Nghi phạm sợ má...
Bộ Nguyệt Thiển Trang
2024-08-19 09:47:09
Trong căn phòng này, ngoại trừ Nhạc Thanh thì còn có một người nữa, chính là Hoắc Ninh mà bấy lâu nay không thấy. Nhạc Ngưng hơi kinh ngạc nhìn Hoắc Ninh, thấy hắn đang đứng nghiêm nghị ở đó, cằm còn hơi vểnh lên cao ngạo. Nhạc Thanh quay người lại thấy Nhạc Ngưng đang nhìn Hoắc Ninh thì cười nói, “Hoắc công tử đến đây để thăm Ngụy huynh, trong lòng Tri phủ Đại nhân lo lắng cho an nguy của Ngụy huynh nên mới phái Hoắc công tử đến thăm.”
Nhạc Ngưng nhất thời hiểu được Hoắc Tri phủ ngộ thương Ngụy Kỳ Chi cho nên đáy lòng mới hổ thẹn, đành phải phái Hoắc Ninh qua đây. Nhạc Ngưng gật đầu chào Hoắc Ninh, còn Hoắc Ninh nghểnh cổ chắp tay chào lại nàng.
Nhạc Ngưng lập tức đi vào trong, trước mặt Tần Hoan cũng trống trải nên đương nhiên nàng nhìn ngay thấy Hoắc Ninh.
Tần Hoan chỉ cho rằng ở đây chỉ có 2 người Nhạc Thanh và Ngụy Kỳ Chi, đương nhiên không nghĩ đến Hoắc Ninh cũng ở đây, trong lòng có hơi kinh ngạc giống như Nhạc Ngưng nhưng trên mặt không hề có biểu hiện gì. Nàng đi vào cửa xong chỉ nhún người coi như chào mấy người trong phòng.
Lúc Nhạc Ngưng đi vào thì Nhạc Thanh không có phản ứng gì, thế nhưng đến khi Tần Hoan xuất hiện thì Nhạc Thanh lập tức chạy đến đón, “Cửu cô nương đến rồi, lại làm phiền ngươi đến đây chuyến này rồi. Có điều hiện tại chỉ có y thuật của cô nương mới có thể cứu được Ngụy huynh!”
Tần Hoan khẽ cười, “Không hề phiền, trị bệnh cứu người là lẽ đương nhiên.”
Tần Hoan trả lời đơn giản rồi lướt mắt nhìn quét qua Ngụy Kỳ Chi vẫn đang nằm trên giường nhỏ.
Nếu so sánh với Ngụy Kỳ Chi hôm đó bị trói trên giá gỗ máu me đầy mặt, thì ít nhất hôm nay hắn cũng rửa mặt chải đầu thay y phục mới hoàn toàn. Tóc hắn được buộc lên gọn hàng, cả khuôn mặt lộ rõ ra bên ngoài, khuôn mặt tuấn lãng gò má có góc cạnh rõ ràng, mặc dù có chút tương tự với Ngụy Ngôn Chi thế nhưng so sánh thì ánh mắt hắn có vẻ rực rỡ hơn. Ngụy Ngôn Chi xử sự rất chu toàn, thậm chí còn có vẻ cẩn thận quá mức mất tự nhiên. Còn đôi mắt của Ngụy Kỳ Chi sáng ngời chấn nhiếp người, trong quan sát của Tần Hoan thì đó là ánh mắt của một người vô tư lòng dạ ngay thẳng, không hề khiến cho người ta phản cảm.
Tần Hoan lại một lần nữa tầm quan trọng của xuất thân danh gia vọng tộc, hắn căn bản là con trai trưởng, từ nhỏ đã nhận được sủng ái vô vàn, lớn lên trong hoành cảnh đó thì đương nhiên Ngụy Kỳ Chi không sợ trời không sợ đất, khó mà kiềm chế được tính tình.
“Tại hạ Ngụy Kỳ Chi, gặp qua Cửu cô nương...”
Ngụy Kỳ Chi quan sát một lúc rồi ngay lập tức định chống mép giường muốn đứng dậy. Tần Hoan tiến lên một bước, “Ngụy công tử không cần đa lễ, vết thương trên chân Ngụy công tử, tốt nhất đừng nên cử động.”
Giọng nói Tần Hoan không nặng nhưng trong lời nói lại có dũng khí mơ hồ làm cho người ta phải ngoan ngoãn nghe lời.
Ngụy Kỳ Chi ngay lập tức dừng lại rồi chậm rãi nằm xuống.
Nhạc Thanh thấy thế cũng cười cười, “Thật sự Ngụy huynh cũng không cần đa lễ, Cửu cô nương không phải người tầm thường, nàng nói cái gì thì chính là cái đó, đừng coi trọng mấy nghi thức xã giao này...”
Vết bầm xanh tím trên mặt Ngụy Kỳ Chi còn chưa tan hết, nghe thấy thế hắn cũng nhếch miệng nói, “Một khi đã như vậy, tại hạ liền thất lễ rồi.”
Nhạc Thanh cười xua tay, “Đừng có thất lễ hay không thất lễ nữa.” Nói xong Nhạc Thanh lại chạy đi lấy ghế đến đây, “Ngồi đi, Cửu cô nương mau ngồi xuống...”
Sự ân cần của Nhạc Thanh thì ngay cả Nhạc Ngưng cũng nhìn ra được chứ đừng nói Hoắc Ninh và Ngụy Kỳ Chi cùng là nam tử. Ngụy Kỳ Chi chỉ cười mà không nói gì, còn Hoắc Ninh lại hơi nhíu mày. Từ lúc Tần Hoan vào đây thì chỉ nhìn hắn đúng một cái, một chút biến hóa cũng không có. Thế nhưng Nhạc Ngưng còn chưa kịp nhìn thấy sắc mặt hắn thay đổi thì hắn đã hít sâu một hơi rồi bình tĩnh lại, từ lúc Tần Hoan bước vào đây thì gian phòng này đột nhiên chật chội đến mức hít thở cũng khó khăn rồi.
Hắn định cất bước rời đi, thế nhưng dưới chân lại như mọc rễ cắm chặt xuống đất không nhúc nhích được. Nghĩ đi nghĩ lại thì lẽ ra hắn đã về từ lâu rồi, nhưng vì nghe thấy Tần Hoan sắp đến đây khám bệnh nên hắn mới nán lại chờ.
Hoắc Ninh nhìn Tần Hoan, đáy lòng dâng lên một cảm giác hoảng hốt.
Chẳng lẽ trước đây hắn đã đối xử với nàng rất xấu xa? Xấu đến mức hiện tại ông trời đang muốn trừng phạt hắn?
Hắn hiện tại giống như đang mê muội, toàn bộ tâm tư đều đặt ở những chuyện có liên quan đến nàng, có phải trước đây nàng cũng như vậy với hắn không?
Nghĩ đến đây, nỗi muộn phiền nơi đáy lòng Hoắc Ninh cũng phai nhạt đi chút ít.
Hoắc Ninh khó khăn lắm mới tự an ủi được chính mình, thế nhưng chỉ chớp mắt sau đã thấy ánh mắt Nhạc Thanh nhìn Tần Hoan vừa chăm chú vừa tỏa sáng lại khiến cho trong lòng hắn bức bối. Muộn phiền ban nãy vừa mới giải tỏa giờ đã quay trở lại bủa vây toàn bộ trái tim hắn khiến cho hắn càng khó chịu hơn nữa!
Chẳng lẽ giữa Tần Hoan và Nhạc Thanh đã nảy sinh tình cảm gì rồi?
Tần Hoan ngồi trên ghế mà Nhạc Thanh mang đến, vì nàng đến đây để khám bệnh cho Ngụy Kỳ Chi cho nên không thèm để ý gì đến ánh mắt của Hoắc Ninh, nàng lên tiếng, “Ngụy công tử đưa tay ra đây...”
Ngụy Kỳ Chi vội vàng vươn tay ra, Tần Hoan vừa nhìn đã thấy nốt đỏ trên tay hắn còn chưa tiêu hết, đầu ngón tay nàng thăm dò mạch đập ở cổ tay hắn rồi nói, “Trước đây không có ai nói cho công tử biết công tử thường xuyên nổi nốt đỏ là do bị sơn ăn?”
Đương nhiên Ngụy Kỳ Chi biết rõ việc này, thế nhưng lại lắc đầu thở dài, “Chỉ hận không được gặp Cửu cô nương sớm hơn, như thế thì câu đố này mới sớm được giải rồi. Tại hạ cũng chưa bao giờ nghe nói đến sơn nước có độc cả.”
“Sơn nước chỉ có hại đối với một số ít người, người bình thường cũng không ngại gì.”
Tần Hoan lại bồi thêm một câu, Ngụy Kỳ Chi gật đầu, “Cửu cô nương quả nhiên đúng như lời nói của Nhị công tử, tại hạ thụ giáo rồi!”
Trên mặt Tần Hoan hoàn toàn không có vẻ e lệ của nữ nhân gia bình thường, ngược lại nàng thoải mái đáp, “Lời nói của Nhị công tử có nhiều chỗ phóng đại quá rồi, Ngụy công tử tùy tiện nghe một chút là được rồi... Đổi qua tay kia!”
Ngụy Kỳ Chi trừng mắt nhìn sang Nhạc Thanh, con mắt cũng có vẻ đồng tình với Tần Hoan.
Bắt mạch xong Tần Hoan vén tấm thảm mỏng phủ trên chân Ngụy Kỳ Chi lên, bên dưới thảm, ống quần bên chân trái của Ngụy Kỳ Chi bị vén lên đến đầu gối, trên cẳng chân quấn một vòng bông vải, mùi thuốc cũng nhàn nhạt bay ra.
“Vẫn dùng cao kim ngọc nối xương à?”
Ngụy Kỳ Chi gật đầu, “Vị đại phu đêm qua nói Kim ngọc nối xương là tốt nhất rồi, nên vẫn không kê thuốc mới.”
Tần Hoan gật đầu, quay người bắt đầu tháo băng vải quấn trên chân Ngụy Kỳ Chi ra, “Trước đây dùng Kim ngọc nối xương là tốt nhất, thế nhưng hiện tại thì không nên. Chân của Ngụy công tử có lẽ đã chịu 2 lần thương tổn.”
Nói đến đây trên mặt Ngụy Kỳ Chi cũng đau khổ, “Đúng vậy, đại lao phủ nha cũng không phải chỗ vui chơi.”
Lời này của hắn mang ý trêu ghẹo khiến cho Tần Hoan phải ngước mắt lên nhìn hắn một cái, mới nghe hắn nói vài câu đã thấy điểm khác nhau rất lớn giữa Ngụy Kỳ Chi và Ngụy Ngôn Chi. Ngụy Ngôn Chi đâu dâu cũng chu đáo lễ nghĩa vẹn toàn đến mức hoàn hảo, thế nhưng tuyệt nhiên hắn sẽ không đùa giỡn giống như Ngụy Kỳ Chi này, giống như một lớp vỏ bọc bao phủ bên ngoài con người hắn, cho dù hắn có đứng cạnh ai thì chung quy lại cũng sẽ có một tầng ngăn cách. Còn Ngụy Kỳ Chi lại không như vậy, lời nói hắn thỉnh thoảng có vẻ trêu chọc thế nhưng kỳ quái ở chỗ hắn không khiến cho người ta cảm thấy lỗ mãng, ngược lại lại thấy rất thân thiện. Nghĩ đến trước đây nhận được tin nói rằng thanh danh Ngụy Kỳ Chi ở Ngụy phủ không được tốt khiến cho Quốc Công phủ không xem vào mắt, điều này cho thấy nguyên nhân chính là Ngụy Kỳ Chi không phải là người sành sỏi khéo đưa đẩy. Tần Hoan tạm thời coi hắn là một người vừa cởi mở vừa tùy tiện.
“Giúp người khác gánh lấy ô danh cũng không phải là trò vui.”
Tần Hoan nói xong thì mạnh tay xé lớp băng trong cùng ra.
Ngụy Kỳ Chi 'hí' lên một cái rồi thở sâu, đau đớn khiến lông mày hắn nhíu chặt lại, thế nhưng hắn vẫn nhếch mép nói, “Lúc đồng ý cũng không nghĩ là sẽ bị đánh gãy chân, mà gãy thì gãy rồi, còn thanh minh nữa chẳng phải sẽ mang tiếng thất hứa với tiểu cô nương sao? Vì để đôi bên cùng tốt đẹp thì ta đành phải kiên trì gánh vác đến cùng rồi.”
'Phụt' một tiếng Nhạc Ngưng nhịn không được bật cười, “Gãy một chân, lại đến đại lao cửu tử nhất sinh, con người của Ngụy công tử lạc quan thật nhỉ, đến như vậy rồi mà vẫn còn có thể vui đùa.”
Ngụy Kỳ Chi nhíu mày, ngay cả đôi mắt cũng muốn vặn xoắn lại, thế nhưng trong miệng vẫn tỏ ra không có chuyện gì, “Quận chúa khen nhầm rồi, kỳ thật 2 tháng nay tại hạ trải qua cực kỳ phiền muộn, nếu như nói với người ngoài thì có lẽ người ta sẽ cho rằng đây là cuốn chuyện cười mà trên phố người ta vẫn hay đem ra giải trí. Dù sao cũng đã khổ như vậy rồi, tại hạ không thể khiến cho bản thân mình lại khổ sở hơn nữa.”
Động tác trên tay Tần Hoan ngừng lại một chút, nàng ngước lên nhìn, đây là khuôn mặt có 3 phần tương tự với Ngụy Ngôn Chi, rõ ràng đang chau mày nghiến răng có vẻ đau đớn thế nhưng lời nói ra miệng lại có vẻ như cố nén cười. Hắn đã trải qua đau đớn và lăng nhục cỡ này, thế nhưng Tần Hoan lại không hề đồng tình với hắn, trái lại cảm thấy hắn da dầy thịt béo, ngay cả da mặt cũng dầy, lần này coi như cho hắn có thêm trải nghiệm.
Kẻ mạnh sẽ tự mình vươn lên, còn kẻ yếu hầu hết đều sẽ biện minh cho sự yếu đuối của mình.
Tần Hoan nghị luận với Nhạc Ngưng suốt dọc đường đi, căn bản là vẫn cảm thấy một chút đồng cảm với hoàn cảnh trước đây của Ngụy Ngôn Chi. Thế nhưng nhìn thấy Ngụy Kỳ Chi, chút đồng cảm đó trong lòng Tần Hoan nhất thời tan thành mây khói.
Nếu như chuyện này xảy ra trên người Ngụy Ngôn Chi, hắn chắc chắn sẽ nghĩ rằng Tống Nhu muốn mưu hại hắn, hắn đã là con vợ lẽ lại đánh gãy chân hắn, đó chính là ông trời đối xử với hắn quá bất công, đến lúc rơi vào cửu tử nhất sinh trong đại lao, đó nhất định sẽ là một sự sỉ nhục cực kỳ lớn đối với hắn. Thế còn những chuyện của Ngụy Ngôn Chi mà xảy ra trên người Ngụy Kỳ Chi thì sao?
Nhìn dáng vẻ đau đớn đến mức nhe răng trợn mắt mà vẫn không quên trêu ghẹo chính mình của Ngụy Kỳ Chi, nhất thời Tần Hoan không đoán được nữa. Mối thù giết mẫu thân không hề nhỏ, điều này Tần Hoan không phủ nhận.
“Chỗ xương gãy bị nứt ra lần thứ hai. Vết thương của Ngụy công tử đã có máu bầm, nếu chỉ dùng Kim ngọc đoạn tục cao thì sẽ không giảm sưng được, phải dẫn hết máu bầm bên trong chảy ra ngoài, nếu không thì cho dù xương có lành lại thì cái chân này của Ngụy công tử cũng sẽ bị dị dạng.”
Tần Hoan rất nhanh đã kết luận, Ngụy Kỳ Chi nghe xong câu này thì hơi choáng váng, “Dẫn máu? Dẫn thế nào?”
Tần Hoan khoa tay ra dấu trên chân hắn, “Ở chỗ này, rạch ra, dẫn máu...”
Tần Hoan rõ ràng nhìn thấy khóe môi Ngụy Kỳ Chi run rẩy, ngay sau đó hắn cất giọng yếu ớt, “Nếu như... nếu không dẫn thì sao...”
“Thì Ngụy công tử sẽ biến thành tên què, tên thọt, sau này cũng sẽ không cưỡi ngựa được, múa kiếm thì càng đừng nghĩ đến.”
Giọng nói Tần Hoan lạnh lùng nghiêm trang, khóe môi Ngụy Kỳ Chi lại run rẩy, “Cửu cô nương cắt? Thế có Ma phí tán không?”
Tần Hoan gật đầu, “Là ta cắt, có Ma phí tán.”
Cả người Ngụy Kỳ Chi tựa về phía sau, “Thế thì được, Cửu cô nương có thể dùng Ma phí tán liều mạnh một chút không?”
Tần Hoan nhướng mày, không hiểu lời này có ý gì, Ngụy Kỳ Chi nhìn nàng nói, “Tốt nhất là làm cho tại hạ ngủ hôn mê bất tỉnh 3 ngày 2 đêm đi, hoặc là lúc nào tỉnh lại chân đã khỏi rồi cũng được...”
Tần Hoan ù ù cạc cạc, bên này Nhạc Ngưng và Nhạc Thanh cũng không nhịn được mà cười sằng sặc.
Nhạc Ngưng hừ một tiếng, “Ta cứ tưởng Ngụy công tử là một nghĩa sĩ kiên cường cỡ nào, không ngờ rằng ngươi lại sợ đau như vậy!”
Ngụy Kỳ Chi nhếch môi cười cười, “Tại hạ không phải sợ đau, mà là...”
“Là sợ máu, công tử chúng ta nhìn thấy máu sẽ choáng váng!”
Ngụy Kỳ Chi còn chưa nói hết câu thì một giọng nói sang sảng vang lên từ ngoài cửa. Đám người Tần Hoan quay đầu lại thì thấy Ô Thuật đứng ngoài cửa vẻ mặt rất nghiêm túc. Hắn thấy mấy người Tần Hoan đều nhìn qua đây nên chỉ nghĩ rằng bọn họ không tin lời mình nói, vội vàng chỉ lên trời thề thốt, “Lời nói của tiểu nhân cực kỳ chân thật, tuyệt đối không dám lừa gạt hai vị nữ Bồ... hai vị tiểu thư!”
Biểu cảm của Nhạc Ngưng là kiểu khó xử một cách khó hiểu, Tần Hoan cũng bất đắc dĩ cười khổ, hai người các nàng liếc nhau thì ngay lập tức đã hiểu được đối phương đang suy nghĩ cái gì.
Sao không nói ngay từ đầu rằng Ngụy Kỳ Chi thấy máu là choáng váng đi? Nếu nói sớm thì chẳng phải hiềm nghi của hắn đã sớm được bài trừ sao?
Hung thủ giết Tống Nhu ra tay tàn nhẫn như vậy, nếu là Ngụy Kỳ Chi thì mới ngay từ nhát kiếm đầu tiên hắn đã hôn mê luôn rồi!
“Các ngươi... đừng nghe hắn bịa đặt! Nam tử hán đại trượng phu! Sao lại sợ máu chứ...”
Cả người Ngụy Kỳ Chi cố gắn chống lên được 1 nửa, trừng mắt lên hung dữ liếc Ô Thuật một cái. Tần Hoan nghe thấy thế liền quay đầu lại, “Thế à? Ngụy công tử không cần dùng đến Ma phí tán rồi phải không?”
'Bộp' một tiếng cả người Ngụy Kỳ Chi ngã xuống giường, hắn ho nhẹ một tiếng, giọng nói lập tức trở nên lí nhí, “Cửu cô nương nhân đức, trăm nghìn lần nhớ phải chọn loại Ma phí tán nào mạnh một chút...”
Nhạc Ngưng nhất thời hiểu được Hoắc Tri phủ ngộ thương Ngụy Kỳ Chi cho nên đáy lòng mới hổ thẹn, đành phải phái Hoắc Ninh qua đây. Nhạc Ngưng gật đầu chào Hoắc Ninh, còn Hoắc Ninh nghểnh cổ chắp tay chào lại nàng.
Nhạc Ngưng lập tức đi vào trong, trước mặt Tần Hoan cũng trống trải nên đương nhiên nàng nhìn ngay thấy Hoắc Ninh.
Tần Hoan chỉ cho rằng ở đây chỉ có 2 người Nhạc Thanh và Ngụy Kỳ Chi, đương nhiên không nghĩ đến Hoắc Ninh cũng ở đây, trong lòng có hơi kinh ngạc giống như Nhạc Ngưng nhưng trên mặt không hề có biểu hiện gì. Nàng đi vào cửa xong chỉ nhún người coi như chào mấy người trong phòng.
Lúc Nhạc Ngưng đi vào thì Nhạc Thanh không có phản ứng gì, thế nhưng đến khi Tần Hoan xuất hiện thì Nhạc Thanh lập tức chạy đến đón, “Cửu cô nương đến rồi, lại làm phiền ngươi đến đây chuyến này rồi. Có điều hiện tại chỉ có y thuật của cô nương mới có thể cứu được Ngụy huynh!”
Tần Hoan khẽ cười, “Không hề phiền, trị bệnh cứu người là lẽ đương nhiên.”
Tần Hoan trả lời đơn giản rồi lướt mắt nhìn quét qua Ngụy Kỳ Chi vẫn đang nằm trên giường nhỏ.
Nếu so sánh với Ngụy Kỳ Chi hôm đó bị trói trên giá gỗ máu me đầy mặt, thì ít nhất hôm nay hắn cũng rửa mặt chải đầu thay y phục mới hoàn toàn. Tóc hắn được buộc lên gọn hàng, cả khuôn mặt lộ rõ ra bên ngoài, khuôn mặt tuấn lãng gò má có góc cạnh rõ ràng, mặc dù có chút tương tự với Ngụy Ngôn Chi thế nhưng so sánh thì ánh mắt hắn có vẻ rực rỡ hơn. Ngụy Ngôn Chi xử sự rất chu toàn, thậm chí còn có vẻ cẩn thận quá mức mất tự nhiên. Còn đôi mắt của Ngụy Kỳ Chi sáng ngời chấn nhiếp người, trong quan sát của Tần Hoan thì đó là ánh mắt của một người vô tư lòng dạ ngay thẳng, không hề khiến cho người ta phản cảm.
Tần Hoan lại một lần nữa tầm quan trọng của xuất thân danh gia vọng tộc, hắn căn bản là con trai trưởng, từ nhỏ đã nhận được sủng ái vô vàn, lớn lên trong hoành cảnh đó thì đương nhiên Ngụy Kỳ Chi không sợ trời không sợ đất, khó mà kiềm chế được tính tình.
“Tại hạ Ngụy Kỳ Chi, gặp qua Cửu cô nương...”
Ngụy Kỳ Chi quan sát một lúc rồi ngay lập tức định chống mép giường muốn đứng dậy. Tần Hoan tiến lên một bước, “Ngụy công tử không cần đa lễ, vết thương trên chân Ngụy công tử, tốt nhất đừng nên cử động.”
Giọng nói Tần Hoan không nặng nhưng trong lời nói lại có dũng khí mơ hồ làm cho người ta phải ngoan ngoãn nghe lời.
Ngụy Kỳ Chi ngay lập tức dừng lại rồi chậm rãi nằm xuống.
Nhạc Thanh thấy thế cũng cười cười, “Thật sự Ngụy huynh cũng không cần đa lễ, Cửu cô nương không phải người tầm thường, nàng nói cái gì thì chính là cái đó, đừng coi trọng mấy nghi thức xã giao này...”
Vết bầm xanh tím trên mặt Ngụy Kỳ Chi còn chưa tan hết, nghe thấy thế hắn cũng nhếch miệng nói, “Một khi đã như vậy, tại hạ liền thất lễ rồi.”
Nhạc Thanh cười xua tay, “Đừng có thất lễ hay không thất lễ nữa.” Nói xong Nhạc Thanh lại chạy đi lấy ghế đến đây, “Ngồi đi, Cửu cô nương mau ngồi xuống...”
Sự ân cần của Nhạc Thanh thì ngay cả Nhạc Ngưng cũng nhìn ra được chứ đừng nói Hoắc Ninh và Ngụy Kỳ Chi cùng là nam tử. Ngụy Kỳ Chi chỉ cười mà không nói gì, còn Hoắc Ninh lại hơi nhíu mày. Từ lúc Tần Hoan vào đây thì chỉ nhìn hắn đúng một cái, một chút biến hóa cũng không có. Thế nhưng Nhạc Ngưng còn chưa kịp nhìn thấy sắc mặt hắn thay đổi thì hắn đã hít sâu một hơi rồi bình tĩnh lại, từ lúc Tần Hoan bước vào đây thì gian phòng này đột nhiên chật chội đến mức hít thở cũng khó khăn rồi.
Hắn định cất bước rời đi, thế nhưng dưới chân lại như mọc rễ cắm chặt xuống đất không nhúc nhích được. Nghĩ đi nghĩ lại thì lẽ ra hắn đã về từ lâu rồi, nhưng vì nghe thấy Tần Hoan sắp đến đây khám bệnh nên hắn mới nán lại chờ.
Hoắc Ninh nhìn Tần Hoan, đáy lòng dâng lên một cảm giác hoảng hốt.
Chẳng lẽ trước đây hắn đã đối xử với nàng rất xấu xa? Xấu đến mức hiện tại ông trời đang muốn trừng phạt hắn?
Hắn hiện tại giống như đang mê muội, toàn bộ tâm tư đều đặt ở những chuyện có liên quan đến nàng, có phải trước đây nàng cũng như vậy với hắn không?
Nghĩ đến đây, nỗi muộn phiền nơi đáy lòng Hoắc Ninh cũng phai nhạt đi chút ít.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Ninh khó khăn lắm mới tự an ủi được chính mình, thế nhưng chỉ chớp mắt sau đã thấy ánh mắt Nhạc Thanh nhìn Tần Hoan vừa chăm chú vừa tỏa sáng lại khiến cho trong lòng hắn bức bối. Muộn phiền ban nãy vừa mới giải tỏa giờ đã quay trở lại bủa vây toàn bộ trái tim hắn khiến cho hắn càng khó chịu hơn nữa!
Chẳng lẽ giữa Tần Hoan và Nhạc Thanh đã nảy sinh tình cảm gì rồi?
Tần Hoan ngồi trên ghế mà Nhạc Thanh mang đến, vì nàng đến đây để khám bệnh cho Ngụy Kỳ Chi cho nên không thèm để ý gì đến ánh mắt của Hoắc Ninh, nàng lên tiếng, “Ngụy công tử đưa tay ra đây...”
Ngụy Kỳ Chi vội vàng vươn tay ra, Tần Hoan vừa nhìn đã thấy nốt đỏ trên tay hắn còn chưa tiêu hết, đầu ngón tay nàng thăm dò mạch đập ở cổ tay hắn rồi nói, “Trước đây không có ai nói cho công tử biết công tử thường xuyên nổi nốt đỏ là do bị sơn ăn?”
Đương nhiên Ngụy Kỳ Chi biết rõ việc này, thế nhưng lại lắc đầu thở dài, “Chỉ hận không được gặp Cửu cô nương sớm hơn, như thế thì câu đố này mới sớm được giải rồi. Tại hạ cũng chưa bao giờ nghe nói đến sơn nước có độc cả.”
“Sơn nước chỉ có hại đối với một số ít người, người bình thường cũng không ngại gì.”
Tần Hoan lại bồi thêm một câu, Ngụy Kỳ Chi gật đầu, “Cửu cô nương quả nhiên đúng như lời nói của Nhị công tử, tại hạ thụ giáo rồi!”
Trên mặt Tần Hoan hoàn toàn không có vẻ e lệ của nữ nhân gia bình thường, ngược lại nàng thoải mái đáp, “Lời nói của Nhị công tử có nhiều chỗ phóng đại quá rồi, Ngụy công tử tùy tiện nghe một chút là được rồi... Đổi qua tay kia!”
Ngụy Kỳ Chi trừng mắt nhìn sang Nhạc Thanh, con mắt cũng có vẻ đồng tình với Tần Hoan.
Bắt mạch xong Tần Hoan vén tấm thảm mỏng phủ trên chân Ngụy Kỳ Chi lên, bên dưới thảm, ống quần bên chân trái của Ngụy Kỳ Chi bị vén lên đến đầu gối, trên cẳng chân quấn một vòng bông vải, mùi thuốc cũng nhàn nhạt bay ra.
“Vẫn dùng cao kim ngọc nối xương à?”
Ngụy Kỳ Chi gật đầu, “Vị đại phu đêm qua nói Kim ngọc nối xương là tốt nhất rồi, nên vẫn không kê thuốc mới.”
Tần Hoan gật đầu, quay người bắt đầu tháo băng vải quấn trên chân Ngụy Kỳ Chi ra, “Trước đây dùng Kim ngọc nối xương là tốt nhất, thế nhưng hiện tại thì không nên. Chân của Ngụy công tử có lẽ đã chịu 2 lần thương tổn.”
Nói đến đây trên mặt Ngụy Kỳ Chi cũng đau khổ, “Đúng vậy, đại lao phủ nha cũng không phải chỗ vui chơi.”
Lời này của hắn mang ý trêu ghẹo khiến cho Tần Hoan phải ngước mắt lên nhìn hắn một cái, mới nghe hắn nói vài câu đã thấy điểm khác nhau rất lớn giữa Ngụy Kỳ Chi và Ngụy Ngôn Chi. Ngụy Ngôn Chi đâu dâu cũng chu đáo lễ nghĩa vẹn toàn đến mức hoàn hảo, thế nhưng tuyệt nhiên hắn sẽ không đùa giỡn giống như Ngụy Kỳ Chi này, giống như một lớp vỏ bọc bao phủ bên ngoài con người hắn, cho dù hắn có đứng cạnh ai thì chung quy lại cũng sẽ có một tầng ngăn cách. Còn Ngụy Kỳ Chi lại không như vậy, lời nói hắn thỉnh thoảng có vẻ trêu chọc thế nhưng kỳ quái ở chỗ hắn không khiến cho người ta cảm thấy lỗ mãng, ngược lại lại thấy rất thân thiện. Nghĩ đến trước đây nhận được tin nói rằng thanh danh Ngụy Kỳ Chi ở Ngụy phủ không được tốt khiến cho Quốc Công phủ không xem vào mắt, điều này cho thấy nguyên nhân chính là Ngụy Kỳ Chi không phải là người sành sỏi khéo đưa đẩy. Tần Hoan tạm thời coi hắn là một người vừa cởi mở vừa tùy tiện.
“Giúp người khác gánh lấy ô danh cũng không phải là trò vui.”
Tần Hoan nói xong thì mạnh tay xé lớp băng trong cùng ra.
Ngụy Kỳ Chi 'hí' lên một cái rồi thở sâu, đau đớn khiến lông mày hắn nhíu chặt lại, thế nhưng hắn vẫn nhếch mép nói, “Lúc đồng ý cũng không nghĩ là sẽ bị đánh gãy chân, mà gãy thì gãy rồi, còn thanh minh nữa chẳng phải sẽ mang tiếng thất hứa với tiểu cô nương sao? Vì để đôi bên cùng tốt đẹp thì ta đành phải kiên trì gánh vác đến cùng rồi.”
'Phụt' một tiếng Nhạc Ngưng nhịn không được bật cười, “Gãy một chân, lại đến đại lao cửu tử nhất sinh, con người của Ngụy công tử lạc quan thật nhỉ, đến như vậy rồi mà vẫn còn có thể vui đùa.”
Ngụy Kỳ Chi nhíu mày, ngay cả đôi mắt cũng muốn vặn xoắn lại, thế nhưng trong miệng vẫn tỏ ra không có chuyện gì, “Quận chúa khen nhầm rồi, kỳ thật 2 tháng nay tại hạ trải qua cực kỳ phiền muộn, nếu như nói với người ngoài thì có lẽ người ta sẽ cho rằng đây là cuốn chuyện cười mà trên phố người ta vẫn hay đem ra giải trí. Dù sao cũng đã khổ như vậy rồi, tại hạ không thể khiến cho bản thân mình lại khổ sở hơn nữa.”
Động tác trên tay Tần Hoan ngừng lại một chút, nàng ngước lên nhìn, đây là khuôn mặt có 3 phần tương tự với Ngụy Ngôn Chi, rõ ràng đang chau mày nghiến răng có vẻ đau đớn thế nhưng lời nói ra miệng lại có vẻ như cố nén cười. Hắn đã trải qua đau đớn và lăng nhục cỡ này, thế nhưng Tần Hoan lại không hề đồng tình với hắn, trái lại cảm thấy hắn da dầy thịt béo, ngay cả da mặt cũng dầy, lần này coi như cho hắn có thêm trải nghiệm.
Kẻ mạnh sẽ tự mình vươn lên, còn kẻ yếu hầu hết đều sẽ biện minh cho sự yếu đuối của mình.
Tần Hoan nghị luận với Nhạc Ngưng suốt dọc đường đi, căn bản là vẫn cảm thấy một chút đồng cảm với hoàn cảnh trước đây của Ngụy Ngôn Chi. Thế nhưng nhìn thấy Ngụy Kỳ Chi, chút đồng cảm đó trong lòng Tần Hoan nhất thời tan thành mây khói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu như chuyện này xảy ra trên người Ngụy Ngôn Chi, hắn chắc chắn sẽ nghĩ rằng Tống Nhu muốn mưu hại hắn, hắn đã là con vợ lẽ lại đánh gãy chân hắn, đó chính là ông trời đối xử với hắn quá bất công, đến lúc rơi vào cửu tử nhất sinh trong đại lao, đó nhất định sẽ là một sự sỉ nhục cực kỳ lớn đối với hắn. Thế còn những chuyện của Ngụy Ngôn Chi mà xảy ra trên người Ngụy Kỳ Chi thì sao?
Nhìn dáng vẻ đau đớn đến mức nhe răng trợn mắt mà vẫn không quên trêu ghẹo chính mình của Ngụy Kỳ Chi, nhất thời Tần Hoan không đoán được nữa. Mối thù giết mẫu thân không hề nhỏ, điều này Tần Hoan không phủ nhận.
“Chỗ xương gãy bị nứt ra lần thứ hai. Vết thương của Ngụy công tử đã có máu bầm, nếu chỉ dùng Kim ngọc đoạn tục cao thì sẽ không giảm sưng được, phải dẫn hết máu bầm bên trong chảy ra ngoài, nếu không thì cho dù xương có lành lại thì cái chân này của Ngụy công tử cũng sẽ bị dị dạng.”
Tần Hoan rất nhanh đã kết luận, Ngụy Kỳ Chi nghe xong câu này thì hơi choáng váng, “Dẫn máu? Dẫn thế nào?”
Tần Hoan khoa tay ra dấu trên chân hắn, “Ở chỗ này, rạch ra, dẫn máu...”
Tần Hoan rõ ràng nhìn thấy khóe môi Ngụy Kỳ Chi run rẩy, ngay sau đó hắn cất giọng yếu ớt, “Nếu như... nếu không dẫn thì sao...”
“Thì Ngụy công tử sẽ biến thành tên què, tên thọt, sau này cũng sẽ không cưỡi ngựa được, múa kiếm thì càng đừng nghĩ đến.”
Giọng nói Tần Hoan lạnh lùng nghiêm trang, khóe môi Ngụy Kỳ Chi lại run rẩy, “Cửu cô nương cắt? Thế có Ma phí tán không?”
Tần Hoan gật đầu, “Là ta cắt, có Ma phí tán.”
Cả người Ngụy Kỳ Chi tựa về phía sau, “Thế thì được, Cửu cô nương có thể dùng Ma phí tán liều mạnh một chút không?”
Tần Hoan nhướng mày, không hiểu lời này có ý gì, Ngụy Kỳ Chi nhìn nàng nói, “Tốt nhất là làm cho tại hạ ngủ hôn mê bất tỉnh 3 ngày 2 đêm đi, hoặc là lúc nào tỉnh lại chân đã khỏi rồi cũng được...”
Tần Hoan ù ù cạc cạc, bên này Nhạc Ngưng và Nhạc Thanh cũng không nhịn được mà cười sằng sặc.
Nhạc Ngưng hừ một tiếng, “Ta cứ tưởng Ngụy công tử là một nghĩa sĩ kiên cường cỡ nào, không ngờ rằng ngươi lại sợ đau như vậy!”
Ngụy Kỳ Chi nhếch môi cười cười, “Tại hạ không phải sợ đau, mà là...”
“Là sợ máu, công tử chúng ta nhìn thấy máu sẽ choáng váng!”
Ngụy Kỳ Chi còn chưa nói hết câu thì một giọng nói sang sảng vang lên từ ngoài cửa. Đám người Tần Hoan quay đầu lại thì thấy Ô Thuật đứng ngoài cửa vẻ mặt rất nghiêm túc. Hắn thấy mấy người Tần Hoan đều nhìn qua đây nên chỉ nghĩ rằng bọn họ không tin lời mình nói, vội vàng chỉ lên trời thề thốt, “Lời nói của tiểu nhân cực kỳ chân thật, tuyệt đối không dám lừa gạt hai vị nữ Bồ... hai vị tiểu thư!”
Biểu cảm của Nhạc Ngưng là kiểu khó xử một cách khó hiểu, Tần Hoan cũng bất đắc dĩ cười khổ, hai người các nàng liếc nhau thì ngay lập tức đã hiểu được đối phương đang suy nghĩ cái gì.
Sao không nói ngay từ đầu rằng Ngụy Kỳ Chi thấy máu là choáng váng đi? Nếu nói sớm thì chẳng phải hiềm nghi của hắn đã sớm được bài trừ sao?
Hung thủ giết Tống Nhu ra tay tàn nhẫn như vậy, nếu là Ngụy Kỳ Chi thì mới ngay từ nhát kiếm đầu tiên hắn đã hôn mê luôn rồi!
“Các ngươi... đừng nghe hắn bịa đặt! Nam tử hán đại trượng phu! Sao lại sợ máu chứ...”
Cả người Ngụy Kỳ Chi cố gắn chống lên được 1 nửa, trừng mắt lên hung dữ liếc Ô Thuật một cái. Tần Hoan nghe thấy thế liền quay đầu lại, “Thế à? Ngụy công tử không cần dùng đến Ma phí tán rồi phải không?”
'Bộp' một tiếng cả người Ngụy Kỳ Chi ngã xuống giường, hắn ho nhẹ một tiếng, giọng nói lập tức trở nên lí nhí, “Cửu cô nương nhân đức, trăm nghìn lần nhớ phải chọn loại Ma phí tán nào mạnh một chút...”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro