốt. Chưa đầy 30 phút, đa số người canh gác đều bị hai người hạ gục.
Nhận ra được ánh mắt sùng bái của cô, Tang buồn cười: "Trước đó bọn tôi đã cho họ uống chút thuốc rồi."
Thì ra là vậy.
Tô Đình hơi xấu hổ, dạo này cô rất hay để lộ cảm xúc ra ngoài, phải chú ý hơn mới được.
Lúc này, Tô Đình đang nửa dìu, nửa ôm Niệm Ức.
Cả người hẳn đều là vết thương, ngay cả đứng còn khó huống chi là đi đường.
Ban đầu, Tô Đình muốn cõng người, nhưng như thế nào Niệm Ức cũng không chịu.
Hết cách, cô đành dìu người đi.
"Hai đứa là người yêu à?" Trên đường đi, bỗng nhiên Tang hỏi như vậy.
Chị Tình gõ một cái vào đầu cô ấy, nhưng Tang vẫn cười hì hì nhìn Tô Đình cùng Niệm Ức: "Cô bé này gan lớn nhỉ? Dám đề nghị vào đây."
Cảm nhận được ánh mắt của Niệm Ức, cô nhìn qua, đúng lúc đối diện với đôi mắt đầy tia máu của hắn.
Đôi mắt ấy chứa đựng sự tức giận, thương xót... cùng dịu dàng.
Có quá nhiều thứ tình cảm trong đôi mắt ấy, vậy nên Tô Đình không dám nhìn lâu.
Cô quay mặt lại, trả lời Tang: "Em phải cứu cậu ấy."
Chỉ một câu như vậy, cũng đủ đề những người ở đây hiểu được. Vì hắn là người rất quan trọng, vậy nên cô phải cứu, dù cho nơi cô tiến vào có nguy hiểm như thế nào đi nữa. @
Nhưng hình như... mọi thứ dễ dàng quá mức thì phải
Đúng lúc này, bỗng dưng một tràng cười lọt vào tai bọn họ.
"Hahahahaha... Tình, Tang, các cô đúng là bỏ ra không ít công sức nhỉ? Ngay cả tôi mà cũng bị lừa." •
Vẻ tươi cười trên môi Tang mất dần, cả đảm người quay đầu nhìn một hướng.
Đồng tử của Tô Đình co lại, cô im lặng ôm chặt Niệm Ức hơn.
Nhưng Niệm Ức đã nhanh hơn cô một bước, kéo cô ra phía sau mình, tấm lưng chằng chịt vết thương che chở cô khỏi ánh mắt của đám người lang hổ phía trước.
Trước mặt bọn họ lúc này đang là một đám người cầm gậy sắt, đứng đầu là một người đàn ông... nhã nhặn đẹp trai.
Vẻ ngoài của hẳn không hề hợp với nơi này một chút nào.
Nhưng giọng nói vừa rồi... chính là của hắn.
"Hằng."
Chị Tình bước lên một bước, nhàn nhạt nhả ra một chữ.
Người đàn ông được gọi là Hằng kia nghe vậy thì tắt nụ cười: "Tình, đây là cơ hội cuối cùng, đến đây."
Lời này vừa dứt, bầu không khí nháy mắt trở nên kì lạ.
Tô Đình ở đằng sau lưng Niệm Ức cũng phải ló đầu ra nhìn người đàn ông đó một chút.
Nhưng chỉ nhìn được một chút thì đã bị người nào đó ấn lại rồi.
Chị Tình lên tiếng: "Hằng, tự thú đi."
Người đàn ông kia dường như rất tức giận: "Tình, tôi nói lại một lần nữa, đi theo tôi!" @
"Chậc, này, tại sao chị ấy lại phải đi cùng anh chứ? Tôi thấy anh lên lo cho xong cái thân mình đi kìa."
Có vẻ như Tang có thành kiến rất sâu với người này.
Tình sau câu nói kia thì không lên tiếng nữa, nhưng Tô Đình nhạy bén cảm nhận được chị Tình có vẻ không đúng
เสีท.
"Niệm Ức..."
Tình hình lúc này nói căng thẳng cũng không phải, thoải mái lại càng không, cô nhất thời không biết nên làm gì tiếp theo.
"Ở sau." Hắn không còn quá nhiều sức lực nữa, ngay đến cả nói chuyện cũng khiến hẳn thở không ra hơi.
Nhưng vẫn thẳng tắp đứng đó, hai tay nắm thật chặt, giống như có thể chiến đấu bất kì lúc nào vậy.
Tiếng gậy sắt gõ xuống mặt đất giống như tiếng tim đập của họ lúc này vậy.
Bọn họ chỉ có 4 người, hết ba người là phụ nữ, người đàn ông duy nhất thì đang bị thương nặng, khả năng đánh thắng là rất thấp.
Hằng không lôi co với Tang, một mực hướng về Tình: "Tôi đối xử với cô không tốt sao? Tại sao lại phản bội."
"Vốn dĩ chưa từng trung thành." Tình nhẹ nhàng đáp lại như vậy. (
"Hahahahahaha" Hằng cười rất lớn, vẻ nhã nhặn hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự điên cuồng.
"Được... được... tốt lắm, vậy thì xuống mồ hết đi!!!"
Dứt lời, những tên hầm hố đó liền giơ gậy sắc lên, xông thẳng về phía đám người Tô Đình.
Niệm Ức một tay giữ chặt tay Tô Đình, một tay giữ lại cây gậy đang rơi xuống.
Rắc rắc....
Tô Đình nghe rõ tiếng xương gãy.
Mắt cô đỏ ngầu, bàn tay đang cầm lấy tay hắn run rẩy.
Niệm Ức vừa đạp một tên, vừa đấm một tên khác.
Thiếu niên cả người không chỗ nào lành lặn hết, nhưng lại một mực bảo vệ cô gái, một đường sát phạt mà ra ngoài.
Đến cả chị Tình cũng phải nhìn qua Niệm Ức một cái, sau đó lai tiếp tục lao vào trận chiến.
Bọn họ vẫn phải tiến về phía trước, vì còn rất nhiều người đang chờ bọn họ đến cứu.
Bỗng nhiên...
Một tiếng súng vang lên.
Bằng!
Tất cả mọi người đều dừng lại.
Chị Tình vốn đang chặn lại đòn tấn công của một tên, nghe tiếng súng, cô ấy vội vàng quay đầu lại nhìn.
Người đàn ông tên Hằng đáng lẽ phải ra tay với cô ấy, giờ lại đang đứng trước mặt cô, ở nơi gần trái tim, máu đang không ngừng chảy ra.
Thì ra, một tên trong đám đó đã nổ súng, mục tiêu chính là chị Tình, không ngờ, giữa đường lại có người lao ra chắn đạn.
Thời gian như ngừng lại, chị Tình như bị điểm huyện, hai mắt mông lung mở to nhìn người đàn ông ngã xuống.
Hằng vẫn còn thở, đôi mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt: "'Tình."
Chị Tình rốt cuộc cũng phản ứng, cô ấy vội vàng tiến lên ôm lấy cơ thể nặng nề của người đàn ông.
Đây là lần đầu tiên Tô Đình thấy chị Tình thất thố như vậy.
Tang im lặng đứng một bên nhìn.
Tên đàn em vừa nổ súng kia thất thanh kêu rên: "Đại ca!!!!"
Hắn không cố ý, hắn chỉ là, muốn giải quyết con đàn bà đã khiến đại ca đau khổ sớm hơn một chút mà thôi.
Hằng cười, giọng nói không còn tức giận hay hận thù nữa, thay vào đó là sự nhẹ nhõm: "Tất cả đi đầu thú đi."
Chị Tình hiểu ra, tức giân: "Tại sao không đi đầu thú cùng tôi."
Hằng nhìn cô ấy, cười chua xót, máu chảy càng lúc càng nhiều: "Ra ngoài đó rồi, tôi với em sẽ trở thành kẻ thù, tôi không muốn..."
"Anh phải sống, phải chịu trừng phạt trước pháp luật, còn tôi với anh, vốn dĩ ngay từ ban đầu đã là kẻ thù, chưa hề thay đổi." Giọng nói cứng rắn của chị Tình vang lên, dường như sự lo lắng vừa rồi chỉ là ảo giác.
"Cho nên, anh phải sống." •
Dứt lời, chị Tình liền cõng người đàn ông ra ngoài, giờ đây, không còn ai cản đường họ nữa, một đường thuận lợi ra ngoài.
Những thiếu nữ bên trong cũng được giải thoát.
Đợi đến khi thấy được những viên cảnh sát ở bên ngoài, Niệm Ức đã không còn chịu đựng được nữa, gục vào lòng
Tô Đình.
Nhận ra được ánh mắt sùng bái của cô, Tang buồn cười: "Trước đó bọn tôi đã cho họ uống chút thuốc rồi."
Thì ra là vậy.
Tô Đình hơi xấu hổ, dạo này cô rất hay để lộ cảm xúc ra ngoài, phải chú ý hơn mới được.
Lúc này, Tô Đình đang nửa dìu, nửa ôm Niệm Ức.
Cả người hẳn đều là vết thương, ngay cả đứng còn khó huống chi là đi đường.
Ban đầu, Tô Đình muốn cõng người, nhưng như thế nào Niệm Ức cũng không chịu.
Hết cách, cô đành dìu người đi.
"Hai đứa là người yêu à?" Trên đường đi, bỗng nhiên Tang hỏi như vậy.
Chị Tình gõ một cái vào đầu cô ấy, nhưng Tang vẫn cười hì hì nhìn Tô Đình cùng Niệm Ức: "Cô bé này gan lớn nhỉ? Dám đề nghị vào đây."
Cảm nhận được ánh mắt của Niệm Ức, cô nhìn qua, đúng lúc đối diện với đôi mắt đầy tia máu của hắn.
Đôi mắt ấy chứa đựng sự tức giận, thương xót... cùng dịu dàng.
Có quá nhiều thứ tình cảm trong đôi mắt ấy, vậy nên Tô Đình không dám nhìn lâu.
Cô quay mặt lại, trả lời Tang: "Em phải cứu cậu ấy."
Chỉ một câu như vậy, cũng đủ đề những người ở đây hiểu được. Vì hắn là người rất quan trọng, vậy nên cô phải cứu, dù cho nơi cô tiến vào có nguy hiểm như thế nào đi nữa. @
Nhưng hình như... mọi thứ dễ dàng quá mức thì phải
Đúng lúc này, bỗng dưng một tràng cười lọt vào tai bọn họ.
"Hahahahaha... Tình, Tang, các cô đúng là bỏ ra không ít công sức nhỉ? Ngay cả tôi mà cũng bị lừa." •
Vẻ tươi cười trên môi Tang mất dần, cả đảm người quay đầu nhìn một hướng.
Đồng tử của Tô Đình co lại, cô im lặng ôm chặt Niệm Ức hơn.
Nhưng Niệm Ức đã nhanh hơn cô một bước, kéo cô ra phía sau mình, tấm lưng chằng chịt vết thương che chở cô khỏi ánh mắt của đám người lang hổ phía trước.
Trước mặt bọn họ lúc này đang là một đám người cầm gậy sắt, đứng đầu là một người đàn ông... nhã nhặn đẹp trai.
Vẻ ngoài của hẳn không hề hợp với nơi này một chút nào.
Nhưng giọng nói vừa rồi... chính là của hắn.
"Hằng."
Chị Tình bước lên một bước, nhàn nhạt nhả ra một chữ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đàn ông được gọi là Hằng kia nghe vậy thì tắt nụ cười: "Tình, đây là cơ hội cuối cùng, đến đây."
Lời này vừa dứt, bầu không khí nháy mắt trở nên kì lạ.
Tô Đình ở đằng sau lưng Niệm Ức cũng phải ló đầu ra nhìn người đàn ông đó một chút.
Nhưng chỉ nhìn được một chút thì đã bị người nào đó ấn lại rồi.
Chị Tình lên tiếng: "Hằng, tự thú đi."
Người đàn ông kia dường như rất tức giận: "Tình, tôi nói lại một lần nữa, đi theo tôi!" @
"Chậc, này, tại sao chị ấy lại phải đi cùng anh chứ? Tôi thấy anh lên lo cho xong cái thân mình đi kìa."
Có vẻ như Tang có thành kiến rất sâu với người này.
Tình sau câu nói kia thì không lên tiếng nữa, nhưng Tô Đình nhạy bén cảm nhận được chị Tình có vẻ không đúng
เสีท.
"Niệm Ức..."
Tình hình lúc này nói căng thẳng cũng không phải, thoải mái lại càng không, cô nhất thời không biết nên làm gì tiếp theo.
"Ở sau." Hắn không còn quá nhiều sức lực nữa, ngay đến cả nói chuyện cũng khiến hẳn thở không ra hơi.
Nhưng vẫn thẳng tắp đứng đó, hai tay nắm thật chặt, giống như có thể chiến đấu bất kì lúc nào vậy.
Tiếng gậy sắt gõ xuống mặt đất giống như tiếng tim đập của họ lúc này vậy.
Bọn họ chỉ có 4 người, hết ba người là phụ nữ, người đàn ông duy nhất thì đang bị thương nặng, khả năng đánh thắng là rất thấp.
Hằng không lôi co với Tang, một mực hướng về Tình: "Tôi đối xử với cô không tốt sao? Tại sao lại phản bội."
"Vốn dĩ chưa từng trung thành." Tình nhẹ nhàng đáp lại như vậy. (
"Hahahahahaha" Hằng cười rất lớn, vẻ nhã nhặn hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự điên cuồng.
"Được... được... tốt lắm, vậy thì xuống mồ hết đi!!!"
Dứt lời, những tên hầm hố đó liền giơ gậy sắc lên, xông thẳng về phía đám người Tô Đình.
Niệm Ức một tay giữ chặt tay Tô Đình, một tay giữ lại cây gậy đang rơi xuống.
Rắc rắc....
Tô Đình nghe rõ tiếng xương gãy.
Mắt cô đỏ ngầu, bàn tay đang cầm lấy tay hắn run rẩy.
Niệm Ức vừa đạp một tên, vừa đấm một tên khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiếu niên cả người không chỗ nào lành lặn hết, nhưng lại một mực bảo vệ cô gái, một đường sát phạt mà ra ngoài.
Đến cả chị Tình cũng phải nhìn qua Niệm Ức một cái, sau đó lai tiếp tục lao vào trận chiến.
Bọn họ vẫn phải tiến về phía trước, vì còn rất nhiều người đang chờ bọn họ đến cứu.
Bỗng nhiên...
Một tiếng súng vang lên.
Bằng!
Tất cả mọi người đều dừng lại.
Chị Tình vốn đang chặn lại đòn tấn công của một tên, nghe tiếng súng, cô ấy vội vàng quay đầu lại nhìn.
Người đàn ông tên Hằng đáng lẽ phải ra tay với cô ấy, giờ lại đang đứng trước mặt cô, ở nơi gần trái tim, máu đang không ngừng chảy ra.
Thì ra, một tên trong đám đó đã nổ súng, mục tiêu chính là chị Tình, không ngờ, giữa đường lại có người lao ra chắn đạn.
Thời gian như ngừng lại, chị Tình như bị điểm huyện, hai mắt mông lung mở to nhìn người đàn ông ngã xuống.
Hằng vẫn còn thở, đôi mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt: "'Tình."
Chị Tình rốt cuộc cũng phản ứng, cô ấy vội vàng tiến lên ôm lấy cơ thể nặng nề của người đàn ông.
Đây là lần đầu tiên Tô Đình thấy chị Tình thất thố như vậy.
Tang im lặng đứng một bên nhìn.
Tên đàn em vừa nổ súng kia thất thanh kêu rên: "Đại ca!!!!"
Hắn không cố ý, hắn chỉ là, muốn giải quyết con đàn bà đã khiến đại ca đau khổ sớm hơn một chút mà thôi.
Hằng cười, giọng nói không còn tức giận hay hận thù nữa, thay vào đó là sự nhẹ nhõm: "Tất cả đi đầu thú đi."
Chị Tình hiểu ra, tức giân: "Tại sao không đi đầu thú cùng tôi."
Hằng nhìn cô ấy, cười chua xót, máu chảy càng lúc càng nhiều: "Ra ngoài đó rồi, tôi với em sẽ trở thành kẻ thù, tôi không muốn..."
"Anh phải sống, phải chịu trừng phạt trước pháp luật, còn tôi với anh, vốn dĩ ngay từ ban đầu đã là kẻ thù, chưa hề thay đổi." Giọng nói cứng rắn của chị Tình vang lên, dường như sự lo lắng vừa rồi chỉ là ảo giác.
"Cho nên, anh phải sống." •
Dứt lời, chị Tình liền cõng người đàn ông ra ngoài, giờ đây, không còn ai cản đường họ nữa, một đường thuận lợi ra ngoài.
Những thiếu nữ bên trong cũng được giải thoát.
Đợi đến khi thấy được những viên cảnh sát ở bên ngoài, Niệm Ức đã không còn chịu đựng được nữa, gục vào lòng
Tô Đình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro