Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Hung thủ là ngư...

Bộ Nguyệt Thiển Trang

2024-08-19 09:47:09

Tiếng khóc thê thảm của Ô Thuật vang vọng khắp mọi ngóc ngách nhà lao. Lúc này Tần Hoan mới từ từ quay người lại.

Nhạc Ngưng và Hoắc Hoài Tín ở bên cạnh cũng không thể tin được mà quay lại, Từ Hà còn kinh ngạc hơn thiếu chút nữa làm rơi hết hồ sơ trong tay xuống đất. Ngoại trừ Tần Hoan, 3 người kia đều hồ nghi chính mình nghe nhầm rồi.

Người cấu kết với Tống Nhu không phải Ngụy Kỳ Chi? Ngụy Kỳ Chi cam tâm tình nguyện gánh chịu ô danh này?

Nhạc Ngưng là người đầu tiên nhịn không được mà xông lên, “Ngươi nói cái gì? Chủ tử nhà ngươi và Tống tiểu thư vẫn chưa làm ra chuyện gì bất chính? Vậy thì vì sao hắn lại bị người Quốc Công phủ đánh gãy chân?”

Ô Thuật liều mạng khóc vài tiếng rồi lau nước mắt đứng dậy.

“Ngày đó biểu tiểu thư tìm đến công tử nhà ta, nói là có việc cần công tử hỗ trợ, mặc dù công tử tức giận Quốc Công phủ thế nhưng đối xử với biểu tiểu thư cực kỳ tốt. Công tử nhà ta có lòng hỗ trợ nên biểu tiểu thư mới nói ra, nàng có tình cùng với người khác, bị cữu phu nhân phát hiện, trong tình thế cấp bách đành phải nói ra tên của công tử nhà ta...”

“Công tử vừa nghe liền thấy cực kỳ hoang đường, thế nhưng biểu tiểu thư không ngừng khóc lóc van xin nên công tử đành phải đồng ý, sau đó công tử lại hỏi biểu tiểu thư người đó là ai nhưng biểu tiểu thư chỉ khóc chứ không nói gì. Không đến 2 ngày sau người của Quốc Công phủ đã tìm đến cửa, chẳng nói chẳng rằng cứ thế đánh một trận. Công tử nhà ta tâm cao khí ngạo vốn đã không ưa người Quốc Công phủ, cộng thêm đã đồng ý với biểu tiểu thư rồi, nên mới không nói rõ chuyện này ra. Công tử đang định đến tìm biểu tiểu thư hỏi cho ra nhẽ thì hôn kỳ của nàng gần đến, lại nghe nói nàng bệnh nặng nữa, công tử nhà ta phải dưỡng thương nên chưa có cơ hội đến tìm biểu tiểu thư hỏi chuyện. Sau này tận mắt thấy biểu tiểu thư xuất giá rời khỏi kinh thành, công tử vừa muốn hỏi cho rõ ràng lại vừa lo lắng người mà biểu tiểu thư che chở là kẻ gian cho nên mới theo đến đây...”

Giọng nói Ô Thuật khàn khàn, lại dùng toàn bộ sự chân thành, vừa nói vừa rơi lệ, có thể coi như đã nói ra một phần uất ức oan uổng kia của Ngụy Kỳ Chi. Ô Thuật hít sâu rồi lại lập tức quỳ xuống đất, dơ tay chỉ lên trời, “Những lời tiểu nhân vừa nói đều là sự thật, nếu như có một câu nào nói dối, tiểu nhân nguyện bị thiên lôi đánh chết không được tử tế.”

Nói xong ánh mắt hắn ai oán nhìn sang Hoắc Hoài Tín, “Công tử nhà ta vốn đã gánh nỗi oan lớn, nhưng không nghĩ tới nỗi oan nhất lại ở Cẩm Châu. Giết người... công tử nhà ta bất luận thế nào cũng sẽ không giết người, càng đừng nói là giết biểu tiểu thư. Công tử là người cứng đầu, ngay cả Quốc Công phủ chuẩn bị chức Tuần phòng doanh mà hắn cũng không thèm nhận, vậy mà lại có thể vì biểu tiểu thư mà phá hỏng thanh danh mình đến nỗi bị đánh gãy chân, cho nên làm gì có chuyện đuổi đến đây để giết nàng chứ?”

Ô Thuật là một đại nam nhân, hiện tại đã khóc đến mức hai tròng mắt đỏ như thỏ. Nếu như là người khác thì chỉ sợ đã khiến mọi người ở đây buồn cười thế nhưng hắn nói từng câu từng chữ rất khí phách, lại tràn đầy oán giận, ngay cả Nhạc Ngưng nghe thấy trong lòng cũng khẽ run rẩy.

“Công tử nhà ngươi... Công tử nhà ngươi nếu thật sự như lời ngươi nói, thì thật sự cũng quá khổ tâm với Tống tiểu thư. Thế nhưng bọn ta lại không biết lời ngươi nói là thật hay giả, có ai có thể chứng minh công tử nhà ngươi không phải người trong lòng Tống tiểu thư không?”

Ô Thuật sửng sốt, lúc này mới nghẹn ngào, “Chuyện, chuyện này ta phải chứng minh thế nào? Các ngươi đi điều tra xem, hồi bé biểu tiểu thư thường xuyên đến Ngụy phủ, sau này đến chơi rất ít, 2 năm qua lại càng ít thấy. Nếu như công tử nhà ta và biểu tiểu thư có tình thì sao nàng lại đứng yên nhìn công tử nhà ta náo loạn cùng với Quốc Công phủ chứ?”

Nhạc Ngưng chau mày, “Nói như vậy cũng có lý, có điều lời này của ngươi đều có thể bịa đặt ra được. Vậy ngươi nói một chút, nếu như công tử nhà ngươi không phải người trong lòng của Tống tiểu thư vậy thì người đó là ai?”

Ô Thuật càng uất ức hơn, “Chuyện này tiểu nhân làm sao biết được, ngay cả công tử cũng không biết nhiều lắm về biểu tiểu thư thì làm sao tiểu nhân biết được.” Mới nói đến đây đột nhiên đáy mắt Ô Thuật sáng lên, “A, tiểu nhân nhớ đến một người! Nhị công tử! Nhị công tử có lẽ sẽ biết, chẳng phải Nhị công tử chính là người đưa dâu đến An Dương Hầu phủ sao? Tri phủ Đại nhân đến hỏi hắn đi, hắn còn lui tới Quốc Công phủ thường xuyên hơn cả công tử nhà ta, có lẽ quan hệ với biểu tiểu thư còn thân thiết hơn một chút. Sao Tri phủ Đại nhân không đến hỏi hắn?”

Hoắc Hoài Tín đang muốn nói chuyện nhưng Nhạc Ngưng đã nhanh mồm nhanh miệng, “Đương nhiên chúng ta đã hỏi, hắn nói cho bọn ta biết chân của công tử nhà ngươi bị gãy là vì chuyện gì. Chuyện này cả Ngụy phủ lẫn Quốc Công phủ ngay cả hạ nhân cũng đều đã biết, ngươi còn muốn chúng ta hỏi cái gì nữa?”

Đáy mắt Ô Thuật lại có vẻ tuyệt vọng, “Suy cho cùng vẫn là muốn bọn ta phải chứng minh. Nhưng... nhưng vì sao chứ? Bọn ta vốn chẳng liên quan gì đến vụ án này hết, vì sao cái gì cũng bắt bọn ta chứng minh chứ?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hoắc Hoài Tín hừ lạnh, “Bởi vì có đủ loại chứng cứ cho thấy chủ tử nhà người là kẻ tình nghi lớn nhất!”

Ô Thuật mím môi, trên mặt vừa uất ức vừa oan uổng, nhưng hắn không thể đưa ra chứng cứ nào thuyết phục cả nên đành phải nắm chặt nắm đấm lặng lẽ rơi nước mắt, “Mặc dù bình thường công tử nhà ta hơi ngỗ ngược, nhưng làm sao có thể giết người chứ... Hiện tại chân công tử cũng đã gãy rồi, sau này lại không thể thuần mã được nữa, lại càng không thể ra làm quan, nếu như lại bị các người vu oan giá họa thế này...”

Ô Thuật vừa khóc vừa tự lẩm bẩm, Hoắc Hoài Tín nghe thấy thế liền trừng mắt, “Sao lại nói thế? Vu oan cái gì? Ngươi không thể tự chứng minh mình trong sạch, mà tất cả chứng cứ của ta đều nhắm vào chủ tử nhà ngươi...”

Ô Thuật nhìn Hoắc Hoài Tín, trong lòng từ sớm đã âm thầm mắng chửi tên hôn quan này 1 nghìn 1 vạn lần rồi, vì thế hắn quay sang khổ sở nhìn Tần Hoan và Nhạc Ngưng, “Nhị vị tiểu thư, nhị vị nữ Bồ tát, nhị vị rủ lòng thương, xin hãy chủ trì công đạo cho công tử nhà ta với, chủ tử ta tuy tính tình ngỗ ngược, có thể thanh danh có chút không tốt thế nhưng công tử đã có thể gánh chịu ô danh này thay cho biểu tiểu thư, đã chịu nỗi oan ức cùng sỉ nhục lớn như thế rồi, ngay cả hôm đó có bị đánh gãy chân cũng không bán đứng biểu tiểu thư nữa...”

Trong lòng Nhạc Ngưng căn bản cũng có hơi nghi ngờ do những lời hôm qua Tần Hoan nói, hôm nay lại nghe thấy tình tiết khó tưởng tượng này nên nhất thời không biết nên tin ai. Ngay tại lúc nàng đang rối rắm thì nhớ ra Tần Hoan đứng đây suốt từ nãy vẫn chưa hề lên tiếng.

Nhạc Ngưng quay sang rồi giơ tay đụng đụng vào Tần Hoan, khẽ nói, “Sao thế? Cơ hội tốt thế này sao không hỏi? Ngươi đang nghĩ cái gì thế?”

Gương mặt vốn đang có vẻ chìm trong suy nghĩ miên man của Tần Hoan đến giờ mới hiện lên một chút lạnh lùng nghiêm trang, nàng nhìn Ô Thuật, “Ngươi đi theo công tử nhà ngươi bao nhiêu năm rồi?”

Ô Thuật vội nói, “Tiểu nhân đi theo công tử 17 năm rồi, là được tuyển chọn làm thư đồng bên cạnh công tử từ nhỏ.”

Tần Hoan gật đầu, “Công tử nhà ngươi bây giờ quen dùng tay trái nhiều hơn hay là tay phải nhiều hơn?”

Ô Thuật nghĩ nghĩ, “50-50 đi, công tử nhà ta khi múa kiếm thì dùng tay phải, viết chữ dùng tay trái, bình thường lúc ăn cơm hay là làm gì đó thì cả 2 tay đều có thể dùng được.”

“Lần này công tử nhà ngươi có mang theo vũ khí đi không?”

Tần Hoan nhìn chăm chú, Ô Thuật gật đầu, “Có mang, mang theo kiếm mà bình thường công tử vẫn dùng.”

Tần Hoan quay sang nhìn Hoắc Hoài Tín, vẻ mặt Hoắc Hoài Tín hơi dao động, “Chính là một thanh đoản kiếm, bên trên không hề có dính máu thế nhưng lại cực kỳ sắc bén.”

Tần Hoan nhíu mày, ánh mắt cũng hơi mông lung, “Nếu như người cấu kết với Tống tiểu thư không phải là Ngụy gia Đại công tử thì hướng đi của vụ án này lại hoàn toàn khác, Tri phủ Đại nhân lại phải điều tra lại một lần nữa rồi.”

Trên mặt Hoắc Hoài Tín có hơi đau khổ, vụ án này đã chậm trễ cả chục ngày rồi, nếu như còn không đưa ra kết luận thì càng về sau càng khó điều tra, chưa kể còn không thể báo cáo kết quả cho người từ kinh thành tới. Hiện tại khó khăn lắm mới tóm được nghi phạm lớn nhất, nếu như cứ thế phủ định hoàn toàn những suy luận trước kia thì chẳng phải là sẽ phải làm lại từ đầu sao?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hoắc Hoài Tín quay sang nhìn Ô Thuật, “Cửu cô nương tin lời hắn nói?”

Tần Hoan cũng nhìn lướt qua Ô Thuật, ánh mắt nàng vừa quét đến thì Ô Thuật lập tức nhìn lại nàng với vẻ cực kỳ tha thiết mong chờ, lại muốn giơ tay lên thề thốt. Tần Hoan cũng không có ý định nghe thêm nữa nên quay mặt đi nói, “Vụ án này vốn còn rất nhiều điểm đáng ngờ, hiện tại lại có biến hóa mới nên đương nhiên phải điều tra lại lần nữa. Trước đây chúng ta đã xác định được 2 chứng cứ mấu chốt đó là rất có khả năng Ngụy gia Đại công tử cấu kết với Tống tiểu thư và người thuận tay trái. Hiện tại xác định người cấu kết với Tống tiểu thư không phải là Ngụy gia Đại công tử, cho nên nếu chỉ dựa vào một chi tiết thuận tay trái thì rất khó có thể phán xét Ngụy gia Đại công tử là nghi phạm lớn nhất, vẫn thiếu đi chứng cứ thuyết phục nhất.”

Hoắc Hoài Tín trợn mắt nhìn Tần Hoan, Ô Thuật ở bên cạnh lại gật đầu lia lịa, hai mắt hắn như phóng điện nhìn về phía Tần Hoan cứ như đang nhìn đấng cứu thế. Trước mắt thì ngay cả Nhạc Ngưng cũng vẫn giữ thái độ nghi ngờ Ngụy Kỳ Chi mà hỏi chuyện, thế nhưng chỉ có mình Tần Hoan là người đầu tiên nói nên điều tra lại vụ án một lần nữa.

“Nhưng...” Đôi mắt Hoắc Hoài Tín đảo lia lịa, “Nhưng mà Nhị công tử đã nói, có vẻ như lời của Nhị công tử đáng tin hơn...”

Tần Hoan nhìn Hoắc Hoài Tín, “Vì sao?”

Hoắc Hoài Tín cứng họng, thế nhưng đột nhiên ông phát hiện ra, nếu như hỏi ông vì sao lại tin tưởng lời của Ngụy Ngôn Chi thì ông cũng không biết phải trả lời thế nào. Tần Hoan lại khẽ cười, “Bởi vì Nhị công tử là người đưa dâu, là người đã gặp chuyện không may nhưng lại cực kỳ phối hợp với Tri phủ Đại nhân tra án, cho nên Tri phủ Đại nhân cảm thấy hắn là người cực kỳ nhiệt tình tận tâm. Vả lại Tri phủ Đại nhân cảm thấy Nhị công tử nhất định không hề có liên quan gì đến vụ án này, nếu như trong lòng hắn có quỷ thì chắc chắn sẽ không chu đáo điềm tĩnh đến như vậy. Tri phủ Đại nhân cảm thấy hắn không giống hung thủ, cũng không giống kẻ trong lòng có quỷ, vì thế nên rất có hảo cảm với hắn, trong vụ án này cũng thấy tín nhiệm hắn hơn.”

Hoắc Hoài Tín trợn mắt ngạc nhiên rồi gật đầu, “Đúng, đúng là như thế.”

Tần Hoan thở dài, “Nhưng nghi phạm rất giỏi gạt người, Tri phủ Đại nhân cảm thấy được hắn đang nói dối thì có lẽ người nói dối lại là kẻ khác thì sao? Hoặc là nói, Tri phủ Đại nhân vì không muốn có nhiều rắc rối, muốn nhanh chóng kết án, cho dù vẫn còn một chút nghi ngờ thì cũng phải giữ vững quan điểm cho rằng Ngụy gia Đại công tử chính là hung thủ?”

Ánh mắt Hoắc Hoài Tín hơi ánh lên vẻ trốn tránh, “Đương nhiên không phải!” Nói xong ông lại có chút trầm ngâm, “Một khi đã như vậy, vụ án này có lẽ thật sự phải suy luận lại từ đầu, về phần 2 người bọn hắn thì trước mắt cứ giam giữ lại đã...”

Tần Hoan gật đầu, ánh mắt Ô Thuật lập tức sáng lên, hắn lùi về sau mấy bước rồi quỳ gối, không ngừng dập đầu về phía mấy người Tần Hoan, “Đa tạ 2 vị nữ Bồ tát, đa tạ Thanh thiên Đại lão gia...”

Hoắc Hoài Tín nghe thấy 2 chữ 'thanh thiên' thì trong lòng thoải mái hơn một chút, còn Ô Thuật vẫn vừa quỳ vừa nói, “Vừa rồi vị tiểu thư này nói, là Nhị công tử nói Đại công tử cấu kết cùng với biểu tiểu thư? Không biết... không biết Thanh thiên Đại lão gia có thể để Nhị công tử đến găp Đại công tử bọn ta một lần hay không? Nhị công tử và Đại công tử thân như huynh đệ ruột thịt, bọn ta ở trong lao không tiện hành sự, chỉ mong Nhị công tử đến gặp bọn ta một lần. Nếu như Đại công tử nói cho Nhị công tử tình hình thực tế thì Nhị công tử nhất định sẽ giúp chúng ta!”

Lời này vừa nói xong thì mí mắt Tần Hoan chợt nhảy.

Phải rồi, có lẽ Ngụy Ngôn Chi đã biết Ngụy Kỳ Chi bị bắt, hắn có nói muốn đến gặp huynh trưởng của mình không?

Tần Hoan quay sang nhìn Nhạc Ngưng, Nhạc Ngưng hơi do dự, “Ngụy gia Nhị công tử... Còn đang bị bệnh, hôm nay lúc ta ra khỏi phủ còn chưa gặp được hắn, nên không biết hắn nghĩ như thế nào...”

Tần Hoan nhướn mày, sau đó quay sang hỏi Ô Thuật, “Nhị công tử và công tử nhà ngươi quả thật thân như huynh đệ?”

Ô Thuật gật đầu, “Ít nhất trong mắt đám tiểu nhân bọn ta thì thấy là như vậy. Nhị công tử từ nhỏ đã cùng công tử nhà ta ăn cơm tập viết, lớn lên rồi lúc nào cũng đi theo công tử nhà ta. Từ nhỏ đến lớn thì bọn họ chỉ vì mỗi chuyện đi Tuần phòng doanh kia mà cãi vã ầm ĩ thôi. Trong lòng công tử nhà ta biết Quốc Công phủ xem nhẹ Ngụy phủ nên mới không tình nguyện nghe theo bọn họ sắp xếp, thế nhưng Nhị công tử lại nguyện ý...”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Số ký tự: 0