Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Thừa một xương...

Bộ Nguyệt Thiển Trang

2024-08-19 09:47:09

"Toàn bộ đều là nữ hài?!" Hoắc Hoài Tín trợn tròn mắt.

Ông vừa dứt lời thì dưới giếng lại có tiếng kêu, Hoắc Hoài Tín xoay người lại, nha dịch ở miệng giếng đã hô lên, "Đại nhân, bên dưới nói là lại đào thêm được một cái đầu lâu nữa..."

Hoắc Hoài Tín nghe thấy thế khóe mắt run rẩy, da đầu cũng run lên từng đợt.

Phía trên mặt đất đã có hài cốt của 4 người, bên dưới lại đào thêm được cái đầu lâu nữa, rốt cuộc thì ở dưới giếng đã cất giấu bao nhiêu bộ hài cốt? Hoắc Hoài Tín giơ tay lên lau lau mồ hôi lạnh trên thái dương, sau đó nhìn sang phía Tần Hoan và Yến Trì.

"Cửu cô nương, có thể nhìn ra nguyên nhân chết không?"

Trên tay Tần Hoan vẫn đang cầm xương người trắng hếu, nàng cẩn thận quan sát giây lát rồi lắc đầu, "Màu sắc xương hoàn toàn bình thường, không phải là trúng độc mà chết, trước mắt trên xương cốt của mấy người này cũng tạm thời không nhìn ra vết thương gì, nguyên nhân tử vong tạm thời không xác định được."

Hoắc Hoài Tín thở dài, "Chết nhiều người như vậy, sao có thể chứ..."

Bên này Tần Hoan nhăn mặt đứng lên, "Đào đi, tiếp tục đào, xem xem dưới này rốt cuộc vẫn còn bao nhiêu nữa, còn về nguyên nhân chết thì có lẽ có thể đi hỏi một chút lão phu nhân hoặc Tam thúc."

Trong lòng Tần Hoan ngầm có mấy cái suy đoán, trước giờ nàng đều không dùng ý nghĩ tồi tệ để phán đoán người khác, có lẽ là kinh nghiệm trước đây nói cho nàng biết, những điều hắc ám và đáng ghê tởm của thế gian này vẫn còn vượt xa so với tưởng tượng của nàng. Tần Hoan nhìn đống xương người lẫn lộn với bùn nhão bên trên tấm vải nỉ, rồi lại suy đoán thêm từng lần nữa trong đầu, đôi bàn tay vốn lạnh lẽo của nàng đột nhiên phát run lên.

Đêm mưa giá lạnh, ánh lửa lấp lóe trên xương trắng, khiến cho không khí ở đây cực kỳ thê lương đáng sợ. Yến Trì che dù lại đứng sát vào Tần Hoan thêm một chút, "Nếu như không chịu nổi nữa thì về trước đi, hiện tại đã muộn lắm rồi, nếu muốn đào hết ra thì có lẽ phải sau nửa đêm."

Tần Hoan lắc đầu, "Không sao, không có gì mà không chịu nổi cả."

Yến Trì đảo mắt nhìn thoáng qua Tần Hoan, thấy khóe môi nàng hơi cong lên nhưng trong đáy mắt lại âm trầm lạnh lẽo. Tần Hoan vào lúc này trông còn nghiêm trang hơn hẳn lúc mổ thi nghiệm cốt, mà quanh thân nàng tỏa ra hàn ý bức người, ẩn giấu dưới vẻ ôn nhu tao nhã chính là một tài năng đáng gờm, khiến cho người ta cảm thấy nàng như một thanh kiếm sắc bén không thể coi thường.

Sắc mặt Yến Trì cũng hơi trầm xuống, còn phía bên này Hoắc Hoài Tín đi đến gần miệng giếng, "Đào nhanh lên, nếu mệt rồi thì lại đổi vài người khác xuống..."

Vừa nói xong thì bên dưới lại có hai tiếng nói vang lên.

Hoắc Hoài Tín vừa nghe đã chau mày lại, "Các ngươi chờ chút, để ta đi hỏi..."

Nói xong Hoắc Hoài Tín xoay người nhìn về phía Yến Trì, "Thế tử Điện hạ, người của ta bên dưới nói là đã không đào thêm xuống dưới được nữa, thế nhưng ở phía nam lại thấy có bùn nhão với cát ướt."

Yến Trì nheo mắt rồi lại trầm ngâm nói, "Tiếp tục đào, chú ý an toàn."

Hoắc Hoài Tín gật đầu rồi quay người lại phân phó người dưới đáy giếng.

Tần Hoan thở dài, "Xem ra đêm nay đào hơi khó khăn rồi, đã nhiều năm như vậy rồi nguồn nước dưới đáy giếng nay đã biến thành mạch nước chết, trải qua bao nhiêu biến hóa chúng ta cũng không biết được, có khả năng xương cốt cũng bị đưa đến chỗ khác."

Vừa nói dứt lời thì Tần Hoan xoay người lại nhìn về phía giàn hoa ở cách đó không xa, "Mặc dù nhìn 2 miệng giếng này cong cong quẹo quẹo thế nhưng trên thực tế khoảng cách không xa, trước đây lúc Lục tỷ tỷ ngã xuống nói có chạm phải xương người chết có lẽ là do cát đá và nước bùn lưu động bên dưới nên mới dẫn theo xương cốt qua đó. Hiện tại nhân thủ đã đến đây đầy đủ rồi, Điện hạ có nên phái người đi xem không?"

Nàng vừa dứt lời thì Yến Trì nhìn sang Bạch Phong, "Dẫn vài người qua đó xem thử."

Bạch Phong lĩnh mệnh qua đó, Yến Trì lại nói với Tần Hoan, "Ngươi cũng qua đó đi, trong rừng này quá lạnh."

Khóe môi Tần Hoan khẽ động, vốn định cự tuyệt thế nhưng nghĩ đến trong giếng kia có xương người hay không cũng rất quan trọng nên mới gật đầu. Yến Trì xoay người, hắn bung dù để cho Tần Hoan đi trước, hộ tống nàng đi đến chỗ giàn hoa. Hoắc Hoài Tín đứng ở phía sau nhìn 2 người đi ra khỏi rừng trúc tím, trong mắt hơi có vẻ suy tư và sợ hãi. Căn bản ông còn muốn gán ghép Tần Hoan với Hoắc Ninh nhà mình, may mắn là ông mới chỉ căn dặn Nguyên thị đến Tần phủ một lần chứ chưa làm gì khác.

Đi đến chỗ giàn hoa, xung quanh đều là hành lang gấp khúc nên không cần phải che dù nữa, Tần Hoan đứng ở dưới mái hiên nhìn Bạch Phong và mấy nha sai đào xới gạch đá vừa mới lát lên được mấy ngày.

Gạch lát vừa được nhấc hết lên, đất lấp dưới miệng giếng cũng đã biến sắc rồi, 4-5 người dùng cuốc xẻng động thủ rất nhanh. Tần Hoan đứng bên cạnh nhìn, Phục Linh cũng đứng sau hầu hạ, "Tiểu thư, ngày đó Lưu quản gia trèo xuống nhìn thấy rõ ràng chỉ là một đoạn cành cây khô, chẳng lẽ bên dưới quả thật có thể đào ra được xương trắng?"

Tần Hoan lắc đầu, "Không chắc chắn lắm, hiện tại cứ chờ xem sao."

Phục Linh sửa sang lại áo choàng cho Tần Hoan, có hơi lo lắng nói, "Cả người tiểu thư đều lạnh như đá vậy, tối nay người đã đứng ở bên ngoài lâu quá rồi, lỡ bị cảm lạnh thì sao... Lò sưởi tay cũng nguội lạnh rồi, để nô tỳ đi đổi cái khác cho tiểu thư."

Phục Linh vừa dứt lời thì Yến Trì cũng đã đi đến phía dưới giàn hoa sau đó nhìn sang Tần Hoan nói, "Ngươi về viện mình nghỉ ngơi trước đi, miệng giếng này cũng đã bị lấp kín đất lên rồi, đợi đến lúc đào được lên thì chắc chắn không còn sớm nữa."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tần Hoan mím môi, còn chưa kịp nói gì thì Phục Linh đã ở bên cạnh gật đầu lia lịa, "Đúng vậy tiểu thư, nếu như tiểu thư bị bệnh rồi thì chẳng phải Thế tử Điện hạ không còn ai có thể giúp đỡ nữa sao." Có thể nói Phục Linh đã phải đánh bạo lắm mới có thể mở miệng ở trước mặt Yến Trì, nàng vừa dứt lời thì lòng bàn tay đã túa ra mồ hôi ướt đẫm.

Tần Hoan suy nghĩ một lát, có vẻ như cũng có lý nên mới gật đầu, "Được, vậy ta về trước."

Yến Trì không nhiều lời nữa, chỉ gọi một tiếng, "Bạch Phong, đưa Cửu cô nương trở về."

Tần Hoan nhún nhún người, đợi đến khi Phục Linh căng dù lên thì mới cùng Phục Linh đi sâu vào trong màn mưa. Bạch Phong đi theo phía sau 2 người phụ trách hộ vệ.

Đã qua giờ tý, mặc dù khắp Tần phủ đèn đuốc sáng trưng thế nhưng lại hoàn toàn yên tĩnh, nửa tiếng động nhỏ cũng không thấy. Phục Linh đi theo phía sau Tần Hoan qua 2 sân viện, trên mặt có chút sợ hãi, "Tiểu thư, những thi cốt này thật sự đều là thi cốt của tiểu hài tử? Lại còn là của tiểu cô nương?"

Tần Hoan gật đầu, "Ừ..."

Phục Linh rụt rụt cổ, "Đều là một đám tiểu hài tử, các nàng là từ đâu đến đây? Chẳng lẽ là gia nô của Tần phủ? Còn nữa, các nàng làm sao mà chết..."

Khóe môi Tần Hoan khẽ mím lại nhưng lại không nói gì, một lát sau nàng mới lên tiếng, "Cái này tạm thời ta cũng không biết, phải đợi Thế tử Điện hạ và Tri phủ Đại nhân đào toàn bộ thi cốt ra sau đó thẩm vấn rồi mới biết được."

Ánh mắt Phục Linh đảo qua nhìn một vòng, "Tiểu thư, chẳng trách lão phu nhân nói muốn dùng trấn yêu thạch, tiểu hài tử sau khi chết dễ hóa thành quỷ hồn nhất. Chẳng trách bà ta kiêng kỵ như vậy, hoặc là bao nhiêu năm nay bà ta ăn chay niệm Phật cũng bởi vì chuyện này?"

Mưa bụi bay bay, bước chân Tần Hoan nện xuống nền đá lát trên con đường nhỏ trong Tần phủ có hơi nặng nề. Vườn hoa trong phủ đèn đuốc sáng trưng nhưng lại hoàn toàn yên tĩnh, ngẫu nhiên đều có thể nhìn thấy được trên mấy lối rẽ đều có thị vệ của phủ nha, mà chủ tớ Tần phủ lại không thấy bất cứ một ai.

Trong lòng Tần Hoan biết được hiện nay nha sai đã khống chế Tần phủ, nàng nhìn thoáng qua về hướng Phật đường, "Mấy tiểu cô nương này sẽ không biến thành quỷ hồn, thế nhưng trong lòng lão phu nhân nhất định có quỷ. Bà ta ăn chay niệm Phật chắc chắn là e sợ quỷ ở trong tâm mình."

Lời này của Tần Hoan khiến cho sống lưng Phục Linh lạnh buốt, nàng kéo cao cổ áo của mình lên theo bản năng rồi không nhiều lời nữa. Bạch Phong ở phía sau chỉ lẳng lặng đi theo mà không nói gì, cho nên đương nhiên cũng sẽ không tiếp lời. Ba người đi đến phía trước Đinh Lan uyển rồi lại nhìn thấy Tần Lệ dẫn theo 3 nha sai đứng ở cửa viện chần chờ, vừa thấy Tần Hoan đến đây thì Tần Lệ lập tức tiến lên đón chào.

"Cửu cô nương..."

Tần Hoan nghi hoặc nhìn Tề Lâm, "Tề bổ đầu sao lại ở đây?"

Tề Lâm hơi khó xử, "Cửu cô nương đã giúp đỡ nha môn rất nhiều lần, vốn không nên để cho Cửu cô nương khó xử, chẳng qua lần này là... Đại nhân hạ lệnh muốn cho tất cả hạ nhân đều phải đến tập trung ở viện quản sự để lát nữa thẩm vấn, cho nên..."

Tề Lâm nhìn thoáng qua cửa viện Đinh Lan uyển, Tần Hoan ngay lập tức hiểu ra nên mới xoay người lại căn dặn Phục Linh, "Đi gọi 4 người bọn họ ra đây, lần này chỉ là hỏi chuyện bình thường thôi, nếu như không có chuyện gì thì hỏi xong liền có thể quay về."

Vẻ mặt Tề Lâm ngay lập tức cảm kích, "Đa tạ Cửu cô nương..."

Tần Hoan lắc đầu, "Có cần hỏi ta gì không?"

Tề Lâm vội vàng xua tay, "Không không không, sao có thể chứ... Đương nhiên Cửu cô nương không liên quan gì đến vụ án này."

Sắc mặt Tần Hoan chỉ nghiêm túc lại chứ không nói chuyện, rất nhanh Phục Linh đã dẫn theeo mấy người Vãn Đường ra khỏi viện, Vãn Đường dẫn theo 3 người kia tiến lên nhún người hành lễ với Tần Hoan. Tần Hoan lên tiếng, "Đi thôi, hỏi xong rồi có thể trở lại rồi."

"Vâng, tiểu thư yên tâm." Vãn Đường cung kính gật đầu tuân mệnh.

Tần Hoan nhìn sang Tề Lâm, "Đêm nay vất vả cho Tề bổ đầu rồi."

Tề Lâm chắp tay, "Đây là việc tại hạ phải làm, nếu đã như vậy tại hạ xin cáo lui trước."

Tần Hoan gật đầu, Tề Lâm dẫn theo mấy người Vãn Đường cùng đi về hướng viện quản sự, Tần Hoan lại nhìn sang Bạch Phong, "Ta đã đến nơi rồi, Bạch thị về quay về bên cạnh Điện hạ đi thôi."

Bạch Phong gật đầu, "Cửu cô nương không cần lo lắng, sớm nghỉ ngơi đi."

Nói xong câu này Bạch Phong cũng chắp tay cúi đầu rồi xoay người rời đi, Tần Hoan đứng yên ở đó một lúc lâu rồi mới đi vào trong sân.

"Tiểu thư, người cứ ngủ đi, bảo dưỡng tinh thần thật tốt, đợi sau khi tất cả thi cốt đều đào ra rồi thì nhất định còn cần người đến hỗ trợ." Vừa bước vào trong Phục Linh đã lên tiếng khuyên nhủ Tần Hoan.

Tần Hoan nghĩ nghĩ rồi nói, "Có lẽ đêm nay Nhị ca không đến được rồi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Đúng vậy, tất cả viện trong phủ đều được canh phòng nghiêm ngặt, đương nhiên hắn không thể ra khỏi cửa rồi."

Phục Linh thu dù lại rồi cởi áo choàng trên vai Tần Hoan xuống, "Áo choàng của tiểu thư đều đã ướt hết một nửa rồi, nếu như còn chưa đi ngủ thì chỉ sợ ngày mai sẽ nhiễm phải cảm thương hàn mất. Tiểu thư, đừng cố chịu đựng nữa."

Áo choàng vừa cởi ra thì Tần Hoan cũng cảm thấy trên người có hơi mát mát, nghĩ đến mấy bộ hài cốt này chốc lát vẫn chưa thể đào lên hết được nên nàng gật gật đầu, đi sang phòng bên rửa mặt rồi sau đó lên giường nằm. Lúc nàng nằm xuống lại đắp thêm một lớp áo choàng nữa lên người mình, nghĩ đến nếu như Yến Trì phái người qua mời mình thì cũng có thể nhanh xuất phát hơn một chút.

Thấy Tần Hoan giữ nguyên áo mà ngủ thì Phục Linh cũng không tiện khuyên nhủ gì nữa, chỉ nhìn Tần Hoan nhắm mắt lại rồi mới tắt đèn trong phòng đi.

Một khi đã nằm xuống thì mỏi mệt liền xâm chiếm lấy nàng, cũng không biết có phải bản thân mình bị lạnh hay không mà theo bản năng nàng lại quấn chặt lấy chăn gấm xung quanh người mình. Giờ đã đến nửa đêm, dựa vào tốc độ của Yến Trì và Hoắc Hoài Tín thì có thể tính đại khái muộn nhất là đến lúc bình minh mới xong việc, nàng nhất định phải tỉnh lại vào thời điểm đó mới được, cứ nghĩ như vậy mà Tần Hoan chậm rãi chìm vào trong mộng.

Trong mơ, nàng đứng trên con phố dài 10 dặm ở kinh thành, lầu các xà cột chạm trổ, đình nghỉ, mái cong, đấu củng liên hoàn hùng vĩ.

Tần Hoan đứng ở trước cửa nha môn Lục bộ, cửa viện của Đại Lý Tự đóng chặt, cỏ dại hoang vu mọc đầy trên bậc thang, rõ ràng đây là nha môn hình ngục cao cấp nhất Đại Chu thế nhưng giờ phút này lại giống một cái miếu hoang rách nát.

Chủ quan của Đại Lý Tự đâu? Thị vệ và nha sai của Đại Lý Tự đâu rồi?

Tần Hoan bước từng bước một lên bậc thang phủ đầy cỏ dại, nàng ra sức đẩy mở cánh cổng đổ nát kia ra.

"Két..." cổng chính loang lổ bị Tần Hoan đẩy mở, cửa vừa mở ra thì đám khói mù phất qua trước mặt Tần Hoan, nàng chớp chớp mắt, làn sương mờ ảo kia mới từ từ tản bớt đi.

Sương mù vừa tan đi thì Tần Hoan đã thấy được cỏ dại mọc khắp xung quanh sân viện, trên xà nhà mạng nhện cũng giăng đầy, hoành phi phía trước cũng xiêu xiêu vẹo vẹo. Bên trong nha môn hoàn toàn tan hoang, ngay cả một bóng người cũng không có.

Tần Hoan nghi hoặc bước vào bên trong vài bước, đột nhiên ở chính giữa sân viện trống không lại xuất hiện một cái giếng hoang.

Cỏ dại mọc cao ngất ở xung quanh giếng, tựa như che lấp hết thành giếng, trong lòng Tần Hoan kinh ngạc, nha môn Đại Lý Tự cũng không phải là những phủ trạch tầm thường, sao trong viện lại có giếng nước? Ngay lúc đang mải suy nghĩ thì đột nhiên có một ánh sáng vụt lóe lên, Tần Hoan trợn tròn mắt nhìn thấy một bàn tay trắng muốt thò lên từ trong miệng giếng...

Đột ngột mở to mắt, Tần Hoan nhìn chòng chọc vào đỉnh màn của mình rồi thở dốc.

Biết đó chỉ là mơ thế nhưng Tần Hoan vẫn vì hoàn cảnh trong mơ mà sinh ra sợ hãi, Đại Lý Tự không thể nào mọc đầy cỏ hoang được, càng không thể có một giếng hoang có xương tay người thò ra, chỉ có Tần phủ mới có giếng hoang...

Thái dương Tần Hoan đã ướt sũng mồ hôi, nàng hít thở thật sâu mấy hơi mới có thể hồi phục lại tinh thần. Đúng lúc này có tiếng bước chân bên ngoài màn trướng vang lên, Tần Hoan phản ứng kịp liền ngồi ngay dậy vén màn lên. Quả nhiên Phục Linh đang nhẹ nhàng đi vào trong, nàng thấy Tần Hoan đột nhiên vén màn lên thì còn bị giật mình.

Phục Linh lấy tay ôm ngực, thở ra một hơi, "Tiểu thư vậy mà đã thức dậy rồi à, nô tỳ còn cho rằng tiểu thư vẫn đang ngủ."

"Có chuyện gì rồi?" Tần Hoan vừa nói vừa quay đầu nhìn thoáng qua bên ngoài, khi nhìn thấy sắc trời đã sáng trưng thì vẻ mặt nàng khẽ biến đổi, "Sao em lại không gọi ta dậy, trễ thế này rồi..."

Phục Linh vội vàng trấn an, "Tiểu thư đừng lo lắng, mưa vẫn chưa tạnh đâu, các nhóm nha sai đã thay đổi mấy lần rồi, nói là đã đào được đến đáy thế nhưng vẫn phải đào thêm rộng ra xung quanh thì mới có thể tìm thấy toàn bộ. Hiện tại khắp xung quanh đó đã bị đào xới hết lên rồi."

Tần Hoan vừa chau mày vừa xốc chăn ra, nàng mặc y phục rồi nói, "Có đào thêm được gì mới không?"

Phục Linh mới nghe thế đã biết Tần Hoan muốn hỏi cái gì rồi, sắc mặt nàng khẽ biến, "Đã đào thêm được bốn cái..."

Tay Tần Hoan chợt dừng khựng lại rồi sau đó động tác lại nhanh hơn, "Mấy người Vãn Đường đã quay lại chưa?"

"Quay lại rồi, lúc trời vừa sáng đã quay lại, bởi vì phải đào quá nhiều chỗ cho nên Tri phủ Đại nhân ở bên này đã bắt đầu thẩm vấn rồi. Phải rồi tiểu thư, Từ ngỗ tác cũng đã nhập phủ, hiện tại đang thu gom thi cốt."

Tần Hoan gật đầu rồi nhanh chóng mặc xong y phục, Phục Linh vấn một búi tóc đơn giản cho nàng sau đó mới chỉ rửa mặt chứ chưa kịp ăn sáng, Tần Hoan đã vội chạy ra khỏi viện đến rừng trúc tím.

So với đêm qua thì hiện tại đã có thể nhìn thấy hạ nhân đi qua đi lại trong Tần phủ, Phục Linh khẽ nói, "Những người nhập phủ muộn đều được thả ra, người ở trong phủ trên 7 năm đều bị giữ lại."

Tần Hoan gật đầu, bước nhanh về hướng rừng trúc tím, chẳng bao lâu nàng đã nhìn thấy giàn hoa. Nàng còn chưa đến gần đã nhìn thấy Từ Hà đang đứng bên cạnh trường án, trường án đó là vừa mới được đưa đến đây, bên trên còn đang bày đầy xương trắng.

Trong tay Từ Hà cầm một đốt xương nhưng không biết hắn đang nhìn cái gì, vừa ngước mắt lên bắt gặp Tần Hoan đang đi đến, hắn liền cất tiếng gọi nàng, "Cửu cô nương đến rồi! Cửu cô nương mau đến xem này, xem xem chỗ xương này là bị làm sao..."

Tần Hoan nheo mắt đi lên phía trước, Từ Hà nghi hoặc, "Đây là xương ngón tay phải không? Nhưng sao lại thừa ra một đoạn..."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Số ký tự: 0