Hung giếng giấu...
Bộ Nguyệt Thiển Trang
2024-08-19 09:47:09
Nước hồ trong suốt nhìn rõ cả những mảnh rêu xanh đậm và đủ loại lá sen mục nát cùng với rễ cây. Khi vào mùa, hoa sen nở rộ, hương sen tràn ngập khắp nơi, nước trong thấy tận đáy, còn hiện tại sen tàn, hồ nước biến thành một vũng nước hoang tàn xanh thẫm, thoang thoảng còn ngửi thấy mùi bùn hôi.
Tần Hoan bước nhanh lên trên hành lang cầu, váy áo quét qua lan can, trên làn váy màu xanh khói có dính thêm mấy vết sơn lấm tấm đỏ.
Nàng bĩnh tĩnh lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào bóng lưng kia, thế nhưng rất nhanh bóng lưng đó đã biến mất vào bên trong rừng trúc.
Đây là lần thứ 2 Tần Hoan đi trên con đường mòn phía tây dẫn vào rừng trúc tím.
Cái lạnh mùa thu hiu quạnh đã xâm lấn vào từng ngọn cỏ dại ven đường rồi lan đến chân nàng. Hai bên đường là hàng trúc lùn cao thấp không đều, nửa xanh nửa vàng, giống như đang cố gắng chống lại sự héo tàn khi mùa thu kéo đến. Hôm nay rõ ràng là một ngày thời tiết quang đãng, thế nhưng Tần Hoan mới chỉ đi được chưa đến 4-5 trượng đã thấy khí lạnh xung quanh lập tức ập xuống.
Chỗ này từng có một vị di nương thắt cổ chết, là cấm địa trong phủ, bất luận là chủ tử hay là tôi tớ thì vẫn không ai dám đến cả...
Tần Hoan vừa đi vừa hồi tưởng lại những lời Phục Linh nói ở trong đầu.
Chính vì những lời này mà nàng đột nhiên lại thấy lạnh hơn nữa.
Nàng tiếp tục tiến lên phía trước 10 bước, mùi trúc tràn đầy trong hơi thở nàng, nàng vừa ngước mắt lên thì đã thất vạt rừng xanh biếc ngay trước mặt. Tần Hoan nghiến chặt răng, bước chân cũng chậm rãi lại.
Đường mòn nhỏ vừa yên tĩnh vừa âm u sâu thăm thẳm, rõ ràng vừa rồi có người đi vào đây nên nàng mới đuổi theo, thế nhưng khi nàng nhìn xuống mặt đất toàn cành khô lá úa nằm tán loạn, lại không tìm ra được chút dấu vết nào của người đã từng đi qua đây. Nàng quay đầu nhìn thoáng qua con đường chính mình đi đến đây, cũng y như vậy, không nhìn thấy chút dấu vết nào.
Nàng hạ quyết tâm, bước chân vững chãi tiến vào bên trong rừng trúc.
Càm xúc lần này không giống với lần đầu tiên nàng đến, ngày đó nàng chỉ nhặt được 1 đoạn cành trúc tím dưới hồ bán nguyệt, cho nên rừng trúc tím đối với nàng mà nói chỉ là một nơi u ám khoác lên mình màu sắc thần bí mà thôi. Còn bây giờ, nàng biết bên trong này nhất định cất giấu bí mật gì đó, mà càng khiến cho lòng người bất an chính là lại có một người đi trước nàng đến đây.
Cây trúc xanh biếc mọc đầy ở 2 bên đường mòn, đá lát đường bị lá trúc cùng với cành khô bao phủ tầng tầng lớp lớp, mỗi bước chân nàng giẫm xuống lại có một tiếng đột xào xạc. Như lời Phục Linh nói, khu rừng này đã có tuổi đời rất lâu rồi, ngày đó còn được thợ thủ công cẩn thận vun trồng, cho dù đã bỏ hoang nhiều năm thế nhưng vẫn có thể nhìn ra được trúc được trồng rất thẳng hàng ngay ngắn, không hề lộn xộn. Còn trúc tía ở 2 bên đường thì lại cao vút che cả trời, từ những thân cây to kích thước bằng khoảng ly trà trở lên là đã có thể thấy được rõ ràng những đốm vằn màu tím loang lổ trên thân. Một rừng trúc tím vừa rộng vừa đẹp thế này, trong thành Cẩm Châu tuyệt đối không có nhà thứ 2 có được.
Vậy mà Tần phủ lại bỏ hoang chỗ này đến tận 10 năm.
Tần Hoan đi từng bước một tiến vào phía sâu bên trong rừng, nàng nhìn thấy ánh sáng xung quanh mình càng lúc càng tối, ngọn trúc tầng tầng lớp lớp như đan xen vào nhau gần như cản lại hoàn toàn ánh sáng mặt trời. Mặc dù là giữa ban ngày thế nhưng Tần Hoan lại cảm thấy như hoàng hôn đã buông xuống. Trong một khoảnh khắc, bước chân nàng hơi ngừng lại, nàng ngước mắt lên nhìn xung quanh, ở 3-4 trượng phía trước đã tối đến mức không nhìn rõ đường nữa rồi, mà ở phía cuối rừng, bóng đêm còn bao trùm hoàn toàn không nhìn thấy gì. Nàng không biết rừng trúc này rộng bao nhiêu, mà chỗ mà hiện tại nàng nghỉ chân cũng chính là chỗ mà lần trước nàng dừng bước. Tần Hoan nhìn về mảnh rừng âm u phía trước rồi nhíu mày, nàng phân vân không biết có nên đi tiếp hay không.
Tính tình nàng chỉ thích yên tĩnh, thế nhưng tuyệt đối không thích cái sự yên tĩnh như trước mắt này.
Rừng trúc rậm rạp sâu thẳm, yên tĩnh đến mức khiến cho Tần Hoan hơi sợ hãi.
Thế nhưng nàng biết rõ ràng, ở chỗ này cũng không phải chỉ có một mình nàng...
Người kia đâu? Người mà cố tình dẫn nàng vào đây đâu rồi?
Tần Hoan chau mày, mắt sáng như đuốc nhìn về phía sâu nhất của rừng trúc, nàng nắm chặt lấy cổ tay áo, cách một lớp vải nàng đã cảm nhận được Hàn Nguyệt vẫn đeo ở đây. Một phút, hai phút sau...
Tần Hoan lẳng lặng chờ, thế nhưng tận nửa khắc sau cũng không thấy bất cứ động tĩnh gì, ngược lại có một trận gió nhẹ từ trong rừng xẹt qua. Cả khu rừng tĩnh mịch khiến cho người ta phải hoảng hốt, hiện giờ lại vang lên một tràng tiếng xào xạc, cùng lúc đó thân trúc lay động tạo thành một hình ảnh hết sức hỗn loạn. Từ trong bóng đen sâu thẳm của rừng trúc bất chợt như có hàng trăm ngàn yêu ma quỷ quái giương móng vuốt bay ra. Tần Hoan nhìn những hình ảnh đáng sợ hỗn loạn đó khiến cho bước chân nàng khẽ động...
Nàng bước từng bước lên phía trước, cả người tập trung cao độ, con mắt lại nhạy cảm đảo qua lại trong rừng. Thậm chí nàng còn chuẩn bị rất kỹ, chờ nụ cười quái gở của Tần Lệ lần nữa xuất hiện nhìn nàng...
Một bước, hai bước, ba bước...
Không có, không có một ai cả, ngay cả tiếng hít thở hay là tiếng bước chân, kể cả bóng ma cũng không hề có.
Tần Hoan nhíu chặt mày, vậy người kia đâu rồi?
Tần Hoan dừng lại rồi xoay người nhìn 4 phía xung quanh, nhìn toàn bộ rừng lẫn đường mòn thế nhưng không hề thấy bóng dáng người đó đâu, không biết hiện tại đã đi đâu mất rồi. Thế nhưng là vì sao chứ?
Giữa ban ngày ban mặt, là muốn hại nàng? Nếu như muốn hại nàng thì bây giờ cũng nên xuất hiện rồi...
Hay là người đó muốn dẫn nàng tiến vào, muốn cho nàng nhìn thấy cái gì?
Tần Hoan bình ổn lại hô hấp, trên mặt hiện ra vẻ bình tĩnh thế nhưng trái tim lại không nhịn được mà đập rất mạnh.
Rốt cuộc là vì sao? Chẳng có ai vô duyên vô cớ mà dẫn nàng vào đây cả...
Gió nhẹ vẫn tiếp tục thổi, tiếng xào xạc trong rừng vẫn vang lên không dứt. Tần Hoan cảm nhận được một luồng khí lạnh chạy thẳng từ dưới lòng bàn chân lên, mà từ lúc nàng đi vào đây tính ra đã khoảng 1 khắc rồi...
Quá lâu, nàng đứng ở đây quá lâu rồi.
Bàn tay Tần Hoan nắm chặt Hàn Nguyệt, bước chân nàng lại bắt đầu chậm rãi lùi về phía sau.
Nàng không sợ mạo hiểm, thế nhưng nếu bản thân mình thật sự rơi vào hiểm cảnh thì lại hoàn toàn không đáng giá. Cửu tiểu thư đã chết ở trong rừng trúc tím này, còn nàng thì tuyệt đối không thể...
Nghĩ đến đây, chân Tần Hoan càng lùi càng nhanh.
Nhưng nàng vừa lùi lại được khoảng 4-5 bước thì gió lập tức ngừng lại, thân trúc lẫn lá cây cũng không tán loạn nữa. Đúng lúc này bóng đêm phía trước lập tức tan đi, bóng lưng một người cũng dần dần hiện lên. Đôi mắt Tần Hoan run rẩy, lúc nàng đi theo vào thì rõ ràng là nữ nhân, thế nhưng bóng lưng trước mắt nàng lại là một nam nhân...
Trong rừng trúc này sao lại có thể có nam nhân?
Sống lưng Tần Hoan dựng thẳng, mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay chảy ra càng lúc càng nhiều. Nam nhân đột nhiên xuất hiện này không biết là người nào, thế nhưng Tần Hoan theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, nàng đang định lùi về phía sau, thế nhưng không biết thế nào mà lại không nhúc nhích được, dưới chân cứ như bị dính chặt xuống mặt đất. Cơn sợ hãi bất ngờ xâm chiếm trái tim nàng, nàng liều mạng nghĩ cách muốn đi khỏi đây, thế nhưng cứ như có một đôi bàn tay vô hình tóm chặt lấy chân nàng, khiến cho nàng không nhúc nhích được. Cùng lúc đó, bóng dáng nam nhân ở phía sâu trong rừng trúc kia chậm chạp quay người lại.
Đôi mắt Tần Hoan mở to, ban đầu hắn chỉ lộ ra nửa mặt, còn hiện tại nàng đã nhìn rõ cả khuôn mặt hắn. Tần Hoan không thể tin vào mắt mình, người đứng ở cách nàng hơn 10 trượng phía trước kia thật ra lại là Lưu Xuân!
Tìm khắp nơi trong phủ đều không ai biết tung tích của Lưu Xuân! Vậy mà hắn lại ở đây, ngay bên trong rừng trúc này!
Tần Hoan nhìn chằm chằm vào Lưu Xuân, thế nhưng đột nhiên nàng phát hiện một điều kỳ lạ. Lưu Xuân đang đứng sừng sững đó lại đang nhắm mắt, không chỉ có thế trên da mặt hắn hoàn toàn là màu trắng bệch toát ra tử khí, xem ra có vẻ như đã chết được nhiều ngày rồi. Trái tim Tần Hoan còn đang đập mạnh thì đúng lúc này, đôi mắt nhắm chặt của Lưu Xuân đột nhiên chảy xuống 2 dòng huyết lệ đỏ tươi!
...
Tần Hoan run rẩy, hô hấp dồn dập rồi mở trừng mắt ra!
Nàng nhìn thấy trước mặt là bàn nhỏ bày bút mực, thế nhưng nàng vẫn còn chưa hồi hồn...
Tần Hoan từ từ đứng dậy, đây vẫn là bên trong gian phòng của nàng, án thư của nàng, mấy quyển sách thuốc vẫn còn ở bên cạnh tay nàng. Hóa ra nàng vừa mới ngủ thiếp đi trên án thư...
Nàng nắm chặt cánh tay mình rồi run rẩy, cảm giác sợ hãi trong lòng mới từ từ biến mất.
Là mơ... vừa rồi cảnh chân thật như vậy nhưng hóa ra lại là mơ...
Tần Hoan đứng lên rồi nhìn thoáng qua phía ngoài sân, khắp viện vẫn hoàn toàn yên tĩnh. Nàng đẩy cửa bước ra ngoài, đầu tiên phải nhìn sang phía cửa hông thông sang vườn lan, lúc này nàng mới thấy yên lòng.
Cửa hông thông ra vườn lan vẫn đang được khóa chặt, căn bản không có ai mở cửa này ra cả.
Sống lưng vẫn căng cứng của nàng giờ mới từ từ buông lỏng, ánh mắt nàng hơi thất thần nhìn vào hư không.
Đang yên đang lành, sang nàng lại mơ thấy giấc mơ như vậy...
Bởi vì nghi ngờ trong 4 nha hoàn này có người ngoài gài vào, cho nên mới mơ thấy người ta dẫn nàng ra ngoài. Mà rừng trúc tím vốn là tâm tâm niệm niệm của nàng cho nên mới dẫn nàng đến rừng trúc. Hơn nữa trong phủ cũng đang điều tra tung tích của Lưu Xuân, vì thế nên nàng mới nhìn thấy Lưu Xuân bên trong rừng trúc...
Tần Hoan lắc đầu, lúc tỉnh nghĩ nhiều quá thì lúc ngủ sẽ mơ thấy... Có điều, vì sao nàng lại mơ thấy Lưu Xuân đang chảy huyết lệ?
Chẳng lẽ Lưu Xuân đã gặp chuyện gì bất trắc?
Nghĩ đến đây thì cảm giác căng thẳng trong lòng nàng vừa mới yên ổn được một chút lại bừng lên.
Lúc Phục Linh đẩy cửa viện ra đã thấy Tần Hoan đứng ngơ ngác ở cửa, nàng hơi sững sờ rồi vội vàng tiến lên trước nói, “Tiểu thư, sao người lại ra ngoài thế? Do chờ lâu sốt ruột à?”
Tần Hoan hoàn hồn lại, nàng lắc đầu nói, “Không sao, đọc sách nhiều quá nên hơi mỏi mắt, ta chỉ ra ngoài một chút thôi.”
Phục Linh gật đầu rồi xoay người lại nhận lấy gói thuốc trên tay Vãn Hạnh, nàng khẽ nói, “Tiểu thư, lúc bọn ta đến kho thuốc thì vẻ mặt Tiền đại phu có vẻ rất đau khổ, nghe nói là lão phu nhân bảo hắn đến xem bệnh cho lão gia.”
Hôm qua Phục Linh đi theo Tần Hoan nên có nghe được một chút thông tin mà Hoắc Hoài Tín và Yến Trì nói qua nên nàng đã biết Tần An bị bệnh gì. Ngay cả Tần Hoan còn không có biện pháp gì với bệnh hoa liễu thì Tiền Bách Nhận càng không thể!
Có lẽ hiện tại Tiền Bách Nhận đang cực kỳ lo sợ bất an rồi!
Tần Hoan chau mày rồi xoay người đi vào phòng, mới đi được 2 bước đa hỏi, “Đêm qua lúc Tri phủ Đại nhân điều tra Tần phủ thì có điều tra đến rừng trúc tím không?”
Phục Linh suy nghĩ rồi hỏi, “Điều tra rừng trúc tím?”
Tần Hoan gật đầu, “Chẳng phải nói là điều tra toàn bộ Tần phủ sao?”
Phục Linh chần chờ giây lát rồi nói, “Điều này thì nô tỳ không biết, có điều nơi đó là cấm địa của phủ, Tri phủ Đại nhân và lão gia lại có chút giao tình, cho nên có lẽ sẽ không điều tra vào đến trong đó... Tiểu thư chờ chút, nô tỳ ra ngoài hỏi một chút.”
Phục Linh xoay người rồi lại ném gói thuốc vào trong tay Vãn Hạnh sau đó mới đi ra ngoài.
Vãn Hạnh vẫn đứng chờ ở cửa, thấy thế nàng chỉ ôm gói thuốc rồi cúi đầu xuống.
Tần Hoan nhìn Phục Linh ra khỏi viện rồi lại quay sang Vãn Hạnh, mặc dù lần trước Vãn Hạnh thay nàng giải vây kịp lúc, thế nhưng nàng lại chưa bao giờ hỏi đến Vãn Hạnh. Ngoại trừ những lần đi lấy thuốc Phục Linh đều dẫn nàng theo thì Tần Hoan chưa bao giờ thưởng gì cho nàng cả, mà nàng cũng vậy, từ đầu đến cuối đều không nói thừa một câu nào, cứ như một cái bóng.
Nàng được Tần phủ mua từ bên ngoài vào làm nha hoàn, là ai dạy dỗ nàng trở thành như vậy?
Tần Hoan đang mải suy nghĩ thì Phục Linh đã quay trở về, “Tiểu thư, nô tỳ hỏi qua rồi, lúc Tri phủ Đại nhân điều tra thì đã để cho nam bộc trong phủ dẫn theo 2 nha sai đi vào nhìn. Có điều... có điều 2 nha sai kia dường như cũng biết trong rừng trúc không sạch sẽ cho nên đi vào rất nhanh rồi quay ra luôn, có vẻ như tra xét không cẩn thận.”
Trong lòng Tần Hoan trầm xuống rồi gật đầu, nàng lại nói, “Hôm nay Tri phủ Đại nhân và Thế tử Điện hạ có đến Tần phủ không?”
Phục Linh lắc đầu, “Chuyện này thì đám nô tỳ cũng không biết, tiểu thư có việc gì thế?”
Tần Hoan mím môi rồi không nhiều lời nữa, chỉ căn dặn, “Bao giờ Tri phủ Đại nhân và Thế tử Điện hạ vào phủ thì đến nói cho ta biết luôn.”
Phục Linh gật đầu, sau đó cầm gói thuốc trên tay Vãn Hạnh đi theo Tần Hoan vào trong phòng.
Vãn Hạnh đứng chờ ở cửa 1 lúc lâu sau đó mới xoay người đi về hướng phòng bên cạnh.
...
Bởi vì không tìm thấy Lưu Xuân trong phủ, thế nên suốt cả ngày Hoắc Hoài Tín và Yến Trì đều ở trong thành truy nã Lưu Xuân. Tần Hoan vẫn ở trong phủ đợi 2 người bọn họ, mãi cho đến giờ cơm tối mới thấy Phục Linh chạy vào nói, “Tiểu thư, Thế tử Điện hạ và Tri phủ Đại nhân vào phủ rồi! Họ nói là không tìm được tung tích của Lưu quản gia ở bên ngoài nên muốn vào phủ tra hỏi một chút chuyện!”
Tần Hoan đang ăn cơm tối, nghe thấy thế lập tức đứng dậy, “Bọn họ đang ở đâu?”
“Ở trong viện quản sự!” Phục Linh trả lời rồi nhìn Tần Hoan đi súc miệng mà nhíu mày, “Tiểu thư, tốt xấu gì cũng ăn xong cơm tối đi đã chứ, sao lại sốt ruột như vậy...”
Tần Hoan sửa sang lại y phục rồi lắc đầu, nàng vừa đi ra ngoài vừa nói, “Không ăn nữa, bảo Vãn Đường đến thu dọn đi, chúng ta đi viện quản sự xem tình hình thế nào.”
Tần Hoan bước nhanh lên trên hành lang cầu, váy áo quét qua lan can, trên làn váy màu xanh khói có dính thêm mấy vết sơn lấm tấm đỏ.
Nàng bĩnh tĩnh lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào bóng lưng kia, thế nhưng rất nhanh bóng lưng đó đã biến mất vào bên trong rừng trúc.
Đây là lần thứ 2 Tần Hoan đi trên con đường mòn phía tây dẫn vào rừng trúc tím.
Cái lạnh mùa thu hiu quạnh đã xâm lấn vào từng ngọn cỏ dại ven đường rồi lan đến chân nàng. Hai bên đường là hàng trúc lùn cao thấp không đều, nửa xanh nửa vàng, giống như đang cố gắng chống lại sự héo tàn khi mùa thu kéo đến. Hôm nay rõ ràng là một ngày thời tiết quang đãng, thế nhưng Tần Hoan mới chỉ đi được chưa đến 4-5 trượng đã thấy khí lạnh xung quanh lập tức ập xuống.
Chỗ này từng có một vị di nương thắt cổ chết, là cấm địa trong phủ, bất luận là chủ tử hay là tôi tớ thì vẫn không ai dám đến cả...
Tần Hoan vừa đi vừa hồi tưởng lại những lời Phục Linh nói ở trong đầu.
Chính vì những lời này mà nàng đột nhiên lại thấy lạnh hơn nữa.
Nàng tiếp tục tiến lên phía trước 10 bước, mùi trúc tràn đầy trong hơi thở nàng, nàng vừa ngước mắt lên thì đã thất vạt rừng xanh biếc ngay trước mặt. Tần Hoan nghiến chặt răng, bước chân cũng chậm rãi lại.
Đường mòn nhỏ vừa yên tĩnh vừa âm u sâu thăm thẳm, rõ ràng vừa rồi có người đi vào đây nên nàng mới đuổi theo, thế nhưng khi nàng nhìn xuống mặt đất toàn cành khô lá úa nằm tán loạn, lại không tìm ra được chút dấu vết nào của người đã từng đi qua đây. Nàng quay đầu nhìn thoáng qua con đường chính mình đi đến đây, cũng y như vậy, không nhìn thấy chút dấu vết nào.
Nàng hạ quyết tâm, bước chân vững chãi tiến vào bên trong rừng trúc.
Càm xúc lần này không giống với lần đầu tiên nàng đến, ngày đó nàng chỉ nhặt được 1 đoạn cành trúc tím dưới hồ bán nguyệt, cho nên rừng trúc tím đối với nàng mà nói chỉ là một nơi u ám khoác lên mình màu sắc thần bí mà thôi. Còn bây giờ, nàng biết bên trong này nhất định cất giấu bí mật gì đó, mà càng khiến cho lòng người bất an chính là lại có một người đi trước nàng đến đây.
Cây trúc xanh biếc mọc đầy ở 2 bên đường mòn, đá lát đường bị lá trúc cùng với cành khô bao phủ tầng tầng lớp lớp, mỗi bước chân nàng giẫm xuống lại có một tiếng đột xào xạc. Như lời Phục Linh nói, khu rừng này đã có tuổi đời rất lâu rồi, ngày đó còn được thợ thủ công cẩn thận vun trồng, cho dù đã bỏ hoang nhiều năm thế nhưng vẫn có thể nhìn ra được trúc được trồng rất thẳng hàng ngay ngắn, không hề lộn xộn. Còn trúc tía ở 2 bên đường thì lại cao vút che cả trời, từ những thân cây to kích thước bằng khoảng ly trà trở lên là đã có thể thấy được rõ ràng những đốm vằn màu tím loang lổ trên thân. Một rừng trúc tím vừa rộng vừa đẹp thế này, trong thành Cẩm Châu tuyệt đối không có nhà thứ 2 có được.
Vậy mà Tần phủ lại bỏ hoang chỗ này đến tận 10 năm.
Tần Hoan đi từng bước một tiến vào phía sâu bên trong rừng, nàng nhìn thấy ánh sáng xung quanh mình càng lúc càng tối, ngọn trúc tầng tầng lớp lớp như đan xen vào nhau gần như cản lại hoàn toàn ánh sáng mặt trời. Mặc dù là giữa ban ngày thế nhưng Tần Hoan lại cảm thấy như hoàng hôn đã buông xuống. Trong một khoảnh khắc, bước chân nàng hơi ngừng lại, nàng ngước mắt lên nhìn xung quanh, ở 3-4 trượng phía trước đã tối đến mức không nhìn rõ đường nữa rồi, mà ở phía cuối rừng, bóng đêm còn bao trùm hoàn toàn không nhìn thấy gì. Nàng không biết rừng trúc này rộng bao nhiêu, mà chỗ mà hiện tại nàng nghỉ chân cũng chính là chỗ mà lần trước nàng dừng bước. Tần Hoan nhìn về mảnh rừng âm u phía trước rồi nhíu mày, nàng phân vân không biết có nên đi tiếp hay không.
Tính tình nàng chỉ thích yên tĩnh, thế nhưng tuyệt đối không thích cái sự yên tĩnh như trước mắt này.
Rừng trúc rậm rạp sâu thẳm, yên tĩnh đến mức khiến cho Tần Hoan hơi sợ hãi.
Thế nhưng nàng biết rõ ràng, ở chỗ này cũng không phải chỉ có một mình nàng...
Người kia đâu? Người mà cố tình dẫn nàng vào đây đâu rồi?
Tần Hoan chau mày, mắt sáng như đuốc nhìn về phía sâu nhất của rừng trúc, nàng nắm chặt lấy cổ tay áo, cách một lớp vải nàng đã cảm nhận được Hàn Nguyệt vẫn đeo ở đây. Một phút, hai phút sau...
Tần Hoan lẳng lặng chờ, thế nhưng tận nửa khắc sau cũng không thấy bất cứ động tĩnh gì, ngược lại có một trận gió nhẹ từ trong rừng xẹt qua. Cả khu rừng tĩnh mịch khiến cho người ta phải hoảng hốt, hiện giờ lại vang lên một tràng tiếng xào xạc, cùng lúc đó thân trúc lay động tạo thành một hình ảnh hết sức hỗn loạn. Từ trong bóng đen sâu thẳm của rừng trúc bất chợt như có hàng trăm ngàn yêu ma quỷ quái giương móng vuốt bay ra. Tần Hoan nhìn những hình ảnh đáng sợ hỗn loạn đó khiến cho bước chân nàng khẽ động...
Nàng bước từng bước lên phía trước, cả người tập trung cao độ, con mắt lại nhạy cảm đảo qua lại trong rừng. Thậm chí nàng còn chuẩn bị rất kỹ, chờ nụ cười quái gở của Tần Lệ lần nữa xuất hiện nhìn nàng...
Một bước, hai bước, ba bước...
Không có, không có một ai cả, ngay cả tiếng hít thở hay là tiếng bước chân, kể cả bóng ma cũng không hề có.
Tần Hoan nhíu chặt mày, vậy người kia đâu rồi?
Tần Hoan dừng lại rồi xoay người nhìn 4 phía xung quanh, nhìn toàn bộ rừng lẫn đường mòn thế nhưng không hề thấy bóng dáng người đó đâu, không biết hiện tại đã đi đâu mất rồi. Thế nhưng là vì sao chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giữa ban ngày ban mặt, là muốn hại nàng? Nếu như muốn hại nàng thì bây giờ cũng nên xuất hiện rồi...
Hay là người đó muốn dẫn nàng tiến vào, muốn cho nàng nhìn thấy cái gì?
Tần Hoan bình ổn lại hô hấp, trên mặt hiện ra vẻ bình tĩnh thế nhưng trái tim lại không nhịn được mà đập rất mạnh.
Rốt cuộc là vì sao? Chẳng có ai vô duyên vô cớ mà dẫn nàng vào đây cả...
Gió nhẹ vẫn tiếp tục thổi, tiếng xào xạc trong rừng vẫn vang lên không dứt. Tần Hoan cảm nhận được một luồng khí lạnh chạy thẳng từ dưới lòng bàn chân lên, mà từ lúc nàng đi vào đây tính ra đã khoảng 1 khắc rồi...
Quá lâu, nàng đứng ở đây quá lâu rồi.
Bàn tay Tần Hoan nắm chặt Hàn Nguyệt, bước chân nàng lại bắt đầu chậm rãi lùi về phía sau.
Nàng không sợ mạo hiểm, thế nhưng nếu bản thân mình thật sự rơi vào hiểm cảnh thì lại hoàn toàn không đáng giá. Cửu tiểu thư đã chết ở trong rừng trúc tím này, còn nàng thì tuyệt đối không thể...
Nghĩ đến đây, chân Tần Hoan càng lùi càng nhanh.
Nhưng nàng vừa lùi lại được khoảng 4-5 bước thì gió lập tức ngừng lại, thân trúc lẫn lá cây cũng không tán loạn nữa. Đúng lúc này bóng đêm phía trước lập tức tan đi, bóng lưng một người cũng dần dần hiện lên. Đôi mắt Tần Hoan run rẩy, lúc nàng đi theo vào thì rõ ràng là nữ nhân, thế nhưng bóng lưng trước mắt nàng lại là một nam nhân...
Trong rừng trúc này sao lại có thể có nam nhân?
Sống lưng Tần Hoan dựng thẳng, mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay chảy ra càng lúc càng nhiều. Nam nhân đột nhiên xuất hiện này không biết là người nào, thế nhưng Tần Hoan theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, nàng đang định lùi về phía sau, thế nhưng không biết thế nào mà lại không nhúc nhích được, dưới chân cứ như bị dính chặt xuống mặt đất. Cơn sợ hãi bất ngờ xâm chiếm trái tim nàng, nàng liều mạng nghĩ cách muốn đi khỏi đây, thế nhưng cứ như có một đôi bàn tay vô hình tóm chặt lấy chân nàng, khiến cho nàng không nhúc nhích được. Cùng lúc đó, bóng dáng nam nhân ở phía sâu trong rừng trúc kia chậm chạp quay người lại.
Đôi mắt Tần Hoan mở to, ban đầu hắn chỉ lộ ra nửa mặt, còn hiện tại nàng đã nhìn rõ cả khuôn mặt hắn. Tần Hoan không thể tin vào mắt mình, người đứng ở cách nàng hơn 10 trượng phía trước kia thật ra lại là Lưu Xuân!
Tìm khắp nơi trong phủ đều không ai biết tung tích của Lưu Xuân! Vậy mà hắn lại ở đây, ngay bên trong rừng trúc này!
Tần Hoan nhìn chằm chằm vào Lưu Xuân, thế nhưng đột nhiên nàng phát hiện một điều kỳ lạ. Lưu Xuân đang đứng sừng sững đó lại đang nhắm mắt, không chỉ có thế trên da mặt hắn hoàn toàn là màu trắng bệch toát ra tử khí, xem ra có vẻ như đã chết được nhiều ngày rồi. Trái tim Tần Hoan còn đang đập mạnh thì đúng lúc này, đôi mắt nhắm chặt của Lưu Xuân đột nhiên chảy xuống 2 dòng huyết lệ đỏ tươi!
...
Tần Hoan run rẩy, hô hấp dồn dập rồi mở trừng mắt ra!
Nàng nhìn thấy trước mặt là bàn nhỏ bày bút mực, thế nhưng nàng vẫn còn chưa hồi hồn...
Tần Hoan từ từ đứng dậy, đây vẫn là bên trong gian phòng của nàng, án thư của nàng, mấy quyển sách thuốc vẫn còn ở bên cạnh tay nàng. Hóa ra nàng vừa mới ngủ thiếp đi trên án thư...
Nàng nắm chặt cánh tay mình rồi run rẩy, cảm giác sợ hãi trong lòng mới từ từ biến mất.
Là mơ... vừa rồi cảnh chân thật như vậy nhưng hóa ra lại là mơ...
Tần Hoan đứng lên rồi nhìn thoáng qua phía ngoài sân, khắp viện vẫn hoàn toàn yên tĩnh. Nàng đẩy cửa bước ra ngoài, đầu tiên phải nhìn sang phía cửa hông thông sang vườn lan, lúc này nàng mới thấy yên lòng.
Cửa hông thông ra vườn lan vẫn đang được khóa chặt, căn bản không có ai mở cửa này ra cả.
Sống lưng vẫn căng cứng của nàng giờ mới từ từ buông lỏng, ánh mắt nàng hơi thất thần nhìn vào hư không.
Đang yên đang lành, sang nàng lại mơ thấy giấc mơ như vậy...
Bởi vì nghi ngờ trong 4 nha hoàn này có người ngoài gài vào, cho nên mới mơ thấy người ta dẫn nàng ra ngoài. Mà rừng trúc tím vốn là tâm tâm niệm niệm của nàng cho nên mới dẫn nàng đến rừng trúc. Hơn nữa trong phủ cũng đang điều tra tung tích của Lưu Xuân, vì thế nên nàng mới nhìn thấy Lưu Xuân bên trong rừng trúc...
Tần Hoan lắc đầu, lúc tỉnh nghĩ nhiều quá thì lúc ngủ sẽ mơ thấy... Có điều, vì sao nàng lại mơ thấy Lưu Xuân đang chảy huyết lệ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chẳng lẽ Lưu Xuân đã gặp chuyện gì bất trắc?
Nghĩ đến đây thì cảm giác căng thẳng trong lòng nàng vừa mới yên ổn được một chút lại bừng lên.
Lúc Phục Linh đẩy cửa viện ra đã thấy Tần Hoan đứng ngơ ngác ở cửa, nàng hơi sững sờ rồi vội vàng tiến lên trước nói, “Tiểu thư, sao người lại ra ngoài thế? Do chờ lâu sốt ruột à?”
Tần Hoan hoàn hồn lại, nàng lắc đầu nói, “Không sao, đọc sách nhiều quá nên hơi mỏi mắt, ta chỉ ra ngoài một chút thôi.”
Phục Linh gật đầu rồi xoay người lại nhận lấy gói thuốc trên tay Vãn Hạnh, nàng khẽ nói, “Tiểu thư, lúc bọn ta đến kho thuốc thì vẻ mặt Tiền đại phu có vẻ rất đau khổ, nghe nói là lão phu nhân bảo hắn đến xem bệnh cho lão gia.”
Hôm qua Phục Linh đi theo Tần Hoan nên có nghe được một chút thông tin mà Hoắc Hoài Tín và Yến Trì nói qua nên nàng đã biết Tần An bị bệnh gì. Ngay cả Tần Hoan còn không có biện pháp gì với bệnh hoa liễu thì Tiền Bách Nhận càng không thể!
Có lẽ hiện tại Tiền Bách Nhận đang cực kỳ lo sợ bất an rồi!
Tần Hoan chau mày rồi xoay người đi vào phòng, mới đi được 2 bước đa hỏi, “Đêm qua lúc Tri phủ Đại nhân điều tra Tần phủ thì có điều tra đến rừng trúc tím không?”
Phục Linh suy nghĩ rồi hỏi, “Điều tra rừng trúc tím?”
Tần Hoan gật đầu, “Chẳng phải nói là điều tra toàn bộ Tần phủ sao?”
Phục Linh chần chờ giây lát rồi nói, “Điều này thì nô tỳ không biết, có điều nơi đó là cấm địa của phủ, Tri phủ Đại nhân và lão gia lại có chút giao tình, cho nên có lẽ sẽ không điều tra vào đến trong đó... Tiểu thư chờ chút, nô tỳ ra ngoài hỏi một chút.”
Phục Linh xoay người rồi lại ném gói thuốc vào trong tay Vãn Hạnh sau đó mới đi ra ngoài.
Vãn Hạnh vẫn đứng chờ ở cửa, thấy thế nàng chỉ ôm gói thuốc rồi cúi đầu xuống.
Tần Hoan nhìn Phục Linh ra khỏi viện rồi lại quay sang Vãn Hạnh, mặc dù lần trước Vãn Hạnh thay nàng giải vây kịp lúc, thế nhưng nàng lại chưa bao giờ hỏi đến Vãn Hạnh. Ngoại trừ những lần đi lấy thuốc Phục Linh đều dẫn nàng theo thì Tần Hoan chưa bao giờ thưởng gì cho nàng cả, mà nàng cũng vậy, từ đầu đến cuối đều không nói thừa một câu nào, cứ như một cái bóng.
Nàng được Tần phủ mua từ bên ngoài vào làm nha hoàn, là ai dạy dỗ nàng trở thành như vậy?
Tần Hoan đang mải suy nghĩ thì Phục Linh đã quay trở về, “Tiểu thư, nô tỳ hỏi qua rồi, lúc Tri phủ Đại nhân điều tra thì đã để cho nam bộc trong phủ dẫn theo 2 nha sai đi vào nhìn. Có điều... có điều 2 nha sai kia dường như cũng biết trong rừng trúc không sạch sẽ cho nên đi vào rất nhanh rồi quay ra luôn, có vẻ như tra xét không cẩn thận.”
Trong lòng Tần Hoan trầm xuống rồi gật đầu, nàng lại nói, “Hôm nay Tri phủ Đại nhân và Thế tử Điện hạ có đến Tần phủ không?”
Phục Linh lắc đầu, “Chuyện này thì đám nô tỳ cũng không biết, tiểu thư có việc gì thế?”
Tần Hoan mím môi rồi không nhiều lời nữa, chỉ căn dặn, “Bao giờ Tri phủ Đại nhân và Thế tử Điện hạ vào phủ thì đến nói cho ta biết luôn.”
Phục Linh gật đầu, sau đó cầm gói thuốc trên tay Vãn Hạnh đi theo Tần Hoan vào trong phòng.
Vãn Hạnh đứng chờ ở cửa 1 lúc lâu sau đó mới xoay người đi về hướng phòng bên cạnh.
...
Bởi vì không tìm thấy Lưu Xuân trong phủ, thế nên suốt cả ngày Hoắc Hoài Tín và Yến Trì đều ở trong thành truy nã Lưu Xuân. Tần Hoan vẫn ở trong phủ đợi 2 người bọn họ, mãi cho đến giờ cơm tối mới thấy Phục Linh chạy vào nói, “Tiểu thư, Thế tử Điện hạ và Tri phủ Đại nhân vào phủ rồi! Họ nói là không tìm được tung tích của Lưu quản gia ở bên ngoài nên muốn vào phủ tra hỏi một chút chuyện!”
Tần Hoan đang ăn cơm tối, nghe thấy thế lập tức đứng dậy, “Bọn họ đang ở đâu?”
“Ở trong viện quản sự!” Phục Linh trả lời rồi nhìn Tần Hoan đi súc miệng mà nhíu mày, “Tiểu thư, tốt xấu gì cũng ăn xong cơm tối đi đã chứ, sao lại sốt ruột như vậy...”
Tần Hoan sửa sang lại y phục rồi lắc đầu, nàng vừa đi ra ngoài vừa nói, “Không ăn nữa, bảo Vãn Đường đến thu dọn đi, chúng ta đi viện quản sự xem tình hình thế nào.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro