Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Toàn bộ đều là...

Bộ Nguyệt Thiển Trang

2024-08-19 09:47:09

Tần Sâm hồn xiêu phách tán đứng ở trên hành lang gấp khúc, Tần Hoan đã rời đi rất lâu rồi thế nhưng hắn vẫn đứng như trời trồng tại chỗ. Gió lạnh cộng thêm mưa phùn không chút lưu tình nào trút cả lên người hắn, rất nhanh sau đó y phục toàn thân hắn đã thấm đẫm nước mưa.

Dáng vẻ nho nhã và anh tuấn ngày thường giờ tan biến hết, ánh mắt hắn hơi chột dạ nhìn vô định vào bóng đêm đen mênh mông. Bí mật của Tần phủ bị phát hiện, bê bối đã che giấu bao năm nay sắp bị lộ ra ngoài, hiện tại Tần phủ như một con tàu chìm, cho dù hắn có vạn phần không cam lòng thì sao chứ? Dựa vào sức một mình hắn thì làm sao có thể ngăn được cơn sóng dữ?

Một khi con tàu Tần phủ chìm xuống sẽ kéo theo tất cả mọi người, Tần An là đúng người đúng tội, thế nhưng những người khác thì sao? Đám muội muội của hắn còn chưa xuất giá, mà chính bản thân hắn trong lòng còn tràn đầy khát vọng vẫn chưa có cơ hội phát huy. Thế nhưng hắn biết, chỉ mấy ngày nữa thôi thì toàn bộ hoài bão hay dã tâm gì đó đều chẳng còn liên quan gì đến hắn nữa, Tần phủ phạm phải tội lớn, có lẽ còn liên lụy đến những người khác trong phủ nữa.

Đáy mắt Tần Sâm đột nhiên tràn đầy oán hận, không lúc nào khiến hắn oán hận bản thân mình sinh ra ở Tần phủ hơn bây giờ. Đây chính là một đêm tràn ngập thê lương buồn bã, sống lưng Tần Sâm hơi chùn lại, cứ như có một tòa núi vô hình to lớn đè xuống khiến cho hắn suy sụp rồi.

"Lão gia, lão gia, bọn tiểu nhân cũng không còn cách nào khác..."

"Tần lão gia bị bệnh nặng như vậy, vẫn nên ở lại trong viện của mình nghỉ ngơi mới là thỏa đáng."

"Đúng vậy, một khi ra khỏi phủ rồi xảy ra chuyện không may, giữa đường giữa chợ như thế không thể tìm được đại phu đâu."

Tiếng người nói vang từ xa lại gần, Tần Sâm sửng sốt một lúc rồi mới xoay người lại, cảm giác mát lạnh chạy dọc sống lưng rồi lan ra khắp thân thể. Lúc hắn quay lại mới phát hiện ra 2 chân mình đứng lâu nên đã tê rần rồi, hắn híp híp mắt, chỉ nhìn thấy 2 nha sai mặc quan phục đi theo phía sau lưng người hầu của Tần An. Thân thể Tần Sâm khẽ động, hóa ra chân hắn đã tê đến mức không bước đi nổi nữa rồi.

"Đại thiếu gia, sao người vẫn còn ở chỗ này, bọn ta..."

Người hầu đi vào đầu tiên đã nhìn thấy Tần Sâm còn ở đây khiến hắn hơi ngạc nhiên. Tần Sâm phục hồi lại tinh thần sau đó tiến lên phía trước nói, "Ta biết rồi, không sao đâu, cứ đưa lão gia về đi."

Người hầu gật gật đầu, Tần Sâm cũng tiện đi theo vào trong. Hai nha sai liếc nhìn nhau rồi cùng đứng ở 2 bên cửa viện. Tần Sâm vừa đi vừa quay lại phía sau nhìn, vừa lúc nhìn thấy nha sai như vậy thì đôi mắt hắn tối sầm lại, trực tiếp tiễn Tần An vào trong phòng. Bởi vì chạy đi quá gấp cho nên trên người Tần An chỉ khoác lên đúng một tấm áo choàng, chờ đến lúc vào đến bên trong rồi cởi áo choàng ra, khuôn mặt Tần An lập tức lộ ra ngoài. Đèn trong phòng vẫn còn sáng, cho nên Tần Sâm chỉ liếc mắt một cái đã thấy những nốt lở loét tím đỏ của bệnh hoa liễu.

Trong bụng cảm thấy khó chịu, thế nhưng Tần Sâm cố gắng đè cơn buồn nôn xuống rồi tiến lên nói, "Phụ thân, không đi được nữa rồi..."

Tần An bệnh nặng, bao nhiêu ngày rồi vẫn không được dùng thuốc hữu hiệu, cộng thêm vừa rồi bị hoảng sợ cho nên thân thể vốn đã suy yếu nay càng ngẩn ngơ, "Đi không được? Vì sao? Vì sao?"

Trên mặt Tần An tràn đầy hoảng sợ, ông ta nhìn ra cửa sổ theo bản năng, "Đi, đi ngay lập tức, không thể không đi..."

Nói xong Tần An giẫm xuống đất định đứng lên, thế nhưng người còn chưa đứng được dậy đã thấy gân cốt toàn thân đau nhức rồi ngã nhào sang một bên. Người hầu bên cạnh vội vàng đỡ ông dậy rồi khuyên nhủ, "Lão gia, không đi được, khắp trong ngoài phủ đều là người của quan phủ, chẳng phải chúng ta vừa mới bị ngăn cản bắt quay về hay sao? Thật sự không thể đi được..."

Tần An vung tay lên, "Phế vật! Đi tìm Hoắc Tần phủ! Hoắc Tần phủ nhất định có thể dàn xếp..."

Tần An hoàn toàn tức giận, vẻ mặt cực kỳ hung dữ, Tần Sâm nhìn thấy thế thì đáy mắt hiện lên vẻ đau xót, hận ý cũng lại lần nữa tràn ra ngoài. Hắn không muốn nhiều lời nữa, chỉ nhìn 2 người hầu bên cạnh, "Canh giữ phụ thân cẩn thận, không được ra khỏi viện này!"

Mấy người hầu cũng nhận ra Tần An giờ phút này đã thần trí không rõ ràng rồi, cho nên vội vàng gật đầu. Tần Sâm không thèm liếc nhìn Tần An cái nào, hắn chỉ xoay người bước nhanh ra ngoài. Tần An thấy thế lại càng giận dữ, mở miệng chửi mắng!

"Nghịch tử! Tên nghịch tử nhà ngươi! Ngươi trở lại cho ta..."

Tần Sâm sải bước, hắn giả câm giả điếc đối với tiếng mắng chửi phía sau. Đợi đến lúc ra khỏi viện rồi liếc nhìn 2 nha sai một cái nhưng cũng không nói gì, chỉ đi thẳng về hướng nội viện. Tần Sâm giờ mới nhận ra nha sai ở đây đã đông hơn ngày thường rất nhiều lần, mới đi được mấy bước hắn đã gặp Tề Lâm, hắn đi chậm lại một chút, còn bên này Tề Lâm cũng đã đi đến.

"Đại thiếu gia vừa từ ngoại viện trở về? Tần lão gia có ổn không?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giọng Tề Lâm tràn đầy vẻ châm chọc, trên mặt Tần Sâm lúc xanh lúc đỏ, "Vẫn ổn."

Tề Lâm gật đầu cười cười, "Vậy là tốt rồi, ta cũng đang chạy đến để thăm Tần lão gia, Tần lão gia bệnh nặng nên phải phái thêm vài người đến bảo vệ mới được. Phải rồi, giờ Đại thiếu gia muốn đi đâu vậy?"

Giọng nói Tần Sâm bình tĩnh không giao động, "Ta đến thăm tổ mẫu..."

Tần Lệ cười như không cười nói, "Đại thiếu gia vẫn nên quay về viện của mình đi, đừng đi thăm lão phu nhân nữa, đợi chút nữa hỏi chuyện xong rồi Đại thiếu gia đến thăm lão phu nhân cũng không muộn. Tri phủ Đại nhân và Thế tử Điện hạ đã hạ lệnh, bắt đầu từ 1 khắc trước thì tất cả mọi người trong Tần phủ đều không được phép đi lung tung nữa."

Khóe môi Tần Sâm khẽ nhếch, hắn cảm thấy xung quanh mình nay đã lạnh thấu xương, thậm chí trên mặt hắn cũng bị đông cứng lại, ngay cả biểu cảm tức giận hay khó chịu cũng không thể thể hiện ra, hắn chỉ gật đầu rồi vòng qua người Tề Lâm, mặt không biến sắc đi về hướng viện của mình.

Tề Lâm quay lại nhìn bóng lưng Tần Sâm, phân phó thuộc hạ, "Hai người đi qua đó, bảo hộ Đại thiếu gia."

Hai nha sai tuân lệnh rồi vội vàng đi theo.

Tần Lệ thở dài, sau đó lại lắc đầu rồi mới xoay người đi về phía tiền viện. Nha sai bên cạnh thấy thần sắc hắn phức tạp nên mới tiến lên hỏi, "Bổ đầu, có phải Tần phủ xong rồi không?"

Tần Lệ hừ lạnh, "Chẳng lẽ các ngươi không nhìn thấy xương trắng dưới đáy giếng sao? Tần phủ che giấu nhiều mạng người như vậy, ngươi nói có xong đời hay không?"

Mấy nha sai rụt cổ, sau đó không dám hỏi lại nữa.

...

Tần phủ vốn là một con thuyền quan xa hoa lộng lẫy đi lại trên sông, trên thuyền trang hoàng vinh hoa phú quý cho rất nhiều người, vui buồn của tất cả người họ Tần đều cùng liên quan đến nhau, đương nhiên cũng bao gồm cả Tần Hoan.

Bên trong rừng trúc tím, Yến Trì đã đứng che dù cho Tần Hoan sắp được nửa canh giờ rồi, mắt thấy nước bùn bên trong đào ra càng ngày càng nhiều, hắn quay đầu lại nhìn Tần Hoan nói, "Chuyện lần này ảnh hưởng cực lớn đến Tần phủ, ngay cả với ngươi cũng không thể nói hoàn toàn không ảnh hưởng gì, ngươi định tính toán thế nào?"

Tần Hoan không ngờ rằng Yến Trì sẽ hỏi vấn đề này, nàng quay đầu nhìn hắn một cái rồi cong môi, "Nếu ta nói ta không có tính toán gì thì Thế tử Điện hạ có tin không?"

Yến Trì nghe lời này nhất thời sững sờ, một lát sau mới mấp máy môi nhưng lại không nói thêm gì cả.

Tần Hoan thu hồi lại ánh mắt rồi tiếp tục nhìn về hướng miệng giếng, "Tần phủ sẽ trở nên như nào thì ta không biết, còn tùy vào đào được cái gì từ dưới giếng lên. Hiện giờ đúng là vận mệnh của ta có liên quan cực lớn đến Tần phủ, thế nhưng chuyện này đương nhiên chẳng có quan hệ gì với ta cả. Mà ta càng tin tưởng luật pháp Đại Chu công bằng công chính, người có liên quan sẽ phải chịu trừng phạt, người không liên quan sẽ không vấn đề gì."

Tần Hoan ngừng lại một chút rồi nói, "Còn những vinh hoa phú quý đó... Lúc Tần phủ còn tốt, người họ Tần có thân phận tôn quý cũng vượt qua được những người giàu có thông thường, nếu như cứ hưởng thụ những thứ này thì tới lúc Tần phủ không còn tốt nữa thì cũng phải tự chịu. Cho nên ta thật sự không có tính toán gì cả, chờ đến khi tìm ra chân tướng vụ án này, có định luận rồi lại nói sau."

Yến Trì nheo mắt phượng, "Không ngờ Cửu cô nương lại cởi mở như vậy..."

Tần Hoan nghe thấy thế chỉ cong môi cười mà không nói lời nào, nàng cũng không phải người cởi mở, nàng chỉ không có cảm tình thâm sâu gì với Tần phủ mà thôi. Hiện tại còn chưa biết rốt cuộc dưới đáy giếng có bao nhiêu thi cốt, thế nhưng kết cục của Tần phủ có vẻ như nàng đã nhìn thấy được rồi. Mà Tần phủ suy tàn nhất định sẽ có ảnh hưởng đến nàng, thế nhưng như thế thì sao chứ? Ngày xưa khi nàng vừa mới sinh ra thì phụ thân chẳng qua cũng chỉ là một Tuần lý viện nho nhỏ mà thôi, những tháng ngày đó của bọn họ không thể nói là không vất vả được. Còn bây giờ thì khác, nếu so sánh với Tần Tương và Tần Sương, thì nàng vượt qua trắc trở cũng chẳng có gì khó khăn cả, huống chi nàng còn có y thuật lại còn biết nghiệm thi, có thế nào thì cũng không cần phải lo lắng về kế sinh nhai rồi.

Tần Hoan suy nghĩ rành mạch, bất kì việc gì cũng có thể ứng đối, cho nên đương nhiên có thể bình tĩnh trấn định.

Thời gian dần trôi đi, đuốc trên miệng giếng đã đổi mấy lần rồi, chẳng bao lâu sau dưới giếng lại có tiếng kêu vọng lên. Hoắc Hoài Tín tiến lên nghe ngóng sau đó lại xoay người lại nói, "Thế tử Điện hạ, phát hiện thêm một cái đầu lâu nữa, có kéo thi cốt lên nữa hay không?"

Vẻ mặt Yến Trì nghiêm nghị, gật đầu, "Kéo lên đi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hoắc Hoài Tín ra lệnh, nha sai bốn phía vội vàng bày một tấm thảm nỉ ra giống như mấy hôm trước, định mang hài cốt chất đống lên trên thảm để cho Tần Hoan xem xét.

Bên dưới giếng địa hình nhỏ hẹp, chẳng bao lâu sau bên trên ném xuống một cái giỏ trúc. Bên dưới sắp xếp một lát rồi người ở trên đã kéo được một giỏ xương trắng lên, giỏ càng lên cao thì xương cốt bên trong càng lộ ra rõ ràng hơn, ở bên trên cùng là một cái đầu lâu chứa đầy nước bùn.

Trước đây căn bản đào giếng đã đào đến chỗ nước bùn rồi, càng đừng nói hiện tại lại đào sâu xuống 2 thước nữa, toàn bộ xương cốt đều bị bùn nhão bao phủ nhìn không ra hình thù gì. Hoắc Hoài Tín lên tiếng, "Đi xách 2 thùng nước đến đây."

Nha sai phụng mệnh rời đi, giỏ xương bên này đã được nhấc lên, một nha sai ôm giỏ lại chỗ thảm nỉ rồi đổ toàn bộ xương bên trong xuống. Vừa đổ ra thì mấy cái đầu lâu bên trong liền lộ ra, Hoắc Hoài Tín và Yến Trì đều nhăn mặt, Tần Hoan còn chưa nói gì thì bọn họ đã cảm thấy không thích hợp rồi.

Hoắc Hoài Tín là người đầu tiên tiến lên, ông không dám tự tay mình sờ vào mà chỉ nhặt một nhánh cây chọc chọc vào, sau đó chau mày nói, "Kỳ quá, mấy cái đầu lâu này sao nhìn qua có chút... có chút..."

"Nhỏ!"

Hoắc Hoài Tín do dự hồi lâu mãi không nói ra được, nhưng nha dịch bên cạnh lên tiếng khiến cho đáy mắt ông sáng lên, "Đúng vậy! Đúng là nhỏ! Có chút nhỏ thật..."

Yến Trì nhìn thoáng qua Tần Hoan, lúc này Tần Hoan mới tiến lên vài bước đi đến bên cạnh thảm nỉ, Yến Trì chau mày nói, "Ngươi đã đoán đúng rồi."

Tần Hoan đoán đúng rồi, quả nhiên dưới giếng này có chôn xương cốt của tiểu hài tử, giống như khối xương mà nàng nhặt được kia, nếu so với người lớn thì xương nhỏ hơn rất nhiều. Tần Hoan đưa lò sưởi tay cho Phục Linh đứng ở phía sau, sau đó nàng ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét đám xương trắng lẫn trong nước bùn kia. Bởi vì bị bùn nhão bao phủ cho nên không nhìn rõ chi tiết lắm, thế nhưng kích thước xương cốt thì đại khái vẫn có thể nhìn được rõ.

Tần Hoan tập trung nhìn trong giây lát rồi nói, "Dựa theo kích thước lớn nhỏ cùng với độ rộng ở đầu các khớp xương, chủ nhân bộ hài cốt này đại khái là khoảng trên dưới 10 tuổi." Tần Hoan nói xong cũng nhặt một đoạn cành khô trên mặt đất rồi chọc chọc, "Trên dưới 10 tuổi, hoặc là khoảng 11-12 tuổi, tối đa không vượt quá 12 tuổi..."

Giọng nói trầm trầm của Tần Hoan nói xong thì bốn phía đều yên tĩnh.

Nếu như nói nạn nhân là người lớn thì còn có thể tưởng tượng được, bởi vì ân oán tình thù gì đó mà bị hại, thế nhưng nạn nhân lại là một đứa trẻ, trong khắp Tần phủ rộng lớn này có ai lại thù hận với đám trẻ con chứ?

Tần Hoan nheo mắt, ánh mắt trầm trọng hơn bao giờ hết, trước kia đi theo phụ thân lăn lộn khắp nơi nàng cũng từng gặp qua các vụ án mạng có liên quan đến trẻ con, mà những án mạng như vậy đều là áp lực nhất, phiền toái nhất.

"Chỉ nhìn ra được tuổi tác thôi sao? Có nhìn ra được chết thế nào không?"

Hoắc Hoài Tín hơi sốt ruột, Tần Hoan lắc đầu, "Phải đợi rửa sạch bùn nhão đi đã..."

Mới nói đến đây thì mấy nha sai được phái đi xách nước đã trở về, 4 thùng gỗ đựng nước được để ở bên cạnh, mấy người lấy xương cốt bỏ vào bên trong thùng rửa sạch sau đó lại bày sang bên cạnh. Tần Hoan chờ một lúc, sau khi nhìn thấy xương được rửa xong có lớn có nhỏ rồi mới bước lên cẩn thận xem xét. Yến Trì không hỏi gì mà chỉ tiếp tục đứng bên cạnh che dù cho nàng.

Tần Hoan vén tay áo lên, lần lượt cầm từng mảnh từng mảnh xương to nhỏ không đều lên xem xét, xương sọ, xương đùi, xương sườn, thậm chí là xương ngón tay. Hoắc Hoài Tín tự mình nhấc một ngọn đuốc lên soi gần về hướng của Tần Hoan.

Dưới ánh đuốc sáng như ban ngày, Tần Hoan nghiêm túc kiểm tra từng li từng tí mỗi một mảnh xương, càng lúc lông mày nàng càng nhíu chặt lại. Nha sai ở bốn phía không ai dám lên tiếng, trong khoảng khắc đó dường như ngay cả gió trong rừng trúc cũng đều ngừng lại, xung quanh yên tĩnh chỉ còn nghe thấy tiếng tí tách của mưa bụi nhỏ giọt. Tần Hoan cầm từng mảnh từng mảnh xương lên, đến lúc bên cạnh nàng xương cốt xếp thành một đống như ngọn núi nhỏ thì nàng mới chậm chạp dừng tay lại.

Nhìn đống xương kia xong ánh mắt nhạy cảm của Yến Trì lại phát hiện ngón tay Tần Hoan đã run rẩy nhè nhẹ.

Yến Trì siết chặt hơi thở, trong lòng lập tức dâng lên một dự cảm xấu, hắn vội vàng hỏi, "Thế nào rồi?"

Tần Hoan mấp máy môi, cổ họng khó nhọc nuốt uống rồi mới lên tiếng, "Nữ hài, toàn bộ đều là nữ hài còn nhỏ tuổi..."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Số ký tự: 0