Hình bóng thần...
Bộ Nguyệt Thiển Trang
2024-08-19 09:47:09
Tần Hoan thở dài, “Biết rồi, đêm qua Trì Điện hạ đã nói cho ta biết.”
Nhạc Ngưng lắc đầu, “Cái tên này... Nếu như hắn thật sự chung tình thì ngày trước sao lại hạ thủ được, hiện giờ lại thấy hối hận có lẽ cũng chỉ vì nghĩ đến tương lai của mình thôi. Cho nên hắn mới chọn chết ở Thập Lý miếu, miễn cho khi xuống đó gặp được Tống Nhu lại không thể nào yên ổn. Bi kịch cứ hết việc này đến việc khác, cuối cùng đến hắn cũng nhận phải kết cục như vậy.”
Giọng nói Tần Hoan có vẻ hơi hiu quạnh, “Đây chính là lựa chọn của hắn, hiện giờ cái gì hắn cũng không có, thay vì sau này phải chịu nhiều hành hạ như vậy thì có lẽ hiện tại chết lại là một cách giải thoát.”
Nhạc Ngưng quay lại nhìn nàng, “Ngươi biết không, tường tận quá trình hắn giết Tống Nhu trước đây hắn đều đã viết lại. Chính vì như vậy nên Tuần Lý viện và Tri phủ Đại nhân phán định trảm hình là chắc chắn trốn không thoát tội rồi.”
Nói xong sắc mặt Nhạc Ngưng lại lạnh xuống, “Hắn chặt đầu Tống Nhu xuống sau đó cởi giá y của nàng ra, đợi cho đến khi máu trong đầu Tống Nhu không chảy ra nữa thì mới chuyển thi thể vào trong kiệu hoa rồi dùng khăn buộc chặt cổ nàng lại, phủ khăn trùm đầu lên là qua mắt được mấy hầu tỳ. Mấy hầu tỳ đó vốn cũng sợ Tống Nhu, cộng thêm buổi sáng hôm đó hắn cũng quát nạt mấy người một trận khiến cho cả ngày bọn họ đều rất run sợ, thành ra không ai phát hiện ra chuyện gì không đúng cả. Đi được nửa đường hắn cố ý bảo mọi người dừng xe ngựa và kiệu hoa lại tùy ý ở ven đường, thừa dịp mọi người ra bên cạnh nghỉ ngơi hắn quay lại lấy đầu Tống Nhu từ cửa sổ ra rồi bỏ vào trong bọc đồ dùng của hắn. Làm nhiều chuyện như vậy, buổi tối đến Hầu phủ hắn còn có thể giả vờ như không mà ứng đối với mọi người...”
Nhạc Ngưng bình tĩnh kể lại những chuyện này rồi thở dài, “Thật sự khiến cho người ta không rét mà run.”
Suy cho cùng thì Nhạc Ngưng cũng rất ít tiếp xúc với các vụ án mạng, cho nên lần này càng biết đến tường tận thì lại càng cảm thấy sợ hãi nổi da gà với người như Ngụy Ngôn Chi. Tần Hoan đi theo cũng khẽ thở dài, “Chuyện này đã qua rồi, Quận chúa không cần phải nghĩ nhiều nữa.”
Nhạc Ngưng dừng chân lại ngay trước cửa phủ, “Tần phủ cũng xảy ra mạng người rồi, ngươi ở đó có an toàn không? Nếu không thì ngươi cứ đến Hầu phủ ở tạm mấy hôm?”
Tần Hoan khẽ cười, “Đa tạ Quận chúa, đương nhiên là ta không sao cả, hiện tại trong phủ cũng có nhiều nha sai canh giữ chỉ chờ hung thủ hiện hình nữa thôi. Quận chúa yên tâm đi.”
Nhạc Ngưng liền không nhiều lời nữa, chỉ tiễn Tần Hoan lên xe ngựa.
...
Phục Linh vẫn luôn nghe Tần Hoan và Phục Linh nói chuyện, trên đường quay về Tần phủ nàng không khỏi thở dài, “Đúng là thấy người thấy mặt mà không thấy lòng, một người có thể dùng đến 1000 gương mặt để đi lừa gạt người khác. Ví như Ngụy công tử, ai gặp mặt hắn cũng đều không thể nào nghĩ ra hắn là hung thủ. Đáng thương cho Ngụy Đại công tử, còn có người của Ngụy phủ với Quốc Công phủ nữa, Tống Nhu đã chết, một hôn lễ lớn tự nhiên náo loạn thành như thế này. Đúng là...”
Tần Hoan khẽ hít vào một hơi, “Có lẽ... cũng không đáng thương lắm đâu.”
Phục Linh chau mày, “Tiểu thư là có ý gì?”
Tần Hoan quay đầu nhìn ra phố xá trùng điệp bên ngoài cửa sổ, “Một người mất đi, tạo nên một người hiện tại. Ngụy Ngôn Chi là con thiếp thất, trước đây đã gặp phải không ít khắt khe, lại thêm cái chết của mẫu thân mới khiến hắn trở thành như vậy. Về phần Ngụy Đại công tử... năm đó mặc dù hắn không có ác ý, thế nhưng vô tình đã tạo ra sai lần, còn có mẫu thân của hắn, lão gia Ngụy phủ, người Quốc Công phủ, không nhiều thì ít cũng đều có sai lầm cả. Người Ngụy phủ và Quốc Công phủ đều biết rõ Tống Nhu đã cấu kết với người khác thế nhưng vẫn gả Tống Nhu qua đây. Đây chính là lỗi của bọn họ, hơn nữa còn vì tư lợi nên mới phạm sai lầm lớn, cho nên hiện tại lâm vào cục diện này, bọn họ gánh chịu những hậu quả xấu cũng là chuyện phải làm, cho nên em không cần phải thấy thương cảm cho bọn họ. Nếu như nói đến thương cảm, trái lại An Dương Hầu phủ chẳng làm bất cứ chuyện gì sai trái mà tự nhiên lại gặp phải biến cố này, chỉ hy vọng ông trời đừng khiến cho bọn họ xui xẻo gì thêm nữa.”
Phục Linh nghe Tần Hoan nói xong thì gật đầu, “Ý tiểu thư nói nô tỳ đã hiểu, Ngụy Ngôn Chi không đáng để đồng tình.”
“Sai rồi!” Giọng nói Tần Hoan ôn hòa, nhưng lại cực kỳ kiên định có uy lực. Phục Linh nhìn sang Tần Hoan, nàng mở to mắt có vẻ khó hiểu, “Lời tiểu thư nói không phải có ý này sao?”
Vẻ mặt Tần Hoan cũng trở nên nghiêm trang, “Ta không phải nói cho e rằng Ngụy Ngôn Chi không đáng để em thương hại, em có thể thổn thức cảm thán thế nhưng không thể vì thế mà bào chữa cho hắn. Hiện tại hắn tự sát chết rồi cũng không đáng để Quận chúa đau buồn. Vừa rồi ta nói với em ý là vĩnh viễn đừng bao giờ coi thường sức mạnh của tội ác, bất luận là hành động hay suy nghĩ độc ác thì cũng đều sẽ ép người ta đến bước đường không tưởng tượng nổi.”
Nói xong Tần Hoan lại híp mắt, giọng nói cực kỳ lạnh lùng nghiêm nghị, “Chúng ta không có cách nào biết trước được bản thân có bị người khác làm thương tổn hay không, thế nhưng lại có thể đảm bảo chính mình không làm một kẻ ác. Gây ra tổn thương cho người khác, cho dù 20-30 năm sau, mặc dù vết thương có liền lại nhưng vết sẹo vẫn còn, mãi mãi không bao giờ mất đi.”
Phục Linh ngơ ngác nhìn Tần Hoan, những điều này trước đây chưa bao giờ nghe thấy Tần Hoan nhắc đến, mà đừng nói là Tần Hoan, ngay cả người khác cũng không có ai nói những điều này cả. Nàng cảm thấy những đạo lý này quá cao thâm bí hiểm, thế nhưng lại được Tần Hoan nói ra một cách rất dễ hiểu, mà trong giọng nói của Tần Hoan lại nhuộm lên một nỗi buồn thảm khó tả, khiến cho Phục Linh thoáng run rẩy.
Tiểu thư nhà nàng thay đổi rồi, quá khác biệt so với trước đây.
Trong xe ngựa an tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng hít thở của Tần Hoan và Phục Linh, rất lâu sau xe mới chậm rãi ngừng lại. Phục Linh vén màn xe lên nhìn ra bên ngoài rồi nói, “Tiểu thư, về phủ rồi!”
Tần Hoan bước xuống xe, không còn thấy nha sai đứng thủ ở cửa tây Tần phủ nữa rồi.
Tần Hoan đến gần hỏi người gác cổng, hắn nói, “Nửa canh giờ trước, người nha môn đến dẫn tất cả nha sai đi rồi, nói là hôm nay phải tìm kiếm lục soát toàn thành Cẩm Châu.”
Tần Hoan gật đầu đi vào cửa phủ, đi chưa được mấy bước thì nhìn thấy mấy người hầu khiêng 1 cỗ quan tài đi về hướng của nội viện.
Tần Hoan chau mày, Phục Linh thấy ánh mắt Tần Hoan sâu thẳm nên mới chạy lên hỏi chuyện, chẳng bao lâu sau đã quay trở về, “Tiểu thư, linh đường của Liễu di nương thiết lập bên trong một căn phòng ở phía tây viện. Xế chiều hôm nay sẽ đi mời pháp sư vào phủ, buổi tối làm lễ cúng bái rồi ngày mai sẽ khiêng Liễu di nương đi ra ngoài chôn cất.”
Tần Hoan nghe xong thấy quy trình này có chút quen thuộc!
Đối đãi này chẳng phải giống hệt với Cửu tiểu thư lúc trước sao?
Trong lòng Tần Hoan không hiểu sao lại thấy lạnh giá, nàng không nói gì nữa mà đi nhanh trở về Đinh Lan uyển.
Trong viện hoàn toàn yên tĩnh, Tần Hoan đi vào phòng chính, nghĩ đến bệnh của Tần Lệ thì đành phải tiếp tục đọc sách thuốc. Mãi một lúc lâu sau nàng mới quyết định cắt giảm một số vị thuốc trong phương thuốc vốn có.
Tần Hoan viết tên 4-5 vị thuốc ra giấy rồi nói, “Phục Linh, dẫn Vãn Hạnh đi theo lấy thuốc!”
Phục Linh nhận lấy tờ giấy rồi gật đầu đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng Phục Linh biến mất đằng sau cửa, Tần Hoan hơi mệt mỏi xoa xoa cái gáy mỏi nhừ của mình. Bệnh hoa liễu thật sự quá khó chữa khỏi rồi, kể cả trước đây khi vào Dược vương cốc học thì nàng cũng chưa từng nghe thấy có phương thuốc gì có thể chắc chắn chữa khỏi bệnh này. Thế nhưng nàng mơ hồ nhớ được sư phụ đã từng nói với nàng một phương thuốc cổ truyền, mà lần đó sư phụ chỉ nói bâng quơ cho nên nàng cũng không còn nhớ rõ nữa, chỉ có thể dựa vào hiểu biết về công dụng các loại thuốc của nàng mà thử dần dần từng loại thôi.
Chỉ hy vọng bệnh của Tần Lệ không trở nên nghiêm trọng quá nhanh, nếu không thì dù uống thuốc hay châm cứu cũng vô dụng.
Nghĩ ngợi xong Tần Hoan đứng dậy, nàng đã ngồi quá lâu rồi nên lưng với eo đều mỏi nhừ tê dại. Nàng nghe ngóng thấy trong viện yên động không có âm thanh gì thì mới đi ra khỏi cửa, lúc đứng ở dưới mái hiên thì nàng lại nhìn thoáng qua về phía phòng bên cạnh. Bình thường nếu như không có việc gì thì 4 nha hoàn kia đều ở trong phòng bên nói chuyện. Nếu là chủ nhân khác thì có thể sẽ cảm thấy đám tiểu nô này lười biếng, thế nhưng Tần Hoan lại thấy thế này rất tốt, tiểu viện này nếu như có thêm nhiều người đi đi lại lại thì đối với nàng quả thực quá ồn ào rồi.
Tần Hoan lại đi ra ngoài thêm vài bước, trên xà nhà sơn vàng rồi vẽ tranh màu sắc, bên dưới mái hiên là hai ngọn đèn cô độc và yên lặng. Tần Hoan duỗi duỗi tay chân, ánh mắt tùy tiện nhìn qua khắp xung quanh, đột nhiên nàng lại chau mày.
Theo hướng nàng vừa mới nhìn thì thấy cửa hông dẫn ra vườn lan lại đang khép hờ!
Nhìn thấy thế thành ra bực bội, Tần Hoan đi nhanh về hướng cửa hông.
Hiện tại lại là ai mở cửa thế? Chẳng lẽ lại là Vãn Đào?!
Tần Hoan đi sát đến cửa, đúng là cửa đã bị người ta mở khóa ra rồi. Nàng đẩy cửa ra, đang định nhìn xem là ai ở bên trong vườn thì lướt mắt đã nhìn thấy một bóng người mặc áo xanh biến mất ở phía cuối vườn lan.
Tần Hoan sửng sốt, bóng lưng kia mặc áo đơn màu xanh, là một hạ nhân thông thường nhất trong phủ. Là ai?
Vãn Đường? Vãn Đào? Hay là Vãn Lê?
Viện này của nàng cửa chính nằm ở hướng nam, cửa hông ở hướng đông, vậy mà bóng dáng đó lại đang đi về phía bắc
Có cửa chính đàng hoàng không đi mà lại đi đến cửa hông, rốt cuộc là có bí mật gì không để cho ai biết?
Tần Hoan bình tĩnh lại, nàng sải bước đuổi theo. Vừa đi ra khỏi vườn lan thì bóng dáng kia lại biến mất chỗ ngã rẽ. Tần Hoan vốn tưởng rằng mình lại đuổi theo không kịp, thế nhưng không ngờ bóng lưng đó lại vẫn nằm trong tầm mắt nàng!
Tần Hoan nheo mắt rồi vội vàng đi theo.
Vườn lan ở hướng bắc, đi dọc theo hành lanh gấp khúc hướng về phía tây, Tần Hoan càng nhìn càng cảm thấy không thích hợp lắm. Bóng dáng phía trước kia thật ra là đang đi về phía hồ sen nhỏ, trái tim Tần Hoan ngay lập tức đập nhanh hẳn lên.
Hồ sen nhỏ cách chỗ ban đầu Tần Hoan ở phía tây hậu viện không xa, mà hiện tại linh đường Liễu di nương cũng đặt ở gần đó. Chẳng lẽ người trong viện của nàng muốn đến linh đường?
Trong lòng Tần Hoan nghi hoặc không thôi, nàng đi theo bóng người kia đến một chỗ rẽ, mặc cho rẽ bao nhiêu lần thì bóng dáng đó vẫn còn nằm trong tầm mắt nàng. Thế nhưng Tần Hoan có cố gắng thế nào cũng không đuổi kịp được bước chân của nàng ta, mỗi lần vừa nhìn thấy nàng ta nghiêng người chuẩn bị rẽ, ngoại trừ nhìn thấy thân hình hơi gầy ra thì ngay cả gương mặt nàng ta Tần Hoan cũng không nhìn được!
Đuổi một lúc thì phía trước Tần Hoan đã là một không gian rộng mở sáng rực, hồ sen nhỏ mà nàng đã lâu không đến hiện tại đang ở trước mặt nàng!
Thế nhưng Tần Hoan vừa nhìn chăm chú lại thì bóng người áo xanh hiện tại lại không thấy đâu nữa!
Trái tim Tần Hoan đập loạn nhịp, nàng nhìn ra xung quanh rồi đột nhiên con ngươi nàng lại dính chặt vào con đường mòn dẫn đến rừng trúc tím!
Đường mòn kia nàng đã từng đi qua, đó là con đường mòn duy nhất từ phía tây thông đến rừng trúc tím. Mà hiện tại ngay giữa những bụi trúc lùn kia nàng nhìn thấy được rõ ràng một bóng người thướt tha đang đi đi lại lại thấng thoáng bên trong...
Trong lòng Tần Hoan chấn động, rừng trúc, vậy mà người đó lại đến rừng trúc!
Nàng đã bỏ lỡ hôm Lưu Xuân đến rừng trúc, hôm Liễu di nương đi từ trong rừng trúc ra nàng cũng không dám tiến lên điều tra!
Sau đó Liễu di nương chết thảm, mà Lưu Xuân lại không rõ tung tích ra sao. Ánh mắt Tần Hoan lạnh lùng, bây giờ bất luận thế nào nàng cũng không thể bỏ qua cơ hội tốt này nữa...
Nghĩ đến đây, Tần Hoan nâng bước vội vàng đuổi theo!
Nhạc Ngưng lắc đầu, “Cái tên này... Nếu như hắn thật sự chung tình thì ngày trước sao lại hạ thủ được, hiện giờ lại thấy hối hận có lẽ cũng chỉ vì nghĩ đến tương lai của mình thôi. Cho nên hắn mới chọn chết ở Thập Lý miếu, miễn cho khi xuống đó gặp được Tống Nhu lại không thể nào yên ổn. Bi kịch cứ hết việc này đến việc khác, cuối cùng đến hắn cũng nhận phải kết cục như vậy.”
Giọng nói Tần Hoan có vẻ hơi hiu quạnh, “Đây chính là lựa chọn của hắn, hiện giờ cái gì hắn cũng không có, thay vì sau này phải chịu nhiều hành hạ như vậy thì có lẽ hiện tại chết lại là một cách giải thoát.”
Nhạc Ngưng quay lại nhìn nàng, “Ngươi biết không, tường tận quá trình hắn giết Tống Nhu trước đây hắn đều đã viết lại. Chính vì như vậy nên Tuần Lý viện và Tri phủ Đại nhân phán định trảm hình là chắc chắn trốn không thoát tội rồi.”
Nói xong sắc mặt Nhạc Ngưng lại lạnh xuống, “Hắn chặt đầu Tống Nhu xuống sau đó cởi giá y của nàng ra, đợi cho đến khi máu trong đầu Tống Nhu không chảy ra nữa thì mới chuyển thi thể vào trong kiệu hoa rồi dùng khăn buộc chặt cổ nàng lại, phủ khăn trùm đầu lên là qua mắt được mấy hầu tỳ. Mấy hầu tỳ đó vốn cũng sợ Tống Nhu, cộng thêm buổi sáng hôm đó hắn cũng quát nạt mấy người một trận khiến cho cả ngày bọn họ đều rất run sợ, thành ra không ai phát hiện ra chuyện gì không đúng cả. Đi được nửa đường hắn cố ý bảo mọi người dừng xe ngựa và kiệu hoa lại tùy ý ở ven đường, thừa dịp mọi người ra bên cạnh nghỉ ngơi hắn quay lại lấy đầu Tống Nhu từ cửa sổ ra rồi bỏ vào trong bọc đồ dùng của hắn. Làm nhiều chuyện như vậy, buổi tối đến Hầu phủ hắn còn có thể giả vờ như không mà ứng đối với mọi người...”
Nhạc Ngưng bình tĩnh kể lại những chuyện này rồi thở dài, “Thật sự khiến cho người ta không rét mà run.”
Suy cho cùng thì Nhạc Ngưng cũng rất ít tiếp xúc với các vụ án mạng, cho nên lần này càng biết đến tường tận thì lại càng cảm thấy sợ hãi nổi da gà với người như Ngụy Ngôn Chi. Tần Hoan đi theo cũng khẽ thở dài, “Chuyện này đã qua rồi, Quận chúa không cần phải nghĩ nhiều nữa.”
Nhạc Ngưng dừng chân lại ngay trước cửa phủ, “Tần phủ cũng xảy ra mạng người rồi, ngươi ở đó có an toàn không? Nếu không thì ngươi cứ đến Hầu phủ ở tạm mấy hôm?”
Tần Hoan khẽ cười, “Đa tạ Quận chúa, đương nhiên là ta không sao cả, hiện tại trong phủ cũng có nhiều nha sai canh giữ chỉ chờ hung thủ hiện hình nữa thôi. Quận chúa yên tâm đi.”
Nhạc Ngưng liền không nhiều lời nữa, chỉ tiễn Tần Hoan lên xe ngựa.
...
Phục Linh vẫn luôn nghe Tần Hoan và Phục Linh nói chuyện, trên đường quay về Tần phủ nàng không khỏi thở dài, “Đúng là thấy người thấy mặt mà không thấy lòng, một người có thể dùng đến 1000 gương mặt để đi lừa gạt người khác. Ví như Ngụy công tử, ai gặp mặt hắn cũng đều không thể nào nghĩ ra hắn là hung thủ. Đáng thương cho Ngụy Đại công tử, còn có người của Ngụy phủ với Quốc Công phủ nữa, Tống Nhu đã chết, một hôn lễ lớn tự nhiên náo loạn thành như thế này. Đúng là...”
Tần Hoan khẽ hít vào một hơi, “Có lẽ... cũng không đáng thương lắm đâu.”
Phục Linh chau mày, “Tiểu thư là có ý gì?”
Tần Hoan quay đầu nhìn ra phố xá trùng điệp bên ngoài cửa sổ, “Một người mất đi, tạo nên một người hiện tại. Ngụy Ngôn Chi là con thiếp thất, trước đây đã gặp phải không ít khắt khe, lại thêm cái chết của mẫu thân mới khiến hắn trở thành như vậy. Về phần Ngụy Đại công tử... năm đó mặc dù hắn không có ác ý, thế nhưng vô tình đã tạo ra sai lần, còn có mẫu thân của hắn, lão gia Ngụy phủ, người Quốc Công phủ, không nhiều thì ít cũng đều có sai lầm cả. Người Ngụy phủ và Quốc Công phủ đều biết rõ Tống Nhu đã cấu kết với người khác thế nhưng vẫn gả Tống Nhu qua đây. Đây chính là lỗi của bọn họ, hơn nữa còn vì tư lợi nên mới phạm sai lầm lớn, cho nên hiện tại lâm vào cục diện này, bọn họ gánh chịu những hậu quả xấu cũng là chuyện phải làm, cho nên em không cần phải thấy thương cảm cho bọn họ. Nếu như nói đến thương cảm, trái lại An Dương Hầu phủ chẳng làm bất cứ chuyện gì sai trái mà tự nhiên lại gặp phải biến cố này, chỉ hy vọng ông trời đừng khiến cho bọn họ xui xẻo gì thêm nữa.”
Phục Linh nghe Tần Hoan nói xong thì gật đầu, “Ý tiểu thư nói nô tỳ đã hiểu, Ngụy Ngôn Chi không đáng để đồng tình.”
“Sai rồi!” Giọng nói Tần Hoan ôn hòa, nhưng lại cực kỳ kiên định có uy lực. Phục Linh nhìn sang Tần Hoan, nàng mở to mắt có vẻ khó hiểu, “Lời tiểu thư nói không phải có ý này sao?”
Vẻ mặt Tần Hoan cũng trở nên nghiêm trang, “Ta không phải nói cho e rằng Ngụy Ngôn Chi không đáng để em thương hại, em có thể thổn thức cảm thán thế nhưng không thể vì thế mà bào chữa cho hắn. Hiện tại hắn tự sát chết rồi cũng không đáng để Quận chúa đau buồn. Vừa rồi ta nói với em ý là vĩnh viễn đừng bao giờ coi thường sức mạnh của tội ác, bất luận là hành động hay suy nghĩ độc ác thì cũng đều sẽ ép người ta đến bước đường không tưởng tượng nổi.”
Nói xong Tần Hoan lại híp mắt, giọng nói cực kỳ lạnh lùng nghiêm nghị, “Chúng ta không có cách nào biết trước được bản thân có bị người khác làm thương tổn hay không, thế nhưng lại có thể đảm bảo chính mình không làm một kẻ ác. Gây ra tổn thương cho người khác, cho dù 20-30 năm sau, mặc dù vết thương có liền lại nhưng vết sẹo vẫn còn, mãi mãi không bao giờ mất đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phục Linh ngơ ngác nhìn Tần Hoan, những điều này trước đây chưa bao giờ nghe thấy Tần Hoan nhắc đến, mà đừng nói là Tần Hoan, ngay cả người khác cũng không có ai nói những điều này cả. Nàng cảm thấy những đạo lý này quá cao thâm bí hiểm, thế nhưng lại được Tần Hoan nói ra một cách rất dễ hiểu, mà trong giọng nói của Tần Hoan lại nhuộm lên một nỗi buồn thảm khó tả, khiến cho Phục Linh thoáng run rẩy.
Tiểu thư nhà nàng thay đổi rồi, quá khác biệt so với trước đây.
Trong xe ngựa an tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng hít thở của Tần Hoan và Phục Linh, rất lâu sau xe mới chậm rãi ngừng lại. Phục Linh vén màn xe lên nhìn ra bên ngoài rồi nói, “Tiểu thư, về phủ rồi!”
Tần Hoan bước xuống xe, không còn thấy nha sai đứng thủ ở cửa tây Tần phủ nữa rồi.
Tần Hoan đến gần hỏi người gác cổng, hắn nói, “Nửa canh giờ trước, người nha môn đến dẫn tất cả nha sai đi rồi, nói là hôm nay phải tìm kiếm lục soát toàn thành Cẩm Châu.”
Tần Hoan gật đầu đi vào cửa phủ, đi chưa được mấy bước thì nhìn thấy mấy người hầu khiêng 1 cỗ quan tài đi về hướng của nội viện.
Tần Hoan chau mày, Phục Linh thấy ánh mắt Tần Hoan sâu thẳm nên mới chạy lên hỏi chuyện, chẳng bao lâu sau đã quay trở về, “Tiểu thư, linh đường của Liễu di nương thiết lập bên trong một căn phòng ở phía tây viện. Xế chiều hôm nay sẽ đi mời pháp sư vào phủ, buổi tối làm lễ cúng bái rồi ngày mai sẽ khiêng Liễu di nương đi ra ngoài chôn cất.”
Tần Hoan nghe xong thấy quy trình này có chút quen thuộc!
Đối đãi này chẳng phải giống hệt với Cửu tiểu thư lúc trước sao?
Trong lòng Tần Hoan không hiểu sao lại thấy lạnh giá, nàng không nói gì nữa mà đi nhanh trở về Đinh Lan uyển.
Trong viện hoàn toàn yên tĩnh, Tần Hoan đi vào phòng chính, nghĩ đến bệnh của Tần Lệ thì đành phải tiếp tục đọc sách thuốc. Mãi một lúc lâu sau nàng mới quyết định cắt giảm một số vị thuốc trong phương thuốc vốn có.
Tần Hoan viết tên 4-5 vị thuốc ra giấy rồi nói, “Phục Linh, dẫn Vãn Hạnh đi theo lấy thuốc!”
Phục Linh nhận lấy tờ giấy rồi gật đầu đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng Phục Linh biến mất đằng sau cửa, Tần Hoan hơi mệt mỏi xoa xoa cái gáy mỏi nhừ của mình. Bệnh hoa liễu thật sự quá khó chữa khỏi rồi, kể cả trước đây khi vào Dược vương cốc học thì nàng cũng chưa từng nghe thấy có phương thuốc gì có thể chắc chắn chữa khỏi bệnh này. Thế nhưng nàng mơ hồ nhớ được sư phụ đã từng nói với nàng một phương thuốc cổ truyền, mà lần đó sư phụ chỉ nói bâng quơ cho nên nàng cũng không còn nhớ rõ nữa, chỉ có thể dựa vào hiểu biết về công dụng các loại thuốc của nàng mà thử dần dần từng loại thôi.
Chỉ hy vọng bệnh của Tần Lệ không trở nên nghiêm trọng quá nhanh, nếu không thì dù uống thuốc hay châm cứu cũng vô dụng.
Nghĩ ngợi xong Tần Hoan đứng dậy, nàng đã ngồi quá lâu rồi nên lưng với eo đều mỏi nhừ tê dại. Nàng nghe ngóng thấy trong viện yên động không có âm thanh gì thì mới đi ra khỏi cửa, lúc đứng ở dưới mái hiên thì nàng lại nhìn thoáng qua về phía phòng bên cạnh. Bình thường nếu như không có việc gì thì 4 nha hoàn kia đều ở trong phòng bên nói chuyện. Nếu là chủ nhân khác thì có thể sẽ cảm thấy đám tiểu nô này lười biếng, thế nhưng Tần Hoan lại thấy thế này rất tốt, tiểu viện này nếu như có thêm nhiều người đi đi lại lại thì đối với nàng quả thực quá ồn ào rồi.
Tần Hoan lại đi ra ngoài thêm vài bước, trên xà nhà sơn vàng rồi vẽ tranh màu sắc, bên dưới mái hiên là hai ngọn đèn cô độc và yên lặng. Tần Hoan duỗi duỗi tay chân, ánh mắt tùy tiện nhìn qua khắp xung quanh, đột nhiên nàng lại chau mày.
Theo hướng nàng vừa mới nhìn thì thấy cửa hông dẫn ra vườn lan lại đang khép hờ!
Nhìn thấy thế thành ra bực bội, Tần Hoan đi nhanh về hướng cửa hông.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiện tại lại là ai mở cửa thế? Chẳng lẽ lại là Vãn Đào?!
Tần Hoan đi sát đến cửa, đúng là cửa đã bị người ta mở khóa ra rồi. Nàng đẩy cửa ra, đang định nhìn xem là ai ở bên trong vườn thì lướt mắt đã nhìn thấy một bóng người mặc áo xanh biến mất ở phía cuối vườn lan.
Tần Hoan sửng sốt, bóng lưng kia mặc áo đơn màu xanh, là một hạ nhân thông thường nhất trong phủ. Là ai?
Vãn Đường? Vãn Đào? Hay là Vãn Lê?
Viện này của nàng cửa chính nằm ở hướng nam, cửa hông ở hướng đông, vậy mà bóng dáng đó lại đang đi về phía bắc
Có cửa chính đàng hoàng không đi mà lại đi đến cửa hông, rốt cuộc là có bí mật gì không để cho ai biết?
Tần Hoan bình tĩnh lại, nàng sải bước đuổi theo. Vừa đi ra khỏi vườn lan thì bóng dáng kia lại biến mất chỗ ngã rẽ. Tần Hoan vốn tưởng rằng mình lại đuổi theo không kịp, thế nhưng không ngờ bóng lưng đó lại vẫn nằm trong tầm mắt nàng!
Tần Hoan nheo mắt rồi vội vàng đi theo.
Vườn lan ở hướng bắc, đi dọc theo hành lanh gấp khúc hướng về phía tây, Tần Hoan càng nhìn càng cảm thấy không thích hợp lắm. Bóng dáng phía trước kia thật ra là đang đi về phía hồ sen nhỏ, trái tim Tần Hoan ngay lập tức đập nhanh hẳn lên.
Hồ sen nhỏ cách chỗ ban đầu Tần Hoan ở phía tây hậu viện không xa, mà hiện tại linh đường Liễu di nương cũng đặt ở gần đó. Chẳng lẽ người trong viện của nàng muốn đến linh đường?
Trong lòng Tần Hoan nghi hoặc không thôi, nàng đi theo bóng người kia đến một chỗ rẽ, mặc cho rẽ bao nhiêu lần thì bóng dáng đó vẫn còn nằm trong tầm mắt nàng. Thế nhưng Tần Hoan có cố gắng thế nào cũng không đuổi kịp được bước chân của nàng ta, mỗi lần vừa nhìn thấy nàng ta nghiêng người chuẩn bị rẽ, ngoại trừ nhìn thấy thân hình hơi gầy ra thì ngay cả gương mặt nàng ta Tần Hoan cũng không nhìn được!
Đuổi một lúc thì phía trước Tần Hoan đã là một không gian rộng mở sáng rực, hồ sen nhỏ mà nàng đã lâu không đến hiện tại đang ở trước mặt nàng!
Thế nhưng Tần Hoan vừa nhìn chăm chú lại thì bóng người áo xanh hiện tại lại không thấy đâu nữa!
Trái tim Tần Hoan đập loạn nhịp, nàng nhìn ra xung quanh rồi đột nhiên con ngươi nàng lại dính chặt vào con đường mòn dẫn đến rừng trúc tím!
Đường mòn kia nàng đã từng đi qua, đó là con đường mòn duy nhất từ phía tây thông đến rừng trúc tím. Mà hiện tại ngay giữa những bụi trúc lùn kia nàng nhìn thấy được rõ ràng một bóng người thướt tha đang đi đi lại lại thấng thoáng bên trong...
Trong lòng Tần Hoan chấn động, rừng trúc, vậy mà người đó lại đến rừng trúc!
Nàng đã bỏ lỡ hôm Lưu Xuân đến rừng trúc, hôm Liễu di nương đi từ trong rừng trúc ra nàng cũng không dám tiến lên điều tra!
Sau đó Liễu di nương chết thảm, mà Lưu Xuân lại không rõ tung tích ra sao. Ánh mắt Tần Hoan lạnh lùng, bây giờ bất luận thế nào nàng cũng không thể bỏ qua cơ hội tốt này nữa...
Nghĩ đến đây, Tần Hoan nâng bước vội vàng đuổi theo!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro