Hình bóng thần...
Bộ Nguyệt Thiển Trang
2024-08-19 09:47:09
Tần Hoan đi nhanh về nhanh, đến gần chỗ Yến Trì đứng nàng mới chạy chậm lại, trong tay nàng cầm một lọ thuốc mỡ, “Đây là thuốc ta làm 2 ngày nay, Điện hạ lấy về thay thuốc đi.”
Yến Trì nhìn thoáng qua mấy ngón tay trắng nõn như cọng hành của Tần Hoan, “Cảm phiền ngươi vẫn còn chưa quên.”
Nói xong hắn mới nhận lấy thuốc mỡ, Tần Hoan nghẹn lời, “Mấy hôm trước Điện hạ ở quân doanh nên không thể gặp được, cho nên không hỏi được tình hình thương tích của Điện hạ...”
Trên mặt Yến Trì không có biểu cảm gì, hắn hỏi lại, “Bệnh của Tần Lệ ngươi có nắm chắc không?”
Hắn hỏi xong thì trên mặt Tần Hoan cũng trở nên u ám hiếm thấy, “Không hề nắm chắc, mặc dù ta đã cho hắn mấy phương thuốc thế nhưng hiệu quả lại không rõ ràng lắm. Mấy hôm nay ta đều rất lo lắng về việc này.”
Tần Hoan cau mày, khóe môi siết chặt nên má lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện.
Yến Trì thấy thế thì thầm thở dài trong lòng, xem ra nàng thật sự gặp chuyện khó xử rồi...
“Bệnh này của hắn cũng không nhẹ như các bệnh thông thường, ngươi cũng đừng sốt ruột quá mức, càng lo lắng thì càng khó giải quyết.”
Tần Hoan ngước mắt lên nhìn Yến Trì, ngược lại đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn dùng giọng nói ấm áp này để nói chuyện. Yến Trì thấy nàng nhìn chính mình thì lại tiếp tục nói, “Ta tin ngươi có thể chữa được.”
Tần Hoan mở to mắt nhìn, Yến Trì thấy nàng vẫn chưa mặc lại áo choàn liền nói, “Vào nhà đi.”
Tần Hoan nhìn Yến Trì một cái rồi mới gật đầu, xoay người đi vào bên trong viện.
Nàng bước từng bước vào bên trong, cảm giác ánh mắt Yến Trì phía sau vẫn dán lên trên lưng nàng. Trái tim nàng bỗng đập loạn 1 nhịp, rất muốn quay đầu lại nhìn hắn, thế nhưng không hiểu sao nàng lại cố gắng kìm cảm xúc của mình, không chỉ thế mà còn nhấc váy lên rồi bước đi nhanh hơn nữa. Mãi đến khi qua khỏi cửa viện rồi thì tầm mắt Yến Trì mới bị ngăn cản lại.
Lúc này Tần Hoan mới ngừng lại, không biết có phải đi gấp không mà nàng đứng thở hổn hển 2 lần thì tim mới đập bình thường trở lại.
Nàng phất phất mấy nếp nhăn trên váy, sau đó mới bình tĩnh đi vào trong phòng.
Đêm thu ngày càng lạnh, Tần Hoan vào trong phòng rồi trực tiếp đi đến bên buồng sưởi, nàng đoán chắc là tối nay Tần Lệ cũng sẽ đến, mà nàng muốn chính mình xem xem sau khi Liễu thị xảy ra chuyện không may thì Tần Lệ sẽ trả lời thế nào.
“Tiểu thư, vẫn phải đợi một lát nữa.”
Phục Linh rót một ly trà rồi mang qua, Tần Hoan lại ngẩn người ngồi suy nghĩ bâng quơ. Phục Linh định gọi một tiếng thế nhưng rồi lại thôi, một lúc sau thì bên ngoài cửa sổ có tiếng đập cửa vang lên.
Chủ tớ hai người cùng nhau tỉnh hồn lại quay đầu qua xem.
Phục Linh tiến lên mở cửa sổ ra, bên ngoài cửa sổ vẫn là Tần Lệ che chắn kín mít giống như mấy hôm trước.
“Nhị ca đã biết rõ chuyện của Bát di nương phải không?”
Tần Lệ bình tĩnh nhìn Tần Hoan, “Đương nhiên biết. Thế tử Điện hạ đã đến gặp ta, là Cửu muội muội đã nói bệnh tình của ta cho hắn biết?”
Tần Hoan nhíu mày, nàng còn chưa kịp mở miệng thì Tần Lệ đã chắp tay hướng Tần Hoan cúi đầu thật sâu.
“Đa tạ Cửu muội muội bảo toàn mặt mũi thay cho ta.”
Tần Hoan làm vậy đương nhiên là vì nàng có lòng tốt, vốn tưởng rằng Tần Lệ nói câu đó là oán trách gì nàng, thế nhưng ngược lại hắn lại rất hiểu và cảm kích.
Mặt Tần Hoan không đổi sắc, “Trước dây Nhị ca nói không phải lây bệnh từ trong phủ, mặc dù ta có lòng muốn che giấu cho ngươi thế nhưng vẫn có chút nghi ngờ. Nhị ca và Liễu di nương thật sự không có quan hệ gì?”
Tần Lệ đứng thẳng lên cười khổ, “Cửu muội muội, mặc dù ta thường xuyên đi thanh lâu kỹ viện, thế nhưng có yêu thích thì mới lựa chọn chứ không ăn bừa. Đừng nói Liễu di nương là nữ nhân của phụ thân, mà kể cả có không phải thì ta cũng sẽ không thích nàng ta.”
Nói xong Tần Lệ lại nói, “Cửu muội muội có điều còn không biết, năm đó Liễu di nương cũng xuất thân từ thuyền hoa thanh lâu, chẳng qua năm đó nàng ta lấy danh nghĩa người làm công bình thường mà nhập phủ thôi. Chưa hết, ngay cả dáng vẻ và cách ứng xử của nàng ta cũng hoàn toàn là học của gái làng chơi, tuy đẹp nhưng tục tĩu, lời nói hành động đều không thể chấp nhận được, ngay cả hạ nhân trong phủ cũng không mấy ai ưa thích nàng ta.”
Vẻ mặt Tần Lệ cực chua xót, giống như Tần Hoan đang hiểu lầm khiến cho hắn dở khóc dở cười, “Ta còn chưa lần nào nói chuyện với nàng ta, thì làm thế nào gây ra mấy chuyện cẩu thả được? Cửu muội muội vẫn không tin ư? Được vậy ta xin thề với Cửu muội muội, nếu như ta và Liễu di nương có bất kì quan hệ gì thì cứ để ta nát ruột thối gan mà chết đi...”
Nguyền rủa hay thề độc thì đối với Tần Hoan chẳng có xíu thuyết phục nào cả.
Tần Hoan nhìn thẳng vào Tần Lệ, “Vậy ngươi vì sao không cho ta đi vào rừng trúc tím?”
Vừa nói xong thì quả nhiên Tần Hoan thấy mắt Tần Lệ hơi lấp lóe, hắn không nhìn Tần Hoan bằng con mắt khách quan nữa, “Rừng trúc tím chính là cấm địa của Tần phủ, Cửu muội muội không nên đến.”
Tần Hoan híp mắt nhìn hắn, “Chỉ đơn gia là vì cấm địa thôi sao?”
Tần Lệ gật đầu, đột nhiên đưa cổ tay ra trước mặt Tần Hoan, “Xin Cửu muội muội bắt mạch đi.”
Tần Hoan nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng chỉ 1 lát sau thì trên thái dương Tần Lệ đã thấm mồ hôi, lông mày lại càng siết chặt lại. Vào khoảng khắc mà Tần Hoan thu hồi ánh mắt rồi nhìn xuống cổ tay hắn, nàng cảm giác được Tần Lệ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Dựa vào mạch tượng này cho thấy ngươi không có chuyển biến xấu gì, có điều cũng không hề có chuyển biến tốt.”
Tần Hoan nhíu mày, “Hôm nay không có thuốc mới, vẫn tiếp tục uống thuốc cũ đi, cũng vẫn phải tiếp tục tẩy rửa vết loét.”
Tần Lệ thu tay lại rồi gật đầu, “Thế ngày mai thì sao?”
Tần Hoan nói luôn không suy nghĩ, “Mai tiếp tục đến đây.”
“Được, vậy đêm mai giờ này ta lại đến.”
Tần Lệ nói xong liền đi, đột nhiên Tần Hoan gọi hắn dừng lại, “Nhị ca...”
Tần Lệ đã chuẩn bị đi rồi ngừng lại, sống lưng rất căng thẳng. Bên này Tần Hoan lại bỗng nhiên ôn hòa an ủi, “Bệnh Nhị ca khó chữa, thế nhưng không phải không thể cứu được. Nhị ca đừng lo lắng quá mức.”
Tần Lệ nghe thấy thế liền thả lỏng cơ thể, “Ừ, ta tin tưởng Cửu muội muội.:
Nói xong Tần Lệ nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Cửa sổ rộng mở, gió lạnh tràn vào. Tần Hoan đứng ở trước khung cửa sổ, lông mày nhíu chặt lại
Biểu hiện Tần Lệ lạ lùng như vậy, chắc chắn trong rừng trúc tím có điều kỳ lạ!
...
Suốt cả đêm Tần phủ yên lặng như mọi ngày, thế nhưng sáng sớm thức dậy thì ai cũng nhìn thấy nha dịch ở khắp nơi trong phủ. Đột nhiên nghĩ lại mới thấy Tần phủ không còn giống trước đây rồi, trong này đã có người chết, vẫn chưa tóm được hung thủ!
“Tiểu thư, chúng ta phải đi Hầu phủ à?”
Tần Hoan đi lại trong viện một vòng rồi ăn sáng nhanh hơn so với mọi ngày một chút.
“Phải đi chứ, đến đó thỉnh mạch cho Thái trưởng Công chúa xong rồi quay về.”
Phục Linh gật đầu rồi đi chuẩn bị áo choàng để Tần Hoan mặc ra ngoài.
Quả nhiên Tần Hoan không chậm trễ, nàng dùng cơm xong rồi khoác áo choàng lên đi ra cửa. Hôm nay nàng mặc áo ngắn cao cổ màu xanh khói và váy xếp ly cùng màu, bên ngoài khoác áo choàng có mũ màu xanh đen. Vóc người nàng nhỏ nhắn xin đẹp, điệu bộ thướt tha, váy áo tung bay theo bước chân nàng tạo thành muôn hình muôn vẻ, mỗi khi nàng đi ngang qua, ngay cả bà vú già trong Tần phủ cũng không nhịn được mà nhìn nàng nhiều hơn vài lần. Nàng đi ra cửa, lên xe ngựa đi thẳng đến Hầu phủ.
“Tiểu thư, người ta nói đêm qua Lưu quản gia cũng không về phủ, hôm nay có lẽ phải điều tra khắp toàn thành Cẩm Châu rồi.”
“Lưu Xuân mất tích thì vụ án này càng có khả năng do hắn gây ra.”
Tần Hoan trả lời rồi vén màn xe ngựa lên nhìn thành Cẩm Châu lúc sáng sớm, quả nhiên trên phố đã có mấy đội sai dịch nha môn đi đi lại lại, trong lòng Tần Hoan thầm khen Hoắc Hoài Tín. Nàng tiếp tục suy nghĩ, nếu như thực sự Lưu Xuân là người cấu kết với Liễu thị, mà bọn họ vì bị Cửu tiểu thư phát hiện cho nên mới động sát tâm, vậy nghĩa là nếu tóm được Lưu Xuân thì vụ án này coi như cũng được phá. Thế nhưng chuyện này có liên quan gì đến bí mật trong rừng trúc?
Rừng trúc tím... rừng trúc tím... Ba chữ này cứ loanh quanh lẩn quẩn mãi trong đầu óc Tần Hoa, đuổi cũng không đi.
“Tiểu thư, Lưu quản gia có khi nào đã chạy ra khỏi thành không?”
Tần Hoan hoàn hồn, nàng lắc lắc đầu, “Nếu hắn ra khỏi thành thì ở cổng thành đã có người chú ý đến hắn rồi, còn nếu thật sự đã chạy ra ngoài thì chờ khi nào điều tra trong thành Cẩm Châu không có kết quả, Tri phủ Đại nhân cũng sẽ phát bức họa của hắn đến khắp các châu huyện. Trừ phi hắn trốn vào thâm sơn cùng cốc nào không ra ngoài chứ không thì thế nào cũng sẽ tìm được.”
Phục Linh hừ nhẹ một tiếng, “Bình thường nhìn mắt Lưu quản gia lúc nào cũng híp híp, nhìn là biết không phải người tốt rồi. À còn nữa, vậy còn Bát di nương sẽ xử lý thế nào?”
“Chờ nha môn nghiệm thi xong rồi sẽ giao thi thể cho người nhà hạ táng. Hôm nay hoặc ngày mai thôi thì Tần phủ có thể chiếu theo lễ thường mà chôn cất Liễu thị, chắc chắn là sẽ phải đi ra ngoài thành mua một ngôi mộ rồi.”
Phục Linh nghe xong thấy hơi thổn thức, “Nô tỳ mới chỉ gặp mặt Bát di nương một hai lần, cũng không ưa gì nàng ta, thế nhưng một người đang yên đang lành lại chết đi khiến cho người ta hơi thổn thức. Lá gan Lưu quản gia cũng quá lớn rồi, dám giết người ở trong phủ. Sao hắn không nghĩ là chỉ cần báo quan thì sẽ phát hiện ra bệnh trên người Liễu di nương, đến lúc đó chẳng phải sẽ rất dễ dàng điều tra đến trên người hắn sao?”
Tần Hoan vốn là vén màn xe ngựa lên nhìn ra bên ngoài phố xá nhàm chán, thế nhưng vừa nghe câu nói này nàng đã chau mày.
“Không đúng, không phải thế...”
Phục Linh tò mò, “Cái gì không phải cơ?”
Tống Nhu lập tức ngồi thẳng lên, “Không phải, ngay từ đầu chúng ta cũng không khẳng định hung thủ là hắn, thế nhưng đột nhiên không tìm thấy hắn đâu nữa cho nên mới nghĩ đó là hắn...”
Phục Linh nghiêng đầu suy nghĩ, có chút không hiểu. Còn bên này sắc mặt Tần Hoan đã trở nên nghiêm trọng!
Lưu Xuân không biết nàng đã nhìn thấy hắn và Liễu thị đi vào trong rừng trúc tím, thế nhưng vào lúc này hắn phải làm chính là che giấu bản thân. Chẳng lẽ hắn biết rõ sau khi Tần phủ báo quan thì chắc chắn sẽ điều tra đến bản thân mình cho nên mới bỏ chạy?.
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ |||||
Tần Hoan chậm rãi tựa vào thành xe, mặc dù không nói rõ ràng ra được thế nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút không thích hợp.
Đợi đến lúc xe ngựa đi đến trước cửa Hầu phủ thì Tần Hoan cũng vẫn không nghĩ ra được rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào.
Xuống xe ngựa xong, Tần Hoan thu lại tâm tư rồi đi vào trong phủ, đi thẳng đến viện của Thái trưởng Công chúa.
Vào đến nơi, Thái trưởng Công chúa và Giang thị đều ở đây, Nhạc Ngưng thấy nàng vừa vào cửa đã túm chặt lấy, “Đợi ngươi suốt từ sáng sớm tinh mơ rồi, ngươi vào đây nói xem Tần phủ xảy ra chuyện gì?”
Tần Hoan hành lễ trước rồi mới nói, “Đã chết một vị di nương.”
Giang thị nhìn Nhạc Ngưng không đồng ý, “Ngươi gấp cái gì, chuyện này còn phải xem xem nói ra có ảnh hưởng gì đến Hoan nhi không. Con như vậy là cực kỳ thất lễ!”
Nhạc Ngưng nghe thấy thế cũng có chút bất đắc dĩ, “Con hỏi nàng, nàng có thể không nói mà.”
Tần Hoan lắc đầu bật cười, “Phu nhân, không có gì khó nói cả. Chuyện này sớm muộn gì người trong thành Cẩm Châu cũng sẽ biết hết thôi. Hiện tại con nói ra trước để giải tỏa lòng hiếu kỳ của Quận chúa, khiến nàng không gấp gáp nữa rồi.”
Nhạc Ngưng hừ nhẹ một tiếng, “Chả thế thì sao...”
Tần Hoan thường thuật lại, “Một vị di nương trong phủ bị người ta mưu hại, hiện tại thì thấy có vẻ như vị di nương này có cẩu thả với người ngoài. Thế tử Điện hạ và Tri phủ Đại nhân còn đang điều tra, chưa xác định được hung thủ.”
Thái trưởng Công chúa nhăn mày, “Gia phong Tần phủ xưa nay nghiêm minh, làm sao có thể...”
Nói xong dường như bà nhớ đến cái gì rồi nói, “A..., trước đây Tần lão gia bị bệnh...”
Tần Hoan cười khổ một tiếng, “Chắc chắn là như thế, việc này cũng không phải chuyện gì tốt đẹp, có điều nói ra cho Thái trưởng Công chúa và phu nhân cũng không sao.”
Giang thị vội nói, “Hoan nhi yên tâm, chỉ có mấy người chúng ta ở đây biết được thôi, tuyệt đối không lọt ra khỏi gian phòng này.” Nói xong bà lại trợn mắt lườm Nhạc Ngưng một cái oán trách, ngầm ra vẻ cảnh cáo.
Tần Hoan đến đây là để thỉnh mạch cho Thái trưởng Công chúa, mới nói được vài câu thì Tần Hoan đã chuyển đề tài đến bệnh của Thái trưởng Công chúa. Chờ đến lúc thỉnh mạch xong rồi nàng lại nương theo tình hình sức khỏe của Thái trưởng Công chúa mà viết một phương thuốc mới. Nàng ngồi lại hàn huyên hơn nửa canh giờ rồi mới xin phép ra về, Thái trưởng Công chúa và Giang thị cũng biết Tần phủ đang rối loạn không tiện giữ nàng ở lại lâu, chỉ bảo Nhạc Ngưng đưa nàng ra ngoài.
Đi ra khỏi viện Thái trưởng Công chúa, Nhạc Ngưng nói, “Chuyện Ngụy Ngôn Chi tự sát ngươi cũng biết rồi?”
Yến Trì nhìn thoáng qua mấy ngón tay trắng nõn như cọng hành của Tần Hoan, “Cảm phiền ngươi vẫn còn chưa quên.”
Nói xong hắn mới nhận lấy thuốc mỡ, Tần Hoan nghẹn lời, “Mấy hôm trước Điện hạ ở quân doanh nên không thể gặp được, cho nên không hỏi được tình hình thương tích của Điện hạ...”
Trên mặt Yến Trì không có biểu cảm gì, hắn hỏi lại, “Bệnh của Tần Lệ ngươi có nắm chắc không?”
Hắn hỏi xong thì trên mặt Tần Hoan cũng trở nên u ám hiếm thấy, “Không hề nắm chắc, mặc dù ta đã cho hắn mấy phương thuốc thế nhưng hiệu quả lại không rõ ràng lắm. Mấy hôm nay ta đều rất lo lắng về việc này.”
Tần Hoan cau mày, khóe môi siết chặt nên má lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện.
Yến Trì thấy thế thì thầm thở dài trong lòng, xem ra nàng thật sự gặp chuyện khó xử rồi...
“Bệnh này của hắn cũng không nhẹ như các bệnh thông thường, ngươi cũng đừng sốt ruột quá mức, càng lo lắng thì càng khó giải quyết.”
Tần Hoan ngước mắt lên nhìn Yến Trì, ngược lại đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn dùng giọng nói ấm áp này để nói chuyện. Yến Trì thấy nàng nhìn chính mình thì lại tiếp tục nói, “Ta tin ngươi có thể chữa được.”
Tần Hoan mở to mắt nhìn, Yến Trì thấy nàng vẫn chưa mặc lại áo choàn liền nói, “Vào nhà đi.”
Tần Hoan nhìn Yến Trì một cái rồi mới gật đầu, xoay người đi vào bên trong viện.
Nàng bước từng bước vào bên trong, cảm giác ánh mắt Yến Trì phía sau vẫn dán lên trên lưng nàng. Trái tim nàng bỗng đập loạn 1 nhịp, rất muốn quay đầu lại nhìn hắn, thế nhưng không hiểu sao nàng lại cố gắng kìm cảm xúc của mình, không chỉ thế mà còn nhấc váy lên rồi bước đi nhanh hơn nữa. Mãi đến khi qua khỏi cửa viện rồi thì tầm mắt Yến Trì mới bị ngăn cản lại.
Lúc này Tần Hoan mới ngừng lại, không biết có phải đi gấp không mà nàng đứng thở hổn hển 2 lần thì tim mới đập bình thường trở lại.
Nàng phất phất mấy nếp nhăn trên váy, sau đó mới bình tĩnh đi vào trong phòng.
Đêm thu ngày càng lạnh, Tần Hoan vào trong phòng rồi trực tiếp đi đến bên buồng sưởi, nàng đoán chắc là tối nay Tần Lệ cũng sẽ đến, mà nàng muốn chính mình xem xem sau khi Liễu thị xảy ra chuyện không may thì Tần Lệ sẽ trả lời thế nào.
“Tiểu thư, vẫn phải đợi một lát nữa.”
Phục Linh rót một ly trà rồi mang qua, Tần Hoan lại ngẩn người ngồi suy nghĩ bâng quơ. Phục Linh định gọi một tiếng thế nhưng rồi lại thôi, một lúc sau thì bên ngoài cửa sổ có tiếng đập cửa vang lên.
Chủ tớ hai người cùng nhau tỉnh hồn lại quay đầu qua xem.
Phục Linh tiến lên mở cửa sổ ra, bên ngoài cửa sổ vẫn là Tần Lệ che chắn kín mít giống như mấy hôm trước.
“Nhị ca đã biết rõ chuyện của Bát di nương phải không?”
Tần Lệ bình tĩnh nhìn Tần Hoan, “Đương nhiên biết. Thế tử Điện hạ đã đến gặp ta, là Cửu muội muội đã nói bệnh tình của ta cho hắn biết?”
Tần Hoan nhíu mày, nàng còn chưa kịp mở miệng thì Tần Lệ đã chắp tay hướng Tần Hoan cúi đầu thật sâu.
“Đa tạ Cửu muội muội bảo toàn mặt mũi thay cho ta.”
Tần Hoan làm vậy đương nhiên là vì nàng có lòng tốt, vốn tưởng rằng Tần Lệ nói câu đó là oán trách gì nàng, thế nhưng ngược lại hắn lại rất hiểu và cảm kích.
Mặt Tần Hoan không đổi sắc, “Trước dây Nhị ca nói không phải lây bệnh từ trong phủ, mặc dù ta có lòng muốn che giấu cho ngươi thế nhưng vẫn có chút nghi ngờ. Nhị ca và Liễu di nương thật sự không có quan hệ gì?”
Tần Lệ đứng thẳng lên cười khổ, “Cửu muội muội, mặc dù ta thường xuyên đi thanh lâu kỹ viện, thế nhưng có yêu thích thì mới lựa chọn chứ không ăn bừa. Đừng nói Liễu di nương là nữ nhân của phụ thân, mà kể cả có không phải thì ta cũng sẽ không thích nàng ta.”
Nói xong Tần Lệ lại nói, “Cửu muội muội có điều còn không biết, năm đó Liễu di nương cũng xuất thân từ thuyền hoa thanh lâu, chẳng qua năm đó nàng ta lấy danh nghĩa người làm công bình thường mà nhập phủ thôi. Chưa hết, ngay cả dáng vẻ và cách ứng xử của nàng ta cũng hoàn toàn là học của gái làng chơi, tuy đẹp nhưng tục tĩu, lời nói hành động đều không thể chấp nhận được, ngay cả hạ nhân trong phủ cũng không mấy ai ưa thích nàng ta.”
Vẻ mặt Tần Lệ cực chua xót, giống như Tần Hoan đang hiểu lầm khiến cho hắn dở khóc dở cười, “Ta còn chưa lần nào nói chuyện với nàng ta, thì làm thế nào gây ra mấy chuyện cẩu thả được? Cửu muội muội vẫn không tin ư? Được vậy ta xin thề với Cửu muội muội, nếu như ta và Liễu di nương có bất kì quan hệ gì thì cứ để ta nát ruột thối gan mà chết đi...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyền rủa hay thề độc thì đối với Tần Hoan chẳng có xíu thuyết phục nào cả.
Tần Hoan nhìn thẳng vào Tần Lệ, “Vậy ngươi vì sao không cho ta đi vào rừng trúc tím?”
Vừa nói xong thì quả nhiên Tần Hoan thấy mắt Tần Lệ hơi lấp lóe, hắn không nhìn Tần Hoan bằng con mắt khách quan nữa, “Rừng trúc tím chính là cấm địa của Tần phủ, Cửu muội muội không nên đến.”
Tần Hoan híp mắt nhìn hắn, “Chỉ đơn gia là vì cấm địa thôi sao?”
Tần Lệ gật đầu, đột nhiên đưa cổ tay ra trước mặt Tần Hoan, “Xin Cửu muội muội bắt mạch đi.”
Tần Hoan nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng chỉ 1 lát sau thì trên thái dương Tần Lệ đã thấm mồ hôi, lông mày lại càng siết chặt lại. Vào khoảng khắc mà Tần Hoan thu hồi ánh mắt rồi nhìn xuống cổ tay hắn, nàng cảm giác được Tần Lệ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Dựa vào mạch tượng này cho thấy ngươi không có chuyển biến xấu gì, có điều cũng không hề có chuyển biến tốt.”
Tần Hoan nhíu mày, “Hôm nay không có thuốc mới, vẫn tiếp tục uống thuốc cũ đi, cũng vẫn phải tiếp tục tẩy rửa vết loét.”
Tần Lệ thu tay lại rồi gật đầu, “Thế ngày mai thì sao?”
Tần Hoan nói luôn không suy nghĩ, “Mai tiếp tục đến đây.”
“Được, vậy đêm mai giờ này ta lại đến.”
Tần Lệ nói xong liền đi, đột nhiên Tần Hoan gọi hắn dừng lại, “Nhị ca...”
Tần Lệ đã chuẩn bị đi rồi ngừng lại, sống lưng rất căng thẳng. Bên này Tần Hoan lại bỗng nhiên ôn hòa an ủi, “Bệnh Nhị ca khó chữa, thế nhưng không phải không thể cứu được. Nhị ca đừng lo lắng quá mức.”
Tần Lệ nghe thấy thế liền thả lỏng cơ thể, “Ừ, ta tin tưởng Cửu muội muội.:
Nói xong Tần Lệ nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Cửa sổ rộng mở, gió lạnh tràn vào. Tần Hoan đứng ở trước khung cửa sổ, lông mày nhíu chặt lại
Biểu hiện Tần Lệ lạ lùng như vậy, chắc chắn trong rừng trúc tím có điều kỳ lạ!
...
Suốt cả đêm Tần phủ yên lặng như mọi ngày, thế nhưng sáng sớm thức dậy thì ai cũng nhìn thấy nha dịch ở khắp nơi trong phủ. Đột nhiên nghĩ lại mới thấy Tần phủ không còn giống trước đây rồi, trong này đã có người chết, vẫn chưa tóm được hung thủ!
“Tiểu thư, chúng ta phải đi Hầu phủ à?”
Tần Hoan đi lại trong viện một vòng rồi ăn sáng nhanh hơn so với mọi ngày một chút.
“Phải đi chứ, đến đó thỉnh mạch cho Thái trưởng Công chúa xong rồi quay về.”
Phục Linh gật đầu rồi đi chuẩn bị áo choàng để Tần Hoan mặc ra ngoài.
Quả nhiên Tần Hoan không chậm trễ, nàng dùng cơm xong rồi khoác áo choàng lên đi ra cửa. Hôm nay nàng mặc áo ngắn cao cổ màu xanh khói và váy xếp ly cùng màu, bên ngoài khoác áo choàng có mũ màu xanh đen. Vóc người nàng nhỏ nhắn xin đẹp, điệu bộ thướt tha, váy áo tung bay theo bước chân nàng tạo thành muôn hình muôn vẻ, mỗi khi nàng đi ngang qua, ngay cả bà vú già trong Tần phủ cũng không nhịn được mà nhìn nàng nhiều hơn vài lần. Nàng đi ra cửa, lên xe ngựa đi thẳng đến Hầu phủ.
“Tiểu thư, người ta nói đêm qua Lưu quản gia cũng không về phủ, hôm nay có lẽ phải điều tra khắp toàn thành Cẩm Châu rồi.”
“Lưu Xuân mất tích thì vụ án này càng có khả năng do hắn gây ra.”
Tần Hoan trả lời rồi vén màn xe ngựa lên nhìn thành Cẩm Châu lúc sáng sớm, quả nhiên trên phố đã có mấy đội sai dịch nha môn đi đi lại lại, trong lòng Tần Hoan thầm khen Hoắc Hoài Tín. Nàng tiếp tục suy nghĩ, nếu như thực sự Lưu Xuân là người cấu kết với Liễu thị, mà bọn họ vì bị Cửu tiểu thư phát hiện cho nên mới động sát tâm, vậy nghĩa là nếu tóm được Lưu Xuân thì vụ án này coi như cũng được phá. Thế nhưng chuyện này có liên quan gì đến bí mật trong rừng trúc?
Rừng trúc tím... rừng trúc tím... Ba chữ này cứ loanh quanh lẩn quẩn mãi trong đầu óc Tần Hoa, đuổi cũng không đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tiểu thư, Lưu quản gia có khi nào đã chạy ra khỏi thành không?”
Tần Hoan hoàn hồn, nàng lắc lắc đầu, “Nếu hắn ra khỏi thành thì ở cổng thành đã có người chú ý đến hắn rồi, còn nếu thật sự đã chạy ra ngoài thì chờ khi nào điều tra trong thành Cẩm Châu không có kết quả, Tri phủ Đại nhân cũng sẽ phát bức họa của hắn đến khắp các châu huyện. Trừ phi hắn trốn vào thâm sơn cùng cốc nào không ra ngoài chứ không thì thế nào cũng sẽ tìm được.”
Phục Linh hừ nhẹ một tiếng, “Bình thường nhìn mắt Lưu quản gia lúc nào cũng híp híp, nhìn là biết không phải người tốt rồi. À còn nữa, vậy còn Bát di nương sẽ xử lý thế nào?”
“Chờ nha môn nghiệm thi xong rồi sẽ giao thi thể cho người nhà hạ táng. Hôm nay hoặc ngày mai thôi thì Tần phủ có thể chiếu theo lễ thường mà chôn cất Liễu thị, chắc chắn là sẽ phải đi ra ngoài thành mua một ngôi mộ rồi.”
Phục Linh nghe xong thấy hơi thổn thức, “Nô tỳ mới chỉ gặp mặt Bát di nương một hai lần, cũng không ưa gì nàng ta, thế nhưng một người đang yên đang lành lại chết đi khiến cho người ta hơi thổn thức. Lá gan Lưu quản gia cũng quá lớn rồi, dám giết người ở trong phủ. Sao hắn không nghĩ là chỉ cần báo quan thì sẽ phát hiện ra bệnh trên người Liễu di nương, đến lúc đó chẳng phải sẽ rất dễ dàng điều tra đến trên người hắn sao?”
Tần Hoan vốn là vén màn xe ngựa lên nhìn ra bên ngoài phố xá nhàm chán, thế nhưng vừa nghe câu nói này nàng đã chau mày.
“Không đúng, không phải thế...”
Phục Linh tò mò, “Cái gì không phải cơ?”
Tống Nhu lập tức ngồi thẳng lên, “Không phải, ngay từ đầu chúng ta cũng không khẳng định hung thủ là hắn, thế nhưng đột nhiên không tìm thấy hắn đâu nữa cho nên mới nghĩ đó là hắn...”
Phục Linh nghiêng đầu suy nghĩ, có chút không hiểu. Còn bên này sắc mặt Tần Hoan đã trở nên nghiêm trọng!
Lưu Xuân không biết nàng đã nhìn thấy hắn và Liễu thị đi vào trong rừng trúc tím, thế nhưng vào lúc này hắn phải làm chính là che giấu bản thân. Chẳng lẽ hắn biết rõ sau khi Tần phủ báo quan thì chắc chắn sẽ điều tra đến bản thân mình cho nên mới bỏ chạy?.
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ |||||
Tần Hoan chậm rãi tựa vào thành xe, mặc dù không nói rõ ràng ra được thế nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút không thích hợp.
Đợi đến lúc xe ngựa đi đến trước cửa Hầu phủ thì Tần Hoan cũng vẫn không nghĩ ra được rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào.
Xuống xe ngựa xong, Tần Hoan thu lại tâm tư rồi đi vào trong phủ, đi thẳng đến viện của Thái trưởng Công chúa.
Vào đến nơi, Thái trưởng Công chúa và Giang thị đều ở đây, Nhạc Ngưng thấy nàng vừa vào cửa đã túm chặt lấy, “Đợi ngươi suốt từ sáng sớm tinh mơ rồi, ngươi vào đây nói xem Tần phủ xảy ra chuyện gì?”
Tần Hoan hành lễ trước rồi mới nói, “Đã chết một vị di nương.”
Giang thị nhìn Nhạc Ngưng không đồng ý, “Ngươi gấp cái gì, chuyện này còn phải xem xem nói ra có ảnh hưởng gì đến Hoan nhi không. Con như vậy là cực kỳ thất lễ!”
Nhạc Ngưng nghe thấy thế cũng có chút bất đắc dĩ, “Con hỏi nàng, nàng có thể không nói mà.”
Tần Hoan lắc đầu bật cười, “Phu nhân, không có gì khó nói cả. Chuyện này sớm muộn gì người trong thành Cẩm Châu cũng sẽ biết hết thôi. Hiện tại con nói ra trước để giải tỏa lòng hiếu kỳ của Quận chúa, khiến nàng không gấp gáp nữa rồi.”
Nhạc Ngưng hừ nhẹ một tiếng, “Chả thế thì sao...”
Tần Hoan thường thuật lại, “Một vị di nương trong phủ bị người ta mưu hại, hiện tại thì thấy có vẻ như vị di nương này có cẩu thả với người ngoài. Thế tử Điện hạ và Tri phủ Đại nhân còn đang điều tra, chưa xác định được hung thủ.”
Thái trưởng Công chúa nhăn mày, “Gia phong Tần phủ xưa nay nghiêm minh, làm sao có thể...”
Nói xong dường như bà nhớ đến cái gì rồi nói, “A..., trước đây Tần lão gia bị bệnh...”
Tần Hoan cười khổ một tiếng, “Chắc chắn là như thế, việc này cũng không phải chuyện gì tốt đẹp, có điều nói ra cho Thái trưởng Công chúa và phu nhân cũng không sao.”
Giang thị vội nói, “Hoan nhi yên tâm, chỉ có mấy người chúng ta ở đây biết được thôi, tuyệt đối không lọt ra khỏi gian phòng này.” Nói xong bà lại trợn mắt lườm Nhạc Ngưng một cái oán trách, ngầm ra vẻ cảnh cáo.
Tần Hoan đến đây là để thỉnh mạch cho Thái trưởng Công chúa, mới nói được vài câu thì Tần Hoan đã chuyển đề tài đến bệnh của Thái trưởng Công chúa. Chờ đến lúc thỉnh mạch xong rồi nàng lại nương theo tình hình sức khỏe của Thái trưởng Công chúa mà viết một phương thuốc mới. Nàng ngồi lại hàn huyên hơn nửa canh giờ rồi mới xin phép ra về, Thái trưởng Công chúa và Giang thị cũng biết Tần phủ đang rối loạn không tiện giữ nàng ở lại lâu, chỉ bảo Nhạc Ngưng đưa nàng ra ngoài.
Đi ra khỏi viện Thái trưởng Công chúa, Nhạc Ngưng nói, “Chuyện Ngụy Ngôn Chi tự sát ngươi cũng biết rồi?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro