Dò xét phòng gi...
Bộ Nguyệt Thiển Trang
2024-08-19 09:47:09
Hoắc Hoài Tín ho nhẹ không tự nhiên, “Vẫn chưa dùng hình quá nặng, nhưng hắn đã không chịu nổi mà hôn mê bất tỉnh rồi.”
Nhạc Ngưng nhíu mày, “Dùng hình là việc của Đại nhân, bọn ta đương nhiên sẽ không xen vào.”
Hoắc Hoài Tín thở hắt ra, nếu 2 tiểu cô nương chịu không nổi tình cảnh này, sau này ra ngoài lại nói hắn nghiêm hình bức cung thì có chút không tốt. Cũng may mắn 2 người này cực kỳ hiểu lý lẽ.
Tần Hoan nhìn vết thương của Ngụy Kỳ Chi, mặc dù vẫn chưa dùng đến trọng hình thế nhưng nhìn vết roi thế này cũng phải mấy chục đến hơn trăm, hành hạ thời gian dài đau đớn như vậy cực kỳ khiến cho ý chí người ta hao mòn. Con người khi đang còn nghị lực mạnh mẽ thì đương nhiên sẽ có đủ nhận thức để ngăn không cho bản thân nói ra chân tướng, thế nhưng đến lúc đau đớn mệt mỏi hao mòn ý chí thì cực kỳ có khả năng người khác hỏi cái gì thì trả lời cái đó. Kể cả không nói ra toàn bộ thì nhất định cũng sẽ để lộ ra sơ hở.
Rốt cuộc Ngụy Kỳ Chi là người có tâm tính cứng rắn đến mức khiến cho người ta phát điên, hay là nói, người giết Tống Nhu thực sự không phải hắn?
Cụp mắt xuống Tần Hoan thấy được chân của Ngụy Kỳ Chi, mặc dù đã hôn mê nhưng chân trái của hắn có dáng vẻ cong vẹo không được tự nhiên. Nếu Tần Hoan đoán không sai thì lúc Hoắc Hoài Tín dùng hình chắc chắn đã hành hạ vết thương ở chân của hắn.
Tần Hoan chăm chú quan sát, Hoắc Hoài Tín thấy nàng cũng chẳng làm gì khác ngoài xem xét thì cười hề hề, “Chỗ này mùi vị không sạch sẽ lắm, thật sự không thích hợp cho Quận chúa và Cửu cô nương ở lại lâu, nhìn xong rồi thì ra ngoài thôi.”
Đương nhiên Tần Hoan không thật sự muốn thẩm vấn Ngụy Kỳ Chi, việc này suy cho cùng cũng là công vụ của nha môn, lần này nàng đến xem coi như cũng quá giới hạn rồi. Tần Hoan gật gật đầu, Nhạc Ngưng thấy thái độ này của nàng nên cũng 'Ừ' một tiếng.
Hoắc Hoài Tín thở phào nhẹ nhõm, nhưng đúng lúc này Ngụy Kỳ Chi vốn đang ngất xỉu đột nhiên giật giật.
Đầu hắn hơi nâng lên một chút, mí mắt muốn mở ra nhưng không mở được, miệng cũng đang lẩm bẩm gì đó.
Tần Hoan chậm rãi tiến lên, Nhạc Ngưng thấy thể cũng đến gần.
“Không... Không phải ta giết...”
“Ta không... Không phải ta giết...”
Lông mày Nhạc Ngưng chau lại, “Này, ngươi nói không phải ngươi giết, thế đêm đó ngươi ở chỗ nào của Thập Lý miếu? Tìm một người làm chứng ra đây, lời mà tên sai vặt kia của ngươi nói thì không tính...”
Nhạc Ngưng góp lời, nhưng không ngờ sau đó Ngụy Kỳ Chi lại không phát ra tiếng động nào nữa.
Nhạc Ngưng cúi đầu nhìn hắn, “Này, Ngụy Kỳ Chi?”
Tần Hoan giữ Nhạc Ngưng lại, “Không cần hỏi hắn, hắn vẫn chưa tỉnh lại, vừa rồi chỉ là một câu nói trong vô thức thôi.”
Nhạc Ngưng 'À' một tiếng hơi thất vọng, ánh mắt Tần Hoan lại trở nên nặng nề. Nàng kéo tay Nhạc Ngưng cùng nàng đi ra cửa. Lần này Hoắc Hoài Tín mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, “Hắn vẫn luôn nói câu này, không thể tin...”
Tần Hoan ngừng chân lại, “Lời nói trong vô thức đáng tin hơn là nói khi có ý thức.”
Hoắc Hoài Tín trợn mắt, Tần Hoan cũng không nói thêm câu nào nữa, buông tay Nhạc Ngưng ra rồi lập tức đi ra cửa.
“Oan.. uổng... Oan uổng quá...”
Tần Hoan đi được 2 bước, nhưng từ trong hành lang nhỏ hẹp của nhà lao lại truyền đến một tiếng rên rỉ yếu ớt.
Tần Hoan dừng chân lại, xoay người nhìn sang chỗ phát ra âm thanh.
Hoắc Hoài Tín hơi lúng túng, “Haha, Cửu cô nương không cần để ý, nhà lao mà, người kêu oan nhiều....”
Nhạc Ngưng nhíu mày, “Có người kêu oan, chẳng lẽ Hoắc Đại nhân vu oan cho người ta?”
Hoắc Hoài Tín liên tục cười khổ, “Đương nhiên không phải, Quận chúa hiểu lầm rồi. Người kêu oan này là gã sai vặt của Ngụy Kỳ Chi, hắn kêu như vậy suốt rồi, nên hắn nói cái gì cũng không quan trọng...”
Nói như vậy thế nhưng Nhạc Ngưng lại có hứng thú, “Ta đến xem xem.”
“Oan uổng... Oan quá...”
Nhạc Ngưng lần theo âm thanh đi vào sâu bên trong nhà lao thêm 10 bước nữa. Chẳng bao lâu sau đã đến được phòng giam bên trái, bên trong có một thanh niên tóc tai bù xù, quần áo tả tơi tựa vào cột trong phòng giam, thoi thóp kêu oan.
Áo bào trên người hắn bị roi đánh rách nát, trên mặt cũng có dấu vết tím đen, vừa nhìn đã biết Hoắc Hoài Tín cũng dùng hình với hắn. Tuổi tác hắn cũng xấp xỉ Ngụy Kỳ Chi, khoảng trên dưới 23, 24 tuổi, mà vết thương của hắn không nghiêm trọng như Ngụy Kỳ Chi, lại bởi vì không bị treo lên cột cho nên mới có cơ hội nghỉ ngơi, không ngất đi giống Ngụy Kỳ Chi mà thậm chí vẫn còn có thể kêu oan.
Tần Hoan theo kịp từ phía sau, nàng nhìn chăm chú hắn một lúc thì đảo mắt xung quanh, thấy một cái áo choàng nằm trong góc phòng giam, trên áo choàng cũng dính đầy vết máu. Thế nhưng Tần Hoan nhìn ra được, áo choàng kia vốn là màu xanh da trời, giống hệt với màu áo của người mà hôm đó đến nhìn trộm nàng cùng với Nhạc Ngưng.
Tần Hoan nhướn mày, “Ngươi là Ô Thuật?!”
Giọng nói nàng hơi lạnh lùng nghiêm nghị, Ô Thuật vốn đang tựa vào cột nhắm chặt mắt liền bị âm thanh này làm cho chấn động, hắn lập tức xoay người lại nhìn thấy đột nhiên trong phòng giam xuất hiện 2 vị cô nương, phút chốc hắn không phản ứng kịp...
“Chủ tử nhà ngươi, đã từng lén lút đến nhìn ngó Tần phủ phải không?”
Giọng nói Tần Hoan lạnh lùng khiến người khác run sợ, ngoài ra còn có một sức mạnh cám dỗ không thể giải thích được. Ô Thuật buột miệng nói ra, “Phải...”
Chữ này vừa thốt ra thì ngay lập tức Ô Thuật đã tỉnh hồn lại, hắn là gia nô của Ngụy phủ, đã từng gặp qua không ít người quyền quý ở kinh thành cho nên vừa nhìn phong thái của Nhạc Ngưng và Tần Hoan, rồi lại nhìn Hoắc Hoài Tín đứng sau lưng 2 người thì ngay lập tức đã biết được thân phận của 2 người không đơn giản. Ô Thuật lăn đến rồi bò lên, quỳ xuống đất dập đầu về phía Tần Hoan và Nhạc Ngưng.
“Hai vị tiểu thư, hai vị nữ Bồ tát, xin hãy cứu lấy công tử nhà ta, công tử nhà ta bị oan, cầu xin các người cứu công tử nhà ta với...” Mặc dù Ô Thuật trẻ tuổi thế nhưng cũng đã qua 20 rồi, vậy mà nói xong câu này liền khóc thành tiếng, hốc mắt cũng đỏ ửng.
Đương nhiên Tần Hoan sẽ không vì mấy câu kêu khóc van xin này mà động lòng trắc ẩn, nàng hỏi lại, “Chủ tử nhà ngươi, có phải đã lén đến thăm dò Tần phủ?”
Ô Thuật ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy nước mắt, nhìn thấy đôi mắt thâm trầm của Tần Hoan thì hắn thoáng do dự, sau đó mới gật đầu thút thít nói, “Vâng... Chủ tử nói hắn phát hiện có một cô nương đi theo người nha môn cùng đến nghĩa trang... Hắn muốn biết biểu tiểu thư làm sao mà chết cho nên mới đi theo vị cô nương đó đến Tần phủ ở thành đông...”
Tần Hoan nheo mắt, “Dựa vào đâu mà ngươi nói công tử nhà ngươi bị oan?”
Ô Thuật khóc lóc càng thảm thiết hơn, “Đương nhiên công tử nhà ta bị oan rồi! Mặc dù tính tình công tử không tốt thế nhưng sao lại có thể giết người chứ? Từ bé công tử đã là thanh mai trúc mã với biểu tiểu thư rồi, sau này công tử lại vì biểu tiểu thư mà bị đánh gãy chân. Lần này đi theo đến đây cũng là sợ biểu tiểu thư xảy ra bất trắc, ai ngờ được là biểu tiểu thư lại thật sự xảy ra chuyện. Công tử nhà ta vì chuyện này mà đau lòng không chịu nổi nên mới muốn dò xét chân tướng rõ ràng, nhưng... hai vị tiểu thư, công tử nhà ta thật sự bị người khác hãm hại, chúng ta vừa mới đến Cẩm Châu, cái gì cũng chưa làm, càng không đi đến An Dương Hầu phủ, còn cả giá y nữa, bọn ta nào đã được nhìn thấy...”
Tần Hoan nhăn mày, “Đêm ở Thập Lý miếu, có ai làm chứng cho các ngươi không?”
Ô Thuật gật đầu, gật xong rồi hình như lại nghĩ đến cái gì đó mà lắc đầu, “Bọn ta ở trong một khách điếm nhỏ, trên chân công tử có vết thương nên đêm hôm đó bọn ta đã đi ngủ từ sớm, sao có thể đi giết người chứ? Thế nhưng Tri phủ Đại nhân nói cái này không tính, phải có người làm chứng chúng ta cả đêm không hề ra ngoài mới được, chuyện này chúng ta phải chứng minh thế nào chứ? Đêm khuya rồi thì ai cũng đều đi ngủ mà...”
Tần Hoan thở dài, Hoắc Hoài Tín nói đúng, phải có người chứng minh bọn họ cả đêm đều không ra khỏi khách điếm mới được tính.
Hoắc Hoài Tín tiến lên nói, “Quận chúa và Cửu cô nương đã nghe thấy rồi đấy, cần nhân chứng thì không có nhân chứng, trùng hợp bọn họ cũng ở ngay Thập Lý miếu, chủ tử hắn lại còn thuận tay trái, có tình với Tống Nhu cũng là chủ tử nhà hắn, quá nhiều điểm đáng ngờ!”
“Bình thường chủ tử nhà ngươi viết thư thì dùng giấy gì?”
Đột nhiên Tần Hoan lại hỏi, Ô Thuật ngẩn người, “Dùng... dùng giấy trúc Hồ Châu, dùng giấy Tuyên Thành của Thái Châu...”
Tần Hoan nhíu mày, “Lúc hai người các ngươi dọc đường về phía nam thì sao? Chủ tử nhà người không viết lách gì à?”
Ô Thuật lại thất thần, “Mua loại giấy Hoàng Ma tầm thường nhất...”
Nhạc Ngưng biết chuyện giấy Duệ Kim nên nhìu mày nói, “Chủ tử nhà người không dùng giấy Duệ Kim sao?”
Ô Thuật lau nước mắt, “Chủ tử nhà ta không thích loại này, hơn nữa trên đường đi rất gấp, làm gì có thời gian chuyên đi chọn lựa giấy gì.”
Tần Hoan nhíu mày, Nhạc Ngưng cũng bị làm khó. Hoắc Hoài Tín đứng bên cạnh thì ù ù cạc cạc không hiểu sao lại liên quan gì đến các loại giấy. Tần Hoan lên tiếng, “Đại nhân có nhớ được ta mang từ nghĩa trang đi một ít cặn bẩn màu đen không?”
Trong mắt Hoắc Hoài Tín thoáng qua kinh ngạc, “Đó chính là... giấy?”
Tần Hoan gật đầu, Hoắc Hoài Tín nói luôn, d.ịch b ởi He/Li)X “Ra ngoài rồi lại xin Cửu cô nương nói tỉ mỉ, hiện tại Cửu cô nương và Quận chúa không cần đứng đây nghe hắn nhiều lời, tất cả khẩu cung đều đã ghi lại trong hồ sơ, Cửu cô nương ra ngoài xem là biết ngay.”
Hoắc Hoài Tín đã nói như vậy thì Tần Hoan cũng thấy có lý, nàng xoay người đi về hướng lối ra, Nhạc Ngưng thấy thế cũng đi theo.
Thấy đoàn người bọn họ chuẩn bị rời đi, Ô Thuật ôm chặt lấy cột cửa phòng giam hét lên tê tâm liệt phế, “Hai vị nữ Bồ tát, công tử nhà ta thật sự bị oan, công tử nhà ta đuổi theo đến đây là có ý tốt, sao lại giết biểu tiểu thư được chứ...”
“Cái chết của biểu tiểu thư kỳ quái, công tử nhà ta cũng đang điều tra nguyên nhân...”
Ô Thuật gào khóc, Nhạc Ngưng nghe thấy thế có chút không đành lòng còn Tần Hoan lại thờ ơ. Ô Thuật thấy bước chân của họ không hề dừng lại thì trong lòng lại càng sốt ruột, “Công tử nhà ta thật sự có lòng yêu thích biểu tiểu thư, sao có thể giết nàng chứ?!”
Nhạc Ngưng bĩu môi, đâu chỉ có lòng yêu thích thôi, còn có cả cốt nhục luôn rồi kìa!
“Tri phủ Đại nhân! Công tử nhà ta thật sự bị oan...”
Tiếng gào khóc của Ô Thuật vang vọng trong nhà lao, Hoắc Hoài Tín chỉ cảm thấy lỗ tai đau nhức, không khỏi mất kiên nhẫn, “Ngươi đã nói câu này cả trăm nghìn lần rồi, đương nhiên công tử nhà ngươi có lòng yêu thích với Tống tiểu thư, nếu không sao lại làm ra chuyện đi quá giới hạn kia? Chính vì chuyện này công tử nhà ngươi mới bị đánh gãy chân, hoặc là ghi hận trong lòng, hoặc là muốn tiếp tục nối lại tiền duyên. Tóm lại công tử nhà ngươi có lý do giết chết Tống tiểu thư!”
Hoắc Hoài Tín tức giận quát một tràng rồi đi nhanh ra ngoài theo hai người Tần Hoan.
Ô Thuật nhìn bóng mấy người càng đi càng xa thì trong lòng tuyệt vọng cùng cực, đột nhiên hắn cắn răng một cái rồi nói, “Nếu người cấu kết với biểu tiểu thư không phải công tử nhà ta thì sao? Nếu công tử nhà ta liên tiếp gánh chịu ô danh vì biểu tiểu thư thì sao?”
Tần Hoan giống như đang đợi khoảnh khắc này, đầu tiên nàng dừng chân lại, nhưng vẫn chưa quay đầu.
Toàn bộ bi thống trong Ô Thuật bộc phát, hắn quỳ rạp xuống đất khóc lớn lên, “Công tử nhà ta không những gánh chịu ô danh cho biểu tiểu thư lại còn bị đánh gãy chân. Thế nhưng vẫn không quản đường xa mà đuổi theo đến đây... Vì sao... Vì sao lại vu khống công tử nhà ta giết người... Vì sao lại đối xử với công tử như vậy? Ông trời không có mắt! Trời không có mắt mà...!”
Nhạc Ngưng nhíu mày, “Dùng hình là việc của Đại nhân, bọn ta đương nhiên sẽ không xen vào.”
Hoắc Hoài Tín thở hắt ra, nếu 2 tiểu cô nương chịu không nổi tình cảnh này, sau này ra ngoài lại nói hắn nghiêm hình bức cung thì có chút không tốt. Cũng may mắn 2 người này cực kỳ hiểu lý lẽ.
Tần Hoan nhìn vết thương của Ngụy Kỳ Chi, mặc dù vẫn chưa dùng đến trọng hình thế nhưng nhìn vết roi thế này cũng phải mấy chục đến hơn trăm, hành hạ thời gian dài đau đớn như vậy cực kỳ khiến cho ý chí người ta hao mòn. Con người khi đang còn nghị lực mạnh mẽ thì đương nhiên sẽ có đủ nhận thức để ngăn không cho bản thân nói ra chân tướng, thế nhưng đến lúc đau đớn mệt mỏi hao mòn ý chí thì cực kỳ có khả năng người khác hỏi cái gì thì trả lời cái đó. Kể cả không nói ra toàn bộ thì nhất định cũng sẽ để lộ ra sơ hở.
Rốt cuộc Ngụy Kỳ Chi là người có tâm tính cứng rắn đến mức khiến cho người ta phát điên, hay là nói, người giết Tống Nhu thực sự không phải hắn?
Cụp mắt xuống Tần Hoan thấy được chân của Ngụy Kỳ Chi, mặc dù đã hôn mê nhưng chân trái của hắn có dáng vẻ cong vẹo không được tự nhiên. Nếu Tần Hoan đoán không sai thì lúc Hoắc Hoài Tín dùng hình chắc chắn đã hành hạ vết thương ở chân của hắn.
Tần Hoan chăm chú quan sát, Hoắc Hoài Tín thấy nàng cũng chẳng làm gì khác ngoài xem xét thì cười hề hề, “Chỗ này mùi vị không sạch sẽ lắm, thật sự không thích hợp cho Quận chúa và Cửu cô nương ở lại lâu, nhìn xong rồi thì ra ngoài thôi.”
Đương nhiên Tần Hoan không thật sự muốn thẩm vấn Ngụy Kỳ Chi, việc này suy cho cùng cũng là công vụ của nha môn, lần này nàng đến xem coi như cũng quá giới hạn rồi. Tần Hoan gật gật đầu, Nhạc Ngưng thấy thái độ này của nàng nên cũng 'Ừ' một tiếng.
Hoắc Hoài Tín thở phào nhẹ nhõm, nhưng đúng lúc này Ngụy Kỳ Chi vốn đang ngất xỉu đột nhiên giật giật.
Đầu hắn hơi nâng lên một chút, mí mắt muốn mở ra nhưng không mở được, miệng cũng đang lẩm bẩm gì đó.
Tần Hoan chậm rãi tiến lên, Nhạc Ngưng thấy thể cũng đến gần.
“Không... Không phải ta giết...”
“Ta không... Không phải ta giết...”
Lông mày Nhạc Ngưng chau lại, “Này, ngươi nói không phải ngươi giết, thế đêm đó ngươi ở chỗ nào của Thập Lý miếu? Tìm một người làm chứng ra đây, lời mà tên sai vặt kia của ngươi nói thì không tính...”
Nhạc Ngưng góp lời, nhưng không ngờ sau đó Ngụy Kỳ Chi lại không phát ra tiếng động nào nữa.
Nhạc Ngưng cúi đầu nhìn hắn, “Này, Ngụy Kỳ Chi?”
Tần Hoan giữ Nhạc Ngưng lại, “Không cần hỏi hắn, hắn vẫn chưa tỉnh lại, vừa rồi chỉ là một câu nói trong vô thức thôi.”
Nhạc Ngưng 'À' một tiếng hơi thất vọng, ánh mắt Tần Hoan lại trở nên nặng nề. Nàng kéo tay Nhạc Ngưng cùng nàng đi ra cửa. Lần này Hoắc Hoài Tín mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, “Hắn vẫn luôn nói câu này, không thể tin...”
Tần Hoan ngừng chân lại, “Lời nói trong vô thức đáng tin hơn là nói khi có ý thức.”
Hoắc Hoài Tín trợn mắt, Tần Hoan cũng không nói thêm câu nào nữa, buông tay Nhạc Ngưng ra rồi lập tức đi ra cửa.
“Oan.. uổng... Oan uổng quá...”
Tần Hoan đi được 2 bước, nhưng từ trong hành lang nhỏ hẹp của nhà lao lại truyền đến một tiếng rên rỉ yếu ớt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Hoan dừng chân lại, xoay người nhìn sang chỗ phát ra âm thanh.
Hoắc Hoài Tín hơi lúng túng, “Haha, Cửu cô nương không cần để ý, nhà lao mà, người kêu oan nhiều....”
Nhạc Ngưng nhíu mày, “Có người kêu oan, chẳng lẽ Hoắc Đại nhân vu oan cho người ta?”
Hoắc Hoài Tín liên tục cười khổ, “Đương nhiên không phải, Quận chúa hiểu lầm rồi. Người kêu oan này là gã sai vặt của Ngụy Kỳ Chi, hắn kêu như vậy suốt rồi, nên hắn nói cái gì cũng không quan trọng...”
Nói như vậy thế nhưng Nhạc Ngưng lại có hứng thú, “Ta đến xem xem.”
“Oan uổng... Oan quá...”
Nhạc Ngưng lần theo âm thanh đi vào sâu bên trong nhà lao thêm 10 bước nữa. Chẳng bao lâu sau đã đến được phòng giam bên trái, bên trong có một thanh niên tóc tai bù xù, quần áo tả tơi tựa vào cột trong phòng giam, thoi thóp kêu oan.
Áo bào trên người hắn bị roi đánh rách nát, trên mặt cũng có dấu vết tím đen, vừa nhìn đã biết Hoắc Hoài Tín cũng dùng hình với hắn. Tuổi tác hắn cũng xấp xỉ Ngụy Kỳ Chi, khoảng trên dưới 23, 24 tuổi, mà vết thương của hắn không nghiêm trọng như Ngụy Kỳ Chi, lại bởi vì không bị treo lên cột cho nên mới có cơ hội nghỉ ngơi, không ngất đi giống Ngụy Kỳ Chi mà thậm chí vẫn còn có thể kêu oan.
Tần Hoan theo kịp từ phía sau, nàng nhìn chăm chú hắn một lúc thì đảo mắt xung quanh, thấy một cái áo choàng nằm trong góc phòng giam, trên áo choàng cũng dính đầy vết máu. Thế nhưng Tần Hoan nhìn ra được, áo choàng kia vốn là màu xanh da trời, giống hệt với màu áo của người mà hôm đó đến nhìn trộm nàng cùng với Nhạc Ngưng.
Tần Hoan nhướn mày, “Ngươi là Ô Thuật?!”
Giọng nói nàng hơi lạnh lùng nghiêm nghị, Ô Thuật vốn đang tựa vào cột nhắm chặt mắt liền bị âm thanh này làm cho chấn động, hắn lập tức xoay người lại nhìn thấy đột nhiên trong phòng giam xuất hiện 2 vị cô nương, phút chốc hắn không phản ứng kịp...
“Chủ tử nhà ngươi, đã từng lén lút đến nhìn ngó Tần phủ phải không?”
Giọng nói Tần Hoan lạnh lùng khiến người khác run sợ, ngoài ra còn có một sức mạnh cám dỗ không thể giải thích được. Ô Thuật buột miệng nói ra, “Phải...”
Chữ này vừa thốt ra thì ngay lập tức Ô Thuật đã tỉnh hồn lại, hắn là gia nô của Ngụy phủ, đã từng gặp qua không ít người quyền quý ở kinh thành cho nên vừa nhìn phong thái của Nhạc Ngưng và Tần Hoan, rồi lại nhìn Hoắc Hoài Tín đứng sau lưng 2 người thì ngay lập tức đã biết được thân phận của 2 người không đơn giản. Ô Thuật lăn đến rồi bò lên, quỳ xuống đất dập đầu về phía Tần Hoan và Nhạc Ngưng.
“Hai vị tiểu thư, hai vị nữ Bồ tát, xin hãy cứu lấy công tử nhà ta, công tử nhà ta bị oan, cầu xin các người cứu công tử nhà ta với...” Mặc dù Ô Thuật trẻ tuổi thế nhưng cũng đã qua 20 rồi, vậy mà nói xong câu này liền khóc thành tiếng, hốc mắt cũng đỏ ửng.
Đương nhiên Tần Hoan sẽ không vì mấy câu kêu khóc van xin này mà động lòng trắc ẩn, nàng hỏi lại, “Chủ tử nhà ngươi, có phải đã lén đến thăm dò Tần phủ?”
Ô Thuật ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy nước mắt, nhìn thấy đôi mắt thâm trầm của Tần Hoan thì hắn thoáng do dự, sau đó mới gật đầu thút thít nói, “Vâng... Chủ tử nói hắn phát hiện có một cô nương đi theo người nha môn cùng đến nghĩa trang... Hắn muốn biết biểu tiểu thư làm sao mà chết cho nên mới đi theo vị cô nương đó đến Tần phủ ở thành đông...”
Tần Hoan nheo mắt, “Dựa vào đâu mà ngươi nói công tử nhà ngươi bị oan?”
Ô Thuật khóc lóc càng thảm thiết hơn, “Đương nhiên công tử nhà ta bị oan rồi! Mặc dù tính tình công tử không tốt thế nhưng sao lại có thể giết người chứ? Từ bé công tử đã là thanh mai trúc mã với biểu tiểu thư rồi, sau này công tử lại vì biểu tiểu thư mà bị đánh gãy chân. Lần này đi theo đến đây cũng là sợ biểu tiểu thư xảy ra bất trắc, ai ngờ được là biểu tiểu thư lại thật sự xảy ra chuyện. Công tử nhà ta vì chuyện này mà đau lòng không chịu nổi nên mới muốn dò xét chân tướng rõ ràng, nhưng... hai vị tiểu thư, công tử nhà ta thật sự bị người khác hãm hại, chúng ta vừa mới đến Cẩm Châu, cái gì cũng chưa làm, càng không đi đến An Dương Hầu phủ, còn cả giá y nữa, bọn ta nào đã được nhìn thấy...”
Tần Hoan nhăn mày, “Đêm ở Thập Lý miếu, có ai làm chứng cho các ngươi không?”
Ô Thuật gật đầu, gật xong rồi hình như lại nghĩ đến cái gì đó mà lắc đầu, “Bọn ta ở trong một khách điếm nhỏ, trên chân công tử có vết thương nên đêm hôm đó bọn ta đã đi ngủ từ sớm, sao có thể đi giết người chứ? Thế nhưng Tri phủ Đại nhân nói cái này không tính, phải có người làm chứng chúng ta cả đêm không hề ra ngoài mới được, chuyện này chúng ta phải chứng minh thế nào chứ? Đêm khuya rồi thì ai cũng đều đi ngủ mà...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Hoan thở dài, Hoắc Hoài Tín nói đúng, phải có người chứng minh bọn họ cả đêm đều không ra khỏi khách điếm mới được tính.
Hoắc Hoài Tín tiến lên nói, “Quận chúa và Cửu cô nương đã nghe thấy rồi đấy, cần nhân chứng thì không có nhân chứng, trùng hợp bọn họ cũng ở ngay Thập Lý miếu, chủ tử hắn lại còn thuận tay trái, có tình với Tống Nhu cũng là chủ tử nhà hắn, quá nhiều điểm đáng ngờ!”
“Bình thường chủ tử nhà ngươi viết thư thì dùng giấy gì?”
Đột nhiên Tần Hoan lại hỏi, Ô Thuật ngẩn người, “Dùng... dùng giấy trúc Hồ Châu, dùng giấy Tuyên Thành của Thái Châu...”
Tần Hoan nhíu mày, “Lúc hai người các ngươi dọc đường về phía nam thì sao? Chủ tử nhà người không viết lách gì à?”
Ô Thuật lại thất thần, “Mua loại giấy Hoàng Ma tầm thường nhất...”
Nhạc Ngưng biết chuyện giấy Duệ Kim nên nhìu mày nói, “Chủ tử nhà người không dùng giấy Duệ Kim sao?”
Ô Thuật lau nước mắt, “Chủ tử nhà ta không thích loại này, hơn nữa trên đường đi rất gấp, làm gì có thời gian chuyên đi chọn lựa giấy gì.”
Tần Hoan nhíu mày, Nhạc Ngưng cũng bị làm khó. Hoắc Hoài Tín đứng bên cạnh thì ù ù cạc cạc không hiểu sao lại liên quan gì đến các loại giấy. Tần Hoan lên tiếng, “Đại nhân có nhớ được ta mang từ nghĩa trang đi một ít cặn bẩn màu đen không?”
Trong mắt Hoắc Hoài Tín thoáng qua kinh ngạc, “Đó chính là... giấy?”
Tần Hoan gật đầu, Hoắc Hoài Tín nói luôn, d.ịch b ởi He/Li)X “Ra ngoài rồi lại xin Cửu cô nương nói tỉ mỉ, hiện tại Cửu cô nương và Quận chúa không cần đứng đây nghe hắn nhiều lời, tất cả khẩu cung đều đã ghi lại trong hồ sơ, Cửu cô nương ra ngoài xem là biết ngay.”
Hoắc Hoài Tín đã nói như vậy thì Tần Hoan cũng thấy có lý, nàng xoay người đi về hướng lối ra, Nhạc Ngưng thấy thế cũng đi theo.
Thấy đoàn người bọn họ chuẩn bị rời đi, Ô Thuật ôm chặt lấy cột cửa phòng giam hét lên tê tâm liệt phế, “Hai vị nữ Bồ tát, công tử nhà ta thật sự bị oan, công tử nhà ta đuổi theo đến đây là có ý tốt, sao lại giết biểu tiểu thư được chứ...”
“Cái chết của biểu tiểu thư kỳ quái, công tử nhà ta cũng đang điều tra nguyên nhân...”
Ô Thuật gào khóc, Nhạc Ngưng nghe thấy thế có chút không đành lòng còn Tần Hoan lại thờ ơ. Ô Thuật thấy bước chân của họ không hề dừng lại thì trong lòng lại càng sốt ruột, “Công tử nhà ta thật sự có lòng yêu thích biểu tiểu thư, sao có thể giết nàng chứ?!”
Nhạc Ngưng bĩu môi, đâu chỉ có lòng yêu thích thôi, còn có cả cốt nhục luôn rồi kìa!
“Tri phủ Đại nhân! Công tử nhà ta thật sự bị oan...”
Tiếng gào khóc của Ô Thuật vang vọng trong nhà lao, Hoắc Hoài Tín chỉ cảm thấy lỗ tai đau nhức, không khỏi mất kiên nhẫn, “Ngươi đã nói câu này cả trăm nghìn lần rồi, đương nhiên công tử nhà ngươi có lòng yêu thích với Tống tiểu thư, nếu không sao lại làm ra chuyện đi quá giới hạn kia? Chính vì chuyện này công tử nhà ngươi mới bị đánh gãy chân, hoặc là ghi hận trong lòng, hoặc là muốn tiếp tục nối lại tiền duyên. Tóm lại công tử nhà ngươi có lý do giết chết Tống tiểu thư!”
Hoắc Hoài Tín tức giận quát một tràng rồi đi nhanh ra ngoài theo hai người Tần Hoan.
Ô Thuật nhìn bóng mấy người càng đi càng xa thì trong lòng tuyệt vọng cùng cực, đột nhiên hắn cắn răng một cái rồi nói, “Nếu người cấu kết với biểu tiểu thư không phải công tử nhà ta thì sao? Nếu công tử nhà ta liên tiếp gánh chịu ô danh vì biểu tiểu thư thì sao?”
Tần Hoan giống như đang đợi khoảnh khắc này, đầu tiên nàng dừng chân lại, nhưng vẫn chưa quay đầu.
Toàn bộ bi thống trong Ô Thuật bộc phát, hắn quỳ rạp xuống đất khóc lớn lên, “Công tử nhà ta không những gánh chịu ô danh cho biểu tiểu thư lại còn bị đánh gãy chân. Thế nhưng vẫn không quản đường xa mà đuổi theo đến đây... Vì sao... Vì sao lại vu khống công tử nhà ta giết người... Vì sao lại đối xử với công tử như vậy? Ông trời không có mắt! Trời không có mắt mà...!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro