[Quyển 2] Xuyên Sách: Cứu Vớt Nam Phụ Phản Diện
Dưới gốc cây
Tranh Ca
2024-07-26 00:43:27
Một lần nữa làm lại bài Hóa, Tô Đình đã chết lặng.
Đây là lần thứ ba cô phải làm lại bài này rồi!
Lén nhìn sang thiếu niên bên cạnh, thấy hắn vẫn điểm nhiên như không ngồi giải đề Toán, Tô Đình sâu sắc thấu hiểu được khoảng cách giữa thiên tài và người thường xa đến mức nào.
"Cái đó... Niệm Ức..." Rốt cuộc không nhịn được nữa, Tô Đình buông bút, tay cô sắp đình công rồi!
Thiếu niên lập tức quay sang nhìn cô, ánh mắt như muốn hỏi cô có chuyện gì.
"Um... em thấy chúng ta nên nghỉ ngơi một chút, tinh thần sảng khoái thì mới làm bài tập tốt được." Trước đây cô ép người ta học, nên đây là quả báo của cô sao?
Niệm Ức nhìn xuống phần bài làm của Tô Đình, sau đó lại nhìn sang đôi tay viết đến đỏ ửng của cô, ánh mắt dịu lại.
"Được. Bạn học Tô muốn nghỉ ngơi như thế nào?" Bút trên tay cũng được đặt xuống, bóng lưng cao lớn của đối phương nghiêng hẳn sang bên Tô Đình, từ tốn hỏi.
Sao cô cứ cảm thấy câu hỏi này là lạ? Nhưng Tô Đình vẫn thành thật trả lời: "Chúng ta ngồi nói chuyện như vậy được rồi." Chỉ cần không phải làm câu Hóa đó là được rồi!
Có một làn gió mát lạnh thổi qua, mái tóc dài của cô cũng uốn lượn theo. Một sợi tóc tự do rơi trên má cô, nhưng
Tô Đình còn chưa cảm nhận được gì thì một bàn tay đã vươn đến, vén sợi tóc ấy lên.
Niệm Ức một tay để trên bàn, tay còn lại vuốt nhẹ má cô, khóe môi cong lên, hắn cười: "Bạn học Tô đi theo tôi, đảm bảo sẽ rất thích."
Tô Đình rũ mi, không dám nhìn vào đôi mắt ấy quá lâu, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Phía trên, Tiểu Ngũ đương nhiên thu hết cảnh tượng này vào mắt, hắn chẹp chẹp miệng: "Chậc, nhìn như thế nào cũng thấy giống cáo già đang dụ dỗ thỏ con."
Lần này, đến ngay cả Tư Việt cũng không bật lại nữa mà gật đầu đồng ý.
"Niệm ca như vậy dịu dàng quá!" Một đàn em than thở.
Tư Việt buồn cười: "Dịu dàng? Từ đó có trong từ điển của Niệm Ca à? Niệm ca chỉ dùng nó với duy nhất một người thôi."
Nói đến đây, hẳn không nói nữa, tập trung véo tay của ai kia, nhưng ai cũng có thể hiểu được người Tư Việt nói là ai.
Nói sao nhỉ? Giống như, đối với Niệm ca, thế giới này chỉ có hai loại người, một là Tô Đình, hai là tất cả những người còn lại vậy.
Đương nhiên là ngoại trừ cha mẹ của hắn rồi.
Nhìn hai bóng người một cái một thấp đi ra khỏi lớp, Tiểu Ngũ vẫn là không nhịn được tò mò, lén đi theo.
Ngoại trừ việc học hành, hầu như mọi chuyện Tư Việt đều chiều theo hắn hết nên cũng hết cách, nối đuôi theo sau.
Bỏ lại đám đàn em hai mặt nhìn nhau, cuối cùng cũng đứng lên lén lút theo sau.
(Tranh Ca chỉ đăng truyện tại NovelToon và Manga Toon, mọi trang web khác đều là reup!]
Niệm Ức đưa Tô Đình đến vườn hoa trước đây, nơi mà... hắn lần đầu hôn lén cô.
"Đã lâu không đến đây, không khí càng ngày càng trong lành hơn thì phải." Tô Đình ngồi lên thảm cỏ, nhắm mắt tận hưởng không khí.
Chợt nhớ đến chuyện gì đó, cô bất giác bật cười.
"Anh có nhớ lúc đó em ngồi dưới đây, còn anh ở trên cây không?"
Niệm Ức cũng ngồi xuống cạnh cô: "Có, bắt rắn."
Nói đến rắn, hẳn lại nhớ đến bộ dạng ngẩn ngơ chậm chạp của cô, cũng cong môi cười theo: "Lúc đó, anh còn tưởng là em không sợ rắn."
Tô Đình hơi bĩu môi: "'Chỉ là em chưa kịp sợ thôi mà."
Niệm Ức cười tươi hơn nữa, sự dịu dàng nơi đáy mắt như muốn trào ra: "Còn có một chuyện nữa, nhưng chắc là em không nhớ."
Nghe đến chuyện mà bản thân có thể không nhớ, Tô Đình ngay lập tức quay sang, mở to mắt hỏi Niệm Ức, trong giọng nói còn có chút không cam lòng: "'Chuyện gì vậy anh? Sao em có thể không nhớ được."
"Nhắm mặt lại đi, anh cho em xem." Niệm Ức đưa tay lên che lại đôi mắt lấp lánh ấy, cười dặn cô.
Bất ngờ bị che mắt, Tô Đình cũng không phản kháng, thậm chí còn phối hợp nhắm mắt lại, cực kì ngoan ngoãn.
"Được rồi, anh nói đi."
Không có tiếng đáp lại, nhưng ngay tại lúc Tô Đình nghi ngờ muốn mở mắt thì môi bất ngờ bị một đôi môi khác áp lên.
Không chỉ Tô Đình giật mình, mà đám người đang lén la lén lút ngoài kia cũng giật mình không kém.
Đùa à, đây là lần đầu chính mắt thấy đại ca của bọn họ hôn con gái người ta đó.
Niệm Ức vừa khẽ ma sát đôi môi đỏ mọng của cô, vừa cất giọng trầm trầm: "Lúc đó, anh đã làm thế này..."
Cắn nhẹ rồi mút vào: "Sau đó lại thế này..."
Cuối cùng siết chặt lấy eo cô, ép cô ngẩng đầu đón nhận nụ hôn: "... khi em đang ngủ."
Giọng nói vừa khẽ vừa trầm lại dịu dàng dụ hoặc, Tô Đình phải mất một lúc lâu mới biết hắn đang nói cái gì, gương mặt nhanh chóng đỏ ửng cả lên, không tin được mở to mắt trừng người nào đó.
Niệm Ức cảm nhận được hàng lông mi bên dưới lòng bàn tay run dữ dội thì bật cười, thả tay xuống.
Đối diện với ánh mắt lên án của cô, Niệm Ức như chịu thua, xuống giọng: "Anh xin lỗi, chỉ là không nhịn được..."
Dứt lời, còn không thèm nghe lời đáp nào của cô đã cúi đầu hôn tiếp.
Tiểu Ngũ thầm đếm đếm, nhưng lại nhớ đến hình ảnh nào đó, khựng cả người, không dám đếm nữa mà nhìn đi chỗ khác.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền chạm ngay ánh mắt nóng bỏng của ai đó.
Tiểu Ngũ: "Thôi thôi, tao đi trước đây, Niệm Ca mà phát hiện là chết cả lũ."
Bỏ lại một câu rồi chạy biến.
"Để tao đi xem nó." Tư Việt thấy vậy thì cười cười, cũng bỏ lại một câu rồi đi luôn.
Đám anh em còn lại: "..."
Hình như bọn họ vừa đoán được điều không nên đoán thì phải?
Đây là lần thứ ba cô phải làm lại bài này rồi!
Lén nhìn sang thiếu niên bên cạnh, thấy hắn vẫn điểm nhiên như không ngồi giải đề Toán, Tô Đình sâu sắc thấu hiểu được khoảng cách giữa thiên tài và người thường xa đến mức nào.
"Cái đó... Niệm Ức..." Rốt cuộc không nhịn được nữa, Tô Đình buông bút, tay cô sắp đình công rồi!
Thiếu niên lập tức quay sang nhìn cô, ánh mắt như muốn hỏi cô có chuyện gì.
"Um... em thấy chúng ta nên nghỉ ngơi một chút, tinh thần sảng khoái thì mới làm bài tập tốt được." Trước đây cô ép người ta học, nên đây là quả báo của cô sao?
Niệm Ức nhìn xuống phần bài làm của Tô Đình, sau đó lại nhìn sang đôi tay viết đến đỏ ửng của cô, ánh mắt dịu lại.
"Được. Bạn học Tô muốn nghỉ ngơi như thế nào?" Bút trên tay cũng được đặt xuống, bóng lưng cao lớn của đối phương nghiêng hẳn sang bên Tô Đình, từ tốn hỏi.
Sao cô cứ cảm thấy câu hỏi này là lạ? Nhưng Tô Đình vẫn thành thật trả lời: "Chúng ta ngồi nói chuyện như vậy được rồi." Chỉ cần không phải làm câu Hóa đó là được rồi!
Có một làn gió mát lạnh thổi qua, mái tóc dài của cô cũng uốn lượn theo. Một sợi tóc tự do rơi trên má cô, nhưng
Tô Đình còn chưa cảm nhận được gì thì một bàn tay đã vươn đến, vén sợi tóc ấy lên.
Niệm Ức một tay để trên bàn, tay còn lại vuốt nhẹ má cô, khóe môi cong lên, hắn cười: "Bạn học Tô đi theo tôi, đảm bảo sẽ rất thích."
Tô Đình rũ mi, không dám nhìn vào đôi mắt ấy quá lâu, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Phía trên, Tiểu Ngũ đương nhiên thu hết cảnh tượng này vào mắt, hắn chẹp chẹp miệng: "Chậc, nhìn như thế nào cũng thấy giống cáo già đang dụ dỗ thỏ con."
Lần này, đến ngay cả Tư Việt cũng không bật lại nữa mà gật đầu đồng ý.
"Niệm ca như vậy dịu dàng quá!" Một đàn em than thở.
Tư Việt buồn cười: "Dịu dàng? Từ đó có trong từ điển của Niệm Ca à? Niệm ca chỉ dùng nó với duy nhất một người thôi."
Nói đến đây, hẳn không nói nữa, tập trung véo tay của ai kia, nhưng ai cũng có thể hiểu được người Tư Việt nói là ai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói sao nhỉ? Giống như, đối với Niệm ca, thế giới này chỉ có hai loại người, một là Tô Đình, hai là tất cả những người còn lại vậy.
Đương nhiên là ngoại trừ cha mẹ của hắn rồi.
Nhìn hai bóng người một cái một thấp đi ra khỏi lớp, Tiểu Ngũ vẫn là không nhịn được tò mò, lén đi theo.
Ngoại trừ việc học hành, hầu như mọi chuyện Tư Việt đều chiều theo hắn hết nên cũng hết cách, nối đuôi theo sau.
Bỏ lại đám đàn em hai mặt nhìn nhau, cuối cùng cũng đứng lên lén lút theo sau.
(Tranh Ca chỉ đăng truyện tại NovelToon và Manga Toon, mọi trang web khác đều là reup!]
Niệm Ức đưa Tô Đình đến vườn hoa trước đây, nơi mà... hắn lần đầu hôn lén cô.
"Đã lâu không đến đây, không khí càng ngày càng trong lành hơn thì phải." Tô Đình ngồi lên thảm cỏ, nhắm mắt tận hưởng không khí.
Chợt nhớ đến chuyện gì đó, cô bất giác bật cười.
"Anh có nhớ lúc đó em ngồi dưới đây, còn anh ở trên cây không?"
Niệm Ức cũng ngồi xuống cạnh cô: "Có, bắt rắn."
Nói đến rắn, hẳn lại nhớ đến bộ dạng ngẩn ngơ chậm chạp của cô, cũng cong môi cười theo: "Lúc đó, anh còn tưởng là em không sợ rắn."
Tô Đình hơi bĩu môi: "'Chỉ là em chưa kịp sợ thôi mà."
Niệm Ức cười tươi hơn nữa, sự dịu dàng nơi đáy mắt như muốn trào ra: "Còn có một chuyện nữa, nhưng chắc là em không nhớ."
Nghe đến chuyện mà bản thân có thể không nhớ, Tô Đình ngay lập tức quay sang, mở to mắt hỏi Niệm Ức, trong giọng nói còn có chút không cam lòng: "'Chuyện gì vậy anh? Sao em có thể không nhớ được."
"Nhắm mặt lại đi, anh cho em xem." Niệm Ức đưa tay lên che lại đôi mắt lấp lánh ấy, cười dặn cô.
Bất ngờ bị che mắt, Tô Đình cũng không phản kháng, thậm chí còn phối hợp nhắm mắt lại, cực kì ngoan ngoãn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được rồi, anh nói đi."
Không có tiếng đáp lại, nhưng ngay tại lúc Tô Đình nghi ngờ muốn mở mắt thì môi bất ngờ bị một đôi môi khác áp lên.
Không chỉ Tô Đình giật mình, mà đám người đang lén la lén lút ngoài kia cũng giật mình không kém.
Đùa à, đây là lần đầu chính mắt thấy đại ca của bọn họ hôn con gái người ta đó.
Niệm Ức vừa khẽ ma sát đôi môi đỏ mọng của cô, vừa cất giọng trầm trầm: "Lúc đó, anh đã làm thế này..."
Cắn nhẹ rồi mút vào: "Sau đó lại thế này..."
Cuối cùng siết chặt lấy eo cô, ép cô ngẩng đầu đón nhận nụ hôn: "... khi em đang ngủ."
Giọng nói vừa khẽ vừa trầm lại dịu dàng dụ hoặc, Tô Đình phải mất một lúc lâu mới biết hắn đang nói cái gì, gương mặt nhanh chóng đỏ ửng cả lên, không tin được mở to mắt trừng người nào đó.
Niệm Ức cảm nhận được hàng lông mi bên dưới lòng bàn tay run dữ dội thì bật cười, thả tay xuống.
Đối diện với ánh mắt lên án của cô, Niệm Ức như chịu thua, xuống giọng: "Anh xin lỗi, chỉ là không nhịn được..."
Dứt lời, còn không thèm nghe lời đáp nào của cô đã cúi đầu hôn tiếp.
Tiểu Ngũ thầm đếm đếm, nhưng lại nhớ đến hình ảnh nào đó, khựng cả người, không dám đếm nữa mà nhìn đi chỗ khác.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền chạm ngay ánh mắt nóng bỏng của ai đó.
Tiểu Ngũ: "Thôi thôi, tao đi trước đây, Niệm Ca mà phát hiện là chết cả lũ."
Bỏ lại một câu rồi chạy biến.
"Để tao đi xem nó." Tư Việt thấy vậy thì cười cười, cũng bỏ lại một câu rồi đi luôn.
Đám anh em còn lại: "..."
Hình như bọn họ vừa đoán được điều không nên đoán thì phải?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro