Tần Lệ cầu cứu...
Bộ Nguyệt Thiển Trang
2024-08-19 09:47:09
Trong tay Tần Hoan lại có thêm một bệnh nhân nữa, chính vì thế nên liên tục 3 ngày nay nàng đều phải đến Hầu phủ.
Hôm nay lúc nàng đến thì Nhạc Ngưng đã đứng chờ từ sớm, thấy Tần Hoan đến nàng liền nói ngay, “Người còn chưa quay về, chúng ta qua kia chờ một lát vậy.”
Tần Hoan nhíu mày, “Vết thương của hắn còn chưa lành, sao lại đi đâu rồi?”
Nhạc Ngưng vừa dẫn Tần Hoan đi về hướng Đông uyển vừa nói, “Mấy vị đại nhân trong Tuần Lý viện đều đang xem xét lại chi tiết vụ án của Tống Nhu, hôm qua Từ Hà chạy qua đây nói Tri phủ Đại nhân đã chuẩn bị tấu sớ dâng lên kinh thành cho nên mấy ngày nữa phải đi cùng với đoàn hộ tống 2 hiềm phạm lên kinh. Ngụy Kỳ Chi nghe đến đây thì đứng ngồi không yên cho nên hôm nay hắn đã vào đại lao thăm Ngụy Ngôn Chi rồi.”
Tần Hoan híp mắt lại rồi thở dài, hiện giờ đã sắp đến tháng 9 rồi, mà thường cứ vào cuối năm thì các châu phủ lại tổng kết cả năm rồi báo lên kinh thành, trong đó các vụ án liên quan đến lao tù là quan trọng nhất.
Nhạc Ngưng tiếp tục nói, “Hiện tại kết luận của châu phủ quả nhiên giống như ngươi nói, chỉ có nặng mà không có nhẹ, đến lúc về đến kinh thành rồi thì đại khái cũng chỉ như vậy thôi. Ngụy Kỳ Chi biết hiện tại nếu không đến gặp Ngụy Ngôn Chi thì sau này chắc chắn sẽ khó gặp rồi.” Nói xong Nhạc Ngưng nhíu mày, “Có điều ta rất tò mò hắn và Ngụy Ngôn Chi nói cái gì với nhau.”
Tần Hoan đi cùng Nhạc Ngưng đến Đông uyển rồi ngồi một lúc ở sảnh bên, chẳng bao lâu sau đã nghe thấy tiếng Nhạc Thanh vọng vào từ bên ngoài. Tần Hoan và Nhạc Ngưng đứng dậy, quả nhiên đã thấy Nhạc Thanh đi vào, còn Ngụy Kỳ Chi chống gậy được Ô Thuật đỡ ở phía sau. Nhạc Thanh vừa đến đã nhìn thấy Tần Hoan và Nhạc Ngưng ở đây nên hắn nhanh chóng bước đến, “Cửu cô nương đợi lâu chưa?”
Tần Hoan nhún người, Nhạc Ngưng đang định trêu ghẹo Nhạc Thanh mấy câu nhưng vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy vẻ mặt trầm trọng của Ngụy Kỳ Chi nên nàng chỉ mấp máy môi rồi không nói gì nữa.
Mấy người đi vào phòng, trên mặt Ngụy Kỳ Chi hơi gượng cười, “Khiến Cửu cô nương đợi lâu rồi.”
Tần Hoan vừa lấy băng vải và thuốc mỡ ra vừa nói, “Hôm nay đến đại lao, có đạt thành được mong muốn chưa?”
Trên chân Ngụy Kỳ Chi vẫn quấn tầng tầng lớp lớp băng vải, vừa vào phòng đã được đỡ ngồi xuống tựa vào thành giường, một chân hắn gác lên giường, mà hiện nay lúc Tần Hoan tháo băng thì lông mày hắn cũng không động một lần nào.
“Đạt được mong muốn?” Giọng nói Ngụy Kỳ Chi hơi chua chát, “Ta lại chẳng có mong muốn gì cả, chỉ là đến thăm mà thôi, suy cho cùng cũng là huynh đệ từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên.”
“Huynh đệ?” Nhạc Thanh nghe đến đây thì nhịn không được, “Hắn đã hãm hại ngươi như vậy mà ngươi còn xem hắn là huynh đệ? Hôm nay ngươi cũng thấy đấy, ngay cả nhìn ngươi một cái mà hắn cũng không chịu.”
Nhạc Ngưng hơi kinh ngạc, “Sao lại nói nhìn một cái cũng không chịu?”
Nói đến đây Nhạc Thanh liền bất bình thay cho vết thương của Ngụy Kỳ Chi, “Hôm nay Ngụy huynh có ý tốt đến thăm Ngụy Ngôn Chi, thế nhưng lúc Ngụy huynh vào đến đại lao rồi thì hắn lại chỉ ngồi yên ở bên trong rồi quay lưng ra ngoài, ngay cả cơ thể cũng không nhúc nhích. Ngụy huynh đã đợi khoảng nửa khắc nhưng hắn cũng không hề nhúc nhích, cũng không nói một câu nào.”
Ngụy Kỳ Chi cụp mắt cười khổ, “Có lẽ hắn nghĩ là ta đến chế giễu nên trong lòng chắc chắn là có oán hận và khuất nhục, cho nên mới không nói chuyện với ta...”
Nhạc Thanh lắc đầu, “Vết thương ở chân Ngụy huynh nghiêm trọng như vậy, ta vốn là không ủng hộ ngươi đi.”
Ngụy Kỳ Chi chỉ cười khổ không nói, Ô Thuật vừa bê chén thuốc vào vừa nói, “Nhị công tử không biết đấy thôi, công tử chúng ta là người có tấm lòng nhân hậu nhất, ngay từ nhỏ đã coi Nhị thiếu gia là huynh đệ ruột thịt rồi. Hiện giờ trở thành như vậy thì tiểu nhân và công tử cũng không ngờ được. Tiểu nhân cả bụng tức giận đây này, thế nhưng công tử lại nghĩ thoáng hơn nhiều, nói Nhị thiếu gia cũng không dễ dàng gì.”
Nhạc Thanh lắc đầu không đồng ý, “Nếu ai không dễ dàng cũng đều đi cướp của giết người thì trong thiên hạ sẽ có không biết bao nhiêu kẻ xấu với đạo tặc rồi. Ngụy huynh nhân hậu là tốt, thế nhưng cũng không nên thông cảm cho Ngụy Ngôn Chi.”
Ngụy Kỳ Chi lắc đầu, “Không phải thông cảm, dù sao tốt xấu gì cũng là huynh đệ với nhau nên ta chỉ muốn đến từ biệt hắn một lần mà thôi. Hai ngày sau hắn đã bị đưa đi kinh thành rồi, lần này từ biệt có lẽ cũng sẽ không gặp lại được nữa.” Nói đến đây Ngụy Kỳ Chi lại như đang hồi tưởng lại nhiều chuyện trong quá khứ, hắn thở dài một hơi rồi nói, “Nghĩ lại trước đây ta cứ cho rằng mình đã đối xử với hắn rất tốt rồi, hiện tại xem ra ta còn không hiểu nỗi khổ của hắn, ít nhất... trong việc liên quan đến mẫu thân hắn kia, đích thực là lỗi của ta.”
Ngụy Kỳ Chi vừa dứt lời thì không khí trong phòng đã nặng nề hẳn lên. Một lúc sau mọi người vẫn không nói câu nào, Ngụy Kỳ Chi lại đột nhiên thở dài, “Ngay cả ta có sai thì cũng là sai sót nhỏ thôi, sau này mẫu thân hắn bị bệnh ta cũng đưa thuốc đến rồi. Năm đó mẫu thân hắn đã muốn đưa hắn đến nuôi dưới danh nghĩa của mẫu thân ta rồi nhưng lại không nỡ rời xa tình mẫu tử ngày đêm gắn bó, sau này nhịn đau tiễn bước hắn, cho nên mới đau lòng thành bệnh. Đúng là mẫu thân ta có hơi quá đáng thế nhưng thân thể mẫu thân hắn vốn đã suy yếu rồi, hiện tại cái chân này của ta đã đủ đền bù cho hắn. Còn chuyện kia ban đầu ta cũng chẳng định thanh minh gì rồi, như vậy coi như ta chẳng nợ nần gì hắn nữa nhưng việc hắn hại chết Nhu biểu muội lại là ngàn không nên vạn không nên, hiện giờ coi như trừng phạt đúng người đúng tội!”
Đến lúc này Nhạc Thanh mới cười lên, “Đúng là đạo lý này, ta biết dựa vào tâm tình của Ngụy huynh cũng tự cảm nhận được đúng sai trong chuyện này, một mình hắn làm náo loạn cả 3 phủ không được yên. Hiện tại đúng là gieo nhân nào gặp quả nấy.”
Tần Hoan chỉ tập trung thay thuốc cho Ngụy Kỳ Chi, đến tận bây giờ mới lắc đầu, “Ngụy công tử thân là huynh trưởng, vốn đã là người bị hại, vậy mà hiện tại lại đau buồn vì Ngụy Ngôn Chi, thật sự khiến người ta cảm phục.”
Giọng nói Tần Hoan chẳng hề có vẻ gì là cảm phục, thậm chí còn mang theo ý mỉa mai nữa.
Ngụy Kỳ Chi như bị vả miệng, “Ánh mắt Cửu cô nương quả nhiên lợi hại, suy nghĩ nhỏ của tại hạ thôi cũng đã bị Cửu cô nương nhìn ra được. Đại trượng phu phải biết nhịn nhục mà gánh vác việc lớn, lần này tại hạ đã phải chịu nỗi oan khuất lớn, nên cho dù có hơi càu nhàu một chút cũng là đáng mà. Còn nếu ta thể hiện ra dáng vẻ đang suy nghĩ thay cho hắn thì chẳng phải sẽ càng khiến các ngươi có thêm thiện cảm với ta sao? Nói không chừng vì cảm thấy được tại hạ là người trọng tình trọng nghĩa, cho nên Cửu cô nương mới thể để lộ ra bản lĩnh xuất chúng, nói không chừng chân của tại hạ được khôi phục lại giống như người bình thường luôn...”
Tần Hoan nhíu mày, “Chân của Ngụy công tử muốn khôi phục lại như thường cũng không dễ dàng gì.”
Cả người Ngụy Kỳ Chi dựa vào thành giường, “Xem ra 10 vị 'mỹ nhân' trong mã trường kia của tại hạ, kiếp này vô duyên với tại hạ rồi!”
Mọi người đều biết Ngụy Kỳ Chi thích ngựa, cho nên 'mỹ nhân' trong miệng hắn đương nhiên là ngựa quý do hắn tốn rất nhiều tiền để nuôi dưỡng. Nhưng hiện tại chân hắn có vết thương, tương lai chắc chắn sẽ thành tật, một người què thì làm thế nào để cưỡi ngựa?
Đôi mắt Nhạc Ngưng chuyển động, “Không có ai giúp ngươi à? Đại khái Ngụy công tử có thể thay đổi từ thuần ngựa chuyển sang mua bán ngựa. Dù sao Ngụy công tử cũng không muốn dấn thân vào quan trường nên tương lai cũng phải kiếm việc để làm. Nếu như dựa vào việc này mà dần dần trở thành thương nhân đệ nhất kinh thành thì chẳng phải sẽ thoát được danh hiệu phá của hay sao.”
Có lẽ là do Ngụy Kỳ Chi cũng thích lấy chính bản thân mình ra nô đùa cho nên mấy ngày nay ngay cả tính cách lạnh nhạt như Nhạc Ngưng cũng hùa vào trêu ghẹo hắn mấy câu. Ngụy Kỳ Chi nghe thấy thế liền cười khổ, “Quận chúa quả thực là tri kỷ, ngay cả nghề nghiệp tương lai của ta cũng đã giúp ta tính toán xong, Quận chúa phải trở thành khách hàng đầu tiên của ta đấy! Chỗ ta có một hãn huyết bảo mã của Tây Nhung, tên là Đạp Tuyết, màu lông thuần khiết sắc bén và lạnh lùng hơn băng tuyết. Có thể nói cực kỳ thích hợp với Quận chúa...”
Nhạc Ngưng nhíu mày, “Lời này mà Ngụy công tử cũng nói được ra miệng sao? Công tử ở lại Hầu phủ, ăn uống sinh hoạt tất cả đều là dùng thứ tốt nhất, lại còn có đệ nhất y tiên của thành Cẩm Châu mà tổ mẫu ta chuyên dùng đến chữa trị cho ngươi. Ngươi không biết điều mà tặng huynh muội bọn ta mỗi người một con thì thôi, vậy mà lại còn không biết xấu hổ tính thêm tiền? Nhị ca, uổng phí ca ca xưng huynh gọi đệ với hắn...”
Sắc mặt Ngụy Kỳ Chi sầu khổ, sau đó nhìn sang Nhạc Thanh cầu cứu viện, Nhạc Thanh đang định cười cười giải vây cho Ngụy Kỳ Chi thì Tần Hoan bên cạnh lại gật đầu, “Lời Quận chúa nói đúng thật là cực kỳ có lý.”
Vừa nghe câu này, Nhạc Thanh định thốt ra câu 'Ngươi chớ nghe muội muội ta nói bậy' thì ngay lập tức biến thành 'Ta cũng cảm thấy đúng là như vậy.' Ngụy Kỳ Chi nghe thấy thế liền trợn trừng mắt nhìn Nhạc Thanh, dưới chân đã đau, nhưng trong lòng càng đau hơn.
Quan sát vết thương trên chân của Ngụy Kỳ Chi xong, Tần Hoan vừa thu dọn thuốc mỡ vừa hỏi, “Trì Điện hạ ở đâu?”
Nhạc Ngưng trả lời, “Hai ngày nay hắn ở trong quân doanh, làm sao thế?”
Tần Hoan nói luôn, “Vết thương trên người hắn vẫn còn chưa lành, đúng ra là đã đến lúc đổi thuốc mới rồi.”
Nàng ngừng lại một lát rồi lại nói, “Nếu không gặp được người thì ta để thuốc mỡ lại trong phủ vậy, đợi khi nào Trì Điện hạ trở về thì xin nhờ Quận chúa chuyển qua giúp.”
Nhạc Ngưng còn chưa lên tiếng thì Nhạc Thanh đã cướp lời, “Có lẽ mấy ngày tới Trì Điện hạ cũng sẽ không quay về đâu.”
Nhạc Ngưng và Tần Hoan cùng nhìn về phía Nhạc Thanh, hắn gãi gãi cổ rồi nói, “Trì Điện hạ phải giúp phụ thân chỉnh đốn lại thể chế của Nhạc gia quân, có lẽ phải ở trong quân doanh 5-6 ngày nữa mới trở về...”
Tần Hoan nhíu mày, “Nhị công tử có phải đến quân doanh không?”
Nhạc Thanh gật đầu, “Đương nhiên phải đi rồi.”
Tần Hoan lấy thuốc mỡ trong tay áo ra, “Vậy thì nhờ Nhị công tử giúp ta giao vật này cho Trì Điện hạ, phải dùng thế nào thì tự hắn biết rồi.”
Tần Hoan chủ động tìm hắn giúp đỡ nên đương nhiên Nhạc Thanh cực kỳ vui mừng mà nhận lấy lọ thuốc.
Tần Hoan ngẫm nghĩ rồi lại nói, “Lại xin nhờ Nhị công tử dặn dò một câu, xin Trì Điện hạ phải kiêng không được động võ, đừng để cho miệng vết thương lại rách ra lần nữa.”
Đương nhiên Nhạc Thanh vui vẻ đồng ý, Tần Hoan nói lời cảm tạ rồi mới đi ra ngoài cùng với Nhạc Ngưng. Tần Hoan đi chưa được mấy bước liền nói, “Ta đúng là gắn bó keo sơn với Hầu phủ, tự nhiên lại có thêm một người bệnh nữa.”
Nhạc Ngưng bật cười, nhìn sang Tần Hoan chọc tức, “Lại không biết người nào mới thực sự khiến cho ngươi quan tâm?”
Tần Hoan chớp chớp mắt, vẻ mặt cũng chẳng khác gì bình thường, “Đương nhiên đều như nhau cả.”
Nhạc Ngưng muốn nói lại thôi, nghĩ đến cũng không nên nhiều lời nữa. Tần Hoan đi cáo biệt Thái trưởng Công chúa, sau đó Nhạc Thanh tự mình đưa Tần Hoan đi đến trước cửa phủ. Rất nhanh sau đó, xe ngựa của Tần Hoan đã chậm rãi rời hỏi Hầu phủ...
||||| Truyện đề cử: Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời |||||
Nhìn xe ngựa dần dần đi xa khuất sau một ngã rẽ ở góc đường, ánh mắt Hoắc Ninh vẫn còn nhìn chằm chằm vào phương hướng xe ngựa vừa rời khỏi, mãi một lúc vẫn chưa cử động.
Phi Tuyền đứng bên cạnh khẽ nói, “Sao chủ tử không đến chào hỏi?”
Khóe môi Hoắc Ninh nhếch lên, “Nàng ta là ai? Dựa vào cái gì mà ta phải đến chào hỏi?”
Phi Tuyền bĩu môi, “Chủ tử đã đóng cửa không ra khỏi nhà nửa tháng rồi, sau đó gặp Cửu cô nương lại bắt đầu thấy khó chịu. Không biết là chủ tử sợ Cửu cô nương hay là bị làm sao, hóa ra cũng không phải là như vậy...”
Nghe thấy lời này thì trong lòng Hoắc Ninh lại cảm thấy cực kỳ ngột ngạt
Đúng vậy, cũng không phải do hắn sợ Tần Hoan, là do nàng vẫn luôn dõi mắt theo hắn...
Hôm nay lúc nàng đến thì Nhạc Ngưng đã đứng chờ từ sớm, thấy Tần Hoan đến nàng liền nói ngay, “Người còn chưa quay về, chúng ta qua kia chờ một lát vậy.”
Tần Hoan nhíu mày, “Vết thương của hắn còn chưa lành, sao lại đi đâu rồi?”
Nhạc Ngưng vừa dẫn Tần Hoan đi về hướng Đông uyển vừa nói, “Mấy vị đại nhân trong Tuần Lý viện đều đang xem xét lại chi tiết vụ án của Tống Nhu, hôm qua Từ Hà chạy qua đây nói Tri phủ Đại nhân đã chuẩn bị tấu sớ dâng lên kinh thành cho nên mấy ngày nữa phải đi cùng với đoàn hộ tống 2 hiềm phạm lên kinh. Ngụy Kỳ Chi nghe đến đây thì đứng ngồi không yên cho nên hôm nay hắn đã vào đại lao thăm Ngụy Ngôn Chi rồi.”
Tần Hoan híp mắt lại rồi thở dài, hiện giờ đã sắp đến tháng 9 rồi, mà thường cứ vào cuối năm thì các châu phủ lại tổng kết cả năm rồi báo lên kinh thành, trong đó các vụ án liên quan đến lao tù là quan trọng nhất.
Nhạc Ngưng tiếp tục nói, “Hiện tại kết luận của châu phủ quả nhiên giống như ngươi nói, chỉ có nặng mà không có nhẹ, đến lúc về đến kinh thành rồi thì đại khái cũng chỉ như vậy thôi. Ngụy Kỳ Chi biết hiện tại nếu không đến gặp Ngụy Ngôn Chi thì sau này chắc chắn sẽ khó gặp rồi.” Nói xong Nhạc Ngưng nhíu mày, “Có điều ta rất tò mò hắn và Ngụy Ngôn Chi nói cái gì với nhau.”
Tần Hoan đi cùng Nhạc Ngưng đến Đông uyển rồi ngồi một lúc ở sảnh bên, chẳng bao lâu sau đã nghe thấy tiếng Nhạc Thanh vọng vào từ bên ngoài. Tần Hoan và Nhạc Ngưng đứng dậy, quả nhiên đã thấy Nhạc Thanh đi vào, còn Ngụy Kỳ Chi chống gậy được Ô Thuật đỡ ở phía sau. Nhạc Thanh vừa đến đã nhìn thấy Tần Hoan và Nhạc Ngưng ở đây nên hắn nhanh chóng bước đến, “Cửu cô nương đợi lâu chưa?”
Tần Hoan nhún người, Nhạc Ngưng đang định trêu ghẹo Nhạc Thanh mấy câu nhưng vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy vẻ mặt trầm trọng của Ngụy Kỳ Chi nên nàng chỉ mấp máy môi rồi không nói gì nữa.
Mấy người đi vào phòng, trên mặt Ngụy Kỳ Chi hơi gượng cười, “Khiến Cửu cô nương đợi lâu rồi.”
Tần Hoan vừa lấy băng vải và thuốc mỡ ra vừa nói, “Hôm nay đến đại lao, có đạt thành được mong muốn chưa?”
Trên chân Ngụy Kỳ Chi vẫn quấn tầng tầng lớp lớp băng vải, vừa vào phòng đã được đỡ ngồi xuống tựa vào thành giường, một chân hắn gác lên giường, mà hiện nay lúc Tần Hoan tháo băng thì lông mày hắn cũng không động một lần nào.
“Đạt được mong muốn?” Giọng nói Ngụy Kỳ Chi hơi chua chát, “Ta lại chẳng có mong muốn gì cả, chỉ là đến thăm mà thôi, suy cho cùng cũng là huynh đệ từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên.”
“Huynh đệ?” Nhạc Thanh nghe đến đây thì nhịn không được, “Hắn đã hãm hại ngươi như vậy mà ngươi còn xem hắn là huynh đệ? Hôm nay ngươi cũng thấy đấy, ngay cả nhìn ngươi một cái mà hắn cũng không chịu.”
Nhạc Ngưng hơi kinh ngạc, “Sao lại nói nhìn một cái cũng không chịu?”
Nói đến đây Nhạc Thanh liền bất bình thay cho vết thương của Ngụy Kỳ Chi, “Hôm nay Ngụy huynh có ý tốt đến thăm Ngụy Ngôn Chi, thế nhưng lúc Ngụy huynh vào đến đại lao rồi thì hắn lại chỉ ngồi yên ở bên trong rồi quay lưng ra ngoài, ngay cả cơ thể cũng không nhúc nhích. Ngụy huynh đã đợi khoảng nửa khắc nhưng hắn cũng không hề nhúc nhích, cũng không nói một câu nào.”
Ngụy Kỳ Chi cụp mắt cười khổ, “Có lẽ hắn nghĩ là ta đến chế giễu nên trong lòng chắc chắn là có oán hận và khuất nhục, cho nên mới không nói chuyện với ta...”
Nhạc Thanh lắc đầu, “Vết thương ở chân Ngụy huynh nghiêm trọng như vậy, ta vốn là không ủng hộ ngươi đi.”
Ngụy Kỳ Chi chỉ cười khổ không nói, Ô Thuật vừa bê chén thuốc vào vừa nói, “Nhị công tử không biết đấy thôi, công tử chúng ta là người có tấm lòng nhân hậu nhất, ngay từ nhỏ đã coi Nhị thiếu gia là huynh đệ ruột thịt rồi. Hiện giờ trở thành như vậy thì tiểu nhân và công tử cũng không ngờ được. Tiểu nhân cả bụng tức giận đây này, thế nhưng công tử lại nghĩ thoáng hơn nhiều, nói Nhị thiếu gia cũng không dễ dàng gì.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhạc Thanh lắc đầu không đồng ý, “Nếu ai không dễ dàng cũng đều đi cướp của giết người thì trong thiên hạ sẽ có không biết bao nhiêu kẻ xấu với đạo tặc rồi. Ngụy huynh nhân hậu là tốt, thế nhưng cũng không nên thông cảm cho Ngụy Ngôn Chi.”
Ngụy Kỳ Chi lắc đầu, “Không phải thông cảm, dù sao tốt xấu gì cũng là huynh đệ với nhau nên ta chỉ muốn đến từ biệt hắn một lần mà thôi. Hai ngày sau hắn đã bị đưa đi kinh thành rồi, lần này từ biệt có lẽ cũng sẽ không gặp lại được nữa.” Nói đến đây Ngụy Kỳ Chi lại như đang hồi tưởng lại nhiều chuyện trong quá khứ, hắn thở dài một hơi rồi nói, “Nghĩ lại trước đây ta cứ cho rằng mình đã đối xử với hắn rất tốt rồi, hiện tại xem ra ta còn không hiểu nỗi khổ của hắn, ít nhất... trong việc liên quan đến mẫu thân hắn kia, đích thực là lỗi của ta.”
Ngụy Kỳ Chi vừa dứt lời thì không khí trong phòng đã nặng nề hẳn lên. Một lúc sau mọi người vẫn không nói câu nào, Ngụy Kỳ Chi lại đột nhiên thở dài, “Ngay cả ta có sai thì cũng là sai sót nhỏ thôi, sau này mẫu thân hắn bị bệnh ta cũng đưa thuốc đến rồi. Năm đó mẫu thân hắn đã muốn đưa hắn đến nuôi dưới danh nghĩa của mẫu thân ta rồi nhưng lại không nỡ rời xa tình mẫu tử ngày đêm gắn bó, sau này nhịn đau tiễn bước hắn, cho nên mới đau lòng thành bệnh. Đúng là mẫu thân ta có hơi quá đáng thế nhưng thân thể mẫu thân hắn vốn đã suy yếu rồi, hiện tại cái chân này của ta đã đủ đền bù cho hắn. Còn chuyện kia ban đầu ta cũng chẳng định thanh minh gì rồi, như vậy coi như ta chẳng nợ nần gì hắn nữa nhưng việc hắn hại chết Nhu biểu muội lại là ngàn không nên vạn không nên, hiện giờ coi như trừng phạt đúng người đúng tội!”
Đến lúc này Nhạc Thanh mới cười lên, “Đúng là đạo lý này, ta biết dựa vào tâm tình của Ngụy huynh cũng tự cảm nhận được đúng sai trong chuyện này, một mình hắn làm náo loạn cả 3 phủ không được yên. Hiện tại đúng là gieo nhân nào gặp quả nấy.”
Tần Hoan chỉ tập trung thay thuốc cho Ngụy Kỳ Chi, đến tận bây giờ mới lắc đầu, “Ngụy công tử thân là huynh trưởng, vốn đã là người bị hại, vậy mà hiện tại lại đau buồn vì Ngụy Ngôn Chi, thật sự khiến người ta cảm phục.”
Giọng nói Tần Hoan chẳng hề có vẻ gì là cảm phục, thậm chí còn mang theo ý mỉa mai nữa.
Ngụy Kỳ Chi như bị vả miệng, “Ánh mắt Cửu cô nương quả nhiên lợi hại, suy nghĩ nhỏ của tại hạ thôi cũng đã bị Cửu cô nương nhìn ra được. Đại trượng phu phải biết nhịn nhục mà gánh vác việc lớn, lần này tại hạ đã phải chịu nỗi oan khuất lớn, nên cho dù có hơi càu nhàu một chút cũng là đáng mà. Còn nếu ta thể hiện ra dáng vẻ đang suy nghĩ thay cho hắn thì chẳng phải sẽ càng khiến các ngươi có thêm thiện cảm với ta sao? Nói không chừng vì cảm thấy được tại hạ là người trọng tình trọng nghĩa, cho nên Cửu cô nương mới thể để lộ ra bản lĩnh xuất chúng, nói không chừng chân của tại hạ được khôi phục lại giống như người bình thường luôn...”
Tần Hoan nhíu mày, “Chân của Ngụy công tử muốn khôi phục lại như thường cũng không dễ dàng gì.”
Cả người Ngụy Kỳ Chi dựa vào thành giường, “Xem ra 10 vị 'mỹ nhân' trong mã trường kia của tại hạ, kiếp này vô duyên với tại hạ rồi!”
Mọi người đều biết Ngụy Kỳ Chi thích ngựa, cho nên 'mỹ nhân' trong miệng hắn đương nhiên là ngựa quý do hắn tốn rất nhiều tiền để nuôi dưỡng. Nhưng hiện tại chân hắn có vết thương, tương lai chắc chắn sẽ thành tật, một người què thì làm thế nào để cưỡi ngựa?
Đôi mắt Nhạc Ngưng chuyển động, “Không có ai giúp ngươi à? Đại khái Ngụy công tử có thể thay đổi từ thuần ngựa chuyển sang mua bán ngựa. Dù sao Ngụy công tử cũng không muốn dấn thân vào quan trường nên tương lai cũng phải kiếm việc để làm. Nếu như dựa vào việc này mà dần dần trở thành thương nhân đệ nhất kinh thành thì chẳng phải sẽ thoát được danh hiệu phá của hay sao.”
Có lẽ là do Ngụy Kỳ Chi cũng thích lấy chính bản thân mình ra nô đùa cho nên mấy ngày nay ngay cả tính cách lạnh nhạt như Nhạc Ngưng cũng hùa vào trêu ghẹo hắn mấy câu. Ngụy Kỳ Chi nghe thấy thế liền cười khổ, “Quận chúa quả thực là tri kỷ, ngay cả nghề nghiệp tương lai của ta cũng đã giúp ta tính toán xong, Quận chúa phải trở thành khách hàng đầu tiên của ta đấy! Chỗ ta có một hãn huyết bảo mã của Tây Nhung, tên là Đạp Tuyết, màu lông thuần khiết sắc bén và lạnh lùng hơn băng tuyết. Có thể nói cực kỳ thích hợp với Quận chúa...”
Nhạc Ngưng nhíu mày, “Lời này mà Ngụy công tử cũng nói được ra miệng sao? Công tử ở lại Hầu phủ, ăn uống sinh hoạt tất cả đều là dùng thứ tốt nhất, lại còn có đệ nhất y tiên của thành Cẩm Châu mà tổ mẫu ta chuyên dùng đến chữa trị cho ngươi. Ngươi không biết điều mà tặng huynh muội bọn ta mỗi người một con thì thôi, vậy mà lại còn không biết xấu hổ tính thêm tiền? Nhị ca, uổng phí ca ca xưng huynh gọi đệ với hắn...”
Sắc mặt Ngụy Kỳ Chi sầu khổ, sau đó nhìn sang Nhạc Thanh cầu cứu viện, Nhạc Thanh đang định cười cười giải vây cho Ngụy Kỳ Chi thì Tần Hoan bên cạnh lại gật đầu, “Lời Quận chúa nói đúng thật là cực kỳ có lý.”
Vừa nghe câu này, Nhạc Thanh định thốt ra câu 'Ngươi chớ nghe muội muội ta nói bậy' thì ngay lập tức biến thành 'Ta cũng cảm thấy đúng là như vậy.' Ngụy Kỳ Chi nghe thấy thế liền trợn trừng mắt nhìn Nhạc Thanh, dưới chân đã đau, nhưng trong lòng càng đau hơn.
Quan sát vết thương trên chân của Ngụy Kỳ Chi xong, Tần Hoan vừa thu dọn thuốc mỡ vừa hỏi, “Trì Điện hạ ở đâu?”
Nhạc Ngưng trả lời, “Hai ngày nay hắn ở trong quân doanh, làm sao thế?”
Tần Hoan nói luôn, “Vết thương trên người hắn vẫn còn chưa lành, đúng ra là đã đến lúc đổi thuốc mới rồi.”
Nàng ngừng lại một lát rồi lại nói, “Nếu không gặp được người thì ta để thuốc mỡ lại trong phủ vậy, đợi khi nào Trì Điện hạ trở về thì xin nhờ Quận chúa chuyển qua giúp.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhạc Ngưng còn chưa lên tiếng thì Nhạc Thanh đã cướp lời, “Có lẽ mấy ngày tới Trì Điện hạ cũng sẽ không quay về đâu.”
Nhạc Ngưng và Tần Hoan cùng nhìn về phía Nhạc Thanh, hắn gãi gãi cổ rồi nói, “Trì Điện hạ phải giúp phụ thân chỉnh đốn lại thể chế của Nhạc gia quân, có lẽ phải ở trong quân doanh 5-6 ngày nữa mới trở về...”
Tần Hoan nhíu mày, “Nhị công tử có phải đến quân doanh không?”
Nhạc Thanh gật đầu, “Đương nhiên phải đi rồi.”
Tần Hoan lấy thuốc mỡ trong tay áo ra, “Vậy thì nhờ Nhị công tử giúp ta giao vật này cho Trì Điện hạ, phải dùng thế nào thì tự hắn biết rồi.”
Tần Hoan chủ động tìm hắn giúp đỡ nên đương nhiên Nhạc Thanh cực kỳ vui mừng mà nhận lấy lọ thuốc.
Tần Hoan ngẫm nghĩ rồi lại nói, “Lại xin nhờ Nhị công tử dặn dò một câu, xin Trì Điện hạ phải kiêng không được động võ, đừng để cho miệng vết thương lại rách ra lần nữa.”
Đương nhiên Nhạc Thanh vui vẻ đồng ý, Tần Hoan nói lời cảm tạ rồi mới đi ra ngoài cùng với Nhạc Ngưng. Tần Hoan đi chưa được mấy bước liền nói, “Ta đúng là gắn bó keo sơn với Hầu phủ, tự nhiên lại có thêm một người bệnh nữa.”
Nhạc Ngưng bật cười, nhìn sang Tần Hoan chọc tức, “Lại không biết người nào mới thực sự khiến cho ngươi quan tâm?”
Tần Hoan chớp chớp mắt, vẻ mặt cũng chẳng khác gì bình thường, “Đương nhiên đều như nhau cả.”
Nhạc Ngưng muốn nói lại thôi, nghĩ đến cũng không nên nhiều lời nữa. Tần Hoan đi cáo biệt Thái trưởng Công chúa, sau đó Nhạc Thanh tự mình đưa Tần Hoan đi đến trước cửa phủ. Rất nhanh sau đó, xe ngựa của Tần Hoan đã chậm rãi rời hỏi Hầu phủ...
||||| Truyện đề cử: Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời |||||
Nhìn xe ngựa dần dần đi xa khuất sau một ngã rẽ ở góc đường, ánh mắt Hoắc Ninh vẫn còn nhìn chằm chằm vào phương hướng xe ngựa vừa rời khỏi, mãi một lúc vẫn chưa cử động.
Phi Tuyền đứng bên cạnh khẽ nói, “Sao chủ tử không đến chào hỏi?”
Khóe môi Hoắc Ninh nhếch lên, “Nàng ta là ai? Dựa vào cái gì mà ta phải đến chào hỏi?”
Phi Tuyền bĩu môi, “Chủ tử đã đóng cửa không ra khỏi nhà nửa tháng rồi, sau đó gặp Cửu cô nương lại bắt đầu thấy khó chịu. Không biết là chủ tử sợ Cửu cô nương hay là bị làm sao, hóa ra cũng không phải là như vậy...”
Nghe thấy lời này thì trong lòng Hoắc Ninh lại cảm thấy cực kỳ ngột ngạt
Đúng vậy, cũng không phải do hắn sợ Tần Hoan, là do nàng vẫn luôn dõi mắt theo hắn...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro